Chờ Em Đến San Francisco
-
Chương 20: Anh sẽ chờ em đến san francisco
Dù không có nhiều thời giờ để khám phá ngoài những nơi KSA đưa tôi tham quan lướt qua, tôi vẫn cảm nhận được Los Angeles là một thành phố rất rộng lớn, có nhiều khu vực riêng biệt khác nhau và là thành phố mang vẻ đẹp Địa Trung Hải tràn đầy ánh nắng. Tôi không nên so sánh Los Angeles với Paris, Vienne hay Rome. Thậm chí, tôi cũng không nên so sánh Los Angeles của bờ Tây với New York của bờ Đông trên cùng một lãnh thổ liên bang Mỹ. Mỗi thành phố có một nét đẹp riêng, mọi so sánh đều khập khiễng và không công bằng.
Bình chở tôi rời Los Angeles vào một ngày nắng mới, tôi nhìn qua cửa sổ xe ngắm những bụi hoa đỏ sẫm nổi bật trên nền những dãy nhà màu cát. Những hàng cọ thẳng tấp xòe những tán lá duyên dáng vươn lên bầu trời xanh. Chúng tôi sẽ ghé qua Santa Barbara ăn trưa rồi tiếp tục hành trình dài đến San Jose. Không như tôi nghĩ Bình muốn che giấu cuộc sống thường ngày, khi tôi e dè đề nghị thay vì đến thẳng San Francisco, tôi có thể ghé qua San Jose thăm gia đình của Bình và căn hộ của anh, anh đã vui vẻ chấp nhận.
_ Mẹ anh chắc là rất vui – Bình hào hứng – Một vài anh chị của anh cũng sẽ về để được gặp lại em. Mọi người không ai tưởng tượng nổi bé An ngày nào lại trở thành cố vấn y khoa, đi công tác oai phong ở Mỹ như thế này.
_ Thôi anh đừng chọc em nữa – Tôi nhăn nhó cười – Em không biết hồi đó mọi người thấy em như thế nào, chắc là khờ khạo và nhút nhát lắm?
_ Dĩ nhiên là không tự tin, bạo dạn và chủ động như bây giờ - Bình bật cười nhìn tôi đầy ngụ ý – Nếu hồi đó em chỉ bạo bằng một nửa thôi, anh đã không thoát khỏi em và ở lại Sài Gòn luôn rồi.
_ Mẹ anh già rồi, bớt sân si – Bình nhăn nhó với ánh mắt xám lại – Nhưng vẫn thích ra lệnh.
_ Dường như anh không hòa hợp lắm với cô Hằng? – Tôi thăm dò hỏi – Nhớ hồi đó cả nhà anh ai cũng răm rắp sợ mẹ.
_ Hồi đó mẹ anh vô trường gặp hiệu trưởng đòi miễn cho anh vụ đeo khăn quàng đỏ và tham gia sinh hoạt Đội – Bình nhìn thẳng về phía trước – Mẹ anh gây rắc rối cho mấy đứa con vì cứ làm những chuyện như vậy. Qua tới Mỹ rồi, cuộc sống ở đây là tự do và dân chủ, nhưng mẹ anh độc tài với chồng con khủng khiếp. Em có biết vì sao anh chưa có vợ không?
Đột nhiên Bình quay sang nhìn tôi với ánh mắt vừa chăm biếm vừa cay đắng. Anh nói vì mẹ anh muốn anh lấy vợ nên anh cố tình làm trái lời. Mẹ anh càng mai mối với những cô gái Việt Nam anh càng chống đối quyết liệt. Không phải mẹ anh muốn con lập gia đình để yên bề gia thất, chỉ vì bà không chịu được cộng đồng Việt Nam xầm xì về tình trạng độc thân trễ nải của Bình.
_ Người Việt Nam kỳ lắm – Bình nhếch môi chua chát – Chỉ quan tâm đến việc người khác nghĩ gì về mình. Người ta nói anh đẹp trai mà không cưới vợ thì... chắc là pê-đê rồi. Người ta lại nói anh đi San Francisco hoài, mà thành phố đó thủ phủ của dân đồng tính. Nên chắc chắn anh cũng đồng tính...
_ Anh không đồng tính! – Tôi thốt lên.
_ Em thì biết rõ rồi – Bình bật cười – Và anh cũng tự biết, nên không việc gì phải lấy vợ chỉ để chứng minh mình là đàn ông. Mẹ anh càng ép anh lấy vợ, anh càng cố tình làm trái ý.
_ Em nên cảm ơn mẹ anh – Tôi cười ngất – Nhờ vậy mà anh vẫn còn tự do.
_ Suốt một thời trai trẻ - Bình trầm ngâm – Anh đã quá nghe lời mẹ rồi. Nếu anh được quyền chọn cho mình một cuộc sống khác không theo "chỉ thị" của gia đình, từ việc cấm yêu lúc còn ở Sài Gòn đến việc cấm không cho về thăm Việt Nam lúc ba anh còn sống, anh tin mình sẽ hạnh phúc hơn.
_ Thì bây giờ cũng hạnh phúc rồi – Tôi cố đùa, nắm lấy tay Bình an ủi – Dù hơi trễ một chút...
_ Còn em, thật ra vì sao em chưa có chồng vậy? – Bình đột ngột hỏi điều mà anh tế nhị chưa từng đề cập đến – Mẹ em cũng ép đến mức em muốn cãi lời?
_ Không, ngược lại – Tôi cười phá lên – Mẹ em muốn em mãi mãi là bé An, đừng lấy chồng để lúc nào cũng là đứa con bé bỏng. Em là con một, em lấy chồng rồi ai gần gũi sớm hôm với ba mẹ nữa.
_ Anh nên cảm ơn mẹ em – Bình không nhịn được cười – Tối nay mình sẽ uống vì những phụ huynh độc đáo của anh và em.
Tôi cùng cười nghiêng ngả với Bình nhưng tôi biết mình chưa lấy chồng không phải hoàn toàn vì mẹ tôi không muốn xa con. Mẹ tôi chứng kiến những cuộc tình đến rồi đi của tôi mà không bao giờ có ý kiến. Trong khi những bà mẹ khác nóng ruột khi con gái bước sang tuổi ba mươi mà chưa lên xe hoa, mẹ tôi đối xử với tôi như một thiếu nữ mười tám. "Không có gì vội, con cứ từ từ mà chọn. Rồi một quân tử sẽ đến, xứng đáng với những giá trị tuyệt vời của con". Tôi quá tự tin về bản thân một phần cũng là do mẹ tôi tuyền ý nghĩ đó sang.
_ Em không nghĩ anh không lấy vợ vì muốn cố tình làm trái ý mẹ - Tôi ngồi thẳng người lên nghiêm túc – Phải có một lý do nào đó thuyết phục hơn chứ!
_ Em có biết vì sao em mạnh mẽ và chuyên nghiệp trong công việc nhưng luôn là một người không chắc chắn và bất ổn trong tình cảm không? – Bình cũng nghiêm nét mặt – Vì em luôn thích lý giải mọi chuyện đến từng chi tiết nhỏ.
_ Tình cảm thì cũng phải mang tính logic – Tôi thú nhận – Em bất ổn là vì em luôn sợ mình bị... đàn ông gạt.
_ Thôi đi! – Bình phì cười – Em đừng đóng vai ngây thơ nữa. Nếu anh đoán không lầm, có một người đàn ông nào đó đến khách sạn Hilton Checkers ở Los Angeles tìm em trước khi anh đến?
_ Sao? – Tôi giật nảy người – Ai?
_ Không có thì thôi – Bình nhún vai làm vẻ thản nhiên – Chỉ là khi anh ngồi ăn sáng trong khách sạn sáng nay, khi em đi lấy thức ăn ở quầy buffet, ông Thái Lan mà em giới thiệu là đồng nghiệp cùng công ty có nói với anh...
_ Ông đó! – Tôi nghẹn lời – Ông ta nói gì với anh?
_ Chỉ là một lời chúc mừng – Bình nhại giọng ông Thái Lan – "Anh đến đây sau và giờ sẽ đem cô ấy theo cùng, còn người kia đến trước mà về tay không. Tôi thấy anh ta ra khỏi phòng cô ấy buồn thiu."
Tôi chết lặng, giận ông Thái Lan thì ít mà giận bản thân thì nhiều. Lẽ ra tôi nên kể hết với Bình trước khi anh tình cờ phát hiện chỉ một phần sự thật và có thể sẽ suy diễn theo bất kỳ câu chuyện nào. Nhưng giờ tôi không biết phải bắt đầu ra sao và lúng túng hết đường phân bua. Bình liếc sang nhìn tôi một thoáng rồi điềm nhiên nói:
_ Chắc người quen đến gởi đồ nhờ em đem về Việt Nam? Mấy Việt kiều cứ thích tận dụng có người trong nước sang là gởi về lung tung.
_ Việt kiều gởi đồ - Tôi lặp lại vô thức.
_ À mà không phải Việt kiều, anh nhớ ra rồi – Bình thốt lên – Ông Thái Lan còn nói thích anh hơn vì dù sao anh cũng là người châu Á.
_ Sao? – Tôi phản ứng chậm chạp – Anh nói gì?
_ Có nghĩa là người kia không phải người châu Á – Bình nhếch miệng – Tức là một người Mỹ. Có thể là Mỹ đen...
_ Anh ta không đen – Tôi cãi lại – John là người Mỹ da trắng rất đẹp trai.
_ John? – Bình quay hẳn người nhìn tôi, cố giấu vẻ tổn thương – Hay thật!
Tôi không biết nói thêm gì. Bình cũng không trò chuyện tiếp. Chúng tôi ngồi im lặng trên xe thêm một đoạn đường rồi Bình thông báo đã đến Santa Barbara, nơi dừng lại ăn trưa trước khi đi tiếp về San Jose. Bình làm ra vẻ thản nhiên, nói chúng tôi nên đi dạo một vòng ngoài bờ biển rồi hãy tìm nhà hàng ăn trưa. Anh thậm chí còn nắm tay tôi nhưng tôi cảm nhận một tảng băng đang chắn giữa hai người.
Bờ biển Santa Barbara quá xinh đẹp với hàng cọ xanh, bãi cát vàng và bầu trời trong vắt trên cao. Nhưng tôi không tận hưởng được cảnh đẹp, tim tôi trĩu nặng, chân tôi như đeo chì. Tôi phải làm sao để phá tảng băng lạnh giá ngăn tôi tách xa Bình. Tôi nghĩ, tốt nhất, tôi cứ có sao kể vậy, lược bỏ mấy đoạn "rất nhảy cảm" và chân thành với người tôi yêu.
_ Em muốn kể với anh... - Tôi kéo tay Bình đứng lại -... về John.
_ Không cần đâu – Bình cười nhẹ xua tay nhưng anh đang kìm nén cảm xúc – Hoặc là để khi khác.
_ Em không có gì phải giấu anh, chỉ là em không biết kể thế nào để anh đừng hiểu lầm – Tôi vặn tay bối rối – John là... một người đàn ông...
_ Anh biết anh ta là đàn ông – Bình mỉm cười cố gắng tự chủ - Và chắc chắn là một người đàn ông rất đặc biệt. Em đã bối rối không còn là chính mình trong những ngày đầu ở Los Angeles.
_ Em quen John trên máy bay khi từ Việt Nam sang Mỹ hồi tháng Năm vừa rồi, lúc đi công tác ở Chicago – Tôi cố gắng tiếp tục – Lần đó anh ta chắc là đã... thích em. Nên lần này, khi biết tập đoàn KSA tổ chức họp ở Hilton Checkers ở Los Angeles, John đến tìm, chỉ là để mời em cùng ăn trưa chung. Nhưng em từ chối không đi. Anh ta đi về, và đụng phải ông Thái Lan...
_ OK, OK – Bình xua tay – Vậy được rồi. Em đừng đi vô chi tiết nữa.
_ OK thật chứ? – Tôi hồ nghi hỏi lại – Anh không...
_ Dĩ nhiên là anh... - Bình phì cười – Phải, dĩ nhiên là anh có ghen!
_ Ghen? – Tôi thốt lên – Anh...
Bình không để tôi nói hết, anh ôm tôi thật chặt vào lòng với một cảm xúc òa vỡ. Rồi Bình nâng mặt tôi lên, ngắm tôi như thể anh vừa tìm lại được một món đồ quý giá bị đánh mất. Ánh mắt anh tha thiết hơn bao giờ hết "Hãy hứa từ nay em chỉ biết yêu có một mình anh" – Bình thì thầm – "Đã tới lúc em nên chốt lại tình trường phong phú của mình!". Tôi mỉm cười gật đầu. Chúng tôi hôn nhau giữa bốn bề biển vắng, hạnh phúc nhận ra cuối cùng mình cũng đã nói với nhau một lời cam kết dài lâu. Trong vòng tay siết chặt của Bình, tôi biết từ nay mình không còn cơ hội để bất ổn nữa. Tôi thấy lòng bình yên dù tim đập rộn ràng. Bình đã yêu tôi nhiều hơn tôi tưởng và giờ tôi không còn lý do gì để bận tâm.
Kể cả việc tôi phải bỏ hết tất cả ở Sài Gòn để sang đây sống cũng anh.
Và đi làm nail.
Santa Barbara quá đẹp và chúng tôi đã quyết định ở lại trong một resort bao phủ bởi những giàn hoa giấy đỏ thêm một ngày trước khi về San Jose. Nhưng sáng hôm sau, thay vì đi tiếp về San Jose, tôi nhận được điện thoại từ sếp triệu tôi về Việt Nam gấp. Có một cuộc họp với các ban ngành ở Hà Nội cần sự có mặt của tôi. Nếu tôi không tham dự, sản phẩm đang gặp rắc rối với tác dụng phụ sẽ bị cấm lưu hành vĩnh viễn tại Việt Nam. Tôi cần giải thích cho những người có trách nhiệm hiểu rõ KSA đã điều chỉnh liều dùng và chứng minh được điều đó không ảnh hưởng lên sức khỏe bệnh nhân.
_ Em không thể không về liền – Tôi nhìn Bình bối rối – Đó là trách nhiệm của em. Em không thể để công ty bị ảnh hưởng uy tín và vứt bỏ mọi công lao của tập thể phòng nghiên cứu mấy năm nay được. Đó là chưa nói đến mặt chi phí, một khoản tiền khổng lồ.
_ OK, thì em về đi – Bình cố giấu thất vọng – Anh chở em ngược lại phi trường Los Angeles.
_ Cảm ơn anh – Tôi thở phào mỉm cười – Lần khác chắn chắn mình sẽ đến San Francisco.
_ Sao tối qua em nói sẽ bỏ hết để đi làm nail – Bình nháy mắt cười – Mà giờ nghe sếp gọi về Việt Nam họp thì lật đật về liền.
_ Em cố gắng về giải quyết chuyện này cho xong, vì đó là trách nhiệm – Tôi bật cười – Rồi em sẽ học làm nail. Phòng hờ anh muốn em sang Mỹ ở với anh luôn thì em có thể kiếm việc làm.
_ Những lời dối gian – Bình bật cười.
Tôi phải lên máy bay vội vã vì nếu trễ chuyến gần sát giờ đó, tôi phải chờ thêm ít nhất mười tiếng nữa và sẽ về trễ cuộc họp ở Hà Nội. Bình không kịp hẹn rốt cuộc thì khi nào chúng tôi có thể gặp lại nhau ở San Francisco. Nhưng trước khi tôi vào cổng hải quan, Bình đột nhiên kéo tôi lại, anh thở thật sâu rồi rút trong túi ra một chiếc nhẫn. Bình nói anh định bụng chúng tôi sẽ có một kỳ nghỉ tuyệt vời ở San Francisco và nhân một khung cảnh lãng mạn nào đó, sẽ đề nghị với tôi "một lời cam kết lâu dài".
_ Nhưng bây giờ em phải đột ngột quay về Việt Nam họp gấp. Anh sợ trên máy bay em lại quen với một anh chàng nào khác – Bình lắc đầu mỉm cười – và cơ hội hẹn em ở San Francisco lần tới cùng lời cầu hôn lãng mạn sẽ không bao giờ xảy ra. Cho nên những gì cần nói thì anh nên nói hết, dù khung cảnh ồn ào của phi trường không được thích hợp lắm.
_ Suốt những năm tháng qua anh không hề sợ mất em – Tôi bật cười xúc động trào nước mắt – Và lúc ở Paris anh cũng không lo sợ gì.
_ Nhưng giờ thì anh rất sợ - Bình nhìn sâu vào mắt tôi thú nhận – Dịp may khi biết em còn độc thân sẽ không đến hai lần. Thật ra anh luôn thắc mắc vì sao em vẫn chưa có chồng, em có khả năng cuốn hút đàn ông rất nhanh chóng, ví dụ như chỉ cùng ngồi trên một chuyến bay.
_ Nhưng sau đó thì họ nhận ra em là người khó hiểu – Tôi nửa đùa nửa thật – Và họ thất vọng thấy em đầy khiếm khuyết.
_ Em đừng làm anh sợ chứ! – Bình cũng nửa đùa nửa thật – Khiếm khuyết thì ai mà không có. Anh cũng đầy khiếm khuyết, ví dụ em hay chọc là anh sướt mướt và ủy mị.
Chúng tôi nhìn sâu vào mắt nhau, nhận ra cả hai đã vượt qua giai đoạn chỉ bị vẻ bề ngoài và những ưu điểm cuốn hút. Suốt những năm tháng qua tôi luôn đi tìm người đàn ông hoàn hảo trong khi bản thân mình thì lại không hoàn thiện. Và tôi cũng không thể đòi hỏi Bình phải là một ngôi sao để tôi suốt đời luôn hâm mộ. Anh cũng có những điểm yếu của mình. Và tôi yêu những lúc mắt anh nhòe nước vì xúc động.
Bình chở tôi rời Los Angeles vào một ngày nắng mới, tôi nhìn qua cửa sổ xe ngắm những bụi hoa đỏ sẫm nổi bật trên nền những dãy nhà màu cát. Những hàng cọ thẳng tấp xòe những tán lá duyên dáng vươn lên bầu trời xanh. Chúng tôi sẽ ghé qua Santa Barbara ăn trưa rồi tiếp tục hành trình dài đến San Jose. Không như tôi nghĩ Bình muốn che giấu cuộc sống thường ngày, khi tôi e dè đề nghị thay vì đến thẳng San Francisco, tôi có thể ghé qua San Jose thăm gia đình của Bình và căn hộ của anh, anh đã vui vẻ chấp nhận.
_ Mẹ anh chắc là rất vui – Bình hào hứng – Một vài anh chị của anh cũng sẽ về để được gặp lại em. Mọi người không ai tưởng tượng nổi bé An ngày nào lại trở thành cố vấn y khoa, đi công tác oai phong ở Mỹ như thế này.
_ Thôi anh đừng chọc em nữa – Tôi nhăn nhó cười – Em không biết hồi đó mọi người thấy em như thế nào, chắc là khờ khạo và nhút nhát lắm?
_ Dĩ nhiên là không tự tin, bạo dạn và chủ động như bây giờ - Bình bật cười nhìn tôi đầy ngụ ý – Nếu hồi đó em chỉ bạo bằng một nửa thôi, anh đã không thoát khỏi em và ở lại Sài Gòn luôn rồi.
_ Mẹ anh già rồi, bớt sân si – Bình nhăn nhó với ánh mắt xám lại – Nhưng vẫn thích ra lệnh.
_ Dường như anh không hòa hợp lắm với cô Hằng? – Tôi thăm dò hỏi – Nhớ hồi đó cả nhà anh ai cũng răm rắp sợ mẹ.
_ Hồi đó mẹ anh vô trường gặp hiệu trưởng đòi miễn cho anh vụ đeo khăn quàng đỏ và tham gia sinh hoạt Đội – Bình nhìn thẳng về phía trước – Mẹ anh gây rắc rối cho mấy đứa con vì cứ làm những chuyện như vậy. Qua tới Mỹ rồi, cuộc sống ở đây là tự do và dân chủ, nhưng mẹ anh độc tài với chồng con khủng khiếp. Em có biết vì sao anh chưa có vợ không?
Đột nhiên Bình quay sang nhìn tôi với ánh mắt vừa chăm biếm vừa cay đắng. Anh nói vì mẹ anh muốn anh lấy vợ nên anh cố tình làm trái lời. Mẹ anh càng mai mối với những cô gái Việt Nam anh càng chống đối quyết liệt. Không phải mẹ anh muốn con lập gia đình để yên bề gia thất, chỉ vì bà không chịu được cộng đồng Việt Nam xầm xì về tình trạng độc thân trễ nải của Bình.
_ Người Việt Nam kỳ lắm – Bình nhếch môi chua chát – Chỉ quan tâm đến việc người khác nghĩ gì về mình. Người ta nói anh đẹp trai mà không cưới vợ thì... chắc là pê-đê rồi. Người ta lại nói anh đi San Francisco hoài, mà thành phố đó thủ phủ của dân đồng tính. Nên chắc chắn anh cũng đồng tính...
_ Anh không đồng tính! – Tôi thốt lên.
_ Em thì biết rõ rồi – Bình bật cười – Và anh cũng tự biết, nên không việc gì phải lấy vợ chỉ để chứng minh mình là đàn ông. Mẹ anh càng ép anh lấy vợ, anh càng cố tình làm trái ý.
_ Em nên cảm ơn mẹ anh – Tôi cười ngất – Nhờ vậy mà anh vẫn còn tự do.
_ Suốt một thời trai trẻ - Bình trầm ngâm – Anh đã quá nghe lời mẹ rồi. Nếu anh được quyền chọn cho mình một cuộc sống khác không theo "chỉ thị" của gia đình, từ việc cấm yêu lúc còn ở Sài Gòn đến việc cấm không cho về thăm Việt Nam lúc ba anh còn sống, anh tin mình sẽ hạnh phúc hơn.
_ Thì bây giờ cũng hạnh phúc rồi – Tôi cố đùa, nắm lấy tay Bình an ủi – Dù hơi trễ một chút...
_ Còn em, thật ra vì sao em chưa có chồng vậy? – Bình đột ngột hỏi điều mà anh tế nhị chưa từng đề cập đến – Mẹ em cũng ép đến mức em muốn cãi lời?
_ Không, ngược lại – Tôi cười phá lên – Mẹ em muốn em mãi mãi là bé An, đừng lấy chồng để lúc nào cũng là đứa con bé bỏng. Em là con một, em lấy chồng rồi ai gần gũi sớm hôm với ba mẹ nữa.
_ Anh nên cảm ơn mẹ em – Bình không nhịn được cười – Tối nay mình sẽ uống vì những phụ huynh độc đáo của anh và em.
Tôi cùng cười nghiêng ngả với Bình nhưng tôi biết mình chưa lấy chồng không phải hoàn toàn vì mẹ tôi không muốn xa con. Mẹ tôi chứng kiến những cuộc tình đến rồi đi của tôi mà không bao giờ có ý kiến. Trong khi những bà mẹ khác nóng ruột khi con gái bước sang tuổi ba mươi mà chưa lên xe hoa, mẹ tôi đối xử với tôi như một thiếu nữ mười tám. "Không có gì vội, con cứ từ từ mà chọn. Rồi một quân tử sẽ đến, xứng đáng với những giá trị tuyệt vời của con". Tôi quá tự tin về bản thân một phần cũng là do mẹ tôi tuyền ý nghĩ đó sang.
_ Em không nghĩ anh không lấy vợ vì muốn cố tình làm trái ý mẹ - Tôi ngồi thẳng người lên nghiêm túc – Phải có một lý do nào đó thuyết phục hơn chứ!
_ Em có biết vì sao em mạnh mẽ và chuyên nghiệp trong công việc nhưng luôn là một người không chắc chắn và bất ổn trong tình cảm không? – Bình cũng nghiêm nét mặt – Vì em luôn thích lý giải mọi chuyện đến từng chi tiết nhỏ.
_ Tình cảm thì cũng phải mang tính logic – Tôi thú nhận – Em bất ổn là vì em luôn sợ mình bị... đàn ông gạt.
_ Thôi đi! – Bình phì cười – Em đừng đóng vai ngây thơ nữa. Nếu anh đoán không lầm, có một người đàn ông nào đó đến khách sạn Hilton Checkers ở Los Angeles tìm em trước khi anh đến?
_ Sao? – Tôi giật nảy người – Ai?
_ Không có thì thôi – Bình nhún vai làm vẻ thản nhiên – Chỉ là khi anh ngồi ăn sáng trong khách sạn sáng nay, khi em đi lấy thức ăn ở quầy buffet, ông Thái Lan mà em giới thiệu là đồng nghiệp cùng công ty có nói với anh...
_ Ông đó! – Tôi nghẹn lời – Ông ta nói gì với anh?
_ Chỉ là một lời chúc mừng – Bình nhại giọng ông Thái Lan – "Anh đến đây sau và giờ sẽ đem cô ấy theo cùng, còn người kia đến trước mà về tay không. Tôi thấy anh ta ra khỏi phòng cô ấy buồn thiu."
Tôi chết lặng, giận ông Thái Lan thì ít mà giận bản thân thì nhiều. Lẽ ra tôi nên kể hết với Bình trước khi anh tình cờ phát hiện chỉ một phần sự thật và có thể sẽ suy diễn theo bất kỳ câu chuyện nào. Nhưng giờ tôi không biết phải bắt đầu ra sao và lúng túng hết đường phân bua. Bình liếc sang nhìn tôi một thoáng rồi điềm nhiên nói:
_ Chắc người quen đến gởi đồ nhờ em đem về Việt Nam? Mấy Việt kiều cứ thích tận dụng có người trong nước sang là gởi về lung tung.
_ Việt kiều gởi đồ - Tôi lặp lại vô thức.
_ À mà không phải Việt kiều, anh nhớ ra rồi – Bình thốt lên – Ông Thái Lan còn nói thích anh hơn vì dù sao anh cũng là người châu Á.
_ Sao? – Tôi phản ứng chậm chạp – Anh nói gì?
_ Có nghĩa là người kia không phải người châu Á – Bình nhếch miệng – Tức là một người Mỹ. Có thể là Mỹ đen...
_ Anh ta không đen – Tôi cãi lại – John là người Mỹ da trắng rất đẹp trai.
_ John? – Bình quay hẳn người nhìn tôi, cố giấu vẻ tổn thương – Hay thật!
Tôi không biết nói thêm gì. Bình cũng không trò chuyện tiếp. Chúng tôi ngồi im lặng trên xe thêm một đoạn đường rồi Bình thông báo đã đến Santa Barbara, nơi dừng lại ăn trưa trước khi đi tiếp về San Jose. Bình làm ra vẻ thản nhiên, nói chúng tôi nên đi dạo một vòng ngoài bờ biển rồi hãy tìm nhà hàng ăn trưa. Anh thậm chí còn nắm tay tôi nhưng tôi cảm nhận một tảng băng đang chắn giữa hai người.
Bờ biển Santa Barbara quá xinh đẹp với hàng cọ xanh, bãi cát vàng và bầu trời trong vắt trên cao. Nhưng tôi không tận hưởng được cảnh đẹp, tim tôi trĩu nặng, chân tôi như đeo chì. Tôi phải làm sao để phá tảng băng lạnh giá ngăn tôi tách xa Bình. Tôi nghĩ, tốt nhất, tôi cứ có sao kể vậy, lược bỏ mấy đoạn "rất nhảy cảm" và chân thành với người tôi yêu.
_ Em muốn kể với anh... - Tôi kéo tay Bình đứng lại -... về John.
_ Không cần đâu – Bình cười nhẹ xua tay nhưng anh đang kìm nén cảm xúc – Hoặc là để khi khác.
_ Em không có gì phải giấu anh, chỉ là em không biết kể thế nào để anh đừng hiểu lầm – Tôi vặn tay bối rối – John là... một người đàn ông...
_ Anh biết anh ta là đàn ông – Bình mỉm cười cố gắng tự chủ - Và chắc chắn là một người đàn ông rất đặc biệt. Em đã bối rối không còn là chính mình trong những ngày đầu ở Los Angeles.
_ Em quen John trên máy bay khi từ Việt Nam sang Mỹ hồi tháng Năm vừa rồi, lúc đi công tác ở Chicago – Tôi cố gắng tiếp tục – Lần đó anh ta chắc là đã... thích em. Nên lần này, khi biết tập đoàn KSA tổ chức họp ở Hilton Checkers ở Los Angeles, John đến tìm, chỉ là để mời em cùng ăn trưa chung. Nhưng em từ chối không đi. Anh ta đi về, và đụng phải ông Thái Lan...
_ OK, OK – Bình xua tay – Vậy được rồi. Em đừng đi vô chi tiết nữa.
_ OK thật chứ? – Tôi hồ nghi hỏi lại – Anh không...
_ Dĩ nhiên là anh... - Bình phì cười – Phải, dĩ nhiên là anh có ghen!
_ Ghen? – Tôi thốt lên – Anh...
Bình không để tôi nói hết, anh ôm tôi thật chặt vào lòng với một cảm xúc òa vỡ. Rồi Bình nâng mặt tôi lên, ngắm tôi như thể anh vừa tìm lại được một món đồ quý giá bị đánh mất. Ánh mắt anh tha thiết hơn bao giờ hết "Hãy hứa từ nay em chỉ biết yêu có một mình anh" – Bình thì thầm – "Đã tới lúc em nên chốt lại tình trường phong phú của mình!". Tôi mỉm cười gật đầu. Chúng tôi hôn nhau giữa bốn bề biển vắng, hạnh phúc nhận ra cuối cùng mình cũng đã nói với nhau một lời cam kết dài lâu. Trong vòng tay siết chặt của Bình, tôi biết từ nay mình không còn cơ hội để bất ổn nữa. Tôi thấy lòng bình yên dù tim đập rộn ràng. Bình đã yêu tôi nhiều hơn tôi tưởng và giờ tôi không còn lý do gì để bận tâm.
Kể cả việc tôi phải bỏ hết tất cả ở Sài Gòn để sang đây sống cũng anh.
Và đi làm nail.
Santa Barbara quá đẹp và chúng tôi đã quyết định ở lại trong một resort bao phủ bởi những giàn hoa giấy đỏ thêm một ngày trước khi về San Jose. Nhưng sáng hôm sau, thay vì đi tiếp về San Jose, tôi nhận được điện thoại từ sếp triệu tôi về Việt Nam gấp. Có một cuộc họp với các ban ngành ở Hà Nội cần sự có mặt của tôi. Nếu tôi không tham dự, sản phẩm đang gặp rắc rối với tác dụng phụ sẽ bị cấm lưu hành vĩnh viễn tại Việt Nam. Tôi cần giải thích cho những người có trách nhiệm hiểu rõ KSA đã điều chỉnh liều dùng và chứng minh được điều đó không ảnh hưởng lên sức khỏe bệnh nhân.
_ Em không thể không về liền – Tôi nhìn Bình bối rối – Đó là trách nhiệm của em. Em không thể để công ty bị ảnh hưởng uy tín và vứt bỏ mọi công lao của tập thể phòng nghiên cứu mấy năm nay được. Đó là chưa nói đến mặt chi phí, một khoản tiền khổng lồ.
_ OK, thì em về đi – Bình cố giấu thất vọng – Anh chở em ngược lại phi trường Los Angeles.
_ Cảm ơn anh – Tôi thở phào mỉm cười – Lần khác chắn chắn mình sẽ đến San Francisco.
_ Sao tối qua em nói sẽ bỏ hết để đi làm nail – Bình nháy mắt cười – Mà giờ nghe sếp gọi về Việt Nam họp thì lật đật về liền.
_ Em cố gắng về giải quyết chuyện này cho xong, vì đó là trách nhiệm – Tôi bật cười – Rồi em sẽ học làm nail. Phòng hờ anh muốn em sang Mỹ ở với anh luôn thì em có thể kiếm việc làm.
_ Những lời dối gian – Bình bật cười.
Tôi phải lên máy bay vội vã vì nếu trễ chuyến gần sát giờ đó, tôi phải chờ thêm ít nhất mười tiếng nữa và sẽ về trễ cuộc họp ở Hà Nội. Bình không kịp hẹn rốt cuộc thì khi nào chúng tôi có thể gặp lại nhau ở San Francisco. Nhưng trước khi tôi vào cổng hải quan, Bình đột nhiên kéo tôi lại, anh thở thật sâu rồi rút trong túi ra một chiếc nhẫn. Bình nói anh định bụng chúng tôi sẽ có một kỳ nghỉ tuyệt vời ở San Francisco và nhân một khung cảnh lãng mạn nào đó, sẽ đề nghị với tôi "một lời cam kết lâu dài".
_ Nhưng bây giờ em phải đột ngột quay về Việt Nam họp gấp. Anh sợ trên máy bay em lại quen với một anh chàng nào khác – Bình lắc đầu mỉm cười – và cơ hội hẹn em ở San Francisco lần tới cùng lời cầu hôn lãng mạn sẽ không bao giờ xảy ra. Cho nên những gì cần nói thì anh nên nói hết, dù khung cảnh ồn ào của phi trường không được thích hợp lắm.
_ Suốt những năm tháng qua anh không hề sợ mất em – Tôi bật cười xúc động trào nước mắt – Và lúc ở Paris anh cũng không lo sợ gì.
_ Nhưng giờ thì anh rất sợ - Bình nhìn sâu vào mắt tôi thú nhận – Dịp may khi biết em còn độc thân sẽ không đến hai lần. Thật ra anh luôn thắc mắc vì sao em vẫn chưa có chồng, em có khả năng cuốn hút đàn ông rất nhanh chóng, ví dụ như chỉ cùng ngồi trên một chuyến bay.
_ Nhưng sau đó thì họ nhận ra em là người khó hiểu – Tôi nửa đùa nửa thật – Và họ thất vọng thấy em đầy khiếm khuyết.
_ Em đừng làm anh sợ chứ! – Bình cũng nửa đùa nửa thật – Khiếm khuyết thì ai mà không có. Anh cũng đầy khiếm khuyết, ví dụ em hay chọc là anh sướt mướt và ủy mị.
Chúng tôi nhìn sâu vào mắt nhau, nhận ra cả hai đã vượt qua giai đoạn chỉ bị vẻ bề ngoài và những ưu điểm cuốn hút. Suốt những năm tháng qua tôi luôn đi tìm người đàn ông hoàn hảo trong khi bản thân mình thì lại không hoàn thiện. Và tôi cũng không thể đòi hỏi Bình phải là một ngôi sao để tôi suốt đời luôn hâm mộ. Anh cũng có những điểm yếu của mình. Và tôi yêu những lúc mắt anh nhòe nước vì xúc động.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook