Chinh Chiến
Chương 165: Hạng Thanh Ngưu nói dối

Hoàng đế trầm mặc thật lâu, sau đó thở phào nhẹ nhõm, hắn nhìn bà chủ, hỏi:

- Ngươi là cố ý chọc giận Trẫm? Làm như vậy có chỗ tốt gì với ngươi? Chẳng lẽ ngươi cho rằng Trẫm thật sự không dám động tới ngươi?

Thời điểm hắn nói xong câu này, Thái giám Cầm bút Tô Phi Tiến vẫn một mực khom người đứng sau lưng hắn bỗng nhiên bước tới phía trước một bước nhỏ. Tuy rằng Tô Phi Tiến vẫn đứng sau lưng Hoàng đế, nhưng lại làm cho mắt bà chủ hơi híp. Cái tên này đứng ở trong phòng nhưng lại rất dễ dàng bị người bỏ qua, song lúc hắn ta bước về phía trước một bước, không ai có thể cho rằng hắn không tồn tại.

Bà chủ cũng không được.

- Ít ngày nữa bệ hạ xua binh thẳng tiến Tây Man, như thế nào lại không dám giết một thôn phụ như ta?

Bà chủ trả lời không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh, thật sự nghe như không có cái gì kính ý với Hoàng đế.

Những lời trước đó của nàng cực kỳ trực tiếp mà lại lạnh lùng. Nàng nói không sai, năm đó Trung Thân Vương Dương Kỳ đi về phía tây, cuối cùng vì cái gì? Hay hắn chính vì Thất đệ của mình? Mà những người giang hồ khách đi về phía tây, cuối cùng vì cái gì? Hay vẫn là vì Dương Kỳ? Bà chủ nói Hoàng đế thiếu nợ Trung Thân Vương, còn Trung Thân Vương lại thiếu nợ bọn họ, lời ấy không sai.

Trong nội tâm bà chủ tuy biết rõ mục đích đi về phía tây của Trung Thân Vương vào năm đó không đơn thuần, nhưng nàng không hề thay đổi sự tôn kính mà nàng dành cho Trung Thân Vương. Lúc nhắc đến hai chữ “tiên sinh”, sự kính ý trong giọng của nàng đậm đặc hơn khi nàng nói đến hai chữ “bệ hạ“.

- Trẫm nhớ kỹ lời nói hôm nay của ngươi rồi.

Hoàng đế chậm rãi đi về giường, ngồi xuống, cúi đầu nhìn cái tên còn chưa biến mất trên Tập Lưu Tài, trầm tư một hồi, nói ra:

- Trẫm sẽ không tùy tiện giết hắn đi... Nhưng Trẫm cũng sẽ không tùy tiện thả hắn. Trẫm là thiên hạ chí tôn, cầm sự sinh tử của ngàn vạn dân chúng, gánh thái bình cho ranh giới vạn dặm. Có thể ngươi cảm thấy Trẫm rất sợ chết, cho rằng Trẫm là sợ một ngày kia Trương Thế Nhân thật sự là người của Phật tông, khi đó hắn gây bất lợi cho Trẫm, nên bây giờ Trẫm mới nhốt hắn. Nhưng sự sống chết của Trẫm liên quan tới trăm triệu người, mặc dù chính Trẫm không quan tâm thì cũng không được.

Khi nghe được câu này, bà chủ không tự chủ nghĩ tới Trương Thế Nhân. Thiếu niên kia trong tâm trí của nàng cũng là có thể nói lý do sợ chết một cách đường đường chính chính.

- Dân nữ cáo lui.

Nàng đã không còn lời nào để nói, cho nên cáo từ.

Hoàng đế nghĩ nghĩ, nói ra:

- Đừng ở khách sạn, tòa nhà của Thất ca ở thành Thanh Long vẫn luôn được giữ lại, ngươi là người của hắn, thế thì đến trong phủ Thân Vương đi thôi. Những nô bộc kia là các lão nhân năm ấy, ngươi chưa hẳn nhận thức, nhưng chỉ cần ngươi nói ngươi là người theo Thất ca đi về phía tây năm đó, bọn họ sẽ kính trọng ngươi như kính trọng Thất ca.

- Về phần ngươi nói trở về thành Gia Trang lập ba tòa mộ đất... Được rồi, Thất ca không phải người dễ chết như vậy, rất nhiều người cho rằng hắn chắc chắn phải chết, nhưng hắn không chết. Năm đó, lúc hắn cầm kiếm tiến vào phía tây vạn dặm, rất nhiều người đều cho rằng hắn chết chắc rồi, nhưng mà hắn vẫn không chết. Lần này... Trẫm tin tưởng chắc chắn rằng hắn sẽ không chết được. Bởi vì hắn là Thất ca Trẫm, là Trung Thân Vương của Đại Nam.

- Mặt khác... Nếu như Thất ca không may mất đi, cũng không tới phiên ngươi lập cái mộ đất gì ở thành Gia Trang, Thất ca phải nhập Hoàng lăng! Ngay tại bên cạnh lăng tẩm của Trẫm!

Lần này đến lượt bà chủ khẽ giật mình, nàng không nhịn được liếc nhìn Hoàng đế. Nhưng nàng không có mở miệng nữa, mà khẽ thi lễ, sau đó xoay người rời Khung Lư.

Đây không phải là một lần nói chuyện thoải mái với nhau, thậm chí không tính là một lần nói chuyện thuận lợi.

Hoàng đế có thể nhẫn nhịn để bà chủ làm càn, đó cũng đã làm cho bà chủ có chút không ngờ tới. Nàng tưởng rằng khi nàng nói ra lời đại nghịch bất đạo như thế... thì Hoàng đế sẽ nổi trận lôi đình. Nhưng Hoàng đế không có, dẫu cho hắn xác thực rất tức giận. Và cái làm cho bà chủ khắc sâu ấn tượng, ngược lại không phải là sự độ lượng của Hoàng đế, mà là cái thái giám thoạt nhìn khiêm tốn, kính cẩn nghe theo và không có chút uy hiếp. Nàng khẳng định người này rất khó đối phó.

Ly Nan là cường giả Cửu Phẩm, nhưng ở mười một năm trước lão không đạt tới độ cao đó. Ngày ấy, thời điểm chiến đấu với lão tăng Trí Tuệ ở bên ngoài thành Thanh Long, bà chủ nhìn thấy một kiếm y hệt như thiên ngoại phi tiên của Ly Nan. Kiếm kia mang đầy bi thương cùng không cam lòng, có lẽ đủ khắc họa tình cảm trong lòng lão suốt mười một năm qua. Bởi vì chuyện của mười một năm trước, nên khiến lão đạt tới cảnh giới Cửu Phẩm, cũng như trong kiếm ý có hàm xúc ý tứ như vậy.

Nhưng dù sao lão tiến vào cảnh giới Cửu Phẩm quá muộn, chứ chưa nói là cách biệt quá xa so với lão tăng. Cho dù so với Hạc Lệ đạo nhân, so với Trác Bố Y thì cũng đều kém một bậc. Nếu không phải là như thế, đêm hôm ấy lão già què cũng không dễ dàng cứu Trầm Khuynh Phiến trở về, hơn nữa lại làm cho Ly Nan không thể tuy tìm được tung tích.

Bà chủ không nhìn ra cảnh giới của Tô Phi Tiến, nhưng nàng cảm thấy dường như còn mạnh hơn Ly Nan.

Lúc đi ra Khung Lư, bà chủ ngẩng đầu nhìn bầu trời. Không biết lúc nào, trời vốn sáng sủa và đầy ánh nắng đã biến thành màu xám, một tầng mây đen đầy trầm trọng đặt ở bên trên thành Thanh Long. Có lẽ không bao lâu sẽ có một trận mưa to. Mưa to có thể giải nhiệt, nhưng cũng sẽ làm cho người ta cảm thấy áp lực.

Tiểu thái giám Mộc Tam vẫn chờ ở bên ngoài, thấy bà chủ đi ra thì cung kính nghênh đón. Hắn cúi người mỉm cười, nói:

- Xe ngựa ngay ở bên ngoài Sướng Xuân Viên, bệ hạ đã sớm giao phó trực tiếp dẫn ngài đi đến phủ Trung Thân Vương.

Bà chủ gật nhẹ đầu, đi theo phía sau Mộc Tam ra ngoài. Khi vừa ra khỏi Sướng Xuân Viên, nàng nhìn bóng lưng Mộc Tam mà nói một câu.

- Trương Thế Nhân sẽ thật cao hứng khi có một người bằng hữu như ngươi.

Mộc Tam mỉm cười, sau đó dùng âm thanh cực thấp nói:

- Ngài cần phải quên chuyện nô tài mở miệng hôm nay, ít nhất... ở trước khi Trương đại nhân ra khỏi nhà lao, ngài có lẽ đã quên.

Bà chủ gật đầu:

- Ta biết, ai cũng không muốn chết.

- Đúng đúng đúng.

Mộc Tam nịnh nọt, vừa cười vừa nói:

- Đúng đấy, nhất là một người có địa vị ti tiện như ta. Ta càng cảm thấy sống được là tốt rồi, cũng không muốn chết đi một cách đơn giản, bằng không thì sao lại phải làm thế?

- Bất quá ngươi cũng nên yên tâm, chính bởi vì Trương Thế Nhân thích người bằng hữu như ngươi, như vậy hắn nhất định sẽ không chết trong cô đơn. Ta cũng không muốn hắn cô đơn, ngươi hiểu chưa?

Lúc leo lên xe ngựa, bà chủ nói vậy.

Thân thể Mộc Tam chợt cứng đờ, trên trán lập tức xuất hiện một lớp mồ hôi:

- Hôm nay, hôm nay... Như thế nào nóng như vậy?

Hắn lẩm bẩm một câu, trong nội tâm lại lạnh tới mức có chút phát run.

...

...

Thoạt nhìn phủ Tán Kim Hầu cùng ngày xưa không có gì khác nhau. Bởi vì Tán Kim Hầu không có ở nhà, tiểu thư Ngô Ẩn Ngọc lại đi Nhất Khí Quan tĩnh tu, cho nên cửa lớn Hầu phủ không mở ra tiếp khách. Cho dù là cửa hông không khép, nhưng cũng không nhìn thấy được tôi tớ hay hạ nhân nào đón khách.

Phủ Tán Kim Hầu trong thành Thanh Long vốn không làm người khác chú ý, một phần là vì tòa nhà này thực sự đơn sơ, so với tòa nhà Tán Kim Hầu ở trước khi được phong tước thì nó cực kỳ nhỏ.

Cửa hàng mà Trương Thế Nhân thuê cách phủ Tán Kim Hầu khá xa, nếu cứ đi một cách ung dung, ít nhất phải tốn ba canh giờ mới tới phủ Tán Kim Hầu.

Vì thành Thanh Long quá lớn, cho nên xe ngựa đón khách rảo bước vô cùng nhộn nhịp. Hơn nữa phí đi xe cũng không cao, từ thành đông tới thành tây cũng chỉ tốn năm đồng tiền.

Lúc Kỳ Lân trở về phủ Tán Kim Hầu, Đại Khuyển và Trầm Khuynh Phiến đều hơi kinh ngạc, hỏi hắn vì sao lại trở về. Kỳ Lân nói Chu viện trưởng đích thân tìm hắn, nói cho hắn biết Trương Thế Nhân phải bế quan tu luyện ở sau núi một đoạn thời gian, không cho phép ai quấy rầy trong mấy ngày này, Kỳ Lân hắn có thể trở về phủ Tán Kim Hầu chờ đợi, đến thời điểm Trương Thế Nhân xuất quan thì tự nhiên Kinh Võ Viện sẽ phái người đến thông báo cho hắn.

Nếu như người khác nói chuyện này, Kỳ Lân nhất định hoài nghi, nhưng đây là do chính Chu viện trưởng nói với hắn, cho nên Kỳ Lân không hề hoài nghi gì.

Trở lại phủ Tán Kim Hầu được hai ngày, Kỳ Lân cũng không có việc gì làm. Đại Khuyển nhớ tới bàn giao của Trương Thế Nhân, nên hắn rủ Kỳ Lân cùng nhau ra ngoài, định đi đến cửa hàng của Trương Thế Nhân mà nhìn xem... tiến độ của đám thợ may ở đó.

Đại Khuyển biết rõ Trương Thế Nhân rất có tài trong lĩnh vực kinh doanh, hắn chưa bao giờ hoài nghi việc kinh doanh của Trương Thế Nhân có thể kiếm được tiền hay không. Hắn chỉ nghĩ tới rằng lần buôn bán này sẽ lời được bao nhiêu tiền. So với ba tòa lầu ở thành Gia Trang, có thể lời nhiều hơn bao nhiêu?

Lại nói, đây chỉ là một cửa hàng may nho nhỏ, dựa theo đạo lý, có như thế nào thì cũng sẽ không kiếm được nhiều tiền so với Kim Nguyên Phường. Nhưng Đại Khuyển vững tin Trương Thế Nhân nhất định sẽ kiếm được rất, rất nhiều bạc hơn từ cửa hàng này.

Hai người ra cửa, Kỳ Lân muốn đi bộ, song một người vốn không cái khái niệm về bạc là Đại Khuyển lại nhất định không chịu đi bộ. Đại Khuyển hắn chờ đến khi có chiếc xe ngựa chạy qua chào hàng mới ngồi lên xe đi. Cũng phải nói Đại Khuyển quả thực là một người thật kỳ quái, rõ ràng hắn giống y hệt như một tên ăn mày chán nản, nhưng mà hết lần này đến lần khác hắn lại tuân theo một ít thói quen - mà người ngoài không giải thích được. Hắn không giặt quần áo, không xuống bếp, hơn nữa tuyệt đối sẽ vung tiền không chút keo kiệt.

Cái tên thoạt nhìn hèn mọn, bỉ ổi mà lại bẩn thỉu này luôn tự xem mình là quý tộc, mặc dù trời hè nóng nực thì hắn vẫn mặc áo da, lại luôn luôn nói mình mặc vào sẽ có hương vị của công tử. Song đối với Kỳ Lân, Kỳ Lân chỉ cảm thấy ngoại trừ vị ngớ ngẩn thì cũng không có vị khác rồi.

Hai người ngồi trên xe ngựa, mất gần nửa canh giờ mới đến nơi. Cửa chính của cửa hàng vẫn đóng kín, đôi vợ chồng bán bánh canh nóng và bánh bao hấp có lẽ vì sắc trời đột nhiên chuyển sang âm u mà đã dọn hàng. Điều này làm cho Đại Khuyển có chút tiếc nuối, âu cũng là có mấy ngày hắn không ăn bánh bao hấp ở đâu rồi, cho nên hắn có chút thèm. Bất quá trên con đường nơi này nhiều ra mấy sạp buôn bán, toàn là người lạ.

Đẩy ra cửa chính, Đại Khuyển vừa nghênh ngang đi vào, vừa hét to:

- Như thế nào mà ta không nghe được một chút động tĩnh? Ông chủ mướn các ngươi, tin tưởng các ngươi, các ngươi nhận được tiền công cao nhất, được ăn thứ tốt nhất, ở nơi thoải mái nhất, thậm chí khi làm việc cũng không có người giám sát hay hối thúc, các ngươi cứ lười biếng mà phụ lòng của hắn hay sao?

Không có ai quan tâm đến hắn.

Đại Khuyển khẽ giật mình, sau đó liếc mắt ra hiệu cho Kỳ Lân một cái.

Kỳ Lân gật nhẹ đầu, thuận tay nhặt lấy một cây côn gỗ ở sau cửa, chậm rãi đi lên lầu. Đại Khuyển chọn một bậc thang khác đi lên, hai người một trái một phải ngang nhiên đi chậm rãi vào cái gian phòng có đám thợ may ở lầu hai.

Ngay tại lúc hai người bọn họ đến gần, cửa căn phòng kia bỗng nhiên mở ra sau một tiếng “cọt kẹt“. Hai người Đại Khuyển và Kỳ Lân hoảng sợ, liếc nhìn nhau một cái rồi lập tức lách mình vọt vào.

Vừa vào cửa, hai người không hẹn mà cùng sửng sốt.

Ở trong phòng, một người mập mạp mặc đạo bào màu đen đang ngồi chồm hổm mà há mồm thở dốc, thỉnh thoảng hắn dùng tay áo lau lai mồ hôi trên trán. Vừa lau mà hắn vẫn không quên liếc nhìn bọn họ đầy u oán.

- Mắt Trương Thế Nhân thật sự bị mù rồi nên mới nhờ hai người các ngươi trông cửa hàng.

Tên đạo nhân báo này vừa lau phần mồ hôi còn lại, vừa nói:

- Ta ở nơi này chờ các ngươi được một hồi lâu rồi, nếu các ngươi không đến, đến đêm ta liền phải xâm nhập vào phủ Tán Kim Hầu để bới các ngươi ra!

Đại Khuyển nhìn xem người nọ, nhịn không được thở phào nhẹ nhõm, nói:

- Hạng đạo gia, ngươi... đây là làm gì vậy?

Hắn chỉ chỉ bốn, năm cái thợ may bị trói thành bánh chưng mà hỏi. Những người thợ may kia đều bị nhét vải vào miệng, họ chỉ phát ra được những âm thanh “ô ô“. Bọn họ đồng loạt nhìn về phía Đại Khuyển, ở trong ánh mắt đều là cầu cứu.

- Mấy tên này, đúng con mẹ nó rất làm khổ ta, làm ta đổ một thân mồ hôi mới trói lại được. Ta nói ta là bằng hữu của ông chủ bọn họ, thế mà họ không tin, bảo ta không phải là trộm thì cũng là thầy tướng số chuyên gạt người. Ông đây mặc một thân Chân nhân đạo bào, chẳng lẽ nhìn giống như thầy tướng số lừa gạt tiền? Vì không thể cãi nhau với bọn họ, ta không thể làm gì khác hơn là trói tất cả bọn họ lại.

- Ồ...

Nói xong những lời này, Hạng Thanh Ngưu hỏi:

- Sao lại thiếu một cái, cô gái xinh đẹp của Trương Thế Nhân đâu rồi?

Đại Khuyển còn chưa kịp phản ứng, theo bản năng hỏi:

- Đến cùng là chuyện gì?

Hạng Thanh Ngưu nhìn nhìn bên ngoài, đóng cửa rồi lôi kéo Đại Khuyển cùng Kỳ Lân đến một căn phòng khác, dùng âm thanh cực thấp nói ra:

- Bên ngoài đều là thám tử của đại nội thị vệ. Cũng không cần nói nhiều rồi, tối nay ba người các ngươi lặng lẽ chạy ra khỏi phủ Tán Kim Hầu, thẳng đến miếu đạo sĩ, ta sẽ an bài nơi cho các ngươi ẩn thân. Đến sáng mai sẽ nghĩ biện pháp đưa các ngươi ra khỏi thành Thanh Long.

Hắn móc ra một cái miếng vải ướt bị mồ hôi thấm ướt đẫm đưa cho Đại Khuyển, nói:

- Trương Thế Nhân đã xảy ra chuyện.

- Hả?

Kỳ Lân sững sờ, nhịn không được hỏi:

- Hắn làm sao vậy?

Hạng Thanh Ngưu được Khâu Dư dặn dò không nên nói thật với đám người Đại Khuyển, nhưng hắn nghĩ nửa ngày cũng không nghĩ ra lý do tốt. Cho nên lúc này bị hỏi, hắn giật mình trong chốc lát, rồi mới nhìn vào ánh mắt Kỳ Lân, nói:

- Trương Thế Nhân tiến cung lại nhìn lén cung nữ tắm rửa, Hoàng đế rất tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng. Hắn nhờ ta đưa các ngươi ra ngoài, qua lần này rồi hãy trở về!

Đại Khuyển trầm mặc một hồi, nhìn thẳng vào ánh mắt Hạng Thanh Ngưu, hỏi:

- Ngươi đoán ta tin không?

Hạng Thanh Ngưu lau mồ hôi, thở dài:

- Trứng trứng, chính ta đều không tin!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương