Chim Trong Lồng
-
Chương 2: Số Mệnh
Editor: Tịch Yên VũBeta: Tửu Thanh“Hà Dương đi hòa thân để đổi lấy sự yên bình, vui vẻ cho đất nước, đó là may mắn của Hà Dương.”
Cả giọng nói và sắc mặt của Khương Linh Châu đều vô cùng nghiêm túc.
Thái tử nhìn nàng, trong lòng lại vô cùng tức giận.
Tuy nhiên Thái tử không bộc lộ sự tức giận ra bên ngoài, hắn vân vê ngón tay hỏi: “Huynh muốn biết kẻ nào suốt ngày khua môi múa mép trước mặt muội thế?”
Bạch Lộ và Kiêm Hà đứng sau lưng Khương Linh Châu lập tức cúi đầu, vẻ mặt đầy lo lắng.
“Tóm lại muội đừng có nghĩ đến chuyện này nữa.” Thái tử không kiên nhẫn nói: “Chọn một cô gái thường dân, ban họ Khương rồi đưa nàng ta tới nước Ngụy là được. Muội là người được phụ hoàng và mẫu hậu thương yêu nhất, sao hai người nỡ gả muội cho Tiêu gia được?”
Khương Linh Châu mờ mịt gật đầu, khẽ hỏi: “Làm như vậy liệu có chọc giận nước Ngụy không ạ?”
“Muội lo cái gì?” Thái tử tức giận: “Lẽ nào phụ hoàng lại sợ tên Tiêu Tuấn Trì kia sao?”
Lúc Thái tử nói câu này, âm thanh vang xa như đã sử dụng hết tất cả sức lực, nhưng khi vừa nghĩ đến tám tòa thành trì quan trọng ở U Yến và bức thư ngắn của Nhị hoàng thúc nói rằng không biết khi nào mới có thể trở về, giọng của hắn chợt yếu đi.
May mà Khương Linh Châu có vẻ tin lời huynh trưởng, nàng nở nụ cười, nói tạm biệt với Thái tử rồi mang theo tỳ nữ ra khỏi Tam môn.
Bóng lưng của Khương Linh Châu nhỏ bé và mềm mại như đám mây ẩn hiện trên bức tường hoàng cung đỏ thắm, cực kỳ đoan trang đẹp đẽ.
Thái tử thở phào một cái, sau đó quay lại Sùng Chính điện.
Vốn hắn muốn ra ngoài giải sầu một chút như đang bướng bỉnh trốn tránh việc nghị sự với phụ hoàng, nhưng sau chuyện vừa xảy ra, hắn nên quay về Sùng Chính điện thì tốt hơn.
Bên trong Sùng Chính điện, trước mặt Tề đế có một phong thư mật.
Thư này do chính tay Tiêu Tuấn Trì viết, chữ viết vuông vắn, mạnh mẽ và cương trực y như tranh sắt trên gỗ (1), chỉ một vài chữ nhưng đã khiến ta hình dung ra người viết chúng là một vị quân nhân uống máu nơi sa trường: “… Kể ra thì vào thời tổ tiên của chúng ta, nước Ngụy cũng từng kết thông gia với Tần Tấn. Chúng ta luôn kính trọng những lễ nghi của người Tề, ngưỡng mộ Nho giáo. Nay ta hi vọng có thể hạ thấp mình cầu hôn Hà Dương công chúa, kết thông gia với nước Tề, Hà Dương công chúa sẽ được xuất giá một cách đầy vẻ vang… Ta sẽ lui quân ra khỏi vùng biên giới, chấm dứt chiến sự tại U Yến, xây dựng một mối quan hệ tốt đẹp và lâu dài giữa hai nước.”
(1) Tranh sắt trên gỗ (Thiết họa nhập mộc): Một loại tranh cổ của Trung Quốc, dùng sắt chảy để tạo thành những hình vẽ thủy mặc, sự không đều sẵn có của sắt khiến cho bức tranh có chiều sâu và sinh động hơn. Tranh thường đặt trên nền trắng và viền bằng gỗ có hoa văn tinh xảo.
Gần cuối phong thư là bốn chữ “Hà Dương công chúa” rất ngay ngắn và mạnh mẽ.
Mọi người trong cung chỉ biết Tiêu Tuấn Trì muốn cưới công chúa Nước Tề, họ nghĩ Tiêu Tuấn Trì đồng ý cưới một nàng công chúa ngẫu nhiên nào đó. Nhưng không ngờ rằng người mà Cạnh Lăng vương Tiêu Tuấn Trì muốn cưới chính là người được cả đất nước kính trọng: Hà Dương công chúa Khương Linh Châu.
Tề đế ngồi trước bàn, đôi mắt trống rỗng hơi căng thẳng, giữa hai đầu lông mày hiện lên vẻ uất ức và bất lực.
Ông nhìn thư một lúc lâu, sau đó nói với Thái tử: “Yến Nhiên, nếu Hà Dương biết chuyện này, sợ là con bé nhất định sẽ đồng ý gả đến phương xa. Hà Dương…”
“Phụ hoàng.” Thái tử khom người, thấp giọng nói: “Cổ ngữ có câu, “Hán gia thanh sử thượng, kế chuyết thị hòa thân. Xã tắc y minh chủ, an nguy thác phụ nhân.” (2) vua Tế phải gả Đông Bình công chúa đi xa bởi vận nước suy thoái, bất đắc dĩ phải như vậy. Hiện nay, Đại Tề ta vẫn vững mạnh uy nghi, đâu cần đặt giang sơn xã tắc lên vai Hà Dương?”
(2) Đây là một đoạn trích trong bài thơ Hòa Phiên của Nhung Dục
Dịch thơ (Nguồn: Thivien.net):
Sử xanh của nhà Hán
Dùng kế dở Hoà Thân
Non sông còn vua chúa
An nguy nhờ nữ nhân
Tề đế day trán, nét sầu muộn che kín khuôn mặt ông.
Nếu gả Khương Linh Châu đến nước Ngụy thì có thể giải quyết tình hình trước mắt, ngừng chiến tranh với nước Ngụy và nghỉ ngơi lấy sức.
Nhưng dựa vào việc “Hòa thân” để đổi lấy thái bình thiên hạ, e là mấy tên sử quan (3) sẽ vung bút phê ông là một dung quân. (4)
(3) Sử quan: Vị quan chuyên ghi lại sử sách thời xưa
(4) Dung quân:Vị vua tầm thường
Tề đế luôn coi trọng danh tiếng từ xưa đến nay, mọi việc đều phải lấy chữ “Hiền” làm gốc. Nếu sau này sử sách viết ông gả con gái để cầu hòa, mỉa mai ông đặt xã tắc vào tay con gái, nghĩ tới điều này khiến ông cảm thấy rất khó chịu.
Hơn nữa, Khương Linh Châu là con gái đầu của ông, là đứa con mà ông yêu thương nhất, y như viên ngọc quý được ông nâng niu trên lòng bàn tay, như vầng trăng tròn trên trời. Những cô nương ở nước Tề cứ đến mười bốn tuổi là phải gả đi theo sự sắp xếp của cha mẹ, nhưng Tề đế đã lựa chọn hết tất cả đàn ông ở Hoa Đình vẫn không tìm ra được người nào xứng với Hà Dương công chúa, cho nên đến tận bây giờ khi Khương Linh Châu đã tròn mười bảy tuổi, nàng vẫn chưa xuất giá. Ông yêu thương đứa con gái này như thế, đủ để thấy rằng đây không phải là một quyết định dễ dàng.
Tề đế nói vài câu với Thái tử, sau đó phất tay áo để Thái tử ra ngoài.
Tiểu thái giám mở cửa thay Thái tử, cánh cửa đỏ thắm vừa mở ra được một nửa đã thấy ngay thân hình nhỏ nhắn của Khương Linh Châu. Thái tử ngẩng đầu, thấy Khương Linh Châu đứng thẳng ở đó, rõ ràng là đang nghe lén, hắn nhất thời tức giận.
“Hà Dương! Sao muội còn chưa về?” Thái tử hỏi.
Khương Linh Châu hạ tầm nhìn, mi mắt hơi cụp xuống, giọng nói bình thản vang lên: “Huynh và phụ hoàng còn định giấu giếm muội đến khi nào? Rõ ràng Tiêu Tuấn Trì muốn cầu hôn muội.”
“Thân là con gái, sao muội có thể tùy tiện bàn luận về chuyện xuất giá như vậy?” Thái tử trách mắng: “Nếu Tiêu Tuấn Trì muốn cưới muội, e là phải chờ đến kiếp sau. Yên tâm đi, hoàng huynh nhất định sẽ không để cho tên đó được như ý đâu.”
Khương Linh Châu cười một cái, khẽ nói: “Hoàng huynh, chuyện này chúng ta đâu thể làm theo ý mình.”
Thái tử im lặng.
Hắn biết Khương Linh Châu nói đúng. Trước mắt, nước Ngụy đang chiếm ưu thế, nếu làm Tiêu Tuấn Trì tức giận, sợ là ngay hôm sau quân Ngụy sẽ bắn mũi tên đầu tiên tới cửa thành Hoa Đình. Vận nước khó giữ, nhân dân còn có thể sống trong khung cảnh thái bình này được bao lâu?
Hai huynh muội nhìn nhau một lúc, Khương Linh Châu chậm rãi nói: “Chỉ tiếc Hà Dương không phải là nam nhi, không thể xả thân chinh chiến vì giang sơn xã tắc.” Dừng một chút, nàng lại nói: “… Nếu Hà Dương có thể giúp sức, hoàng huynh và phụ hoàng đừng từ chối. Đại Tề ta không chỉ có mỗi Khương gia mà còn hàng ngàn hàng vạn người dân nữa.”
Dứt lời, Khương Linh Châu cúi đầu hành lễ với Thái tử rồi mang theo tỳ nữ rời đi.
Khương Linh Châu muốn đi thăm Chu Thái hậu nhưng biết hôm nay Chu Thái hậu không muốn gặp ai nên nàng đã trở về Lãm Vân cung. Dọc đường đi, nàng trông thấy chim chóc bay liệng trên mái hiên trước cung, phượng hoàng cúi đầu, những đình đài, lầu các đỏ thắm nối tiếp nhau ra tận phía xa, Khương Linh Châu thở dài một tiếng.
Không biết cảnh tượng phồn hoa, yên ả này còn có thể tồn tại đến khi nào.
Nàng trở lại Lãm Vân cung, vừa ngồi xuống không lâu, Tam công chúa Khương Huệ Phong và mẹ đẻ là Lệ phi đột ngột ghé thăm.
Khương Huệ Phong và Lệ phi ngồi im lặng một lúc lâu, lúc này Lệ phi mới ngượng ngùng mở miệng, nói rõ ý đồ của mình.
“Chắc là Hà Dương điện hạ đã biết, những ngày gần đây mọi người truyền tai nhau chuyện đó…” Lệ phi nắm chặt khăn tay, điểm xuyết trên trán là một bông hoa khảm ngọc xanh biếc, to bằng hạt đậu, lung linh rực rỡ, “Cạnh Lăng vương nước Ngụy muốn cầu hôn một công chúa nước Tề.”
Khương Linh Châu gật đầu, nói: “Ta cũng đã nghe nói.”
“Tuy thần thiếp chỉ là nữ nhân trong hậu cung nhưng có biết một chút về chuyện chính sự. Thần thiếp cũng rất muốn để Huệ Phong phân ưu giúp bệ hạ, nhưng mà nước Ngụy ở xa, người dân ở đó thì hung hãn, thần thiếp là mẹ ruột của Huệ Phong, đã thấy Huệ Phong lớn lên từng ngày nên cuối cùng vẫn không đành lòng.” Lệ phi lấy khăn tay lau khóe mắt, giọng nói trở nên ưu sầu: “Giờ đây, thần thiếp mặt dày tới Lãm Vân cung cầu Hà Dương điện hạ giúp Huệ Phong.”
Khương Linh Châu có phong hào, có vai vế hơn Lệ phi. Tuy nhiên ở trong cung Lệ phi có thanh thế khá lớn nên Khương Linh Châu vẫn xưng hô bằng kính ngữ.
Khương Linh Châu lạnh nhạt liếc nhìn Khương Huệ Phong một chút, thấy Khương Huệ Phong mới mười ba tuổi đang co ro núp sau lưng mẫu phi, nàng thuận tay lấy một đĩa bánh khoai tím hình hoa sen trên bàn đưa cho cô bé.
Vừa đưa bánh nàng vừa nói: “Hà Dương cũng chỉ là con gái của phụ hoàng, có lẽ không giúp được Lệ phi nương nương đâu.”
Khương Huệ Phong thấy bánh ngọt thì không trốn tránh nữa, bàn tay nhỏ bé nhận lấy đĩa bánh khoai tím kia, cầm một chiếc đưa lên miệng ăn.
“Hà Dương điện hạ nói đùa rồi.” Lệ phi nói: “Tiêu Tuấn Trì kia muốn cưới nữ nhân họ Khương. Hoàng thất lớn như vậy mà chỉ có bốn vị công chúa, suy đi tính lại cũng chỉ có thể chọn một trong bốn người. Mà Hà Dương điện hạ là bảo bối trong lòng bệ hạ, chắc chắn sẽ không gặp chuyện xui xẻo này. Còn lại ba vị công chúa, khó mà nói trước được. Huệ Phong mới mười ba tuổi, nếu gả đến nước Ngụy, e là cuộc đời con bé sẽ chẳng còn gì tốt đẹp. Chỉ có mình Hà Dương điện hạ mới có thể giúp đỡ Huệ Phong.”
Khương Linh Châu được Tề đế vô cùng yêu thương, chỉ cần nàng nói vài câu trước mặt bệ hạ, Khương Huệ Phong sẽ không có trong danh sách hòa thân lần này.
“Lệ phi nương nương, Huệ Phong chắc chắn sẽ không phải gả cho Tiêu Tuấn Trì.”
Trong lòng Khương Linh Châu biết rõ tình hình, lạnh nhạt nói: “Người yên tâm đi.”
Lệ phi mừng thầm. Trong chốc lát, Lệ phi quên hết tất cả, hỏi: “Theo thiếp thấy, trong bốn vị công chúa chẳng phải không có ai có thể đi hòa thân. Có lẽ Nhị công chúa là người thích hợp nhất chăng?”
Thường ngày Nhị công chúa Khương Thanh Cừ luôn muốn tranh cao thấp với Khương Linh Châu. Ở trong cung ai cũng biết Nhị công chúa không thích Khương Linh Châu.
Tuy rằng Khương Linh Châu chưa bao giờ tỏ ra quá quý mến hoặc có ác ý với ai, đối xử với tất cả tỷ muội huynh đệ như nhau, rất uy nghi và công bằng, nhưng trong lòng Lệ phi suy đoán Khương Linh Châu cũng không thích vị Nhị công chúa này.
“Những chuyện này phụ hoàng sẽ tự có quyết định.” Khương Linh Châu đáp.
Lệ phi giống như uống một viên thuốc an thần, buông lỏng tảng đá đang đè nặng trong lòng. Bà an ủi Khương Huệ Phong, cười nói: “Làm phiền Hà Dương điện hạ rồi.” Dứt lời, Lệ phi đưa Tam công chúa rời đi.
Khương Huệ Phong lau khóe miệng còn dính chút vụn bánh, nghiêng đầu nhìn Khương Linh Châu, giọng nói giòn giã vang lên: “Hà Dương tỷ tỷ, bánh khoai tím này ăn vẫn ngon như thế.”
Sau khi Lệ phi và Tam công chúa rời đi, tỳ nữ Bạch Lộ hầu hạ sau lưng Khương Linh Châu coi thường nói: “Đây là chuyện quốc gia đại sự, Hà Dương điện hạ chúng ta còn đang lo nghĩ kế sách để hóa giải chuyện này, giúp đỡ cho nhân dân, đất nước, vậy mà Lệ phi nương nương lại chỉ lo khuê nữ nhà mình không tìm được một phu quân tốt.”
Bạch Lộ luôn thẳng thắn như thế, dám nói dám làm, miệng lưỡi lanh lẹ, dám buông lời oán trách trước mặt chủ tử.
Khương Linh Châu nghe thấy thế thì thấp giọng nói: “Bạch Lộ, không được nhiều lời. Ai cũng có nỗi lo lắng của riêng mình, có điều nỗi lo của Lệ phi là đứa con gái yêu của mình thôi.”
Một ngày vội vã trôi qua như vậy.
Mặt trời ngả về Tây, đến chạng vạng tối, trời đột ngột đổ mưa. Mưa to như trút nước, che trời lấp đất làm cho cành lá ngoài sân phải ẩn mình trong màn mưa trắng xóa. Không gian tối đen khiến người ta không thể nhìn rõ xung quanh.
Các tỳ nữ vừa bày đồ ăn lên bàn xong thì bên ngoài Lãm Vân cung, cung nhân vội vàng tới truyền lời.
“Thái tử điện hạ đến thăm ạ.”
Còn chưa dứt lời, Thái tử Khương Yến Nhiên toàn thân ướt nhẹp tự mình bước vào.
Hắn không mang ô, chỉ đội mưa đến đây. Vẻ mặt u tối, giống như sắc trời bên ngoài cung vậy.
“Hoàng huynh, có chuyện gì vậy ạ? Sao lại vội vàng thế này?” Khương Linh Châu nhíu mày. Vội vàng sai Bạch Lộ và Kiêm Hà chuẩn bị hai thứ là khăn khô và quần áo mới, bản thân thì bước ra nghênh đón rồi đưa khăn tay cho hắn.
“Hà Dương…”
Khương Yến Nhiên cất giọng gọi. Đúng lúc có một tia sét xẹt ngang bầu trời, chiếu sáng một nửa sắc trời ảm đảm, trên mặt Thái tử lộ rõ vẻ bất lực và sa sút.
“Nhị Hoàng thúc bị quân Ngụy bắt đi. Tiêu Tuấn Trì nói một Hà Dương công chúa đổi lấy một Khương Vương gia.”
Bên ngoài cung có tiếng sấm rền vang, mưa to dần, tiếng mưa vang vọng khắp trong lẫn ngoài cung.
Tay Khương Linh Châu cứng lại, trong lòng đầy lo lắng.
Đầu tiên, nàng nghĩ đến hai trăm ngàn người dân nước Tề ở U Yến, lại nghĩ đến Chu Thái hậu hôn mê nằm trên giường, nhiều lần thúc giục hỏi “Bao giờ lão Nhị mới về?”.
Im lặng một lúc, Khương Linh Châu nói: “Hoàng huynh, e là chuyện này không thể kéo dài, huynh mau trả lời nước Ngụy đi, nói là muội đồng ý gả cho Cạnh Lăng vương Tiêu Tuấn Trì.”
~~~ Tác giả có lời muốn nói:
Tiêu Đại Cẩu: Mấy người không biết ta tốt thế nào đâu, nàng ấy gả cho ta rõ ràng là đi hưởng phúc đó.
Cả giọng nói và sắc mặt của Khương Linh Châu đều vô cùng nghiêm túc.
Thái tử nhìn nàng, trong lòng lại vô cùng tức giận.
Tuy nhiên Thái tử không bộc lộ sự tức giận ra bên ngoài, hắn vân vê ngón tay hỏi: “Huynh muốn biết kẻ nào suốt ngày khua môi múa mép trước mặt muội thế?”
Bạch Lộ và Kiêm Hà đứng sau lưng Khương Linh Châu lập tức cúi đầu, vẻ mặt đầy lo lắng.
“Tóm lại muội đừng có nghĩ đến chuyện này nữa.” Thái tử không kiên nhẫn nói: “Chọn một cô gái thường dân, ban họ Khương rồi đưa nàng ta tới nước Ngụy là được. Muội là người được phụ hoàng và mẫu hậu thương yêu nhất, sao hai người nỡ gả muội cho Tiêu gia được?”
Khương Linh Châu mờ mịt gật đầu, khẽ hỏi: “Làm như vậy liệu có chọc giận nước Ngụy không ạ?”
“Muội lo cái gì?” Thái tử tức giận: “Lẽ nào phụ hoàng lại sợ tên Tiêu Tuấn Trì kia sao?”
Lúc Thái tử nói câu này, âm thanh vang xa như đã sử dụng hết tất cả sức lực, nhưng khi vừa nghĩ đến tám tòa thành trì quan trọng ở U Yến và bức thư ngắn của Nhị hoàng thúc nói rằng không biết khi nào mới có thể trở về, giọng của hắn chợt yếu đi.
May mà Khương Linh Châu có vẻ tin lời huynh trưởng, nàng nở nụ cười, nói tạm biệt với Thái tử rồi mang theo tỳ nữ ra khỏi Tam môn.
Bóng lưng của Khương Linh Châu nhỏ bé và mềm mại như đám mây ẩn hiện trên bức tường hoàng cung đỏ thắm, cực kỳ đoan trang đẹp đẽ.
Thái tử thở phào một cái, sau đó quay lại Sùng Chính điện.
Vốn hắn muốn ra ngoài giải sầu một chút như đang bướng bỉnh trốn tránh việc nghị sự với phụ hoàng, nhưng sau chuyện vừa xảy ra, hắn nên quay về Sùng Chính điện thì tốt hơn.
Bên trong Sùng Chính điện, trước mặt Tề đế có một phong thư mật.
Thư này do chính tay Tiêu Tuấn Trì viết, chữ viết vuông vắn, mạnh mẽ và cương trực y như tranh sắt trên gỗ (1), chỉ một vài chữ nhưng đã khiến ta hình dung ra người viết chúng là một vị quân nhân uống máu nơi sa trường: “… Kể ra thì vào thời tổ tiên của chúng ta, nước Ngụy cũng từng kết thông gia với Tần Tấn. Chúng ta luôn kính trọng những lễ nghi của người Tề, ngưỡng mộ Nho giáo. Nay ta hi vọng có thể hạ thấp mình cầu hôn Hà Dương công chúa, kết thông gia với nước Tề, Hà Dương công chúa sẽ được xuất giá một cách đầy vẻ vang… Ta sẽ lui quân ra khỏi vùng biên giới, chấm dứt chiến sự tại U Yến, xây dựng một mối quan hệ tốt đẹp và lâu dài giữa hai nước.”
(1) Tranh sắt trên gỗ (Thiết họa nhập mộc): Một loại tranh cổ của Trung Quốc, dùng sắt chảy để tạo thành những hình vẽ thủy mặc, sự không đều sẵn có của sắt khiến cho bức tranh có chiều sâu và sinh động hơn. Tranh thường đặt trên nền trắng và viền bằng gỗ có hoa văn tinh xảo.
Gần cuối phong thư là bốn chữ “Hà Dương công chúa” rất ngay ngắn và mạnh mẽ.
Mọi người trong cung chỉ biết Tiêu Tuấn Trì muốn cưới công chúa Nước Tề, họ nghĩ Tiêu Tuấn Trì đồng ý cưới một nàng công chúa ngẫu nhiên nào đó. Nhưng không ngờ rằng người mà Cạnh Lăng vương Tiêu Tuấn Trì muốn cưới chính là người được cả đất nước kính trọng: Hà Dương công chúa Khương Linh Châu.
Tề đế ngồi trước bàn, đôi mắt trống rỗng hơi căng thẳng, giữa hai đầu lông mày hiện lên vẻ uất ức và bất lực.
Ông nhìn thư một lúc lâu, sau đó nói với Thái tử: “Yến Nhiên, nếu Hà Dương biết chuyện này, sợ là con bé nhất định sẽ đồng ý gả đến phương xa. Hà Dương…”
“Phụ hoàng.” Thái tử khom người, thấp giọng nói: “Cổ ngữ có câu, “Hán gia thanh sử thượng, kế chuyết thị hòa thân. Xã tắc y minh chủ, an nguy thác phụ nhân.” (2) vua Tế phải gả Đông Bình công chúa đi xa bởi vận nước suy thoái, bất đắc dĩ phải như vậy. Hiện nay, Đại Tề ta vẫn vững mạnh uy nghi, đâu cần đặt giang sơn xã tắc lên vai Hà Dương?”
(2) Đây là một đoạn trích trong bài thơ Hòa Phiên của Nhung Dục
Dịch thơ (Nguồn: Thivien.net):
Sử xanh của nhà Hán
Dùng kế dở Hoà Thân
Non sông còn vua chúa
An nguy nhờ nữ nhân
Tề đế day trán, nét sầu muộn che kín khuôn mặt ông.
Nếu gả Khương Linh Châu đến nước Ngụy thì có thể giải quyết tình hình trước mắt, ngừng chiến tranh với nước Ngụy và nghỉ ngơi lấy sức.
Nhưng dựa vào việc “Hòa thân” để đổi lấy thái bình thiên hạ, e là mấy tên sử quan (3) sẽ vung bút phê ông là một dung quân. (4)
(3) Sử quan: Vị quan chuyên ghi lại sử sách thời xưa
(4) Dung quân:Vị vua tầm thường
Tề đế luôn coi trọng danh tiếng từ xưa đến nay, mọi việc đều phải lấy chữ “Hiền” làm gốc. Nếu sau này sử sách viết ông gả con gái để cầu hòa, mỉa mai ông đặt xã tắc vào tay con gái, nghĩ tới điều này khiến ông cảm thấy rất khó chịu.
Hơn nữa, Khương Linh Châu là con gái đầu của ông, là đứa con mà ông yêu thương nhất, y như viên ngọc quý được ông nâng niu trên lòng bàn tay, như vầng trăng tròn trên trời. Những cô nương ở nước Tề cứ đến mười bốn tuổi là phải gả đi theo sự sắp xếp của cha mẹ, nhưng Tề đế đã lựa chọn hết tất cả đàn ông ở Hoa Đình vẫn không tìm ra được người nào xứng với Hà Dương công chúa, cho nên đến tận bây giờ khi Khương Linh Châu đã tròn mười bảy tuổi, nàng vẫn chưa xuất giá. Ông yêu thương đứa con gái này như thế, đủ để thấy rằng đây không phải là một quyết định dễ dàng.
Tề đế nói vài câu với Thái tử, sau đó phất tay áo để Thái tử ra ngoài.
Tiểu thái giám mở cửa thay Thái tử, cánh cửa đỏ thắm vừa mở ra được một nửa đã thấy ngay thân hình nhỏ nhắn của Khương Linh Châu. Thái tử ngẩng đầu, thấy Khương Linh Châu đứng thẳng ở đó, rõ ràng là đang nghe lén, hắn nhất thời tức giận.
“Hà Dương! Sao muội còn chưa về?” Thái tử hỏi.
Khương Linh Châu hạ tầm nhìn, mi mắt hơi cụp xuống, giọng nói bình thản vang lên: “Huynh và phụ hoàng còn định giấu giếm muội đến khi nào? Rõ ràng Tiêu Tuấn Trì muốn cầu hôn muội.”
“Thân là con gái, sao muội có thể tùy tiện bàn luận về chuyện xuất giá như vậy?” Thái tử trách mắng: “Nếu Tiêu Tuấn Trì muốn cưới muội, e là phải chờ đến kiếp sau. Yên tâm đi, hoàng huynh nhất định sẽ không để cho tên đó được như ý đâu.”
Khương Linh Châu cười một cái, khẽ nói: “Hoàng huynh, chuyện này chúng ta đâu thể làm theo ý mình.”
Thái tử im lặng.
Hắn biết Khương Linh Châu nói đúng. Trước mắt, nước Ngụy đang chiếm ưu thế, nếu làm Tiêu Tuấn Trì tức giận, sợ là ngay hôm sau quân Ngụy sẽ bắn mũi tên đầu tiên tới cửa thành Hoa Đình. Vận nước khó giữ, nhân dân còn có thể sống trong khung cảnh thái bình này được bao lâu?
Hai huynh muội nhìn nhau một lúc, Khương Linh Châu chậm rãi nói: “Chỉ tiếc Hà Dương không phải là nam nhi, không thể xả thân chinh chiến vì giang sơn xã tắc.” Dừng một chút, nàng lại nói: “… Nếu Hà Dương có thể giúp sức, hoàng huynh và phụ hoàng đừng từ chối. Đại Tề ta không chỉ có mỗi Khương gia mà còn hàng ngàn hàng vạn người dân nữa.”
Dứt lời, Khương Linh Châu cúi đầu hành lễ với Thái tử rồi mang theo tỳ nữ rời đi.
Khương Linh Châu muốn đi thăm Chu Thái hậu nhưng biết hôm nay Chu Thái hậu không muốn gặp ai nên nàng đã trở về Lãm Vân cung. Dọc đường đi, nàng trông thấy chim chóc bay liệng trên mái hiên trước cung, phượng hoàng cúi đầu, những đình đài, lầu các đỏ thắm nối tiếp nhau ra tận phía xa, Khương Linh Châu thở dài một tiếng.
Không biết cảnh tượng phồn hoa, yên ả này còn có thể tồn tại đến khi nào.
Nàng trở lại Lãm Vân cung, vừa ngồi xuống không lâu, Tam công chúa Khương Huệ Phong và mẹ đẻ là Lệ phi đột ngột ghé thăm.
Khương Huệ Phong và Lệ phi ngồi im lặng một lúc lâu, lúc này Lệ phi mới ngượng ngùng mở miệng, nói rõ ý đồ của mình.
“Chắc là Hà Dương điện hạ đã biết, những ngày gần đây mọi người truyền tai nhau chuyện đó…” Lệ phi nắm chặt khăn tay, điểm xuyết trên trán là một bông hoa khảm ngọc xanh biếc, to bằng hạt đậu, lung linh rực rỡ, “Cạnh Lăng vương nước Ngụy muốn cầu hôn một công chúa nước Tề.”
Khương Linh Châu gật đầu, nói: “Ta cũng đã nghe nói.”
“Tuy thần thiếp chỉ là nữ nhân trong hậu cung nhưng có biết một chút về chuyện chính sự. Thần thiếp cũng rất muốn để Huệ Phong phân ưu giúp bệ hạ, nhưng mà nước Ngụy ở xa, người dân ở đó thì hung hãn, thần thiếp là mẹ ruột của Huệ Phong, đã thấy Huệ Phong lớn lên từng ngày nên cuối cùng vẫn không đành lòng.” Lệ phi lấy khăn tay lau khóe mắt, giọng nói trở nên ưu sầu: “Giờ đây, thần thiếp mặt dày tới Lãm Vân cung cầu Hà Dương điện hạ giúp Huệ Phong.”
Khương Linh Châu có phong hào, có vai vế hơn Lệ phi. Tuy nhiên ở trong cung Lệ phi có thanh thế khá lớn nên Khương Linh Châu vẫn xưng hô bằng kính ngữ.
Khương Linh Châu lạnh nhạt liếc nhìn Khương Huệ Phong một chút, thấy Khương Huệ Phong mới mười ba tuổi đang co ro núp sau lưng mẫu phi, nàng thuận tay lấy một đĩa bánh khoai tím hình hoa sen trên bàn đưa cho cô bé.
Vừa đưa bánh nàng vừa nói: “Hà Dương cũng chỉ là con gái của phụ hoàng, có lẽ không giúp được Lệ phi nương nương đâu.”
Khương Huệ Phong thấy bánh ngọt thì không trốn tránh nữa, bàn tay nhỏ bé nhận lấy đĩa bánh khoai tím kia, cầm một chiếc đưa lên miệng ăn.
“Hà Dương điện hạ nói đùa rồi.” Lệ phi nói: “Tiêu Tuấn Trì kia muốn cưới nữ nhân họ Khương. Hoàng thất lớn như vậy mà chỉ có bốn vị công chúa, suy đi tính lại cũng chỉ có thể chọn một trong bốn người. Mà Hà Dương điện hạ là bảo bối trong lòng bệ hạ, chắc chắn sẽ không gặp chuyện xui xẻo này. Còn lại ba vị công chúa, khó mà nói trước được. Huệ Phong mới mười ba tuổi, nếu gả đến nước Ngụy, e là cuộc đời con bé sẽ chẳng còn gì tốt đẹp. Chỉ có mình Hà Dương điện hạ mới có thể giúp đỡ Huệ Phong.”
Khương Linh Châu được Tề đế vô cùng yêu thương, chỉ cần nàng nói vài câu trước mặt bệ hạ, Khương Huệ Phong sẽ không có trong danh sách hòa thân lần này.
“Lệ phi nương nương, Huệ Phong chắc chắn sẽ không phải gả cho Tiêu Tuấn Trì.”
Trong lòng Khương Linh Châu biết rõ tình hình, lạnh nhạt nói: “Người yên tâm đi.”
Lệ phi mừng thầm. Trong chốc lát, Lệ phi quên hết tất cả, hỏi: “Theo thiếp thấy, trong bốn vị công chúa chẳng phải không có ai có thể đi hòa thân. Có lẽ Nhị công chúa là người thích hợp nhất chăng?”
Thường ngày Nhị công chúa Khương Thanh Cừ luôn muốn tranh cao thấp với Khương Linh Châu. Ở trong cung ai cũng biết Nhị công chúa không thích Khương Linh Châu.
Tuy rằng Khương Linh Châu chưa bao giờ tỏ ra quá quý mến hoặc có ác ý với ai, đối xử với tất cả tỷ muội huynh đệ như nhau, rất uy nghi và công bằng, nhưng trong lòng Lệ phi suy đoán Khương Linh Châu cũng không thích vị Nhị công chúa này.
“Những chuyện này phụ hoàng sẽ tự có quyết định.” Khương Linh Châu đáp.
Lệ phi giống như uống một viên thuốc an thần, buông lỏng tảng đá đang đè nặng trong lòng. Bà an ủi Khương Huệ Phong, cười nói: “Làm phiền Hà Dương điện hạ rồi.” Dứt lời, Lệ phi đưa Tam công chúa rời đi.
Khương Huệ Phong lau khóe miệng còn dính chút vụn bánh, nghiêng đầu nhìn Khương Linh Châu, giọng nói giòn giã vang lên: “Hà Dương tỷ tỷ, bánh khoai tím này ăn vẫn ngon như thế.”
Sau khi Lệ phi và Tam công chúa rời đi, tỳ nữ Bạch Lộ hầu hạ sau lưng Khương Linh Châu coi thường nói: “Đây là chuyện quốc gia đại sự, Hà Dương điện hạ chúng ta còn đang lo nghĩ kế sách để hóa giải chuyện này, giúp đỡ cho nhân dân, đất nước, vậy mà Lệ phi nương nương lại chỉ lo khuê nữ nhà mình không tìm được một phu quân tốt.”
Bạch Lộ luôn thẳng thắn như thế, dám nói dám làm, miệng lưỡi lanh lẹ, dám buông lời oán trách trước mặt chủ tử.
Khương Linh Châu nghe thấy thế thì thấp giọng nói: “Bạch Lộ, không được nhiều lời. Ai cũng có nỗi lo lắng của riêng mình, có điều nỗi lo của Lệ phi là đứa con gái yêu của mình thôi.”
Một ngày vội vã trôi qua như vậy.
Mặt trời ngả về Tây, đến chạng vạng tối, trời đột ngột đổ mưa. Mưa to như trút nước, che trời lấp đất làm cho cành lá ngoài sân phải ẩn mình trong màn mưa trắng xóa. Không gian tối đen khiến người ta không thể nhìn rõ xung quanh.
Các tỳ nữ vừa bày đồ ăn lên bàn xong thì bên ngoài Lãm Vân cung, cung nhân vội vàng tới truyền lời.
“Thái tử điện hạ đến thăm ạ.”
Còn chưa dứt lời, Thái tử Khương Yến Nhiên toàn thân ướt nhẹp tự mình bước vào.
Hắn không mang ô, chỉ đội mưa đến đây. Vẻ mặt u tối, giống như sắc trời bên ngoài cung vậy.
“Hoàng huynh, có chuyện gì vậy ạ? Sao lại vội vàng thế này?” Khương Linh Châu nhíu mày. Vội vàng sai Bạch Lộ và Kiêm Hà chuẩn bị hai thứ là khăn khô và quần áo mới, bản thân thì bước ra nghênh đón rồi đưa khăn tay cho hắn.
“Hà Dương…”
Khương Yến Nhiên cất giọng gọi. Đúng lúc có một tia sét xẹt ngang bầu trời, chiếu sáng một nửa sắc trời ảm đảm, trên mặt Thái tử lộ rõ vẻ bất lực và sa sút.
“Nhị Hoàng thúc bị quân Ngụy bắt đi. Tiêu Tuấn Trì nói một Hà Dương công chúa đổi lấy một Khương Vương gia.”
Bên ngoài cung có tiếng sấm rền vang, mưa to dần, tiếng mưa vang vọng khắp trong lẫn ngoài cung.
Tay Khương Linh Châu cứng lại, trong lòng đầy lo lắng.
Đầu tiên, nàng nghĩ đến hai trăm ngàn người dân nước Tề ở U Yến, lại nghĩ đến Chu Thái hậu hôn mê nằm trên giường, nhiều lần thúc giục hỏi “Bao giờ lão Nhị mới về?”.
Im lặng một lúc, Khương Linh Châu nói: “Hoàng huynh, e là chuyện này không thể kéo dài, huynh mau trả lời nước Ngụy đi, nói là muội đồng ý gả cho Cạnh Lăng vương Tiêu Tuấn Trì.”
~~~ Tác giả có lời muốn nói:
Tiêu Đại Cẩu: Mấy người không biết ta tốt thế nào đâu, nàng ấy gả cho ta rõ ràng là đi hưởng phúc đó.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook