Chín Tuổi Tiểu Yêu Hậu
-
Quyển 1 - Chương 69: Đường lang bộ thiền, hoàng tước ở phía sau
Trên chiếc bàn chu sắc, đặt một cái bể cá. Bầy cá nhỏ ở trong hang bơi lội, làm mặt nước gợn lăn tăn.
Một bàn tay vươn ra, tiếp nhận gói thức ăn cho cá từ tay cung nữ. Một chút một chút một hướng hang cá rải xuống, bầy cá nhanh chóng hé miệng đem đồ ăn nuốt vào bụng.
“Khanh khách lạc......”
Chủ nhân của bàn tay cười hớn hở, ngón tay thon dài giữ chặt tấm lưới nhỏ nơi cửa hang ngăn cản bầy cá đớp thức ăn. Nhìn chúng nó giãy giụa cố gắng thoát ra, nữ tử lại càng phát ra tiếng cười thoải mái.
Sẽ là như vậy, cho dù thông minh đến đâu, một khi bị người phá hư, thì cũng sẽ phải chịu như chúng nó.
Ánh mắt lóe lên sự lãnh lệ quang mang, nhẹ buông tấm lưới, nàng thu tay lại, miễn cưỡng hỏi:
“Dao Nguyệt còn chưa về sao?”
“Bẩm nương nương, vẫn chưa về.” Cung nữ nhỏ giọng trả lời.
“Vẫn chưa về?” Lâm Nhã Như nhíu nhíu mày, nên là sẽ không có vấn đề gì đi?
“Nương nương, nô tỳ đã về.”
Cung nữ mặc cung trang màu tím trở về, thần sắc thản nhiên.
Lâm Nhã Như hiểu ý gật đầu, hướng một bên cung nữ phân phó nói:
“Ngươi lui xuống đi.”
“Dạ, nô tỳ cáo lui.” Cung nữ hướng Lâm Nhã Như hạ người hành lễ, rồi lui đi ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn lại có Lâm Nhã Như cùng với cung nữ Dao Nguyệt.
Cửa sổ mở rộng, rèm cửa nhẹ lay động.
Không khí thực im lặng, lại mang theo âm mưu hương vị.
“Ra khép cửa lại.” Lâm Nhã Như hướng Dao Nguyệt phất phất tay.
“Dạ, nương nương.”
Dao Nguyệt đi ra cửa phòng, nhìn ngó xung quanh rồi vươn tay đóng chặt cửa lại.
“Chi dát”.
Cánh cửa phòng được khép lại, đem ánh dương quang sáng lạn cách trở ở bên ngoài phòng.
“Tìm hiểu được cái gì rồi?”
Cung nữ bước đến trước mặt nàng, Lâm Nhã Như liền khẩn cấp hỏi. Ánh mắt ngưng trọng, hai bàn tay mềm mại nắm chặt.
“Bẩm nương nương, tiểu Hoàng hậu kia quả nhiên là trúng độc.” Dao Nguyệt hai tròng mắt lóe ra sự bội phục sáng rọi, nương nương quả nhiên mưu kế hơn người.
“Hoàng Thượng rất giận dữ, thiếu chút nữa chém đầu Thái y.”
“Là vậy sao?” Lâm Nhã Như khẽ nhếch môi cười lạnh. Tiểu nha đầu kia lúc này rốt cục không thể tránh thoát khỏi cái chết. Hừ, cho dù Hoàng Thượng ép buộc Thái y viện đám lão già kia thì như thế nào? Nàng cũng không tin còn ai có thể giải được Hạc Đỉnh Hồng.
“Nương nương cơ trí hơn người, các nàng tự nhiên là khó thoát khỏi lòng bàn tay của ngài.” Dao Nguyệt khẽ vuốt mông ngựa.
“Ngươi nha, miệng liền ngọt như vậy.” Lâm Nhã Như bị Dao Nguyệt nịnh nọt liền nhẹ nhàng trách mắng.
“Bước tiếp theo cũng không nên vội vã mà hỏng chuyện.” Kế tiếp là đến phiên tiện nhân kia đi, ánh mắt khẽ híp lại, vội xoay người đứng lên bước tới bể cá, vẻ mặt rất là tà khí.
“Nương nương yên tâm, tuyệt đối sẽ không xảy ra sai sót gì.” Dao Nguyệt vỗ ngực cam đoan nói.
“Tốt lắm.”
Ngón tay thon dài đột nhiên với vào trong hang cá, bắt lấy một con. Móng tay sắc bén trong suốt gắt gao đâm vào đôi mắt cá, môi anh đào gợn lên, cười đến tàn nhẫn. Dùng một chút lực, mắt con cá kia đã lồi ra.
Dao Nguyệt kìm lòng không được, khẽ rùng mình một cái, cúi đầu xuống không dám nói một câu.
Lâm Nhã Như tao nhã buông con cá vẫn đang giãy giụa ra, hai tròng mắt phụt ra lãnh lệ, khoái ý quang mang.
“Bạch Mị nương, giờ đến lượt ngươi.”
Lạc Hỷ cung.
Khương Uyển Uyển nhẹ nhàng tháo đồ trang sức trên đầu, khẽ buông mái tóc xuống. Mái tóc đen dài hỗn độn xõa xuống ngang vai.
Cửa sổ sáng sủa, yên tĩnh.
Sắp tới giờ Dậu, mặt trời sắp lặn sau núi. Bầu trời sáng mờ chiếu rọi, thiên không giống như bị vô số ánh sáng ngọc bủa vây, nhìn càng xinh đẹp.
Hương hoa tươi mát, tràn ngập không gian.
Khương Uyển Uyển ánh mắt khẽ híp lại, bàn tay mềm mại nhẹ vuốt lại mái tóc.
Cảnh tượng tại Phượng nghi cung tái hiện lại trong óc nàng, Hoàng Thượng phẫn nộ, đau thương giống như chích lang mất đi bạn tình. Đôi môi khẽ nhếch lên, không ngờ rằng hắn đối với tiểu nữ oa kia có tình cảm chân tình như vậy, thực làm cho người ta khó tin, nhưng đây lại là sự thật. Bàn tay mềm nắm chặt lại, cảm giác nguy cơ trong lòng nhen nhóm dâng lên. Nhưng mà tiểu Hoàng hậu kia hiện giờ đã không còn sinh cơ nằm ở trên giường, sự sống trở nên xa vời. Nàng không hề còn là kẻ cản đường mình nữa, không có nàng, ngôi vị Hoàng hậu bỏ trống. Nàng cách ngôi vị Hoàng hậu liền càng tiến thêm một bước gần, khóe miệng nở rộ tươi cười. Nghĩ tới đây, nàng thực phải cám ơn người đã xuất thủ kia.
Ai là thủ phạm đây? Hậu cung phi tần nhiều như vậy, nhưng người có khả năng lớn nhất lại là Lâm Nhã Như và Bạch Mị Nương. Hai người bọn họ cùng phẩm cấp với nàng, đều là nhị phẩm quý phi, nhòm ngó ngôi vị Hoàng hậu là đương nhiên. Nhưng tổng quan, nàng cảm thấy chuyện này lại không đơn giản như vậy, sự tình phía sau đến tột cùng còn cất dấu huyền cơ gì?
Lòng có chút hoang mang, nàng cũng sẽ không bị tính kế ở bên trong chứ? Xem ra cần phải cẩn thận đề phòng.
“Thùng thùng.”
Tiếng đập cửa chợt vang lên.
“Vào đi.”
“Chi dát”
Cánh cửa phòng bị đẩy ra, cung nữ Dao Duyệt đi vào.
“Nô tỳ tham kiến nương nương.” Dao Duyệt hạ người hành lễ.
“Ân.” Khương Uyển Uyển nhẹ gật đầu.
“Có chuyện gì?”
“Nương nương, nô tỳ có việc bẩm báo.” Dao Duyệt ánh mắt long lanh, thần bí khó lường.
“Ngươi nghe được chuyện gì ?”
Khương Uyển Uyển nghiêng đầu, thản nhiên hỏi.
“Là chuyện liên quan tới Hoàng hậu.” Dao Duyệt nhẹ giọng nói.
“Nga?” Khương Uyển Uyển vừa nghe đến đây, liền cảm thấy hứng thú.
Nàng ngồi thẳng dậy, ánh mắt lóe ra hào quang.
“Nói đi.”
Dao Duyệt gật gật đầu, đem điều chính mình nghe được bẩm báo.
“Nô tỳ đi qua Ngự Hoa Viên, nhìn thấy Dao Nguyệt bên người Nhã phi và Dao Nhạc bên người Mị phi thì thầm to nhỏ. Nô tỳ thấy khả nghi, liền vụng trộm đi theo các nàng. Thấy các nàng trốn vào sau núi giả, nô tỳ cũng tránh ở bên cạnh. Nghe được Dao Nguyệt kia kêu Dao Nhạc làm tốt lắm, Hoàng hậu nương nương quả nhiên trúng độc.”
Khương Uyển Uyển khẽ nhíu mày, tinh quang hiện lên.
“Nguyên lai là Nhã phi ra tay.” Quả nhiên là nàng kia âm hiểm tính cách.
“Nhưng là nương nương, nghe Dao Nguyệt kia nói thì rõ ràng là do Dao Nhạc hạ độc Hoàng hậu.” Dao Duyệt nghe được Khương Uyển Uyển nói, vội phản bác.
Khương Uyển Uyển liếc mắt nhìn nàng một cái, có thế mà vẫn chưa hiểu?
“Dao Nhạc kia nhất định là do Nhã phi xắp xếp vào Mị phi bên người.”
“Thì ra là thế.” Dao Duyệt gật gật đầu, tỏ ra hiểu ý.
“Nếu ta đoán không sai, Nhã phi nhất định là muốn đem chuyện hạ độc hại Hoàng hậu giá họa cho Mị phi.” Đôi mắt sắc quắc vòng vo chuyển, quả nhiên là độc kế.
“Nhã phi nương nương thật là ngoan độc.” Dao Duyệt khẽ thốt ra, cư nhiên có thể nghĩ ra mưu kế như vậy.
“Đúng vậy.” Khương Uyển Uyển khẽ nhếch đôi môi anh đào một cái, “Dù sao đây cũng là chuyện tốt.”
“Ý tứ của nương nương là?” Dao Duyệt phỏng đoán.
“Nàng có thể hạ độc hại Hoàng hậu, sau đó giá họa cho Mị phi. Chẳng lẽ chúng ta lại không thể sử dụng kế sách của nàng, đem nàng chủ mưu tố ra?” Bàn tay mềm mại khẽ vươn ra, môi anh đào thổi nhẹ. Kế sách là tuyệt diệu, nhưng đến tay nàng thì lại càng tuyệt diệu hơn.
Đường lang bộ thiền, hoàng tước ở phía sau.
Xem Lâm Nhã Như kia chích đường lang có hay không tránh thoát nàng này chích hoàng tước, ha ha.
Một bàn tay vươn ra, tiếp nhận gói thức ăn cho cá từ tay cung nữ. Một chút một chút một hướng hang cá rải xuống, bầy cá nhanh chóng hé miệng đem đồ ăn nuốt vào bụng.
“Khanh khách lạc......”
Chủ nhân của bàn tay cười hớn hở, ngón tay thon dài giữ chặt tấm lưới nhỏ nơi cửa hang ngăn cản bầy cá đớp thức ăn. Nhìn chúng nó giãy giụa cố gắng thoát ra, nữ tử lại càng phát ra tiếng cười thoải mái.
Sẽ là như vậy, cho dù thông minh đến đâu, một khi bị người phá hư, thì cũng sẽ phải chịu như chúng nó.
Ánh mắt lóe lên sự lãnh lệ quang mang, nhẹ buông tấm lưới, nàng thu tay lại, miễn cưỡng hỏi:
“Dao Nguyệt còn chưa về sao?”
“Bẩm nương nương, vẫn chưa về.” Cung nữ nhỏ giọng trả lời.
“Vẫn chưa về?” Lâm Nhã Như nhíu nhíu mày, nên là sẽ không có vấn đề gì đi?
“Nương nương, nô tỳ đã về.”
Cung nữ mặc cung trang màu tím trở về, thần sắc thản nhiên.
Lâm Nhã Như hiểu ý gật đầu, hướng một bên cung nữ phân phó nói:
“Ngươi lui xuống đi.”
“Dạ, nô tỳ cáo lui.” Cung nữ hướng Lâm Nhã Như hạ người hành lễ, rồi lui đi ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn lại có Lâm Nhã Như cùng với cung nữ Dao Nguyệt.
Cửa sổ mở rộng, rèm cửa nhẹ lay động.
Không khí thực im lặng, lại mang theo âm mưu hương vị.
“Ra khép cửa lại.” Lâm Nhã Như hướng Dao Nguyệt phất phất tay.
“Dạ, nương nương.”
Dao Nguyệt đi ra cửa phòng, nhìn ngó xung quanh rồi vươn tay đóng chặt cửa lại.
“Chi dát”.
Cánh cửa phòng được khép lại, đem ánh dương quang sáng lạn cách trở ở bên ngoài phòng.
“Tìm hiểu được cái gì rồi?”
Cung nữ bước đến trước mặt nàng, Lâm Nhã Như liền khẩn cấp hỏi. Ánh mắt ngưng trọng, hai bàn tay mềm mại nắm chặt.
“Bẩm nương nương, tiểu Hoàng hậu kia quả nhiên là trúng độc.” Dao Nguyệt hai tròng mắt lóe ra sự bội phục sáng rọi, nương nương quả nhiên mưu kế hơn người.
“Hoàng Thượng rất giận dữ, thiếu chút nữa chém đầu Thái y.”
“Là vậy sao?” Lâm Nhã Như khẽ nhếch môi cười lạnh. Tiểu nha đầu kia lúc này rốt cục không thể tránh thoát khỏi cái chết. Hừ, cho dù Hoàng Thượng ép buộc Thái y viện đám lão già kia thì như thế nào? Nàng cũng không tin còn ai có thể giải được Hạc Đỉnh Hồng.
“Nương nương cơ trí hơn người, các nàng tự nhiên là khó thoát khỏi lòng bàn tay của ngài.” Dao Nguyệt khẽ vuốt mông ngựa.
“Ngươi nha, miệng liền ngọt như vậy.” Lâm Nhã Như bị Dao Nguyệt nịnh nọt liền nhẹ nhàng trách mắng.
“Bước tiếp theo cũng không nên vội vã mà hỏng chuyện.” Kế tiếp là đến phiên tiện nhân kia đi, ánh mắt khẽ híp lại, vội xoay người đứng lên bước tới bể cá, vẻ mặt rất là tà khí.
“Nương nương yên tâm, tuyệt đối sẽ không xảy ra sai sót gì.” Dao Nguyệt vỗ ngực cam đoan nói.
“Tốt lắm.”
Ngón tay thon dài đột nhiên với vào trong hang cá, bắt lấy một con. Móng tay sắc bén trong suốt gắt gao đâm vào đôi mắt cá, môi anh đào gợn lên, cười đến tàn nhẫn. Dùng một chút lực, mắt con cá kia đã lồi ra.
Dao Nguyệt kìm lòng không được, khẽ rùng mình một cái, cúi đầu xuống không dám nói một câu.
Lâm Nhã Như tao nhã buông con cá vẫn đang giãy giụa ra, hai tròng mắt phụt ra lãnh lệ, khoái ý quang mang.
“Bạch Mị nương, giờ đến lượt ngươi.”
Lạc Hỷ cung.
Khương Uyển Uyển nhẹ nhàng tháo đồ trang sức trên đầu, khẽ buông mái tóc xuống. Mái tóc đen dài hỗn độn xõa xuống ngang vai.
Cửa sổ sáng sủa, yên tĩnh.
Sắp tới giờ Dậu, mặt trời sắp lặn sau núi. Bầu trời sáng mờ chiếu rọi, thiên không giống như bị vô số ánh sáng ngọc bủa vây, nhìn càng xinh đẹp.
Hương hoa tươi mát, tràn ngập không gian.
Khương Uyển Uyển ánh mắt khẽ híp lại, bàn tay mềm mại nhẹ vuốt lại mái tóc.
Cảnh tượng tại Phượng nghi cung tái hiện lại trong óc nàng, Hoàng Thượng phẫn nộ, đau thương giống như chích lang mất đi bạn tình. Đôi môi khẽ nhếch lên, không ngờ rằng hắn đối với tiểu nữ oa kia có tình cảm chân tình như vậy, thực làm cho người ta khó tin, nhưng đây lại là sự thật. Bàn tay mềm nắm chặt lại, cảm giác nguy cơ trong lòng nhen nhóm dâng lên. Nhưng mà tiểu Hoàng hậu kia hiện giờ đã không còn sinh cơ nằm ở trên giường, sự sống trở nên xa vời. Nàng không hề còn là kẻ cản đường mình nữa, không có nàng, ngôi vị Hoàng hậu bỏ trống. Nàng cách ngôi vị Hoàng hậu liền càng tiến thêm một bước gần, khóe miệng nở rộ tươi cười. Nghĩ tới đây, nàng thực phải cám ơn người đã xuất thủ kia.
Ai là thủ phạm đây? Hậu cung phi tần nhiều như vậy, nhưng người có khả năng lớn nhất lại là Lâm Nhã Như và Bạch Mị Nương. Hai người bọn họ cùng phẩm cấp với nàng, đều là nhị phẩm quý phi, nhòm ngó ngôi vị Hoàng hậu là đương nhiên. Nhưng tổng quan, nàng cảm thấy chuyện này lại không đơn giản như vậy, sự tình phía sau đến tột cùng còn cất dấu huyền cơ gì?
Lòng có chút hoang mang, nàng cũng sẽ không bị tính kế ở bên trong chứ? Xem ra cần phải cẩn thận đề phòng.
“Thùng thùng.”
Tiếng đập cửa chợt vang lên.
“Vào đi.”
“Chi dát”
Cánh cửa phòng bị đẩy ra, cung nữ Dao Duyệt đi vào.
“Nô tỳ tham kiến nương nương.” Dao Duyệt hạ người hành lễ.
“Ân.” Khương Uyển Uyển nhẹ gật đầu.
“Có chuyện gì?”
“Nương nương, nô tỳ có việc bẩm báo.” Dao Duyệt ánh mắt long lanh, thần bí khó lường.
“Ngươi nghe được chuyện gì ?”
Khương Uyển Uyển nghiêng đầu, thản nhiên hỏi.
“Là chuyện liên quan tới Hoàng hậu.” Dao Duyệt nhẹ giọng nói.
“Nga?” Khương Uyển Uyển vừa nghe đến đây, liền cảm thấy hứng thú.
Nàng ngồi thẳng dậy, ánh mắt lóe ra hào quang.
“Nói đi.”
Dao Duyệt gật gật đầu, đem điều chính mình nghe được bẩm báo.
“Nô tỳ đi qua Ngự Hoa Viên, nhìn thấy Dao Nguyệt bên người Nhã phi và Dao Nhạc bên người Mị phi thì thầm to nhỏ. Nô tỳ thấy khả nghi, liền vụng trộm đi theo các nàng. Thấy các nàng trốn vào sau núi giả, nô tỳ cũng tránh ở bên cạnh. Nghe được Dao Nguyệt kia kêu Dao Nhạc làm tốt lắm, Hoàng hậu nương nương quả nhiên trúng độc.”
Khương Uyển Uyển khẽ nhíu mày, tinh quang hiện lên.
“Nguyên lai là Nhã phi ra tay.” Quả nhiên là nàng kia âm hiểm tính cách.
“Nhưng là nương nương, nghe Dao Nguyệt kia nói thì rõ ràng là do Dao Nhạc hạ độc Hoàng hậu.” Dao Duyệt nghe được Khương Uyển Uyển nói, vội phản bác.
Khương Uyển Uyển liếc mắt nhìn nàng một cái, có thế mà vẫn chưa hiểu?
“Dao Nhạc kia nhất định là do Nhã phi xắp xếp vào Mị phi bên người.”
“Thì ra là thế.” Dao Duyệt gật gật đầu, tỏ ra hiểu ý.
“Nếu ta đoán không sai, Nhã phi nhất định là muốn đem chuyện hạ độc hại Hoàng hậu giá họa cho Mị phi.” Đôi mắt sắc quắc vòng vo chuyển, quả nhiên là độc kế.
“Nhã phi nương nương thật là ngoan độc.” Dao Duyệt khẽ thốt ra, cư nhiên có thể nghĩ ra mưu kế như vậy.
“Đúng vậy.” Khương Uyển Uyển khẽ nhếch đôi môi anh đào một cái, “Dù sao đây cũng là chuyện tốt.”
“Ý tứ của nương nương là?” Dao Duyệt phỏng đoán.
“Nàng có thể hạ độc hại Hoàng hậu, sau đó giá họa cho Mị phi. Chẳng lẽ chúng ta lại không thể sử dụng kế sách của nàng, đem nàng chủ mưu tố ra?” Bàn tay mềm mại khẽ vươn ra, môi anh đào thổi nhẹ. Kế sách là tuyệt diệu, nhưng đến tay nàng thì lại càng tuyệt diệu hơn.
Đường lang bộ thiền, hoàng tước ở phía sau.
Xem Lâm Nhã Như kia chích đường lang có hay không tránh thoát nàng này chích hoàng tước, ha ha.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook