Chim Hoàng Yến Tự Chui Đầu Vào Lưới
-
Chương 28: Có Trộm
Rạng sáng 3 giờ.
Hoắc trạch to lớn vẫn đèn đuốc sáng trưng.
Trên phố lớn người đi bộ làm việc giữa đêm vội vã về nhà, đi ngang qua ngôi nhà mặt tường thấp bé, nhìn thấy cây tùng bách trong sân đứng vững vàng kiên cường, mà bốn phía bên nó là từng bó từng bó cánh hoa hồng mềm mại ướt át, dường như đang bảo vệ chúng khỏi mưa gió.
Hình ảnh kiên nghị cùng xinh đẹp chạm vào nhau khiến lòng người chấn động cỡ nào, nhưng cũng chỉ cảm thấy than thở bách luyện thép cũng thành ngón tay mềm.
Mà phòng khách đóng chặt, ngoài cửa lớn, hàng chục người đàn ông cao lớn mặc áo đen sắc mặt nghiêm túc sắp xếp chỉnh tề đứng nghiêm, bọn họ vóc người khôi ngô, cả người tản ra sát khí lạnh lẽo, so với ánh trắng sáng trên bầu trời còn lạnh hơn.
Giống như một ngọn núi lớn ép tới người qua đường thở không nổi, thấy dáng dấp mấy người đàn ông áo đen hung thần ác sát canh cửa, bước chân người qua đường không chỉ tăng nhanh, còn không dám thưởng thức mỹ cảnh này.
Bên trong khách sạn xa xa cách Hoắc trạch 200 mét, thanh niên đầu đội mũ beret màu nâu cùng một người cầm máy vi tính, nam nhân thỉnh thoảng đỡ kính mắt đang thương lượng cái gì.
“Chỉ dựa vào hai người chúng ta, đem Đào Thất từ Hoắc trạch mang ra ngoài tỷ lệ là 40%, có thể dẫn đi mấy người đàn ông cao lớn tỷ lệ là 0%, đánh thắng được bọn họ tỷ lệ là 10%.”
“Xác suất không phần thắng cũng không cần nói ra, cho tôi câu trả lời trực tiếp, làm sao có thể đem Đào Thất mang ra ngoài.” Mũ beret màu nâu hạ thấp giọng.
“Còn tỷ lệ 50%, là có người mang chúng ta đi vào.” Cặp tay kia bay múa trên bàn phím, số liệu trên màn ảnh hoa cả mắt, cuối cùng xuất hiện một cái đầu người hình lập thể trắng đen xoay tròn tứ phương.
“Người kia là ai thế? Nhanh chóng gọi hắn dẫn bọn họ đi vào đi, sớm làm xong nói không chừng còn thời gian chạy đi buổi đấu giá cùng ông chủ, không tham gia hành động buổi đấu giá, tiền thưởng sẽ bị khấu trừ.” Mũ beret màu đập một phát vào cánh tay gã đeo kính, trong ánh mắt tràn đầy căn dặn, tựa như nói công trạng của tôi trông cậy vào người anh em cậu
” Hành động một mình, sau chuyện này bị ông chủ trừ hết toàn bộ tiền thưởng, sau đó tỷ lệ bị đánh chết là 100%.”
“Số liệu của cậu tuyệt đối tính sai hết rồi, Đào Thất giờ phút này nên cần bạn bè, một mình cậu ấy ở Hoắc trạch không quen biết ai nói không chừng hiện tại rất sợ sệt. Ông chủ chúng ta chính là bạn của cậu ấy, tôi đây là làm việc tốt, cậu không hiểu.” Thanh niên mũ beret màu nâu dựng thẳng ngón tay lên đung đưa, giống như là nói cậu cái đồ sinh vật đơn bào này không hiểu tình cảm con người.
Gã đeo kính nâng mắt kính không nói tiếp nữa, bởi vì có một câu gọi là không đến Hoàng Hà chưa từ bỏ ý định, người bướng bỉnh mười con trâu kéo không về.
Tối nay, tại bến tàu ngư dân cách nơi này trăm mét, một cuộc đấu giá đang cử hành, vật phẩm then chốt chính là một lô hàng mà Hoắc Lệ vận chuyển từ nước ngoài chở về hai tuần trước, gốm sứ xuất phẩm thêm châu báu Viên Minh Viên.
Là người liên quan tới sản phẩn, đêm nay tỷ lệ 90% Hoắc Lệ sẽ đến buổi đấu giá.
Mà ông chủ chúng ta cũng đến buổi đấu giá làm ăn lớn, cái tên đội mũ beret liền lôi kéo gã đeo kính nói, hai chúng ta tách ra không tham gia hành động buổi đấu giá, chúng ta đi đem Đào Thất mang ra ngoài, cho Hoắc Lệ một cái song sát.
Vậy nên bọn họ liền ở nơi này.
Gã đeo kính đẩy đẩy mắt kính, mở miệng nói: “Chúng ta từ tường sau tòa nhà đi vào, có người tiếp ứng.”
Bọn họ từ một con đường khác đi đường vòng, mười phút đã đi tới tường sau Hoắc trạch.
Tường sau cũng rất thấp, nhảy vào là có thể tiến vào sân sau Hoắc trạch, nhưng mặt đất lại rãi thủy tinh cùng đao nhọn khắp nơi.
Hiu quạnh nguội lạnh như một nghĩa địa.
“Thủy tinh và đao được xếp hàng nhìn lít nha lít nhít, thực ra nó giống nguyên tắc nhảy dây, tính toán trước vị trí thủy tinh và đao sắp xếp ngang dọc, một chân nhanh chóng giẫm nhảy vào đi.” Gã đeo kính đẩy đẩy mắt kính.
Mũ beret lôi kéo mũ trên đầu, hừ một tiếng, nhíu mày run chân nhìn đối phương.
“Tới rất đúng giờ.” Bỗng nhiên, cửa lớn sân sau bị đẩy ra, từ bên trong đi ra một người đàn ông cao gầy mặc quần áo trắng.
“Đúng giờ là khởi đầu của sự hợp tác tốt.” Gã đeo kính gật gật đầu.
“Các người chỉ có mười phút, động tác nhanh lên, một âm thanh nhỏ bảo tiêu ngoài cửa lớn đều sẽ phát hiện.” Người đàn ông áo trắng nói.
“Phòng Đào Thất chỗ nào?”
“Rẽ trái rẽ phải, phòng khách lầu một bắt mắt nhất, có thể nhìn thấy căn phòng ở sân trước.” Người đàn ông áo trắng nói xong, kính mắt liền đem máy vi tính phóng ném trên đất, một chân nhảy vào, tựa như đang nhảy dây.
Xoay tròn, nhảy, không ngừng xoay chuyển.
Hoàn mỹ tránh né thủy tinh nhảy vào trước cửa lớn.
Thanh niên mũ beret cũng cùng nhảy vào, giống như múa xiếc, thành công đáp đất.
“Hợp tác vui vẻ.”
“Ha.” Người đàn ông áo trắng xem thường cười lạnh một tiếng quay người, hai người kia liền theo sát phía sau hắn, sau khi rẽ trái rẽ phải, hắn trở về phòng ở của mình.
Chuyện còn lại, không còn quan hệ gì với hắn.
“Hắn phản bội Hoắc Lệ?” Ánh mắt mũ beret trao đổi với gã đeo kính.
Cầu vinh bán chủ, không được chết tử tế.
Gã đeo kính thở dài một tiếng, lắc đầu tiến vào phòng khách, chỉ vào một gian phòng.
Đó là phòng của Đào Thất, gã đeo kính từ trong lòng móc ra một màu cái ống đen, cúi đầu nằm sấp xuống nhét vào trong cửa, thổi.
Trước đây người cổ đại dùng khói mê, này là phiên bản cải tiến.
Hoắc trạch to lớn vẫn đèn đuốc sáng trưng.
Trên phố lớn người đi bộ làm việc giữa đêm vội vã về nhà, đi ngang qua ngôi nhà mặt tường thấp bé, nhìn thấy cây tùng bách trong sân đứng vững vàng kiên cường, mà bốn phía bên nó là từng bó từng bó cánh hoa hồng mềm mại ướt át, dường như đang bảo vệ chúng khỏi mưa gió.
Hình ảnh kiên nghị cùng xinh đẹp chạm vào nhau khiến lòng người chấn động cỡ nào, nhưng cũng chỉ cảm thấy than thở bách luyện thép cũng thành ngón tay mềm.
Mà phòng khách đóng chặt, ngoài cửa lớn, hàng chục người đàn ông cao lớn mặc áo đen sắc mặt nghiêm túc sắp xếp chỉnh tề đứng nghiêm, bọn họ vóc người khôi ngô, cả người tản ra sát khí lạnh lẽo, so với ánh trắng sáng trên bầu trời còn lạnh hơn.
Giống như một ngọn núi lớn ép tới người qua đường thở không nổi, thấy dáng dấp mấy người đàn ông áo đen hung thần ác sát canh cửa, bước chân người qua đường không chỉ tăng nhanh, còn không dám thưởng thức mỹ cảnh này.
Bên trong khách sạn xa xa cách Hoắc trạch 200 mét, thanh niên đầu đội mũ beret màu nâu cùng một người cầm máy vi tính, nam nhân thỉnh thoảng đỡ kính mắt đang thương lượng cái gì.
“Chỉ dựa vào hai người chúng ta, đem Đào Thất từ Hoắc trạch mang ra ngoài tỷ lệ là 40%, có thể dẫn đi mấy người đàn ông cao lớn tỷ lệ là 0%, đánh thắng được bọn họ tỷ lệ là 10%.”
“Xác suất không phần thắng cũng không cần nói ra, cho tôi câu trả lời trực tiếp, làm sao có thể đem Đào Thất mang ra ngoài.” Mũ beret màu nâu hạ thấp giọng.
“Còn tỷ lệ 50%, là có người mang chúng ta đi vào.” Cặp tay kia bay múa trên bàn phím, số liệu trên màn ảnh hoa cả mắt, cuối cùng xuất hiện một cái đầu người hình lập thể trắng đen xoay tròn tứ phương.
“Người kia là ai thế? Nhanh chóng gọi hắn dẫn bọn họ đi vào đi, sớm làm xong nói không chừng còn thời gian chạy đi buổi đấu giá cùng ông chủ, không tham gia hành động buổi đấu giá, tiền thưởng sẽ bị khấu trừ.” Mũ beret màu đập một phát vào cánh tay gã đeo kính, trong ánh mắt tràn đầy căn dặn, tựa như nói công trạng của tôi trông cậy vào người anh em cậu
” Hành động một mình, sau chuyện này bị ông chủ trừ hết toàn bộ tiền thưởng, sau đó tỷ lệ bị đánh chết là 100%.”
“Số liệu của cậu tuyệt đối tính sai hết rồi, Đào Thất giờ phút này nên cần bạn bè, một mình cậu ấy ở Hoắc trạch không quen biết ai nói không chừng hiện tại rất sợ sệt. Ông chủ chúng ta chính là bạn của cậu ấy, tôi đây là làm việc tốt, cậu không hiểu.” Thanh niên mũ beret màu nâu dựng thẳng ngón tay lên đung đưa, giống như là nói cậu cái đồ sinh vật đơn bào này không hiểu tình cảm con người.
Gã đeo kính nâng mắt kính không nói tiếp nữa, bởi vì có một câu gọi là không đến Hoàng Hà chưa từ bỏ ý định, người bướng bỉnh mười con trâu kéo không về.
Tối nay, tại bến tàu ngư dân cách nơi này trăm mét, một cuộc đấu giá đang cử hành, vật phẩm then chốt chính là một lô hàng mà Hoắc Lệ vận chuyển từ nước ngoài chở về hai tuần trước, gốm sứ xuất phẩm thêm châu báu Viên Minh Viên.
Là người liên quan tới sản phẩn, đêm nay tỷ lệ 90% Hoắc Lệ sẽ đến buổi đấu giá.
Mà ông chủ chúng ta cũng đến buổi đấu giá làm ăn lớn, cái tên đội mũ beret liền lôi kéo gã đeo kính nói, hai chúng ta tách ra không tham gia hành động buổi đấu giá, chúng ta đi đem Đào Thất mang ra ngoài, cho Hoắc Lệ một cái song sát.
Vậy nên bọn họ liền ở nơi này.
Gã đeo kính đẩy đẩy mắt kính, mở miệng nói: “Chúng ta từ tường sau tòa nhà đi vào, có người tiếp ứng.”
Bọn họ từ một con đường khác đi đường vòng, mười phút đã đi tới tường sau Hoắc trạch.
Tường sau cũng rất thấp, nhảy vào là có thể tiến vào sân sau Hoắc trạch, nhưng mặt đất lại rãi thủy tinh cùng đao nhọn khắp nơi.
Hiu quạnh nguội lạnh như một nghĩa địa.
“Thủy tinh và đao được xếp hàng nhìn lít nha lít nhít, thực ra nó giống nguyên tắc nhảy dây, tính toán trước vị trí thủy tinh và đao sắp xếp ngang dọc, một chân nhanh chóng giẫm nhảy vào đi.” Gã đeo kính đẩy đẩy mắt kính.
Mũ beret lôi kéo mũ trên đầu, hừ một tiếng, nhíu mày run chân nhìn đối phương.
“Tới rất đúng giờ.” Bỗng nhiên, cửa lớn sân sau bị đẩy ra, từ bên trong đi ra một người đàn ông cao gầy mặc quần áo trắng.
“Đúng giờ là khởi đầu của sự hợp tác tốt.” Gã đeo kính gật gật đầu.
“Các người chỉ có mười phút, động tác nhanh lên, một âm thanh nhỏ bảo tiêu ngoài cửa lớn đều sẽ phát hiện.” Người đàn ông áo trắng nói.
“Phòng Đào Thất chỗ nào?”
“Rẽ trái rẽ phải, phòng khách lầu một bắt mắt nhất, có thể nhìn thấy căn phòng ở sân trước.” Người đàn ông áo trắng nói xong, kính mắt liền đem máy vi tính phóng ném trên đất, một chân nhảy vào, tựa như đang nhảy dây.
Xoay tròn, nhảy, không ngừng xoay chuyển.
Hoàn mỹ tránh né thủy tinh nhảy vào trước cửa lớn.
Thanh niên mũ beret cũng cùng nhảy vào, giống như múa xiếc, thành công đáp đất.
“Hợp tác vui vẻ.”
“Ha.” Người đàn ông áo trắng xem thường cười lạnh một tiếng quay người, hai người kia liền theo sát phía sau hắn, sau khi rẽ trái rẽ phải, hắn trở về phòng ở của mình.
Chuyện còn lại, không còn quan hệ gì với hắn.
“Hắn phản bội Hoắc Lệ?” Ánh mắt mũ beret trao đổi với gã đeo kính.
Cầu vinh bán chủ, không được chết tử tế.
Gã đeo kính thở dài một tiếng, lắc đầu tiến vào phòng khách, chỉ vào một gian phòng.
Đó là phòng của Đào Thất, gã đeo kính từ trong lòng móc ra một màu cái ống đen, cúi đầu nằm sấp xuống nhét vào trong cửa, thổi.
Trước đây người cổ đại dùng khói mê, này là phiên bản cải tiến.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook