Chơi Theo Kiểu Nhân Vật Chính Thì Đã Sao?
Chapter 19: Cái giá của sự thiếu hiểu biết (5)

Chương 19: Cái giá của sự thiếu hiểu biết (5) 

[Dịch giả: Moseyuh]

[Hiệu đính: Aw~ quả vải dễ thương siêu cấp xuyên vũ trụ]

 

Đôi khi trong lúc chơi game, người ta sẽ bắt gặp những bản đồ nơi những NPC và quái vật cùng tồn tại. 

Trong bản gốc của Legend of Heroes, 'Khu ổ chuột' là một trong những nơi mà các NPC móc túi sống cùng với những mobs được gọi là Kẻ móc túi. 

*Mobs: Ở đây có thể hiểu là những vật thể sống di chuyển trong trò chơi được gộp thành từng nhóm như mobs không tấn công, mobs tấn công, mobs trộm cắp như trên,... có thể hiểu đơn giản là nhân vật quần chúng còn NPC là nhân vật phụ.

Có quá ít mobs ở đó để gọi đó là bãi săn nhưng lại quá nhiều để gọi đây là vùng an toàn. 

Bạn có thể hỏi tôi tại sao tôi lại nhắc đến điều đó. 

“Urgh!” 

“Sự can đảm của mày thật đáng khen ngợi.” 

Không giống như trong bản gốc, không có từ nào nổi trên đầu các nhân vật, vì vậy không dễ để biết họ là mobs hay NPC. 

Chết tiệt. 

Tôi đến gần hắn vì nghĩ rằng hắn là NPC và suýt bị móc túi. 

“Có một số điều Chúa tuyệt đối cấm. Một trong số đó là trộm cắp.” 

Một lưu ý khác là Thẩm Giám đang có chút gay gắt khi chúng tôi đi qua khu ổ chuột… 

Tôi có thể hiểu tại sao. 

Có vẻ như bánh bao kim chi được che chở của chúng tôi cảm thấy khá khó chịu khi gặp những người vi phạm lời răn của Chúa. 

“Chết tiệt, sao mình lại xui xẻo thế này…?” 

Người vừa cố thọc tay vào túi trên thắt lưng của tôi bị tôi đá lăn lốc và ném một số ngôn từ lăng mạ về phía chúng tôi. 

Kết quả là, vẻ mặt của Thẩm Giám trở nên lạnh lẽo, cô ấy rút cây chùy ra. 

***

(Bản dịch được thực hiện bởi VLOGNOVEL, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

***

“Trộm cắp thì không cần tay nữa…” 

“Đừng như thế, Thẩm Giám.” 

"Huh?" 

“Việc tuân theo các giáo lý và quy tắc không phải là điều xấu, nhưng cũng không cần phải làm điều đó vào mọi thời điểm trong suốt cuộc đời mình.” 

“Nhưng hắn là một tội nhân.” 

“Đôi khi ta cần phải thể hiện lòng nhân từ, cô có nghĩ vậy không?” 

"… Thể hiện lòng nhân từ?" 

“Đúng thế, lòng nhân từ.” 

“…” 

Thẩm Giám dường như vẫn không hiểu ý của Đại pháp sư. Có thể thấy rõ sự bộc trực thông qua sự thiếu hiểu biết của cô ấy. 

Chà, điều đó không quan trọng. 

Đó không phải là điều tôi thực sự quan tâm. 

“Nghe nói số lượng móc túi dạo này đã giảm đi rất nhiều. Điều đó có đúng không?” 

Tôi cảm thấy hắn ta là mob vì hắn ta đã cố móc túi tôi, nhưng tôi vẫn hỏi hắn để đề phòng. 

Không giống như trong bản gốc, nơi những người này được phân loại là quái vật, họ có thể đã được thăng cấp thành NPC không thân thiện. 

Hoặc đây cũng có thể là một phần của cốt truyện: Nếu bạn bắt được một tên nào đó, bạn có thể thẩm vấn chúng, và nếu bạn để chúng chạy, bạn phải đuổi theo chúng. 

Cũng không phải là không thể. 

Nếu không phải vậy, tôi sẽ đợi khi thời cơ đến. 

“M-Mày đang nói cái gì vậy?” 

Tại sao hắn lại tỏ ra bất hợp tác như vậy? 

"Tao sẽ không hỏi mày hai lần đâu." 

Nhìn điều mà Thẩm Giám vừa muốn làm, có vẻ như những ai phạm tội trộm cắp sẽ bị chặt tay. 

Cũng đúng, đó sẽ là một cách hiệu quả để có được thông tin.

Tôi rút thanh Trường kiếm của mình ra mà không hề do dự. 

Đại pháp sư vừa trấn tĩnh được Thẩm Giám liền giật mình, nhưng tôi không quan tâm. 

“Nói hoặc mất tay.” 

Tôi chầm chậm dùng chân dẫm lên ngực tên móc túi và di chuyển mũi kiếm về phía cổ tay hắn.

Ánh nắng ban mai tuyệt đẹp làm nổi bật những chuyển động vội vã trên trái cổ của hắn. 

“Éc! T-Tôi không biết! Đúng là địa bàn của chúng tôi đã rộng hơn, nhưng…!” "Nói chi tiết. Tại sao nó lại trở nên rộng hơn?” 

“M-một số kẻ móc túi từng ở đây vừa bỏ khu vực của chúng. C-chỉ thế thôi.” 

“Khu vực của chúng?” 

"Tôi không biết. Ngay từ đầu, việc một hoặc hai người đột nhiên biến mất quanh khu vực này cũng chẳng có gì là lạ cả!” 

[❖ Dấu hiệu đáng ngại 

∎ Nói chuyện với kẻ móc túi: 1 / ?? 

∎ Nói chuyện với người ăn xin: 0 / ??] 

Hắn ta không biết gì cả. 

Ngay khi tôi đưa ra kết luận đó, bộ đếm trong Cửa sổ Nhiệm vụ của tôi tăng lên. 

Vì không có giới hạn về số người tôi phải nói chuyện, điều đó có nghĩa là tôi nên nói chuyện với càng nhiều người càng tốt cho đến khi tôi có được thông tin mình cần. 

Ngoài ra, tôi phát hiện ra rằng mình có thể lấy thông tin từ những mobs này, những kẻ có thể là NPC không thân thiện hoặc không.
“Có ai biết rõ hơn mày không?” 

À, nhưng tôi vẫn phải hỏi hắn một câu nữa. 

“L-Liệp Khuyển Vương có thể biết. Tất cả những kẻ móc túi trong vùng này đều phải đưa cho hắn một phần tiền.” 

"Vị trí." 

“C-cái gì?” 

"Vị trí." 

Kuuh. 

Tôi thậm chí có thể hỏi hắn những điều như thế? 

Ngoài việc hắn ta không cho tôi câu trả lời tôi muốn, việc thẩm vấn người khác khá thú vị. 

Tôi hiện đang trải qua niềm vui phấn khích khi có thể thẩm vấn tên đó bằng một giọng lạnh lùng, triệt để nhập vai vào nhân vật của tôi. 

Trong các trò chơi khác, người ta chỉ có thể đặt câu hỏi thông qua các lựa chọn nhất định, nhưng ở đây tôi có thể hỏi bất cứ điều gì tôi muốn theo cách tôi muốn, vì vậy tôi đã rất vui. 

Tất nhiên, tôi không tự tin rằng câu hỏi của mình cũng chính xác như khi tôi có từ khóa. 

“Nếu tôi nói với anh, tôi sẽ chết!” 

“Vậy để tao chặt tay mày vậy.” 

"Chết tiệt!" 

NPC móc túi đang quằn quại như muốn chống cự, nhưng chân tôi vẫn ấn xuống ngực hắn, lực mạnh hơn hắn rất nhiều.

Vì say sưa với niềm vui được tự do thẩm vấn NPC này trong khi hoàn toàn đắm chìm vào nhân vật của mình, cảm giác tội lỗi của tôi gần như hoàn toàn bị xóa bỏ, cho phép tôi hướng lưỡi kiếm về phía cổ tay hắn ta không chớp mắt. 

Không giống như một cái lưỡi, việc chặt một bàn tay không phải là điều kinh tởm—nó thường xảy ra trong các cuộc săn quái vật—nên tôi thậm chí còn ít lo lắng hơn về nó. 

(Bản dịch được thực hiện bởi VLOGNOVEL, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

“Aah, chết tiệt, chết tiệt…” 

Tôi không chắc liệu mình có thể cắt đứt nó chỉ bằng một cú chém hay không.

Tuy nhiên, nếu mũi kiếm sượt qua mặt đất, độ bền của nó sẽ giảm. Sẽ tốt hơn nếu tôi đâm hắn trước. 

Tôi giơ cánh tay cầm thanh kiếm qua đầu, định đâm vào giữa cổ tay hắn rồi cắt đứt nó. 

"Tôi, tôi nói!" 

Và ngay khi tôi chuẩn bị hạ kiếm bằng thanh kiếm của mình, NPC đã nhắm nghiền mắt, cuối cùng bỏ cuộc và cao giọng. 

Phập!

Tôi đâm xuống đất ngay cạnh cổ tay hắn ta. 

“Dẫn đường.” 

“Chết tiệt, sáng nay tôi chỉ muốn kiếm ít tiền thôi mà…” 

Có vẻ như hắn đã chọn tôi làm mục tiêu đầu tiên trong ngày. 

Katchak. 

Trong mọi trường hợp, tôi sẽ thực hiện lời hứa của mình. 

Tôi tra thanh trường kiếm của mình vào vỏ và nhấc chân lên. 

Tất nhiên, tôi không hoàn toàn thả lỏng cơ thể để có thể trừng phạt hắn nếu hắn dám bỏ chạy. 

“Hắn ta là một tên trộm đấy.” 

Thẩm Giám nãy giờ chứng kiến ​​toàn bộ sự việc, không thể chịu đựng được nữa mà lên tiếng. 

“Không quan tâm.” 

Tất nhiên là điều đó không quan trọng lắm với tôi. 

Thật kinh khủng khi hắn cố gắng ăn trộm đồ của tôi, nhưng tôi (nhân vật của tôi) thấy điều quan trọng hơn nhiều là phải có được một số manh mối về Con quỷ có hoặc không thể tồn tại. 

“Còn mày, nếu không muốn kiểm tra xem thanh kiếm của tao có thể đâm xuyên qua mày nhanh đến mức nào thì đừng nghĩ đến việc làm điều gì đó ngu ngốc.” 

Tuy nhiên, điều đó không có nghĩa là tôi cảm thấy bớt ghê tởm hắn hơn chút nào. Vì vậy, tôi đã cảnh báo kẻ móc túi. 

“Tôi… tôi hiểu rồi.” 

Tôi chỉ chọc nhẹ, nhưng hắn thực sự nghĩ đến việc nảy lên sao? 

Tôi nheo mắt nhìn hắn khi hắn ta cố gắng đứng dậy trở lại, khiến hắn phải nao núng. 

Nhìn tình hình thế này, tôi có cảm giác hắn ta sẽ hoàn toàn phớt lờ lời cảnh báo của tôi và cố gắng bỏ chạy ngay khi chúng tôi đi vào con hẻm nào đó. 

Chà, tôi không thể làm gì được.

À đúng rồi, phép {Theo dõi}. 

Nhưng trước tiên, tôi không muốn nhờ Đại pháp sư. 

Tôi vẫn phải cư xử như một người ngoài cuộc đối với họ, như thể họ là những người xa lạ tình cờ đi cùng hướng với tôi trên phố. 

“Ngài Đại pháp sư. Có thể sử dụng lại câu thần chú đó không?” 

“…Ý cô là phép {Theo dõi}?” 

"Đúng rồi. Dù sao thì hắn cũng có thể sẽ bỏ chạy.” 

Sau khi bắt được tên ma nhân đó, tôi đã nghĩ đến việc học một số kỹ năng theo dõi với điểm kỹ năng mà tôi vẫn chưa sử dụng.

Ngay khi tôi vừa nghĩ đến điều đó, Thẩm Giám đã hỏi thay tôi.

Tất nhiên là cô ấy không thể đọc được suy nghĩ của tôi. Có vẻ như cô ấy không thích tên móc túi đó. 

Hoặc đó chỉ là một sự sắp xếp để thúc đẩy cốt truyện. 

"Cái gì?" 

“…Tôi không biết liệu đó có phải là điều đúng đắn hay không.” 

Sau khi nghe thấy cụm từ 'phép {Theo dõi}', NPC móc túi nhảy dựng lên và Đại pháp sư nhẹ thở ra. 

“Ta sẽ sử dụng {Theo dõi} lên ngươi. Ngay cả khi ngươi cố gắng chạy trốn, bọn ta đều có thể bắt được ngươi một lần nữa.” 

Ông ta không từ chối làm điều đó. 

Ông ta lắc cây gậy của mình sau khi kẻ móc túi đã bị đóng dấu. 

Hắn hoảng sợ và cố gắng lau nó đi, nhưng thứ gì đó được thực hiện bằng phép thuật thì không thể loại bỏ được bằng biện pháp vật lý. 

"Dẫn đường." 

"Đây…."

“Sao mày lại bò về r—?” 

Có thể nói, sau khi bị ma pháp trói buộc, kẻ móc túi đã dẫn chúng tôi đến chỗ Liệp Khuyển Vương với vẻ mặt cam chịu. 

“C-các người là ai?!”

Một NPC to lớn trông hoàn toàn không giống một tên trộm, hắn hoảng sợ và nhảy dựng lên, hoàn toàn trông giống kiểu người cầm đầu. 

Cả vóc dáng lẫn đồ ăn xung quanh đều khiến hắn có vẻ như vậy. 

“Mày đã làm cái quái gì…” 

“Số phận của mày sẽ phụ thuộc vào câu trả lời mà tao nhận được.” 

“Krrg.” 

Chà, việc hắn đã bỏ túi bao nhiêu không phải là việc của tôi, vì vậy tôi không bận tâm đến điều đó. 

Tuy nhiên, tôi vẫn đá vào cái bụng bia của hắn khi hắn chộp lấy con dao đặt trên bàn. 

“Đó có vẻ không phải là cách hay để chào hỏi ai đó.” 

“Nếu ông không hài lòng với cách làm việc của tôi thì hãy quay đi và làm theo cách của ông đi.” 

Đại pháp sư dường như bắt đầu nghi ngờ tính cách của Người bạn đồng hành của mình. 

Tuy nhiên, ngay từ đầu tôi đã hành động như vậy. Ha ha. Nhân vật này rất vui. 

"Nói nhanh." 

***

(Bản dịch được thực hiện bởi VLOGNOVEL, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

***

Sau khi đá con dao ra khỏi tay người đàn ông, tôi lấy con dao của mình từ trong áo khoác ra.

Nhờ trải nghiệm phẩy dao bướm kết hợp với hiệu chỉnh của trò chơi, tôi có thể xoay một cách mượt mà cả một con dao quanh ngón tay. 

“C-cậu muốn biết điều gì?” 

Tại sao ông chủ lại thiếu khí phách hơn cả cấp dưới của mình thế này nhỉ? 

Tuy nhiên, việc thẩm vấn anh chàng sẽ dễ dàng hơn nếu hắn đã sợ hãi đến mức đó. Sau đó tôi hỏi hắn về những điều tôi muốn biết bằng một giọng trầm tĩnh. 

Kết quả khá khủng khiếp, nhưng vẫn có thu hoạch. 

“M-Mục đích của cậu khi hỏi tôi điều này là gì? Thẩm Giám đó chẳng phải sẽ biết nhiều hơn về điều đó sao? Họ được đưa đến Điện Thờ để khai sáng mà.” 

"…Ngươi vừa nói gì vậy?" 

Nội dung lời nói của hắn ta có một số hàm ý khủng khiếp, nhưng ít nhất bây giờ chúng tôi đã biết phải đi đâu tiếp theo. 

"Thề với Chúa! Ngươi có chắc chắn rằng họ đã được đưa đến Thần điện không?” 

Thẩm giám đột nhiên xen vào, có vẻ cô ấy vô cùng tức giận. 

Tôi cảm thấy hơi khó chịu khi giọng điệu và hành động của cô ấy trùng lặp với nhân vật của tôi, nhưng không sao cả vì cô ấy chỉ hành động như vậy với tội phạm. 

“V-vâng… Tôi thề. Tôi không nói dối điều gì cả.” 

“Bao lâu rồi?” 

“Tôi thấy nó đã bắt đầu khoảng một tháng trước… Nhưng tôi đoán là… Nó đã diễn ra lâu hơn thế này nhiều.” 

“…Thật phi lý!” 

Thẩm giám phun ra vài lời tục tĩu. 

“Việc giáo dục tội phạm chỉ có thể thực hiện được trong khoảng thời gian được Đại Thần Điện cho phép! Làm sao họ có thể tùy tiện khai sáng cho người khác khi việc đó còn chưa được phép?!”

 …Vậy ra cô ấy tức giận vì một lý do phiền phức như vậy. 

Tôi nghĩ còn có điều gì đó rất đáng nghi ngờ.

“…Quan trọng đến thế à?” 

“Vậy thì điều gì quan trọng hơn điều này?!” 

Để lại con sư tử trắng—Đại pháp sư—và Thẩm giám, tôi nhìn xuống Liệp Khuyển Vương. 

“Vậy là họ đã bắt người được một tháng rồi à?!” 

"Vâng, vâng." 

“Họ có bắt nhiều người cùng một lúc không?” 

“Không… Theo bọn trẻ nói thì họ sẽ chỉ lặng lẽ bắt một hoặc hai thôi.” 

Liệp Khuyển Vương liếc nhìn tôi khi nói điều đó. 

“Đúng vậy, bí mật và lặng lẽ, giống như những kẻ buôn bán nô lệ. Ồ, tôi không có ý gì đâu. Làm sao Điện Thờ có thể làm những việc như vậy? Đó chỉ là ẩn dụ thôi…” 

Chà. Ngay cả khi tôi không biết cốt truyện ban đầu, tôi cũng ngay lập tức có thể biết chuyện gì đang xảy ra. 

Tôi cảm thấy mình tỉnh táo hơn khi thấy sự phát triển này còn rõ ràng hơn thế nữa. 

Ồ, điều đó không thành vấn đề. Hệ thống trò chơi đã đủ vui rồi. 

“Anh làm gì…” 

“Nó có xảy ra thường xuyên không?” 

Thẩm giám chưa kịp hét lên giận dữ thì một giọng nói nghiêm nghị đã vang lên. Đó là Đại pháp sư, với vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc. 

"Vâng, vâng. Họ làm điều đó hai hoặc ba lần một tuần. Các Thẩm giám sẽ tuần tra khu vực vào một thời gian nhất định, nên tôi chỉ nói với mọi người rằng họ không nên ra ngoài trong thời gian đó.” 

Một con sư tử trắng hai chân dài hai mét đã đủ đáng sợ ngay cả khi nó không mang khuôn mặt như vậy. NPC run rẩy và đưa ra câu trả lời tích cực hơn. Vẻ mặt của Đại pháp sư ngay lập tức chuyển sang giận dữ. 

“Đừng nói với tôi là…Hy sinh cho Ác quỷ…?” 

Có vẻ như ông ta có thể hình dung ra tình huống xấu nhất chỉ với lời khai đó. Ồ, tôi cũng có suy nghĩ tương tự. 

"Ý ngài là gì? Hy sinh gì cơ?!” 

“…Đó chỉ là giả thuyết thôi. Tuy nhiên…” 

“Thần điện sẽ không bao giờ làm điều đó!” 

Chậc. Dù sao đi nữa, tôi tra con dao găm tôi đang giữ vào vỏ trong áo khoác. “Không có từ nào vô dụng bằng từ ‘không bao giờ’” 

“…!” 

Nhân tiện, đó không hẳn là tôi nhập vai của mình để nói điều đó, mà là điều tôi đã trải qua nhiều lần trong đời. Điều không đáng tin cậy nhất là việc tuyên bố điều gì đó sẽ không bao giờ xảy ra. 

Tuy nhiên, tôi vẫn phải giữ đúng tính cách của nhân vật của mình nên tôi chỉ lẩm bẩm vài từ trong khi chạm vào cánh tay phải của mình. Tiếng thở tức giận mà tôi nghe được từ phía sau thực sự rất thỏa mãn. 

“Còn ai biết họ bị đưa đi đâu không?” 

“Chà, tôi không…”

Khi hỏi câu này, với giọng điệu lạnh như nước đá, tôi ngay lập tức nhận được câu trả lời. 

Tôi tự hỏi hắn ta thực sự biết những gì, gã này…

Chà, dù sao thì tất cả các Nhiệm vụ đều giống như thế này. 

"T-Tôi biết!" 

Sau đó tôi nghe thấy ai đó hét lên từ phía sau tôi. Chính là tên móc túi đã dẫn chúng tôi tới đây. 

Tôi tưởng hắn đã bỏ chạy ngay sau khi đưa chúng tôi đến đây, nhưng kỳ lạ thay, hắn vẫn đợi ở đó. 

Đây cũng là vì cốt truyện sao? 

“Không phải là tôi biết chính xác họ bị đưa đi đâu, nhưng tôi biết một số người biết… Họ đã nhìn thấy Quỷ bước ra. Đó là điều quan trọng nhất, phải không?” 

Hắn hơi lắp bắp khi ánh mắt tôi hướng về phía hắn, nhưng hắn vẫn nói một cách kiên quyết. 

Ấn tượng đầu tiên của tôi về hắn là tệ nhất, nhưng tôi thực sự thích gã này. 

Kẹt, cọt kẹt. 

Tôi quay lưng lại với Liệp Khuyển Vương và bước về phía hắn. 

Mỗi bước tôi bước trên sàn gỗ cũ đều phát ra âm thanh kỳ lạ, nhưng điều đó đã giúp tạo ra bầu không khí huyền ảo này. 

Người vừa dũng cảm hét lên giờ đã lùi lại và nuốt nước bọt. 

“S-Sao?” 

Hình như tôi đã kéo bầu không khí xuống vô cùng nặng nề nhỉ? Nhưng đó chính là ý nghĩa của việc nhập vai. 

“Dẫn đường.” 

"…Theo tôi." 

Tôi theo sau hắn. Những con hẻm ngoằn ngoèo lại chào đón tôi. 

“Đi thôi, Thẩm giám.” 

"…Vâng." 

Tất nhiên, Đại pháp sư và Thẩm giám cũng theo sau tôi. 

* * * 

(Bản dịch được thực hiện bởi VLOGNOVEL, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

***

“Nơi tôi dẫn đến bây giờ là con hẻm xấu xa nhất trong khu ổ chuột.” 

Sau khi chúng tôi đi qua vài con hẻm, tên móc túi quay lại nói chuyện với tôi. Tôi gần như khựng lại vì đó là một hành động bất ngờ. 

“Điều tôi muốn nói là… Anh không nên rút con dao đó ra khi chúng ta bước vào đó. Người dân sống ở đó khá nhạy cảm. Đặc biệt là Thẩm giám đằng kia! Họ thực sự ghét những người đến từ Thần Điện.” 

Tôi rất biết ơn vì lời khuyên, nhưng phần cuối đó có lẽ đã không đến được đúng người vì hắn ta đang nói chuyện với tôi. 

Tuy nhiên, Đại pháp sư dường như đã nghe thấy, nên mọi chuyện sẽ ổn thôi. 

“Họ cũng là những tên trộm, nhưng…” 

“Thẩm giám.” 

Hắn nhìn tôi. 

“Xin đừng khiến tôi gặp nguy hiểm bằng cách làm điều gì đó không cần thiết! Được rồi? T-tôi chỉ cố giúp vì tôi cảm thấy đó là điều quan trọng thôi!” 

Bây giờ tôi mới nhìn hắn ta kỹ hơn một chút, tên móc túi đó có vẻ hơi ngạo kiều*. 

*Đại khái là tính cách ngoài lạnh trong nóng, bên ngoài thì ghê gớm nhưng bên trong thì đa cảm.

Nó làm tôi nhớ đến đứa em họ nhỏ dễ thương của tôi, cũng có một chút nghịch ngợm. 

“Kể cả khi mọi chuyện có trở nên tồi tệ thì tao cũng sẽ đảm bảo cho mày sống sót, vì vậy đừng phàn nàn nữa và dẫn đường tiếp đi.” 

“Hmm, trông ngươi khá tự tin vào sức mạnh của mình, nhưng ít nhất ngươi phải là một hiệp sĩ để sống sót ở nơi đó, biết không?” 

Tôi hiểu ra. Thật trùng hợp, trong hắn ta lại có sự hiện diện của một cựu hiệp sĩ.

Tôi cau mày nhìn kẻ móc túi, vẫn băn khoăn không biết nên tiếp tục thế nào. Thành thật mà nói, tôi muốn tiếp tục trò chuyện, nhưng nhân vật tôi đóng không thích những người ồn ào, theo cách thiết lập của anh ta. 

Vì vậy, tôi đã phải bày tỏ cảm xúc của mình như thế. 

Xào xạc-

“Từ thời điểm này trở đi, anh phải cẩn thận. Dù có làm gì đi nữa, đừng rút con dao đó ra…” 

Tuy nhiên, ngay khi tôi đến con đường mà hắn dẫn chúng tôi đến, tôi theo phản xạ đặt tay lên cán dao găm của mình. 

[Một thực thể thù địch đã xâm nhập vào bán kính 20m.] 

“Chết tiệt, anh đang làm gì vậy?! Đừng rút con dao đó ra!”

“Nếu không muốn tao rút nó ra, mày nên bảo những kẻ đó bỏ kiếm xuống trước.” 

Tôi rất vui vì đã tăng cấp [Phát hiện]. 

Nó không chỉ tăng bán kính mà còn đánh dấu mục tiêu và thông báo cho tôi về vị trí của chúng. 

Điều này chỉ có tôi mới nhìn thấy được. 

"Cái gì?" 

"Ra đi." 

Tôi đưa mắt quan sát từng người, đếm những dấu vết mà chỉ mình tôi có thể nhìn thấy và cẩn thận lắng nghe tiếng thở của họ. 

"…Có ai ở đó à?" 

Có vẻ như cả Đại pháp sư lẫn Thẩm giám đều không thể nghe thấy những tiếng thở đó. 

Ngoài Thẩm giám đầu rỗng ra, chẳng phải các Đại pháp sư được cho là rất giỏi trong việc nhận thức mọi thứ sao? 

Ngay cả khi không có chức nghiệp đó, ông ta cũng thuộc chủng tộc Shaggi. 

Chẳng phải tai của họ tốt hơn so với các chủng tộc khác sao? 

"Hay các người muốn tôi đến chỗ các người?" 

Tại sao chúng không ra dù tôi đã nói rằng tôi biết chúng ở đâu? 

"…Ha." 

Ngay khi tôi đút một tay vào áo khoác, đang băn khoăn không biết có nên ném dao găm vào chúng hay không thì có người đứng dậy trên nóc một trong những căn lều đó. 

(Bản dịch được thực hiện bởi VLOGNOVEL, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

Đó là kẻ địch đứng gần nhất với tôi. 

Đôi tai giống mèo của hắn ta ló ra khỏi chiếc mũ trùm đầu của chiếc áo choàng màu xanh đậm. Vì hắn ta có đôi tai động vật nhưng cơ thể lại là con người, có lẽ hắn ta là 'Curety' phải không? 

Nếu anh ta thuộc chủng tộc Shaggi, phần còn lại của cơ thể anh ta cũng sẽ trông giống thú. 

“Tôi có cảm giác như tôi đã từng nghe nói về một người như cậu.” 

Tuy nhiên, bằng cách nào đó mà hắn có vẻ khá quen thuộc với tôi, hay tôi chỉ tưởng tượng ra? 

“Tóc hai màu. Một chiếc găng tay trên cánh tay phải của cậu. Một miếng bịt mắt che mắt phải.” 

Chắc là không. 

Ngoài việc hắn ta là một Curety, mái tóc màu xanh đậm và bộ râu lởm chởm ở cằm không hẳn là những đặc điểm chung của những tên trộm.

Chưa kể đến giọng nói oang oang đó của hắn. 

“Cậu là Ma hiệp sĩ phải không?” 

Gã đó trông giống hệt nhân vật đại diện của chức nghiệp Trộm cắp.

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương