Chơi Theo Kiểu Nhân Vật Chính Thì Đã Sao?
Chapter 16: Cái giá của sự thiếu hiểu biết (2)

Chương 16: Cái giá của sự thiếu hiểu biết (2) 

[Dịch giả: Moseyuh]

[Hiệu đính: Aw~ quả vải dễ thương siêu cấp xuyên vũ trụ]

 

“N-nhưng bây giờ đang là ban đêm…” 

“Sao ông không nói câu đó với các nạn nhân ấy?” 

VÌ quay lưng về phía họ nên tôi không thể nhìn thấy khuôn mặt của bánh bao kim chi hay khuôn mặt của Đại pháp sư. 

Tuy nhiên, tôi có thể nghe thấy âm thanh nuốt nước bọt phía sau mình. 

“…Tôi cũng đi.” 

“Ôi trời…Lão đây thấy thật xấu hổ.” 

Ừm. Kể cả nếu tôi phải làm việc này một mình, tôi vẫn sẽ ổn thôi. Có vẻ như các nhân vật trong nhóm của tôi sẽ tiếp tục đi theo tôi. Vì dù sao chúng tôi cũng cần phải đi cùng nhau. 

“Nữ Anh Hùng? Ngài Pháp sư…?” 

“Hô hô, tôi rất biết ơn sự quan tâm của ngài giám mục đây, tuy nhiên… Chúng tôi không ‘vô trách nhiệm’ đến mức lấy sự mệt mỏi làm cái cớ khi có một con quỷ đang tàn phá thị trấn.” 

Nhân tiện, cách từ chối của đại pháp sư không hề bình thường. Điều đó sẽ làm tổn thương niềm kiêu hãnh của họ rất nhiều, vì ông ta đã từ chối tất cả các linh mục cố gắng giữ họ ở lại đây. 

“Chuyện đó…!” 

“Chúng tôi không thể lãng phí thêm thời gian được nữa. Hãy để chúng tôi đi.” "…Đúng thế!" 

Nghe lời của Đại pháp sư, Thẩm giám cũng đi theo tôi với vẻ mặt rạng rỡ, trông cô giống như một đứa trẻ được cho kẹo vậy. 

Chuyện đó thực sự nực cười nhưng tôi sẽ bỏ qua vì cô ấy hành động rất dễ thương. 

“Vậy thì… trước tiên chúng ta phải tìm ra con quỷ đang ẩn náu đó.” 

Cuối cùng, ba chúng tôi rời khỏi Thần điện và bắt đầu tìm kiếm trong thị trấn. 

Vì chúng tôi không có đích đến thực sự nên có cảm giác giống như chúng tôi đang đi loanh quanh không chủ đích, nhưng đó không phải là một hành động vô nghĩa vì chúng tôi đang làm quen với bản đồ. 

* * * 

(Bản dịch được thực hiện bởi VLOGNOVEL, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

* * *

“Thử hỏi một số nhân chứng để biết thêm chi tiết—” 

“Không cần thiết.” 

Tôi ngắt lời Đại pháp sư và tập trung vào mùi hương xung quanh mình. 

Theo những gì tôi có thể nhớ, đặc điểm của Drauger là mùi hôi thối kinh tởm của nó. 

Tất nhiên, khi tôi còn chơi game trên PC, những cảm xúc như vậy chỉ được thể hiện qua các ô văn bản có nội dung như 'Có mùi lạ' hoặc tương tự. 

Bây giờ nó là một game VR nên tôi thực sự phải dùng mũi để tự mình phát hiện ra nó. 

“Hoh, cậu đoán được đó là loại Quỷ gì sao?” 

Câu hỏi của ông ta khá mơ hồ nên tôi cứ tiếp tục và phớt lờ nó. 

Tôi có nên chia sẻ một số thông tin với họ khi tôi là bạn đồng hành của họ không? Tuy nhiên, liệu tính khí nóng nảy của tôi có cho phép điều đó không? 

Thực ra, chẳng phải hơi kỳ lạ khi một Đại pháp sư thậm chí còn không biết đó là loại Quỷ gì sao? 

Chà, chỉ cần nhìn vẻ mặt của ông ta là tôi có thể biết rằng ít nhất ông ta dường như biết điều gì đó. 

Vì trò chơi không thể chỉ cho phép người chơi chạy xung quanh mà không có nhiều kiến ​​thức cơ bản nên có lẽ nó đã khuyến khích họ tự tìm hiểu mọi thứ. 

Suy cho cùng, một trò chơi phải luôn hướng đến người chơi. 

“Làm sao người ta có thể tự gọi mình là người thông minh nếu họ thậm chí còn không biết nhiều đến thế.”

Tôi quyết định trả lời ông ta bằng vài câu thoại phù hợp với thiết lập nhân vật. 

Bánh bao kim chi bên cạnh tôi có vẻ ngơ ngác nhưng tôi không so đo vì biểu cảm của cô ấy thật dễ thương. 

“…Tôi có thể nghe suy đoán của anh được không?” 

Tuy nhiên, Thẩm giám là một linh mục không hề xấu hổ vì sự thiếu hiểu biết của mình. 

Dù do dự một chút nhưng cô ấy vẫn hỏi tôi với giọng tự tin, ý chí tiếp thu thêm kiến ​​thức bừng sáng trong đôi mắt xanh biếc của cô ấy. 

“Không thể tin được lại có một Anh hùng như cô đấy.” 

“Tôi biết mình không thực sự đáng tin cậy, nhưng xin hãy kiềm chế những nhận xét báng bổ như vậy.” 

Ồ, có phải cô ấy muốn nói với tôi rằng ít nhất tôi nên tin vào quyết định của Chúa nếu tôi không thể tin vào cô ấy? 

Đúng là một linh mục thiếu linh hoạt. 

“Vậy đó là loại quỷ gì?” 

Tuy nhiên, cô ấy vẫn khá kiên trì. Cô quay đầu nghiêm túc nhìn tôi. 

“…Đó là một Draugr.” 

“Một Draugr… À! Nếu đó là Draugr, điều đó giải thích được mọi chuyện rồi.” 

Ít nhất thì cô ấy có vẻ biết Draugr là gì. Đôi mắt của Thẩm giám lập tức sáng lên. 

“Đúng như dự đoán, dù sao thì cậu cũng là một chuyên gia săn quỷ. Cậu phát hiện ra ngay sau khi nghe thông tin về yêu cầu…” 

Nhìn nụ cười của Đại pháp sư, có vẻ như ông ta cũng biết. 

Mặc dù tôi không làm gì cả, liệu cô ấy có tự động trở thành NPC đồng hành của tôi không? 

Nghĩ tới đây, khóe miệng tôi giật giật một chút. 

Thật khó để nén cười và thậm chí còn khó hơn để không thể hiện điều đó một cách rõ ràng. Tôi nhanh chóng trầm ngâm vào những suy nghĩ âm u và nghiêm túc để đối phó, tiếng cười của tôi lập tức biến mất. 

“Trong trường hợp đó, chúng ta sẽ phải tìm những nơi có mùi hôi. Hai người cũng nghĩ vậy chứ?” 

Tình cờ có một chủ đề khá hay về vấn đề đó. 

“Có lẽ chúng ta nên kiểm tra nghĩa địa của thị trấn nếu có. Tôi nghe nói rằng những Draugr được sinh ra ở đó.” 

“Cô có nhiều thông tin đấy, cô Thẩm giám.” 

“Làm sao tôi có thể so sánh được với Ngài Đại pháp sư và Ngài Ma Hiệp Sĩ.”
Nhiệm vụ Draugr cũng đã xuất hiện trong bản gốc, giúp người ta tìm ra sự tham nhũng và những kẻ tôn thờ Ác quỷ trong giáo xứ. Liệu bản làm lại có giống như vậy không? 

“A, có mùi lạ quá!”

Có vẻ như mũi của Linh mục tốt hơn của tôi rất nhiều. 

Hay đúng hơn, trong khi khứu giác của tôi tốt hơn thì khả năng phân biệt các mùi hương khác nhau của tôi lại kém hơn. 

“Mùi hương không thực sự rõ ràng cho lắm.” 

Khi tôi theo Linh mục vào một con hẻm, mùi hôi thối mà tôi đã ngửi thấy nãy giờ dường như trở nên mạnh hơn gấp chục lần. 

Tôi đã nghĩ nó phát ra từ ngoài đường, nhưng có vẻ như tôi đã nhầm. 

“Đó là Draugr…!” 

Một điều nữa tôi nhận ra là tầm nhìn đêm của tôi tốt hơn nhiều so với Thẩm giám. 

Tôi tóm lấy áo giáp của Thẩm giám và kéo cô ấy lại. 

Sau khi kéo cô ấy ra phía sau với vẻ mặt giống như một con mèo bất mãn, tôi tiến lên trước. 

“Ngài Ma Hiệp Sĩ…?” 

Tôi đưa tay lên thắt lưng, cố gắng ngăn mùi hôi tràn vào con hẻm càng nhiều càng tốt. 

Cách. 

Chiếc đèn lồng ở thắt lưng tôi sáng lên, soi sáng con hẻm vốn chìm trong bóng tối. 

"…Ôi chúa ơi." 

“Chúng ta đến muộn rồi…” 

Bên trong đó là một cơ thể khô héo hoàn toàn. 

Mặc dù cái này có chút tốt hơn là tìm thấy một xác chết bị nghiền nát hoặc bị ăn thịt một nửa, nhưng đó vẫn là một cảnh tượng kinh tởm đối với những người không quen với những những thứ kiểu này. 

Tôi bước tới chỗ cái xác, bỏ lại hai người phía sau. Mùi hôi thối tràn ngập con hẻm này dày đặc nhất là ở xung quanh xác chết. 

Rõ ràng đó là mùi của Draugr. 

Tuy nhiên, nguồn gốc của mùi thì lại không có. 

Nhưng dấu vết nó để lại cũng đã quá mạnh. Tôi nghi ngờ mũi mình sẽ bị ảnh hưởng khá nhiều nếu gặp phải nó. 

Tak. 

Nhưng điều đó không quan trọng. 

Tôi đang suy nghĩ xem hành động nào sẽ phù hợp nhất với nhân vật của mình và nhanh chóng đưa ra quyết định. 

Với việc bản thân từng là nạn nhân của ác quỷ, anh ta sẽ hành động để ngăn chặn việc có thêm nạn nhân sau khi tận mắt nhìn thấy một nạn nhân bản thân không thể cứu. 

“…Tôi sẽ trả thù cho anh.”

Tự trách mình đã không nhanh hơn. Sự thù địch đối với tất cả Ác quỷ. Và sự kết hợp của cả hai cảm xúc này biến thành cơn thịnh nộ. 

“Hãy yên nghỉ nhé.” 

Anh ta sẽ cảm thấy buồn khi thể hiện tình cảm của mình đối với gia đình đã khuất của mình lên nạn nhân này và mong muốn để họ được yên nghỉ. 

Mọi người có thể gọi tôi là diễn viên thiên tài, ha ha. 

“…Tôi sẽ cầu nguyện cho họ.” 

Thẩm giám đã đến bên cạnh tôi, chắp tay lại. 

Một lời cầu nguyện như dòng chảy phát ra từ miệng cô, không quá dài cũng không quá ngắn, kèm theo đó là một ánh sáng thần thánh. 

Tôi là một người vô thần, nhưng trông khá đẹp. 

“Tôi gọi lính canh rồi.” 

Ngay khi tôi đang tự hỏi Đại pháp sư đang làm gì thì ông ta quay lại sau khi liên lạc với lính canh. 

Đó cũng là một quyết định đúng đắn. 

Thành thật mà nói, tôi cảm thấy kỳ lạ khi bỏ mặc một xác chết bất cứ khi nào những sự kiện như thế này xảy ra trong trò chơi. 

Trong một số trò chơi, một lính canh sẽ được triệu tập ngay lập tức đến vị trí của xác chết.

“Xét theo thứ mùi nồng nặc này thì có thể thấy anh ta chết chưa được bao lâu. Draugr vẫn ở đâu đó gần đây. Hãy nhanh chóng tìm ra nó trước khi có thêm nạn nhân nào nữa.” 

“Cậu đang lảm nhảm những điều cơ bản này để thể hiện mình thông minh thế nào à? Sẽ hiệu quả hơn khi vừa nói chuyện này vừa đuổi theo nó đấy.” 

Thật tuyệt khi họ cho người chơi biết điều gì sẽ xảy ra tiếp theo, nhưng cách thiết lập nhân vật của tôi không cho phép tôi đánh giá cao điều đó. 

Tôi phản ứng gay gắt một cách không cần thiết và băng qua xác chết. 

Tôi không có ý xúc phạm người đã khuất, nhưng tôi không thể làm gì được khi mùi hôi thối vẫn tiếp tục tràn vào con hẻm. 

"Ha ha, cậu nói chí phải." 

Vị Pháp sư thông thái chỉ vỗ tay trước lời mỉa mai của tôi. Sau đó, mùi hôi thối mà chúng tôi chỉ ngửi được nãy giờ biến thành những màu huỳnh quang kỳ lạ xoáy tròn trong không khí. 

“Đó là phép thuật {Theo dõi}. Nó không kéo dài lâu đâu.” 

Tôi thậm chí còn chưa chọn kỹ năng theo dõi nên tôi đang tự hỏi liệu mình có phải tiếp tục dựa vào khứu giác của mình để đuổi theo nó hay không. Vậy ra đây là cách dùng nó. 

Với câu thần chú thuận tiện đó, tôi tỏ ra khá bối rối. Trong trường hợp này, chẳng phải tôi không cần thiết phải chọn kỹ năng theo dõi sao…? 

Đúng hơn, điều này sẽ diễn ra như thế nào nếu một người bắt đầu với tư cách là một Pháp sư? 

“…” 

Dù sao thì đó cũng là một điều tốt nên tôi quyết định đi theo nó. 



 

* * * 

(Bản dịch được thực hiện bởi VLOGNOVEL, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

* * *

 

Tôi dẫn đầu khi chúng tôi tiến vào con hẻm. Sau đó, tôi nhận thấy một ánh sáng trắng bùng lên phía sau tôi. 

“Tôi sẽ đi theo anh sau khi thanh lọc Năng lượng Ma quỷ.” 

Khi Thần lực nhẹ nhàng chiếu sáng con hẻm tối, tôi nhìn thấy màn sương huỳnh quang gần Thẩm giám đang lụi tàn. 

Con đường này không biết có ngoằn ngoèo không nhỉ? Tôi hy vọng sẽ không có bất kỳ sự hiểu lầm hay nhầm lẫn nào xảy ra. 

Lúc này cô ấy đang ở vị trí cuối cùng nên không thể theo chúng tôi mà không có dấu vết. 

Vụt. 

Tôi phải chạy. Với ý nghĩ đó, tôi dồn sức vào đôi chân của mình. 

Xào xạc. 

Cổ áo khoác của tôi chia làm ba phần xòe ra như đuôi vịt. 

“E hèm. Hỡi Gió, hãy nâng bước ta đi!” 

Khi tôi bắt đầu chạy, Đại pháp sư nhanh chóng niệm chú. Xem xét tác dụng và những câu chú, nó có lẽ là thứ gì đó giống như {Tốc hành}, một phép bổ trợ giúp tăng tốc độ di chuyển.

Tôi chỉ xác nhận điều đó sau khi tôi thấy không có ai ở đằng sau tôi. 

Tôi hơi lo lắng vì một số trò chơi sẽ ngăn cản tôi tiến lên nếu tôi ở quá xa đồng đội, nhưng không có Cửa sổ Cảnh báo hay những thứ tương tự xuất hiện. 

Ý tôi là, đại loại như 'Xin hãy lập tức tập hợp lại với những người bạn đồng hành của bạn' hoặc tương tự. 

Điều đó có nghĩa là các hành động cá nhân cũng được hỗ trợ? Hay đó là một lỗi? 

Đây thậm chí còn không thể được gọi là một ý tưởng mới lạ hay gì đó, nên tôi phải giải quyết nó bằng cách nào đó ngay bây giờ. 

Có phải họ chỉ muốn người chơi tự mình theo kịp các thành viên trong nhóm của mình…? 

Không thể nào như thế được. 

Là một người sinh ra và lớn lên ở Hàn Quốc, tôi ghét sự chậm chạp! 

"Tìm thấy nó rồi." 

Ánh sáng huỳnh quang biến mất, có lẽ vì thời gian của bùa chú đã hết, nhưng thay vào đó, tôi nhìn thấy nguồn gốc của mùi hôi thối này. 

Nó nằm ở một bãi đất trống giữa các tòa nhà. 

Mặc dù đôi mắt đỏ của nó lóe lên trong làn sương mù đen sâu đã chuyển từ 2D sang 3D, nhưng nó vẫn là Draugr. 

[Draugr: Một bóng ma đánh lừa thị giác của mọi người và nuốt chửng họ. SInh ra từ ngôi mộ của mình, chúng di chuyển qua tường như cá bơi trong biển để tìm kiếm con mồi.] 

[❖ Ác ma ẩn nấp trong thị trấn 

   ∎ Truy đuổi con quỷ ẩn náu trong thị trấn 

   ∎ Draugr bị diệt trừ: 0 / 1]

Rung! 

Nhìn thấy Nhiệm vụ được cập nhật, tôi nhảy vào một khu vực gần khu đất và quay lưng lại với mặt trăng. 

Trong quá trình đó, gấu áo khoác của tôi xòe ra nhưng không gây cảm giác khó chịu lắm. 

Tôi đang nắm thanh Zweihänder của mình, nó đang phát ra những âm thanh lạch cạch trên lưng tôi. 

Wuooooo—! 

Draugr phát ra những tiếng gầm gừ khi chiếc Zweihänder của tôi đâm thẳng vào nơi nó vừa tránh ra trong gang tấc. 

Ngay khi tôi giơ lưỡi kiếm lên lần nữa bằng cả hai tay và vung sang nhưng rồi thất vọng khi nhận ra mình lại trượt một lần nữa. 

Tuy nhiên, tôi sẽ không làm hỏng nó ngay cả khi tôi đánh nó đúng cách, vì bản chất phi vật chất của nó khiến các đòn tấn công vật lý trở nên vô hiệu. 

“…Vinh quang cho thiên đường.” 

Dù sao đi nữa, tôi đã nói rằng một người nhập vai thực sự sẽ nhập vai hoàn hảo nhân vật của họ ngay cả khi không có ai xung quanh, phải không? 

“Ta sẽ trả thù cho những người đã chết.” 

Tôi rút thanh kiếm của mình ra khỏi nơi tôi đã đâm nó xuống đất một cách thô bạo và lao vào Draugr một lần nữa. 

Một làn sương mù đen dày đặc bắt đầu bao trùm khu đất, kèm theo mùi hôi thối đến khó chịu. 

Tuyệt vời. 

Thực ra, theo trí nhớ của tôi, việc tấn công thứ này ở dạng phi vật chất là gần như không thể, chắc thế? Thật tệ. 

Cách dễ nhất để tính thời gian tấn công trong trạng thái đó là đỡ đòn— Uuuuoh! Ngay khi tôi đang nghĩ cách loại bỏ những kẻ ngoại đạo đó… 

“...Ngài là Gretchen, phải không?” — một biến số đã xuất hiện. 

* * * 

(Bản dịch được thực hiện bởi VLOGNOVEL, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

* * *

“Vương đang tìm ngài đấy, Gretchen.” 

Ai đó mặc áo choàng xuất hiện từ màn sương mù của Draugr.

Họ đeo đồ trang sức màu đỏ lấp lánh trên chiếc áo choàng đen u ám. 

Ngay cả khi tôi không chơi trò chơi này, tôi cũng sẽ biết danh tính thực sự của họ. 

[Ma Nhân: Những người đã bán linh hồn của mình bằng cách ký khế ước với Ác ma. Không biết liệu họ thực sự đã bán linh hồn của mình cho Ác ma hay cho ham muốn của chính họ.]

Chúng là những Ma Nhân.

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương