Chiến Vương Long Phi
-
Quyển 2 - Chương 55: Hiến nghệ
Bên trong Yến hội, Long Chiến Nhã vẫn như lần đầu, im lặng ăn này nọ.
“Ăn ngon sao?” Nếu tiểu nữ nhân thích ngự trù này làm, hắn không ngại mang ngự trù về vương phủ.
“Bình thường.” Long Chiến Nhã bĩu môi.
Bình thường? Sao nàng còn ăn.
“Không ăn này nọ thực nhàm chán.” Làm như hiểu được khó hiểu của Mặc Sĩ Lưu Thương, Long Chiến Nhã mở miệng giải thích.
Rượu quá ba tuần, Mặc Sĩ Lưu Thương sắc mặt càng ngày càng đen. Long Chiến Nam không nói, là ca ca của tiểu nữ nhân, hắn có thể bỏ qua, nhưng Lăng Ngạo Phong, Cố Hiểu Hàn, Lãnh Thu và Phong Như An bốn người kia xảy ra chuyện gì? Từ lúc yến hội bắt đầu đến giờ đều nhìn ngắm tiểu nữ nhân của hắn, không cần mắt của mình nữa sao? Nhất là cái tên Phong Như An kia, hằng ngày rất an nhàn sao? Ném qua một ánh mắt cảnh cáo, lại được đến một cái tươi cười ôn hòa vô hại của đối phương, thực nín thở!
“Làm sao vậy?” Nam nhân này vì sao mất hứng? Thuận tay gắp miếng thịt, đưa đến bên miệng Mặc Sĩ Lưu Thương.
“Không có việc gì.” Há mồm ăn miếng thịt được đút bên miệng, tâm tình Mặc Sĩ Lưu Thương lập tức tốt lên.
Mặc Sĩ Lưu Thương tốc độ biến sắc trên mặt cực nhanh, Tiêu Triết và Mặc Sĩ Lưu Vũ sợ hãi than vãn.
“Thần nữ Nhạc Phán Nhi tham kiến hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.” Cắt ngang hai màn biểu diễn nhàm chán, Nhạc Phán Nhi thướt tha đi đến giữa sân, mềm mại quỳ xuống.
“Chậc chậc, dùng linh đan diệu dược gì sao? Thế nhưng khỏi nhanh như vậy. Thật sự là đáng tiếc.” Thoáng nghe được thanh âm quen tai, Long Chiến Nhã ngẩng đầu, liền thấy Nhạc Phán Nhi hoàn hảo như chưa có chuyện gì.
“Muốn đánh, cứ để Tiêu Triết đi.”
Lời nói của Mặc Sĩ Lưu Thương làm cho Long Chiến Nhã vui vẻ, Tiêu Triết và Mặc Sĩ Lưu Vũ bối rối.
Quả nhiên, tam ca (vương gia) đối với nữ nhân này không có sủng nhất mà chỉ có sủng hơn thế, quả thực khiêu khích thần kinh của bọn họ.
“Là Phán Nhi sao, Phán Nhi có chuyện gì?” Một tia không vui nhanh chóng hiện lên trong đáy mắt Mặc Sĩ Cổ, lướt nhìn qua, sau đó lại trở về bộ dáng hiền lành bộ.
“Phán Nhi nghe nói Chiến vương tầm bảo trở về, cũng mang về một tàng bảo đồ mới, nguyện đàn một khúc chúc mừng Chiến vương.”
Tả tướng vốn cười tủm tỉm, sắc mặt liền trắt toát.
Ánh mắt Mặc Sĩ Cổ tối sầm lại, dư quang đảo qua sắc mặt tái nhợt của Tả tướng. Trước khi tiệc tối, hắn đã triệu kiến Mặc Sĩ Lưu Thương, biết hắn mang chỉ về một tàng bảo đồ, mà không có gì bảo tàng gì khác. Lúc ấy, bên trong ngự thư phòng ngoại trừ bốn đứa con trai và một đứa con gái của mình ra, ngay cả nội thị tổng quản cũng đều không có. Hiện tại Nhạc Phán Nhi thế nhưng lại biết. Ánh mắt Mặc Sĩ Cổ lại đảo qua Mặc Sĩ Lưu Vân và Mặc Sĩ Lưu Dạ.
“Tốt, Phán Nhi có lòng.” Mặc Sĩ Cổ ha ha cười, chuẩn yêu cầu của Nhạc Phán Nhi.
Thị nữ mang đến một cái đàn tranh, Nhạc Phán Nhi phong tình vạn chủng đứa mắt liếc nhìn Mặc Sĩ Lưu Thương, song ngồi xuống làm ra dáng vẻ gảy gảy âm chuẩn.
Tiếng đàn vang lên, toàn bộ đều lâm vào một loại không khí gượng gạo.
Tuy rằng Long Chiến Nhã đều đang chuyên tâm ăn, nhưng không có nghĩa là nàng không quan tâm đến sự tình, lúc này nghe được tiếng đàn, mày liễu khẽ nâng, buông đôi đũa, cầm lên chén trà, tươi cười khả ái nhìn Nhạc Phán Nhi.
Tiêu Triết sửng sốt, phản ứng đầu tiên là nhìn Long Chiến Nhã, sau khi thấy phản ứng của Long Chiến Nhã, lại nhìn về phía Nhạc Phán Nhi, ánh mắt tràn ngập khinh thường, còn mang theo một chút đồng tình.
Mặc Sĩ Lưu Vũ trợn to mắt nhìn nữ nhân to gan kia. Trước không cần biết tiểu tẩu tử sẽ có phản ứng gì, chính là tam ca nhất định sẽ lột da của nàng xuống.
Tiếng đàn vừa vang, Mặc Sĩ Lưu Thương bắt đầu tản ra lãnh khí, khuôn mặt tuấn tú đen có thể giọt ra nước, mày cau chặt đến nổi có thể kẹp chết con ruồi. Quay đầu nhìn Long Chiến Nhã, liền thấy ánh mắt trêu tức và nụ cười tà khí của nàng. Lại nhìn ánh mắt Nhạc Phán Nhi, gần như muốn mang nàng lăng trì. Chết tiệt! Đây là nhạc khúc mà nữ nhân kia muốn chúc mừng hắn? Ai chuẩn nữ nhân kia đàn cho hắn khúc [Phượng cầu hoàng]?! Nàng ta thiếu nam nhân sao? Hắn không ngại thành toàn cho nàng ta!
Mà khuôn mặt nhỏ nhắn của Nhạc Phán Nhi đã ửng hồng, còn đang trong ảo tưởng tình yêu tốt đẹp của mình mà không thoát ra được, hoàn toàn không cảm thấy xung quanh khác thường.
Bất luận như thế nào cũng không ai cắt ngang Nhạc Phán Nhi. Một khúc kết thúc, Nhạc Phán Nhi giương mắt nhìn về phía người trong lòng nàng, phát hiện hắn đang nhìn nàng, chẳng qua ánh mắt lãnh liệt, làm cho nàng không khỏi sợ run cả người. Hắn là đang trách nàng chọn nhạc khúc này để đàn sao? Phượng cầu hoàng, nguyên bản là nam nhân đánh đàn cho nữ nhân để cầu tình yêu, nhưng nàng thật sự không tìm thấy bài nào thích hợp để diễn tả tâm ý của mình, hắn không thể vì vậy mà trách nàng. Nhạc Phán Nhi có chút kinh hoảng, có chút ủy khuất, ánh mắt trong suốt như nước hồ nhìn về phía Mặc Sĩ Lưu Thương, rất đáng thương.
Long Chiến Nhã trong mắt hiện lên một tia không vui, tay nhỏ bé đặt bên hông Mặc Sĩ Lưu Thương mà nhéo. Đã lâu không có làm động tác này, nhìn gương mặt ẩn nhẫn của Mặc Sĩ Lưu Thương, thật đúng là thích a.
“Vương gia.” Thanh âm ủy khuất của Nhạc Phán Nhi vang lên, âm cuối run rẩy, mềm mại ngả nghiêng.
Tiêu Triết và Mặc Sĩ Lưu Vũ cả người run lên, chấn động mà nổi hết da gà.
“Nhạc cô nương, hảo cầm kĩ.” Long Chiến Nhã ngược lại mở miệng trước cắt ngang không khí trầm mặc, coi như giải vây cho Nhạc Phán Nhi đang tự mang mình ra làm trò cười ở giữa hội, chẳng qua là không có người cảm kích thôi.
“Phán Nhi từ nhỏ luyện cầm, cầm kĩ đương nhiên là so với người chưa chạm cầm bao giờ tốt hơn rất nhiều.”
Long Chiến Nhã sờ sờ cái mũi, vô tội nhìn về phía Mặc Sĩ Lưu Thương. Nữ nhân kia là đang châm chọc nàng? Nàng đã làm gì đâu?
Vươn tay đưa đến, mang Long Chiến Nhã ôm vào lòng, căn bản không cần nói lời an ủi, ánh mắt nhìn Nhạc Phán Nhi lạnh thêm hai phần.
“Nhạc cô nương, một khúc [Phượng cầu hoàng] này không biết là cầu ai?” Phong Như An vẫn như cũ, tươi cười ôn hòa, lại hỏi một vấn đề mà trong lòng mọi người đều biết rõ, chính là muốn Nhạc Phán Nhi khẳng định rõ hơn.
Nhạc Phán Nhi trong lòng tuy rằng ảo não, nhưng khó được cơ hội, nàng không nghĩ bỏ qua, nếu hôm nay bỏ qua, nàng chắc chắn mất đi cơ hội. Nhất là xem tình hình hiện tại, Chiến vương đối với tiểu tiện nhân kia cưng chìu hết mực, ngày sau, nếu tiểu tiện nhân kia lại sinh cho Vương gia đứa nhỏ, vậy xem như nàng mất hết cơ hội a. Lòng kiên quyết, Nhạc Phán Nhi quyết định thổ lộ.
“Phán Nhi cầu thủy chung chỉ có một người là Chiến vương. Lưu Thương, cuộc đời này của Phán Nhi chỉ có chàng, không phải chàng sẽ không gả.”
“Lớn mật!” Nhạc Phán Nhi kiên định vừa thốt lên một lời yêu, Mặc Sĩ Lưu Thương lửa giận liền tăng cao. “Ai đưa cho ngươi quyền gọi tên của bổn vương?”
“Vương gia, Phán Nhi chính là, chính là......” Nhìn Mặc Sĩ Lưu Thương phẫn nộ, Nhạc Phán Nhi hoảng đến độ muốn khóc ra.
“Người tới, mang nữ nhân này ra ngoài cho bổn vương! Bổn vương không muốn lại nhìn thấy nàng!” Nước mắt của Nhạc Phán Nhi làm cho Mặc Sĩ Lưu Thương càng thêm căm ghét, bàn tay to vung lên, hai thị vệ bước ra khỏi hàng, chấp hành mệnh lệnh.
“Không! Không được, Vương gia! Phán Nhi yêu người!” Nhạc Phán Nhi khóc hô.
“Nhưng bổn vương không thích ngươi!” Mặc Sĩ Lưu Thương trong lòng không hề thương hương tiếc ngọc, lời vừa khỏi miệng chính là trực tiếp đáp trả.
“Không thích ta? Không thích ta? Đừng lo, đừng lo! Vương gia không thích, ta cũng không cần nhanh! Phán Nhi chỉ cần có thể làm bạn bên cạnh Vương gia là tốt rồi! Cầu Vương gia thành toàn cho Phán Nhi!” Nhạc Phán Nhi đã sớm không có hình tượng, lảo đảo chạy đến Mặc Sĩ Lưu Thương, cuối cùng ngã sấp xuống bên chân Mặc Sĩ Lưu Thương, túm lấy góc Mặc Sĩ Lưu Thương thỉnh cầu .
“Bên người bổn vương, vĩnh viễn chỉ có một người là Nhã nhi. Mang đi!” Không chút do dự xé rách y bào, cũng đồng thời xé rách tấm lòng như thủy tinh của một thiếu nữ.
Nhạc Phán Nhi tê tâm phế liệt, tiếng khóc la càng ngày càng xa, trong sảnh yến im lặng quỷ dị.
Cảm giác được cảm xúc của Mặc Sĩ Lưu Thương có chút không tốt, Long Chiến Nhã dương đầu, hôn cằm hắn.
Mặc Sĩ Lưu Thương cúi đầu nhìn tiểu nữ nhân trong lòng, nhìn ánh mắt trong suốt tràn đầy ý cười của nàng, lãnh khí cứng rắn cũng nhu hòa xuống một chút.
“Vương phi chẳng lẽ không tỏ ý gì sao?” Thanh âm đột ngột, đánh vỡ bầu không khí yên tĩnh, cũng phá vỡ khung cảnh màu hồng của Long Chiến Nhã và Mặc Sĩ Lưu Thương. Người nói chuyện là Triều Kì, ca ca song sinh của Bộ binh Thượng Thư.
“Bổn vương phi nên tỏ ý gì?” Nhíu mày, nhìn gương mặt trẻ con của nam nhân kia.
“Nhạc cô nương đều đã xác minh tình cảm ái mội đối với Chiến vương như vậy, hành động phản kích, chẳng lẽ Vương phi không nên có ý gì sao?” Kỳ thật, Triều Kì rất kỳ quái thái độ của Long Chiến Nhã. Có nữ nhân thổ lộ với nam nhân của mình, không phải nàng nên sợ hãi và ghen tuông sao? Vì sao nàng lại cái gì cũng không lắng, ngược lại còn trấn an cảm xúc của Chiến vương?
Nghe vậy, Mặc Sĩ Lưu Thương cũng cúi đầu, nhìn Long Chiến Nhã chờ mong.
Vốn là muốn cự tuyệt, nhưng nhìn thấy ánh mắt lóe lóe hào quang chờ mong của Mặc Sĩ Lưu Thương, Long Chiến Nhã bĩu môi.
“Tam hoàng tẩu biểu diễn một đoạn đi, Lưu Tâm có thể giúp tam hoàng tẩu một phen.” Long Chiến Nhã vừa muốn mở miệng, Mặc Sĩ Lưu Tâm đang ngồi bên kia Mặc Sĩ Lưu Vũ đột ngột mở miệng, thực có tâm nhìn Long Chiến Nhã.
Long Chiến Nhã sửng sốt, từ trong lòng của Mặc Sĩ Lưu Thương nhìn ra vẻ mặt tươi cười của Mặc Sĩ Lưu Tâm. Có ý tứ gì? Nàng có nói cần hỗ trợ sao? Ngửa đầu nhìn Mặc Sĩ Lưu Thương, biểu đạt chính mình khó hiểu.
“Không sao, một mình Nhã nhi là đủ.” Đều không nhìn đến Mặc Sĩ Lưu Tâm, Mặc Sĩ Lưu Thương vuốt ve mái tóc Long Chiến Nhã. Tiểu nữ nhân không thích vấn tóc, cho dù là tham dự yến hội, tóc cũng chỉ là buộc sơ sơ một chút, trên tóc không gắn này nọ, sờ vào xúc cảm vô cùng tốt.
Gương mặt Mặc Sĩ Lưu Tâm cứng đờ, cười mỉa cầm lấy chén trà che dấu xấu hổ của mình, đồng thời cũng dấu đi trong mắt một tia dị sắc, lại giành trước Long Chiến Nhã, mở miệng nói.
“Vậy không bằng Lưu Tâm trước nhảy một điệu vì mọi người, cũng là để cho tam hoàng tẩu chuẩn bị tốt.”
Long Chiến Nhã nhíu mày. Vị công chúa này muốn làm gì? Giúp nàng? Vì sao? Ngẩng đầu nhìn Mặc Sĩ Lưu Thương, nam nhân này thế nhưng không để ý tới nàng.
“Đã vậy công chúa xin mời.” Nam nhân của nàng mặc kệ, vậy tự mình giải quyết .
“Đã vậy Lưu Tâm liền tự bêu xấu.” Ôn nhu cười, Mặc Sĩ Lưu Vũ đi thay vũ y, còn tiếp đón vài thiên kim tiểu thư cùng nhau đi xuống, thoạt nhìn màn diễn này cũng không ít phô trương a.
“Tam tẩu, về sau cách xa nàng ta chút.” Sau khi Mặc Sĩ Lưu Tâm rời khỏi, Mặc Sĩ Lưu Vũ tiến đến trước mặt Long Chiến Nhã, nói giọng rất khẽ.
“Nàng ta?” Long Chiến Nhã nhíu mày.
“Còn có thể là ai, Mặc Sĩ Lưu Tâm.” Nói đến tên của Mặc Sĩ Lưu Tâm, trong mắt Mặc Sĩ Lưu Vũ liền hiện lên chán ghét.
“Nàng làm sao vậy?” Kỳ quái, bình thường khi nói đến Mặc Sĩ Lưu Dạ, tiểu tử này cũng chưa có biểu hiện chán ghét như vậy, chỉ là có chút không đồng ý tác phong của Mặc Sĩ Lưu Dạ mà thôi, nhưng khi nói đến công chúa, biểu hiện trên mặt đều là vô cùng chán ghét. Xem ra, vị công chúa này có thể nổi danh cùng Hách Liên Ảnh, không chỉ dựa vào học thức đi.
“Ăn ngon sao?” Nếu tiểu nữ nhân thích ngự trù này làm, hắn không ngại mang ngự trù về vương phủ.
“Bình thường.” Long Chiến Nhã bĩu môi.
Bình thường? Sao nàng còn ăn.
“Không ăn này nọ thực nhàm chán.” Làm như hiểu được khó hiểu của Mặc Sĩ Lưu Thương, Long Chiến Nhã mở miệng giải thích.
Rượu quá ba tuần, Mặc Sĩ Lưu Thương sắc mặt càng ngày càng đen. Long Chiến Nam không nói, là ca ca của tiểu nữ nhân, hắn có thể bỏ qua, nhưng Lăng Ngạo Phong, Cố Hiểu Hàn, Lãnh Thu và Phong Như An bốn người kia xảy ra chuyện gì? Từ lúc yến hội bắt đầu đến giờ đều nhìn ngắm tiểu nữ nhân của hắn, không cần mắt của mình nữa sao? Nhất là cái tên Phong Như An kia, hằng ngày rất an nhàn sao? Ném qua một ánh mắt cảnh cáo, lại được đến một cái tươi cười ôn hòa vô hại của đối phương, thực nín thở!
“Làm sao vậy?” Nam nhân này vì sao mất hứng? Thuận tay gắp miếng thịt, đưa đến bên miệng Mặc Sĩ Lưu Thương.
“Không có việc gì.” Há mồm ăn miếng thịt được đút bên miệng, tâm tình Mặc Sĩ Lưu Thương lập tức tốt lên.
Mặc Sĩ Lưu Thương tốc độ biến sắc trên mặt cực nhanh, Tiêu Triết và Mặc Sĩ Lưu Vũ sợ hãi than vãn.
“Thần nữ Nhạc Phán Nhi tham kiến hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.” Cắt ngang hai màn biểu diễn nhàm chán, Nhạc Phán Nhi thướt tha đi đến giữa sân, mềm mại quỳ xuống.
“Chậc chậc, dùng linh đan diệu dược gì sao? Thế nhưng khỏi nhanh như vậy. Thật sự là đáng tiếc.” Thoáng nghe được thanh âm quen tai, Long Chiến Nhã ngẩng đầu, liền thấy Nhạc Phán Nhi hoàn hảo như chưa có chuyện gì.
“Muốn đánh, cứ để Tiêu Triết đi.”
Lời nói của Mặc Sĩ Lưu Thương làm cho Long Chiến Nhã vui vẻ, Tiêu Triết và Mặc Sĩ Lưu Vũ bối rối.
Quả nhiên, tam ca (vương gia) đối với nữ nhân này không có sủng nhất mà chỉ có sủng hơn thế, quả thực khiêu khích thần kinh của bọn họ.
“Là Phán Nhi sao, Phán Nhi có chuyện gì?” Một tia không vui nhanh chóng hiện lên trong đáy mắt Mặc Sĩ Cổ, lướt nhìn qua, sau đó lại trở về bộ dáng hiền lành bộ.
“Phán Nhi nghe nói Chiến vương tầm bảo trở về, cũng mang về một tàng bảo đồ mới, nguyện đàn một khúc chúc mừng Chiến vương.”
Tả tướng vốn cười tủm tỉm, sắc mặt liền trắt toát.
Ánh mắt Mặc Sĩ Cổ tối sầm lại, dư quang đảo qua sắc mặt tái nhợt của Tả tướng. Trước khi tiệc tối, hắn đã triệu kiến Mặc Sĩ Lưu Thương, biết hắn mang chỉ về một tàng bảo đồ, mà không có gì bảo tàng gì khác. Lúc ấy, bên trong ngự thư phòng ngoại trừ bốn đứa con trai và một đứa con gái của mình ra, ngay cả nội thị tổng quản cũng đều không có. Hiện tại Nhạc Phán Nhi thế nhưng lại biết. Ánh mắt Mặc Sĩ Cổ lại đảo qua Mặc Sĩ Lưu Vân và Mặc Sĩ Lưu Dạ.
“Tốt, Phán Nhi có lòng.” Mặc Sĩ Cổ ha ha cười, chuẩn yêu cầu của Nhạc Phán Nhi.
Thị nữ mang đến một cái đàn tranh, Nhạc Phán Nhi phong tình vạn chủng đứa mắt liếc nhìn Mặc Sĩ Lưu Thương, song ngồi xuống làm ra dáng vẻ gảy gảy âm chuẩn.
Tiếng đàn vang lên, toàn bộ đều lâm vào một loại không khí gượng gạo.
Tuy rằng Long Chiến Nhã đều đang chuyên tâm ăn, nhưng không có nghĩa là nàng không quan tâm đến sự tình, lúc này nghe được tiếng đàn, mày liễu khẽ nâng, buông đôi đũa, cầm lên chén trà, tươi cười khả ái nhìn Nhạc Phán Nhi.
Tiêu Triết sửng sốt, phản ứng đầu tiên là nhìn Long Chiến Nhã, sau khi thấy phản ứng của Long Chiến Nhã, lại nhìn về phía Nhạc Phán Nhi, ánh mắt tràn ngập khinh thường, còn mang theo một chút đồng tình.
Mặc Sĩ Lưu Vũ trợn to mắt nhìn nữ nhân to gan kia. Trước không cần biết tiểu tẩu tử sẽ có phản ứng gì, chính là tam ca nhất định sẽ lột da của nàng xuống.
Tiếng đàn vừa vang, Mặc Sĩ Lưu Thương bắt đầu tản ra lãnh khí, khuôn mặt tuấn tú đen có thể giọt ra nước, mày cau chặt đến nổi có thể kẹp chết con ruồi. Quay đầu nhìn Long Chiến Nhã, liền thấy ánh mắt trêu tức và nụ cười tà khí của nàng. Lại nhìn ánh mắt Nhạc Phán Nhi, gần như muốn mang nàng lăng trì. Chết tiệt! Đây là nhạc khúc mà nữ nhân kia muốn chúc mừng hắn? Ai chuẩn nữ nhân kia đàn cho hắn khúc [Phượng cầu hoàng]?! Nàng ta thiếu nam nhân sao? Hắn không ngại thành toàn cho nàng ta!
Mà khuôn mặt nhỏ nhắn của Nhạc Phán Nhi đã ửng hồng, còn đang trong ảo tưởng tình yêu tốt đẹp của mình mà không thoát ra được, hoàn toàn không cảm thấy xung quanh khác thường.
Bất luận như thế nào cũng không ai cắt ngang Nhạc Phán Nhi. Một khúc kết thúc, Nhạc Phán Nhi giương mắt nhìn về phía người trong lòng nàng, phát hiện hắn đang nhìn nàng, chẳng qua ánh mắt lãnh liệt, làm cho nàng không khỏi sợ run cả người. Hắn là đang trách nàng chọn nhạc khúc này để đàn sao? Phượng cầu hoàng, nguyên bản là nam nhân đánh đàn cho nữ nhân để cầu tình yêu, nhưng nàng thật sự không tìm thấy bài nào thích hợp để diễn tả tâm ý của mình, hắn không thể vì vậy mà trách nàng. Nhạc Phán Nhi có chút kinh hoảng, có chút ủy khuất, ánh mắt trong suốt như nước hồ nhìn về phía Mặc Sĩ Lưu Thương, rất đáng thương.
Long Chiến Nhã trong mắt hiện lên một tia không vui, tay nhỏ bé đặt bên hông Mặc Sĩ Lưu Thương mà nhéo. Đã lâu không có làm động tác này, nhìn gương mặt ẩn nhẫn của Mặc Sĩ Lưu Thương, thật đúng là thích a.
“Vương gia.” Thanh âm ủy khuất của Nhạc Phán Nhi vang lên, âm cuối run rẩy, mềm mại ngả nghiêng.
Tiêu Triết và Mặc Sĩ Lưu Vũ cả người run lên, chấn động mà nổi hết da gà.
“Nhạc cô nương, hảo cầm kĩ.” Long Chiến Nhã ngược lại mở miệng trước cắt ngang không khí trầm mặc, coi như giải vây cho Nhạc Phán Nhi đang tự mang mình ra làm trò cười ở giữa hội, chẳng qua là không có người cảm kích thôi.
“Phán Nhi từ nhỏ luyện cầm, cầm kĩ đương nhiên là so với người chưa chạm cầm bao giờ tốt hơn rất nhiều.”
Long Chiến Nhã sờ sờ cái mũi, vô tội nhìn về phía Mặc Sĩ Lưu Thương. Nữ nhân kia là đang châm chọc nàng? Nàng đã làm gì đâu?
Vươn tay đưa đến, mang Long Chiến Nhã ôm vào lòng, căn bản không cần nói lời an ủi, ánh mắt nhìn Nhạc Phán Nhi lạnh thêm hai phần.
“Nhạc cô nương, một khúc [Phượng cầu hoàng] này không biết là cầu ai?” Phong Như An vẫn như cũ, tươi cười ôn hòa, lại hỏi một vấn đề mà trong lòng mọi người đều biết rõ, chính là muốn Nhạc Phán Nhi khẳng định rõ hơn.
Nhạc Phán Nhi trong lòng tuy rằng ảo não, nhưng khó được cơ hội, nàng không nghĩ bỏ qua, nếu hôm nay bỏ qua, nàng chắc chắn mất đi cơ hội. Nhất là xem tình hình hiện tại, Chiến vương đối với tiểu tiện nhân kia cưng chìu hết mực, ngày sau, nếu tiểu tiện nhân kia lại sinh cho Vương gia đứa nhỏ, vậy xem như nàng mất hết cơ hội a. Lòng kiên quyết, Nhạc Phán Nhi quyết định thổ lộ.
“Phán Nhi cầu thủy chung chỉ có một người là Chiến vương. Lưu Thương, cuộc đời này của Phán Nhi chỉ có chàng, không phải chàng sẽ không gả.”
“Lớn mật!” Nhạc Phán Nhi kiên định vừa thốt lên một lời yêu, Mặc Sĩ Lưu Thương lửa giận liền tăng cao. “Ai đưa cho ngươi quyền gọi tên của bổn vương?”
“Vương gia, Phán Nhi chính là, chính là......” Nhìn Mặc Sĩ Lưu Thương phẫn nộ, Nhạc Phán Nhi hoảng đến độ muốn khóc ra.
“Người tới, mang nữ nhân này ra ngoài cho bổn vương! Bổn vương không muốn lại nhìn thấy nàng!” Nước mắt của Nhạc Phán Nhi làm cho Mặc Sĩ Lưu Thương càng thêm căm ghét, bàn tay to vung lên, hai thị vệ bước ra khỏi hàng, chấp hành mệnh lệnh.
“Không! Không được, Vương gia! Phán Nhi yêu người!” Nhạc Phán Nhi khóc hô.
“Nhưng bổn vương không thích ngươi!” Mặc Sĩ Lưu Thương trong lòng không hề thương hương tiếc ngọc, lời vừa khỏi miệng chính là trực tiếp đáp trả.
“Không thích ta? Không thích ta? Đừng lo, đừng lo! Vương gia không thích, ta cũng không cần nhanh! Phán Nhi chỉ cần có thể làm bạn bên cạnh Vương gia là tốt rồi! Cầu Vương gia thành toàn cho Phán Nhi!” Nhạc Phán Nhi đã sớm không có hình tượng, lảo đảo chạy đến Mặc Sĩ Lưu Thương, cuối cùng ngã sấp xuống bên chân Mặc Sĩ Lưu Thương, túm lấy góc Mặc Sĩ Lưu Thương thỉnh cầu .
“Bên người bổn vương, vĩnh viễn chỉ có một người là Nhã nhi. Mang đi!” Không chút do dự xé rách y bào, cũng đồng thời xé rách tấm lòng như thủy tinh của một thiếu nữ.
Nhạc Phán Nhi tê tâm phế liệt, tiếng khóc la càng ngày càng xa, trong sảnh yến im lặng quỷ dị.
Cảm giác được cảm xúc của Mặc Sĩ Lưu Thương có chút không tốt, Long Chiến Nhã dương đầu, hôn cằm hắn.
Mặc Sĩ Lưu Thương cúi đầu nhìn tiểu nữ nhân trong lòng, nhìn ánh mắt trong suốt tràn đầy ý cười của nàng, lãnh khí cứng rắn cũng nhu hòa xuống một chút.
“Vương phi chẳng lẽ không tỏ ý gì sao?” Thanh âm đột ngột, đánh vỡ bầu không khí yên tĩnh, cũng phá vỡ khung cảnh màu hồng của Long Chiến Nhã và Mặc Sĩ Lưu Thương. Người nói chuyện là Triều Kì, ca ca song sinh của Bộ binh Thượng Thư.
“Bổn vương phi nên tỏ ý gì?” Nhíu mày, nhìn gương mặt trẻ con của nam nhân kia.
“Nhạc cô nương đều đã xác minh tình cảm ái mội đối với Chiến vương như vậy, hành động phản kích, chẳng lẽ Vương phi không nên có ý gì sao?” Kỳ thật, Triều Kì rất kỳ quái thái độ của Long Chiến Nhã. Có nữ nhân thổ lộ với nam nhân của mình, không phải nàng nên sợ hãi và ghen tuông sao? Vì sao nàng lại cái gì cũng không lắng, ngược lại còn trấn an cảm xúc của Chiến vương?
Nghe vậy, Mặc Sĩ Lưu Thương cũng cúi đầu, nhìn Long Chiến Nhã chờ mong.
Vốn là muốn cự tuyệt, nhưng nhìn thấy ánh mắt lóe lóe hào quang chờ mong của Mặc Sĩ Lưu Thương, Long Chiến Nhã bĩu môi.
“Tam hoàng tẩu biểu diễn một đoạn đi, Lưu Tâm có thể giúp tam hoàng tẩu một phen.” Long Chiến Nhã vừa muốn mở miệng, Mặc Sĩ Lưu Tâm đang ngồi bên kia Mặc Sĩ Lưu Vũ đột ngột mở miệng, thực có tâm nhìn Long Chiến Nhã.
Long Chiến Nhã sửng sốt, từ trong lòng của Mặc Sĩ Lưu Thương nhìn ra vẻ mặt tươi cười của Mặc Sĩ Lưu Tâm. Có ý tứ gì? Nàng có nói cần hỗ trợ sao? Ngửa đầu nhìn Mặc Sĩ Lưu Thương, biểu đạt chính mình khó hiểu.
“Không sao, một mình Nhã nhi là đủ.” Đều không nhìn đến Mặc Sĩ Lưu Tâm, Mặc Sĩ Lưu Thương vuốt ve mái tóc Long Chiến Nhã. Tiểu nữ nhân không thích vấn tóc, cho dù là tham dự yến hội, tóc cũng chỉ là buộc sơ sơ một chút, trên tóc không gắn này nọ, sờ vào xúc cảm vô cùng tốt.
Gương mặt Mặc Sĩ Lưu Tâm cứng đờ, cười mỉa cầm lấy chén trà che dấu xấu hổ của mình, đồng thời cũng dấu đi trong mắt một tia dị sắc, lại giành trước Long Chiến Nhã, mở miệng nói.
“Vậy không bằng Lưu Tâm trước nhảy một điệu vì mọi người, cũng là để cho tam hoàng tẩu chuẩn bị tốt.”
Long Chiến Nhã nhíu mày. Vị công chúa này muốn làm gì? Giúp nàng? Vì sao? Ngẩng đầu nhìn Mặc Sĩ Lưu Thương, nam nhân này thế nhưng không để ý tới nàng.
“Đã vậy công chúa xin mời.” Nam nhân của nàng mặc kệ, vậy tự mình giải quyết .
“Đã vậy Lưu Tâm liền tự bêu xấu.” Ôn nhu cười, Mặc Sĩ Lưu Vũ đi thay vũ y, còn tiếp đón vài thiên kim tiểu thư cùng nhau đi xuống, thoạt nhìn màn diễn này cũng không ít phô trương a.
“Tam tẩu, về sau cách xa nàng ta chút.” Sau khi Mặc Sĩ Lưu Tâm rời khỏi, Mặc Sĩ Lưu Vũ tiến đến trước mặt Long Chiến Nhã, nói giọng rất khẽ.
“Nàng ta?” Long Chiến Nhã nhíu mày.
“Còn có thể là ai, Mặc Sĩ Lưu Tâm.” Nói đến tên của Mặc Sĩ Lưu Tâm, trong mắt Mặc Sĩ Lưu Vũ liền hiện lên chán ghét.
“Nàng làm sao vậy?” Kỳ quái, bình thường khi nói đến Mặc Sĩ Lưu Dạ, tiểu tử này cũng chưa có biểu hiện chán ghét như vậy, chỉ là có chút không đồng ý tác phong của Mặc Sĩ Lưu Dạ mà thôi, nhưng khi nói đến công chúa, biểu hiện trên mặt đều là vô cùng chán ghét. Xem ra, vị công chúa này có thể nổi danh cùng Hách Liên Ảnh, không chỉ dựa vào học thức đi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook