Chín Tuổi Tiểu Yêu Hậu
Quyển 1 - Chương 68: Không thể cứu người?

Ánh nắng tươi sáng, gió xuân nhu hòa.

Muôn hoa xinh đẹp, thảm cỏ xanh mướt.

Cuối xuân tháng tư, ấm áp lòng người.

Thiên nhiên tươi đẹp, cảnh sắc ưu nhã, không khí trong lành, khiến cho lỗ chân lông thông thoáng, mang lại cảm giác thư giãn ấm áp, giờ dường như đụng phải một bức tường khí vô hình, bị ngăn cản lại ở phía ngoài Phượng Nghi cung.

Long Tiên Hương lượn lờ, hương thơm tràn ngập.

Không khí dường như đọng lại, không khí trong phòng áp lực đến dọa người.

Thái giám, cung nữ ở Phương Nghi cung quỳ hết trên mặt đất, thân người khẽ run rẩy. Vẻ mặt sợ hãi hít thở không thông, cảm giác như bị nhấn chìm trong sóng biển giận dữ thét gào.

Nhóm Thái y ở Thái y viện sắc mặt ngưng trọng, lắc lắc đầu.

Đám thái giám, cung nữ ngẫu nhiên ngẩng đầu nhìn thần sắc của nhóm Thái y, mọi hy vọng mong manh trong lòng đều vụt tắt. Sắc mặt trắng bệch một mảnh, hai mắt trống rỗng.

“Ô ô ô......”

Một cung nữ nhát gan nhịn không được bật khóc nức nở, tiếng khóc phát ra khiến cho không khí dường như bị buộc chặt lại.

Bầu không khí như thế, giống như tia chớp, bão táp đêm khuya.

“Hoàng Thượng giá lâm.”

“Thái Hậu giá lâm.”

“Uyển phi giá lâm.”

Thanh âm một trước một sau vang lên.

Đám thái giám, cung nữ đang quỳ, nhóm Thái y thần sắc ngưng trọng, cả người đều khẽ run lên. Hai tròng mắt toát lên vẻ kinh sợ thất thố, giống như đang nhìn thấy Hắc Bạch Vô Thường đến lấy mạng bọn họ.

Một thân Hoàng bào bước vào phòng, đôi mắt lạnh lùng băng giá, hàn khí bức người. Đôi môi khẽ giật giật, hai bàn tay nắm chặt lại, khắc chế cảm xúc trong lòng.

Ở phía sau hắn, Tô ma ma đỡ Hoàng Thái hậu, cung nữ dẫn Khương Uyển Uyển, theo sát tiến vào.

“Hoàng Thượng vạn tuế vạn vạn tuế, Thái Hậu thiên tuế thiên thiên tuế, Uyển phi nương nương thiên tuế thiên thiên tuế.”

Thái giám, cung nữ cúi đầu quỳ lạy, nhóm Thái y cũng hô to quỳ xuống.

Hiên Viên Đêm không nói một câu, đôi mắt thâm thúy gắt gao nhìn chằm chằm nơi Lãnh Loan Loan nằm. Ánh mắt hóa thành mũi tên nhọn, giống như phải xuyên thấu qua tấm rèm phủ.

Tấm rèm phủ Nguyệt Nha tinh xảo treo ở hai bên giường, theo gió khẽ lay động, không nhìn thấy rõ được thân ảnh người nằm ở bên trong.

Rèm phủ che khuất thân hình của Lãnh Loan Loan, nhìn không thấy được thân ảnh nàng, trong lòng Hiên Viên Đêm tựa như bị một tảng đá đè nặng. Không thể tin được, mấy ngày trước kia nàng còn làm ra đồ ăn mới lạ, lại vì hắn hiến kế sách, giờ thì... nàng lại đang nằm ở bên trong đó....

Hai bàn tay siết chặt lại, đầu khớp xương kêu lên răng rắc, hắn cất bước xuyên qua đám cung nữ, thái giám, Thái y đang quỳ. Bước thẳng tới chỗ Lãnh Loan Loan, vẻ mặt âm trầm, bước chân nặng nề, tâm tựa như bị ép tới hít thở không thông.

Thái giám, cung nữ quỳ run rẩy, hai hàm răng cắn chặt lại, đem sợ hãi trong lòng áp chế ở miệng.

Nhóm thái y lớn tuổi, râu tóc hoa râm quỳ gối, tuổi già thân hình loạng choạng. Trên lưng đã thấm đẫm mồ hôi lạnh, cùng chờ đợi Hiên Viên Đêm tức giận bộc phát.

Hoàng Thái hậu cùng Tô ma ma nhìn cảnh tượng trong phòng, mày khẽ nhíu nhíu. Chẳng lẽ Hoàng hậu thật sự là lành ít dữ nhiều?

Khương Uyển Uyển cúi đầu xuống, nhìn không rõ tâm tư trong mắt của nàng.

“Xôn xao.”

Hiên Viên Đêm giơ bàn tay to vén tấm rèm phủ ra, thân ảnh Lãnh Loan Loan say ngủ xuất hiện ở trong mắt hắn.

Đây là cái kia lãnh ngạo, không ai bì nổi Lãnh Loan Loan, là tiểu Hoàng hậu của hắn sao?

Nắm chặt tấm rèm phủ, bàn tay hắn run rẩy, ánh mắt toát ra sự đau xót cùng với nỗi khiếp sợ.

Lãnh Loan Loan đầu cài trâm ngọc, mái tóc đen hỗn độn rối tung. Cặp mắt vốn linh động sắc bén giờ nhắm chặt lại, làn mi cong cụp xuống. Khuôn mặt phấn nộn thường ngày giờ trắng bệch một mảnh, giống như bị phủ một lớp sương mù. Chiếc mũi nhỏ hít thở từng nhịp mong manh. Môi anh đào không có một tia huyết sắc, thoáng thâm đen.

Không, này không phải nàng, tuyệt đối không có khả năng là nàng?

Hiên Viên Đêm ở trong lòng phản bác, bất đắc dĩ nàng lại vẫn như cũ nằm ở nơi đó trước mặt hắn, vẫn không nhúc nhích.

Khóe mắt bất giác chảy ra giọt lệ đau thương cùng với phẫn nộ, gân xanh ở hai bên thái dương nhảy lên.

Cung nữ, thái giám, Thái y quỳ trên mặt đất, không dám thở mạnh, giờ phút này Hiên Viên Đêm cả người tràn đầy lệ khí đủ để hủy diệt thiên địa. Chẳng lẽ tiểu Hoàng hậu thật sự đối với Hoàng Thượng trọng yếu như thế sao? Bọn họ không dám đoán, bởi vì đáp án kia là bọn hắn không thể thừa nhận.

Hoàng Thái hậu xa xa nhìn Lãnh Loan Loan nằm ở trên giường, kia khuôn mặt phấn nộ nữ oa giờ phút này dường như không có sinh khí. Hai hốc mắt đỏ hồng, tiểu nữ oa này thật đáng thương.

Tô ma ma cầm tay nâng Hoàng Thái hậu, trong mắt cũng lão lệ doanh đầy. Tuy rằng nàng cùng tiểu Hoàng hậu kia chưa từng tiếp xúc, nhưng hiện giờ ai nhìn thấy tình trạng của tiểu nữ oa phấn điêu trác ngọc này cũng phải đau lòng.

Khương Uyển Uyển vân vê chiếc khăn tay, khóe miệng khẽ nhếch lên một cái, họa xuất một đạo quỷ dị đường cong, rồi sau đó lại chợt biến mất.

“Nói, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”

Hiên Viên Đêm đưa lưng về phía đám người, gằn từng chữ. Từng chữ đều lạnh như băng mùa đông, như đem mọi người đánh sâu vào hầm đá đông lạnh.

Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Loan Loan như thế nào lại trúng độc?

Hắn không nghĩ ra, dựa vào bản lĩnh của Lãnh Loan Loan, có ai có thể hạ độc hại được nàng? Trừ phi là người thân cận của nàng.

Xoay người lại, ánh mắt lãnh lệ quét nhìn đám thái giám, cung nữ đang quỳ trên mặt đất.

“Là ai phát hiện ra Hoàng hậu trúng độc?”

“Là, là nô tỳ.” Một cung nữ mặc cung trang màu trắng, sợ hãi run rẩy ngẩng đầu lên đáp.

Hiên Viên Đêm nhìn nàng liếc mắt một cái, thấy hai tròng mắt của cung nữ này như nai con vô tội, vẻ mặt đầy kinh hoảng.

“Hoàng hậu sai nô tỳ tới Ngự Thiện phòng lấy canh hạt sen, sau khi nô tỳ mang về thì Hoàng hậu dùng ăn. Chính là khó hiểu, Hoàng hậu bất chợt ngã xuống, sắc mặt trắng bệnh, môi mấp máy.”

Tiểu cung nữ hồi tưởng lại tình cảnh lúc đó, cả người lạnh như băng, mặt không còn chút máu.

“Nô tỳ lúc ấy cũng ở đây.”

Tiểu cung nữ khác bên cạnh cũng vội nói, chứng thực lời nói của tiểu cung nữ này.

Xem ra là bát canh hạt sen có vấn đề.

“Thái y.” Hiên Viên Đêm lạnh lùng nói.

“Bẩm Hoàng Thượng, thần khám nghiệm đồ ăn của nương nương, trong bát canh hạt sen quả thật phát hiện ra thiên hạ cự độc Hạc Đỉnh Hồng.” Thủ tịch Thái y viện Bạch Tư Miểu trả lời.

Hạc Đỉnh Hồng?

Hiên Viên Đêm thở dốc vì kinh ngạc, Hoàng Thái hậu cũng cả kinh lui về phía sau từng bước.

Đến tột cùng là người nào to gan lớn mật, cư nhiên hạ độc tiểu Hoàng hậu Thiên Diệu hoàng triều bằng loại cự độc khó giải này.

“Các ngươi không có chuẩn đoán sai chứ?” Hiên Viên Đêm cố gắng áp chế kích động trong lòng, lạnh giọng hỏi.

“Vi thần xin lấy đầu đảm bảo.” Sự tình trọng đại, sao dám chẩn đoán sai.

“Không có cách gì cứu được sao?” Hiên Viên Đêm bước lại gần giường, bàn tay to nắm chặt bàn tay nhỏ bé lạnh như băng kia, thanh âm khàn khàn nói. Biết rõ Hạc Đỉnh Hồng là thiên hạ đệ nhất cự độc, nhưng hắn vẫn như cũ ôm lấy hy vọng nhỏ bé.

“Chúng thần bất lực.” Nhóm Thái y cúi đầu.

Thật sự không còn phương pháp gì để cứu sao?

Đồng tử thống khổ co rút lại, Hiên Viên Đêm không biết mình đang bị làm sao vậy? Nhưng nghĩ đến việc Lãnh Loan Loan sẽ vĩnh viễn rời đi mình, trong lòng đau đớn giống như hải triều mãnh liệt, đưa hắn bao phủ, nhấn chìm nơi đáy biển.

Bàn tay to đột nhiên vung lên, hắn quay đầu nhìn đám quan Thái y chỉ biết kêu bất lực. Đáy mắt hừng hừng lửa giận thiêu đốt, giống biển lửa thiêu trụi cả đồng cỏ. Khớp xương hai tay kêu lên răng rắc, Hiên Viên Đêm chỉ tay vào bọn họ, hung hăng mắng:

“Một đám phế vật, trẫm còn dùng các ngươi làm gì nữa? Người đâu, mang ra ngoài chém đầu.”

“Hoàng Thượng thứ tội.”

Chúng Thái y quỳ xuống đất dập đầu thỉnh tội.

“Hoàng Thượng, việc cấp bách trước tiên là cứu trị Hoàng hậu.” Hoàng Thái hậu mắt thấy mọi người tánh mạng khó giữ được, vội vàng nói. Tuy biết rằng khả năng cứu sống được Hoàng hậu là mỏng manh, nhưng hiện tại cũng chỉ có thể trước mắt trấn an tâm tình không khống chế được của con mình.

“Hừ, thuận theo lời Thái hậu. Trước lưu lại đầu của các ngươi.” Hiên Viên Đêm vung ống tay áo lên nói, “Bất quá, nếu tính mạng Hoàng hậu khó giữ được, đầu của các ngươi cũng muốn đi theo.”

“Tạ ơn Hoàng Thượng.”

Chúng Thái y nhẹ nhàng thở hắt ra, nhưng lại bị câu nói cuối của Hiên Viên Đêm nhốt đánh vào vực sâu.

Hạc Đỉnh Hồng, thật sự có thể giải được sao?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương