Chìm Trong Hạnh Phúc - Khôi Tiểu Thường
-
Chương 61
Thi Tiểu Vận ngẩng lên nhìn anh: “Vậy có hiệu quả với anh không?”
Kì Du Dương nghiêng đầu cười khẽ: “Em nói xem?”
Thi Tiểu Vận đổi sang đề tài khác: “Sức khỏe của ông nội anh không có vấn đề gì chứ?”
Anh lấy một hộp dâu tây ra đổ vào trong bát thủy tinh, đặt lên bàn bếp và bắt đầu rửa: “Sức khỏe của ông cụ rất tốt, không có vấn đề gì lớn.”
Thi Tiểu Vận gật đầu, giơ tay lấy một quả dâu tây cắn một miếng, mắt sáng lên: “Ngọt quá đi.”
Kì Du Dương đổ hết nước trong bát đi: “Ngày mai mấy giờ ra sân bay, anh đưa bọn em đi nhé?”
“Mười giờ.”
Kì Du Dương gật dầu, nhặt cuống dâu tây ném vào thùng rác. Thi Tiểu Vận ngồi ở trên ghế, chống má nhìn anh, ngọt ngào nói: “Sao anh lại hiền như vậy chứ?”
Kì Du Dương rũ mắt, cong môi cười cười: “Đừng vuốt mông ngựa, không dính chiêu này đâu.”
Thi Tiểu Vận chớp chớp mắt: “Em nói thật mà.”
Kì Du Dương hơi ngẩng đầu lên, nhìn cô hai giây, cuối cùng không nhịn được mà nở nụ cười, khóe miệng có một hai vết lõm nông nho nhỏ. Thi Tiểu Vận giống như phát hiện được tân đại lục, ngạc nhiên nói: “Hôm nay em mới phát hiện anh có núm đồng tiền nha, ai đẹp trai cũng đều có núm đồng tiền hết hả?”
Kì Du Dương không biết nói gì nhưng trong mắt vẫn lộ ra ý cười, anh rút hai tờ giấy lau nước trên tay.
Thi Tiểu Vận ăn dâu tây xong liền đi vào nhà vệ sinh, lúc cô đi ra, vẻ mặt có hơi mất tự nhiên. Kì Du Dương đang chơi game, mới vừa chơi xong một ván, đang chờ ghép trận tiếp theo.
Kì Du Dương nhìn thấy sắc mặt của cô, sửng sốt hỏi: “Sao thế?”
Thi Tiểu Vận ngồi khoanh chân trên sofa: “Ừm, dì cả của em đến.”
Kì Du Dương nhíu mày nhưng phản ứng không quá lớn, anh nói: “Đến thì đến, có muốn anh nấu cho em nước đường đỏ gì đó không?”
Thi Tiểu Vận nhặt chăn ở trên sofa, quấn vào người mình, nằm lên đùi anh, lướt weibo: “Không cần, kì sinh lý của em không đau.”
Kì Du Dương ừ một tiếng.
Thi Tiểu Vận nói: “Hồi cấp ba em cũng bị đau nhưng lên đại học chăm sóc bản thân tốt hơn nên không bị đau nữa. Lúc trước bị đau như muốn đem gan nhổ ra. Con gái đều nói sinh con còn đau hơn cả kỳ sinh lý, em cảm thấy chắc chắn em không thể chịu nổi.”
Kì Du Dương chơi game, thuận miệng nói: “Vậy không sinh con nữa.”
Thi Tiểu Vận ngước lên nhìn anh: “Mặc dù anh muốn nhưng chưa chắc người nhà anh đã đồng ý.”
Kì Du Dương dừng lại hai giây: “Đây thực sự là vấn đề?”
Thi Tiểu Vận ngồi dậy, có hơi nghiêm túc nói: “Ví dụ tình cảm của chúng ta tốt, tương lai em không muốn sinh con nhưng người nhà anh phản đối, anh có chia tay với em không?”
Kì Du Dương chậc một tiếng, nhấc mí mắt lên nhìn cô: “Bảo bối, giả thiết này không thú vị một tí nào.”
“Anh trả lời đi.” Thi Tiểu Vận cố chấp nói.
Kì Du Dương suy nghĩ một lát, giọng điệu nghiêm túc: “Anh chọn em.”
Trong lòng Thi Tiểu Vận khẽ rung động, mặc kệ lời này có bao nhiêu phần thật lòng, cô vẫn có hơi cảm động, giơ tay ôm cổ anh: “Anh thật tốt.”
Kì Du Dương cười cười: “Vậy nên em có thể cho anh chơi xong một ván này được không?”
“Được, anh chơi đi.”
Thi Tiểu Vận không quấy rầy anh nữa, ngoan ngoãn xem phim.
Tối hôm đó hai người đi ngủ lúc mười giờ, từ lúc bọn họ hẹn hò đến giờ đây là lần đầu tiên đi ngủ sớm nhất. Kì Du Dương và cô đều là cú đêm, bình thường toàn thức đến hai giờ sáng hai người mới đi ngủ. Nhưng bởi vì ngày mai Thi Tiểu Vận phải ra sân bay nên hai người phải đi ngủ sớm.
Ngày hôm sau, đồng hồ báo thức đúng bảy giờ vang lên.
Thi Tiểu Vận không nằm lười trên giường, tắt đồng hồ báo thức rồi nhẹ tay nhẹ chân vào phòng vệ sinh rửa mặt.
Kì Du Dương vẫn còn ngủ, thời gian vẫn dư dả nên Thi Tiểu Vận không vội vàng thúc giục anh.
Lúc cô trang điểm, đổi quần áo xong Kì Du Dương mới lười biếng ngồi dậy từ trên giường, anh nhìn Thi Tiểu Vận, có hơi ngạc nhiên: “Trang điểm xong rồi à?”
“Cũng gần như vậy.”
Kì Du Dương xoa đầu cô, nói: “Đợi anh một lát.”
“Anh mau đi rửa mặt đi.”
Lúc Kì Du Dương rửa mặt thay quần áo xong hai người chuẩn bị ra ngoài cửa, Kì Du Dương cúi đầu nhìn cô: “Trợ lý của em đi gì ra sân bay?”
“Cô ấy gọi xe tới.” Thi Tiểu Vận lại nói, “Ngoài ban công có quần áo, lúc nào anh rảnh nhớ qua thu vào giúp em.”
Kì Du Dương một tay kéo vali, một tay nắm tay cô: “Biết rồi, sao em nói cứ như lần này ra ngoài một chuyến không trở về không bằng.”
“Ai biết được, nếu ở bên kia gặp được một em trai không tệ thì sao.”
Kì Du Dương rũ mắt nhìn cô, siết chặt tay cô, thản nhiên nói: “Em thử xem?”
Thi Tiểu Vận đầu hàng: “Đùa thôi mà.”
Tới sân bay đã là chín giờ hai mươi phút. Thi Tiểu Vận không để Kì Du Dương đưa cô vào trong nữa, đỡ phải tìm chỗ đỗ xe. Cô hôn lên hai má Kì Du Dương, nói: “Em đi vào trong đây.”
Kì Du Dương gật đầu: “Lúc về nhớ gọi điện cho anh, anh đi đón em.”
Thi Tiểu Vận xuống xe, San San đến sớm hơn cô hai mươi phút. Lúc cô và San San gặp nhau, San San liền đưa cho một ly hồng trà chanh của Starbucks.
Trước đó cô ấy đã nhắn tin trong wechat hỏi Thi Tiểu Vận muốn uống gì, Thi Tiểu Vận bảo cô ấy mua cho một ly hồng trà chanh.
Hai người ngồi ở sân bay nói chuyện chờ thông báo lên máy bay.
Lúc tới thành phố Z đã là mười hai giờ trưa. Hai người gọi xe tới khách sạn, khách sạn ở gần chỗ tổ chức bữa tiệc tối nay. Lúc Thi Tiểu Vận đi vào còn gặp không ít người quen, đều là võng hồng trong giới, đương nhiên cũng gặp Thang Hoán Hoán.
Thang Hoán Hoán nhìn thấy cô còn rất cao hứng: “Thi Thi, cậu ở tầng mấy thế, lát nữa đi ăn trưa chung không?”
Thi Tiểu Vận đồng ý, bước vào thang máy cùng với San San, San San hỏi: “Cô ấy là Hiểu Quân trên weibo đúng không chị?”
Thi Tiểu Vận cười nói: “Là cô ấy.”
San San muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
Thi Tiểu Vận cười hỏi: “Em muốn nói cái gi?”
San San dùng một tay che miệng, lặng lẽ nói: “Em cảm thấy cô ấy ở trên weibo chỉnh hơi quá đà, ở ngoài có hơi khác.”
Thi Tiểu Vận nói: “Thật ra đa số ảnh chụp của người nổi tiếng trên mạng và ngoài đời có chút không giống, ảnh của chị trên weibo cũng khác mà đúng không?”
“Đâu có.” San San bảo vệ người của mình: “Em cảm thấy chị ở ngoài đời còn đẹp hơn trong ảnh.”
“Đó là trong mắt của người hâm mộ thôi.” Thi Tiểu Vận nói đùa.
“Không phải mà.”
Thi Tiểu Vận cong khóe môi, không tranh cãi vấn đề này với San San nữa.
Hai người đem hành lí để vào trong phòng, lúc cô từ trong nhà vệ sinh đi ra Thang Hoán Hoán đã nhắn tin cho cô: “Xong chưa? Tớ ở dưới đại sảnh chờ cậu.”
Thi Tiểu Vận cầm điện thoại trả lời tin nhắn của cô ta, hỏi San San: “Cùng nhau đi ăn cơm không?”
“Bạn học cùng đại học em đi công tác ở đây, em hẹn cô ấy đi ăn cơm rồi.”
“Được, vậy lát nữa tìm chị thanh toán nhé.” Thi Tiểu Vận nói, “Chị đi trước đây.”
San San: “Cảm ơn bà chủ.”
Thi Tiểu Vận đi thang máy xuống tầng, Thang Hoán Hoán đã ở dưới tầng chờ cô, Thi Tiểu Vận từ trong thang máy đi ra, Thang Hoán Hoán liền cười đi về phía của cô: “Trợ lý của cậu không đi ăn cùng à?”
“Cô ấy có hẹn với bạn rồi.”
Thang Hoán Hoán kéo cánh tay Thi Tiểu Vận: “Chúng ta đi ăn lẩu nhé?”
“Được.”
Thang Hoán Hoán: “Sao Kì Du Dương không đi cùng cậu, dù sao anh ý cũng đang tạm nghỉ học mà, ở nhà rảnh rỗi.”
Thi Tiểu Vận khẽ cười: “Trong nhà anh ấy có chút việc.”
Thang Hoán Hoán không nói tiếp đến đề tài này nữa: “Dạo này Trình Khải có bạn gái chưa?”
Thi Tiểu Vận: “Dạo này tớ và cậu ấy vẫn chưa liên lạc, sao cậu không liên lạc với cậu ấy?”
“Anh ta kéo tớ vào danh sách đen rồi.” Thang Hoán Hoán bĩu môi nói, “Bây giờ tớ xem như nhìn thấu người đàn ông này rồi, chưa từng có một sự chân thành.”
Thi Tiểu Vận không quan tâm.
Hai người tới một quán lẩu dạo gần đây nổi tiếng trên mạng, vừa ăn vừa nói chuyện, lúc ăn xong đã là chuyện của nửa tiếng sau.
Ăn xong hai người tự về phòng của mình.
Thi Tiểu Vận ở trong khách sạn nhàm chán, cô đăng nhập vào nich weibo phụ, đăng một đoạn ghi chú với nội dung ‘nhớ người nào đó’ kèm thêm một con thỏ màu hồng.
Lúc Kì Du Dương nhìn thấy ghi chú này của Thi Tiểu Vận là vào buổi tối trước khi đi ngủ. Anh nằm ở trên giường, nhàm chán chơi game giết thời gian xong mới lướt weibo. Anh không hay chơi weibo nhưng Thi Tiểu Vận thường xuyên đăng mấy thứ linh tinh lên trên đó, nên có đôi khi nhàm chán anh cũng sẽ lên xem.
Kì Du Dương nhìn thấy Thi Tiểu Vận đăng ghi chú ‘nhớ người nào đó’ thì không khỏi bật cười. Lúc ba giờ anh gọi điện cho cô, cố ý hỏi cô có nhớ mình không, cô cãi lại là nhớ cái gì chứ.
Kì Du Dương trẻ con chụp màn hình, đăng nhập vào wechat rồi gửi cho cô.
Thi Tiểu Vận đang bình luận ảnh của Chu Sảng trên weibo liền nhìn thấy màn hình điện thoại nhảy ra một tin nhắn wechat: Qy: [Hình ảnh]
Thi Tiểu Vận ấn mở, thấy ảnh Kì Du Dương gửi là đoạn ghi chú cô đăng ở trên weibo phụ.
Kì Du Dương lại gửi biểu cảm hút thuốc lá cho cô.
Thi Tiểu Vận có thể tưởng tượng ra lúc anh nhìn thấy dòng ghi chú này trên weibo có bao nhiêu đắc ý.
Cô trực tiếp gọi video qua cho Kì Du Dương, chưa đến hai giây anh liền nhận.
Trong màn hình hiện ra anh đang dựa vào đầu giường, trên người còn mặc áo cộc tay cổ tròn màu trắng, hình như vừa mới tắm xong, tóc trên trán anh ướt sũng.
Mặt mày anh thả lỏng: “Kiểm tra à?”
“Đúng vậy, xem trong phòng anh có người phụ nữ nào không?”
Kì Du Dương nhếch khóe miệng: “Ở trong chăn có một người đấy.”
Cô phối hợp hỏi: “Ồ, dáng người đẹp không?”
Anh híp mắt lại: “Ngực rất to.”
Anh làm động tác bóp ngực, trông không hề thô tục nhưng lại có hơi lưu manh.
Thi Tiểu Vận bật cười: “Đồ điên.”
Thi Tiểu Vận đang nằm trên giường nói chuyện video với anh. Trên người cô là váy ngủ hai dây bằng lụa màu đen, bởi vì cô nằm sấp nên Kì Du Dương có thể nhìn thấy nửa bầu ngực căng tròn trắng nõn của cô.
Anh chậc một tiếng: “Bảo bối, em cố ý nằm như vậy đúng không?”
Thi Tiểu Vận lộ ra vẻ mặt ngây thơ, theo bản năng cô cúi xuống nhìn, nhưng không che đi, dù sao bên kia cũng là bạn trai của mình. Cô nói: “Không phải trong chăn của anh có phụ nữ sao, tìm người ta giải quyết đi.”
Kì Du Dương sờ bao thuốc, lấy ra một điếu đưa lên miệng. Bị cô kích thích đến bốc hỏa, một điếu thuốc không thể dập tắt. Kì Du Dương khàn giọng: “Cúp trước đã, anh đi giải quyết một chút.”
Thi Tiểu Vận giữ anh lại.
Kì Du Dương nghi hoặc nhìn cô qua màn hình điện thoại, Thi Tiểu Vận cắn môi dưới: “Em có thể nghe không?”
Anh nhướn mày: “Em học thói xấu rồi.”
Thi Tiểu Vận: “Không được sao?”
Kì Du Dương thản nhiên nói: “Được chứ.”
—————
Edit: Cá heo nhỏ.
Kì Du Dương nghiêng đầu cười khẽ: “Em nói xem?”
Thi Tiểu Vận đổi sang đề tài khác: “Sức khỏe của ông nội anh không có vấn đề gì chứ?”
Anh lấy một hộp dâu tây ra đổ vào trong bát thủy tinh, đặt lên bàn bếp và bắt đầu rửa: “Sức khỏe của ông cụ rất tốt, không có vấn đề gì lớn.”
Thi Tiểu Vận gật đầu, giơ tay lấy một quả dâu tây cắn một miếng, mắt sáng lên: “Ngọt quá đi.”
Kì Du Dương đổ hết nước trong bát đi: “Ngày mai mấy giờ ra sân bay, anh đưa bọn em đi nhé?”
“Mười giờ.”
Kì Du Dương gật dầu, nhặt cuống dâu tây ném vào thùng rác. Thi Tiểu Vận ngồi ở trên ghế, chống má nhìn anh, ngọt ngào nói: “Sao anh lại hiền như vậy chứ?”
Kì Du Dương rũ mắt, cong môi cười cười: “Đừng vuốt mông ngựa, không dính chiêu này đâu.”
Thi Tiểu Vận chớp chớp mắt: “Em nói thật mà.”
Kì Du Dương hơi ngẩng đầu lên, nhìn cô hai giây, cuối cùng không nhịn được mà nở nụ cười, khóe miệng có một hai vết lõm nông nho nhỏ. Thi Tiểu Vận giống như phát hiện được tân đại lục, ngạc nhiên nói: “Hôm nay em mới phát hiện anh có núm đồng tiền nha, ai đẹp trai cũng đều có núm đồng tiền hết hả?”
Kì Du Dương không biết nói gì nhưng trong mắt vẫn lộ ra ý cười, anh rút hai tờ giấy lau nước trên tay.
Thi Tiểu Vận ăn dâu tây xong liền đi vào nhà vệ sinh, lúc cô đi ra, vẻ mặt có hơi mất tự nhiên. Kì Du Dương đang chơi game, mới vừa chơi xong một ván, đang chờ ghép trận tiếp theo.
Kì Du Dương nhìn thấy sắc mặt của cô, sửng sốt hỏi: “Sao thế?”
Thi Tiểu Vận ngồi khoanh chân trên sofa: “Ừm, dì cả của em đến.”
Kì Du Dương nhíu mày nhưng phản ứng không quá lớn, anh nói: “Đến thì đến, có muốn anh nấu cho em nước đường đỏ gì đó không?”
Thi Tiểu Vận nhặt chăn ở trên sofa, quấn vào người mình, nằm lên đùi anh, lướt weibo: “Không cần, kì sinh lý của em không đau.”
Kì Du Dương ừ một tiếng.
Thi Tiểu Vận nói: “Hồi cấp ba em cũng bị đau nhưng lên đại học chăm sóc bản thân tốt hơn nên không bị đau nữa. Lúc trước bị đau như muốn đem gan nhổ ra. Con gái đều nói sinh con còn đau hơn cả kỳ sinh lý, em cảm thấy chắc chắn em không thể chịu nổi.”
Kì Du Dương chơi game, thuận miệng nói: “Vậy không sinh con nữa.”
Thi Tiểu Vận ngước lên nhìn anh: “Mặc dù anh muốn nhưng chưa chắc người nhà anh đã đồng ý.”
Kì Du Dương dừng lại hai giây: “Đây thực sự là vấn đề?”
Thi Tiểu Vận ngồi dậy, có hơi nghiêm túc nói: “Ví dụ tình cảm của chúng ta tốt, tương lai em không muốn sinh con nhưng người nhà anh phản đối, anh có chia tay với em không?”
Kì Du Dương chậc một tiếng, nhấc mí mắt lên nhìn cô: “Bảo bối, giả thiết này không thú vị một tí nào.”
“Anh trả lời đi.” Thi Tiểu Vận cố chấp nói.
Kì Du Dương suy nghĩ một lát, giọng điệu nghiêm túc: “Anh chọn em.”
Trong lòng Thi Tiểu Vận khẽ rung động, mặc kệ lời này có bao nhiêu phần thật lòng, cô vẫn có hơi cảm động, giơ tay ôm cổ anh: “Anh thật tốt.”
Kì Du Dương cười cười: “Vậy nên em có thể cho anh chơi xong một ván này được không?”
“Được, anh chơi đi.”
Thi Tiểu Vận không quấy rầy anh nữa, ngoan ngoãn xem phim.
Tối hôm đó hai người đi ngủ lúc mười giờ, từ lúc bọn họ hẹn hò đến giờ đây là lần đầu tiên đi ngủ sớm nhất. Kì Du Dương và cô đều là cú đêm, bình thường toàn thức đến hai giờ sáng hai người mới đi ngủ. Nhưng bởi vì ngày mai Thi Tiểu Vận phải ra sân bay nên hai người phải đi ngủ sớm.
Ngày hôm sau, đồng hồ báo thức đúng bảy giờ vang lên.
Thi Tiểu Vận không nằm lười trên giường, tắt đồng hồ báo thức rồi nhẹ tay nhẹ chân vào phòng vệ sinh rửa mặt.
Kì Du Dương vẫn còn ngủ, thời gian vẫn dư dả nên Thi Tiểu Vận không vội vàng thúc giục anh.
Lúc cô trang điểm, đổi quần áo xong Kì Du Dương mới lười biếng ngồi dậy từ trên giường, anh nhìn Thi Tiểu Vận, có hơi ngạc nhiên: “Trang điểm xong rồi à?”
“Cũng gần như vậy.”
Kì Du Dương xoa đầu cô, nói: “Đợi anh một lát.”
“Anh mau đi rửa mặt đi.”
Lúc Kì Du Dương rửa mặt thay quần áo xong hai người chuẩn bị ra ngoài cửa, Kì Du Dương cúi đầu nhìn cô: “Trợ lý của em đi gì ra sân bay?”
“Cô ấy gọi xe tới.” Thi Tiểu Vận lại nói, “Ngoài ban công có quần áo, lúc nào anh rảnh nhớ qua thu vào giúp em.”
Kì Du Dương một tay kéo vali, một tay nắm tay cô: “Biết rồi, sao em nói cứ như lần này ra ngoài một chuyến không trở về không bằng.”
“Ai biết được, nếu ở bên kia gặp được một em trai không tệ thì sao.”
Kì Du Dương rũ mắt nhìn cô, siết chặt tay cô, thản nhiên nói: “Em thử xem?”
Thi Tiểu Vận đầu hàng: “Đùa thôi mà.”
Tới sân bay đã là chín giờ hai mươi phút. Thi Tiểu Vận không để Kì Du Dương đưa cô vào trong nữa, đỡ phải tìm chỗ đỗ xe. Cô hôn lên hai má Kì Du Dương, nói: “Em đi vào trong đây.”
Kì Du Dương gật đầu: “Lúc về nhớ gọi điện cho anh, anh đi đón em.”
Thi Tiểu Vận xuống xe, San San đến sớm hơn cô hai mươi phút. Lúc cô và San San gặp nhau, San San liền đưa cho một ly hồng trà chanh của Starbucks.
Trước đó cô ấy đã nhắn tin trong wechat hỏi Thi Tiểu Vận muốn uống gì, Thi Tiểu Vận bảo cô ấy mua cho một ly hồng trà chanh.
Hai người ngồi ở sân bay nói chuyện chờ thông báo lên máy bay.
Lúc tới thành phố Z đã là mười hai giờ trưa. Hai người gọi xe tới khách sạn, khách sạn ở gần chỗ tổ chức bữa tiệc tối nay. Lúc Thi Tiểu Vận đi vào còn gặp không ít người quen, đều là võng hồng trong giới, đương nhiên cũng gặp Thang Hoán Hoán.
Thang Hoán Hoán nhìn thấy cô còn rất cao hứng: “Thi Thi, cậu ở tầng mấy thế, lát nữa đi ăn trưa chung không?”
Thi Tiểu Vận đồng ý, bước vào thang máy cùng với San San, San San hỏi: “Cô ấy là Hiểu Quân trên weibo đúng không chị?”
Thi Tiểu Vận cười nói: “Là cô ấy.”
San San muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
Thi Tiểu Vận cười hỏi: “Em muốn nói cái gi?”
San San dùng một tay che miệng, lặng lẽ nói: “Em cảm thấy cô ấy ở trên weibo chỉnh hơi quá đà, ở ngoài có hơi khác.”
Thi Tiểu Vận nói: “Thật ra đa số ảnh chụp của người nổi tiếng trên mạng và ngoài đời có chút không giống, ảnh của chị trên weibo cũng khác mà đúng không?”
“Đâu có.” San San bảo vệ người của mình: “Em cảm thấy chị ở ngoài đời còn đẹp hơn trong ảnh.”
“Đó là trong mắt của người hâm mộ thôi.” Thi Tiểu Vận nói đùa.
“Không phải mà.”
Thi Tiểu Vận cong khóe môi, không tranh cãi vấn đề này với San San nữa.
Hai người đem hành lí để vào trong phòng, lúc cô từ trong nhà vệ sinh đi ra Thang Hoán Hoán đã nhắn tin cho cô: “Xong chưa? Tớ ở dưới đại sảnh chờ cậu.”
Thi Tiểu Vận cầm điện thoại trả lời tin nhắn của cô ta, hỏi San San: “Cùng nhau đi ăn cơm không?”
“Bạn học cùng đại học em đi công tác ở đây, em hẹn cô ấy đi ăn cơm rồi.”
“Được, vậy lát nữa tìm chị thanh toán nhé.” Thi Tiểu Vận nói, “Chị đi trước đây.”
San San: “Cảm ơn bà chủ.”
Thi Tiểu Vận đi thang máy xuống tầng, Thang Hoán Hoán đã ở dưới tầng chờ cô, Thi Tiểu Vận từ trong thang máy đi ra, Thang Hoán Hoán liền cười đi về phía của cô: “Trợ lý của cậu không đi ăn cùng à?”
“Cô ấy có hẹn với bạn rồi.”
Thang Hoán Hoán kéo cánh tay Thi Tiểu Vận: “Chúng ta đi ăn lẩu nhé?”
“Được.”
Thang Hoán Hoán: “Sao Kì Du Dương không đi cùng cậu, dù sao anh ý cũng đang tạm nghỉ học mà, ở nhà rảnh rỗi.”
Thi Tiểu Vận khẽ cười: “Trong nhà anh ấy có chút việc.”
Thang Hoán Hoán không nói tiếp đến đề tài này nữa: “Dạo này Trình Khải có bạn gái chưa?”
Thi Tiểu Vận: “Dạo này tớ và cậu ấy vẫn chưa liên lạc, sao cậu không liên lạc với cậu ấy?”
“Anh ta kéo tớ vào danh sách đen rồi.” Thang Hoán Hoán bĩu môi nói, “Bây giờ tớ xem như nhìn thấu người đàn ông này rồi, chưa từng có một sự chân thành.”
Thi Tiểu Vận không quan tâm.
Hai người tới một quán lẩu dạo gần đây nổi tiếng trên mạng, vừa ăn vừa nói chuyện, lúc ăn xong đã là chuyện của nửa tiếng sau.
Ăn xong hai người tự về phòng của mình.
Thi Tiểu Vận ở trong khách sạn nhàm chán, cô đăng nhập vào nich weibo phụ, đăng một đoạn ghi chú với nội dung ‘nhớ người nào đó’ kèm thêm một con thỏ màu hồng.
Lúc Kì Du Dương nhìn thấy ghi chú này của Thi Tiểu Vận là vào buổi tối trước khi đi ngủ. Anh nằm ở trên giường, nhàm chán chơi game giết thời gian xong mới lướt weibo. Anh không hay chơi weibo nhưng Thi Tiểu Vận thường xuyên đăng mấy thứ linh tinh lên trên đó, nên có đôi khi nhàm chán anh cũng sẽ lên xem.
Kì Du Dương nhìn thấy Thi Tiểu Vận đăng ghi chú ‘nhớ người nào đó’ thì không khỏi bật cười. Lúc ba giờ anh gọi điện cho cô, cố ý hỏi cô có nhớ mình không, cô cãi lại là nhớ cái gì chứ.
Kì Du Dương trẻ con chụp màn hình, đăng nhập vào wechat rồi gửi cho cô.
Thi Tiểu Vận đang bình luận ảnh của Chu Sảng trên weibo liền nhìn thấy màn hình điện thoại nhảy ra một tin nhắn wechat: Qy: [Hình ảnh]
Thi Tiểu Vận ấn mở, thấy ảnh Kì Du Dương gửi là đoạn ghi chú cô đăng ở trên weibo phụ.
Kì Du Dương lại gửi biểu cảm hút thuốc lá cho cô.
Thi Tiểu Vận có thể tưởng tượng ra lúc anh nhìn thấy dòng ghi chú này trên weibo có bao nhiêu đắc ý.
Cô trực tiếp gọi video qua cho Kì Du Dương, chưa đến hai giây anh liền nhận.
Trong màn hình hiện ra anh đang dựa vào đầu giường, trên người còn mặc áo cộc tay cổ tròn màu trắng, hình như vừa mới tắm xong, tóc trên trán anh ướt sũng.
Mặt mày anh thả lỏng: “Kiểm tra à?”
“Đúng vậy, xem trong phòng anh có người phụ nữ nào không?”
Kì Du Dương nhếch khóe miệng: “Ở trong chăn có một người đấy.”
Cô phối hợp hỏi: “Ồ, dáng người đẹp không?”
Anh híp mắt lại: “Ngực rất to.”
Anh làm động tác bóp ngực, trông không hề thô tục nhưng lại có hơi lưu manh.
Thi Tiểu Vận bật cười: “Đồ điên.”
Thi Tiểu Vận đang nằm trên giường nói chuyện video với anh. Trên người cô là váy ngủ hai dây bằng lụa màu đen, bởi vì cô nằm sấp nên Kì Du Dương có thể nhìn thấy nửa bầu ngực căng tròn trắng nõn của cô.
Anh chậc một tiếng: “Bảo bối, em cố ý nằm như vậy đúng không?”
Thi Tiểu Vận lộ ra vẻ mặt ngây thơ, theo bản năng cô cúi xuống nhìn, nhưng không che đi, dù sao bên kia cũng là bạn trai của mình. Cô nói: “Không phải trong chăn của anh có phụ nữ sao, tìm người ta giải quyết đi.”
Kì Du Dương sờ bao thuốc, lấy ra một điếu đưa lên miệng. Bị cô kích thích đến bốc hỏa, một điếu thuốc không thể dập tắt. Kì Du Dương khàn giọng: “Cúp trước đã, anh đi giải quyết một chút.”
Thi Tiểu Vận giữ anh lại.
Kì Du Dương nghi hoặc nhìn cô qua màn hình điện thoại, Thi Tiểu Vận cắn môi dưới: “Em có thể nghe không?”
Anh nhướn mày: “Em học thói xấu rồi.”
Thi Tiểu Vận: “Không được sao?”
Kì Du Dương thản nhiên nói: “Được chứ.”
—————
Edit: Cá heo nhỏ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook