Chờ Em Đến San Francisco
-
Chương 19: Night without end
Nhiều người nói với tôi bờ Đông nước Mỹ không đẹp bằng bờ Tây, vì bờ Tây nằm sát Thái Bình Dương, khi hậy ôn hòa quanh năm, nắng vàng tuyệt đẹp trải dài. Giờ đến đây tận mắt chứng kiến mùa thu California quá ấm áp, mỗi ngày nắng rực rỡ ùa vào phòng lúc mới bảy giờ sáng, tôi mới hiểu được vì sao người Việt Nam khi di cư sang Mỹ thích ở vùng California.
Tiểu bang California nằm trọn phần bờ Tây mước Mỹ, trước kia tôi không ý thức được tiểu bang này rộng lớn như thế nào. Giờ tôi ngạc nhiên khi biết California có diện tích bằng hai phần ba nước Pháp. Và diện tích nước Việt Nam chỉ bằng ba phần tư California. Chả trách có rất nhiều Việt kiều khi đinh cư ở tiểu bang California thì chỉ biết lái xe đi loanh quanh tiểu bang rộng lớn của mình mà vẫn chưa bao giờ lấy máy bay để bay sáu tiếng băng ngang nước Mỹ, đến thăm tượng Nữ thần Tự Do. Và cũng rất nhiều người Mỹ định cư ở California chưa có dịp đến những thành phố lớn ở bờ Đông như New York hay thủ đo Washington DC.
Nằm trong tiểu bang California rộng lớn đó là những địa danh nghe rất quen thuộc vì cộng đồng Việt kiều định cư nhiều ở quận Cam (Orange County) và thành phố San Jose.Gia đình Bình cũng ở San Jose và anh làm việc cho hãng Apple nằm trong thung lũng Silicon ở thành phố này. Nhìn trên bản đồ của Google, San Jose và San Francisco rất gần. Không hiểu sao Bình chỉ hẹn tôi đến San Francisco mà không nói sẽ mời tôi về nhà anh ở San Jose. Bình không còn ở chung với gia đình mà anh đã sống riêng trong một căn hộ. Dường như anh không muốn tôi biết đến cuộc sống hằng ngày của mình mà chỉ muốn xuất hiện bên tôi trong tư thế của một kỳ nghỉ. Chúng tôi sẽ ở khách sạn, ăn nhà hàng, đi dạo phố. Cuộc sống không có bếp núc, dọn dẹp, giặt giũ và những mối bận tâm vặt vãnh.
Bình không nghĩ là tôi đi công tác nhiều rồi, ở khách sạn đến phát chán và không thích ăn nhà hàng chút nào. Tôi muốn đến nhà Bình, ngồi ở chiếc bàn anh làm việc, nằm lên chiếc giường anh ngủ hằng đêm, cùng nấu với anh một món ăn đơn giản và cuộn tròn bên anh trên sofa xem TV. Nhưng nếu Bình đã không thích tôi đến nhà anh, tôi nghĩ mình đừng tìm cách tạo bất ngờ. Có thể đó là một bất ngờ khó chịu và cả hai sẽ trở nên xa cách nhau hơn. Tôi phone cho Bình và báo tin mình đang ở Los Angeles, tôi nghe giọng anh ngại ngần nhiều hơn vui sướng.
_ Sao em làm anh bất ngờ vậy – Anh cười nhẹ - Anh vừa nghỉ phép đi châu Âu về, chắc khó đi nghỉ tiếp.
_ Thì thôi – Tôi cũng cố cười – Em đi công tác đột xuất, không lẽ đã ở Los Angeles rồi mà không báo tin cho anh, anh biết chắc sẽ trách em.
_ Em báo tin anh mới trách đó – Bình khôi hài – OK, Los Angeles không xa San Jose, lái xe chừng sáu hay bảy tiếng tùy có kẹt xe hay không. Anh sẽ cố nghỉ phép nửa ngày lái xe đến Los Angeles gặp em!
_ Sao? – Tôi hốt hoảng – Gặp lúc em còn đang trong giai đoạn tập huấn? Thôi thôi, em bận lắm, em phải vô phòng họp từ sáng sớm đến tối mịt. Em được thả ra là kiệt sức rồi. Gặp anh không được đâu... Xong khóa học thì có thể em phải quay về Việt Nam gấp để triển khai những gì được học.
_ Vậy chứ em muốn chừng nào gặp? – Bình bật cười nhưng giọng anh đầy phật ý – Hoặc khỏi gặp luôn?
Trước khi đến Mỹ, tôi đã muốn có một kế hoạch gặp lại Bình thật ý nghĩa, nhưng giờ tôi cảm thấy lúng túng khi nghĩ đến cảnh gặp lại anh. Không hiểu vì sao tôi ngại ngần và e dè. Dường như với Bình thì tôi đang thấy có lỗi vì mình đã hôn John, nhưng khi nghĩ đến John tôi lại thấy đau lòng vì làm anh thất vọng. Tôi không biết khi đối diện với Bình tôi sẽ xử sự như thế nào, tôi chưa trở lại là chính mình và vẫn chưa thoát khỏi hình ảnh của John.
_ Nếu em thấy chưa tiện – Giọng Bình điềm tĩnh – Thì dịp khác.
_ Dịp khác? – Tôi bối rối – Ý anh là lần này em đã ở Los Angeles rồi, rất gần San Jose và San Francisco rồi, mà mình không gặp lại nhau?
_ Thì tùy em thôi – Bình lại bật cười – Anh không biết chuyện gì đang xảy ra với em. Hình như em đang rất xáo trộn. Hình như em không phải là em như hồi ở Paris...
_ Anh nói sao? – Tôi nghẹt thở - Chắc em mệt quá vì liên tiếp phải di chuyển quá nhiều trong thời gian qua, rồi công việc căng thẳng. Em rất nhớ anh. OK, anh lái xe đến gặp em đi nhé. Càng sớm càng tốt! Em yêu anh!
Tôi nói rất nhanh rồi trong vô thức, tôi cúp máy mà chưa kịp nghe Bình đáp lại. Thật sự tôi đã rất nhớ anh và đã hồi hộp tự hỏi khi gặp lại anh ở Mỹ, anh sẽ khác thế nào so với lúc ở Paris. Tôi cần phải thoát ra khỏi những ám ảnh với John và trở về với thực tại. Nhưng càng cố quên John, tôi càng nghĩ đến anh cùng vô vàn những thắc mắc. Một người đàn ông hấp dẫn nhưng chưa lập gia đình vì chú tâm vào công việc như anh, có thể dễ dàng thích một phụ nữ tình cờ ngồi chung một chuyến bay? Một doanh nhân Mỹ đầy trải nghiệm như thế, có thể thích một phụ nữ khó hiểu như tôi? Đàn ông trên bốn mươi thường rất thực tế trong chuyện tình cảm, sao John lại hành động lãng mạn theo kiểu "From Chicago with love"? Đàn ông Mỹ vẫn mang tiếng là thô kệch và thực dụng, sao John lại thích tạo bất ngờ và đón chờ tôi tại Los Angeles?
Cái đầu thích logic của tôi càng cố lý giải mọi hành động của John bao nhiêu, tôi càng lún sâu vào hoài niệm với anh. Và dù lý do chính tôi có mặt ở Los Angeles là để tham gia lớp tập huấn, tôi thường không tập trung vào những gì diễn giả nói trên bục. Mắt tôi trĩu nặng vì buồn ngủ do không chợp được mắt vào ban đêm. Vì thiếu ngủ mà bù bằng quá nhiều cà phê, tôi luôn thấy nhức đầu và thần kinh căng thẳng. Xung quanh tôi, những đồng nghiệp từ châu Á cũng đang mệt mỏi cố theo dõi khóa học. Chúng tôi không còn sức lực để đùa giỡn với nhau. Ông bác sĩ Thái Lan thường xuyên ngủ gục và thậm chí còn dám ngáy lên công khai.
Cũng may, ban tổ chức hứa khi kết thúc khóa học sẽ phát cho mỗi người một đĩa CD ghi lại đầy đủ tài liệu và cách hướng dẫn quy trình thực hiện. Họ cũng rất "biết điều", sau khi hết giờ học, họ cho chúng tôi lên xe, chở đi dạo một số địa điểm nổi tiếng ở Los Angeles cho thư giản. Buổi tối đầu tiên chúng tôi được đến khi Hollywood. Một số người ở lại về sau, còn thì đa phần chọn về với xe chờ sẵn lúc chín giờ. Có lẽ chúng tôi đều là giới y dược khô khan, tuổi cũng không còn quá trẻ để bon chen và nhất là buổi tập huấn đã lấy hết sức lực của chúng tôi rồi. Vì thế Hollywood không có chút hấp dẫn nào ngoài một con đường có những nhà hát theo phong cách Trung Quốc và Ai Cập, những người hóa trang vào những nhân vật nổi tiếng trong điện ảnh như Người Sói hay Kingkong. Đám cố vấn y khoa chúng tôi còn đang đau đầu vì khóa huấn luyện giải quyết tác dụng phụ của thuốc, Hollywood chỉ để lại ấn tượng giả tạo và hào nhoáng bình dân.
Ngày thứ tư của khóa tập huấn, cũng là ngày cuối cùng. Chúng tôi được kết thúc sớm lúc ba giờ để ban tổ chức chở chúng tôi đi tham quan khu Rodeo Drive ở Beverly Hills. Đây là khu hào nhoáng bậc nhất Los Angeles với những đại lộ lộng lẫy, những hàng cọ duyên dáng, những căn biệt thự xinh đẹp của các tỷ phú, những cửa hiệu nữ trang, đồng hồ, những shop thời trang cao cấp. Đây là bối cảnh trong phim Pretty Women, khi Julia Robert đi mua sắm và trở nên "đẳng cấp" với mớ áo quần tậu được. Ông bác sĩ Thái Lan thỉnh thoảng rên lên khi nhìn thấy những chiếc xe hơi "hàng khủng" đắt tiền trên đường phố. Cô đồng nghiệp Hàn Quốc xuýt xoa khi đi ngang những shop thời trang lộng lẫy. Beverly Hills phô bày giá trị vật chất một cách lộ liễu, mọi thứ đều sang trọng đến cực điểm. Tôi nghĩ mình thích vẻ sang trọng tiết chế của Paris hơn.
Sau khi chúng tôi rửa mắt với cảnh giàu sang tột độ của Beverly Hills, ban tổ chức chở chúng tôi vô khách sạn Beverly Wilshire dự Gala Dinner, kết thúc khóa tập huấn. Nước Mỹ quả đã tạo cho tôi ấn tượng mạnh về giá trị vật chất, như đêm Gala lần này, mọi thứ đều hào nhoáng và lộng lẫy. Tôi tự hỏi sao công ty chịu chơi và chịu chi đến thế, ngân sách để tổ chức khóa huấn luyện chắc chắn là khổng lồ. Ông bác sĩ Thái Lan thì thầm cố giải thích cho tôi hiểu: "Các sếp lớn muốn lấy lòng chúng ta, vì cái vụ giải quyết tác dụng phụ của thuốc lần này là một cuộc chiến rất thử thách. Rồi chúng ta phải cày ngày cày đêm, vất vả trăm bề. Nếu chúng ta không làm tốt, sản phẩm có thể bị thu hồi, hàng tỷ đô la đổ vào nghiên cứu thuốc trong mấy năm qua coi như đổ sông đổ biển hết. Cô chuẩn bị tinh thần quay về nước mà cày trối chết nhé!".
Với viễn cảnh vừa quay về Việt Nam đã phải lao vào làm việc như điên, phải vô công ty từ sáng sớm và về nhà lúc mười giờ đêm, phải họp mờ mắt và viết báo cáo nhức đầu, tôi quyết tâm tối nay phải tận hưởng bữa tiệc sang trọng này cho bõ. Trên đời không có gì là miễn phí. Tôi bắt chước cô đồng nghiệp Hàn Quốc uống một ly rượu cocktail màu xanh có tên là "Night without end". Đợi tôi uống xong Kim cười nói loại cocktail này sẽ gây hưng phấn mạnh. Nhưng chưa kịp thấy hưng phấn thì tôi đã bị choáng vì tỷ lệ rượu khá cao, đầu tôi quay cuồng, đêm cuối ở Los Angeles sang trọng thế là đã "already end" chứ không "Without end" như mong muốn. Tôi lên xe về lại khách sạn theo chuyến đầu tiên lúc mới chín giờ. Những người ở lại sẽ về trên chuyến khác cách nhau một tiếng và chuyến cuối cùng sẽ là nửa đêm. Sau chuyến đó ai không về coi như sẽ tự lấy taxi. Vì tôi về sớm, trên xe toàn những người sếp về hưu mệt mỏi muốn ngủ gục.
Đối với họ những xa xỉ và ồn ào của buổi tiệc thật sự vô giá trị, một chiếc giường êm ái mới là thứ họ cần. Và tôi cũng cần giống họ.
Vừa bước vô khách sạn, tôi xăm xăm đi về hướng thang máy nhưng anh gác cửa chặn tôi lại hỏi có phải tôi là Ms. An từ Việt Nam. "Có người đến gặp cô" – Người gác cửa nháy mắt thông báo – "Anh ta ngồi chờ cô trong sảnh Business Lounge". Tôi giật bắn người. John vẫn muốn gặp lại tôi trước khi tôi về Việt Nam. Đã thế, tôi cũng muốn gặp anh để hỏi thẳng những thắc mắc của mình. Thật ra, anh thích tôi đến mức nào và vì sao lại thích. Nếu anh cứ tấn công tôi thế này thì tôi đầu hàng mất thôi. Tôi đâu thể chống cự lại vẻ hấp dẫn của anh mãi được.
Tôi bước vào Business Lounge và chỉ thấy có hai người đàn ông đang ngồi quay lưng vào đều đang cắm cúi trên laptop. Không có ai trông có vẻ là John cả. Tôi đi vòng lại để nhìn mặt cho kỹ và ngỡ ngàng nhận ra John không hề đến.
Bình ngồi đó, gương mặt đẹp trai của anh đang chăm chú làm việc trên máy tính. Vì anh mặc áo veste nên nhìn từ phía sau tôi đã không nhận ra. Trông anh thật khác với hai tuần trước ở Paris, khi đó anh chỉ ăn mặc giản dị. Giờ mặt anh căng thẳng, trán có những nếp nhăn, lưng hơi khòm xuống, những ngón tay thon trên phim khẽ run vì tập trung cao độ. Anh đã trở về với nếp sống của một kỹ sư IT, của người đi làm với trách nhiệm cao trong tập đoàn lớn, của một người bận rộn làm việc đến mờ mắt trên đất Mỹ. Bình không còn phong thái ung dung và ánh mắt vô ưu như khi anh đi nghỉ ở Paris nữa. Tôi thấy lòng mềm lại, chỉ nhìn hình ảnh này của Bình, tôi đã biết ở Mỹ anh không hề là một lãng tử đa tình như tôi vẫn nghĩ.
_ Chào anh... - Tôi nhẹ nhàng đến bên Bình – Anh làm em bất ngờ quá!
_ À! – Bình ngẩng lên, mắt anh vụt sáng – Em mới làm anh bất ngờ. Sao trông em hồng hào và long lanh vậy. Ý anh là mặt em thì hồng rực còn mắt em thì sáng bừng.
_ Chắc tại em có uống một ly cocktail – Tôi vuốt tóc – Nhưng vì vậy nên em bị say rượu phải về nghỉ sớm.
_ Em mặc đầm veste rất sang trọng – Bình nghiêng đầu nhìn tôi mỉm cười – Nhìn sắc sảo quá, đúng là nữ cố vấn y khoa oai phong của công ty KSA. Em khác hẳn vẻ nhẹ nhàng hồi ở Paris.
_ Anh đến Los Angeles tìm em à? – Tôi hạnh phúc hỏi – Sao anh nói không được nghỉ phép?
_ Nhưng để gặp em, không được nghỉ phép thì anh... nghỉ việc luôn – Bình nửa đùa nửa thật – Thật ra ở cấp độ của anh, không có sếp để duyệt nghỉ phép. Chỉ có trách nhiệm đòi hỏi anh làm việc mà thôi.
_ Em tưởng anh chỉ là kỹ sư quèn – Tôi cũng nửa đùa nửa thật – Chỉ là một trong hàng ngàn kỹ sư của Apple. Hóa ra anh cũng ở một cấp độ nào đó quan trọng à?
_ Em nghĩ vì sao em mê anh? – Bình bật cười – Không phải vì anh cũng xứng đáng để cho em mê sao? Nếu anh chưa có địa vị gì tương xứng, anh làm sao dám hẹn gặp lại em ở Paris?
Tôi lặng im nhìn Bình mỉm cười. Đúng là ngày trước anh học rất giỏi, nằm trong đội tuyển thi học sinh giỏi toàn quốc nhiều môn. Nhưng khi gặp lại ở Paris, Bình cho tôi cảm giác anh là một người thất bại và yếm thế trong sự nghiệp. Thì ra dù anh không được làm đúng công việc mình đam mê, nhưng với tính thích nghi cao, anh rồi cũng phải làm tốt những gì mình đang có.
_ Em không còn là một cô bé mười tám tuổi mê say lại chỉ vì người đó đẹp trai và học giỏi – Tôi thú nhận – Nếu giờ anh chỉ là một người rất bình thường, không có sự nghiệp sáng chói, không có thu nhập khá cao, không có địa vị xã hội và kể cả anh không còn đẹp trai phong độ nữa, em vẫn yêu anh.
_ Những lời dối gian – Bình bật cười lắc đầu – Em không phải loại phụ nữ khi yêu thì mờ mắt đâu. Anh luôn có cảm giác bị cạnh tranh dữ dội bởi những người đàn ông thành đạt khác đang xoay quanh đời em.
_ Em đâu có ai ngoài anh! – Tôi nói xong xấu hổ vì mình quá dối gian.
_ Em phone báo tin đang ở Los Angeles rồi cúp máy đột ngột. Em không hề nói ngày nào mình gặp lại và gặp ở đâu. Em im lặng luôn không liên lạc với anh cả ba ngày nay – Bình trở nên nghiêm trang – Em hành động không hề giống em, vốn luôn lên kế hoạch đến từng chi tiết. Nếu anh không đến tìm em, thì trưa mai em phải trả phòng rồi. Và em sẽ ra thẳng phi trường về lại Việt Nam luôn mà không gặp lại anh chứ gì?
_ Em sẽ gặp lại anh chứ! – Tôi bật cười trước vẻ trách móc của Bình – Trưa mai em sẽ lấy xe lửa hay xe đò gì đó đến San Jose tìm anh.
_ Tìm anh? – Bình lắc đầu – Mà không báo trước em sẽ đến lúc nào? San Jose không phải là một thị trấn nhỏ để em tìm đâu. Anh cũng không ngồi đợi em sẵn ở nhà được. Và từ khách sạn của em ở Los Angeles đi đến tận nhà anh ở San Jose thì tốt nhất là có xe hơi chở. Em thừa biết ở Mỹ phương tiện công cộng không thuận tiện như châu Âu mà. Em lạ thật...
_ Sao anh biết em ở khách sạn này? – Tôi cố đánh lạc hướng – Em nhớ mình đâu có nói.
_ Em gọi cho anh từ khách sạn – Bình nhún vai – Chỉ cần bấm máy gọi ngược lại là biết. Anh phải hỏi khách sạn chừng nào KSA kết thúc hội thảo, canh vào ngày cuối để đến tìm em.
_ Sao anh không đến sớm hơn? – Tôi cao giọng trách.
_ Sớm hơn? – Bình lắc đầu – Chính em nói đừng đến vì em đang trong khóa học rất bận rộn.
_ Em tưởng em đã yêu cầu anh đến càng sớm càng tốt – Tôi xua tay cười xòa – Đúng là lần này mình giao tiếp với nhau không rõ ràng và chi tiết như hồi hẹn nhau ở Paris.
_ Em làm anh thấy lạ - Bình đóng máy đứng dậy – Chuyện gì xảy ra với em vậy?
_ Em bận rộn và mệt mỏi – Tôi nhún vai – Mà như thế thì anh mới chủ động đi tìm em. Không lẽ lúc nào em cũng lên kế hoạch chi tiết để tìm anh?
Có lẽ tôi hơi lớn tiếng, khiến người đàn ông khác đang ngồi làm việc thấy phiền phải ngước lên nhìn. Bình ra dấu đề nghị chúng tôi rời khỏi Business Lounge. Tôi đưa Bình lên phòng mình. Anh cứ tủm tỉm nhìn tôi cười. Tấm gương trong thang máy cho tôi thấy mặt mình đang rất hồng và mắt tôi sáng long lanh. Tôi không có vẻ gì là người đang bị choáng cần được ngủ ngay tức khắc cả. "Em đẹp hơn hồi ở Paris nhiều lắm" – Bình thì thầm – "Vậy mà anh cứ tưởng em xác xơ vì bị khóa tập huấn hành hạ".
Đứng trước cửa phòng, tôi lập cập dùng thẻ mở cửa mãi không được. Bình bật cười giật lấy thẻ, mở cửa rồi đẩy nhẹ lưng tôi vào trước. Bỗng dưng tôi thấy thẹn thùng trong không gian giờ đây đã quá riêng tư. Tôi đến bên cửa sổ, kéo màn ra thật rộng. Ngoài kia là Los Angeles với hàng vạn ánh đèn màu lấp lánh. Những đêm trước tôi chỉ về đến phòng là nhanh chóng đi ngủ ngay, chưa bao giờ kéo màn cửa nhìn ra thành phố đèn hoa như hôm nay. "Đẹp quá!" – Tôi thì thào – "Em đã rất nhớ anh. Lại đây hôn em..."
Bình đến bên tôi, anh không vội làm theo yêu cầu mà chỉ đứng cùng tôi nhìn ra ngoài cửa sổ. Những ánh đèn lấp lánh hắt ánh sáng nhảy múa lên mặt chúng tôi. Đã lâu lắm rồi tôi không có dịp tận hưởng màn đêm rực rỡ ngay trong lòng đô thị như thế này. Los Angeles náo nhiệt đầy ánh sáng khiêu gợi ngoài kia làm lòng tôi bỗng chốc rộn ràng. Tôi tự hỏi hay vì ly cocktail "Night without end" giờ đây đã có tác dụng làm tôi hưng phấn mạnh, biết vậy tôi uống luôn hai ly. Tôi liếc sang nhìn Bình, anh cũng đang quay lại nhìn tôi. Dường như Bình cũng đã uống một loại cocktail nào đó, mắt anh long lanh mong đợi, môi anh hé mở thì thào "Đêm chỉ mới bắt đầu".
Chúng tôi hôn nhau nhẹ nhàng rồi say đắm. Tôi vuốt ve gương mặt đẹp trai của người đàn ông tôi đã mơ tưởng suốt bao năm dài, tôi hôn lên cổ anh để lắng nghe mùi hương của Sài Gòn cũ, tôi ôm lấy lưng anh như cái đêm chúng tôi cùng trôi khắp phố phường, tôi dụi đầu vào ngực anh như giây phút ngất ngây lần đầu chúng tôi thuộc về nhau trọn vẹn ở Paris. Bình ôm siết tôi âu yếm, anh đáp lại sự nồng nhiệt của tôi dịu dàng và nâng niu, chủ động và mạnh mẽ. Trong vòng tay Bình tôi không còn bận tâm gì nữa, lý trí tôi lụi tàn nhường chỗ cho cảm xúc trào dâng như những ngọn sóng nhỏ, nhấp nhô, bồng bềnh.
Night without end!
May mà tôi chỉ uống có một ly...
Tiểu bang California nằm trọn phần bờ Tây mước Mỹ, trước kia tôi không ý thức được tiểu bang này rộng lớn như thế nào. Giờ tôi ngạc nhiên khi biết California có diện tích bằng hai phần ba nước Pháp. Và diện tích nước Việt Nam chỉ bằng ba phần tư California. Chả trách có rất nhiều Việt kiều khi đinh cư ở tiểu bang California thì chỉ biết lái xe đi loanh quanh tiểu bang rộng lớn của mình mà vẫn chưa bao giờ lấy máy bay để bay sáu tiếng băng ngang nước Mỹ, đến thăm tượng Nữ thần Tự Do. Và cũng rất nhiều người Mỹ định cư ở California chưa có dịp đến những thành phố lớn ở bờ Đông như New York hay thủ đo Washington DC.
Nằm trong tiểu bang California rộng lớn đó là những địa danh nghe rất quen thuộc vì cộng đồng Việt kiều định cư nhiều ở quận Cam (Orange County) và thành phố San Jose.Gia đình Bình cũng ở San Jose và anh làm việc cho hãng Apple nằm trong thung lũng Silicon ở thành phố này. Nhìn trên bản đồ của Google, San Jose và San Francisco rất gần. Không hiểu sao Bình chỉ hẹn tôi đến San Francisco mà không nói sẽ mời tôi về nhà anh ở San Jose. Bình không còn ở chung với gia đình mà anh đã sống riêng trong một căn hộ. Dường như anh không muốn tôi biết đến cuộc sống hằng ngày của mình mà chỉ muốn xuất hiện bên tôi trong tư thế của một kỳ nghỉ. Chúng tôi sẽ ở khách sạn, ăn nhà hàng, đi dạo phố. Cuộc sống không có bếp núc, dọn dẹp, giặt giũ và những mối bận tâm vặt vãnh.
Bình không nghĩ là tôi đi công tác nhiều rồi, ở khách sạn đến phát chán và không thích ăn nhà hàng chút nào. Tôi muốn đến nhà Bình, ngồi ở chiếc bàn anh làm việc, nằm lên chiếc giường anh ngủ hằng đêm, cùng nấu với anh một món ăn đơn giản và cuộn tròn bên anh trên sofa xem TV. Nhưng nếu Bình đã không thích tôi đến nhà anh, tôi nghĩ mình đừng tìm cách tạo bất ngờ. Có thể đó là một bất ngờ khó chịu và cả hai sẽ trở nên xa cách nhau hơn. Tôi phone cho Bình và báo tin mình đang ở Los Angeles, tôi nghe giọng anh ngại ngần nhiều hơn vui sướng.
_ Sao em làm anh bất ngờ vậy – Anh cười nhẹ - Anh vừa nghỉ phép đi châu Âu về, chắc khó đi nghỉ tiếp.
_ Thì thôi – Tôi cũng cố cười – Em đi công tác đột xuất, không lẽ đã ở Los Angeles rồi mà không báo tin cho anh, anh biết chắc sẽ trách em.
_ Em báo tin anh mới trách đó – Bình khôi hài – OK, Los Angeles không xa San Jose, lái xe chừng sáu hay bảy tiếng tùy có kẹt xe hay không. Anh sẽ cố nghỉ phép nửa ngày lái xe đến Los Angeles gặp em!
_ Sao? – Tôi hốt hoảng – Gặp lúc em còn đang trong giai đoạn tập huấn? Thôi thôi, em bận lắm, em phải vô phòng họp từ sáng sớm đến tối mịt. Em được thả ra là kiệt sức rồi. Gặp anh không được đâu... Xong khóa học thì có thể em phải quay về Việt Nam gấp để triển khai những gì được học.
_ Vậy chứ em muốn chừng nào gặp? – Bình bật cười nhưng giọng anh đầy phật ý – Hoặc khỏi gặp luôn?
Trước khi đến Mỹ, tôi đã muốn có một kế hoạch gặp lại Bình thật ý nghĩa, nhưng giờ tôi cảm thấy lúng túng khi nghĩ đến cảnh gặp lại anh. Không hiểu vì sao tôi ngại ngần và e dè. Dường như với Bình thì tôi đang thấy có lỗi vì mình đã hôn John, nhưng khi nghĩ đến John tôi lại thấy đau lòng vì làm anh thất vọng. Tôi không biết khi đối diện với Bình tôi sẽ xử sự như thế nào, tôi chưa trở lại là chính mình và vẫn chưa thoát khỏi hình ảnh của John.
_ Nếu em thấy chưa tiện – Giọng Bình điềm tĩnh – Thì dịp khác.
_ Dịp khác? – Tôi bối rối – Ý anh là lần này em đã ở Los Angeles rồi, rất gần San Jose và San Francisco rồi, mà mình không gặp lại nhau?
_ Thì tùy em thôi – Bình lại bật cười – Anh không biết chuyện gì đang xảy ra với em. Hình như em đang rất xáo trộn. Hình như em không phải là em như hồi ở Paris...
_ Anh nói sao? – Tôi nghẹt thở - Chắc em mệt quá vì liên tiếp phải di chuyển quá nhiều trong thời gian qua, rồi công việc căng thẳng. Em rất nhớ anh. OK, anh lái xe đến gặp em đi nhé. Càng sớm càng tốt! Em yêu anh!
Tôi nói rất nhanh rồi trong vô thức, tôi cúp máy mà chưa kịp nghe Bình đáp lại. Thật sự tôi đã rất nhớ anh và đã hồi hộp tự hỏi khi gặp lại anh ở Mỹ, anh sẽ khác thế nào so với lúc ở Paris. Tôi cần phải thoát ra khỏi những ám ảnh với John và trở về với thực tại. Nhưng càng cố quên John, tôi càng nghĩ đến anh cùng vô vàn những thắc mắc. Một người đàn ông hấp dẫn nhưng chưa lập gia đình vì chú tâm vào công việc như anh, có thể dễ dàng thích một phụ nữ tình cờ ngồi chung một chuyến bay? Một doanh nhân Mỹ đầy trải nghiệm như thế, có thể thích một phụ nữ khó hiểu như tôi? Đàn ông trên bốn mươi thường rất thực tế trong chuyện tình cảm, sao John lại hành động lãng mạn theo kiểu "From Chicago with love"? Đàn ông Mỹ vẫn mang tiếng là thô kệch và thực dụng, sao John lại thích tạo bất ngờ và đón chờ tôi tại Los Angeles?
Cái đầu thích logic của tôi càng cố lý giải mọi hành động của John bao nhiêu, tôi càng lún sâu vào hoài niệm với anh. Và dù lý do chính tôi có mặt ở Los Angeles là để tham gia lớp tập huấn, tôi thường không tập trung vào những gì diễn giả nói trên bục. Mắt tôi trĩu nặng vì buồn ngủ do không chợp được mắt vào ban đêm. Vì thiếu ngủ mà bù bằng quá nhiều cà phê, tôi luôn thấy nhức đầu và thần kinh căng thẳng. Xung quanh tôi, những đồng nghiệp từ châu Á cũng đang mệt mỏi cố theo dõi khóa học. Chúng tôi không còn sức lực để đùa giỡn với nhau. Ông bác sĩ Thái Lan thường xuyên ngủ gục và thậm chí còn dám ngáy lên công khai.
Cũng may, ban tổ chức hứa khi kết thúc khóa học sẽ phát cho mỗi người một đĩa CD ghi lại đầy đủ tài liệu và cách hướng dẫn quy trình thực hiện. Họ cũng rất "biết điều", sau khi hết giờ học, họ cho chúng tôi lên xe, chở đi dạo một số địa điểm nổi tiếng ở Los Angeles cho thư giản. Buổi tối đầu tiên chúng tôi được đến khi Hollywood. Một số người ở lại về sau, còn thì đa phần chọn về với xe chờ sẵn lúc chín giờ. Có lẽ chúng tôi đều là giới y dược khô khan, tuổi cũng không còn quá trẻ để bon chen và nhất là buổi tập huấn đã lấy hết sức lực của chúng tôi rồi. Vì thế Hollywood không có chút hấp dẫn nào ngoài một con đường có những nhà hát theo phong cách Trung Quốc và Ai Cập, những người hóa trang vào những nhân vật nổi tiếng trong điện ảnh như Người Sói hay Kingkong. Đám cố vấn y khoa chúng tôi còn đang đau đầu vì khóa huấn luyện giải quyết tác dụng phụ của thuốc, Hollywood chỉ để lại ấn tượng giả tạo và hào nhoáng bình dân.
Ngày thứ tư của khóa tập huấn, cũng là ngày cuối cùng. Chúng tôi được kết thúc sớm lúc ba giờ để ban tổ chức chở chúng tôi đi tham quan khu Rodeo Drive ở Beverly Hills. Đây là khu hào nhoáng bậc nhất Los Angeles với những đại lộ lộng lẫy, những hàng cọ duyên dáng, những căn biệt thự xinh đẹp của các tỷ phú, những cửa hiệu nữ trang, đồng hồ, những shop thời trang cao cấp. Đây là bối cảnh trong phim Pretty Women, khi Julia Robert đi mua sắm và trở nên "đẳng cấp" với mớ áo quần tậu được. Ông bác sĩ Thái Lan thỉnh thoảng rên lên khi nhìn thấy những chiếc xe hơi "hàng khủng" đắt tiền trên đường phố. Cô đồng nghiệp Hàn Quốc xuýt xoa khi đi ngang những shop thời trang lộng lẫy. Beverly Hills phô bày giá trị vật chất một cách lộ liễu, mọi thứ đều sang trọng đến cực điểm. Tôi nghĩ mình thích vẻ sang trọng tiết chế của Paris hơn.
Sau khi chúng tôi rửa mắt với cảnh giàu sang tột độ của Beverly Hills, ban tổ chức chở chúng tôi vô khách sạn Beverly Wilshire dự Gala Dinner, kết thúc khóa tập huấn. Nước Mỹ quả đã tạo cho tôi ấn tượng mạnh về giá trị vật chất, như đêm Gala lần này, mọi thứ đều hào nhoáng và lộng lẫy. Tôi tự hỏi sao công ty chịu chơi và chịu chi đến thế, ngân sách để tổ chức khóa huấn luyện chắc chắn là khổng lồ. Ông bác sĩ Thái Lan thì thầm cố giải thích cho tôi hiểu: "Các sếp lớn muốn lấy lòng chúng ta, vì cái vụ giải quyết tác dụng phụ của thuốc lần này là một cuộc chiến rất thử thách. Rồi chúng ta phải cày ngày cày đêm, vất vả trăm bề. Nếu chúng ta không làm tốt, sản phẩm có thể bị thu hồi, hàng tỷ đô la đổ vào nghiên cứu thuốc trong mấy năm qua coi như đổ sông đổ biển hết. Cô chuẩn bị tinh thần quay về nước mà cày trối chết nhé!".
Với viễn cảnh vừa quay về Việt Nam đã phải lao vào làm việc như điên, phải vô công ty từ sáng sớm và về nhà lúc mười giờ đêm, phải họp mờ mắt và viết báo cáo nhức đầu, tôi quyết tâm tối nay phải tận hưởng bữa tiệc sang trọng này cho bõ. Trên đời không có gì là miễn phí. Tôi bắt chước cô đồng nghiệp Hàn Quốc uống một ly rượu cocktail màu xanh có tên là "Night without end". Đợi tôi uống xong Kim cười nói loại cocktail này sẽ gây hưng phấn mạnh. Nhưng chưa kịp thấy hưng phấn thì tôi đã bị choáng vì tỷ lệ rượu khá cao, đầu tôi quay cuồng, đêm cuối ở Los Angeles sang trọng thế là đã "already end" chứ không "Without end" như mong muốn. Tôi lên xe về lại khách sạn theo chuyến đầu tiên lúc mới chín giờ. Những người ở lại sẽ về trên chuyến khác cách nhau một tiếng và chuyến cuối cùng sẽ là nửa đêm. Sau chuyến đó ai không về coi như sẽ tự lấy taxi. Vì tôi về sớm, trên xe toàn những người sếp về hưu mệt mỏi muốn ngủ gục.
Đối với họ những xa xỉ và ồn ào của buổi tiệc thật sự vô giá trị, một chiếc giường êm ái mới là thứ họ cần. Và tôi cũng cần giống họ.
Vừa bước vô khách sạn, tôi xăm xăm đi về hướng thang máy nhưng anh gác cửa chặn tôi lại hỏi có phải tôi là Ms. An từ Việt Nam. "Có người đến gặp cô" – Người gác cửa nháy mắt thông báo – "Anh ta ngồi chờ cô trong sảnh Business Lounge". Tôi giật bắn người. John vẫn muốn gặp lại tôi trước khi tôi về Việt Nam. Đã thế, tôi cũng muốn gặp anh để hỏi thẳng những thắc mắc của mình. Thật ra, anh thích tôi đến mức nào và vì sao lại thích. Nếu anh cứ tấn công tôi thế này thì tôi đầu hàng mất thôi. Tôi đâu thể chống cự lại vẻ hấp dẫn của anh mãi được.
Tôi bước vào Business Lounge và chỉ thấy có hai người đàn ông đang ngồi quay lưng vào đều đang cắm cúi trên laptop. Không có ai trông có vẻ là John cả. Tôi đi vòng lại để nhìn mặt cho kỹ và ngỡ ngàng nhận ra John không hề đến.
Bình ngồi đó, gương mặt đẹp trai của anh đang chăm chú làm việc trên máy tính. Vì anh mặc áo veste nên nhìn từ phía sau tôi đã không nhận ra. Trông anh thật khác với hai tuần trước ở Paris, khi đó anh chỉ ăn mặc giản dị. Giờ mặt anh căng thẳng, trán có những nếp nhăn, lưng hơi khòm xuống, những ngón tay thon trên phim khẽ run vì tập trung cao độ. Anh đã trở về với nếp sống của một kỹ sư IT, của người đi làm với trách nhiệm cao trong tập đoàn lớn, của một người bận rộn làm việc đến mờ mắt trên đất Mỹ. Bình không còn phong thái ung dung và ánh mắt vô ưu như khi anh đi nghỉ ở Paris nữa. Tôi thấy lòng mềm lại, chỉ nhìn hình ảnh này của Bình, tôi đã biết ở Mỹ anh không hề là một lãng tử đa tình như tôi vẫn nghĩ.
_ Chào anh... - Tôi nhẹ nhàng đến bên Bình – Anh làm em bất ngờ quá!
_ À! – Bình ngẩng lên, mắt anh vụt sáng – Em mới làm anh bất ngờ. Sao trông em hồng hào và long lanh vậy. Ý anh là mặt em thì hồng rực còn mắt em thì sáng bừng.
_ Chắc tại em có uống một ly cocktail – Tôi vuốt tóc – Nhưng vì vậy nên em bị say rượu phải về nghỉ sớm.
_ Em mặc đầm veste rất sang trọng – Bình nghiêng đầu nhìn tôi mỉm cười – Nhìn sắc sảo quá, đúng là nữ cố vấn y khoa oai phong của công ty KSA. Em khác hẳn vẻ nhẹ nhàng hồi ở Paris.
_ Anh đến Los Angeles tìm em à? – Tôi hạnh phúc hỏi – Sao anh nói không được nghỉ phép?
_ Nhưng để gặp em, không được nghỉ phép thì anh... nghỉ việc luôn – Bình nửa đùa nửa thật – Thật ra ở cấp độ của anh, không có sếp để duyệt nghỉ phép. Chỉ có trách nhiệm đòi hỏi anh làm việc mà thôi.
_ Em tưởng anh chỉ là kỹ sư quèn – Tôi cũng nửa đùa nửa thật – Chỉ là một trong hàng ngàn kỹ sư của Apple. Hóa ra anh cũng ở một cấp độ nào đó quan trọng à?
_ Em nghĩ vì sao em mê anh? – Bình bật cười – Không phải vì anh cũng xứng đáng để cho em mê sao? Nếu anh chưa có địa vị gì tương xứng, anh làm sao dám hẹn gặp lại em ở Paris?
Tôi lặng im nhìn Bình mỉm cười. Đúng là ngày trước anh học rất giỏi, nằm trong đội tuyển thi học sinh giỏi toàn quốc nhiều môn. Nhưng khi gặp lại ở Paris, Bình cho tôi cảm giác anh là một người thất bại và yếm thế trong sự nghiệp. Thì ra dù anh không được làm đúng công việc mình đam mê, nhưng với tính thích nghi cao, anh rồi cũng phải làm tốt những gì mình đang có.
_ Em không còn là một cô bé mười tám tuổi mê say lại chỉ vì người đó đẹp trai và học giỏi – Tôi thú nhận – Nếu giờ anh chỉ là một người rất bình thường, không có sự nghiệp sáng chói, không có thu nhập khá cao, không có địa vị xã hội và kể cả anh không còn đẹp trai phong độ nữa, em vẫn yêu anh.
_ Những lời dối gian – Bình bật cười lắc đầu – Em không phải loại phụ nữ khi yêu thì mờ mắt đâu. Anh luôn có cảm giác bị cạnh tranh dữ dội bởi những người đàn ông thành đạt khác đang xoay quanh đời em.
_ Em đâu có ai ngoài anh! – Tôi nói xong xấu hổ vì mình quá dối gian.
_ Em phone báo tin đang ở Los Angeles rồi cúp máy đột ngột. Em không hề nói ngày nào mình gặp lại và gặp ở đâu. Em im lặng luôn không liên lạc với anh cả ba ngày nay – Bình trở nên nghiêm trang – Em hành động không hề giống em, vốn luôn lên kế hoạch đến từng chi tiết. Nếu anh không đến tìm em, thì trưa mai em phải trả phòng rồi. Và em sẽ ra thẳng phi trường về lại Việt Nam luôn mà không gặp lại anh chứ gì?
_ Em sẽ gặp lại anh chứ! – Tôi bật cười trước vẻ trách móc của Bình – Trưa mai em sẽ lấy xe lửa hay xe đò gì đó đến San Jose tìm anh.
_ Tìm anh? – Bình lắc đầu – Mà không báo trước em sẽ đến lúc nào? San Jose không phải là một thị trấn nhỏ để em tìm đâu. Anh cũng không ngồi đợi em sẵn ở nhà được. Và từ khách sạn của em ở Los Angeles đi đến tận nhà anh ở San Jose thì tốt nhất là có xe hơi chở. Em thừa biết ở Mỹ phương tiện công cộng không thuận tiện như châu Âu mà. Em lạ thật...
_ Sao anh biết em ở khách sạn này? – Tôi cố đánh lạc hướng – Em nhớ mình đâu có nói.
_ Em gọi cho anh từ khách sạn – Bình nhún vai – Chỉ cần bấm máy gọi ngược lại là biết. Anh phải hỏi khách sạn chừng nào KSA kết thúc hội thảo, canh vào ngày cuối để đến tìm em.
_ Sao anh không đến sớm hơn? – Tôi cao giọng trách.
_ Sớm hơn? – Bình lắc đầu – Chính em nói đừng đến vì em đang trong khóa học rất bận rộn.
_ Em tưởng em đã yêu cầu anh đến càng sớm càng tốt – Tôi xua tay cười xòa – Đúng là lần này mình giao tiếp với nhau không rõ ràng và chi tiết như hồi hẹn nhau ở Paris.
_ Em làm anh thấy lạ - Bình đóng máy đứng dậy – Chuyện gì xảy ra với em vậy?
_ Em bận rộn và mệt mỏi – Tôi nhún vai – Mà như thế thì anh mới chủ động đi tìm em. Không lẽ lúc nào em cũng lên kế hoạch chi tiết để tìm anh?
Có lẽ tôi hơi lớn tiếng, khiến người đàn ông khác đang ngồi làm việc thấy phiền phải ngước lên nhìn. Bình ra dấu đề nghị chúng tôi rời khỏi Business Lounge. Tôi đưa Bình lên phòng mình. Anh cứ tủm tỉm nhìn tôi cười. Tấm gương trong thang máy cho tôi thấy mặt mình đang rất hồng và mắt tôi sáng long lanh. Tôi không có vẻ gì là người đang bị choáng cần được ngủ ngay tức khắc cả. "Em đẹp hơn hồi ở Paris nhiều lắm" – Bình thì thầm – "Vậy mà anh cứ tưởng em xác xơ vì bị khóa tập huấn hành hạ".
Đứng trước cửa phòng, tôi lập cập dùng thẻ mở cửa mãi không được. Bình bật cười giật lấy thẻ, mở cửa rồi đẩy nhẹ lưng tôi vào trước. Bỗng dưng tôi thấy thẹn thùng trong không gian giờ đây đã quá riêng tư. Tôi đến bên cửa sổ, kéo màn ra thật rộng. Ngoài kia là Los Angeles với hàng vạn ánh đèn màu lấp lánh. Những đêm trước tôi chỉ về đến phòng là nhanh chóng đi ngủ ngay, chưa bao giờ kéo màn cửa nhìn ra thành phố đèn hoa như hôm nay. "Đẹp quá!" – Tôi thì thào – "Em đã rất nhớ anh. Lại đây hôn em..."
Bình đến bên tôi, anh không vội làm theo yêu cầu mà chỉ đứng cùng tôi nhìn ra ngoài cửa sổ. Những ánh đèn lấp lánh hắt ánh sáng nhảy múa lên mặt chúng tôi. Đã lâu lắm rồi tôi không có dịp tận hưởng màn đêm rực rỡ ngay trong lòng đô thị như thế này. Los Angeles náo nhiệt đầy ánh sáng khiêu gợi ngoài kia làm lòng tôi bỗng chốc rộn ràng. Tôi tự hỏi hay vì ly cocktail "Night without end" giờ đây đã có tác dụng làm tôi hưng phấn mạnh, biết vậy tôi uống luôn hai ly. Tôi liếc sang nhìn Bình, anh cũng đang quay lại nhìn tôi. Dường như Bình cũng đã uống một loại cocktail nào đó, mắt anh long lanh mong đợi, môi anh hé mở thì thào "Đêm chỉ mới bắt đầu".
Chúng tôi hôn nhau nhẹ nhàng rồi say đắm. Tôi vuốt ve gương mặt đẹp trai của người đàn ông tôi đã mơ tưởng suốt bao năm dài, tôi hôn lên cổ anh để lắng nghe mùi hương của Sài Gòn cũ, tôi ôm lấy lưng anh như cái đêm chúng tôi cùng trôi khắp phố phường, tôi dụi đầu vào ngực anh như giây phút ngất ngây lần đầu chúng tôi thuộc về nhau trọn vẹn ở Paris. Bình ôm siết tôi âu yếm, anh đáp lại sự nồng nhiệt của tôi dịu dàng và nâng niu, chủ động và mạnh mẽ. Trong vòng tay Bình tôi không còn bận tâm gì nữa, lý trí tôi lụi tàn nhường chỗ cho cảm xúc trào dâng như những ngọn sóng nhỏ, nhấp nhô, bồng bềnh.
Night without end!
May mà tôi chỉ uống có một ly...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook