Chim Trong Lồng
-
Chương 1: Việc Hòa Thân
Editor: Tịch Yên VũBeta: Tửu ThanhCứ đến giữa mùa hạ là ve lại kêu râm ran.
Mặc dù chạng vạng tối, mặt trời đã lặn nhưng thời tiết vẫn oi bức như ban ngày.
Bầu trời u tối nặng nề, có lẽ trời sắp nổi cơn giông. Trong Nhuế Tự cung có một hồ nước, vài chiếc lá sen đã héo tàn trôi nổi trên mặt hồ cùng mấy con côn trùng lảo đảo bay ngang qua.
Gần đây thân thể của Chu Thái hậu không được khỏe cho lắm, cả ngày đều trong trạng thái trầm tư. Chỉ đến khi ở cùng những đứa cháu của mình thì bà mới có chút tinh thần. Vì thế mấy vị công chúa thường hẹn nhau đến Nhuế Tự cung để chăm sóc tổ mẫu Chu Thái hậu, hi vọng người mau chóng hết bệnh.
Tuy nói là chăm sóc nhưng chỉ có vị công chúa lớn tuổi nhất, Hà Dương công chúa Khương Linh Châu luôn túc trực bên gối Thái hậu. Còn những tỷ muội khác chỉ có thể ở bên ngoài.
Lúc này, cả bên ngoài và bên trong đều vô cùng yên tĩnh. Lòng dạ mấy vị công chúa đang nặng trĩu, ánh mắt mang nét lo âu.
Tuy nhiên, vẻ lo lắng trên khuôn mặt các nàng ba bốn phần là vì thân thể Chu Thái hậu, sáu bảy phần còn lại là vì một chuyện khác.
Nhiếp chính vương của nước Ngụy – Tiêu Tuấn Trì đến nước Tề cầu hôn công chúa hoàng tộc.
Lúc này, tuy rằng mấy vị công chúa chỉ là những thiếu nữ mới trưởng thành nhưng họ đều biết rằng trong thời buổi loạn lạc này, khó lòng đoán trước được tương lai của đất nước, sóng gió có thể ập đến bất kì lúc nào.
Nước Ngụy ở phía Bắc, nước Tề ở phía Nam. Người Ngụy và người Tề huấn luyện binh lính của nước mình từ đời này sang đời khác. Từ ba triều đại trước, hai nước Ngụy – Tề đã giống như nước với lửa. Sau mấy chục năm xích mích, mâu thuẫn không những không giảm đi mà còn tăng lên, chẳng khác gì trai cò đánh nhau.
Sáu năm trước, sau khi tiên đế nước Ngụy băng hà, Cạnh Lăng vương Tiêu Tuấn Trì nhiếp chính, chiến sự liền nghiêng về bên nước Ngụy, ở vài trấn nhỏ nằm ở biên giới Tề Ngụy có rất nhiều người muốn di cư đến phía Nam.
Bởi khí thế người Ngụy vô cùng mạnh mẽ, trong chốc lát trên dưới nước Tề đều bị dọa sợ đến nỗi sợ bóng sợ gió, ai ai cũng cảm thấy bất an.
Ai mà ngờ rằng, Nhiếp chính vương của nước Ngụy là Tiêu Tuấn Trì lại sai người mang thư vượt ngàn dặm rồi cùng sáu sứ thần chạy thẳng tới đô thành Hoa Đình của nước Tề, với ý muốn cầu hôn công chúa hoàng tộc.
Mấy vị công chúa nước Tề đang ở những năm tháng thanh xuân rực rỡ nhất, là cành vàng lá ngọc nên dĩ nhiên chẳng ai bằng lòng xuất giá đến một đất nước xa lạ cả. Những chuyện liên quan đến việc chung thân đại sự khiến những nàng công chúa nhỏ vốn vô lo vô nghĩ cũng không khỏi lo lắng.
Cách một tấm bình phong Phúc Lộc đỏ thắm mà đôi khi mọi người vẫn có thể nghe thấy tiếng Chu Thái hậu ho khan.
Khương Linh Châu đứng bên cạnh Chu Thái hậu, dùng thìa múc một chút nước thuốc nóng, thổi nhẹ. Đến khi thuốc nguội bớt, nàng mới đưa đến bên môi Chu Thái hậu.
Vẻ mặt Chu Thái hậu uể oải, sắc mặt u ám, nếp nhăn trên khóe mắt y như những vệt sóng nước. Chu Thái hậu nặng nề mở mắt, thấy trâm cài tóc trên đầu Khương Linh Châu, bà dần thả lỏng cơ thể.
Khương Linh Châu búi tóc kiểu Hắc Nha kế, cố định bằng hai cây trâm vàng khảm hoa cúc đối xứng nhau, những cánh hoa cúc được trang trí trên trâm mỏng tựa cánh ve, khẽ rung động không ngừng. Chu Thái hậu vừa chăm chú nhìn cây trâm kia vừa đưa bàn tay đầy nếp nhăn ra, sờ lên ngón tay của Khương Linh Châu, nói: “Hà Dương, con rất đẹp. Đúng là cây trâm kia chỉ xứng làm nền cho con.”
Hà Dương là phong hào của Khương Linh Châu.
“Tổ mẫu, người khen Hà Dương như vậy làm Hà Dương xấu hổ lắm đấy.” Khương Linh Châu để bát thuốc xuống, cười nói.
Nàng rút một chiếc khăn từ trong tay áo, định giúp Chu Thái hậu lau thuốc dính bên miệng nhưng nghe thấy bên ngoài bình phong có tiếng xì xào bàn tán, có lẽ là mấy vị tỷ muội đang mải nói chuyện trên trời dưới đất rồi.
Khương Linh Châu hơi nhíu mày, sau khi giúp Chu Thái hậu lau miệng xong, nàng đi sang một bên gọi tỳ nữ Kiêm Hà tới.
“Em ra hỏi mấy vị công chúa ở cửa giúp ta, Thái hậu nương nương còn đang nằm trong đây, các muội ấy còn định làm loạn ở ngoài đó đến bao giờ?” Khương Linh Châu nói.
Kiêm Hà lên tiếng đáp lại rồi lập tức đi ra.
Không lâu sau, bên ngoài bình phong yên tĩnh lại.
Ngay sau đó, Kiêm Hà cúi đầu, chậm rãi trở lại cạnh giường Chu Thái hậu. Nhìn thì có vẻ như Kiêm Hà chỉ yên tĩnh đứng hầu cạnh giường, nhưng thật ra nàng ta đang liên tục ra hiệu bằng mắt cho Khương Linh Châu, ý nói có chuyện quan trọng cần báo cho nàng.
Nhưng Khương Linh Châu không nói chuyện với Khương Hà ngay mà vẫn bình tĩnh ngồi cạnh giường, chăm sóc Chu Thái hậu.
Tối đến, Nhuế Tự cung đã lên đèn.
Chu Thái hậu mơ màng mở mắt, hoảng hốt nhìn Khương Linh Châu. Bỗng nhiên nói: “Hà Dương, bên ngoài đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Chỉ là mấy chuyện vặt vãnh của nữ nhi thôi ạ.” Khương Linh Châu đáp.
“Nghe nói Tiêu gia lại đánh tới rồi à?” Đầu óc Chu Thái hậu không tỉnh táo nhưng nói chuyện vẫn rất ung dung, thong thả và cực kỳ rõ ràng: “Lão Nhị trở về rồi sao?”
“Ai dám nói với tổ mẫu những điều vớ vẩn như thế? Đây toàn là những lời nói bậy cả.” Khương Linh Châu dịu dàng len tiếng: “Sớm nhất là hai tháng nữa chiến sự sẽ ngừng, Nhị hoàng thúc báo tin về, có lẽ đầu mùa thu thúc ấy sẽ trở về.”
“Ừ…” Chu Thái hậu khép mắt lại, lẩm bẩm nói: “Hà Dương, ai gia già rồi, con đừng lừa ai gia.”
“Sao Hà Dương dám lừa người chứ?” Khương Linh Châu đáp.
Nàng vừa nói vừa mặc niệm trong lòng “Xin người thứ lỗi cho lần nói dối này của con.”
Lúc còn nhỏ, Khương Linh Châu đã đi lễ Phật cùng Chu Thái hậu, cũng từng gặp rất nhiều sư thầy lớn. Nhà sư Cao Hàng Tuệ từng nói với nàng “Phải trở thành một con người chân thành, thật thà, không được làm những chuyện trái lương tâm”, Khương Linh Châu vui vẻ đồng ý.
Mà giờ đây, ngay bên cạnh Chu Thái hậu, Khương Linh Châu lại lừa gạt người hết lần này đến lần khác, đã vi phạm đến lời thề trước Phật tổ của nàng.
Nhưng mà chiến sự ngày càng căng thẳng, nước Tề mất tám tòa thành trì ở U Yến, Nhị Hoàng thúc ra chiến trường thay hoàng thượng không biết khi nào mới trở về. Những chuyện này mà để một người yếu ớt, nhiều bệnh, tinh thần luôn trong trạng thái hoảng loạn biết được thì sẽ chỉ làm người thêm lo lắng thôi.
Khương Linh Châu đang suy nghĩ thì bên ngoài bình phong lại vang lên rất nhiều âm thanh ồn ào.
Trong lòng nàng phiền muộn, đích thân bước ra khỏi bình phong, thấp giọng quát lên: “Lần này là chuyện gì nữa đây?”
Ba vị công chúa đang tranh chấp lập tức cúi đầu.
Năm nay Khương Linh Châu mười bảy tuổi, còn ba vị công chúa này nhỏ hơn nàng rất nhiều. Đứng trước mặt trưởng tỷ, dù các nàng có oan ức thế nào thì vẫn phải nghiêm túc cúi đầu.
Hơn nữa, Khương Linh Châu là Đại công chúa mà tất cả mọi người trên dưới nước Tề đều yêu quý.
Dưới đương kim Thánh thượng có tổng cộng bốn vị công chúa nhưng duy nhất Khương Linh Châu nhận được ân sủng, không chỉ được ban cho thị trấn Hà Dương, lĩnh tám ngàn đá quý mà còn được phong tước hiệu “Hà Dương”. Sự yêu thương và kính trọng ấy là thứ mà mấy vị công chúa còn lại khó có thể với tới được. Vì vậy ở trước mặt Khương Linh Châu, các nàng chỉ đành phải cúi đầu.
Khương Linh Châu thấy mấy muội muội đã yên lặng trở lại, nàng nhìn ra bên ngoài Nhuế Tự cung, sắc trời tối đen từ lúc nào: “Thôi, các muội trở về nghỉ ngơi đi, đừng để cho Thái hậu nương nương lo lắng.”
Mấy vị công chúa cáo từ Thái hậu qua tấm bình phong rồi lần lượt rời đi.
Đến khi mấy vị công chúa đi hết, cung điện trở lại với vẻ yên tĩnh, Khương Linh Châu nháy mắt ra dấu, suýt thì làm cho mí mắt bị co giật, lúc này mới tìm được cơ hội để nói chuyện với Kiêm Hà.
“Công chúa, nô tỳ mới vừa nghe mấy vị tiểu công chúa nói Cạnh Lăng vương của nước Ngụy đưa thư tới, yêu cầu cưới công chúa nước Tề. Vừa rồi mấy vị công chúa lo bản thân bị chọn nên mới xì xào bàn tán.”
Nước Ngụy xa xôi, người dân thì hung hãn, xưa nay Tề – Ngụy lại như nước với lửa. Nếu vị công chúa được chọn kia phải đi hòa thân ở một đất nước xa lạ, tất nhiên kết quả sẽ là chết già nơi đất khách quê người.
Vì một câu “Ai sẽ là người xui xẻo gả cho Tiêu Tuấn Trì” nên mấy vị công chúa mới cãi nhau.
Khương Linh Châu đứng trước bình phong, hàng mi thanh tú hơi nhăn lại, khẽ hỏi: “Chưa biết thực hư như thế nào mà đã mất bình tĩnh như vậy sao?”
Dù nói vậy nhưng nàng cũng có vài muộn phiền trong lòng, Khương Linh Châu dừng một chút rồi nói với Kiêm Hà: “Em tới chỗ Hoàng huynh hỏi một câu, nói là ta muốn biết chuyện này có phải sự thật không? Bảo huynh ấy đừng lừa ta.”
Kiêm Hà vâng dạ rồi cúi đầu đi ra ngoài.
Khương Linh Châu trở lại hầu hạ Thái hậu.
Tinh thần Chu Thái hậu không được tốt cho lắm, sắc trời vừa tối sầm là mơ màng buồn ngủ. Không tới thời gian uống một ly trà, Thái hậu đã nhắm mắt ngủ say. Khương Linh Châu dặn dò cung nữ một lúc rồi mới dẫn theo Bạch Lộ trở về tẩm cung của mình.
Hoàng hôn nặng nề, không trăng không sao. Tường đỏ ngói xanh bị bao phủ bởi màn đêm ảm đảm. Trong cung, ánh đèn mờ ảo như sương khói, những ngọn đèn treo trên tường soi sáng đường đi hệt như một con rắn với chiếc đuôi khổng lồ. Chỉ tiếc là đèn đuốc nhiều như vậy nhưng vẫn không xua tan được sự u ám của màn đêm.
Qua gần nửa canh giờ sau, Kiêm Hà mới trở về.
“Thái tử điện hạ nói người không muốn công chúa nghĩ ngợi quá nhiều đến chuyện này.” Từ trước đến giờ, Kiêm Hà vẫn luôn là người trầm tĩnh và đáng tin cậy nhưng lúc này nàng ta cũng không khỏi lộ ra vẻ nghi ngờ: “Có điều Thái tử điện hạ nói “Chuyện này không liên quan đến Hà Dương”, nô tì sợ rằng… đây là sự thật.”
Kiêm Hà còn giấu vài lời chưa nói, ví dụ như Thái tử nói với Khương Linh Châu “Không được tham gia vào chuyện quốc gia đại sự” hay “Phải ra dáng một cô nương chứ”.
Những lời tương tự, Thái tử và Hoàng hậu đã nói với Khương Linh Châu không biết bao lần nhưng chẳng bao giờ nàng chịu nghe.
Khương Linh Châu nghe Kiêm Hà nói vậy thì im lặng thật lâu.
Một lúc sau, nàng mới lên tiếng: “Ta mệt rồi.”
Nàng được Kiêm Hà và Bạch Lộ hầu hạ tắm rửa, thay quần áo, rửa mặt, sau đó ôm một bầu tâm sự chậm rãi chìm vào giấc ngủ.
Đến nửa đêm, cơn mưa to như trút nước đổ xuống, hạt mưa gõ lên ngói tạo ra những âm thanh tí tách như diễn tấu. Nửa đêm, Khương Linh Châu tỉnh dậy, tưởng rằng đó là tiếng vó ngựa của người Ngụy trong đô thành Hoa Đình, nàng lập tức có cảm giác lồng ngực đông cứng lại, không ngủ được nữa. Lăn qua lộn lại cho đến lúc tờ mờ sáng ngày hôm sau nàng mới chìm vào giấc ngủ một lần nữa.
Nàng bị như vậy mấy ngày liên tiếp.
Hoàng hậu nghe người hầu nói ban đêm Khương Linh Châu ngủ không an giấc nên đã đích thân mang hương liệu an thần tới. Hương liệu này tuy quý giá nhưng vẫn không khiến cho lòng Khương Linh Châu bớt bất an và lo lắng.
Buổi sáng ngày thứ ba, Khương Linh Châu ngồi trang điểm, tự nhìn mình trong gương. Nàng vốn là một mĩ nhân có tiếng, có điều mấy ngày liên tiếp tinh thần không ổn định, luôn trong tình trạng lo lắng bất an nên sắc mặt tiều tụy đi nhiều.
Vì vậy, nàng nói Bạch Lộ lấy chút Hồ phấn (1) che đi sắc mặt tiều tụy. Sau khi làm xong, nàng rời khỏi tẩm cung, trực tiếp đi đến Tam điện.
(1) Hồ phấn: Bột phấn của người Hồ
Mưa liên tiếp mấy ngày khiến cung điện tươi mát hơn rất nhiều. Nước mưa đọng trên những cành cây xanh càng khiến khung cảnh trở nên trầm tĩnh và xanh ngát. Chỉ tiếc là tuy cảnh sắc sau cơn mưa rất dễ chịu nhưng Khương Linh Châu lại không có ý muốn thưởng thức.
Nước Tề có quy củ lễ nghĩa của nước Tề, con gái không được ra khỏi Tam môn. Cung điện ở phía trước Tam môn là nơi để Đế vương nghị sự, là nơi quần thần dâng tấu cho vua, Hoàng hậu cũng không thể bước vào nơi đây. Trong cung, người có lá gan lớn như vậy chỉ có một, đó chính là Hà Dương công chúa Khương Linh Châu. Nàng được Thánh thượng ban cho một đặc quyền, không chỉ có thể tùy ý ra vào Tam môn mà còn có thể bước vào Sùng Chính điện diện kiến Thánh thượng.
Vệ binh thấy Hà Dương công chúa từ xa thì lập tức cung kính cúi đầu.
Khương Linh Châu đứng trước Sùng Chính điện, vừa hay gặp vị huynh trưởng cùng một mẹ sinh ra, Thái Tử điện hạ Khương Yến Nhiên
“Hoàng huynh!” Khương Linh Châu nắm chặt tay áo, hỏi: “Mấy ngày trước muội sai Kiêm Hà tới để hỏi huynh… chuyện đó có thật không ạ?”
Thái tử vừa thấy nàng đã nhíu mày, hỏi: “Hà Dương, huynh đã nói như thế rồi mà muội vẫn không hiểu sao? Ngày thường không có chuyện gì quan trọng thì đừng ra khỏi Tam môn. Nhìn muội bây giờ có giống công chúa một nước không?”
Khương Linh Châu thấy hắn nhìn trước ngó sau rồi lại nói lảng sang chuyện khác, trong lòng liền chùng xuống, chuyện kia có mười phần thì tám chín phần là sự thật rồi.
“Hà Dương, muội tới đây làm gì?” Thái tử hỏi.
“Muội muốn xin một chuyện.” Khương Linh Châu chậm rãi nói: “Nếu Tiêu Tuấn Trì thật sự tới để cầu hôn công chúa nước Tề, vậy thì muội chấp nhận đi hòa thân… Lấy Hà Dương để đổi lấy một nước Tề thái bình, giàu mạnh. Đó là vinh hạnh của Hà Dương.”
~~~ Tác giả có lời muốn nói: Đây là lần đầu tiên tôi viết truyện cổ đại một cách đàng hoàng.
Việc đầu tiên phải làm đương nhiên là đặt biệt danh cho nam chính rồi…
Từ hôm nay trở đi, nam chính sẽ tên là Tiêu Đại Cẩu.
Mặc dù chạng vạng tối, mặt trời đã lặn nhưng thời tiết vẫn oi bức như ban ngày.
Bầu trời u tối nặng nề, có lẽ trời sắp nổi cơn giông. Trong Nhuế Tự cung có một hồ nước, vài chiếc lá sen đã héo tàn trôi nổi trên mặt hồ cùng mấy con côn trùng lảo đảo bay ngang qua.
Gần đây thân thể của Chu Thái hậu không được khỏe cho lắm, cả ngày đều trong trạng thái trầm tư. Chỉ đến khi ở cùng những đứa cháu của mình thì bà mới có chút tinh thần. Vì thế mấy vị công chúa thường hẹn nhau đến Nhuế Tự cung để chăm sóc tổ mẫu Chu Thái hậu, hi vọng người mau chóng hết bệnh.
Tuy nói là chăm sóc nhưng chỉ có vị công chúa lớn tuổi nhất, Hà Dương công chúa Khương Linh Châu luôn túc trực bên gối Thái hậu. Còn những tỷ muội khác chỉ có thể ở bên ngoài.
Lúc này, cả bên ngoài và bên trong đều vô cùng yên tĩnh. Lòng dạ mấy vị công chúa đang nặng trĩu, ánh mắt mang nét lo âu.
Tuy nhiên, vẻ lo lắng trên khuôn mặt các nàng ba bốn phần là vì thân thể Chu Thái hậu, sáu bảy phần còn lại là vì một chuyện khác.
Nhiếp chính vương của nước Ngụy – Tiêu Tuấn Trì đến nước Tề cầu hôn công chúa hoàng tộc.
Lúc này, tuy rằng mấy vị công chúa chỉ là những thiếu nữ mới trưởng thành nhưng họ đều biết rằng trong thời buổi loạn lạc này, khó lòng đoán trước được tương lai của đất nước, sóng gió có thể ập đến bất kì lúc nào.
Nước Ngụy ở phía Bắc, nước Tề ở phía Nam. Người Ngụy và người Tề huấn luyện binh lính của nước mình từ đời này sang đời khác. Từ ba triều đại trước, hai nước Ngụy – Tề đã giống như nước với lửa. Sau mấy chục năm xích mích, mâu thuẫn không những không giảm đi mà còn tăng lên, chẳng khác gì trai cò đánh nhau.
Sáu năm trước, sau khi tiên đế nước Ngụy băng hà, Cạnh Lăng vương Tiêu Tuấn Trì nhiếp chính, chiến sự liền nghiêng về bên nước Ngụy, ở vài trấn nhỏ nằm ở biên giới Tề Ngụy có rất nhiều người muốn di cư đến phía Nam.
Bởi khí thế người Ngụy vô cùng mạnh mẽ, trong chốc lát trên dưới nước Tề đều bị dọa sợ đến nỗi sợ bóng sợ gió, ai ai cũng cảm thấy bất an.
Ai mà ngờ rằng, Nhiếp chính vương của nước Ngụy là Tiêu Tuấn Trì lại sai người mang thư vượt ngàn dặm rồi cùng sáu sứ thần chạy thẳng tới đô thành Hoa Đình của nước Tề, với ý muốn cầu hôn công chúa hoàng tộc.
Mấy vị công chúa nước Tề đang ở những năm tháng thanh xuân rực rỡ nhất, là cành vàng lá ngọc nên dĩ nhiên chẳng ai bằng lòng xuất giá đến một đất nước xa lạ cả. Những chuyện liên quan đến việc chung thân đại sự khiến những nàng công chúa nhỏ vốn vô lo vô nghĩ cũng không khỏi lo lắng.
Cách một tấm bình phong Phúc Lộc đỏ thắm mà đôi khi mọi người vẫn có thể nghe thấy tiếng Chu Thái hậu ho khan.
Khương Linh Châu đứng bên cạnh Chu Thái hậu, dùng thìa múc một chút nước thuốc nóng, thổi nhẹ. Đến khi thuốc nguội bớt, nàng mới đưa đến bên môi Chu Thái hậu.
Vẻ mặt Chu Thái hậu uể oải, sắc mặt u ám, nếp nhăn trên khóe mắt y như những vệt sóng nước. Chu Thái hậu nặng nề mở mắt, thấy trâm cài tóc trên đầu Khương Linh Châu, bà dần thả lỏng cơ thể.
Khương Linh Châu búi tóc kiểu Hắc Nha kế, cố định bằng hai cây trâm vàng khảm hoa cúc đối xứng nhau, những cánh hoa cúc được trang trí trên trâm mỏng tựa cánh ve, khẽ rung động không ngừng. Chu Thái hậu vừa chăm chú nhìn cây trâm kia vừa đưa bàn tay đầy nếp nhăn ra, sờ lên ngón tay của Khương Linh Châu, nói: “Hà Dương, con rất đẹp. Đúng là cây trâm kia chỉ xứng làm nền cho con.”
Hà Dương là phong hào của Khương Linh Châu.
“Tổ mẫu, người khen Hà Dương như vậy làm Hà Dương xấu hổ lắm đấy.” Khương Linh Châu để bát thuốc xuống, cười nói.
Nàng rút một chiếc khăn từ trong tay áo, định giúp Chu Thái hậu lau thuốc dính bên miệng nhưng nghe thấy bên ngoài bình phong có tiếng xì xào bàn tán, có lẽ là mấy vị tỷ muội đang mải nói chuyện trên trời dưới đất rồi.
Khương Linh Châu hơi nhíu mày, sau khi giúp Chu Thái hậu lau miệng xong, nàng đi sang một bên gọi tỳ nữ Kiêm Hà tới.
“Em ra hỏi mấy vị công chúa ở cửa giúp ta, Thái hậu nương nương còn đang nằm trong đây, các muội ấy còn định làm loạn ở ngoài đó đến bao giờ?” Khương Linh Châu nói.
Kiêm Hà lên tiếng đáp lại rồi lập tức đi ra.
Không lâu sau, bên ngoài bình phong yên tĩnh lại.
Ngay sau đó, Kiêm Hà cúi đầu, chậm rãi trở lại cạnh giường Chu Thái hậu. Nhìn thì có vẻ như Kiêm Hà chỉ yên tĩnh đứng hầu cạnh giường, nhưng thật ra nàng ta đang liên tục ra hiệu bằng mắt cho Khương Linh Châu, ý nói có chuyện quan trọng cần báo cho nàng.
Nhưng Khương Linh Châu không nói chuyện với Khương Hà ngay mà vẫn bình tĩnh ngồi cạnh giường, chăm sóc Chu Thái hậu.
Tối đến, Nhuế Tự cung đã lên đèn.
Chu Thái hậu mơ màng mở mắt, hoảng hốt nhìn Khương Linh Châu. Bỗng nhiên nói: “Hà Dương, bên ngoài đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Chỉ là mấy chuyện vặt vãnh của nữ nhi thôi ạ.” Khương Linh Châu đáp.
“Nghe nói Tiêu gia lại đánh tới rồi à?” Đầu óc Chu Thái hậu không tỉnh táo nhưng nói chuyện vẫn rất ung dung, thong thả và cực kỳ rõ ràng: “Lão Nhị trở về rồi sao?”
“Ai dám nói với tổ mẫu những điều vớ vẩn như thế? Đây toàn là những lời nói bậy cả.” Khương Linh Châu dịu dàng len tiếng: “Sớm nhất là hai tháng nữa chiến sự sẽ ngừng, Nhị hoàng thúc báo tin về, có lẽ đầu mùa thu thúc ấy sẽ trở về.”
“Ừ…” Chu Thái hậu khép mắt lại, lẩm bẩm nói: “Hà Dương, ai gia già rồi, con đừng lừa ai gia.”
“Sao Hà Dương dám lừa người chứ?” Khương Linh Châu đáp.
Nàng vừa nói vừa mặc niệm trong lòng “Xin người thứ lỗi cho lần nói dối này của con.”
Lúc còn nhỏ, Khương Linh Châu đã đi lễ Phật cùng Chu Thái hậu, cũng từng gặp rất nhiều sư thầy lớn. Nhà sư Cao Hàng Tuệ từng nói với nàng “Phải trở thành một con người chân thành, thật thà, không được làm những chuyện trái lương tâm”, Khương Linh Châu vui vẻ đồng ý.
Mà giờ đây, ngay bên cạnh Chu Thái hậu, Khương Linh Châu lại lừa gạt người hết lần này đến lần khác, đã vi phạm đến lời thề trước Phật tổ của nàng.
Nhưng mà chiến sự ngày càng căng thẳng, nước Tề mất tám tòa thành trì ở U Yến, Nhị Hoàng thúc ra chiến trường thay hoàng thượng không biết khi nào mới trở về. Những chuyện này mà để một người yếu ớt, nhiều bệnh, tinh thần luôn trong trạng thái hoảng loạn biết được thì sẽ chỉ làm người thêm lo lắng thôi.
Khương Linh Châu đang suy nghĩ thì bên ngoài bình phong lại vang lên rất nhiều âm thanh ồn ào.
Trong lòng nàng phiền muộn, đích thân bước ra khỏi bình phong, thấp giọng quát lên: “Lần này là chuyện gì nữa đây?”
Ba vị công chúa đang tranh chấp lập tức cúi đầu.
Năm nay Khương Linh Châu mười bảy tuổi, còn ba vị công chúa này nhỏ hơn nàng rất nhiều. Đứng trước mặt trưởng tỷ, dù các nàng có oan ức thế nào thì vẫn phải nghiêm túc cúi đầu.
Hơn nữa, Khương Linh Châu là Đại công chúa mà tất cả mọi người trên dưới nước Tề đều yêu quý.
Dưới đương kim Thánh thượng có tổng cộng bốn vị công chúa nhưng duy nhất Khương Linh Châu nhận được ân sủng, không chỉ được ban cho thị trấn Hà Dương, lĩnh tám ngàn đá quý mà còn được phong tước hiệu “Hà Dương”. Sự yêu thương và kính trọng ấy là thứ mà mấy vị công chúa còn lại khó có thể với tới được. Vì vậy ở trước mặt Khương Linh Châu, các nàng chỉ đành phải cúi đầu.
Khương Linh Châu thấy mấy muội muội đã yên lặng trở lại, nàng nhìn ra bên ngoài Nhuế Tự cung, sắc trời tối đen từ lúc nào: “Thôi, các muội trở về nghỉ ngơi đi, đừng để cho Thái hậu nương nương lo lắng.”
Mấy vị công chúa cáo từ Thái hậu qua tấm bình phong rồi lần lượt rời đi.
Đến khi mấy vị công chúa đi hết, cung điện trở lại với vẻ yên tĩnh, Khương Linh Châu nháy mắt ra dấu, suýt thì làm cho mí mắt bị co giật, lúc này mới tìm được cơ hội để nói chuyện với Kiêm Hà.
“Công chúa, nô tỳ mới vừa nghe mấy vị tiểu công chúa nói Cạnh Lăng vương của nước Ngụy đưa thư tới, yêu cầu cưới công chúa nước Tề. Vừa rồi mấy vị công chúa lo bản thân bị chọn nên mới xì xào bàn tán.”
Nước Ngụy xa xôi, người dân thì hung hãn, xưa nay Tề – Ngụy lại như nước với lửa. Nếu vị công chúa được chọn kia phải đi hòa thân ở một đất nước xa lạ, tất nhiên kết quả sẽ là chết già nơi đất khách quê người.
Vì một câu “Ai sẽ là người xui xẻo gả cho Tiêu Tuấn Trì” nên mấy vị công chúa mới cãi nhau.
Khương Linh Châu đứng trước bình phong, hàng mi thanh tú hơi nhăn lại, khẽ hỏi: “Chưa biết thực hư như thế nào mà đã mất bình tĩnh như vậy sao?”
Dù nói vậy nhưng nàng cũng có vài muộn phiền trong lòng, Khương Linh Châu dừng một chút rồi nói với Kiêm Hà: “Em tới chỗ Hoàng huynh hỏi một câu, nói là ta muốn biết chuyện này có phải sự thật không? Bảo huynh ấy đừng lừa ta.”
Kiêm Hà vâng dạ rồi cúi đầu đi ra ngoài.
Khương Linh Châu trở lại hầu hạ Thái hậu.
Tinh thần Chu Thái hậu không được tốt cho lắm, sắc trời vừa tối sầm là mơ màng buồn ngủ. Không tới thời gian uống một ly trà, Thái hậu đã nhắm mắt ngủ say. Khương Linh Châu dặn dò cung nữ một lúc rồi mới dẫn theo Bạch Lộ trở về tẩm cung của mình.
Hoàng hôn nặng nề, không trăng không sao. Tường đỏ ngói xanh bị bao phủ bởi màn đêm ảm đảm. Trong cung, ánh đèn mờ ảo như sương khói, những ngọn đèn treo trên tường soi sáng đường đi hệt như một con rắn với chiếc đuôi khổng lồ. Chỉ tiếc là đèn đuốc nhiều như vậy nhưng vẫn không xua tan được sự u ám của màn đêm.
Qua gần nửa canh giờ sau, Kiêm Hà mới trở về.
“Thái tử điện hạ nói người không muốn công chúa nghĩ ngợi quá nhiều đến chuyện này.” Từ trước đến giờ, Kiêm Hà vẫn luôn là người trầm tĩnh và đáng tin cậy nhưng lúc này nàng ta cũng không khỏi lộ ra vẻ nghi ngờ: “Có điều Thái tử điện hạ nói “Chuyện này không liên quan đến Hà Dương”, nô tì sợ rằng… đây là sự thật.”
Kiêm Hà còn giấu vài lời chưa nói, ví dụ như Thái tử nói với Khương Linh Châu “Không được tham gia vào chuyện quốc gia đại sự” hay “Phải ra dáng một cô nương chứ”.
Những lời tương tự, Thái tử và Hoàng hậu đã nói với Khương Linh Châu không biết bao lần nhưng chẳng bao giờ nàng chịu nghe.
Khương Linh Châu nghe Kiêm Hà nói vậy thì im lặng thật lâu.
Một lúc sau, nàng mới lên tiếng: “Ta mệt rồi.”
Nàng được Kiêm Hà và Bạch Lộ hầu hạ tắm rửa, thay quần áo, rửa mặt, sau đó ôm một bầu tâm sự chậm rãi chìm vào giấc ngủ.
Đến nửa đêm, cơn mưa to như trút nước đổ xuống, hạt mưa gõ lên ngói tạo ra những âm thanh tí tách như diễn tấu. Nửa đêm, Khương Linh Châu tỉnh dậy, tưởng rằng đó là tiếng vó ngựa của người Ngụy trong đô thành Hoa Đình, nàng lập tức có cảm giác lồng ngực đông cứng lại, không ngủ được nữa. Lăn qua lộn lại cho đến lúc tờ mờ sáng ngày hôm sau nàng mới chìm vào giấc ngủ một lần nữa.
Nàng bị như vậy mấy ngày liên tiếp.
Hoàng hậu nghe người hầu nói ban đêm Khương Linh Châu ngủ không an giấc nên đã đích thân mang hương liệu an thần tới. Hương liệu này tuy quý giá nhưng vẫn không khiến cho lòng Khương Linh Châu bớt bất an và lo lắng.
Buổi sáng ngày thứ ba, Khương Linh Châu ngồi trang điểm, tự nhìn mình trong gương. Nàng vốn là một mĩ nhân có tiếng, có điều mấy ngày liên tiếp tinh thần không ổn định, luôn trong tình trạng lo lắng bất an nên sắc mặt tiều tụy đi nhiều.
Vì vậy, nàng nói Bạch Lộ lấy chút Hồ phấn (1) che đi sắc mặt tiều tụy. Sau khi làm xong, nàng rời khỏi tẩm cung, trực tiếp đi đến Tam điện.
(1) Hồ phấn: Bột phấn của người Hồ
Mưa liên tiếp mấy ngày khiến cung điện tươi mát hơn rất nhiều. Nước mưa đọng trên những cành cây xanh càng khiến khung cảnh trở nên trầm tĩnh và xanh ngát. Chỉ tiếc là tuy cảnh sắc sau cơn mưa rất dễ chịu nhưng Khương Linh Châu lại không có ý muốn thưởng thức.
Nước Tề có quy củ lễ nghĩa của nước Tề, con gái không được ra khỏi Tam môn. Cung điện ở phía trước Tam môn là nơi để Đế vương nghị sự, là nơi quần thần dâng tấu cho vua, Hoàng hậu cũng không thể bước vào nơi đây. Trong cung, người có lá gan lớn như vậy chỉ có một, đó chính là Hà Dương công chúa Khương Linh Châu. Nàng được Thánh thượng ban cho một đặc quyền, không chỉ có thể tùy ý ra vào Tam môn mà còn có thể bước vào Sùng Chính điện diện kiến Thánh thượng.
Vệ binh thấy Hà Dương công chúa từ xa thì lập tức cung kính cúi đầu.
Khương Linh Châu đứng trước Sùng Chính điện, vừa hay gặp vị huynh trưởng cùng một mẹ sinh ra, Thái Tử điện hạ Khương Yến Nhiên
“Hoàng huynh!” Khương Linh Châu nắm chặt tay áo, hỏi: “Mấy ngày trước muội sai Kiêm Hà tới để hỏi huynh… chuyện đó có thật không ạ?”
Thái tử vừa thấy nàng đã nhíu mày, hỏi: “Hà Dương, huynh đã nói như thế rồi mà muội vẫn không hiểu sao? Ngày thường không có chuyện gì quan trọng thì đừng ra khỏi Tam môn. Nhìn muội bây giờ có giống công chúa một nước không?”
Khương Linh Châu thấy hắn nhìn trước ngó sau rồi lại nói lảng sang chuyện khác, trong lòng liền chùng xuống, chuyện kia có mười phần thì tám chín phần là sự thật rồi.
“Hà Dương, muội tới đây làm gì?” Thái tử hỏi.
“Muội muốn xin một chuyện.” Khương Linh Châu chậm rãi nói: “Nếu Tiêu Tuấn Trì thật sự tới để cầu hôn công chúa nước Tề, vậy thì muội chấp nhận đi hòa thân… Lấy Hà Dương để đổi lấy một nước Tề thái bình, giàu mạnh. Đó là vinh hạnh của Hà Dương.”
~~~ Tác giả có lời muốn nói: Đây là lần đầu tiên tôi viết truyện cổ đại một cách đàng hoàng.
Việc đầu tiên phải làm đương nhiên là đặt biệt danh cho nam chính rồi…
Từ hôm nay trở đi, nam chính sẽ tên là Tiêu Đại Cẩu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook