Chìm Đắm Trong Sự Nuông Chiều Của Anh
-
Chương 17
Bóng đêm dày đặc, một hai ngôi sao lẻ loi trên bầu trời xa xăm đầy tĩnh lặng.
Thẩm Dực xuống tầng tập thể dục xong rồi đi tắm. Cả ngày hôm nay anh đều tập trung dời sự chú ý, cảm giác bị giày vò thật sự không hề dễ chịu.
Sau khi Thẩm Dực tắm nước lạnh đi ra, điện thoại đặt trên bàn lập tức đổ chuông.
Phòng sách của anh vô cùng rộng rãi, có thể đáp ứng được mọi nhu cầu làm việc, cửa sổ hướng nắng và thường có ánh sáng khá tốt.
Trên bàn là một chồng kế hoạch kinh doanh và báo cáo công tác, bên phải đặt một quả địa cầu nho nhỏ.
Quả cầu này là Khương Dư Dạng mua.
Anh không mua những thứ vô nghĩa này, trong đầu tư mạo hiểm, bất kỳ sự đầu tư nào cũng phải có ý nghĩa, lãng phí thời gian chính là lãng phí sinh mệnh, câu ngạn ngữ này không sai tí nào cả.
Rảnh rỗi nên anh xoay quả địa cầu mấy cái, bên trên bị rỉ sét và có thể nhìn ra tuổi đời của nó.
Di chuyển từ Trung Quốc sang Pháp, đầu ngón tay anh dừng lại rất lâu trên một vùng nhỏ ở Paris.
Thì ra trong lúc lơ đãng đã cách xa nhau như vậy.
Đặt quả địa cầu xuống, Thẩm Dực mới bình tĩnh đi nghe điện thoại.
Lại là Kỷ Tùy Chi.
Không biết anh ta chơi hăng say ở quán bar nào nữa, chắc lại có vài tên nghiện ngập trà vào rồi. Giờ này còn ở trong đồn thì chắc là muốn gọi anh tới cứu.
Thẩm Dực không quản được, lại không thể mặc kệ, cuối cùng vẫn thay áo sơ mi quần âu, nhanh chóng lái xe đến chỗ đó.
Chuyện là không biết tên khốn nào đã đánh thuốc cô bạn gái mới của anh ta, sau khi bị Kỷ Tùy phát hiện, tên đó còn muốn chống chế, vì vậy mới xảy ra mâu thuẫn.
Kỷ Tùy Chi lại hòa mình vào màn đêm ở thủ đô, tâm trạng thoải mái hơn rất nhiều.
Anh ta vẫn không thay đổi tính nết gì cả, vừa đi ra từ đồn cảnh sát là vứt hết mọi chuyện ra sau đầu, tinh thần vô cùng phấn chấn.
“Cảm ơn anh Thẩm, anh đúng là anh trai tốt của em đó.”
Ai là anh trai tốt của cậu chứ? Anh chán ghét cau mày, cười cười rồi mắng bằng giọng Bắc Kinh.
“Đừng vậy mà, anh Thẩm.” Kỷ Tùy Chi nói năng vô cùng cẩn thận, lại phối hợp với vẻ ngoài vô tội luôn mang lại cho người khác cảm giác đây là người vô hại.
Nhưng Thẩm Dực biết, nhà họ Kỷ coi anh ta như sâu bọ thì làm gì có chuyện ngây thơ vô hại chứ.
Kỷ Tùy Chi cười toe toét: “Đêm nay có cuộc đua xe, giờ đi vẫn kịp, anh Thẩm có muốn tới tận hưởng tốc độ với cảm giác mạnh không?”
“Lâu lắm rồi tôi cũng không đua xe.” Thẩm Dực quả thực không giống Kỷ Tùy Chi và hội bạn bè của anh ta. Một đám cậu ấm giàu có chơi bời lêu lổng, hàng đêm sênh ca, không trà trộn ở quán bar thì cũng tại sân đua xe.
“Chơi luôn…” Kỷ Tùy năn nỉ nói: “Anh đi thử chiếc Pagani Huayra mới mua của em đi, xem thử cảm giác thế nào.”
Ở nhà cũng phải tìm việc làm để rời sự chú ý, đến sân đua xe cũng vậy.
Thẩm Dực không từ chối được bèn đồng ý với anh ta.
Vị trí sân đua rất lệch, chiếm diện tích cũng lớn, còn chưa tới nơi đã có thể nghe thấy tiếng động cơ ầm ầm.
Hồi còn thiếu niên, anh cũng từng bỏ tiết tự học buổi tối và chỉ đơn giản là tận hưởng cảm giác adrenaline dâng trào do những chiếc xe đua mang lại.
Về sau anh cảm thấy điều đó đã trở nên vô nghĩa. Nhưng dù đứng ở trên cao ốc công ty hay Lục Gia Chủy ở Thượng Hải, đứng trên xi măng cốt thép thì anh vẫn cảm thấy không thỏa mãn.
Giấc mộng của vô số người bị hủy hoại chỉ trong chốc lát, tiền tài cũng chẳng còn, những thứ này tạo nên vốn liếng, xây lên những tòa nhà cao tầng.
Còn gì thú vị hơn việc đầu tư vào một trò chơi như thế này?
Trong ngành, Thẩm Dực chính là một tay cờ bạc từ đầu đến cuối, mỗi lần đánh bạc đều có thể nhìn thấy một làn sóng mới trong tương lai.
Anh đã gặp rất nhiều nhà đầu tư, hiểu được giấc mộng khởi nghiệp không phải dựa vào việc khua môi múa mép là có thể lâu dài, chỉ có kỹ thuật vững chắc mới có thể thúc đẩy một ngành liên tục đi lên.
Trên sân đua, sau khi quá trình thi đấu diễn biến được một nửa, đến chặng cuối, mấy chiếc xe dốc hết sức so tài.
Chiếc Lamborghini màu xanh tăng tốc.
Anh xem thấy tẻ nhạt, đi thay mũ bảo hiểm và quần áo đua xe, không chút khách khí lái chiếc “thần gió” mà Kỷ Tùy Chi mới mua.
Chiếc xe này là hàng giới hạn trên toàn thế giới, cũng chỉ có kẻ ăn chơi trác táng như Kỷ Tùy Chi này mới không do dự đập tiền để mua.
Anh đi không nhanh, thử làm quen một lát. Sau tới mấy vòng cuối cùng, tốc độ của chiếc xe càng ngày càng nhanh, dường như có thể ép đối thủ ở mọi ngóc ngách mà không thương tiếc.
Tiếng gầm thực sự có thể làm tiêu tán đi cảm xúc.
Tháo mũ bảo hiểm xuống, có người tới hỏi có thể kết bạn hay không, ở đây lâu như vậy cũng không thấy anh đến bao giờ.
Thẩm Dực hất cằm, chỉ về phía Kỷ Tùy Chi: “Cậu ta có thời gian, tới tìm cậu ta mà luyện tập cùng.”
Kỷ Tùy Chi được nhắc tới mà mù mờ không hiểu gì.
Nhưng anh ta cũng có thể cảm nhận được, biểu hiện hôm nay của Thẩm Dực không khác gì thất tình.
“ Anh Thẩm, em gái Dư Dạng đâu?”
“Đi Pháp rồi.”
Kỷ Tùy Chi: “...”
Có phải anh ta đã đâm trúng chỗ đau của Thẩm Dực rồi không?!
Đều là đàn ông, Kỷ Tùy Chi an ủi vỗ bả vai anh, thở dài nói: “Anh Thẩm, bị đá cũng không sao, đàn ông mà, nếu anh còn thích Dư Dạng thì phải dũng cảm lên, không được sợ, không được sĩ diện…”
Nhắc đi nhắc lại một hồi, thấy sắc mặt Thẩm Dực vẫn không tốt, Kỷ Tùy Chi nhẹ giọng ho khan vài tiếng: “Có gian nan mới thành được, tình cảm của hai người, tro tàn rất dễ lại cháy…”
Tro tàn lại cháy?!
Ai với Khương Dư Dạng là tro tàn? Thái dương Thẩm Dực giật giật.
Hừ.
Quên đi, Thẩm Dực bĩu môi, nghĩ tới Kỷ Tùy Chi là một tên cặn bã, tội gì phải với anh ta làm gì?
Hôm sau, Thẩm Dực đến công ty từ sớm, nhìn lướt qua một vòng, thấy cấp dưới đều lười biếng.
Anh gọi điện thoại cho trợ lý, triệu tập nhân viên quản lý cấp cao tiếp tục cuộc họp ngày hôm qua.
Cuối cùng Thẩm Dực đến phòng họp, trợ lý đến bên cạnh nhẹ giọng nói: “Đến đủ rồi ạ!”
“Nếu đã đủ thì chúng ta bắt đầu thôi.” Cà vạt của anh được thắt gọn gàng tỉ mỉ, bộ com-lê ngay ngắn trang nghiêm. Dù chỉ ngồi một chỗ, khí thế cũng rất hấp dẫn người khác.
“Đầu tiên là về Y học cổ truyền, việc chúng ta cần làm trước mắt là phải chiếm thị phần.” Thẩm Dực không thèm nhìn tài liệu, rất nhiều thứ đã hiểu rõ trong lòng: “Trong tình huống tương tự, trạng thái lý tưởng nhất của thị trường là bảy hai một, mục tiêu của Y học cổ truyền chính là tranh giành vị trí thứ bảy trong lĩnh vực này.”
Chỉ có tiên phong mới có thể sừng sững không ngã trong ngành được.
“Tình hình hiện nay là sau khi Y học cổ truyền phát triển, rất nhiều công ty khác cũng nhanh chóng nổi lên để chia phần, đặc biệt là đối thủ cũ của chúng ta. Không thể khinh địch, nhưng cũng phải tự tin vào ngành Y học cổ truyền.”
Sau khi buổi họp kết thúc, trợ lý lại bê một chồng tài liệu đã in xong của Công ty Khoa học Công nghệ Di Nguyên và đặt vào văn phòng tổng giám đốc, những thứ này đều cần Thẩm Dực xem qua.
Đến trưa thứ sáu, anh về nhà sớm, chuẩn bị cho hai ngày cuối tuần bay đến Hồng Kông.
Lúc cô giúp việc tới và vô tình chạm mặt anh thì rất ngạc nhiên. Người phụ nữ cười tủm tỉm có vẻ đã lớn tuổi, nói bằng giọng miền Nam: “Hiếm khi gặp được cậu Thẩm ở nhà đó.”
Thẩm Dực thử hỏi: “Cô ấy nói chuyện với cô nhiều không ạ?
“Cô ấy” là ai thì rõ ràng rồi.
Người giúp việc khựng lại vài giây, vội vàng lên tiếng trả lời: “Cậu Thẩm đang nhắc đến cô Khương…”
“Cô Khương là người rất tốt.” Mặt mày bà ấy hiền lành, vừa nhắc tới cô gái nhỏ thì bỗng vui vẻ không ngậm miệng lại được: “Thỉnh thoảng cô ấy sẽ tặng đồ ăn vặt do tự tay cô ấy làm cho tôi, làm tôi thấy rất ngại đó.”
Thẩm Dực trầm mặc trong nháy mắt, chậm rãi tháo khuy măng sét xuống.
“À đúng rồi, hôm nay cô Khương không có ở nhà sao, tầm này cô ấy đều ở nhà mà, phải chăng công việc bận rộn lắm hả?” Ý thức được lời nói của mình đã quá giới hạn, bà ấy vội vàng im bặt, khom lưng về phía anh rồi tiếp tục dọn dẹp nhà cửa.
Trong mắt Thẩm Dực lóe lên một tia sáng, nghiêm túc hỏi: “Cô à, cô có số điện thoại của cô ấy không?”
“Số của cô Khương hả.” Bà ấy hơi khó hiểu, hai người không phải là một cặp sao, sao anh Thẩm tìm cô Khương lại phải xin số điện thoại từ bà ấy nhỉ?
“Đúng ạ.” Thẩm Dực bảo luôn: “Cô gọi cho cô ấy đi.”
Bà ấy và Khương Dư Dạng thường xuyên liên lạc, ngày thường có công việc gì trong nhà cần hỏi ý kiến thì cũng gọi cho cô.
Nghe thấy anh nói vậy, bà ấy chỉ có thể lấy di động ra rồi tìm số trong danh bạ gọi đi: “Cậu Thẩm, tôi gọi rồi đó.”
Một tiếng chuông vang lên.
Khoảng tầm ba mươi giây nín thở, bên kia truyền đến một giọng nói quen thuộc: “Alo, cô à, sao vậy ạ?”
Thẩm Dực xuống tầng tập thể dục xong rồi đi tắm. Cả ngày hôm nay anh đều tập trung dời sự chú ý, cảm giác bị giày vò thật sự không hề dễ chịu.
Sau khi Thẩm Dực tắm nước lạnh đi ra, điện thoại đặt trên bàn lập tức đổ chuông.
Phòng sách của anh vô cùng rộng rãi, có thể đáp ứng được mọi nhu cầu làm việc, cửa sổ hướng nắng và thường có ánh sáng khá tốt.
Trên bàn là một chồng kế hoạch kinh doanh và báo cáo công tác, bên phải đặt một quả địa cầu nho nhỏ.
Quả cầu này là Khương Dư Dạng mua.
Anh không mua những thứ vô nghĩa này, trong đầu tư mạo hiểm, bất kỳ sự đầu tư nào cũng phải có ý nghĩa, lãng phí thời gian chính là lãng phí sinh mệnh, câu ngạn ngữ này không sai tí nào cả.
Rảnh rỗi nên anh xoay quả địa cầu mấy cái, bên trên bị rỉ sét và có thể nhìn ra tuổi đời của nó.
Di chuyển từ Trung Quốc sang Pháp, đầu ngón tay anh dừng lại rất lâu trên một vùng nhỏ ở Paris.
Thì ra trong lúc lơ đãng đã cách xa nhau như vậy.
Đặt quả địa cầu xuống, Thẩm Dực mới bình tĩnh đi nghe điện thoại.
Lại là Kỷ Tùy Chi.
Không biết anh ta chơi hăng say ở quán bar nào nữa, chắc lại có vài tên nghiện ngập trà vào rồi. Giờ này còn ở trong đồn thì chắc là muốn gọi anh tới cứu.
Thẩm Dực không quản được, lại không thể mặc kệ, cuối cùng vẫn thay áo sơ mi quần âu, nhanh chóng lái xe đến chỗ đó.
Chuyện là không biết tên khốn nào đã đánh thuốc cô bạn gái mới của anh ta, sau khi bị Kỷ Tùy phát hiện, tên đó còn muốn chống chế, vì vậy mới xảy ra mâu thuẫn.
Kỷ Tùy Chi lại hòa mình vào màn đêm ở thủ đô, tâm trạng thoải mái hơn rất nhiều.
Anh ta vẫn không thay đổi tính nết gì cả, vừa đi ra từ đồn cảnh sát là vứt hết mọi chuyện ra sau đầu, tinh thần vô cùng phấn chấn.
“Cảm ơn anh Thẩm, anh đúng là anh trai tốt của em đó.”
Ai là anh trai tốt của cậu chứ? Anh chán ghét cau mày, cười cười rồi mắng bằng giọng Bắc Kinh.
“Đừng vậy mà, anh Thẩm.” Kỷ Tùy Chi nói năng vô cùng cẩn thận, lại phối hợp với vẻ ngoài vô tội luôn mang lại cho người khác cảm giác đây là người vô hại.
Nhưng Thẩm Dực biết, nhà họ Kỷ coi anh ta như sâu bọ thì làm gì có chuyện ngây thơ vô hại chứ.
Kỷ Tùy Chi cười toe toét: “Đêm nay có cuộc đua xe, giờ đi vẫn kịp, anh Thẩm có muốn tới tận hưởng tốc độ với cảm giác mạnh không?”
“Lâu lắm rồi tôi cũng không đua xe.” Thẩm Dực quả thực không giống Kỷ Tùy Chi và hội bạn bè của anh ta. Một đám cậu ấm giàu có chơi bời lêu lổng, hàng đêm sênh ca, không trà trộn ở quán bar thì cũng tại sân đua xe.
“Chơi luôn…” Kỷ Tùy năn nỉ nói: “Anh đi thử chiếc Pagani Huayra mới mua của em đi, xem thử cảm giác thế nào.”
Ở nhà cũng phải tìm việc làm để rời sự chú ý, đến sân đua xe cũng vậy.
Thẩm Dực không từ chối được bèn đồng ý với anh ta.
Vị trí sân đua rất lệch, chiếm diện tích cũng lớn, còn chưa tới nơi đã có thể nghe thấy tiếng động cơ ầm ầm.
Hồi còn thiếu niên, anh cũng từng bỏ tiết tự học buổi tối và chỉ đơn giản là tận hưởng cảm giác adrenaline dâng trào do những chiếc xe đua mang lại.
Về sau anh cảm thấy điều đó đã trở nên vô nghĩa. Nhưng dù đứng ở trên cao ốc công ty hay Lục Gia Chủy ở Thượng Hải, đứng trên xi măng cốt thép thì anh vẫn cảm thấy không thỏa mãn.
Giấc mộng của vô số người bị hủy hoại chỉ trong chốc lát, tiền tài cũng chẳng còn, những thứ này tạo nên vốn liếng, xây lên những tòa nhà cao tầng.
Còn gì thú vị hơn việc đầu tư vào một trò chơi như thế này?
Trong ngành, Thẩm Dực chính là một tay cờ bạc từ đầu đến cuối, mỗi lần đánh bạc đều có thể nhìn thấy một làn sóng mới trong tương lai.
Anh đã gặp rất nhiều nhà đầu tư, hiểu được giấc mộng khởi nghiệp không phải dựa vào việc khua môi múa mép là có thể lâu dài, chỉ có kỹ thuật vững chắc mới có thể thúc đẩy một ngành liên tục đi lên.
Trên sân đua, sau khi quá trình thi đấu diễn biến được một nửa, đến chặng cuối, mấy chiếc xe dốc hết sức so tài.
Chiếc Lamborghini màu xanh tăng tốc.
Anh xem thấy tẻ nhạt, đi thay mũ bảo hiểm và quần áo đua xe, không chút khách khí lái chiếc “thần gió” mà Kỷ Tùy Chi mới mua.
Chiếc xe này là hàng giới hạn trên toàn thế giới, cũng chỉ có kẻ ăn chơi trác táng như Kỷ Tùy Chi này mới không do dự đập tiền để mua.
Anh đi không nhanh, thử làm quen một lát. Sau tới mấy vòng cuối cùng, tốc độ của chiếc xe càng ngày càng nhanh, dường như có thể ép đối thủ ở mọi ngóc ngách mà không thương tiếc.
Tiếng gầm thực sự có thể làm tiêu tán đi cảm xúc.
Tháo mũ bảo hiểm xuống, có người tới hỏi có thể kết bạn hay không, ở đây lâu như vậy cũng không thấy anh đến bao giờ.
Thẩm Dực hất cằm, chỉ về phía Kỷ Tùy Chi: “Cậu ta có thời gian, tới tìm cậu ta mà luyện tập cùng.”
Kỷ Tùy Chi được nhắc tới mà mù mờ không hiểu gì.
Nhưng anh ta cũng có thể cảm nhận được, biểu hiện hôm nay của Thẩm Dực không khác gì thất tình.
“ Anh Thẩm, em gái Dư Dạng đâu?”
“Đi Pháp rồi.”
Kỷ Tùy Chi: “...”
Có phải anh ta đã đâm trúng chỗ đau của Thẩm Dực rồi không?!
Đều là đàn ông, Kỷ Tùy Chi an ủi vỗ bả vai anh, thở dài nói: “Anh Thẩm, bị đá cũng không sao, đàn ông mà, nếu anh còn thích Dư Dạng thì phải dũng cảm lên, không được sợ, không được sĩ diện…”
Nhắc đi nhắc lại một hồi, thấy sắc mặt Thẩm Dực vẫn không tốt, Kỷ Tùy Chi nhẹ giọng ho khan vài tiếng: “Có gian nan mới thành được, tình cảm của hai người, tro tàn rất dễ lại cháy…”
Tro tàn lại cháy?!
Ai với Khương Dư Dạng là tro tàn? Thái dương Thẩm Dực giật giật.
Hừ.
Quên đi, Thẩm Dực bĩu môi, nghĩ tới Kỷ Tùy Chi là một tên cặn bã, tội gì phải với anh ta làm gì?
Hôm sau, Thẩm Dực đến công ty từ sớm, nhìn lướt qua một vòng, thấy cấp dưới đều lười biếng.
Anh gọi điện thoại cho trợ lý, triệu tập nhân viên quản lý cấp cao tiếp tục cuộc họp ngày hôm qua.
Cuối cùng Thẩm Dực đến phòng họp, trợ lý đến bên cạnh nhẹ giọng nói: “Đến đủ rồi ạ!”
“Nếu đã đủ thì chúng ta bắt đầu thôi.” Cà vạt của anh được thắt gọn gàng tỉ mỉ, bộ com-lê ngay ngắn trang nghiêm. Dù chỉ ngồi một chỗ, khí thế cũng rất hấp dẫn người khác.
“Đầu tiên là về Y học cổ truyền, việc chúng ta cần làm trước mắt là phải chiếm thị phần.” Thẩm Dực không thèm nhìn tài liệu, rất nhiều thứ đã hiểu rõ trong lòng: “Trong tình huống tương tự, trạng thái lý tưởng nhất của thị trường là bảy hai một, mục tiêu của Y học cổ truyền chính là tranh giành vị trí thứ bảy trong lĩnh vực này.”
Chỉ có tiên phong mới có thể sừng sững không ngã trong ngành được.
“Tình hình hiện nay là sau khi Y học cổ truyền phát triển, rất nhiều công ty khác cũng nhanh chóng nổi lên để chia phần, đặc biệt là đối thủ cũ của chúng ta. Không thể khinh địch, nhưng cũng phải tự tin vào ngành Y học cổ truyền.”
Sau khi buổi họp kết thúc, trợ lý lại bê một chồng tài liệu đã in xong của Công ty Khoa học Công nghệ Di Nguyên và đặt vào văn phòng tổng giám đốc, những thứ này đều cần Thẩm Dực xem qua.
Đến trưa thứ sáu, anh về nhà sớm, chuẩn bị cho hai ngày cuối tuần bay đến Hồng Kông.
Lúc cô giúp việc tới và vô tình chạm mặt anh thì rất ngạc nhiên. Người phụ nữ cười tủm tỉm có vẻ đã lớn tuổi, nói bằng giọng miền Nam: “Hiếm khi gặp được cậu Thẩm ở nhà đó.”
Thẩm Dực thử hỏi: “Cô ấy nói chuyện với cô nhiều không ạ?
“Cô ấy” là ai thì rõ ràng rồi.
Người giúp việc khựng lại vài giây, vội vàng lên tiếng trả lời: “Cậu Thẩm đang nhắc đến cô Khương…”
“Cô Khương là người rất tốt.” Mặt mày bà ấy hiền lành, vừa nhắc tới cô gái nhỏ thì bỗng vui vẻ không ngậm miệng lại được: “Thỉnh thoảng cô ấy sẽ tặng đồ ăn vặt do tự tay cô ấy làm cho tôi, làm tôi thấy rất ngại đó.”
Thẩm Dực trầm mặc trong nháy mắt, chậm rãi tháo khuy măng sét xuống.
“À đúng rồi, hôm nay cô Khương không có ở nhà sao, tầm này cô ấy đều ở nhà mà, phải chăng công việc bận rộn lắm hả?” Ý thức được lời nói của mình đã quá giới hạn, bà ấy vội vàng im bặt, khom lưng về phía anh rồi tiếp tục dọn dẹp nhà cửa.
Trong mắt Thẩm Dực lóe lên một tia sáng, nghiêm túc hỏi: “Cô à, cô có số điện thoại của cô ấy không?”
“Số của cô Khương hả.” Bà ấy hơi khó hiểu, hai người không phải là một cặp sao, sao anh Thẩm tìm cô Khương lại phải xin số điện thoại từ bà ấy nhỉ?
“Đúng ạ.” Thẩm Dực bảo luôn: “Cô gọi cho cô ấy đi.”
Bà ấy và Khương Dư Dạng thường xuyên liên lạc, ngày thường có công việc gì trong nhà cần hỏi ý kiến thì cũng gọi cho cô.
Nghe thấy anh nói vậy, bà ấy chỉ có thể lấy di động ra rồi tìm số trong danh bạ gọi đi: “Cậu Thẩm, tôi gọi rồi đó.”
Một tiếng chuông vang lên.
Khoảng tầm ba mươi giây nín thở, bên kia truyền đến một giọng nói quen thuộc: “Alo, cô à, sao vậy ạ?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook