Cho Vay Để Cưới
Chương 20


Thế là chúng tôi thống nhất như vậy.

Lát sau ăn cơm xong thì Duy Mạnh thấy tay tôi đau nên anh nói để anh rửa chén bát, bảo tôi cứ ra ngoài ngồi xem tivi đi.

Tôi ra ngoài ghế sofa ngồi nhưng ánh mắt thì lại nhìn về hướng anh.

Duy Mạnh trong chiếc áo sơ mi màu đen trên mình lại mang chiếc tạp dề.

Tôi cứ nhìn mãi, bỗng dưng tôi thấy chúng tôi cứ như là một gia đình hạnh phúc, người chồng đang phụ giúp vợ làm việc nhà.

Duy Mạnh rửa chén bát xong, anh đi ra bàn lấy điện thoại.

Nhìn thấy tôi cứ đơ người ra thì hỏi:
_ Em làm gì mà thẫn thờ vậy?.
Thoáng chốc giật mình, tôi thu lại ánh mắt và suy nghĩ ban nãy.
_ À không có gì, tôi suy nghĩ chút chuyện thôi.

Mà anh ăn trái cây đi.
_ Ừ.
Duy Mạnh ngồi xem phim một lúc, cả hai cũng không nói gì chỉ tập trung xem phim.

Nhìn đồng hồ cũng đã 9 giờ, anh quay sang tôi rồi bảo:
_ Em đi ngủ sớm đi, để mai còn đi học nữa.
_ Anh cũng nghỉ đi.
_ Ngủ ngon.
Tôi đứng dậy đi thẳng về phòng, còn Duy Mạnh cũng tắt tivi rồi nằm xuống ghế.

Anh quên chưa dặn dò Minh Thiện một số việc trước khi mình về quê nên liền lấy điện thoại gọi cho anh ta.

Vừa mở lên thì lại thấy một tin nhắn khác của Ánh Hồng, mở vào xem thì mới biết là cô ấy đã nhắn cho mình hai tin trước đó nữa.
” Duy Mạnh anh tuyệt tình với em thế sao.

Em vẫn ở quán chờ anh, anh mà không đến thì sẽ hối hận.”
Đọc dòng tin nhắn ấy, anh thật sự thấy mệt mỏi.

Nếu đã lựa chọn quay lưng với anh đi theo người khác thì hà cớ gì mà không tự buông tay để mỗi người tìm hạnh phúc mới đi.

Duy Mạnh muốn đến đó để nói rõ một lần cuối nữa với Ánh Hồng vạch rõ mối quan hệ giữa hai người bọn họ.
Đứng dậy lấy áo khoác rồi đi, lúc đi ngang qua phòng ngủ thì mở nhẹ cửa ra đã thấy đèn tắt tối thui, thế nên Duy Mạnh đóng cửa lại rón rén rời đi.
Tôi đang nằm trong phòng cố gắng ngủ mà không ngủ được, không biết vì sao mà hôm nay thật lạ lùng là tôi lại không ngủ được chứ bình thường cũng dễ ngủ lắm.

Lấy mền trùm kín hết cả người nhưng vẫn không tài nào ngủ thế là tôi nằm thao thức, lại nghĩ đến những tin nhắn mà Ánh Hồng đã gửi cho Duy Mạnh, tôi không biết khi anh đọc rồi thì có đi tìm không.

Tự nhiên lại thấy tò mò nên tôi vùng bật dậy chạy ra ngoài xem thử.

Nhưng ra đến nơi thì tôi lại thấy lòng mình bỗng hụt một nhịp.

Tôi liền chạy đến cửa sổ nhìn xuống, bóng dáng chiếc xe của Duy Mạnh đang lăn bánh và dần khuất trong màn đêm.
Không biết sao mà lúc này tôi cảm thấy trong lòng mình man mác buồn, dẫu biết rằng tôi và anh chẳng có tình cảm gì nhưng hiện tại tôi vẫn đang có danh phận là vợ anh cơ mà.

Đang đêm hôm lại đi tìm người phụ nữ khác nữa.

Bất chợt tôi lại giật mình vì những suy nghĩ vừa rồi của mình.” Ôi không, mình đang nghĩ gì vậy trời.

Không lẽ là mình thích anh ta rồi sao.

Không, không mình làm gì mà thích anh ta chứ, người gì mà vừa biến thái, lưu manh thì ai mà thích cho được.”
Bên đây, Duy Mạnh vừa lái xe đến quán bar anh bước vào trong thì thấy Ánh Hồng một mình đang ngồi uống rượu ở đó.

Minh Thiện thấy anh đến thì đi đến.
_ Anh ạ.

_ Ừ, cô ấy ngồi đó lâu chưa?.
_ Cũng hơn hai tiếng.

Chị ấy uống nhiều lắm rồi anh.
_ Được rồi cậu đi làm việc đi.
Nói rồi Duy Mạnh bước đến chỗ của Ánh Hồng.

Cô ta đang cầm ly rượu lên uống tiếp thì đã bị Duy Mạnh giữ lại.
_ Uống thế đủ rồi.
Nghe thấy tiếng của Duy Mạnh, Ánh Hồng cười rồi nhìn anh.
_ Cuối cùng anh cũng đến rồi, em tưởng anh không đến chứ?.

Anh vẫn còn yêu em nên mới đến đúng không?.
_ Ánh Hồng em tỉnh táo lại đi, em và tôi bây giờ chẳng còn quan hệ gì cả.

Tôi đã có vợ rồi, còn em cũng sắp cưới đến nơi, em biết mà.
_ Không em sẽ không lấy Đình Hạo nữa, em muốn ở bên anh, chúng ta sẽ bỏ đi khỏi đây được không anh?.
Ánh Hồng vừa nói vừa ôm chặt lấy Duy Mạnh, cô ta khóc lóc năn nỉ Anh.

Nhưng với lòng tự tôn và trách nhiệm của mình, Duy Mạnh đẩy cô ta ra và trả lời rất thẳng thắn khiến cho Ánh Hồng thật sự suy sụp và hụt hẫng:
_ Em tỉnh táo lại đi.

Lúc trước em tin tưởng và cùng tôi cố gắng thì mọi việc đã không đến nỗi như thế này.

Tôi không nói nhiều lời làm gì nữa, chỉ đau lòng nhau thêm thôi.
Duy Mạnh nhấn mạnh câu cuối cùng.
_ Chúng ta đã kết thúc lâu rồi, từ giờ em đừng làm phiền đến cuộc sống của tôi nữa.

Tôi còn gia đình và vợ tôi nữa.
Duy Mạnh nói rất vô tình rồi quay lưng bước đi ra ngoài, vẫn không quên nói với Minh Thiện lái xe đưa Ánh Hồng về.
Ánh Hồng tức tối, cô ta vừa khóc vừa căm phẫn.

Lý rượu trên tay cũng bị cô ta ném xuống đất vỡ văng tung tóe.
“Duy Mạnh em sẽ không từ bỏ anh.

Nếu em không có được anh thì anh cũng đừng mong có hạnh phúc với ai khác.”Duy Mạnh rời khỏi quán anh đi thẳng về nhà.

Mở cửa bước vào anh đi đến ghế ngồi với vẻ mệt mỏi.

Anh nghĩ đáng ra anh phải buồn vì nói những lời nói đó khiến người mình từng thương đau lòng chứ.

Thế nhưng không, anh thấy nhẹ nhõm và rất bình thường vì đã vạch rõ ra mối quan hệ của mình và cô ấy.
Có vẻ như tâm trí của Duy Mạnh hiện tại đã không còn đặt ở người kia nữa mà chính xác hơn là anh lại cảm thấy một chút gì đó thương và thú vị với người con gái đang nằm trong phòng kia.

Nhưng chẳng qua là không biết rõ được tình cảm của mình mà thôi.
Duy Mạnh bước đến bên cửa phòng rồi đẩy nhẹ ra.

Trong phòng tôi cuối cùng cũng đã chìm vào giấc ngủ.

Anh bước vào đi đến gần giường.

Duy Mạnh khẽ lắc đầu cười vì bộ dạng nằm ngủ kia.

Không biết lấy dũng khí từ đâu, lấy chân bỏ lên giường ngay ngắn đắp chăn lại rồi mới nhẹ nhàng rời khỏi phòng.
Đang ngủ ngon thì tôi mắc quá nên ngồi dậy để đi.

Mắt nhắm mắt mở cầm điện thoại xem thì mới có 3 giờ 30.

Lết tấm thân lười biếng của mình đi ra ngoài, đi thẳng vào toilet để xả.

Xong xuôi tôi quay ra ngoài nhưng mà không đi về phòng lại đi về hướng sofa như người mộng du.


Mặc dù buồn ngủ nhưng vẫn có suy nghĩ trong đầu là chắc anh ta đi rồi nên vẫn chưa về đâu.

Thế là nằm xuống ghế như không có gì nhưng tôi nào biết Duy Mạnh đang nằm bên cạnh.

Khúc này là tôi vẫn chưa biết gì cho đến khi sáng thức dậy thì mới tá hỏa ra.
Đang mộng mơ một giấc mơ đẹp, tay thì ôm khư khư lấy người anh, chân thì không may gác lên ngay nòng sú.ng.

Lúc này tôi mới thấy có gì đó khác lạ, vội vàng mở mắt ra thì thấy truớc mắt mình là khuôn mặt của Duy Mạnh.

Anh cũng đang nhìn chằm chằm vào tôi, rồi cất giọng nói:
_ Em thích tôi đến mức này luôn rồi à?.
Nghe anh hỏi tôi mới chợt bừng tỉnh rồi nhanh chóng ngồi bật dậy.

Miệng thì ú ớ nói.
_ Anh… tôi… sao tôi lại nằm ở đây?.
_ Này tôi mới là người hỏi em mới đúng chứ.

Có phải em thích tôi rồi chứ gì.

Tay thì ôm chân thì gác ngày đó nếu mà tôi không kiềm chế lại thì em đã bị tôi thịt rồi.
_ Anh có bị khùng không, đâu phải muốn thịt tôi là dễ đâu.

Với lại người như anh ai mà thèm, vừa biến thái lưu manh mà còn lăng nhăng nữa.
_ Tôi có biến thái lưu manh thì cũng chỉ với em, vì em thú vị lắm.

Haha.

Còn lăng nhăng thì bằng chứng đâu mà em lại nói vậy?.
_ Nếu không vậy thì bảo tôi nói từ gì mới hợp.

Anh đang có vợ rồi, nửa đêm nửa hôm lại đi tìm cô gái khác thì đó không phải lăng nhăng thì là gì hả?.
Duy Mạnh nghe tôi nói mình như thế thì anh ngó nghiêng nhìn tôi, anh cười nhếch môi rồi tiến sát lại gần tôi nói thì thầm.
_ Phải chăng em đang ghen à?.
_ Tôi mà thèm ghen vào, anh muốn đi đâu với ai thì tùy chứ mắc mớ gì mà tôi phải ghen.

Ảo tưởng quá rồi đấy.
_ Em xem trên mặt em hiện rõ ra rồi kìa, chữ ghen to đùng đó.
Tôi như bị Duy Mạnh thao túng tâm lý, đưa tay sờ sờ lên mặt mình, rồi thầm nghĩ ” không lẽ chứ, mình ghen thật sao, mà không lẽ mình thích Duy Mạnh thật”
Bất chợt anh cười phá lên khiến tôi bừng tỉnh mà giật mình vì hành động vừa rồi của mình.

Mắc cỡ quá tôi không nói nữa mà quay lưng chạy một mạch vào phòng lấy áo quần rồi đi tắm để lại Duy Mạnh một mình ngồi đó nhìn theo đầy thú vị.

Lúc trở ra tôi cũng không dám đối mặt với anh vì ngại, lại chuồn vào phòng để trốn tránh.
Duy Mạnh không ngồi đó nữa mà rời khỏi ghế rồi đi vào toilet vệ sinh tắm rửa xong xuôi thì mới gõ cửa phòng.
_ Thuỳ Dương em xong chưa, ra đi rồi tôi đưa đi ăn sáng xong đến trường luôn.
_ Anh cứ đi trước đi, tôi tự đi xe buýt được.
_ Vậy được không?.

Giờ muộn rồi đó.
_ Được.

Không sao anh đi đi.
_ Vậy tôi đi trước nha.
Mặc dù tôi nói thế nhưng Duy Mạnh cũng không đi trước, mà đứng im lặng ở đó chờ tôi.

Bởi vì anh nhìn đồng hồ thì cũng đã muộn rồi sợ tôi sẽ bị muộn học nên vẫn cố chờ.
Tôi cũng xong cả nên xách balo mở cửa đi ra.


Vừa bước ra tôi hết hồn vì anh đứng lù lù ở đó.
_ Sao anh vẫn chưa đi?.
_ Tôi chờ em.
_ Tôi tự đi được mà.

Anh không tới công ty cả trễ.
_ Đi thôi, đừng nói nhiều nữa nếu không muốn bị trễ.
Nhìn lại đồng hồ tôi mới biết là muộn rồi, chỉ buông câu ” Chết tôi rồi nhanh lên không bị phạt” thế là ba chân bốn cẳng xách ba lô chạy như bay.

Để lại Duy Mạnh đứng đó lắc đầu ngao ngán, ai bảo cứ trốn với tránh làm gì, thích thì nói thích đi.
Trên xe Duy Mạnh thấy tôi chưa cài dây an toàn thì chồm người sang cái cho tôi.

Cái tư thế này lại khiến tâm tư tôi rộn ràng nhảy mà, nhịp tim đập mạnh như muốn văng ra ngoài.

Lúc này tôi né người lui rồi nhắm mắt lại.

Duy Mạnh thấy biểu hiện của tôi thì phì cười.
_ Em làm gì vậy, đừng nói là tưởng tôi hôn em nha.
Ơ cái tên này thật là, tôi không hiểu sao mà cái miệng của anh ta lại dạn như vậy.

Có cần phải hỏi thẳng tôi như vậy không cơ chứ.
_ À thì tôi… tôi bị bụi bay vào mắt nên mới nhắm mắt lại thôi.

Anh mơ giữa ban ngày à.
_ Vậy sao, vậy mà tôi lại không nghĩ vậy.

Với lại tôi nói em nghe, thường những người mà nói dối thì mũi của họ sẽ dài ra đấy.
Tôi cứ tưởng thật vì mình cũng đang nói dối.

Lại một lần nữa rơi vào bẫy tôi đưa tay lên sờ mũi, Duy Mạnh lại được phen cười sung sướng vì lừa được tôi.

Mặt mày tôi lúc này cứ đỏ hết lên, không nói lại anh nữa tôi quay sang hối thúc trách móc anh.
_ Anh dám lừa tôi.

Mà thôi lái xe đi nhanh đi, tôi mà bị phạt quét lớp thì tôi sẽ không tha cho anh đâu đó.

Anh sẽ phải tới quét phụ tôi.
_ Cũng được.

Mà thôi em ngồi im đi không đùa nữa nếu không tôi không chắc là em tránh khỏi bị phạt đâu.
Duy Mạnh không nói nữa rồi lái xe rời đi.

Chiếc xe vun vút trên đường, khi đi ngang qua tiệm bánh ngọt anh dừng xe rồi đi nhanh vào mua một phần bánh với một chai sữa chua.

Sau đó quay trở lại xe rồi đưa cho tôi.
_ Em ăn đỡ đi kẻo đói.
_ Cảm ơn anh.

Thế anh không ăn à?.
_ Không.

Tôi không thích đồ ngọt lắm.
Tôi ngồi ăn bánh uống sữa, còn anh tập trung lái xe.

Chiếc xe dừng trước cổng trường, trước khi tôi xuống xe thì Duy Mạnh dặn dò.
_ Em vào học đi trưa tôi sẽ đến đón rồi về quê luôn.
_ Nhưng tôi có mang áo quần theo đâu.
_ Tôi sẽ về lấy cho em được chưa.

Giờ thì vào học đi bé.
_ Anh dám gọi tôi bằng bé ư?.
_ Thì còn đi học là còn nhỏ, gọi bé là đúng rồi.

Thôi vào học đi.
_ Tôi sẽ tính sổ với anh sau.
Nói rồi tôi mở cửa bước xuống xe chạy nhanh vào lớp.

Cũng may là nhờ tay lái lụa của Duy Mạnh nên tôi không bị muộn giờ.
Đang ngồi học mà tôi chẳng thể nào tập trung được, mấy cử chỉ hành động của anh cứ xuất hiện trong đầu tôi, nghĩ đến lại còn ngồi cười một mình.


Hình như tôi thích anh mất rồi thì phải.

Nhưng mà ngay lập tức tôi lại thoát khỏi những chuyện đó, vì tôi nghĩ trước sau gì chúng tôi cũng sẽ kết thúc cuộc hôn nhân không tình yêu này.

Anh và Ánh Hồng vẫn còn tình cảm với nhau, tôi không thể nào làm kì đà cản mũi được.

Với lại càng lún sâu thì tôi sẽ càng đau khổ hơn thôi.
Sau giờ học, tôi rời khỏi lớp để đi về.

Minh Trang thấy hôm nay tôi cứ là lạ thế nên nó chạy theo kéo tay tôi rồi tra khảo.
_ Này Dương, chờ tao với.
_ Chuyện gì vậy?.
_ Cũng không có gì, nhưng hôm nay tao thấy mày khác lắm đấy nhé.

Hai vợ chồng tiến triển hơn rồi à?.
_ Làm gì có bà khùng à.
_ Thật không, chứ hôm nay tao thấy tâm trạng mày tốt lắm đấy.
_ Không có chuyện đó đâu, anh ấy còn có người yêu nữa mà.

Mà thôi tao về trước nhé, nhớ chép bài đầy đủ giúp nhé.
_ Ừ về quê nhớ cho tao hỏi thăm sức khỏe của bà nhé.
_ Ừ cảm ơn nhé.
Minh Trang có xe máy nên nó đi ra nhà xe để lấy, còn tôi đi bộ ra cổng.

Khi ra đến ngoài, tôi nhìn trước nhìn sau gì cũng không thấy xe Duy Mạnh đâu cả.

Tôi nghĩ chắc anh đang đến, có thể do kẹt đường hay gì đó nên chưa đến kịp.

Minh Trang chạy xe ra thấy tôi vẫn còn đứng đó chờ thì tới gần rồi hỏi:
_ Anh ấy chưa tới à?.
_ Ừ chắc kẹt đường.
_ Hay gọi cho ổng đi nói về với tao rồi.
Tôi suy nghĩ một lúc thì lấy máy ra gọi cho anh.

Nhưng chỉ thấy đổ chuông chứ không thấy bắt máy.

Tôi nghĩ chắc là anh đang lái xe nên không nghe được.

Thế là tôi quyết tâm chờ, quay sang Trang rồi bảo.
_ Thôi mày về trước đi.

Tao chờ anh ấy xem, về rồi nhỡ ông ấy tới không thấy nữa mất công.
_ Ừ vậy thôi tao về trước nhé.
_ Ừ bai bai.
Minh Trang đi rồi tôi vẫn đứng chờ tiếp.

Gần đó có chiếc ghế đá nên tôi đi lại đó ngồi chờ.

Giờ này đúng giấc trưa nên nắng kinh khủng.

Ngồi đó chờ mà mồ hôi trên trán tôi cứ chảy xuống dọc hai bên má.

Mãi đến hơn nửa tiếng sau vẫn không thấy Duy Mạnh đâu.

Thế là tôi không chờ nữa mà quyết định đi về.

Vừa đói bụng vừa nắng nôi mà phải ngồi chờ thế này trong khi mọi người đã về hết từ lâu, cảm thấy hơi tủi thân.
Cũng hên là lúc này có chiếc xe buýt vừa đi ngang, đang dừng lại.

Tôi không chần chừ mà chạy ra rồi lên xe.

Lấy thẻ ra quét rồi đi lại kiếm ghế ngồi.

Không biết Duy Mạnh vì lý do gì mà thất hứa với tôi, hàng trăm lý do tôi nghĩ đến, có khi nào anh bận việc đột xuất hay là anh gặp sự cố gì.

Đoán già đoán non mãi thì tôi quyết định lấy điện thoại ra gọi lần nữa cho anh, và lúc này có một giọng nữ bắt máy.
_ Alo.

Ai vậy?.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương