Chìm Đắm Trong Sự Nuông Chiều Của Anh
-
Chương 18
Một mình đi tới Paris, bay gần năm ngàn cây số cũng xem như là một loại dũng cảm.
Ánh mặt trời rực rỡ, nhưng không giống với giữa hè ở thủ đô, tất cả đều mang tới sự khởi đầu xa lạ.
Khương Dư Dạng hạ cánh xuống Paris không lâu, còn chưa kịp tận hưởng cảnh sắc văn hóa nước ngoài thì cơn buồn ngủ đã ập đến.
Nhịp độ sống của thành phố này rất chậm, xe buýt cũng chậm đến mức khiến cô ngủ gà ngủ gật.
Sau khi xuống xe, Khương Dư Dạng phóng to bản đồ trong điện thoại lên, thuận lợi tìm được chỗ ở. Sau khi nói chuyện với chủ nhà người Trung Quốc và lấy được chìa khóa, cô đẩy vali vào trong nhà.
Paris có quy định không được tự ý dỡ bỏ những ngôi nhà cũ, vậy nên cho dù là ở trung tâm thành phố phồn hoa nhộn nhịp cũng không có nhà cao tầng.
Căn hộ cô thuê rất gần nơi cô làm việc tại trụ sở chính của [ICON] ở Paris, căn hộ khá sáng sủa và rộng rãi.
Lúc nhận được điện thoại của cô giúp việc, Khương Dư Dạng vừa đắp mặt nạ dưỡng da buổi sáng và đang ngồi trước bàn kiểm tra email từ sếp mới của cô gửi tới.
Cô giúp việc bên kia im lặng mấy giây khiến cô hơi nhíu mày, lông mày của cô rất đẹp, tựa “nét xuân sơn”, cùng một đôi mắt hạnh như “làn thu thủy”, kết hợp lại với nhau càng tăng thêm độ xinh đẹp hài hòa.
“Cô ơi, cô còn nghe không ạ?”
Giọng nói của cô có chút mệt mỏi nhưng vẫn nghe rất nhẹ nhàng và êm dịu.
Chỉ mới nghe thấy giọng của cô mà Thẩm Dực lại có cảm giác một ngày không gặp như cách ba thu.
Anh cười khẩy một tiếng, nào có lâu như vậy, có khi anh đang điên rồi cũng nên.
Cô giúp việc cũng không rõ giữa hai người rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, bấm bụng định dùng thân phận người hòa giải ở giữa thì chắc sẽ không có chuyện gì: “Cậu thẩm, cậu ấy…”
Thẩm Dực lập tức ra hiệu “Suyt” như có điều gì đó khó nói.
Cô giúp việc nghĩ hai người đang cãi nhau, để giảng hòa nên đành nói dối: “Tôi không tìm thấy một chiếc khuy măng sét của cậu Thẩm, vì không biết nói thế nào với cậu ấy nên đành gọi cho cô.”
Khương Dư Dạng còn chưa thay quần áo, cô đang mặc một chiếc váy ngủ màu xanh đậm rất nhẹ nhàng thoải mái.
Sau khi nghe xong, tâm trạng cô vô cùng bình tĩnh: “Không phải khuy măng sét của anh ấy luôn được sắp xếp và để vào ngăn đặc biệt sao?”
Sau đó, Khương Dư Dạng thản nhiên nói: “Có thể là anh ấy tự mình làm mất, cô đừng quá áy náy.”
Thẩm Dực: “...”
Thế mà vẫn có thể đổ tội cho anh được, đúng là đi một ngày đàng học một sàng khôn mà.
“À còn chuyện này. Cô à, sau này cháu không ở đó nữa, cháu bay từ lúc tối qua, giờ đang ở Paris rồi.”
Phải nói tạm biệt quá nhiều người, cô cũng không có thời gian để giải thích cho từng người.
“Hả? Cô Khương, vậy là…” Cô giúp việc vẫn coi cô là nữ chủ nhân của căn nhà, cậu Thẩm tuy rằng thờ ơ với mọi người nhưng đối xử với cô Khương thật sự rất tốt.
Sao một đôi trai tài gái sắc như này mà có thể nói chia tay là chia tay được?
“Không có gì, là do bản thân cháu.” Cô nhẹ nhàng đáp, an ủi cô giúp việc: “Cô chăm sóc bản thân cho tốt nhé.”
Mũi bà ấy hơi cay, mấy năm nay bà đi làm giúp việc cho không ít nhà, có thể gặp được người như cô Khương thật sự rất may mắn.
Thẩm Dực siết chặt ngón tay, dùng khẩu hình nói: “Hỏi cô ấy có muốn lấy chỗ quần áo còn lại không?”
Sau khi bà ấy thuật lại chi tiết, Khương Dư Dạng thản nhiên nói: ‘Cô à, đó không phải đồ của cháu, nếu Thẩm Dực mua thì quyền xử lý nằm trong tay anh ấy.”
Thẩm Dực kéo cà vạt rồi cởi ra, trong lòng như đang bị xiềng xích.
“Cô Khương, có phải cô và cậu Thẩm có hiểu lầm gì không?” Biết là chuyện tình cảm của người khác thì mình không nên xen vào, nhưng dù sao bà cũng là người từng trải, không muốn những người cuối cùng đã đến được với nhau lại phải chia xa.
“Không có đâu ạ.” Cô nói rất dứt khoát, không chừa đường lui.
Cả hai bên đều chìm vào khoảng lặng rất lâu.
Thẩm Dực tiếp tục nhờ bà ấy chuyển lời, bảo cô nhớ phải ăn bữa sáng.
Ở thủ đô đang là giữa trưa, nhanh hơn Paris sáu tiếng, bên đó chắc mới sáu hoặc bảy giờ mà thôi.
Mặc dù Khương Dư Dạng biết nấu nướng, song một khi đã vào guồng công việc thì gần như không màng tới mọi thứ. Nếu mà không ăn sáng, cô nhất định sẽ bị hạ đường huyết hoặc là bị đau dạ dày.
Anh thường xuyên ôm cô vào lòng, giống như một lãnh chúa trụy lạc của một vùng lãnh thổ hoang vu, khi cô gái ngoan ngoãn uống thuốc xong anh sẽ giúp cô xoa bụng.
Cảm giác mềm mại và mỏng manh giống như một chú mèo con biếng nhác được anh xoa bụng vậy.
Bây giờ, họ đã xa nhau, giữa hai người sẽ không còn sự dịu dàng như vậy nữa.
Cuộc gọi kéo dài không quá năm phút và kết thúc nhanh như khi nó đến.
Thẩm Dực bình tĩnh lại, muốn cô giúp việc hỏi thăm cũng bởi anh hiểu tính tình Khương Dư Dạng.
Cô không tức giận nhưng rất cứng đầu, nếu mà đã chặn anh trên WeChat thì cơ hội anh được xóa khỏi danh sách chặn của cô gần như bằng không.
Thẩm Dực thầm mỉa mai chính mình, bây giờ anh lại sa cơ đến mức phải mượn danh người khác mới liên lạc được với cô.
…
Mục đích chuyến đi lần này đến Hồng Kông là vì Thẩm Dực muốn đi khảo sát thực tế Công ty Khoa học Công nghệ Di Nguyên.
Người sáng lập rất có thành ý, mấy ngày hôm trước anh ấy đã xem qua bản kế hoạch kinh doanh của bọn họ và dự định gặp mặt ở đây rồi nói chuyện.
Hồng Kông cách quê hương của Khương Dư Dạng rất gần, đi xe chỉ mất tầm vài chục phút, nằm trên một vùng đất thiêng nảy sinh hiền tài, khung cảnh đẹp
và tĩnh lặng.
Thẩm Dực bảo trợ lý báo cáo, tìm một khách sạn không quá tệ trong thị trấn để sau khi bay đến Hồng Kông thì dừng chân ở đó.
Lúc đầu trợ lý hơi ngơ ngác, lúc sau khi kịp phản ứng lại mới nhận ra đây không phải quê hương của cô Khương - Giang Nam đó sao?
Tổng giám đốc Thẩm lại là một người si tình như vậy ư?!
Công ty Khoa học Công nghệ Di Nguyên chuyên về nguồn năng lượng mới, đáp ứng lời kêu gọi chính sách và phát triển tốt với sự hỗ trợ của các dự án trọng điểm.
Nhà sáng lập Sài Tuấn cũng có chút danh tiếng ở trong ngành. Anh ấy học trường đại học hàng đầu, sau khi tốt nghiệp thì tập trung vào khởi nghiệp, tuổi còn trẻ và nền tảng gia đình cũng không kém.
Hai người hẹn gặp nhau lần đầu ở trên thuyền, mặt nước lăn tăn, mưa nhỏ rơi trên lá chuối bên bờ sông làm nổi bật thêm màu xanh biêng biếc của lá chuối.
Thẩm Dực hiếm khi có được giây phút nhàn nhã như vậy, giống như một sợi dây bị căng quá lâu rồi đột nhiên thả lỏng.
Người chèo thuyền chèo ở đầu thuyền, anh ngồi ở dưới mui thuyền, trong tầm mắt là nước biếc núi xanh, xung quanh đầy mây mù.
Lần trước tới đây anh chỉ muốn hoàn thành nhiệm vụ, cũng chưa kịp thưởng thức phong cảnh xinh đẹp của thị trấn nhỏ bé này, lúc này tìm cơ hội có thể mở rộng tầm mắt.
“Tổng giám đốc Thẩm, anh nếm thử cái này đi.” Sài Tuấn rót cho anh một ly rượu gạo, thơm ngon ngọt ngào.
Tiếng mưa có thể dễ dàng khiến người ta thư thái đầu óc, anh nhấp một ngụm, cảm thấy mùi hương thật sự rất tuyệt, đây là món ngon mà ở thủ đô thì không thể thưởng thức được.
“Ngon thật đấy.”
Sài Tuấn lại giới thiệu cho anh những đặc sản ở địa phương, ví dụ như những hàng đậu phụ non trên phố, nhà hàng Giang Chiết ở phía nam, nói năng vô cùng rành mạch, rõ ràng.
Thẩm Dực vừa nghe vừa tưởng tượng đến cô gái trong bộ đồng phục mỗi mỗi buổi sáng đều đến cửa hàng mua một bát đậu phụ non, nếu ở trên đường mà gặp mưa, cũng không biết có che ô hay không.
Sống ở đâu thì tính cách cũng giống như vậy, chẳng trách cô gái nhỏ của anh vừa tươi mát lại đầy sức sống như vậy.
Gạch xanh ngói xanh, sao mà khắp nơi đều thấy bóng dáng của cô vậy?
Sài Tuấn cảm khái nói: “Chúng tôi khởi nghiệp giống như chèo thuyền, bản thân là người cầm lái, môi trường rộng lớn là nước chảy, phương hướng sai lầm
nhất định sẽ sinh ra bất công. Nơi này cũng là quê hương của vợ tôi, tôi lựa chọn từ thủ đô đến Hồng Kông khởi nghiệp, nếu bảo không có lý tưởng hay hoài bão thì khó mà có thể làm được. Cho đến nay, mặc dù tôi vẫn chưa hài lòng với tình hình hiện tại, nhưng nếu dấn thân vào ngành năng lượng mới này thì dù thế nào cũng phải cống hiến được chút thành tích.”
Thẩm Dực trầm ngâm một lát: “Tôi đã xem kỹ kế hoạch kinh doanh của quý công ty, rất phù hợp với lĩnh vực mà tôi muốn đầu tư.”
Trong lúc nói chuyện, mặt trời chiều ngả về tây, hai người đã tận hứng nên để cho người chèo thuyền chèo đến bên bờ.
Anh vẫn còn nhớ, cô đã từng nói rất thích quê hương của mình, tiếc là không có cơ hội quay về, cho dù là quay về thì cũng sợ chỉ còn là cảnh còn người mất.
Kết thúc hai ngày khảo sát, Thẩm Dực lại bay từ Hồng Kông về thủ đô.
Đêm đó, anh đăng mấy tấm ảnh phong cảnh trong trấn nhỏ, không chỉnh sửa bất kỳ cái gì. Trong camera của điện thoại, bức ảnh rất tự nhiên và xinh đẹp.
Vừa mới đăng ảnh nhưng đã có rất nhiều người nhấn thích.
Chuyện này thật đáng ngạc nhiên, Thẩm Dực chưa bao giờ đăng gì lên mạng xã hội cả. Trang cá nhân trống không khiến cho một số người muốn nịnh nọt cũng không có chỗ để phát huy.
Nhân cơ hội này, bên dưới phần bình luận có người hỏi có phải anh đi du lịch một chuyến tới tiên cảnh của nhân gian không, để hôm nào cũng dẫn vợ và con
đi theo cùng.
Dẫn theo vợ con cùng đi?
Anh phiền lòng nhấn tắt màn hình, không xem bình luận mới nhất nữa.
Trong công ty, khi mọi người còn đang trò chuyện về việc tổng giám đốc Thẩm tám trăm năm mới đăng lên trang cá nhân một lần thì anh đã quay trở lại, bước đi mạnh mẽ, đi thẳng qua mà không hề chớp mắt.
Trong phòng làm việc nhất thời lặng ngắt như tờ.
Bề ngoài thoạt nhìn yên ả như nước mùa thu nhưng trong nhóm chat đã bùng nổ.
[Có ai còn nhớ hai hôm trước sếp Thẩm hủy bỏ lịch họp vào phút chót không? Chuyện kinh thiên động địa đây, tổng giám đốc Thẩm bị bạn gái đá rồi!]
[Tin chuẩn không đấy? Với điều kiện của tổng giám đốc Thẩm thì thiếu gì gái theo chứ, có cô ả nào lại ngu ngơ thiếu sự đời thế?]
[Nói chung là mấy người nên tém tém lại đi, làm việc đàng hoàng vào, sếp lớn thất tình thì hơi khó chiều đấy nhé]
…
Người phụ nữ bị chê là thiếu sự đời Khương Dư Dạng đang nỗ lực thích nghi với nhịp sống ở Paris.
Paris là một nơi vừa lãng mạn lại mê hoặc lạ thường, đến đây vài ngày đúng là một trải nghiệm mới mẻ.
Cấp trên của cô là phó tổng biên tập điều hành của [ICON]. Đó là một người đàn ông tóc vàng, gu thời trang vô cùng nhạy bén, nghe đồn là có rất nhiều show thời trang nếu không mời được anh ta thì sẽ không mở show.
Chỉ cần anh ta đến nhất định sẽ được ngồi hàng ghế đầu.
Trong email nêu chi tiết nơi làm việc và công việc cụ thể của cô, bao gồm cả quy định về trang phục. Lật đến trang cuối cùng, có một câu hỏi mở mà cô nghĩ có thể là một bài kiểm tra ngắn.
Câu hỏi đặt ra là nêu tên một trong những show thời trang yêu thích của cô trong những năm gần đây và tại sao.
Buổi trình diễn thời trang Alexander McQueen xuân hè 2018, phong cách cổ điển, là buổi trình diễn độc đáo nhất trong đầu cô hiện nay.
Ngày mai mới đến công ty báo cáo nên hôm nay cô vẫn còn thời gian đến trung tâm thương mại mua đồ. Có không ít đồ cần mua mà lại chỉ đi một mình, Khương Dư Dạng đành phải dùng giấy ghi chú tạm thời để nhớ được danh sách những đồ cần mua.
Đi dạo một vòng, xe mua sắm đã đầy ắp, sau đó Khương Dư Dạng xếp hàng tính tiền để lấy tiền thừa.
Trên đường trở về nhà trọ, có người đàn ông chủ động tới hỏi cô có muốn giúp một tay hay không nhưng đã bị cô từ chối.
Con gái một mình ở nước ngoài, dẫn người lạ đến chỗ ở của mình chắc chắn chả phải điều gì tốt lành cả.
Cô mua một chiếc ghế tựa cần phải tự mình lắp ráp, các bộ phận không phức tạp nhưng trên bản vẽ lại không có hướng dẫn lắp ráp chi tiết, chỉ có bản vẽ hoàn thiện.
Chẳng lẽ người ta nghĩ ai cũng là thiên tài hả?
Khương Dư Dạng hít sâu một hơi, nhớ tới lúc trước ở Oceanwide International, Thẩm Dực sửa tới sửa lui một đôi robot. Anh giống như một bác sĩ kỳ diệu vậy, cây khô gặp xuân, chẳng mấy chốc đã có thể làm cho những con robot đó hoạt động lại được.
Lắp ráp một cái ghế đối với anh mà nói thì giống như một món đồ chơi mà thôi.
Trong lúc đầu đầy mồ hôi, cô nhận được một tin nhắn Kiều Tụng gửi tới. Đầu tiên cô ấy gửi một tấm hình, trên đó là trang cá nhân của Thẩm Dực.
Sau đó nhắn tin: [Dạng Dạng, tên khốn đó đi đến thị trấn Tô mà cậu sống lúc trước này, lại còn viết cả dòng caption làm màu nữa chứ, đúng là giỏi làm bộ làm tịch!]
Ánh mặt trời rực rỡ, nhưng không giống với giữa hè ở thủ đô, tất cả đều mang tới sự khởi đầu xa lạ.
Khương Dư Dạng hạ cánh xuống Paris không lâu, còn chưa kịp tận hưởng cảnh sắc văn hóa nước ngoài thì cơn buồn ngủ đã ập đến.
Nhịp độ sống của thành phố này rất chậm, xe buýt cũng chậm đến mức khiến cô ngủ gà ngủ gật.
Sau khi xuống xe, Khương Dư Dạng phóng to bản đồ trong điện thoại lên, thuận lợi tìm được chỗ ở. Sau khi nói chuyện với chủ nhà người Trung Quốc và lấy được chìa khóa, cô đẩy vali vào trong nhà.
Paris có quy định không được tự ý dỡ bỏ những ngôi nhà cũ, vậy nên cho dù là ở trung tâm thành phố phồn hoa nhộn nhịp cũng không có nhà cao tầng.
Căn hộ cô thuê rất gần nơi cô làm việc tại trụ sở chính của [ICON] ở Paris, căn hộ khá sáng sủa và rộng rãi.
Lúc nhận được điện thoại của cô giúp việc, Khương Dư Dạng vừa đắp mặt nạ dưỡng da buổi sáng và đang ngồi trước bàn kiểm tra email từ sếp mới của cô gửi tới.
Cô giúp việc bên kia im lặng mấy giây khiến cô hơi nhíu mày, lông mày của cô rất đẹp, tựa “nét xuân sơn”, cùng một đôi mắt hạnh như “làn thu thủy”, kết hợp lại với nhau càng tăng thêm độ xinh đẹp hài hòa.
“Cô ơi, cô còn nghe không ạ?”
Giọng nói của cô có chút mệt mỏi nhưng vẫn nghe rất nhẹ nhàng và êm dịu.
Chỉ mới nghe thấy giọng của cô mà Thẩm Dực lại có cảm giác một ngày không gặp như cách ba thu.
Anh cười khẩy một tiếng, nào có lâu như vậy, có khi anh đang điên rồi cũng nên.
Cô giúp việc cũng không rõ giữa hai người rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, bấm bụng định dùng thân phận người hòa giải ở giữa thì chắc sẽ không có chuyện gì: “Cậu thẩm, cậu ấy…”
Thẩm Dực lập tức ra hiệu “Suyt” như có điều gì đó khó nói.
Cô giúp việc nghĩ hai người đang cãi nhau, để giảng hòa nên đành nói dối: “Tôi không tìm thấy một chiếc khuy măng sét của cậu Thẩm, vì không biết nói thế nào với cậu ấy nên đành gọi cho cô.”
Khương Dư Dạng còn chưa thay quần áo, cô đang mặc một chiếc váy ngủ màu xanh đậm rất nhẹ nhàng thoải mái.
Sau khi nghe xong, tâm trạng cô vô cùng bình tĩnh: “Không phải khuy măng sét của anh ấy luôn được sắp xếp và để vào ngăn đặc biệt sao?”
Sau đó, Khương Dư Dạng thản nhiên nói: “Có thể là anh ấy tự mình làm mất, cô đừng quá áy náy.”
Thẩm Dực: “...”
Thế mà vẫn có thể đổ tội cho anh được, đúng là đi một ngày đàng học một sàng khôn mà.
“À còn chuyện này. Cô à, sau này cháu không ở đó nữa, cháu bay từ lúc tối qua, giờ đang ở Paris rồi.”
Phải nói tạm biệt quá nhiều người, cô cũng không có thời gian để giải thích cho từng người.
“Hả? Cô Khương, vậy là…” Cô giúp việc vẫn coi cô là nữ chủ nhân của căn nhà, cậu Thẩm tuy rằng thờ ơ với mọi người nhưng đối xử với cô Khương thật sự rất tốt.
Sao một đôi trai tài gái sắc như này mà có thể nói chia tay là chia tay được?
“Không có gì, là do bản thân cháu.” Cô nhẹ nhàng đáp, an ủi cô giúp việc: “Cô chăm sóc bản thân cho tốt nhé.”
Mũi bà ấy hơi cay, mấy năm nay bà đi làm giúp việc cho không ít nhà, có thể gặp được người như cô Khương thật sự rất may mắn.
Thẩm Dực siết chặt ngón tay, dùng khẩu hình nói: “Hỏi cô ấy có muốn lấy chỗ quần áo còn lại không?”
Sau khi bà ấy thuật lại chi tiết, Khương Dư Dạng thản nhiên nói: ‘Cô à, đó không phải đồ của cháu, nếu Thẩm Dực mua thì quyền xử lý nằm trong tay anh ấy.”
Thẩm Dực kéo cà vạt rồi cởi ra, trong lòng như đang bị xiềng xích.
“Cô Khương, có phải cô và cậu Thẩm có hiểu lầm gì không?” Biết là chuyện tình cảm của người khác thì mình không nên xen vào, nhưng dù sao bà cũng là người từng trải, không muốn những người cuối cùng đã đến được với nhau lại phải chia xa.
“Không có đâu ạ.” Cô nói rất dứt khoát, không chừa đường lui.
Cả hai bên đều chìm vào khoảng lặng rất lâu.
Thẩm Dực tiếp tục nhờ bà ấy chuyển lời, bảo cô nhớ phải ăn bữa sáng.
Ở thủ đô đang là giữa trưa, nhanh hơn Paris sáu tiếng, bên đó chắc mới sáu hoặc bảy giờ mà thôi.
Mặc dù Khương Dư Dạng biết nấu nướng, song một khi đã vào guồng công việc thì gần như không màng tới mọi thứ. Nếu mà không ăn sáng, cô nhất định sẽ bị hạ đường huyết hoặc là bị đau dạ dày.
Anh thường xuyên ôm cô vào lòng, giống như một lãnh chúa trụy lạc của một vùng lãnh thổ hoang vu, khi cô gái ngoan ngoãn uống thuốc xong anh sẽ giúp cô xoa bụng.
Cảm giác mềm mại và mỏng manh giống như một chú mèo con biếng nhác được anh xoa bụng vậy.
Bây giờ, họ đã xa nhau, giữa hai người sẽ không còn sự dịu dàng như vậy nữa.
Cuộc gọi kéo dài không quá năm phút và kết thúc nhanh như khi nó đến.
Thẩm Dực bình tĩnh lại, muốn cô giúp việc hỏi thăm cũng bởi anh hiểu tính tình Khương Dư Dạng.
Cô không tức giận nhưng rất cứng đầu, nếu mà đã chặn anh trên WeChat thì cơ hội anh được xóa khỏi danh sách chặn của cô gần như bằng không.
Thẩm Dực thầm mỉa mai chính mình, bây giờ anh lại sa cơ đến mức phải mượn danh người khác mới liên lạc được với cô.
…
Mục đích chuyến đi lần này đến Hồng Kông là vì Thẩm Dực muốn đi khảo sát thực tế Công ty Khoa học Công nghệ Di Nguyên.
Người sáng lập rất có thành ý, mấy ngày hôm trước anh ấy đã xem qua bản kế hoạch kinh doanh của bọn họ và dự định gặp mặt ở đây rồi nói chuyện.
Hồng Kông cách quê hương của Khương Dư Dạng rất gần, đi xe chỉ mất tầm vài chục phút, nằm trên một vùng đất thiêng nảy sinh hiền tài, khung cảnh đẹp
và tĩnh lặng.
Thẩm Dực bảo trợ lý báo cáo, tìm một khách sạn không quá tệ trong thị trấn để sau khi bay đến Hồng Kông thì dừng chân ở đó.
Lúc đầu trợ lý hơi ngơ ngác, lúc sau khi kịp phản ứng lại mới nhận ra đây không phải quê hương của cô Khương - Giang Nam đó sao?
Tổng giám đốc Thẩm lại là một người si tình như vậy ư?!
Công ty Khoa học Công nghệ Di Nguyên chuyên về nguồn năng lượng mới, đáp ứng lời kêu gọi chính sách và phát triển tốt với sự hỗ trợ của các dự án trọng điểm.
Nhà sáng lập Sài Tuấn cũng có chút danh tiếng ở trong ngành. Anh ấy học trường đại học hàng đầu, sau khi tốt nghiệp thì tập trung vào khởi nghiệp, tuổi còn trẻ và nền tảng gia đình cũng không kém.
Hai người hẹn gặp nhau lần đầu ở trên thuyền, mặt nước lăn tăn, mưa nhỏ rơi trên lá chuối bên bờ sông làm nổi bật thêm màu xanh biêng biếc của lá chuối.
Thẩm Dực hiếm khi có được giây phút nhàn nhã như vậy, giống như một sợi dây bị căng quá lâu rồi đột nhiên thả lỏng.
Người chèo thuyền chèo ở đầu thuyền, anh ngồi ở dưới mui thuyền, trong tầm mắt là nước biếc núi xanh, xung quanh đầy mây mù.
Lần trước tới đây anh chỉ muốn hoàn thành nhiệm vụ, cũng chưa kịp thưởng thức phong cảnh xinh đẹp của thị trấn nhỏ bé này, lúc này tìm cơ hội có thể mở rộng tầm mắt.
“Tổng giám đốc Thẩm, anh nếm thử cái này đi.” Sài Tuấn rót cho anh một ly rượu gạo, thơm ngon ngọt ngào.
Tiếng mưa có thể dễ dàng khiến người ta thư thái đầu óc, anh nhấp một ngụm, cảm thấy mùi hương thật sự rất tuyệt, đây là món ngon mà ở thủ đô thì không thể thưởng thức được.
“Ngon thật đấy.”
Sài Tuấn lại giới thiệu cho anh những đặc sản ở địa phương, ví dụ như những hàng đậu phụ non trên phố, nhà hàng Giang Chiết ở phía nam, nói năng vô cùng rành mạch, rõ ràng.
Thẩm Dực vừa nghe vừa tưởng tượng đến cô gái trong bộ đồng phục mỗi mỗi buổi sáng đều đến cửa hàng mua một bát đậu phụ non, nếu ở trên đường mà gặp mưa, cũng không biết có che ô hay không.
Sống ở đâu thì tính cách cũng giống như vậy, chẳng trách cô gái nhỏ của anh vừa tươi mát lại đầy sức sống như vậy.
Gạch xanh ngói xanh, sao mà khắp nơi đều thấy bóng dáng của cô vậy?
Sài Tuấn cảm khái nói: “Chúng tôi khởi nghiệp giống như chèo thuyền, bản thân là người cầm lái, môi trường rộng lớn là nước chảy, phương hướng sai lầm
nhất định sẽ sinh ra bất công. Nơi này cũng là quê hương của vợ tôi, tôi lựa chọn từ thủ đô đến Hồng Kông khởi nghiệp, nếu bảo không có lý tưởng hay hoài bão thì khó mà có thể làm được. Cho đến nay, mặc dù tôi vẫn chưa hài lòng với tình hình hiện tại, nhưng nếu dấn thân vào ngành năng lượng mới này thì dù thế nào cũng phải cống hiến được chút thành tích.”
Thẩm Dực trầm ngâm một lát: “Tôi đã xem kỹ kế hoạch kinh doanh của quý công ty, rất phù hợp với lĩnh vực mà tôi muốn đầu tư.”
Trong lúc nói chuyện, mặt trời chiều ngả về tây, hai người đã tận hứng nên để cho người chèo thuyền chèo đến bên bờ.
Anh vẫn còn nhớ, cô đã từng nói rất thích quê hương của mình, tiếc là không có cơ hội quay về, cho dù là quay về thì cũng sợ chỉ còn là cảnh còn người mất.
Kết thúc hai ngày khảo sát, Thẩm Dực lại bay từ Hồng Kông về thủ đô.
Đêm đó, anh đăng mấy tấm ảnh phong cảnh trong trấn nhỏ, không chỉnh sửa bất kỳ cái gì. Trong camera của điện thoại, bức ảnh rất tự nhiên và xinh đẹp.
Vừa mới đăng ảnh nhưng đã có rất nhiều người nhấn thích.
Chuyện này thật đáng ngạc nhiên, Thẩm Dực chưa bao giờ đăng gì lên mạng xã hội cả. Trang cá nhân trống không khiến cho một số người muốn nịnh nọt cũng không có chỗ để phát huy.
Nhân cơ hội này, bên dưới phần bình luận có người hỏi có phải anh đi du lịch một chuyến tới tiên cảnh của nhân gian không, để hôm nào cũng dẫn vợ và con
đi theo cùng.
Dẫn theo vợ con cùng đi?
Anh phiền lòng nhấn tắt màn hình, không xem bình luận mới nhất nữa.
Trong công ty, khi mọi người còn đang trò chuyện về việc tổng giám đốc Thẩm tám trăm năm mới đăng lên trang cá nhân một lần thì anh đã quay trở lại, bước đi mạnh mẽ, đi thẳng qua mà không hề chớp mắt.
Trong phòng làm việc nhất thời lặng ngắt như tờ.
Bề ngoài thoạt nhìn yên ả như nước mùa thu nhưng trong nhóm chat đã bùng nổ.
[Có ai còn nhớ hai hôm trước sếp Thẩm hủy bỏ lịch họp vào phút chót không? Chuyện kinh thiên động địa đây, tổng giám đốc Thẩm bị bạn gái đá rồi!]
[Tin chuẩn không đấy? Với điều kiện của tổng giám đốc Thẩm thì thiếu gì gái theo chứ, có cô ả nào lại ngu ngơ thiếu sự đời thế?]
[Nói chung là mấy người nên tém tém lại đi, làm việc đàng hoàng vào, sếp lớn thất tình thì hơi khó chiều đấy nhé]
…
Người phụ nữ bị chê là thiếu sự đời Khương Dư Dạng đang nỗ lực thích nghi với nhịp sống ở Paris.
Paris là một nơi vừa lãng mạn lại mê hoặc lạ thường, đến đây vài ngày đúng là một trải nghiệm mới mẻ.
Cấp trên của cô là phó tổng biên tập điều hành của [ICON]. Đó là một người đàn ông tóc vàng, gu thời trang vô cùng nhạy bén, nghe đồn là có rất nhiều show thời trang nếu không mời được anh ta thì sẽ không mở show.
Chỉ cần anh ta đến nhất định sẽ được ngồi hàng ghế đầu.
Trong email nêu chi tiết nơi làm việc và công việc cụ thể của cô, bao gồm cả quy định về trang phục. Lật đến trang cuối cùng, có một câu hỏi mở mà cô nghĩ có thể là một bài kiểm tra ngắn.
Câu hỏi đặt ra là nêu tên một trong những show thời trang yêu thích của cô trong những năm gần đây và tại sao.
Buổi trình diễn thời trang Alexander McQueen xuân hè 2018, phong cách cổ điển, là buổi trình diễn độc đáo nhất trong đầu cô hiện nay.
Ngày mai mới đến công ty báo cáo nên hôm nay cô vẫn còn thời gian đến trung tâm thương mại mua đồ. Có không ít đồ cần mua mà lại chỉ đi một mình, Khương Dư Dạng đành phải dùng giấy ghi chú tạm thời để nhớ được danh sách những đồ cần mua.
Đi dạo một vòng, xe mua sắm đã đầy ắp, sau đó Khương Dư Dạng xếp hàng tính tiền để lấy tiền thừa.
Trên đường trở về nhà trọ, có người đàn ông chủ động tới hỏi cô có muốn giúp một tay hay không nhưng đã bị cô từ chối.
Con gái một mình ở nước ngoài, dẫn người lạ đến chỗ ở của mình chắc chắn chả phải điều gì tốt lành cả.
Cô mua một chiếc ghế tựa cần phải tự mình lắp ráp, các bộ phận không phức tạp nhưng trên bản vẽ lại không có hướng dẫn lắp ráp chi tiết, chỉ có bản vẽ hoàn thiện.
Chẳng lẽ người ta nghĩ ai cũng là thiên tài hả?
Khương Dư Dạng hít sâu một hơi, nhớ tới lúc trước ở Oceanwide International, Thẩm Dực sửa tới sửa lui một đôi robot. Anh giống như một bác sĩ kỳ diệu vậy, cây khô gặp xuân, chẳng mấy chốc đã có thể làm cho những con robot đó hoạt động lại được.
Lắp ráp một cái ghế đối với anh mà nói thì giống như một món đồ chơi mà thôi.
Trong lúc đầu đầy mồ hôi, cô nhận được một tin nhắn Kiều Tụng gửi tới. Đầu tiên cô ấy gửi một tấm hình, trên đó là trang cá nhân của Thẩm Dực.
Sau đó nhắn tin: [Dạng Dạng, tên khốn đó đi đến thị trấn Tô mà cậu sống lúc trước này, lại còn viết cả dòng caption làm màu nữa chứ, đúng là giỏi làm bộ làm tịch!]
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook