Gã đeo kính ánh mắt khiếp sợ, đột nhiên đem cái ống từ khe cửa rút ra, phản ứng của anh ta dọa mũ beret run tay một chút.

Cái ống vừa được đưa vào, sao lại lấy ra?

“Bên trong có người đụng vào cái ống.” Gã đeo kính cảm thấy không thể tin được nói rằng.

“Hay là cảm giác của cậu sai rồi?”

“Chính xác trăm phần trăm, có một bàn tay chặn miệng ống, đem cái ống đẩy ra phía ngoài.”

Hai người hai mặt nhìn nhau, Đào Thất lẽ nào còn chưa ngủ? Điều này không thể nào, người bình thường mười hai giờ đã ngủ.

Đặc biệt người như Đào Thất cuộc sống bị quấy rầy quanh năm, thật vất vả đi đến một nơi ổn định, chim sẻ chiếm được chiếc giường mềm mại ấm áp tự nhiên sẽ đi ngủ sớm hơn, với lại sẽ ngủ rất an ổn.

“Tôi không tin, tôi thử lại lần nữa.” Mũ beret thần kinh không nhạy bén chưa tới Hoàng Hà chưa từ bỏ ý định thông suốt đến cùng, chuyện gì cũng phải tự mình thử nghiệm một lần nội tâm mới tin tưởng chân tướng sự thật.

Mũ beret từ trong tay gã đeo kính cầm lấy cái ống, cúi đầu nằm sấp xuống đem cái ống nhét vào khe cửa, chợt cái ống đột nhiên không kịp đề phòng bị người bên trong rút vào, phảng phất như đang cười nhạo y dốt nát.

Đồng tử gã đeo kính đứng bên cạnh mũ beret co rụt lại, cũng cảm thấy không thể tin được, chợt đột nhiên lầm bầm lầu bầu: “Căn cứ số liệu phản hồi suy đoán, xác suất Đào Thất ở trong phòng lấy đi ống khói là 100%.”

“Thứ nhất, dục vọng chiếm hữu của Hoắc Lệ cực cao, không cho phép người khác đụng vào đồ riêng tư của hắn, vậy nên loại bỏ bên trong có những người khác.”

“Thứ hai, Hoắc Lệ là người kiêu ngạo, sẽ không dùng loại thủ đoạn cấp thấp ở trong phòng chờ trộm mắc câu. Chỉ có thể từ một khắc người bước vào sân liền đem người đập chết, hơn nữa nếu hắn ở đây chúng ta càng không có cơ hội tới gần sân sau, cho nên loại trừ hắn đang trong phòng.”

“Thứ ba, Hoắc Lệ không thể biết đến chúng ta, sau đó cảnh báo cho Đào Thất, huống hồ hắn xem thường việc để ý sự an nguy của bản thân. Người hợp tác càng không thể đánh tiếng cho Đào Thất, làm loại hành động uổng công vô ích, hắn muốn Đào Thất rời đi, nên không thể nào bán đứng chúng ta.”

Gã đeo kính cau mày, tuy rằng hắn phân tích rõ ràng mạch lạc, vẫn không thể giải thích được tại sao Đào Thất biết bọn họ sẽ đến, hơn nữa còn có thể lập tức đưa ra hành động phản kích.

Hành vi của Đào Thất, thoát khỏi số liệu khống chế của hắn.

Nhưng mà… Gã đeo kính còn đoán được một khả năng khác, nhưng hắn từ chối nghĩ tới phương diện này, bởi vì hoàn cảnh sinh hoạt của Đào Thất mười mấy năm qua cho thấy cậu ta nhu nhược, sẽ không phản kháng, ngu ngốc.

Trong lòng gã đeo kính chắc rằng tin này tuyệt đối không sai, số liệu của mình sẽ không sai, đây nhất định là bất ngờ.

Hắn lấy ra chìa khóa tự làm, trực tiếp mở cửa.



Trong phòng rất tối, đưa tay không thấy được năm ngón.

Lúc này, chỉ nghe “Lạch cạch” một tiếng, trong phòng sáng lên.

Nguồn sáng từ một người thiếu niên ngồi trên xe lăn, cậu mi mục như họa, khuôn mặt tinh xảo như búp bê sứ trắng.

Trên người mặc áo ngủ màu tráng sữa, khi cặp mắt ướt nhẹp kia nhìn sang, khiến người không nhịn được nghĩ một loại động vật nhỏ ngoan ngoãn trắng mịn, hoài nghi cậu là động vật nhỏ thành tinh.

Tay trái cậu cầm một cây đèn, tay phải còn cầm một nhánh ống khói màu đen, đáp án bất giác rõ ràng sáng tỏ.

“Các anh là ai?”

Giọng nói nghe cực kì hay, như một cây bông mềm mại đập trúng tim người, gã đeo kính mặt không khỏi đỏ lên.

Nhịp tim so với lúc thường tăng nhanh 0.5 giây, khoảng cách tiếp xúc gần, phát hiện cậu thật đáng yêu!

Rất muốn ôm về nhà nuôi.

“Chúng tôi là bạn tốt của cậu trong tương lai.” Mũ beret hai mắt tỏa sáng, trời ạ, nhìn khoảng cách gần thì ra cậu ấy đáng yêu như vậy, âm thanh ngọt như vậy, không hổ là người bạn ông chủ coi trọng.

“Anh coi tôi là kẻ ngu si đùa giỡn.” Giọng nói Đào Thất rõ ràng mềm như vậy, bề ngoài ngoan như vậy, nhưng hai bọn họ lại cảm thấy cả người lạnh lẽo, đối phương không dễ lừa gạt.

Hơn nữa, dường như còn nhìn thấu quỷ kế của họ.

“Tôi chỉ cần 5 giây, bảo tiêu ngoài cửa lớn sẽ xông vào, lúc đó các anh chắp cánh khó thoát, mạng cũng phải giao phó nơi này.” Đào Thất suy ngẫm về ống khói đen trên tay.

“Là Dĩ Đông móc nối với các anh à.”

Hai người hai mặt nhìn nhau, đều nheo mắt lại, ai nói Đào Thất là đồ ngốc không biết gì.

Tâm thái lâm nguy không loạn này, một giây đã suy ra và nhận định được kẻ đứng sau, kết luận Đào Thất tuyệt đối không phải một nhân vật thiếu gia vô dụng đơn giản.

Giấu tài!

Trong lòng hai người ảo não, bạn của ông chủ sao có thể ngu ngốc được chứ, quan sát Đào Thất nhiều năm, cậu che giấu bản tính thật tốt, ngay cả bọn họ cũng bị lừa gạt.

Một phút ngắn ngủi, nội tâm hai người đã đem sự tình trước trước sau sau phân tích thấu triệt, đồng thời thiết lập Đào Thất thành người thâm tàng bất lộ, tính cách ẩn nhẫn giấu tài.

Có lẽ Đào Thất không biết bọn họ đang suy nghĩ gì, nếu biết chắc cũng cười một tiếng mặc kệ, những kinh nghiệm này, thực ra đều là đời trước Hoắc Lệ dạy cho cậu.

Đời trước Hoắc Lệ ở trong lòng Đào Thất là người thầy, anh trai, cao cao tại thượng không thể chạm vào.

Sợ sệt, kinh hoảng, cũng có thể là ỷ lại.

Nhưng đối tượng cậu vừa ỷ lại vừa sợ hãi sau khi chết đem toàn bộ gia sản để lại cho cậu, thậm chí còn để lại một di thư đóng kín tương tự như một bức thư tình.

Sự an bài của hắn từ đời trước cho tới bây giờ cũng không thể hiểu, có thể bắt đầu lại một lần nữa, trái lại hiện tại đã hiểu.

Bởi vì Hoắc Lệ rất để ý cậu, yêu thương cậu.

Hai người họ tự nhiên không hiểu Đào Thất đang nghĩ gì, chỉ có thể từ khuôn mặt ngoan ngoãn đó nhìn ra là người hiền lành và vô hại.

“Cạu cẩn thận tên Dĩ Đông kia, đúng là hắn bán đứng cậu.” Gã đeo kính đẩy đẩy mắt kính, không chút nào cảm thấy việc phản bội người hợp tác là chuyện tổn hại danh dự uy tín.

Huống hồ, Dĩ Đông chỉ là một con rối thiểu năng trí tuệ bị tình yêu làm choáng váng đầu óc, không thể coi là người hợp tác với bọn họ, hắn coi thường loại rác rưởi bán chủ cầu vinh này.

“Các anh không phải tới tìm tôi nói chuyện phiếm chứ?” Đào Thất lắc đầu cười cười.

“Chúng tôi là tới mang cậu đi.” Hai người đồng thanh nói.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương