Lúc trước trong Dã Nhân Cốc ở Thôn Thái Bình cùng mấy chục con sói hoang chém giết, Trần Huyền đã ngộ ra được một cái đạo lý, nếu đối phương là sói, ngươi phải hung dữ hơn cả sói, nếu đối phương là hổ, ngươi phải dũng mãnh hơn cả hổ, một khi xuất thủ, tuyệt đối không thể cho đối phương cơ hội phản kích.

Theo Trần Huyền xông vào trong đó, hắn rất nhanh liền bị bầy người bao phủ.

Lúc này, hai người Chu Kiếm cùng Cao Dao đã lái xe đến bên ngoài tiệm cơm, bọn họ vừa nhận được tin tức lập tức liền chạy đến bên này.

Nhìn thấy Trần Huyền bị người của Hội Tiểu Đao vây quanh, Chu Kiếm một mặt cười tàn nhẫn nói: "Đối mặt với đám phế vật vô dụng của Ngô gia ngươi có thể lấy một địch trăm, nhưng mà đối mặt với những mãnh nhân đao kiếm đổ máu của Hội Tiểu Đao, ta nhìn ngươi có thể kiên trì bao lâu, một khi người của Hội Tiểu Đao đánh cho ngươi tàn phế, Chu Kiếm ta sẽ khiến ngươi sống không bằng chết."

Cao Dao một mặt hơn người, nói: "Hắn cuối cùng chỉ là một người mà thôi, hôm nay hắn tuyệt đối không có khả năng rời khỏi tiệm cơm này, một đồ nhà quê không quyền không thế còn nghĩ đứng trên đỉnh đầu chúng ta, không có Giang Khiếu Đường trợ giúp, hắn bất quá chỉ là một tên mãng phu biết đánh nhau, dân đen hạ đẳng mà thôi, có tư cách gì ngẩng đầu làm người trước mặt chúng ta?"

"Đúng vậy, đời này của hắn đều không có cơ hội ngẩng đầu làm người trước mặt chúng ta!" Chu Kiếm lành lạnh cười một tiếng.

Trong tiệm cơm, Trần Huyền bị người của Hội Tiểu Đao vây quanh ba tầng ngoài ba tầng, cơ hồ đã đã không nhìn thấy thân ảnh của Trần Huyền, chỉ có thể nghe được tiếng binh khí va chạm không ngừng truyền đến, cùng với tràng diện người của Hội Tiểu Đao không ngừng bị quẳng ra ngoài.

Giang Vô Song cùng Hàn Trùng hai người có chút nóng nảy, mặc dù bọn họ đã nghe qua chiến tích lấy một địch trăm của Trần Huyền, nhưng dù sao cũng chưa từng thấy tận mắt, mà đám hung đồ này cũng không phải người bình thường có thể so sánh.

Bất quá loại lo lắng này của Giang Vô Song cùng Hàn Trùng rất nhanh liền biến mất, khi người của Hội Tiểu Đao từng tên từng tên bị ném ra ngoài, thậm chí có tên bị đá ra bên ngoài tiệm cơm, người trong tiệm cơm đã càng ngày càng ít, hơn hai trăm người lúc này cơ hồ đã đổ xuống hơn phân nửa, Trần Huyền một người hoàn toàn thống trị toàn bộ chiến trường, người của Hội Tiểu Đao ở trước mặt hắn hoàn toàn không chịu nổi một kích.

"Ta kháo, anh bạn thật uy vũ!" Hàn Trùng một mặt hưng phấn, cao thủ lợi hại giống như vậy hắn ngoại trừ thấy trong phim ảnh ra, rất ít nhìn thấy trong thế giới hiện thực.

Giang Vô Song nhẹ nhàng thở ra, trong đôi mắt đẹp của nàng hiện lên tia sáng ngời, thiếu niên vô địch tung hoành trong đám người kia, giờ phút này trong lòng của nàng đã trở nên vô cùng cao lớn, đề nghị của gia gia lại lần nữa vang lên bên tai nàng, khiến cho khuôn mặt của nàng trở nên có chút ửng đỏ.

"Cái này tên đáng chết làm sao lại lợi hại như thế, Hội Tiểu Đao đã xuất động hơn hai trăm người vậy mà vẫn không bắt được hắn!" Chu Kiếm một mặt xám xịt.

Sắc mặt Cao Dao cũng có chút khó coi, mục đích bọn họ đến đây thế nhưng là để xem cảnh tượng Trần Huyền bị chà đạp, nhưng cục diện bây giờ đang phát triển theo chiều hướng ngược lại.

Ở ngoài vòng chiến, Triệu Khuê nhìn thấy Trần Huyền dũng mãnh như thế, thuộc hạ của mình từng người từng người bị đả thương, trong lòng của hắn vô cùng chấn kinh, vào lúc này hắn cũng bất ngờ lao về phía Trần Huyền: "Tản ra cho ta!"

Tiếng đến người đến, Triệu Khuê cũng là một võ giả, mà lại đã tiến vào Luyện Phách cảnh, là một trong Tam Đại Mãnh Nhân của Hội Tiểu Đạo, chiến lực tự nhiên không phải tầm thường.

Một quyền mãnh liệt oanh về phía Trần Huyền, phảng phất là muốn đem thân thể của Trần Huyền đều đánh nổ.

Bất quá đối mặt một quyền này của Triệu Khuê, chỉ thấy Trần Huyền không lùi mà tiến tới, trực tiếp quét chân một cái đá trúng lồng ngực của Triệu Khuê, một cước đem tên mãnh nhân này đá ra ngoài tiệm cơm!

Theo thân ảnh Triệu Khuê, một trong Tam Đại Mãnh Nhân của Hội Tiểu Đao bị Trần Huyền một cước đá bay, người của Hội Tiểu Đao đối mặt với Trần Huyền càng là binh bại núi đổ, những tiếng kêu thảm để cho người ta không rét mà run.

Từng thành viên của Hội Tiểu Đao kêu rên ngã trên mặt đất, không đến năm phút, toàn bộ hơn hai trăm người của Hội Tiểu Đao đều bị một mình Trần Huyền đánh gục!

Xung quanh Trần Huyền, người của Hội Tiểu Đao nằm la liệt trên mặt đất, Trần Huyền ngạo đứng ở giữa, như là chiến thần bất bại, cho dù có ngàn vạn địch, cũng không thể ngăn cản hắn!

Trong góc, Hàn Trùng mặt mũi tràn đầy sùng bái, hưng phấn, như là bị tiêm máu gà.

Cho dù là Giang Vô Song giờ phút này cũng có chút hoa si nhìn chằm chằm vào Trần Huyền.

"Chỉ những thứ rác rưởi này cũng muốn đánh ta tàn phế?" Trần Huyền quét mắt nhìn xung quanh, hắn nhìn chằm chằm vào Triệu Khuê trên mặt có chút kinh hãi, đang gian nan đứng lên, nói: "Hiện tại ta cho ngươi hai lựa chọn, hoặc là để cho ta đánh tàn phế, hoặc là bồi thường tổn thất cho tiệm cơm này, sau đó xéo đi."

Nghe vậy, Triệu Khuê bị dọa đến vãi cả linh hồn, hắn thực sự rất khó tin tưởng một thiếu niên mười tám mười chín tuổi vậy mà đáng sợ như thế, không chỉ có đánh ngã hơn hai trăm người dưới tay hắn, còn kém chút nữa liền phế hắn!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương