Chinh Chiến
-
Chương 164: Xây ba tòa mộ đất
Trương Thế Nhân dựa vào cạnh cửa sắt của thạch thất, cách cửa sổ nhỏ của cửa sắt mà nhìn xem hai người mặc áo Phi Ngư ở bên ngoài, hỏi:
- Hai vị đại ca, hiện tại là giờ nào?
Người mặc áo Phi Ngư đứng ở bên trái nhìn nhìn người mặc áo Phi Ngư đứng ở bên phải, trong ánh mắt có ý tứ là hắn đang hỏi ngươi. Tên mặc áo Phi Ngư đứng bên phải ngẩng đầu nhìn nóc nhà, giả vờ như thật sự không nghe thấy.
Thiếu niên này hoàn toàn không có một chút giác ngộ về tử tù, từ sáng sớm đến giờ không ngừng nói chuyện với hai người bọn họ. Hoặc là tựa ở cạnh cửa mà nói, hoặc là kéo cái ghế đến cạnh cửa, ngồi xổm xuống mà nói, hắn ta rõ ràng còn thử qua việc kéo giường đá đến cạnh cửa ra vào, may mắn là hắn ta kéo không nổi.
Cái gì là sắc trời như thế nào tối như vậy, có phải là trời muốn mưa? Con mẹ nó, thạch thất này quanh năm không thấy mặt trời, ngươi còn có thể nhìn ra cái rắm sắc trời sao?
“Đại ca, nhìn giữa trán ngươi rất đầy đặn, có phải ngươi đã có hai con?” – Mẹ nó, giữa trán đầy đặn có quan hệ gì với có hai con?
“Đại ca, quần áo Phi Ngư các ngươi đang mặc là do xưởng nào làm? Tay nghề thật không sai, sau này đi ra ta cũng phải khảo sát, khảo sát, nếu như thực lực họ còn được thì ta nhất định đặt một đơn hàng lớn.” – Bà nội của ta a… Ngươi đã sắp chết rồi ngươi biết không? Còn nói gì đến việc đặt đơn hàng lớn?
Trương Thế Nhân hỏi rất nhiều, rất nhiều vấn đề nhàm chán như vậy, hắn tựa hồ không biết mệt mỏi, không có một khoảnh khắc rảnh rỗi. Hai người mặc áo Phi Ngư đứng ở bên ngoài cửa lại không dám rời đi, cho nên họ chịu đủ giày vò.
Trương Thế Nhân hỏi thời gian, ai trong hai người cũng không muốn trả lời. Trương Thế Nhân rõ ràng không nhìn thấy một chút gì của bên ngoài, nhưng từ trong khẽ hở của cửa sổ nhỏ, hắn vươn tay ra ngoài, bắt lấy cổ áo của một tên mặc áo Phi Ngư, tiếp tục hỏi:
- Đại ca, hiện tại là giờ nào?
- Khặc…
Tên mặc áo Phi Ngư bị Trương Thế Nhân bắt lấy cổ áo quay đầu cười cười với Trương Thế Nhân:
- Vị đại gia này, ngài có thể buông tay hay không? Hiện tại ta đi ra ngoài nhìn xem cho ngài có được hay không? Ngài xem, dù bên ngoài trời quang mây tạnh thì ở đây vẫn đen kịt vô cùng, nếu như không có đèn, ta đi ba bước thì sẽ đụng vào tường.
- Lời này rất tốt!
Trương Thế Nhân tán thưởng từ đáy lòng:
- Đại ca ngươi có tài văn chương, ta có vài câu thơ, nếu không ngươi nghe trước một chút xem thế nào?
- Ta vẫn nên đi ra ngoài xem mặt trời hộ ngài đi…
Tên này nhanh chóng tránh khỏi bàn tay của Trương Thế Nhân, sau đó chạy rất nhanh ra bên ngoài. Nếu không phải bên trên hạ lệnh vô luận thiếu niên này làm cái gì thì đều phải tha thứ, nếu hắn muốn cái gì thì cho cái đó, không được phép dụng hình, cũng không được phép quát lớn hay đánh chửi thì hai người bọn họ đã sớm lao vào đánh hắn một chầu roi rồi. Hiện tại ở trong tình huống này, hai người bọn họ chỉ có thể nhẫn nhịn.
Một người đi rồi, nhưng rất hiển nhiên Trương Thế Nhân không có ý định buông tha cho người còn lại.
- Đại ca, ngươi hiểu văn học sao?
Sắc mặt tên mặc áo Phi Ngư còn lại cực kỳ thống khổ, hắn quay đầu nhìn Trương Thế Nhân, hỏi:
- Đại gia, ngài đói không? Nếu không ta đi mang về cho ngài ít rượu và thức ăn? Dù sao lúc thi nhân ngâm thơ cũng cầm uống chút rượu đúng không…
- Cũng tốt.
Trương Thế Nhân gật nhẹ đầu, chân thành nói:
- Mặt khác, có thể cho ta giấy và bút mực hay không? Ta muốn ghi lại cảm ngộ của chính mình khi ở chỗ này, sau khi đi ra ngoài liền đóng thành sách và phát hành, rất có thể lúc ấy ta sẽ kiếm được một số bạc.
- Không có vấn đề gì!
Tên mặc áo Phi Ngư còn lại vừa chạy qua bên ngoài vừa nói:
- Chỉ cần ngài không nói lời nào, muốn em gái nhỏ thì ta sẽ tìm tới cho ngài!
- Thật sự? Vậy thì cũng không cần giấy và bút mực rồi, đổi một em gái nhỏ được không?
Trương Thế Nhân hô với theo.
Ây da!
Trong lúc chạy vội, tên mặc áo Phi Ngư nọ suýt nữa ngã nhào xuống đất, hắn lảo đảo vài cái, sau đó vất vả ổn định thân thể, ở đâu còn dám trả lời Trương Thế Nhân. Hiện tại hắn hận không thể chạy đi tìm Phó chỉ huy sứ đại nhân mà cầu thay đổi người khác đến trông coi cái cửa này. Bất quá cũng phải nói lại, cánh cửa sắt của mật thất này dày hai tấc, dù là cường giả Cửu Phẩm cũng chưa chắc có thể dùng sức phá ra, căn bản là không cần hai người bọn họ trông coi. Thế nhưng mà Phó chỉ huy sứ hạ lệnh cho họ rằng lúc nào cũng phải nhìn chằm chằm xem Trương Thế Nhân có phản ứng gì, thế nên hai người bọn họ chịu đủ tra tấn trong hai ngày nay. Người kia quả thực giống như một kẻ điên.
Đợi bọn họ đều đi hết, Trương Thế Nhân nhanh chóng xé một miếng vải quần trong, rồi nắm trong lòng bàn tay. Sau đó giả bộ như không có chuyện gì xảy ra mà đi trở về ngồi xuống bên cạnh cái ghế, nói thầm trong lòng: “Mập mạp, lần này chỉ có thể nhờ ngươi rồi”.
Hắn nhất định phải truyền tin tức ra ngoài, cho dù hắn không trốn thoát được, hắn cũng phải nghĩ biện pháp để cho bọn người Trầm Khuynh Phiến chạy ra khỏi thành Thanh Long. Song hắn ở chỗ này là chỗ ngay dưới mí mắt người khác, cái gì đều không làm được. Mặc dù có người đến thăm hắn, ví dụ như giáo sư Khâu Dư, nhưng mỗi câu hắn nói ra thì người ở phía ngoài đều dựng thẳng lỗ tai lắng nghe, cho nên hắn không có biện pháp an bài cái gì.
Vậy nên, hắn nhất định phải nghĩ một cái biện pháp truyền tin ra ngoài. Vì thế hắn mới phải yêu cầu giấy và bút mực, số lượng giấy đưa vào nhất định sẽ được đếm rõ, nếu như thiếu một cái góc thì đều sẽ bị người phát hiện, nhưng mực thì không phải vậy. Hắn chỉ có thể kéo xuống một mảnh vải quần trong, còn là trong lúc hai người bên ngoài không nhìn thấy.
Cho dù là một việc nhỏ như vậy, Trương Thế Nhân đều không thể không cẩn thận. Bởi vì… thạch thất này vẫn ở trong thành Thanh Long, mà trong thành Thanh Long vẫn còn mấy người hắn quan tâm.
Nhận mệnh?
Trương Thế Nhân chưa bao giờ tin tưởng mỗi số mạng của con người đều được xác định rõ ràng, cũng chưa bao giờ tin tưởng không thể giãy giụa ra khỏi bất luận cái áp bách gì. Ít nhất… Hắn muốn cho bọn họ được an toàn.
…
…
Ly Nan đã chết.
Lão giả mà trong đêm đó dùng một chưởng đánh bay Trầm Khuynh Phiến lại chết đơn giản như vậy. Một vị cường giả Cửu Phẩm có tiếng tăm lừng lẫy trong giang hồ Đại Nam, thậm chí là ở toàn bộ thiên hạ cứ chết như vậy ở trên núi Bán Nguyệt. Nếu như không phải vì ngăn cản một kích toàn lực của lão tăng Trí Tuệ cho bà chủ, lão không hẳn phải chết. Nhưng đó là vì lão biết rõ khinh công của bà chủ là kém nhất trong đám người, cho tới bây giờ nàng chưa bao giờ luyện sâu khinh công.
Vào mười một năm trước, khi đi về phía tây, lão quen biết bà chủ còn sớm hơn Tô Vân Cầu. Cũng bởi vì trận chiến ấy quá mức thảm thiết, lão là một người Đại Nam đi về phía tây duy nhất lâm trận lùi bước, thế nên người liên thủ với lão là Tô Vân Cầu bị đánh trọng thương. Vốn ban đầu có hảo cảm với Ly Nan, bà chủ rốt cuộc không có nhìn lão thêm một lần. Lúc cuộc chiến kết thúc, bà chủ cõng Tô Vân Cầu đi xa, từ đó không biết tung tích, còn Ly Nan thì chật vật trở lại Thanh Long.
Mười một năm qua lão không có rời khỏi thành Thanh Long nửa bước.
Thời điểm lão chết, lão đang mỉm cười... Bởi vì câu nói bà chủ đã nói: “Bọn họ đang đợi ngươi“.
Bọn họ, đó là những giang hồ khách Đại Nam có máu rơi vãi khắp thảo nguyên vào mười một năm trước. Chính bởi vì những lời này của bà chủ, Ly Nan hoàn thành tâm nguyện chuộc lỗi của mình. Lão biết lão có thể đi gặp những huynh đệ tỷ muội ở dưới mặt đất kia, có thể đứng trước mặt bọn họ mà nói một tiếng xin lỗi.
Đối với cái chết của Ly Nan, bà chủ không có gì cảm khái. Nàng một mực rất bình tĩnh, tựa hồ ở dưới cái nhìn của nàng, Ly Nan nên chết như thế, chứ không phải cứ sống bình thản ở trong thành Thanh Long.
Hoàng đế nhìn xem cô gái nông thôn trước mặt, nhìn xem cái người vì Đại Nam mà giết địch vào mười một năm trước, không biết nên bắt đầu nói chuyện như thế nào. Năm đó hắn mới đăng cơ, triều cục bất ổn, xã tắc bất an, Thiên Thuận ở phía tây triệu tập cao thủ chuẩn bị lẻn vào thành Thanh Long. Tứ hoàng tử Trung Thân Vương Dương Kỳ độc thân đi về phía tay, một đường đi một đường phát Sát Hồ Lệnh, khi đến biên thùy tây bắc thì đã có mấy trăm giang hồ khách đi theo.
Bọn họ vốn ẩn cư sơn lâm, ẩn thân nơi danh sơn, ý định cả đời này không hiện thế. Có lẽ mặc dù triều đình phát lệnh, bọn họ cũng sẽ không rời khỏi nơi ẩn cư mà đi đối mặt với cường địch. Nhưng lúc bọn họ nghe được Sát Hồ Lệnh của Dương Kỳ, bọn họ xúc động mà đi.
Hoàng đế biết mình thiếu nợ những người này, cũng thiếu nợ bà chủ trước mặt.
- Đa tạ.
Đã trầm mặc thật lâu, Hoàng đế rời khỏi giường gỗ, đứng trước mặt bà chủ mà khom người thật sâu.
Hắn là Hoàng đế Đại Nam, là chủ nhân của Trung Nguyên. Nhưng hắn vẫn hành lễ thật sâu với một cô gái nông thôn, hơn nữa rõ ràng là cực kỳ tình nguyện.
Bà chủ không nhúc nhích, cũng không có ngăn cản.
Nàng bình tĩnh nhận lấy một bái này của Hoàng đế.
- Ta không chết, một bái này của bệ hạ, ta thay bọn họ nhận lấy.
Nàng nói.
Hoàng đế đứng thẳng lên, gật đầu nói:
- Đến lúc đại quân đi về phía tây, Trẫm sẽ chiêu cáo thiên hạ, để thiên hạ biết vào mười một năm trước, nhờ bọn họ mà dân chúng Đại Nam mới có thể an hưởng thái bình. Trẫm biết rõ trong lòng người có oán khí với Trẫm, chuyện này Trẫm vốn nên làm vào mười một năm trước, nhưng lại vẫn kéo tới hôm nay. Trẫm không nói, nhưng thật ra ngươi cũng có thể hiểu vì sao Trẫm không cho các ngươi vinh quang mà các ngươi nên được.
Hắn dừng một chút, rồi tiếp tục:
- Từ sau khi Thái tổ Hoàng đế thành lập Đại Nam, Hoàng tộc Dương thị của ta vẫn cố gắng nuôi dưỡng tính kiêu ngạo của dân chúng Đại Nam. Để cho bọn họ vì là người Đại Nam mà kiêu ngạo, và chính vì lẽ ấy, mười một năm trước Trẫm không thể không đè chiến công của các ngươi xuống. Phải biết nếu lúc đó chiêu cáo thiên hạ, để thiên hạ biết các ngươi vì chống cự cao thủ Thiên Thuận xâm lấn mà chết, dân chúng thiên hạ tất nhiên oán giận, bức Trẫm xuất binh thảo phạt Thiên Thuận, áp lực có bao nhiêu lớn thì cũng có thể tưởng tượng được. Song... Lúc kia Trẫm không có năng lực tây chinh, một khi khai chiến, Đại Nam tất nhiên lâm vào khốn cục. Nhưng nếu Trẫm không đánh, Trẫm là người nhu nhược... Hoàng đế Đại Nam, người Hoàng đế làm cho dân chúng Đại Nam kiêu ngạo, sao có thể là người nhu nhược?
- Trẫm là Hoàng đế, những chuyện tình mà Trẫm phải suy nghĩ đều phải nhiều hơn tất cả mọi người.
Biểu lộ của bà chủ không có chút biến hóa nào, nàng nhàn nhạt nhìn Hoàng đế một cái, nói:
- Bệ hạ đã làm đúng. Lúc trước chúng ta đi về phía tây, cũng không hề có người nghĩ rằng sẽ được cái gì từ triều đình. Khi tiên sinh phát Sát Hồ Lệnh, chúng ta liền đi, chỉ đơn giản như vậy.
Chỉ đơn giản như vậy.
Không vì cái vinh dự gì, cũng không vì cái phú quý gì. Không phải vì triều đình, tự nhiên cũng không phải vì Hoàng đế.
- Chẳng ai hoàn mỹ, nhưng Trẫm có lỗi thì Trẫm không thể không nhận lỗi.
Hoàng đế nói.
Bà chủ trầm mặc một hồi rồi nói thật với Hoàng đế:
- Bệ hạ muốn cảm ơn, kỳ thật trước nhất nên cảm ơn tiên sinh.
Hoàng đế gật đầu, nói:
- Trẫm biết rõ, người Trẫm nợ nhiều nhất chính là Tứ ca.
- Lúc tiên sinh đi về phía tây và phát Sát Hồ Lệnh, chúng ta đi theo. Nếu đổi lại là người khác, chưa hẳn chúng ta liền chịu đi theo. Tiên sinh là người vô cùng có địa vị trong giang hồ, mọi người vì tiên sinh chịu chết cũng không có nửa câu oán hận. Cho nên bệ hạ không cần có gì áy náy với chúng ta, ngài thiếu nợ tiên sinh, mà tiên sinh thiếu nợ chúng ta.
Bà chủ nói:
- Nhiều năm về sau ta mới hiểu được, tiên sinh năm đó đi về phía tây nào chỉ vì giết Hồ?
Nàng nhìn thẳng vào mắt Hoàng đế, nói:
- Càng nhiều hơn nữa vẫn là vì sự vững chắc cho ngôi vị Hoàng đế của bệ hạ, trong trận chiến ấy, nhiều người Thiên Thuận đã chết, tất nhiên cũng có nhiều người giang hồ Đại Nam đã chết. Mà chết nhiều người như vậy, người được lợi lớn nhất chính là bệ hạ ngài. Toàn bộ cao thủ Thiên Thuận chuẩn bị lẻn vào Đại Nam bị mất mạng, bệ hạ có thể yên tâm. Thế hệ giang hồ khách Đại Nam có tu vị không tầm thường chết đi sáu, bảy phần mười, bệ hạ có thể yên giấc. Năm đó tiên sinh mang chúng ta đi chịu chết, thật ra từ khi bắt đầu đã muốn giảm đi ít người trong giang hồ có thể uy hiếp được bệ hạ ngài.
Hoàng đế biến sắc, nhưng không có ngăn cản bà chủ nói tiếp.
- Tiên sinh đi về phía tây, một công ba việc. Tuy rằng tiên sinh không vào triều, nhưng có uy vọng cực cao trong triều. Nếu như tiên sinh không đi, bệ hạ tất bất an. Cao thủ Thiên Thuận tàn nhẫn và dã man, loại trừ bọn họ sẽ khiến bệ hạ ít bất an hơn. Người giang hồ Đại Nam có cá tính mạnh, không phục giáo hóa, không chết một ít thì bệ hạ cũng bất an. Một lần đi về phía tây, bệ hạ an tâm mười một năm, có lẽ tiên sinh đã hài lòng.
- Cho nên vẫn là câu nói đó, người bệ hạ thiếu nợ là tiên sinh.
Sắc mặt Hoàng đế không vui, nhưng không có phát tác:
- Trẫm biết rõ, cho nên Trẫm vẫn che chở mọi thứ thuộc về hắn, không cho phép bất cứ ai đụng vào.
- Nhưng chính bản thân bệ hạ đã đụng vào.
Bà chủ dùng giọng điệu lạnh lùng nói ra.
- Trẫm đụng vào cái gì?!
Tính nhẫn nại của Hoàng đế rốt cuộc sắp sửa hao hết, hắn nhìn thẳng vào ánh mắt bà chủ, nói ra:
- Sản nghiệp của Tứ ca, Trẫm không cho phép bất cứ ai nhúng chàm. Người nhà của Tứ ca, cho dù một tên nô bộc thì Trẫm cũng đối đãi như công thần.
Bà chủ nói:
- Trương Thế Nhân là truyền nhân của tiên sinh.
- Trương Thế Nhân thật sự là truyền nhân của Tứ ca?!
Hoàng đế sững sờ, trong ánh mắt không giấu giếm được kinh ngạc.
- Bệ hạ không tin tưởng bất cứ ai, cho nên mới hoài nghi Trương Thế Nhân. Thậm chí bệ hạ không tin tiên sinh, bằng không thì làm sao sẽ nhốt Trương Thế Nhân?
Bà chủ có chút khom người thi lễ:
- Tạ bệ hạ triệu kiến, ta vốn là thôn phu sơn dã, chưa hề gặp lễ nghĩa lớn, ngôn ngữ thất lễ đã khiến bệ hạ tức giận. Cho nên ta liền cáo lui, cũng cứ như vậy rời khỏi thành Thanh Long, lại về thành Gia Trang. Phu quân ta theo tiên sinh đi về phía tây lần thứ hai, chắc chắn hắn sẽ chết, vết thương cũ của tiên sinh cũng chưa lành, cũng là lành ít dữ nhiều. Sau khi ta trở về thành Thanh Long, sẽ xây ba tòa mộ đất, một vì tiên sinh, một cho phu quân của ta, còn một... dành cho Trương Thế Nhân.
- Ở trước mộ phần tiên sinh, ta nhất định thắp một nắm hương, nói cho tiên sinh biết ngài ấy tuyệt hậu rồi. Kẻ giết người... là đương kim bệ hạ.
- Hai vị đại ca, hiện tại là giờ nào?
Người mặc áo Phi Ngư đứng ở bên trái nhìn nhìn người mặc áo Phi Ngư đứng ở bên phải, trong ánh mắt có ý tứ là hắn đang hỏi ngươi. Tên mặc áo Phi Ngư đứng bên phải ngẩng đầu nhìn nóc nhà, giả vờ như thật sự không nghe thấy.
Thiếu niên này hoàn toàn không có một chút giác ngộ về tử tù, từ sáng sớm đến giờ không ngừng nói chuyện với hai người bọn họ. Hoặc là tựa ở cạnh cửa mà nói, hoặc là kéo cái ghế đến cạnh cửa, ngồi xổm xuống mà nói, hắn ta rõ ràng còn thử qua việc kéo giường đá đến cạnh cửa ra vào, may mắn là hắn ta kéo không nổi.
Cái gì là sắc trời như thế nào tối như vậy, có phải là trời muốn mưa? Con mẹ nó, thạch thất này quanh năm không thấy mặt trời, ngươi còn có thể nhìn ra cái rắm sắc trời sao?
“Đại ca, nhìn giữa trán ngươi rất đầy đặn, có phải ngươi đã có hai con?” – Mẹ nó, giữa trán đầy đặn có quan hệ gì với có hai con?
“Đại ca, quần áo Phi Ngư các ngươi đang mặc là do xưởng nào làm? Tay nghề thật không sai, sau này đi ra ta cũng phải khảo sát, khảo sát, nếu như thực lực họ còn được thì ta nhất định đặt một đơn hàng lớn.” – Bà nội của ta a… Ngươi đã sắp chết rồi ngươi biết không? Còn nói gì đến việc đặt đơn hàng lớn?
Trương Thế Nhân hỏi rất nhiều, rất nhiều vấn đề nhàm chán như vậy, hắn tựa hồ không biết mệt mỏi, không có một khoảnh khắc rảnh rỗi. Hai người mặc áo Phi Ngư đứng ở bên ngoài cửa lại không dám rời đi, cho nên họ chịu đủ giày vò.
Trương Thế Nhân hỏi thời gian, ai trong hai người cũng không muốn trả lời. Trương Thế Nhân rõ ràng không nhìn thấy một chút gì của bên ngoài, nhưng từ trong khẽ hở của cửa sổ nhỏ, hắn vươn tay ra ngoài, bắt lấy cổ áo của một tên mặc áo Phi Ngư, tiếp tục hỏi:
- Đại ca, hiện tại là giờ nào?
- Khặc…
Tên mặc áo Phi Ngư bị Trương Thế Nhân bắt lấy cổ áo quay đầu cười cười với Trương Thế Nhân:
- Vị đại gia này, ngài có thể buông tay hay không? Hiện tại ta đi ra ngoài nhìn xem cho ngài có được hay không? Ngài xem, dù bên ngoài trời quang mây tạnh thì ở đây vẫn đen kịt vô cùng, nếu như không có đèn, ta đi ba bước thì sẽ đụng vào tường.
- Lời này rất tốt!
Trương Thế Nhân tán thưởng từ đáy lòng:
- Đại ca ngươi có tài văn chương, ta có vài câu thơ, nếu không ngươi nghe trước một chút xem thế nào?
- Ta vẫn nên đi ra ngoài xem mặt trời hộ ngài đi…
Tên này nhanh chóng tránh khỏi bàn tay của Trương Thế Nhân, sau đó chạy rất nhanh ra bên ngoài. Nếu không phải bên trên hạ lệnh vô luận thiếu niên này làm cái gì thì đều phải tha thứ, nếu hắn muốn cái gì thì cho cái đó, không được phép dụng hình, cũng không được phép quát lớn hay đánh chửi thì hai người bọn họ đã sớm lao vào đánh hắn một chầu roi rồi. Hiện tại ở trong tình huống này, hai người bọn họ chỉ có thể nhẫn nhịn.
Một người đi rồi, nhưng rất hiển nhiên Trương Thế Nhân không có ý định buông tha cho người còn lại.
- Đại ca, ngươi hiểu văn học sao?
Sắc mặt tên mặc áo Phi Ngư còn lại cực kỳ thống khổ, hắn quay đầu nhìn Trương Thế Nhân, hỏi:
- Đại gia, ngài đói không? Nếu không ta đi mang về cho ngài ít rượu và thức ăn? Dù sao lúc thi nhân ngâm thơ cũng cầm uống chút rượu đúng không…
- Cũng tốt.
Trương Thế Nhân gật nhẹ đầu, chân thành nói:
- Mặt khác, có thể cho ta giấy và bút mực hay không? Ta muốn ghi lại cảm ngộ của chính mình khi ở chỗ này, sau khi đi ra ngoài liền đóng thành sách và phát hành, rất có thể lúc ấy ta sẽ kiếm được một số bạc.
- Không có vấn đề gì!
Tên mặc áo Phi Ngư còn lại vừa chạy qua bên ngoài vừa nói:
- Chỉ cần ngài không nói lời nào, muốn em gái nhỏ thì ta sẽ tìm tới cho ngài!
- Thật sự? Vậy thì cũng không cần giấy và bút mực rồi, đổi một em gái nhỏ được không?
Trương Thế Nhân hô với theo.
Ây da!
Trong lúc chạy vội, tên mặc áo Phi Ngư nọ suýt nữa ngã nhào xuống đất, hắn lảo đảo vài cái, sau đó vất vả ổn định thân thể, ở đâu còn dám trả lời Trương Thế Nhân. Hiện tại hắn hận không thể chạy đi tìm Phó chỉ huy sứ đại nhân mà cầu thay đổi người khác đến trông coi cái cửa này. Bất quá cũng phải nói lại, cánh cửa sắt của mật thất này dày hai tấc, dù là cường giả Cửu Phẩm cũng chưa chắc có thể dùng sức phá ra, căn bản là không cần hai người bọn họ trông coi. Thế nhưng mà Phó chỉ huy sứ hạ lệnh cho họ rằng lúc nào cũng phải nhìn chằm chằm xem Trương Thế Nhân có phản ứng gì, thế nên hai người bọn họ chịu đủ tra tấn trong hai ngày nay. Người kia quả thực giống như một kẻ điên.
Đợi bọn họ đều đi hết, Trương Thế Nhân nhanh chóng xé một miếng vải quần trong, rồi nắm trong lòng bàn tay. Sau đó giả bộ như không có chuyện gì xảy ra mà đi trở về ngồi xuống bên cạnh cái ghế, nói thầm trong lòng: “Mập mạp, lần này chỉ có thể nhờ ngươi rồi”.
Hắn nhất định phải truyền tin tức ra ngoài, cho dù hắn không trốn thoát được, hắn cũng phải nghĩ biện pháp để cho bọn người Trầm Khuynh Phiến chạy ra khỏi thành Thanh Long. Song hắn ở chỗ này là chỗ ngay dưới mí mắt người khác, cái gì đều không làm được. Mặc dù có người đến thăm hắn, ví dụ như giáo sư Khâu Dư, nhưng mỗi câu hắn nói ra thì người ở phía ngoài đều dựng thẳng lỗ tai lắng nghe, cho nên hắn không có biện pháp an bài cái gì.
Vậy nên, hắn nhất định phải nghĩ một cái biện pháp truyền tin ra ngoài. Vì thế hắn mới phải yêu cầu giấy và bút mực, số lượng giấy đưa vào nhất định sẽ được đếm rõ, nếu như thiếu một cái góc thì đều sẽ bị người phát hiện, nhưng mực thì không phải vậy. Hắn chỉ có thể kéo xuống một mảnh vải quần trong, còn là trong lúc hai người bên ngoài không nhìn thấy.
Cho dù là một việc nhỏ như vậy, Trương Thế Nhân đều không thể không cẩn thận. Bởi vì… thạch thất này vẫn ở trong thành Thanh Long, mà trong thành Thanh Long vẫn còn mấy người hắn quan tâm.
Nhận mệnh?
Trương Thế Nhân chưa bao giờ tin tưởng mỗi số mạng của con người đều được xác định rõ ràng, cũng chưa bao giờ tin tưởng không thể giãy giụa ra khỏi bất luận cái áp bách gì. Ít nhất… Hắn muốn cho bọn họ được an toàn.
…
…
Ly Nan đã chết.
Lão giả mà trong đêm đó dùng một chưởng đánh bay Trầm Khuynh Phiến lại chết đơn giản như vậy. Một vị cường giả Cửu Phẩm có tiếng tăm lừng lẫy trong giang hồ Đại Nam, thậm chí là ở toàn bộ thiên hạ cứ chết như vậy ở trên núi Bán Nguyệt. Nếu như không phải vì ngăn cản một kích toàn lực của lão tăng Trí Tuệ cho bà chủ, lão không hẳn phải chết. Nhưng đó là vì lão biết rõ khinh công của bà chủ là kém nhất trong đám người, cho tới bây giờ nàng chưa bao giờ luyện sâu khinh công.
Vào mười một năm trước, khi đi về phía tây, lão quen biết bà chủ còn sớm hơn Tô Vân Cầu. Cũng bởi vì trận chiến ấy quá mức thảm thiết, lão là một người Đại Nam đi về phía tây duy nhất lâm trận lùi bước, thế nên người liên thủ với lão là Tô Vân Cầu bị đánh trọng thương. Vốn ban đầu có hảo cảm với Ly Nan, bà chủ rốt cuộc không có nhìn lão thêm một lần. Lúc cuộc chiến kết thúc, bà chủ cõng Tô Vân Cầu đi xa, từ đó không biết tung tích, còn Ly Nan thì chật vật trở lại Thanh Long.
Mười một năm qua lão không có rời khỏi thành Thanh Long nửa bước.
Thời điểm lão chết, lão đang mỉm cười... Bởi vì câu nói bà chủ đã nói: “Bọn họ đang đợi ngươi“.
Bọn họ, đó là những giang hồ khách Đại Nam có máu rơi vãi khắp thảo nguyên vào mười một năm trước. Chính bởi vì những lời này của bà chủ, Ly Nan hoàn thành tâm nguyện chuộc lỗi của mình. Lão biết lão có thể đi gặp những huynh đệ tỷ muội ở dưới mặt đất kia, có thể đứng trước mặt bọn họ mà nói một tiếng xin lỗi.
Đối với cái chết của Ly Nan, bà chủ không có gì cảm khái. Nàng một mực rất bình tĩnh, tựa hồ ở dưới cái nhìn của nàng, Ly Nan nên chết như thế, chứ không phải cứ sống bình thản ở trong thành Thanh Long.
Hoàng đế nhìn xem cô gái nông thôn trước mặt, nhìn xem cái người vì Đại Nam mà giết địch vào mười một năm trước, không biết nên bắt đầu nói chuyện như thế nào. Năm đó hắn mới đăng cơ, triều cục bất ổn, xã tắc bất an, Thiên Thuận ở phía tây triệu tập cao thủ chuẩn bị lẻn vào thành Thanh Long. Tứ hoàng tử Trung Thân Vương Dương Kỳ độc thân đi về phía tay, một đường đi một đường phát Sát Hồ Lệnh, khi đến biên thùy tây bắc thì đã có mấy trăm giang hồ khách đi theo.
Bọn họ vốn ẩn cư sơn lâm, ẩn thân nơi danh sơn, ý định cả đời này không hiện thế. Có lẽ mặc dù triều đình phát lệnh, bọn họ cũng sẽ không rời khỏi nơi ẩn cư mà đi đối mặt với cường địch. Nhưng lúc bọn họ nghe được Sát Hồ Lệnh của Dương Kỳ, bọn họ xúc động mà đi.
Hoàng đế biết mình thiếu nợ những người này, cũng thiếu nợ bà chủ trước mặt.
- Đa tạ.
Đã trầm mặc thật lâu, Hoàng đế rời khỏi giường gỗ, đứng trước mặt bà chủ mà khom người thật sâu.
Hắn là Hoàng đế Đại Nam, là chủ nhân của Trung Nguyên. Nhưng hắn vẫn hành lễ thật sâu với một cô gái nông thôn, hơn nữa rõ ràng là cực kỳ tình nguyện.
Bà chủ không nhúc nhích, cũng không có ngăn cản.
Nàng bình tĩnh nhận lấy một bái này của Hoàng đế.
- Ta không chết, một bái này của bệ hạ, ta thay bọn họ nhận lấy.
Nàng nói.
Hoàng đế đứng thẳng lên, gật đầu nói:
- Đến lúc đại quân đi về phía tây, Trẫm sẽ chiêu cáo thiên hạ, để thiên hạ biết vào mười một năm trước, nhờ bọn họ mà dân chúng Đại Nam mới có thể an hưởng thái bình. Trẫm biết rõ trong lòng người có oán khí với Trẫm, chuyện này Trẫm vốn nên làm vào mười một năm trước, nhưng lại vẫn kéo tới hôm nay. Trẫm không nói, nhưng thật ra ngươi cũng có thể hiểu vì sao Trẫm không cho các ngươi vinh quang mà các ngươi nên được.
Hắn dừng một chút, rồi tiếp tục:
- Từ sau khi Thái tổ Hoàng đế thành lập Đại Nam, Hoàng tộc Dương thị của ta vẫn cố gắng nuôi dưỡng tính kiêu ngạo của dân chúng Đại Nam. Để cho bọn họ vì là người Đại Nam mà kiêu ngạo, và chính vì lẽ ấy, mười một năm trước Trẫm không thể không đè chiến công của các ngươi xuống. Phải biết nếu lúc đó chiêu cáo thiên hạ, để thiên hạ biết các ngươi vì chống cự cao thủ Thiên Thuận xâm lấn mà chết, dân chúng thiên hạ tất nhiên oán giận, bức Trẫm xuất binh thảo phạt Thiên Thuận, áp lực có bao nhiêu lớn thì cũng có thể tưởng tượng được. Song... Lúc kia Trẫm không có năng lực tây chinh, một khi khai chiến, Đại Nam tất nhiên lâm vào khốn cục. Nhưng nếu Trẫm không đánh, Trẫm là người nhu nhược... Hoàng đế Đại Nam, người Hoàng đế làm cho dân chúng Đại Nam kiêu ngạo, sao có thể là người nhu nhược?
- Trẫm là Hoàng đế, những chuyện tình mà Trẫm phải suy nghĩ đều phải nhiều hơn tất cả mọi người.
Biểu lộ của bà chủ không có chút biến hóa nào, nàng nhàn nhạt nhìn Hoàng đế một cái, nói:
- Bệ hạ đã làm đúng. Lúc trước chúng ta đi về phía tây, cũng không hề có người nghĩ rằng sẽ được cái gì từ triều đình. Khi tiên sinh phát Sát Hồ Lệnh, chúng ta liền đi, chỉ đơn giản như vậy.
Chỉ đơn giản như vậy.
Không vì cái vinh dự gì, cũng không vì cái phú quý gì. Không phải vì triều đình, tự nhiên cũng không phải vì Hoàng đế.
- Chẳng ai hoàn mỹ, nhưng Trẫm có lỗi thì Trẫm không thể không nhận lỗi.
Hoàng đế nói.
Bà chủ trầm mặc một hồi rồi nói thật với Hoàng đế:
- Bệ hạ muốn cảm ơn, kỳ thật trước nhất nên cảm ơn tiên sinh.
Hoàng đế gật đầu, nói:
- Trẫm biết rõ, người Trẫm nợ nhiều nhất chính là Tứ ca.
- Lúc tiên sinh đi về phía tây và phát Sát Hồ Lệnh, chúng ta đi theo. Nếu đổi lại là người khác, chưa hẳn chúng ta liền chịu đi theo. Tiên sinh là người vô cùng có địa vị trong giang hồ, mọi người vì tiên sinh chịu chết cũng không có nửa câu oán hận. Cho nên bệ hạ không cần có gì áy náy với chúng ta, ngài thiếu nợ tiên sinh, mà tiên sinh thiếu nợ chúng ta.
Bà chủ nói:
- Nhiều năm về sau ta mới hiểu được, tiên sinh năm đó đi về phía tây nào chỉ vì giết Hồ?
Nàng nhìn thẳng vào mắt Hoàng đế, nói:
- Càng nhiều hơn nữa vẫn là vì sự vững chắc cho ngôi vị Hoàng đế của bệ hạ, trong trận chiến ấy, nhiều người Thiên Thuận đã chết, tất nhiên cũng có nhiều người giang hồ Đại Nam đã chết. Mà chết nhiều người như vậy, người được lợi lớn nhất chính là bệ hạ ngài. Toàn bộ cao thủ Thiên Thuận chuẩn bị lẻn vào Đại Nam bị mất mạng, bệ hạ có thể yên tâm. Thế hệ giang hồ khách Đại Nam có tu vị không tầm thường chết đi sáu, bảy phần mười, bệ hạ có thể yên giấc. Năm đó tiên sinh mang chúng ta đi chịu chết, thật ra từ khi bắt đầu đã muốn giảm đi ít người trong giang hồ có thể uy hiếp được bệ hạ ngài.
Hoàng đế biến sắc, nhưng không có ngăn cản bà chủ nói tiếp.
- Tiên sinh đi về phía tây, một công ba việc. Tuy rằng tiên sinh không vào triều, nhưng có uy vọng cực cao trong triều. Nếu như tiên sinh không đi, bệ hạ tất bất an. Cao thủ Thiên Thuận tàn nhẫn và dã man, loại trừ bọn họ sẽ khiến bệ hạ ít bất an hơn. Người giang hồ Đại Nam có cá tính mạnh, không phục giáo hóa, không chết một ít thì bệ hạ cũng bất an. Một lần đi về phía tây, bệ hạ an tâm mười một năm, có lẽ tiên sinh đã hài lòng.
- Cho nên vẫn là câu nói đó, người bệ hạ thiếu nợ là tiên sinh.
Sắc mặt Hoàng đế không vui, nhưng không có phát tác:
- Trẫm biết rõ, cho nên Trẫm vẫn che chở mọi thứ thuộc về hắn, không cho phép bất cứ ai đụng vào.
- Nhưng chính bản thân bệ hạ đã đụng vào.
Bà chủ dùng giọng điệu lạnh lùng nói ra.
- Trẫm đụng vào cái gì?!
Tính nhẫn nại của Hoàng đế rốt cuộc sắp sửa hao hết, hắn nhìn thẳng vào ánh mắt bà chủ, nói ra:
- Sản nghiệp của Tứ ca, Trẫm không cho phép bất cứ ai nhúng chàm. Người nhà của Tứ ca, cho dù một tên nô bộc thì Trẫm cũng đối đãi như công thần.
Bà chủ nói:
- Trương Thế Nhân là truyền nhân của tiên sinh.
- Trương Thế Nhân thật sự là truyền nhân của Tứ ca?!
Hoàng đế sững sờ, trong ánh mắt không giấu giếm được kinh ngạc.
- Bệ hạ không tin tưởng bất cứ ai, cho nên mới hoài nghi Trương Thế Nhân. Thậm chí bệ hạ không tin tiên sinh, bằng không thì làm sao sẽ nhốt Trương Thế Nhân?
Bà chủ có chút khom người thi lễ:
- Tạ bệ hạ triệu kiến, ta vốn là thôn phu sơn dã, chưa hề gặp lễ nghĩa lớn, ngôn ngữ thất lễ đã khiến bệ hạ tức giận. Cho nên ta liền cáo lui, cũng cứ như vậy rời khỏi thành Thanh Long, lại về thành Gia Trang. Phu quân ta theo tiên sinh đi về phía tây lần thứ hai, chắc chắn hắn sẽ chết, vết thương cũ của tiên sinh cũng chưa lành, cũng là lành ít dữ nhiều. Sau khi ta trở về thành Thanh Long, sẽ xây ba tòa mộ đất, một vì tiên sinh, một cho phu quân của ta, còn một... dành cho Trương Thế Nhân.
- Ở trước mộ phần tiên sinh, ta nhất định thắp một nắm hương, nói cho tiên sinh biết ngài ấy tuyệt hậu rồi. Kẻ giết người... là đương kim bệ hạ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook