Chìm Trong Cuộc Yêu
Chương 130: Cách trả nợ ân tình, là cả đời không có hạnh phúc

*********

Sanh Tiêu thỉnh thoảng sẽ cùng Dung Ân đi ra ngoài, mua chút ít sách về phương diện dưỡng thai. Sau đó trở về học theo video dạy cho cục cưng ca hát. Tính tình cô bình lặng, bình thường có thể ngồi đợi một người cả ngày, hoặc là đến bên cửa sổ cắt tỉa cho cây văn trúc tươi tốt. Lúc này khí trời tốt, Duật Tôn khi trở về sớm, có thể trông thấy Mạch Sanh Tiêu ngồi ở xích đu trong hoa viên, mũi chân kiễng lên, nhẹ nhàng đong đưa qua lại sáng ngời.

Nhưng, thế giới của cô mà hắn không thể giao thiệp được. Mỗi khi hắn đến gần, Sanh Tiêu cũng không cùng hắn ầm ĩ, ngồi một hồi, sau đó liền rời đi.

Dung Ân nâng cái bụng bự cũng khó đi lại, cô cùng Sanh Tiêu quan hệ rất tốt, thường xuyên qua lại Ngự Cảnh Uyển của hai nhà.

Thời điểm Dung Ân mang thai 7 tháng thì Mạch Sanh Tiêu cũng được 5 tháng, bụng đã thấy rất rõ ràng.

Lúc 7 tháng sẽ mệt chết đi, bước vài bước cũng muốn thở gấp.

"Ân Ân, cô dự tính ngày sinh là khi nào?”

"Ước chừng đầu tháng 7.”

"Tôi nghĩ thai này sẽ là bé trai.” Dì Hà rót cho cô một ly nước lọc.

"Dì Hà, dì từ đâu mà nhìn ra được?”

"Bụng sinh con trai cùng với con gái không giống nhau, cơ bản mà nói thì khá đúng.”

Tay phải Dung Ân đỡ sau thắt lưng, sắc mặt cô đỏ thắm, dáng người được bảo dưỡng rất tốt y như cũ. Cho dù nâng cao cái bụng bự cũng không có mập ra bao nhiêu: "Dì Hà, dì như có hỏa nhãn kim tinh, khi khám thai có chụp thai chiếu, đúng là con trai.”

"Thật sao?” Mạch Sanh Tiêu mỉm cười: "Chúc mừng chị, trai gái song toàn phúc khi tốt nhất đây.

"

"Sanh Tiêu, em đi kiểm tra cũng cho Duật Tôn cùng em đi xem một chút, tìm bệnh viên quen thuộc, đến lúc đó có việc nhỏ nhặt gì cũng có thể chuẩn bị tốt.”

Mạch Sanh Tiêu bàn tay vuốt bụng: "Chị xem có gặp được em bé sao?”

"Ừ, bây giờ siêu âm rõ ràng đến mỗi ngón tay cũng cơ quan nội tạng. . . . . . . .” Cô đang nói, đã nhìn thấy Duật Tôn từ trên lầu đi xuống: "Lúc ấy Dạ cùng với chị, bọn chị trên màn hình thấy được ngũ quan của cực cưng, nó đang cắn đầu ngón tay, rất nghịch ngợm, luôn động đậy.”

Dì Hà cảm thấy mới lạ: "Bây giờ còn có loại máy móc này? Hình như trong phim cũng có, không trách được cái gì cũng có thể trông thấy.”

"Chúng tôi còn giấy siêu âm nữa, Sanh Tiêu, ngày mai chị lấy cho em xem.”

"Vâng.” Mạch Sanh Tiêu xoa bụng, cô cũng không biết mình sinh con trai hay con gái, có phải cũng rất nghịch ngợm hay không.

Dì Hà nghe được tiếng chuông cửa liền đi mở cửa.

Nam Dạ Tước có bộ dạng rất thoải mái, ánh mắt yêu mị, tóc màu đỏ rượu vẫn đường hoàng như cũ không kiềm chế được, anh đi vào phòng khách, trông thấy Duật Tôn ngồi xuống: "Hôm nay cậu không có đi đâu sao?”

"Không có.”

Nam Dạ Tước đi đến bên cạnh Dung Ân, cánh tay ôm lấy bả vai vợ yêu: "Anh nghe Vương Linh nói em ở đây.”

"Trong phòng quá buồn bực.”

Nam Dạ Tước đưa tay tới trên bụng Dung Ân: "Lại đá sao?”

Dung Ân thấy mọi người đều ở đây, nên đem tay anh bỏ ra: "Làm cái gì đấy?”

"Anh tự sờ vợ anh, ai dám ý kiến này nọ.” Nói xong, đầu của người đàn ông đã cúi xuống gần. Không bao lâu, liền nghe Nam Dạ Tước la lên ai u một tiếng: "Nó đá hăng say, trực tiếp đạp lên mặt anh.”

"Đây là tại anh đưa tới cửa.” Dung Ân điều chỉnh tư thế ngồi, làm cho mình ngồi thoải mái chút ít.

Mạch Sanh Tiêu nhịn không được bật cười.

Dung Ân cũng nhịn không được: "Anh ấy thường xuyên bị đá.”

"Người khác cũng có thể cảm nhận được sao?” Sanh Tiêu năm tháng vẫn chỉ là thai máy (thai cử động nhẹ), sẽ không giống Dung Ân rõ ràng như vậy.

"Đương nhiên có thể.” Dung Ân vuốt bụng mình: "Chị có lúc mặc y phục hơi bó là anh ấy cũng có thể trông thấy cục cưng trong bụng động đậy, nó hiếu động vô cùng, hơn nữa hay đạp bên phải của chị, mỗi lần cũng có thể vuốt cố lấy một cái túi lớn.”

Mạch Sanh Tiêu mỉm cười, hình như cảm thấy cục cưng của mình động cũng vui mừng: "Vậy Đồng Đồng là con gái, ở trong bụng cũng hiếu động sao?”

Dung Ân cùng Nam Dạ Tước bên cạnh mười đầu ngón tay nắm chặt: "Lúc chị nghi ngờ mang thai Đồng Đồng, tiếc nuối lớn nhất chính là Dạ không có toàn bộ hành trình cùng chị. Chị cuối cùng cảm thấy, không có cha ở bên yêu thương, em bé sẽ cảm giác tịch mịch. Người lớn cũng vậy, cho dù là nghe một chút âm thanh, một chút trò chuyện, hạnh phúc nhất kỳ thật là nhìn thấy con của mình được sinh ra và lớn lên. Chị không muốn Dạ thiếu thốn tình cảm này, cho nên, chị lúc ấy liền muốn sau này nhất dịnh sẽ sinh thêm một đứa cho anh ấy.”

Lúc Dung Ân nghi ngờ mang thai Đồng Đồng, Nam Dạ Tước cũng không biết, cô bị Sở Mộ cưỡng ép sau đó nhốt tại một đảo tư nhân, thiếu chút nữa bị Dung Ái thay thế, mất đi tư cách làm mẹ.

Nam Dạ Tước ôm chặt lấy Dung Ân, lồng ngực to lớn chống đỡ phía sau lưng cô.

Sanh Tiêu nghe vậy, đôi mắt buông xuống, tay kia rất nhanh lau đi.

Duật Tôn đem tầm mắt rời đi, động tác vừa rồi của Nam Dạ Tước, có thể hắn vĩnh viễn cũng không có cơ hội có được.

Dung Ân ngồi thêm một chút rồi cùng với Nam Dạ Tước rời đi, nói là mệt mỏi, muốn trở về nghỉ ngơi.

Mạch Sanh Tiêu đứng lên, tiễn cô ra tới cửa, Dung Ân tùy ý dặn dò vài câu rồi cầm tay Nam Dạ Tước đi ra Ngự Cảnh Vườn.

. . .

Hai người sóng vai bước đi, tay của người đàn ông dán chặt trên eo cô: "Ân Ân, lời em nói ngay cả anh cũng cảm thấy cảm động.”

Dung Ân đi được rất chậm, bước chân nhàn tản, Nam Dạ Tước đem cảm nhẹ chống lên đỉnh đầu cô: "Những lời nói lúc nãy, là em cố ý nói trước mặt bọn họ phải không?”

Cánh tay Dung Ân cũng kéo eo Nam Dạ Tước: "Mỗi lần trở về, em đều chứng kiến Sanh Tiêu một mình. Cô ấy đi kiểm tra chỉ có dì Hà đi cùng, cô ấy không có người thân nào khác. Dì Hà nói, là Sanh Tiêu không cho Duật Tôn đi cùng, em không biết chuyện của bọn họ, nhưng em cảm thấy được, trong lòng Sanh Tiêu nhất định rất khổ.”

Bàn tay Nam Dạ Tước tại sau lưng cô vỗ nhẹ, không có nói gì thêm.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương