Chờ Ngày Anh Đến Được Không?
-
Chương 19
Xe ô tô của Thiện dừng lại trước cửa 1 khách sạn cao cấp. Lúc nãy tôi bạo gan bao nhiêu, thì giờ lại thấy nhột bấy nhiêu. Nhưng người nóng lắm rồi, khó chịu quá. Thôi kệ chuyện đến đâu thì đến.
Thiện quan sát biểu hiện của tôi, mở lời hỏi lần cuối cùng:
- Nhớ không hối hận nhé.
Tôi nhẹ nhàng gật đầu:
- Vâng ạ.
Thiện đưa chìa khóa xe cho nhân viên bảo vệ. Rồi kéo tay tôi vào sảnh khách sạn làm thủ tục đặt phòng.
Cửa phòng 109 mở ra, tôi ngỡ ngàng với sự sang trọng, đẳng cấp của nó. Đúng là Vip có khác, chứ bình thường sao so nổi.
Tôi không kiềm chế được bản thân mình thêm nữa, các dây thần kinh như muốn nổ tung. Tôi chủ động hôn lên môi Thiện lần thứ hai, hơi thở đầy hương bạc hà của anh làm tôi quyến luyến. Thiện thấy tôi điên cuồng như thế, không ngăn cản nữa mà đáp lại nhiệt tình. Nụ hôn mạnh mẽ mang theo bao nhiêu cảm xúc, tôi không biết có phải do mình bị hạ thuốc hay không? Nhưng tôi chắc chắn mình không hối hận. Vì tôi yêu anh, yêu không lối thoát.
Chiếc áo sơmi, quần Jean trên người tôi từ lúc nào đã nằm lăn lóc dưới sàn nhà. Anh bế tôi, đặt trên chiếc giường có đệm thật êm, thật dày. Hôn xuống cổ tôi, khẽ thì thầm:
- Cho anh nhé!
- ...
Đầu tôi vốn dĩ đã quay cuồng, nào có biết anh đang nói gì? Chỉ theo bản năng gật đầu lia lịa. Da thịt trơn bóng của anh mát lắm, áp vào người tôi làm tôi dễ chịu, sảng khoái vô cùng. Tôi vòng tay ôm lấy cổ anh, cảm nhận sự yêu thương từ anh.
- Em yêu anh.
Thiện nghe xong câu đó, tôi bỗng nhiên nhận ra cả người anh cứng ngắc, ngưng bặt mọi hành động đang làm:
- Anh sao thế?
- Em vừa nói gì, nói lại lần nữa.
Tôi lắp bắp từng từ:
- Em yêu anh...Rất rất yêu anh...
Thiện ôm chặt tôi hơn, cảm giác hạnh phúc xen lẫn vui mừng thật khó tả. Bàn tay anh lại bắt đầu di chuyển khắp cả cơ thể tôi. Trống ngực tôi đập thình thịch:
- Em khó chịu.
- Anh biết rồi, phục vụ em ngay đây.
Cả hai cơ thể không ngừng quấn quýt, Thiện ghì chặt người, hết sức nhẹ nhàng từ từ tiến vào trong tôi. Mọi thứ xung quanh như đang dừng lại, kể cả thời gian.
- Aaaa
Tiếng kêu yếu ớt của tôi vang lên, không chịu nổi sự kích tình mãnh liệt này. Nhưng cảm giác được lấp đầy nhanh chóng, khiến tôi dần chấp nhận Thiện. Còn mong mỏi nhiều hơn, những hành động khác mới chết chứ.
Cả căn phòng nồng đậm vị oan ái, không biết trận chiến diễn ra lâu bao mới ngừng. Thiện cứ thế hì hục không biết mệt mỏi. Mãi một lúc thật lâu sau, mới buông tôi ta. Vẻ mặt thỏa mãn của cả hai không dấu nổi. Thiện ôm tôi ngủ thiếp đi. Từ giây phút này chúng tôi chính thức không còn bất cứ rào cản gì ngăn cách nữa. Tôi thuộc về anh, anh thuộc về tôi thế là viên mãn rồi.
Sáng hôm sau, tôi tỉnh dậy cả người như vừa trải qua một giấc mộng dài. Quay sang bên cạnh, không thấy Thiện đâu, chăn gối cũng lạnh teo. Tôi bắt đầu hoang mang, có khi nào anh bỏ tôi một mình ở đây không?
Suy nghĩ đó vừa lóe lên trong đầu, tôi gạt phăng đi luôn. Tôi tin anh, không phải loại người như vậy.
Nhưng khi nhìn vào phòng tắm không 1 tiếng động. Tôi lại thất vọng hơn. Anh đi rồi, đi thật rồi.
Ngồi yên trên chiếc giường rộng lớn, tôi không dám nhúc nhích. Cảm giác hụt hẫng ăn sâu vào tâm trí tôi.
"Cạch"
Đang suy nghĩ mông lung thì cửa phòng mở ra. Thiện đứng ngay trước mặt, chìa cái túi giấy về phía tôi:
- Em tắm rửa thay quần áo đi. Anh chở đi ăn cái gì rồi về. Hôm nay không phải đi làm đâu, anh bảo anh Long rồi.
Tôi thấy thế thì sụt sịt khóc, cứ tưởng anh không cần tôi nữa:
- Sao thế? Em không thoải mái chỗ nào?
- Không ạ. Em tưởng anh bỏ em ở đây một mình.
- Hâm. Bắt đầu từ tối qua, em chính thức thuộc quyền sở hữu của anh rồi. Anh sao có thể bỏ em được nữa? Nhìn mặt anh giống loại người vô trách nhiệm lắm à?
- Không cần đâu. Chúng ta đều là những người trưởng thành. Hơn nữa chuyện xảy ra tối qua, lỗi tất cả do em. Em không trách anh, nên anh cũng không phải chịu trách nhiệm với em đâu.
- ...
Tiếng chuông điện thoại của tôi vang lên, phá vỡ bầu không khí căng thẳng, ngại ngùng giữa hai người. Màn hình hai từ "chị gái" nhấp nháy liên tục. Tôi mới chột dạ, sợ hãi:
- Alo...
- Mày đi đâu cả đêm qua không về? Tao gọi điện cũng không nghe?
- Máy em hết pin vừa mới sạc xong, em đi ăn sinh nhật chị làm cùng, uống say quá nên về nhà chị ấy ngủ luôn.
- Có thật không?
- Trên cả thật ấy chứ. Chị không tin em, thì chị tin ai.
- Vậy mày mở facetime cho tao xem nào.
- Điên à. Không được đâu, em sắp vào giờ làm rồi. Để tối em về sớm, cho chị kiểm tra xem có mất miếng thịt nào không nhé.
- Oki. Tao tạm tin mày. Thôi làm việc đi.
Tắt điện thoại, tôi thấy Thiện trầm mặc ngồi đối diện:
- Hôm qua Toàn nói gì với em?
- Cũng không có gì đâu ạ. Chỉ bảo em về Nam Định với lão thôi.
- Thế em trả lời làm sao?
- Em bảo em không về. Có chết cũng không về. Em yêu anh, em phải ở trên đây với anh.
Tôi hết sức cẩn thận, lựa lời nịnh nọt Thiện mà không có tác dụng. Vẫn là thái độ cool ngầu đáng ghét ấy:
- Em không phải nịnh. Anh chưa hết giận em đâu.
Biết ngay mà, lại giở tính thù dai ra với tôi:
- Em xin lỗi. Em sai rồi. Lần sau hứa không bao giờ dám như vậy nữa.
- Biết mình mắc phải lỗi gì không?
- Em không nên tự ý đi gặp Toàn, mà không báo trước với anh. Để anh phải lo lắng.
- Còn gì nữa?
Tôi nghĩ mãi không ra tội tiếp theo của mình, cắn môi cúi gằm mặt xuống lí nhí:
- Em không biết...
Thiện vươn tay véo vào má tôi:
- Nói dối anh. Anh hỏi còn trả lời qua loa.
- Em...
- Em làm sao?
- Thực ra hôm qua Toàn nói, chỉ cần em ra gặp anh ta nói chuyện lần cuối cùng. Thì ngày mai anh ta sẽ về quê ngay. Không dây dưa với em nữa. Còn có một người phụ nữ về tận Nam Định tìm anh ta, cho anh ta tiền, đưa anh ta lên đây phá rối em.
- Hắn ta bảo sao thì em nghe vậy à? Em biết cô ta là ai không?
- Em chưa chắc chắn lắm, chỉ suy đoán bừa thôi.
- Là Nhi phải không?
- Sao anh lại nghĩ thế?
- Anh nghi ngờ từ hôm thằng cha Toàn đến nhà hàng, gào ầm lên mấy lần mà không bị bảo vệ tống cổ đi rồi. Lại thêm chuyện em bị hắt nước vào người nữa.
- Nhưng sao tối qua anh biết em ở đó mà đến đúng lúc thế?
- Anh nghe trộm em nói chuyện đấy. Chứ anh có phải thánh nhân đâu. Biết lúc nào em gặp nạn, để ra tay luôn được. Anh đi theo em, nhưng không dám vào chỉ ngồi trong xe chờ em ra. Ai ngờ gặp đúng cảnh "khó chịu" nhất trong đời.
Tôi cười hì hì lấy lòng:
- Em biết ngay mà, anh sẽ không để em bị rơi tay Toàn lần nữa đâu.
- Thế giờ em định làm gì với Nhi.
- Đợt nọ trong Wc em nghe thấy hai chị lễ tân nói chuyện. Chị ta còn thuê người giám sát anh và em nữa đấy. Đẹp trai cho lắm vào, giờ để em khổ thế này.
- Ngu xuẩn thật. Để anh giải quyết chuyện này rõ ràng. Em tuyệt đối không được xen vào đâu đấy....
Thiện quan sát biểu hiện của tôi, mở lời hỏi lần cuối cùng:
- Nhớ không hối hận nhé.
Tôi nhẹ nhàng gật đầu:
- Vâng ạ.
Thiện đưa chìa khóa xe cho nhân viên bảo vệ. Rồi kéo tay tôi vào sảnh khách sạn làm thủ tục đặt phòng.
Cửa phòng 109 mở ra, tôi ngỡ ngàng với sự sang trọng, đẳng cấp của nó. Đúng là Vip có khác, chứ bình thường sao so nổi.
Tôi không kiềm chế được bản thân mình thêm nữa, các dây thần kinh như muốn nổ tung. Tôi chủ động hôn lên môi Thiện lần thứ hai, hơi thở đầy hương bạc hà của anh làm tôi quyến luyến. Thiện thấy tôi điên cuồng như thế, không ngăn cản nữa mà đáp lại nhiệt tình. Nụ hôn mạnh mẽ mang theo bao nhiêu cảm xúc, tôi không biết có phải do mình bị hạ thuốc hay không? Nhưng tôi chắc chắn mình không hối hận. Vì tôi yêu anh, yêu không lối thoát.
Chiếc áo sơmi, quần Jean trên người tôi từ lúc nào đã nằm lăn lóc dưới sàn nhà. Anh bế tôi, đặt trên chiếc giường có đệm thật êm, thật dày. Hôn xuống cổ tôi, khẽ thì thầm:
- Cho anh nhé!
- ...
Đầu tôi vốn dĩ đã quay cuồng, nào có biết anh đang nói gì? Chỉ theo bản năng gật đầu lia lịa. Da thịt trơn bóng của anh mát lắm, áp vào người tôi làm tôi dễ chịu, sảng khoái vô cùng. Tôi vòng tay ôm lấy cổ anh, cảm nhận sự yêu thương từ anh.
- Em yêu anh.
Thiện nghe xong câu đó, tôi bỗng nhiên nhận ra cả người anh cứng ngắc, ngưng bặt mọi hành động đang làm:
- Anh sao thế?
- Em vừa nói gì, nói lại lần nữa.
Tôi lắp bắp từng từ:
- Em yêu anh...Rất rất yêu anh...
Thiện ôm chặt tôi hơn, cảm giác hạnh phúc xen lẫn vui mừng thật khó tả. Bàn tay anh lại bắt đầu di chuyển khắp cả cơ thể tôi. Trống ngực tôi đập thình thịch:
- Em khó chịu.
- Anh biết rồi, phục vụ em ngay đây.
Cả hai cơ thể không ngừng quấn quýt, Thiện ghì chặt người, hết sức nhẹ nhàng từ từ tiến vào trong tôi. Mọi thứ xung quanh như đang dừng lại, kể cả thời gian.
- Aaaa
Tiếng kêu yếu ớt của tôi vang lên, không chịu nổi sự kích tình mãnh liệt này. Nhưng cảm giác được lấp đầy nhanh chóng, khiến tôi dần chấp nhận Thiện. Còn mong mỏi nhiều hơn, những hành động khác mới chết chứ.
Cả căn phòng nồng đậm vị oan ái, không biết trận chiến diễn ra lâu bao mới ngừng. Thiện cứ thế hì hục không biết mệt mỏi. Mãi một lúc thật lâu sau, mới buông tôi ta. Vẻ mặt thỏa mãn của cả hai không dấu nổi. Thiện ôm tôi ngủ thiếp đi. Từ giây phút này chúng tôi chính thức không còn bất cứ rào cản gì ngăn cách nữa. Tôi thuộc về anh, anh thuộc về tôi thế là viên mãn rồi.
Sáng hôm sau, tôi tỉnh dậy cả người như vừa trải qua một giấc mộng dài. Quay sang bên cạnh, không thấy Thiện đâu, chăn gối cũng lạnh teo. Tôi bắt đầu hoang mang, có khi nào anh bỏ tôi một mình ở đây không?
Suy nghĩ đó vừa lóe lên trong đầu, tôi gạt phăng đi luôn. Tôi tin anh, không phải loại người như vậy.
Nhưng khi nhìn vào phòng tắm không 1 tiếng động. Tôi lại thất vọng hơn. Anh đi rồi, đi thật rồi.
Ngồi yên trên chiếc giường rộng lớn, tôi không dám nhúc nhích. Cảm giác hụt hẫng ăn sâu vào tâm trí tôi.
"Cạch"
Đang suy nghĩ mông lung thì cửa phòng mở ra. Thiện đứng ngay trước mặt, chìa cái túi giấy về phía tôi:
- Em tắm rửa thay quần áo đi. Anh chở đi ăn cái gì rồi về. Hôm nay không phải đi làm đâu, anh bảo anh Long rồi.
Tôi thấy thế thì sụt sịt khóc, cứ tưởng anh không cần tôi nữa:
- Sao thế? Em không thoải mái chỗ nào?
- Không ạ. Em tưởng anh bỏ em ở đây một mình.
- Hâm. Bắt đầu từ tối qua, em chính thức thuộc quyền sở hữu của anh rồi. Anh sao có thể bỏ em được nữa? Nhìn mặt anh giống loại người vô trách nhiệm lắm à?
- Không cần đâu. Chúng ta đều là những người trưởng thành. Hơn nữa chuyện xảy ra tối qua, lỗi tất cả do em. Em không trách anh, nên anh cũng không phải chịu trách nhiệm với em đâu.
- ...
Tiếng chuông điện thoại của tôi vang lên, phá vỡ bầu không khí căng thẳng, ngại ngùng giữa hai người. Màn hình hai từ "chị gái" nhấp nháy liên tục. Tôi mới chột dạ, sợ hãi:
- Alo...
- Mày đi đâu cả đêm qua không về? Tao gọi điện cũng không nghe?
- Máy em hết pin vừa mới sạc xong, em đi ăn sinh nhật chị làm cùng, uống say quá nên về nhà chị ấy ngủ luôn.
- Có thật không?
- Trên cả thật ấy chứ. Chị không tin em, thì chị tin ai.
- Vậy mày mở facetime cho tao xem nào.
- Điên à. Không được đâu, em sắp vào giờ làm rồi. Để tối em về sớm, cho chị kiểm tra xem có mất miếng thịt nào không nhé.
- Oki. Tao tạm tin mày. Thôi làm việc đi.
Tắt điện thoại, tôi thấy Thiện trầm mặc ngồi đối diện:
- Hôm qua Toàn nói gì với em?
- Cũng không có gì đâu ạ. Chỉ bảo em về Nam Định với lão thôi.
- Thế em trả lời làm sao?
- Em bảo em không về. Có chết cũng không về. Em yêu anh, em phải ở trên đây với anh.
Tôi hết sức cẩn thận, lựa lời nịnh nọt Thiện mà không có tác dụng. Vẫn là thái độ cool ngầu đáng ghét ấy:
- Em không phải nịnh. Anh chưa hết giận em đâu.
Biết ngay mà, lại giở tính thù dai ra với tôi:
- Em xin lỗi. Em sai rồi. Lần sau hứa không bao giờ dám như vậy nữa.
- Biết mình mắc phải lỗi gì không?
- Em không nên tự ý đi gặp Toàn, mà không báo trước với anh. Để anh phải lo lắng.
- Còn gì nữa?
Tôi nghĩ mãi không ra tội tiếp theo của mình, cắn môi cúi gằm mặt xuống lí nhí:
- Em không biết...
Thiện vươn tay véo vào má tôi:
- Nói dối anh. Anh hỏi còn trả lời qua loa.
- Em...
- Em làm sao?
- Thực ra hôm qua Toàn nói, chỉ cần em ra gặp anh ta nói chuyện lần cuối cùng. Thì ngày mai anh ta sẽ về quê ngay. Không dây dưa với em nữa. Còn có một người phụ nữ về tận Nam Định tìm anh ta, cho anh ta tiền, đưa anh ta lên đây phá rối em.
- Hắn ta bảo sao thì em nghe vậy à? Em biết cô ta là ai không?
- Em chưa chắc chắn lắm, chỉ suy đoán bừa thôi.
- Là Nhi phải không?
- Sao anh lại nghĩ thế?
- Anh nghi ngờ từ hôm thằng cha Toàn đến nhà hàng, gào ầm lên mấy lần mà không bị bảo vệ tống cổ đi rồi. Lại thêm chuyện em bị hắt nước vào người nữa.
- Nhưng sao tối qua anh biết em ở đó mà đến đúng lúc thế?
- Anh nghe trộm em nói chuyện đấy. Chứ anh có phải thánh nhân đâu. Biết lúc nào em gặp nạn, để ra tay luôn được. Anh đi theo em, nhưng không dám vào chỉ ngồi trong xe chờ em ra. Ai ngờ gặp đúng cảnh "khó chịu" nhất trong đời.
Tôi cười hì hì lấy lòng:
- Em biết ngay mà, anh sẽ không để em bị rơi tay Toàn lần nữa đâu.
- Thế giờ em định làm gì với Nhi.
- Đợt nọ trong Wc em nghe thấy hai chị lễ tân nói chuyện. Chị ta còn thuê người giám sát anh và em nữa đấy. Đẹp trai cho lắm vào, giờ để em khổ thế này.
- Ngu xuẩn thật. Để anh giải quyết chuyện này rõ ràng. Em tuyệt đối không được xen vào đâu đấy....
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook