Chìm Trong Cuộc Yêu
Chương 131: Chào đón con yêu ra đời

*********

Mạch Sanh Tiêu không phải là không muốn có người đi cùng, lúc này, có lẽ đại đa số những cặp vợ chồng sẽ tay trong tay cùng cảm nhận sự kích động và vui sướng của nhau. Đây là lần đầu tiên cô cùng với cục cưng gặp mặt. Nếu như. . . nếu như có thể, bất luận thế nào Sanh Tiêu cũng sẽ không để Duật Tôn vắng mặt.

Mạch Sanh Tiêu đưa tay lên lau khô nước mắt, bác sỹ bên cạnh đang theo dõi số liệu, cô thấy khuôn mặt nhỏ nhắn trên màn hình động đậy.

Bác sỹ cười nói: "Em bé làm mặt xấu.”

Trong lòng Sanh Tiêu đau xót không chịu nổi, lại cảm thấy vui mừng, cảm giác phức tạp không thể nào hiểu được.

Cô bối rối nắm lấy vạt áo, người mẹ đều có tâm tư, sợ cục cưng ở trong bụng có chỗ nào không ổn hay không, chân tay nhỏ xíu có đều tốt hay không, khuôn mặt có dễ thương hay không. . . Mạch Sanh Tiêu càng đâm ra lo lắng, cô ban đầu mang thai có dùng qua thuốc, chỉ sợ là để lại di chứng gì đó.

Sanh Tiêu tại màn hình thấy tay của em bé, còn có chân, siêu âm có thể biết được những chi tiết rất nhỏ, lượng hô hấp cũng như nhịp tim của thai nhi cũng được thống kê ra.

Duật Tôn đứng ở cửa, có một đôi vợ chồng ngồi bên cạnh xếp hàng. Người đàn ông lấy ra giấy hẹn giao cho y tá, động tác hắn thuần thục trở lại trước mặt vợ mình, chắc là thường xuyên cùng nhau đến đây.

Người mẹ ít nhất cũng mang thai 7 tháng rồi, cô ấy tựa ở ghế, không có đứng lên. Động tác người đàn ông tự nhiên khom lưng, đem dép xỏ vào chân của vợ: "Tiểu tử hôm qua có quậy em không?”

"Là quậy anh mới đúng chứ, nữa đêm lại đói bụng, còn muốn anh dậy nấu mì cho em ăn.” Cô gái bàn tay vuốt ve bụng, trong mắt lộ ra niềm hạnh phúc.

"Quậy anh cũng vui.” Người đàn ông đứng dậy, ngồi trở lại bên cạnh vợ: "Như vậy con của mình mới có cơ thể rắn chắc, mai mốt đi học không sợ bị người ta bắt nạt.”

"Làm sao dưỡng thai vậy được! " Người mẹ lấy cùi chỏ nhẹ huých vào cánh tay chồng, cô ta nghiêng đầu sang chỗ khác, lại trông thấy Duật Tôn đang nhìn bọn họ. Cô gái không khỏi đỏ mặt, hờn dỗi vỗ võ mu bàn tay của chồng: "Tại anh đó.”

Khóe miệng cô ấy phác thảo độ cong, nhưng đối với Duật Tôn lại là sự mỉa mai đau đớn nhất, đâm sâu nhất. Hắn mở to mắt, dường như trông thấy ánh mắt thương cảm của người ngoài.

Hắn không có những điều này.

Thời gian siêu âm thật lâu, Duật Tôn ở bên ngoài đợi nửa tiếng rồi cũng không thấy Mạch Sanh Tiêu đi ra. Hắn đi tới hỏi thăm một y tá: "Sao vẫn chưa xong?”

"Siêu âm còn phải theo dõi tổng quát, hơn nữa tùy theo thai nhi mà thay đổi, cho nên bình thường cũng sẽ lâu.” Y tá mỉm cười: "Tiên sinh, ngài nếu không đợi kịp, cũng có thể đi vào, bình thường ba đứa nhỏ cũng vào cùng, có thể nhìn thấy mặt em bé.”

Bàn tay Duật Tôn đặt ở mép cửa bỏ xuống, lại từ từ đưa lên, cuối cùng hắn không nói tiếng nào mà đứng trở về bên cạnh.

Y tá nhìn chằm chằm, chẳng lẽ bọn họ không phải là vợ chồng?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương