Chơi Theo Kiểu Nhân Vật Chính Thì Đã Sao?
Chapter 11: Tôi Không Hề Biết (4)

Chương 11: Tôi Không Hề Biết (4) 

[Dịch giả: Moseyuh]

[Hiệu đính: Aw~ quả vải dễ thương siêu cấp xuyên vũ trụ]

 

Thẩm giám dùng hết sức nắm lấy khiên và chùy khi nhìn người đàn ông chìm dần vào bóng tối. Cô có một cảm giác mãnh liệt rằng mình không nên buông tha người đàn ông đó, vẻ mặt anh ta đầy vẻ bất mãn. 

“Ngài Đại Pháp sư, tôi… Tôi nên làm gì bây giờ?” 

“Hmm, tôi không chắc lắm. Lão già này chưa bao giờ rơi vào tình huống như vậy trước đây ”. 

“Tôi không thể để anh ấy rời đi như thế được. Tôi biết anh ấy mạnh mẽ, nhưng nếu anh ấy bị Ác quỷ ăn thịt…” 

“Cô có thực sự nghĩ rằng người đàn ông này sẽ bị Ác quỷ ăn thịt không?” 

“…Cá nhân tôi hy vọng là không, nhưng…” 

“Tôi hiểu ý cô. Nhưng điều người ta hy vọng và điều sẽ xảy ra là hai điều rất khác nhau.” 

Ông ta đã đọc được rất nhiều điều từ sự im lặng của cô. Đại Pháp sư vuốt cằm một lúc trước khi búng ngón tay. 

“Bây giờ tôi sẽ chỉ đánh dấu chàng trai trẻ đó thôi. Hãy cho anh ấy chút thời gian và… Gặp lại anh ấy sau, hãy làm cho nó trông giống như một sự trùng hợp ngẫu nhiên. Việc ép buộc đi theo anh ta bây giờ sẽ chỉ khiến anh ta tức giận một cách không cần thiết mà thôi.” 

"…Được rồi." 

Cô đã đồng ý với kế hoạch đó. 

* * * 

(Bản dịch được thực hiện bởi VLOGNOVEL, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

* * *  

“…Mình về đến nơi rồi à?” 

Khi đến lối vào thành phố, tôi đã quyết định. Xem liệu tôi có bao giờ bước đi trên con đường này nữa không. 

Chết tiệt lũ khốn Deep Sea. 

“…” 

Đi bộ cả ngày cũng được, nhưng có lẽ vì đi một mình nên tôi có cảm giác như một ngày trong game tương đương với cả một ngày ngoài đời thực, mặc dù thực tế chỉ có khoảng tám tiếng. 

Tuy nhiên, vẫn trong phạm vi có thể chịu đựng được. 

Không. Tôi phải nói điều gì đó. 

Mấy gã Deep Sea Pearl điên khùng đó đang chơi trò gì vậy? Tôi thường quên mất thời gian khi đắm chìm trong một trò chơi, nhưng không đến mức nhầm tám giờ với hai mươi bốn giờ...! 

Vẫn vậy, ừm. Tôi có thể chịu đựng được điều đó vì nó có thể được coi là điều gì đó tích cực. Nếu bạn có cảm giác như mình chơi game lâu hơn thực tế thì điều đó sẽ vô cùng thuận lợi cho những game thủ có cuộc sống bận rộn. 

Nhưng loại trò chơi nào khiến cả tinh thần và thể chất mệt mỏi như này? Tôi có thể hiểu một số trò chơi thêm hệ thống cảm giác no, nhưng lại kiệt sức? 

Cái gì? Họ đang cố bảo tôi đừng đi săn trong hai mươi tư giờ liên tục hay gì đó à? Họ có biết rằng họ đã làm cho trò chơi trở nên quá thực tế không? 

Nhưng đây là cách họ quyết định nó? Chẳng phải họ nên cấm Full Dives vào thời điểm đó sao? Ý tôi là, những người đã chi rất nhiều tiền để chuẩn bị cho Full Dive chỉ để gặp phải điều này sẽ cực kỳ tức giận…! 

Họ thậm chí còn khiến côn trùng xuất hiện khắp nơi. Trên đất, giữa cỏ, trên cây, khắp mọi nơi! 

Sự tối ưu hóa tốt đến mức trò chơi không bị lag dù chỉ một lần mặc dù có rất nhiều vật thể chuyển động, nhưng nó có cảm giác như một sự lãng phí công nghệ.

Họ có biết nỗi kinh hoàng mà tôi cảm thấy khi một con bọ bò lên lưng tôi khi tôi đang cố nhắm mắt lại một chút trong rừng không? Họ làm thế phải không? Những tên khốn Deep Sea Pearl đó. 

Mọi thứ đều ổn và tất cả những gì họ đã tạo ra là một trò chơi thần thánh, thực tế như vậy, nhưng điều này thì thật quá đáng! 

"Huh? Anh đã quay lại rồi à…?” 

Tôi không thể tránh nói chuyện với Thư ký Izren. 

“…Kiểm tra xem.” 

Tôi đã phải trải qua rất nhiều để có được điều đó. Nó thực sự khó khăn. 

“Một con rắn… Có thể nào!” 

Tuy nhiên, tôi không thể khóc với một nhân vật ngầu như vầy được. Sau khi ném xác con rắn trước mặt thư ký, tôi ngồi lên chiếc ghế trước cửa sổ phục vụ. 

“Medusa … Vậy ra đó là Medusa. Trong trường hợp này…” 

A, tôi thực sự muốn đăng xuất và dừng Full Dive. Đây là lần đầu tiên tôi muốn dừng một trò chơi vì nó được làm quá tốt. 

Tôi đã mệt đến mức có thể vẫn cảm thấy kiệt sức sau khi đăng xuất. Điều kiện mới của tôi đối với trò chơi là chúng không nên ảnh hưởng quá nhiều đến cuộc sống thực của tôi, sự kiệt sức này chắc chắn sẽ hủy hoại nó. 

“Chúng ta sẽ phải theo dõi các chuyển động trong rừng để phòng trường hợp… Nên làm vậy.” 

Nhưng sẽ lãng phí tiền nếu đăng xuất ngay bây giờ, Full Dives cực kỳ tốn kém. 

Nếu ai đó thoát ra giữa chừng, họ sẽ phải thay thế tất cả chất lỏng và chất bổ sung dinh dưỡng. 

Điều này thật đáng buồn. 

Đây là một trò chơi thần thánh, nhưng tôi lại đau khổ vì đây là một trò chơi thần thánh. Chết tiệt.

 “Sau khi điều tra chân tướng đằng sau sự việc này, chúng tôi sẽ tuyên bố nhiệm vụ đã hoàn thành và trả phần thưởng cho anh. Làm tốt lắm, Mạo hiểm giả." 

Tada Dada! 

Khi cô ấy nói xong, một hiệu ứng âm thanh vui vẻ vang vọng trong tai tôi. Lúc này tai tôi thực sự không dễ chịu chút nào. 

Hiện tại tôi cảm thấy rất choáng váng và mí mắt nặng trĩu, cứ như thể tôi đã đi bộ về đây suốt đêm vậy. Thật khó để tận hưởng bất cứ điều gì trong trạng thái đó, mặc dù tôi đang chơi game. 

“Có… Có vẻ như anh đang rất mệt mỏi. Tôi giới thiệu cho aanh một quán trọ nhé?" 

Giới thiệu một quán trọ? Đúng là chuyện tốt. Ban đầu tôi dự định đến nơi mà công hội thương mại đã đặt phòng cho tôi, nhưng ở một nơi khác có thể sẽ tốt hơn. 

"Con!" 

“Vâng!” 

Theo tiếng gọi của thư ký, đứa trẻ mà tôi gặp khi mới bắt đầu trò chơi đã chậm rãi chạy về phía chúng tôi.

“Con có thể đưa Mạo hiểm giả đến Nhà trọ Bạch Phong được không?” 

"Được ạ. Để đó cho con!" 

Đứa trẻ trông thậm chí còn tràn đầy năng lượng và đáng yêu hơn lúc đó, trong khi lần này tôi hoàn toàn kiệt sức. 

“Ờm...Ngài có thể kể con nghe chuyện khi ngài săn con quỷ không, Mạo hiểm giả?” 

“…Được.” 

“Ngài đã săn loại quỷ nào? Nó như thế nào? Nó có mạnh lắm không?” 

Cậu bé có vẻ bớt rụt rè hơn hồi đó, tiến lại gần tôi hơn. Thật không may. 

Nếu là lúc khác, tôi đã có thể trả lời cậu bé một cách đàng hoàng miễn là tính cách của tôi cho phép, nhưng bây giờ tôi không còn đủ năng lực tinh thần để làm điều đó. 

“Ma quỷ không nên được bàn luận một cách vô cớ.” 

Tôi nói với một giọng cực kỳ lạnh lùng. Và đúng như ý định của tôi, đứa trẻ ngay lập tức im lặng trước những lời lẽ gay gắt của tôi. 

“…Con xin lỗi.” 

Aaa! Đó không phải là điều mà nhóc phải xin lỗi! Người lớn vô dụng này mới phải xin lỗi đây! 

Nếu cậu bé là một đứa trẻ thực sự, có lẽ tôi đã thực sự quỳ xuống xin lỗi. Tôi xin lỗi vì đã không đủ trưởng thành để xin lỗi cậu một cách đàng hoàng, nhóc NPC…! 

Khi tôi đang vật lộn với cảm giác tội lỗi của mình, chúng tôi đã đến được nhà trọ. May mắn thay, cậu bé thậm chí còn dặn chủ quán trọ hãy chăm sóc tôi thật tốt dù trước đó tôi đã rất khắc nghiệt với cậu ấy. 

Cậu ấy là một đứa trẻ thực sự trưởng thành và có thể đặt cảm xúc cá nhân của mình sang một bên. 

“…! Cảm ơn nhóc rất nhiều!” 

Và tôi chỉ là một người lớn non nớt, chỉ biết khen ngợi cậu bé bằng cách cho tiền boa… 

“…Mình có nên đăng xuất không?” 

Sau khi đưa cho cậu bé một khoản tiền boa lớn, tôi tiếp tục suy nghĩ về điều đó khi bước vào phòng trọ của mình. 

Tôi nên làm điều đó. Việc nhập vai cực kỳ thú vị, nhờ những phản hồi sôi nổi từ các NPC, nhưng bản thân trò chơi này đã rất mệt mỏi. 

Ngược lại, điều này không giống như tôi đang tận hưởng một trò chơi vui nhộn mà giống như đang trải qua một buổi quay phim cực kỳ khó khăn. Cảm xúc này khó có thể thay đổi, ngay cả với những kỷ niệm vui vẻ và sự cảm kích mà tôi cảm thấy . 

Tôi chỉ cảm thấy như vậy vì sự mệt mỏi của tôi đã đến mức tối đa. Tất nhiên, công ty trò chơi khiến tôi cảm thấy như vậy là đáng trách…Khi tôi ngã xuống giường, một cửa sổ xuất hiện trước mắt tôi. 

「 ▲ Ngủ được 0 giờ 00 phút ▼ 」 

Tôi đặt bộ đếm ở mức thích hợp là sáu giờ. 

Sau khi ngủ, tôi sẽ quyết định xem nên tiếp tục chơi trò chơi này hay đăng xuất. 

Rốt cuộc, tôi biết mình sẽ hối hận khi đưa ra quyết định trong khi vô cùng mệt mỏi. À… Bây giờ tôi nghĩ đến nó, tôi vẫn cần phải lau máu trên cơ thể mình… 

Họ đã làm cho bụi bẩn biến mất khỏi thiết bị của tôi theo thời gian, nhưng tại sao họ lại không làm điều tương tự với bụi bẩn trên đầu và da của tôi…? 

Thật không may, ngay khi tôi vừa nghĩ đến điều đó, tôi đã nhấn nút xác nhận, tầm nhìn của tôi dần dần tối đen. 

* * * 

(Bản dịch được thực hiện bởi VLOGNOVEL, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

* * * 

 

'Tôi phải thức dậy.' 

[Một tồn tại thù địch đã tiến vào bán kính 10m.] 

Mắt tôi ngay lập tức mở ra. Nhìn thấy ánh sáng lọt qua cửa sổ thậm chí còn ít hơn so với trước khi tôi chìm vào giấc ngủ, có vẻ như đã khoảng nửa đêm. 

Sự im lặng tuyệt đối lọt vào tai tôi. Thậm chí không một con dế nào kêu. 

Ngoài chuyện đó ra, có vẻ như [Phát hiện] vừa gửi thông báo cho tôi phải không? 

…Tôi cũng không để cửa sổ mở như thế. 

Tôi chộp lấy thanh kiếm đã đặt bên cạnh trong khi chậm rãi chớp mắt. Ngay khi tôi vừa cầm lấy nó— 

Bam! 

Một đòn nặng nề giáng vào lưỡi kiếm mà tôi đã nhấc lên theo phản xạ. 

Tôi cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng. Tôi có thể cảm nhận được sự hiện diện rõ ràng phía sau mình, rõ ràng đến mức tôi tự hỏi tại sao mãi đến lúc này tôi mới nhận ra điều đó. 

"Chết tiệt!" 

Điều đầu tiên người lạ làm là chửi rủa. Tuy nhiên, tôi mới là người nên làm điều đó. Kỹ năng chết tiệt đó đã không đánh thức được tôi cho đến khi kẻ thù ở ngay trước mặt. 

"Chết đi!" 

Vật nặng đã va vào chiếc Zweihänder của tôi bị đẩy đi, và cùng với tiếng gió, một sát khí dày đặc đổ về phía tôi.Tất nhiên, không có lý do gì để chỉ nhận đòn tấn công của hắn. 

Tôi nhanh chóng nâng phần thân trên của mình lên. Giống như một nhân vật trong game, mắt tôi nhanh chóng thích nghi với bóng tối, ngay lập tức bao quát tình hình hiện tại của tôi. 

Bam! 

Một chiếc dùi cui đập vào chiếc giường trống khi tôi vặn thân trên để quay về phía kẻ thù. Sau đó tôi vung Zweihänder của mình vào hắn. 

Vì tôi không giữ tư thế thích hợp nên cú vung của tôi thiếu lực, nhưng cũng đủ để cắt đứt thịt của kẻ thù. 

“Argh!” 

Kẻ thù ôm lấy ngực khi hắn lùi lại. Chỉ cần nới rộng khoảng cách giữa cả hai, chiến thắng sẽ nghiêng về phía tôi. 

Với chiếc Zweihänder của tôi hướng về phía kẻ thù, tôi dò dẫm xung quanh để tìm chiếc đèn dầu mà tôi thường đeo ở thắt lưng. Tôi vẫn có thể nhìn rõ nhưng tôi muốn nhìn kẻ thù kỹ hơn. 

“C-Chết tiệt!” 

Trong căn phòng bị đảo lộn, trước mặt tôi là một người đàn ông có chiếc mũi khoằm. Tôi chưa bao giờ nhìn thấy hắn ta trước đây. Tay phải hắn ta cầm một cây gậy có gắn những mảnh sắt, tay trái ôm ngực, máu chảy khắp người.

“T-tha cho tôi.” 

Hắn ta lảo đảo lùi lại và ngồi xuống. 

Buồn cười làm sao. 

Chẳng phải hắn ta là người tấn công tôi trước sao? 

“Tôi chỉ muốn ăn trộm tiền của anh…” 

“Vậy là tiền chảy ra sau khi đập vỡ đầu ai đó à?” 

Chuyện gì sẽ xảy ra nếu tôi không có kĩ năng [Phát hiện]? Tôi thà để Thẩm giám đập đầu tôi còn hơn. Đánh vào đầu ai đó khi họ đang ngủ thật không hay chút nào. Tôi nghiến răng và tiếp tục chĩa kiếm vào hắn ta. 

“Bỏ nó xuống và đặt tay lên đầu.” 

Chà, tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ nói điều gì đó mà một cảnh sát sẽ nói với thiết lập nhân vật này. 

Giờ thì sao? 

“T-tôi đặt nó xuống ngay, vậy nên hãy tha mạng cho tôi…” 

“Mày sẽ di chuyển nhanh hơn nếu tao đặt thanh kiếm của mình dưới cằm mày chứ?” 

Anh chàng giật mình trước lời nói trầm lặng của tôi. 

Bụp. 

Có thứ gì đó rơi xuống sàn gỗ, và cả hai tay hắn ta giơ lên ​​trên đầu. 

Tôi đi vòng qua giường và tiến lại gần, lưỡi kiếm của tôi vẫn hướng về phía hắn ta. Thật sự rất tiện lợi khi thanh kiếm dài như vậy. Với nó, tôi có thể kiểm soát hắn ta ngay cả khoảng cách xa. 

Đá. 

Cây gậy tôi đá đi lăn tới góc phòng. Sau đó tôi nắm lấy một trong hai cánh tay của người đàn ông. 

Tay hắn ta bám chặt vào đầu, ngay cả khi tôi kéo hắn ta như thế. Thay vào đó, hắn ta tỏ ra nặng nề trước khi lấy ra một con dao găm giấu trong túi ngực. 

“Điều này thật nực cười.” 

NPC đó có ý muốn chết à? Hắn ta thực sự chưa học được bài học của mình. 

Tôi sử dụng Zweihänder của mình làm lá chắn để chặn con dao găm của hắn trước khi đá vào chân của tên trộm và làm hắn mất thăng bằng. 

Ngay khi đối thủ của tôi sắp ngã xuống sàn, tôi dùng cùi chỏ phải đánh vào lưng hắn. 

“Kuhuk!” 

Dù sao đi nữa, đối xử tử tế với tội phạm cũng chẳng có ích gì. Ở đây không có nhân quyền nào có thể bảo vệ họ. 

“Urgh…” 

Tôi đá vào tay tên tội phạm đã ngã xuống. Nói chính xác hơn là vũ khí hắnta đang cầm. 

Dù chỉ dẫm phải tay hắn một chút nhưng tôi đã đạt được mục đích của mình. Con dao găm lăn trên sàn giống như chiếc gậy. 

“Mày thực sự nghĩ rằng mày có thể giết tao bằng lưỡi dao tầm thường đó à?” Tôi hơi cúi xuống và nắm lấy gáy NPC bằng bàn tay đeo găng tay của mình. Hắn ta thốt lên một âm thanh đau đớn, nhưng tôi chỉ phớt lờ nó. 

Tên trộm nên biết ơn vì tôi đã không giết hắn. 

"Này." 

Nắm lấy cổ kẻ tấn công, tôi sải bước xuống cầu thang. Tôi có thể thấy một NPC đang ngủ gật ở quầy. 

Bang! 

Thay vì cao giọng, tôi đá vào chiếc ghế gần đó. Bam, cạch, cạch! 

Tiếng ghế rơi vang vọng khắp sảnh. 

“Chúa ơi!”

Xin lỗi vì đã nổi cơn thịnh nộ nhỏ này, nhưng ừm, mấy người là người không quan tâm đến an ninh của nơi này, nên tôi thực sự không muốn xin lỗi đến thế. 

“C-cái gì?” 

Tôi đẩy tên trộm mà tôi đã bắt được xuống đất. Thư ký ngay lập tức nhảy dựng lên vì ngạc nhiên, nhìn anh chàng trên sàn, rồi nhìn tôi, trước khi hét lên. 

Đó là tiếng hét mà các đạo diễn phim kinh dị sẽ rất ngưỡng mộ. 

Rất ồn ào. 

“C-chuyện gì đang xảy ra vậy…?!” 

Chẳng mấy chốc, cả quán trọ đều náo động. Một số vị khách thậm chí còn thò đầu ra khỏi phòng hoặc nhảy ra ngoài sảnh. 

“Aa giết người…!” 

Không, thật là, trên người tôi có máu, nhưng đó chỉ là máu khô thôi. Không thể nào máu lại khô được nếu tôi bị dính chỉ mới gần đây. 

Làm thế quái nào mà họ lại lập trình cho những NPC này hiểu sai mọi thứ như con người thật vậy?

“Tôi thấy đôi mắt của anh chỉ để trang trí, la hét về tội giết người và—” 

Tôi giơ kiếm lên và chĩa vào tên trộm. Chỉ việc hắn ta đang cố gắng vực dậy cơ thể cũng đủ chứng minh rằng hắn ta vẫn còn sống, nên điều đó có nghĩa là những hiểu lầm sẽ được giải quyết. 

[Một tồn tại thù địch đã tiến vào bán kính 10m.] 

“Ngài thực sự đã giết một người trong thời gian ngắn đó à?!” 

Chuyện đó đã có thể xảy ra nếu không có thông báo và giọng nói ngắt quãng lọt vào tai tôi. 

“Đúng như dự đoán, một Zombie duy trì cái tôi của mình là—!” 

Này, cô ấy là người tôi gặp trong rừng phải không? 

“Không cần nhiều lời!” 

Bùm! 

Trước khi tôi có thể nắm bắt được tình hình, một chiếc chùy đã đánh vào chỗ tôi vừa đứng. Tôi đã né được trong gang tấc, nhưng nó hơi quá gần để có thể thoải mái tránh né. 

Linh mục, không còn mặc toàn bộ áo giáp và khiên kim loại nữa, giờ đã cực kỳ nhanh. 

"Cô…!" 

“Lần này ta chắc chắn sẽ giết ngươi!” 

Tôi không biết tại sao cô ấy lại ở đây, nhưng tôi chắc chắn biết cô ấy lại hiểu lầm tôi lần nữa rồi. Cô ấy đúng là một NPC khó chịu. Nếu cô ấy hành động như vậy mỗi khi chúng tôi gặp nhau thì đó sẽ là một điều khá đau đầu. 

Hay chuyện này cũng có liên quan đến cốt truyện? Tuy nhiên, nó có vẻ hơi phức tạp và ngẫu nhiên khi được gọi là một phần của cốt truyện. 

Dù sao đi nữa, nếu người chơi không thức dậy đúng lúc, họ có thể đã chết. 

“Tôi khá chắc chắn rằng tôi đã nói rằng tôi sẽ giết cô nếu cô cứ đi theo tôi…!”

Hay việc thức dậy không phải là một hành động đúng đắn? Giống như một sự kiện mà chúng tôi sẽ phải hợp tác một lần nữa để lấy lại số tiền bị đánh cắp của mình. Rốt cuộc, khả năng người chơi có [Phát hiện] như thế này vào đầu trò chơi là khá thấp. 

“Con quỷ bẩn thỉu!” 

“…Lần này tôi thực sự sẽ cắt hàm và rút cái lưỡi đó của cô ra!” 

Nhân tiện, mỗi khi Linh mục xuất hiện, công tắc Full Dive của tôi đều được bật, nên có cô ấy ở bên cạnh cũng rất vui. 


 

* * * 

(Bản dịch được thực hiện bởi VLOGNOVEL, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

* * * 

Bất cứ khi nào cô ấy xuất hiện, dường như cô ấy chỉ có thể nói những điều kích thích sự phức tạp của nhân vật trong tôi. 

“Nhân danh Chúa, chết đi—!?” 

"Chờ đã!" 

Khi Thẩm giám và tôi chuẩn bị đụng độ, một sợi dây xích màu trắng xanh bật ra khỏi mặt đất và trói chúng tôi tại chỗ. 

{Trói buộc}. Đó là một phép thuật CC có thể trói kẻ thù tại chỗ, giúp người thi triển có thời gian thi triển nhiều phép thuật hơn. Nó sẽ tự động giải phóng mục tiêu sau một khoảng thời gian nhất định, nhưng nếu ai đó chống lại nó, họ có thể rút ngắn thời gian đó. 

Chà, dù vậy, tôi sẽ vẫn bị ràng buộc như thế này trong ít nhất hai giây nữa. 

Ít nhất đó là cách nó diễn ra trong bản gốc. 

“Chỉ cần đứng yên một giây thôi!” 

Tuy nhiên, tôi nghĩ mình nên cố gắng chống cự một chút nên tôi kích hoạt [Xuyên phá] và vung Zweihänder của mình. Đó là lúc tiếng hét của Đại pháp sư lọt vào tai tôi— 

“N-ngài đại pháp sư, nhưng tại sao—” 

Baaaaam! 

Chuyển động của tôi đã phá hủy dây xích và chiếc Zweihänder của tôi va chạm với mặt đất. 

Rắc! 

Một vết nứt xuyên qua nửa căn phòng hình thành nơi lưỡi kiếm của tôi chạm vào sàn gỗ. Tên trộm mà tôi đã ném xuống đất gần như không tránh được vết nứt và run rẩy. “Uwaaargh!” 

“Aa quái vật…!” 

“…” 

…C-Chà… ý tôi là… 

V-về chuyện này. Trong trò chơi bản gốc, mọi người luôn phàn nàn về việc kỹ năng này sẽ bị giảm sức mạnh như thế nào và nó quá giống một trò gian lận trong PVP vì về cơ bản nó phá game… 

Một khoảnh khắc im lặng trôi qua giữa tôi và Đại pháp sư.

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương