Chơi Theo Kiểu Nhân Vật Chính Thì Đã Sao?
-
Chapter 13: Tôi Không Hề Biết (6)
Chapter 13: Tôi Không Hề Biết (6)
[Dịch giả: Moseyuh]
[Hiệu đính: Aw~ quả vải dễ thương siêu cấp xuyên vũ trụ]
Tôi xin nhắc lại: Deep Sea Pearl và Legend of Heroes đều thần thánh.
“Có thể con mắt còn lại của mình đang bị ảo giác, hoặc hai tai của mình không hoạt động bình thường. Nó phải là một trong hai."
Tôi đi loanh quanh sau những gì xảy ra trước đó và dành cả đêm để tìm một quán trọ khác. Sau khi tắm xong, tôi rút ra một kết luận: quán trọ đầu tiên tốt hơn rất nhiều. Cái nơi này thậm chí còn không có phòng tắm đầy đủ.
Lúc tôi gọi một bữa ăn đầy đủ để nâng cao cảm giác no của mình. Có ai đó ngồi xuống bàn nơi tôi đang một mình thưởng thức bữa ăn.
Tất nhiên, đó là Đại pháp sư và vị Thẩm giám.
Bang!
“Cô thực sự chỉ có thể hiểu được sau khi tôi cắt lưỡi cô hay sao hả?”
Tôi thô bạo đặt cốc nước đang uống xuống, Thẩm giám trở nên bối rối. NPC mặt đỏ bừng dường như biết mình đang cư xử khá trơ trẽn.
Một phần trong tôi cảm thấy ngưỡng mộ sâu sắc đối với Deep Sea Pearl, người đã lập trình cho những NPC này có những cảm xúc đa dạng như vậy, và một phần khác trong tôi đang suy đoán liệu hai người này tham gia cùng tôi có thực sự là một phần của cốt truyện hay không.
Họ chắc chắn sẽ không đeo bám như vậy nếu không có điều đó.
“Đừng giận dữ thế. Tôi sẽ không thô lỗ với anh nữa. Tôi sẽ không phạm thêm bất kỳ sai lầm nào nữa đâu… Tôi sẽ không cố gắng làm tổn thương anh nữa. Tôi thề.”
Ngay cả khi cô ấy nói vậy… Tôi cũng không thể không tức giận vì nhân vật mà tôi đang đóng. Chưa một hoặc hai lần tôi đi ngược lại cốt truyện chỉ vì mục đích nhập vai của mình. Tất nhiên, đây là lần đầu tiên tôi tiến xa đến vậy khi làm việc này.
Những trò chơi khác tôi từng chơi trước đây buộc tôi phải tiến bộ vì các NPC sẽ không chấp nhận bất kỳ câu trả lời nào ngoại trừ câu trả lời đúng.
Nhưng lần này thì khác, việc nhập vai của tôi hoàn toàn khiến tôi bị loại ra ngoài của câu chuyện, buộc tôi phải khởi động lại trò chơi.
“Cô đang đùa tôi đấy à?”
Tuy nhiên, trò chơi này đã mang lại cho tôi phản hồi thích hợp bất kể tôi nói gì, cho phép tôi nhập vai mà không cần lo lắng.
Đó là lý do khiến tất cả chuyện này trở nên thú vị.
"Tôi..."
Thẩm giám bắt đầu lẩm bẩm điều gì đó. Khi tôi quay sang nhìn cô ấy, tôi thấy mặt cô ấy đỏ như quả cà chua chín vậy. Khuôn mặt cô ấy giờ đã cùng màu với màu tóc.
Cô ấy trông cực kỳ dễ thương.
“Tôi đến đây để học về lòng khoan dung!”
Cô ấy nói vậy là có ý gì?
“…Sao cơ?”
Đây không phải là một lỗi game, đúng không? Tai tôi không hề đánh lừa tôi, phải chứ?
Có phải cô gái đó thực sự đang nhắm đến việc nhập vai của tôi không?
“Hãy thể hiện lòng thương xót và quan tâm đến người khác và không bao giờ khuất phục trước sự kiêu ngạo hay ngạo mạn. Đó là điều tôi đã được dạy cả đời, nhưng cho đến bây giờ tôi vẫn chưa thể làm theo được điều đó. Tuy nhiên… Anh thì khác. Anh không chỉ chịu đựng những lời xúc phạm của tôi đối với anh nhiều lần mà thậm chí còn tha thứ cho tôi vào giây phút cuối cùng."
Tôi nắm chặt lấy chiếc ly suýt tuột khỏi tay mình. Tôi cũng cố gắng giữ cho môi mình không bị co giật.
“Tôi đã nhìn thấy điều gì đó ở anh mà tôi muốn trở thành…! Đó là lý do tại sao tôi dám đứng trước mặt anh ngay lúc này. Tôi biết tôi đã gây cho anh rất nhiều rắc rối và thiếu tôn trọng, nhưng tôi…!”
Có một câu nói được truyền đi trong giới đam mê game từ bao đời nay: 'Bạn không chọn người mình thích nhất. Thay vào đó, đó là kẻ đột nhiên xuất hiện trước mặt bạn, túm cổ áo bạn và tát thẳng vào mặt bạn, người đó chắc chắn sẽ trở thành người bạn yêu thích nhất.'.
Bạn có thể thắc mắc tôi đang muốn truyền đạt điều gì qua câu trích dẫn đó phải không? Cô gái đó chính là người đã túm lấy tôi và tát vào mặt tôi .
Khi tôi gần như không thể nắm bắt được thiết lập nhân vật của mình, tôi đã ôm đầu và hét lên trong lòng.
Cô ấy thật dễ thương.
Tôi nghĩ lúc này cô ấy đang hành động cực kỳ dễ thương. Tôi đã hơi lo lắng khi cô ấy quỳ xuống và cho tôi thấy thái độ trung thực, thẳng thắn đêm qua vì cô ấy chính là loại người tôi thích.
Bây giờ cô ấy lại đánh tôi bằng thứ đó?! Nhắm tới một cú homerun với lời xin lỗi trơ trẽn đó của cô ấy ư?!
Cô ta bị điên à? Cô ta thực sự điên rồi sao?!
Ý tôi là, tôi thực sự thích chức nghiệp Linh mục và thiết lập cá nhân của họ trong trò chơi gốc, nhưng chẳng phải điều này là quá đáng sao?!
“A-anh không thể cứ… Im lặng được phải không? À, xin lỗi lần nữa…”
“…”
Cô ấy cũng không thể giấu được cảm xúc của mình vì cô quá thẳng thắn. Ah, điều này làm tôi như phát điên.
* * *
(Bản dịch được thực hiện bởi VLOGNOVEL, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)
* * *
Làm sao cô ấy biết tôi là người thích những kiểu nhân vật vụng về như thế này?! Cô ấy trông giống như một chiếc bánh bao kim chi nhỏ khi cô ấy chẻ mái tóc của mình thành kiểu cắt bob…
“Bây giờ tôi đã hiểu. Thật thú vị. Đây là lần đầu tiên tôi thấy có người cố gắng tự sát như vậy.”
Tôi không thể phá vỡ tính cách nên đành miễn cưỡng lên tiếng, môi run run. Có lẽ nhầm lẫn phản ứng đó là đỉnh điểm của sự tức giận của tôi, Đại pháp sư có vẻ lo lắng.
“Đó không phải là điều chúng tôi dự định. Anh phải lắng nghe chúng tôi.”
May mắn thay, tôi đã không phá vỡ thiết lập tính cách. Tuy nhiên, tôi không vui lắm về cuộc tấn công dễ thương bất ngờ đó.
“Không, tôi không cần.”
Nhưng cô ấy thực sự rất dễ thương. Cách cô ấy lao thẳng vào xin lỗi mà không có vần điệu hay lý do, giống hệt như một người không có lương tri.
Vì vậy, khá rõ ràng là mọi chuyện sẽ diễn ra theo cách này, phải không?
“Điều duy nhất tôi phải trao đổi với hai người là những cú đánh.”
Kêu vang.
Tôi gần như đứng dậy trong khi nuốt nước mắt. Tất nhiên, tay tôi đang đặt trên chuôi Zweihänder đeo sau lưng. Tôi không thể từ bỏ việc nhập vai chỉ vì cốt truyện hay cái bánh bao kim chi đó.
Với tính khí nóng nảy của tôi và tất cả những điều vô nghĩa mà họ đang nói ra, làm sao tôi có thể đứng yên được?
“Ngay cả khi tôi nói với anh rằng chúng tôi biết cách giết Vua của tất cả các loài quỷ, Satan?”
Tuy nhiên, ngay khi tôi rút kiếm ra, Đại pháp sư đã nhanh chóng thốt ra những lời này.
Hội trường im phăng phắc, tay tôi đông cứng tại chỗ.
“Bây giờ anh có thực sự muốn rút kiếm ra không nếu điều đó đồng nghĩa với việc mất đi cơ hội đánh đuổi Quỷ vương Satan và tất cả các Ác quỷ khác ra khỏi vùng đất này?”
Hiền nhân vẫn là hiền nhân.
Mặc dù chúng tôi chưa nói chuyện nhiều nhưng ông ta đã xác định được điểm yếu của nhân vật này một cách hiệu quả.
"…Cái đó."
Nếu có một điều tôi chắc chắn khi ứng biến, thì đó là cuộc nói chuyện này là điều mà nhân vật của tôi sẽ không bao giờ bỏ qua.
"Ý ông là sao?"
Tôi rút thanh kiếm của mình và giữ nó trước mặt tôi trong khi đôi mắt tôi tràn đầy sự khó chịu.
Tôi muốn cho Đại pháp sư thấy rằng tôi sẽ ngay lập tức sử dụng thanh kiếm của mình nếu ông ta phun ra những điều vô nghĩa.
“Trước đó, hãy để tôi uống nước đã. Đó sẽ là một câu chuyện dài đấy.”
“Uống máu của chính mình thì sao?”
Có vẻ như ông ta đang cố gợi lên một bầu không khí cụ thể, nhưng làm sao tôi có thể cho phép điều đó khi nhân vật của tôi không yêu gì hơn ngoài việc xé xác tất cả Ác quỷ càng nhanh càng tốt?
Tôi nắm chặt chiếc Zweihänder của mình. Sau đó, Đại pháp sư hắng giọng: “…Chắc hẳn cậu đã nghe nói rằng Thẩm giám mới rời khỏi Điện thờ phải không?”
Ông ấy thực sự là một người khôn ngoan. Nhà hiền triết ngay lập tức nhận ra ý định của tôi và làm ngay điều tôi muốn.
“Có lý do khiến cô ấy rời khỏi Điện Thờ dù còn rất trẻ để làm Thẩm giám. Đó là vì một phát hiện."
Ông ta hơi nhìn về phía Thẩm giám, người đang lắng nghe cuộc trò chuyện và nhanh chóng mở miệng.
"Mặc dù tôi không xứng đáng... Tôi đã được bảo rằng số mệnh của tôi là đánh bại Satan."
Điều đó… Điều đó làm tôi khá bối rối. Có phải cô ấy đã nhận được một khải huyền rồi không? Và là một Linh mục được định sẵn để đánh bại Satan?
“Tuy nhiên, tôi cũng được thông báo rằng tôi không đủ khả năng để đánh bại hắn một mình, vì vậy tôi phải tập hợp những Người đồng hành.”
Tiết lộ này chắc chắn nhằm mục đích để một nhân vật của người chơi nghe thấy, không chỉ những người thuộc chức nghiệp Linh mục.
“Vì vậy, đầu tiên tôi đến thăm Ngài Đại pháp sư… Tiếp theo, chúng tôi dự định đi khắp đất nước để tập hợp nhiều người hơn và thuyết phục họ tham gia cùng chúng tôi.”
Có lẽ nào Deep Sea Pearl đã thay đổi cốt truyện hoàn toàn và lấy Linh mục làm trung tâm?
“Anh thử nghĩ xem, tại sao chúng tôi lại đi theo anh, mặc dù chúng tôi biết anh sẽ phản ứng thế này."
“…? Ngài Đại pháp sư, không phải ngài đã nói là sẽ ổn thôi sao…?”
“Khụ, khụ.”
Đại pháp sư vội vàng tuyên bố điều gì đó, dường như để che đậy sự xấu hổ của mình, khiến mặt ông ta hơi đỏ lên.
“Vậy, cậu có muốn tham gia cùng chúng tôi trong hành trình đánh bại Satan không?”
[ ※Bước một để đánh bại Quỷ vương※]
Những lời đó dường như là sự khởi đầu của một chuỗi Nhiệm vụ.
Tôi có thể nói rằng Nhiệm vụ này được bao quanh bởi các dấu hiệu đặc biệt chắc chắn là Nhiệm vụ chính, khiến tim tôi đập nhanh hơn.
* * *
(Bản dịch được thực hiện bởi VLOGNOVEL, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)
* * *
“Chúng tôi thấy rằng anh là một lính đánh thuê khá nổi tiếng. Một người không lùi bước trong việc tiêu diệt Ác quỷ cho dù khó khăn đến đâu. Nếu giết được Satan, tất cả Ác quỷ sẽ biến mất vùng đất này.”
…Chà, tôi đã đoán trước rằng việc tham gia cùng hai người này có liên quan đến cốt truyện, vì vậy tôi nên tiếp tục.
Và thực tế là tôi gần như đã giết chết nhân vật chính của cốt truyện… Nó hơi lạ là trò chơi không đưa ra cảnh báo hay loại thông tin nào cho tôi, nhưng ngay cả khi tôi giết cô ấy, tôi vẫn có thể tải lại tệp lưu trước đó vậy hóa ra là vẫn ổn. Điều đó chỉ có nghĩa là tôi có thể thay đổi câu chuyện theo cách tôi muốn.
Tôi vừa bị sốc vì Legend of Heroes không được quảng cáo là một trò chơi có quyền tự do hành động, cho phép người ta hình thành câu chuyện theo cách họ thấy phù hợp.
Nhưng vì đó không phải là điều chưa từng có nên tôi nhanh chóng chấp nhận nó.
Tuy nhiên, họ đã phải nghiền nát bao nhiêu người ngoài hành tinh để có được mức độ tự do và đồ họa này? Không phải là tôi không có bất kỳ nghi ngờ nào, nhưng… Không phải họ phát hành nó vì điều đó là có thể sao?
Tôi đã bị sốc vì họ không công bố cài đặt này, nhưng nó không phải là điều tôi không mong muốn từ góc độ của một game thủ.
Tôi thậm chí có thể nhập vai một cách tự do. Làm sao tôi có thể tức giận vì điều đó được chứ?!
“Thật nực cười. Đó không phải là điều mà một Anh hùng nên làm sao?"
Vì vậy, tôi hoàn toàn tập trung vào việc nhập vai và nghĩ cách phản ứng với lời đề nghị đó. Sẽ hơi kỳ lạ nếu tôi tiếp tục, phải không?
Nhân vật của tôi chỉ cảm thấy khinh thường hai người đó , chứ đừng nói đến sự tin tưởng.
"Cô ấy chắc chắn đã nhận được khải huyền này. Nếu muốn có bằng chứng, cậu có thể theo chúng tôi đến bất kỳ Điện thờ nào. Tất cả đều thừa nhận cô ấy là Anh hùng."
Nhưng nếu Đại pháp sư lý luận như vậy, tôi không có lý do gì để từ chối.
Tại sao?
Bởi vì nhân vật này vẫn căm ghét Ác quỷ hơn cả hai người này.
Ngoài ra, anh ta còn có cơ hội đánh bại Satan, nguồn gốc của mọi Ác quỷ, bạn biết đó? Anh ta không thể bỏ lỡ bất kì cơ hội nào để tiêu diệt tất cả Ác quỷ.
Trong bối cảnh nhân vật mà tôi đã tạo, tôi đã viết ra rằng ngọn lửa căm thù Ác quỷ của anh ta bùng cháy dữ dội đến mức thậm chí anh ta có thể sẽ bị thiêu rụi.
“...Đúng là, tôi…”
“Những lời đó.”
Vì vậy, nếu anh ta có thể tiêu diệt tất cả Ác quỷ để đổi lấy việc dung thứ cho những kẻ phiền phức này, anh ta sẽ làm điều đó mà không cần thắc mắc.
Tôi vô cùng cảm động trước những NPC này, những người luôn biết khi nào nên nói, tôi càng nắm chặt thanh kiếm của mình hơn:
“Nếu không phải sự thật, tôi sẽ ngay lập tức chặt tay chân hai người và hiến xác các người cho quê hương của tôi.”
Tôi hành động như thể sắp vung kiếm nhưng cuối cùng lại không làm vậy.
"Cậu cứ tự nhiên. Coi như cậu đã chấp nhận đồng hành cùng chúng tôi, chào mừng cậu đến với chuyến thám hiểm."
[???(Thẩm giám) đã tham gia cùng bạn.]
[???(Đại pháp sư) đã tham gia cùng bạn.]
[※Bước một để đánh bại Quỷ vương※
∎ Tham gia Lực lượng chinh phục
∎ Nói chuyện với Đại pháp sư]
Thông tin nhiệm vụ được cập nhật.
* * *
(Bản dịch được thực hiện bởi VLOGNOVEL, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)
* * *
"Không cần như vậy. Tôi chỉ cho phép hai người đi cùng tôi vì nó phục vụ mục đích của tôi. Tôi không có ý định tha thứ cho sự kiêu ngạo và ích kỷ của cô”.
Thẩm giám lắng nghe từng lời của Ma hiệp sĩ. Cách anh nói chuyện có phần gay gắt và lạnh lùng nhưng điều đó không khiến cô bận tâm nhiều vì ở đây cô mới là người sai.
“Hãy loại bỏ mọi suy nghĩ coi tôi là Bạn đồng hành của cô hoặc những thứ tương tự khỏi tâm trí đi. Nếu không phải vì mục đích giết chết Satan, tôi thậm chí còn không mơ được chia sẻ một không gian với hai người.”
Anh ta thực sự rất tuyệt vời, kìm nén cơn giận và giữ bình tĩnh để đạt được mục tiêu của mình. Cô tự hỏi liệu Đức Giám mục có nghĩ đến hình ảnh này khi ngài nói rằng người ta phải luôn duy trì lý trí của mình hay không.
"Cô hiểu không?"
"Vâng!"
Cô nghĩ thật đáng tiếc khi anh không muốn đối xử với cô như một người bạn đồng hành, nhưng cô đã rất biết ơn khi anh có thể đi cùng cô.
Nếu cô đi cùng anh đủ lâu, cô chắc chắn sẽ có cơ hội xin lỗi anh một cách đàng hoàng vì sự thô lỗ của mình và học hỏi cách cư xử của anh.
“…”
Đôi mắt của Thẩm giám sáng lên khi cô nghe thấy tiếng gầm như sấm của Ma Hiệp Sĩ, không quan tâm liệu anh có cau mày hay không.
Lúc đầu, cô phủ nhận sự tồn tại của anh và nghi ngờ anh vì kinh nghiệm và kiến thức của cô quá nông cạn và vì trường hợp của anh hầu như chưa từng có, nhưng… Giờ đã khác.
-Khi anh ta nói anh ta có thể lấy mạng cô, cô biết điều đó có nghĩa là gì phải không?! Thẩm giám! Sứ mệnh của cô quá lớn lao để làm được điều gì đó như thế! Nếu anh ta không nhân từ…!
-Tôi biết hành động của mình là liều lĩnh và bốc đồng, thưa ngài đại pháp sư. Ông mắng tôi là đúng.
Cô ấy không còn ghét Ma Hiệp Sĩ nữa.
Đúng hơn là mỗi lần cô chạm vào mái tóc ngắn của mình, sự tôn trọng của cô dành cho anh lại tăng lên.
-Nhưng thưa Đại pháp sư, sự hẹp hòi của tôi đã gây ra quá nhiều tổn thất rồi. May thay, lần này chúng ta có thể giải quyết bằng tiền, nhưng nếu có người chết thì sao? Liệu chúng ta vẫn có thể giải quyết được chứ?
-Vậy là cô muốn hy sinh mạng sống của mình vì điều đó sao?
-Công lý biểu thị bạo lực chính đáng, điều này càng khiến nó trở nên nặng nề hơn và đòi hỏi nó phải được sử dụng một cách cẩn thận. Chúa thậm chí còn nói rằng ta không nên quá tin vào công lý của chính mình. Tuy nhiên, tôi có tuân theo quy tắc này trong những lần đó không?
-…Điều răn thứ 9.
-Hãy nói cho tôi biết, làm cách nào tôi có thể cứu thế giới khi tôi thậm chí không thể tuân theo lời Chúa một cách đúng đắn? Tôi không nghĩ tôi có thể làm được điều đó. Tôi thậm chí còn không có quyền gọi mình là Anh hùng…
Cô nghĩ lại cuộc trò chuyện với Đại pháp sư ngày hôm qua và nhìn người đàn ông đang đứng trước mặt mình.
-Tôi đã được tha thứ. Tôi thậm chí còn nhận được một cơ hội để chuộc tội.
-Thẩm giám…
-Nếu tôi là anh ta, tôi sẽ không tha thứ cho tôi. Nếu tôi là anh ta, tôi đã cắt lưỡi tôi rồi. Ở vị trí của anh ấy, tôi sẽ không hành động như vậy một chút nào.
Đằng sau đôi mắt hung dữ đó, anh ta có sức mạnh tinh thần để từ bỏ sát khí của mình mặc dù là vật chủ của Ác quỷ. Đằng sau những lời lẽ ác độc của anh là sự khoan dung, và đằng sau sự khó chịu của anh là lòng thương xót.
Đó là mặt khác của anh mà trước đây cô không thể nhìn thấy.
-Không phải anh ấy thực sự giống một người đại diện của Chúa hơn tôi sao?
Cô ấy đã cầu nguyện suốt đêm và nghĩ về Ma Hiệp Sĩ. Cô đã nghĩ về lý do tại sao anh lại là vật chủ của một Ác ma, những gì anh phải trải qua và những gì anh đã nghĩ cho đến nay.
Cô đã mù quáng bởi thành kiến và chĩa kiếm vào anh mà thậm chí còn không hề biết rõ về anh. Càng nghĩ về anh, cô càng tiếc nuối và kính trọng anh hơn.
Và sau khi điều tra anh ta một chút với Đại pháp sư, cô càng cảm thấy như vậy.
Họ đã biết rằng anh giúp đỡ mọi người bằng cách tiêu diệt Ác quỷ.
-Tôi muốn hiểu rõ hơn về anh ấy. Và tôi muốn học hỏi từ anh ấy. Không phải về khả năng giữ tỉnh táo ngay cả sau khi hợp nhất với Ác ma, thậm chí không phải về tinh thần can đảm để vượt qua cơn giận, mà là về sự rộng lượng tha thứ cho những người chỉ trích và xúc phạm mình.
Mặc dù lời nói của anh ta rất khắc nghiệt và hành vi thì thô tục…
Đại pháp sư nói rằng nếu thời gian học của một người ngắn thì vốn từ vựng của họ sẽ còn ít hơn nữa.
Giáo dục vốn không dành cho tất cả mọi người. Vì vậy, điều đó là dễ hiểu. Ngược lại, dù thất học nhưng anh vẫn là người tốt hơn cô.
Đúng như cô đã nghĩ, cô thực sự muốn hiểu rõ hơn về người đàn ông đó và trở thành một người giống như anh ta.
Cô mới chỉ hai mươi tuổi, niềm khao khát của cô gái trẻ này mới bắt đầu.
Tuy nhiên, phải rất lâu sau cô mới nhận ra tất cả chỉ là ảo tưởng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook