Cho Vay Để Cưới
-
Chương 19
Không biết sao mà lúc này tôi cảm thấy trong lòng mình man mác buồn, dẫu biết rằng tôi và anh chẳng có tình cảm gì nhưng hiện tại tôi vẫn đang có danh phận là vợ anh cơ mà.
Đang đêm hôm lại đi tìm người phụ nữ khác nữa.
Bất chợt tôi lại giật mình vì những suy nghĩ vừa rồi của mình.” Ôi không, mình đang nghĩ gì vậy trời.
Không lẽ là mình thích anh ta rồi sao.
Không, không mình làm gì mà thích anh ta chứ, người gì mà vừa biến thái, lưu manh thì ai mà thích cho được.”
Bên đây, Duy Mạnh vừa lái xe đến quán bar anh bước vào trong thì thấy Ánh Hồng một mình đang ngồi uống rượu ở đó.
Minh Thiện thấy anh đến thì đi đến.
_ Anh ạ.
_ Ừ, cô ấy ngồi đó lâu chưa?.
_ Cũng hơn hai tiếng.
Chị ấy uống nhiều lắm rồi anh.
_ Được rồi cậu đi làm việc đi.
Nói rồi Duy Mạnh bước đến chỗ của Ánh Hồng.
Cô ta đang cầm ly rượu lên uống tiếp thì đã bị Duy Mạnh giữ lại.
_ Uống thế đủ rồi.
Nghe thấy tiếng của Duy Mạnh, Ánh Hồng cười rồi nhìn anh.
_ Cuối cùng anh cũng đến rồi, em tưởng anh không đến chứ?.
Anh vẫn còn yêu em nên mới đến đúng không?.
_ Ánh Hồng em tỉnh táo lại đi, em và tôi bây giờ chẳng còn quan hệ gì cả.
Tôi đã có vợ rồi, còn em cũng sắp cưới đến nơi, em biết mà.
_ Không em sẽ không lấy Đình Hạo nữa, em muốn ở bên anh, chúng ta sẽ bỏ đi khỏi đây được không anh?.
Ánh Hồng vừa nói vừa ôm chặt lấy Duy Mạnh, cô ta khóc lóc năn nỉ Anh.
Nhưng với lòng tự tôn và trách nhiệm của mình, Duy Mạnh đẩy cô ta ra và trả lời rất thẳng thắn khiến cho Ánh Hồng thật sự suy sụp và hụt hẫng:
_ Em tỉnh táo lại đi.
Lúc trước em tin tưởng và cùng tôi cố gắng thì mọi việc đã không đến nỗi như thế này.
Tôi không nói nhiều lời làm gì nữa, chỉ đau lòng nhau thêm thôi.
Duy Mạnh nhấn mạnh câu cuối cùng.
_ Chúng ta đã kết thúc lâu rồi, từ giờ em đừng làm phiền đến cuộc sống của tôi nữa.
Tôi còn gia đình và vợ tôi nữa.
Duy Mạnh nói rất vô tình rồi quay lưng bước đi ra ngoài, vẫn không quên nói với Minh Thiện lái xe đưa Ánh Hồng về.
Ánh Hồng tức tối, cô ta vừa khóc vừa căm phẫn.
Lý rượu trên tay cũng bị cô ta ném xuống đất vỡ văng tung tóe.
“Duy Mạnh em sẽ không từ bỏ anh.
Nếu em không có được anh thì anh cũng đừng mong có hạnh phúc với ai khác.”
Ngồi không nên tôi lấy điện thoại ra gọi cho anh Hưng để gặp bà ngoại, bữa giờ tôi đi làm rồi đi học nên cũng không có thời gian gọi về cho bà với cậu được.
Mà xui xẻo làm sao bấm gọi thì lại nghe âm thanh của chị tổng đài.
” Tài khoản của quý khách không đủ để thực hiện cuộc gọi”.
Tôi mới nhớ sực là máy hết tiền mà quên nộp.
Cuối cùng thấy điện thoại của Duy Mạnh đang để ở bàn nên tôi mạnh dạn mở lời hỏi mượn điện thoại của anh.
Tôi cười hì hì nhìn về phía anh.
_ Duy Mạnh, cho tôi mượn điện thoại nha, tôi gọi cho ngoại,máy tôi hết tiền mà quên nộp.
_ Ừ trên bàn đó, em cứ gọi đi.
Lần đầu tiên cầm cái điện thoại xịn trên tay cảm giác sướng thật.
Nó nhẹ tưng à không có giống cái cục gạch của tôi.
Lướt lên thì thấy để mật khẩu bằng số nên tôi kêu Duy Mạnh để hỏi.
_ Mật khẩu máy anh là gì vậy?.
_ 100288
_ Ờ cảm ơn anh.
Mở theo số Duy Mạnh đã đọc, tôi vừa bấm xong màn hình mở ra thì bất ngờ có tin nhắn đến.
Tôi thấy hiện trên đó tên Ánh Hồng với dòng tin nhắn.
” Anh rảnh không em muốn gặp anh”.
Một tin nữa lại tới
” Em chờ ở quán.
Anh không tới thì em sẽ chờ mãi”
Đọc tin nhắn xong, bất giác trong lòng tôi lại có một cảm giác gì đó rất là rối bời.
Tôi cũng không biết là từ bao giờ mỗi lần thấy Ánh Hồng gần anh hay đại loại là nhắn tin cho anh như thế này tôi lại thấy khó chịu.
Nhưng chẳng thể hiểu đó là gì.
Cũng không muốn đi sâu vào riêng tư của đối phương, nên tôi chọn lướt tin nhắn đi.
Rồi vào chỗ cuộc gọi bấm gọi cho anh Hưng.
Cuộc gọi đầu tiên chuông cứ đổ mãi k bắt máy đến lần thứ hai thì anh Hưng mới nghe.
Tôi thấy anh nghe rồi thì mới nói:
_ Anh Hưng đang làm gì vậy?.
_ Ai vậy
_ Em nè, mới có mấy bữa mà quên giọng em rồi sao.
Lát sau suy nghĩ một lúc anh ấy mới nói.
_ Dương đấy à, sao hôm nay lại gọi số này thế?.
_ À máy em hết tiền nên mượn máy của chồng em.
Bỗng chốc anh Hưng im lặng vài giây sau đó mới hỏi tôi:
_ À ừ, thế hai vợ chồng em khỏe chứ?.
_ Em khỏe anh.
Mà giờ anh đang ở đâu vậy, chạy qua nhà cho em gặp bà ngoại được không?.
_ Anh… chuyện này, anh đang ở…
Thấy anh Hưng có vẻ lạ so với bình thường tôi biết chắc có gì rồi, chứ bình thường tôi hỏi thì anh sẽ nói hết rồi chạy qua nhà đưa máy cho ngoại tôi.
_ Anh làm gì mà cứ lấp lửng vậy?.
Anh Hưng hay là có chuyện gì rồi phải không?
Anh nói em nghe đi.
_ Thật ra thì… thì bà ngoại em đang nằm bệnh viện.
_ Anh nói sao, ngoại em bị làm sao?.
_ Em bình tĩnh, ngoại bị viêm khớp gối với cao huyết áp.
_ Sao anh không nói gì cho em biết vậy.
Em mà không gọi về thì chắc cũng không biết gì luôn.
_ Anh cũng muốn nói nhưng ngoại không cho.
Ngoại nói em đang đi học đừng có nói kẻo em mất tập trung học hành.
_ Em biết rồi, đi học thì đi nhưng sức khỏe của ngoại vẫn quan trọng để em sắp xếp rồi về.
_ Ừ, mà ngoại cũng ổn hơn rồi, bác sĩ cho thuốc về nhà uống.
Em cứ đi học đi, rồi nào có nghỉ phép thì về.
Nói chuyện một lúc rồi hai anh em tắt máy.
Bà ngoại trước giờ không bị gì, mà giờ lại bị đủ thứ như vậy tôi lo lắm.
Tự dưng lo sợ đủ thứ, nhớ lại cảnh cha mẹ tôi họ đã ra đi bỏ lại tôi một mình, được bà ngoại chăm sóc cho đến giờ thế nên tôi sợ, sợ một ngày bà lại giống cha mẹ bỏ rơi tôi ở thế giờ này, thế là tôi ngồi khóc ngon lành.
Duy Mạnh trong bếp đang bỏ thức ăn ra đĩa vừa xong thì anh đi ra.
Thấy tôi khóc, làm ảnh cũng lo lắng.
_ Sao lại khóc, nhớ ngoại à?.
_ Ngoại bệnh vừa ở viện về.
Tôi lo lắm.
_ Nín đi, ngoại lớn tuổi rồi nên cũng không tránh khỏi được.
_ Biết là thế nhưng tôi sợ ngoại lại đi theo cha mẹ, rồi tôi biết làm sao.
Duy Mạnh bất chợt kéo tôi tựa vào người mình.
Tôi càng tủi thân càng khóc dữ hơn, còn anh chỉ biết im lặng đứng ôm và vỗ về,.
Một lúc sau, Duy Mạnh mới lên tiếng.
_ Được rồi em khóc đủ chưa chứ tôi đứng cũng hơi mỏi lưng rồi đó.
Nghe anh nói tôi mới bừng tỉnh mà buông người anh ra.
_ Tôi xin lỗi.
_ Chỉ xin lỗi thôi à, nãy giờ chắc cũng 20 phút.
Mà 20 phút thì tính ra lương của tôi là em biết bao nhiêu rồi không?
_ Tôi không biết, nhưng bắt tôi trả tiền thì không có đâu, còn nếu muốn thì cứ chờ tôi xin được việc mới rồi tôi trả cho.
_ Em nghỉ việc ở đó rồi?.
Duy Mạnh hỏi thì tôi chẳng biết nói gì, chỉ đành gật đầu chứ không lẽ bây giờ lại đi kể với anh là tôi đánh nhau với khách nên mới bị đuổi việc.
Như vậy thì chắc anh sẽ cười tôi chết mất.
Anh cũng không hỏi thêm lý do vì sao hay gì nữa mà nói.
_ Tôi không thiếu tiền.
Đổi lại em phải giặt áo quần này cho tôi, nãy giờ em khóc đình cả nước mắt nước mũi tèm lem hết lên áo rồi.
_ Tưởng chuyện gì, chuyện này tôi làm được.
Sau đó cả hai chúng tôi đi vào trong ăn cơm, tôi không nghĩ là Duy Mạnh lại biết nấu ăn mà lại còn rất ngon nữa là đằng khác.
Vậy ra hôm bữa là tôi đã nghĩ sai về anh, chắc vì bận quá không có thời gian, hết việc công ty rồi lại việc ở bar nữa.
Tôi nhìn con cá thì lại nhớ đến lúc nãy lại thấy mắc cỡ vô cùng luôn.
Chắc anh cũng đã cố gắng lắm mới giữ được hình dạng con cá thế này.
Duy Mạnh trêu tôi.
_ Ăn cá đi, cá này em chiên đó ngon mà.
_ Hihi ngon, rất ngon ấy nhờ.
Anh cũng ăn đi.
Tôi không ngại ngần mà gắp một miếng cho vào chén của anh.
Tuy là con cá nó hơi xấu một chút nhưng vẫn còn ăn được, không đến nỗi nào.
Anh còn nấu canh khổ qua với chả cá thát lát, đậu ve xào tôm.
Đang ăn thì anh nói:
_ Mai thứ sáu, em học một buổi hay cả ngày.
_ Mai hả, mai học một buổi thôi.
_ Vậy thì xin nghỉ thứ bảy đi, học xong rồi về lấy đồ tôi về đưa em về quê.
_ Nhưng anh còn công việc nữa mà.
Tôi về một mình cũng được.
_ Không sao.
Tôi sắp xếp được..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook