Chín Vị Sư Nương Của Ta
-
Chương 35
Sau khi rời đi thị trường ngọc thạch, dưới sự dẫn dắt của Hàn Trùng, ba người đầu tiên là đi làm một cái thẻ ngân hàng để chuyển tiền cho Trần Huyền, không có cách nào, những vật này Trần Huyền căn bản không hiểu gì, ngay cả đồ vật hiện đại duy nhất trên người hắn cũng là Tiêu Vũ Hàm mới mua cho hắn tối hôm qua.
Nhìn xem chiếc thẻ ngân hàng trên tay, Trần Huyền trong bụng nở hoa, cuối cùng cất nó vào trong bao của mình như là giấu bảo bối.
Năm triệu rưỡi, sống mười tám năm, hắn chưa từng thấy qua nhiều tiền như vậy!
"Có nên đem hai vị sư nương đón vào trong thành phố hưởng phúc không a?"Gia hỏa này trong lòng đắc ý nghĩ đến.
Rất nhanh ba người liền đi tới một tiệm cơm, đẳng cấp nơi này nhìn qua cũng không phải là tiệm cơm cao cấp, bất quá lưu lượng khách rất nhiều, cơ hồ không còn chỗ ngồi.
Bất quá Hàn Trùng hiển nhiên là khách quen của nơi này, tự nhiên có người chuyên môn dành chỗ cho hắn.
Ba người ngồi xuống một góc cạnh cửa sổ, Hàn Trùng vung tay lên, nói với phục vụ viên: "Như cũ, mặt khác cho tôi thêm một chai Lafite 82 năm ."
"Tốt, Hàn thiếu xin chờ một chút!"
Hàn Trùng nói với Trần Huyền: "Trần Huyền, hôm nay tiểu tử cậu thật đúng là để cho tôi mở rộng tầm mắt, bên trong phế liệu rác rưởi thế mà lại đào ra phỉ thúy mấy triệu, thật ngưu bức, Hàn Trùng tôi sống nhiều năm như vậy vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy chuyện này."
Giang Vô Song ở một bên trợn mắt nhìn Trần Huyền một chút, nói: "Vận khí của tên nhà quê cậu đúng là tốt, đi một chuyến thị trường ngọc thạch liền kiếm lời mấy triệu!"
Nghe vậy, Trần Huyền nhếch miệng cười nói: "Ai bảo ca dáng dấp đẹp trai, sư nương ca nói vận khí thường đi kèm với dáng dấp."
Nghe thấy lời này, hai người Giang Vô Song cùng Hàn Trùng đồng thời trợn trắng mắt lên.
Lúc này, phục vụ viên đem rượu đỏ lấy tới đặt lên bàn, đang chuẩn bị mở ra, ai ngờ Trần Huyền liền nắm chặt tay của phục vụ viên, hắn hơi nhíu nhíu mày.
"Anh bạn, sao vậy?" Hàn Trùng có chút mơ hồ.
Trần Huyền chỉ vào mấy cái chữ bên trên chai rượu 82 năm, nói:"Rượu này đã quá hạn, đổi chai khác đi."
Nữ phục vụ viên sắc mặt đỏ lên, đã làm ở đây bao nhiêu năm, đây là lần đầu tiên nàng thấy có khách nói Lafite 82 năm quá hạn.
Giang Vô Song nhịn không được, phù một tiếng cười phá lên.
Hàn Trùng khóe miệng giật một cái, vỗ bả vai Trần Huyền nói: "Trần Huyền, tin tưởng ca, rượu này không có quá hạn, mà lại năm càng dài càng tốt."
"Thật?" Gia hỏa này căn bản không biết trong lúc lơ đãng mình lại náo loạn một trận lớn.
Sau một hồi khúc dạo qua đi, thịt rượu lên bàn, tính cách vốn là có chút hào sảng của Hàn Trùng trực tiếp lôi kéo Trần Huyền uống.
Bất quá đối với uống rượu, Trần Huyền thật đúng là chưa sợ qua, từ lúc còn nhỏ Lâm Tố Y thường xuyên để Trần Huyền ngâm trong các loại rượu, để tăng cường thể chất của hắn, có thể nói Trần Huyền khi còn bé thường xuyên bầu bạn cùng các loại rượu thuốc, đối với những thứ như cồn đã sớm tạo thành miễn dịch.
Rất nhanh ba bình rượu đỏ vào trong bụng, Hàn Trùng đã có vẻ hơi say, bất quá con hàng Trần Huyền này căn bản một điểm cảm giác đều không có, đối với hắn mà nói, Lafite quá hạn này còn không có dễ uống bằng rượu sư nương ngâm.
Nhìn thấy Trần Huyền uống một hồi mà vẫn không có chuyện gì, Hàn Trùng tửu lượng vốn cũng không kém có chút không phục, bất quá ngay thời điểm hắn chuẩn bị lôi kéo Trần Huyền tiếp tục uống, từng chiếc ô tô phóng như điên trên đường phố liền dừng bên ngoài tiệm cơm, đem toàn bộ tiệm cơm bao vây lại.
Từng tên hung thần ác sát trong tay cầm côn bổng xuất hiện bên ngoài tiệm cơm, trong mảng người đen kịt đó tối thiểu có hơn hai trăm người, quả thực giống như là các giang hồ trong phim ảnh sống mái với nhau.
Nhìn thấy một màn này, người đang dùng bữa ăn trong tiệm cơm đều giật mình kêu lên.
Giang Vô Song đại mi chớp chớp, lúc này, một nam tử mặc âu phục hình thể tráng kiện, hai cánh tay cánh khoảng chừng tay to bằng bắp đùi người trưởng thành đi xuống trên xe hơi, nhìn thấy người này, Giang Vô Song sắc mặt biến đổi, vội vàng nói: "Không tốt, đám này là người của Hội Tiểu Đao, chúng đến đây để tìm cậu."
Nghe vậy, Trần Huyền còn chưa lên tiếng, Hàn Trùng trực tiếp cầm lên một cái vỏ chai rượu tử đứng dậy nói: "Mụ nội nó, dám đụng đến Hàn Trùng huynh đệ ta, xem ra Hội Tiêu Đao không muốn tiếp tục lăn lộn lại thành phố Đông Lăng nữa rồi đi."
Trần Huyền trong mắt lóe lên một tia lạnh lùng, xem ra Ngô gia kia là thật muốn đấu với không chết không thôi.
Lúc này, ngay lúc đám người trong tiệm cơm còn đang kinh hãi, chỉ thấy nam tử hình thể tráng kiện mang theo mấy người đi vào tiệm cơm: "Hội Tiểu Đao làm việc, người không liên quan có thể trực tiếp ra ngoài!"
Lời này nói xong, người trong tiệm cơm càng là sợ hãi không thôi, nhao nhao lao ra ngoài tiệm cơm, ở thành phố Đông Lăng không có người nào là không nghe qua cái tên Hội Tiểu Đao, đây chính là hung đồ đường phố a!
Chỉ thoáng chốc, toàn bộ tiệm cơm chỉ còn lại ba người Trần Huyền, Giang Vô Song, Hàn Trùng!
Nhìn ba người Trần Huyền ở trong góc, nam tử hình thể tráng kiện hướng về phía Trần Huyền cười gằn, nói: "Nghe nói tối hôm qua ngươi phế đi công tử nhà họ Ngô, còn đánh ngã hơn trăm người Ngô gia, rất khá, hiện tại ngươi tự mình đứng lên đi theo ta, hay là để ta cho người đánh ngươi thành tàn phế rồi khiêng đi?"
"Hắc hắc, muốn đánh tàn phế huynh đệ của ta, con mẹ nó ngươi tính cọng lông nào, ngươi có bản lĩnh thử động đến hắn một chút xem?" Hàn Trùng nhếch miệng cười một tiếng, sau đó trực tiếp nâng lên bình rượu trong tay đập về phía nam tử tráng kiện.
Phịch một tiếng, nam tử tráng kiện tay không tiếp được bình rượu, sau đó bóp nát, lạnh như băng nói: "Dám ra tay với Triệu Khuê ta, con mẹ nó ngươi khá, lên cho ta, đánh cho bọn chúng tàn phế."
Theo tiếng lệnh của Triệu Khuê, đám chân tay bên ngoài cầm côn bổng nhao nhao tràn vào tiệm cơm, đem toàn bộ tiệm cơm chen lấn chật như nêm cối, từng đạo bóng người toàn bộ lao về phía đám người Trần Huyền.
"Mụ nội nó......" Hàn Trùng đang chuẩn bị cầm chai rượu lên động thủ, Trần Huyền đã lao ra ngoài, hắn như là một con sói, xuất thủ cực kỳ hung tàn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook