Chiến Vương Long Phi
-
Quyển 2 - Chương 54: Da mặt quá dày, đánh chỉ đau tay
Vừa rồi không có chú ý, đó không phải là người theo bên cạnh Chiến vương gia - Tiêu Triết sao? Sao có thể theo bên cạnh nữ nhân này?
“Ai là Vương phi?” Nhạc Phán Nhi có chút mơ hồ.
“Hừ! Mắt ngươi mù sao? Đứng trước mặt ngươi chính là Vương phi của Chiến vương phủ ta!”
“Ngươi nói nàng?” Nhạc Phán Nhi thét chói tai, vươn tay chỉ vào Long Chiến Nhã, đôi mắt mở to, vì khó tin mà trừng mắt như một cái chuông đồng.
“Chát” một tiếng, Tiêu Triết không chút thương tiếc tán vào bàn tay đang chỉ vào Long Chiến Nhã của Nhạc Phán Nhi. Nữ nhân này ba lần bốn lượt bất kính với Vương Phi, thực sự là muốn chết! Nếu bị Vương gia biết, nhất định sẽ lột da của nàng!
“Người tới! Giáo huấn cái thị vệ không biết quy củ này cho ta!” Nhạc Phán Nhi được nuông chiều từ bé, lúc nhỏ đang cho rằng mình so với người khác cao hơn hai phân, cho dù Tiêu Triết là người Vương gia trọng dụng thì cũng chỉ là một cái thị vệ, dám động thủ với nàng sao? Không giáo huấn hắn một chút, hắn sẽ không biết cái gì là quy củ của hạ nhân!
“Ta xem ai dám.” Lời này, rõ ràng phải nói rất khí thế, nhưng từ Long Chiến Nhã nói ra lại trở nên nhẹ nhàng, hiển nhiên lúc nói chuyện Long Chiến Nhã vẫn chưa dùng đến vài phần lực, nhưng ánh mắt lơ đãng nhìn về phía đám thị vệ, lại nháy mắt đóng băng bước đi của bọn họ.
“Trước không nói ta là ai, Tiêu Triết là người của Chiến vương phủ, là thân tín của Vương gia, Nhạc cô nương xác định cô nương động được hắn?” Theo như Long Chiến Nhã biết, Mặc Sĩ Lưu Thương và nàng có cùng cái tật xấu, chính là bao che khuyết điểm, cực kỳ bao che khuyết điểm.
“Thân tín? Đó cũng chỉ là một nô tài! Ta không tin Vương gia sẽ vì một nô tài mà trở mặt với ta!”
“Nô tài?” Long Chiến Nhã mất hứng, vô dùng mất hứng. Bên cạnh người nàng, hoặc là bên cạnh người hắn, sao có thể xuất hiện loại người vô dụng như nô tài? Nói Tiêu Triết là nô tài, đó là vũ nhục thuộc hạ của hắn, cũng là vũ nhục hắn! “Nếu Nhạc cô nương cho rằng Tiêu Triết chỉ là một nô tài, Nhạc cô nương muốn động thủ, như vậy, xin mời Nhạc cô nương cứ tự nhiên.” Long Chiến Nhã đứng sang một bên, để Tiêu Triết bước lên phía trước.
“Xem như ngươi thức thời! Bắt lại cho ta!” Nghĩ là Long Chiến Nhã sợ, Nhạc Phán Nhi đắc ý dào dạt ra lệnh.
Nhưng nàng không biết, không có nghĩa là thị vệ của Tả tướng phủ cũng không biết. Tiêu Triết, đó là người trực thuộc bên cạnh Chiến vương, đi theo Chiến vương chinh chiến bắc nam, tuy nói là thuộc hạ của Chiến vương, không bằng nói đó cùng với Chiến vương là huynh đệ, chống lại hắn, đầu của bọn họ cũng có ngày bị chém bay. Lại nề hạ bọn họ là thị vệ của Tả tướng phủ, mệnh lệnh của chủ không thể làm trái.
Lấy một địch nhiều, Tiêu Triết vốn đã thành thạo, nhất là sau khi trải qua lần tầm bảo đó, bất luận là tốc độ hay là lực lượng đều đã tăng lên, nhanh nhẹn như một tiểu hài tử xông vào đám người, đông đánh một quyền, tây đá một cước, hơn nữa còn có Long Chiến Nhã ở một bên chỉ điểm, đánh thật thoải mái a.
Nhìn thị vệ của mình từng người từng người kêu rên, mà đối phương còn có một bộ dạng thực thoải mái, Nhạc Phán Nhi lửa giận công tâm.
“Tiện nhân ngươi!”
“Chát” một tiếng thanh thúy vang lên, cũng là Nhạc Phán Nhi đánh Long Chiến Nhã, nhưng mà là Long Chiến Nhã chặn tay Nhạc Phán Nhi vung xuống, dùng tay kia tán một bạt tay vào mặt Nhạc Phán Nhi, lực đạo lớn, làm cho Nhạc Phán Nhi té ngã trên đất, nửa bên mặt nhanh chóng sưng phồng lên.
“A, thực xin lỗi, phản xạ có điều kiện, không khống chế tốt.” Long Chiến Nhã còn cố ý nhìn nhìn cái tay của mình, nhíu mày, dường như rất bất mãn.
“Phán Nhi, ngươi không sao chứ?” Đám nhóc con không giữ được bình tĩnh, như ong vỡ tổ, toàn bộ vây quanh bên người Nhạc Phán Nhi, ba chân bốn cẳng, làm cho Nhạc Phán Nhi vốn có thể đứng nhanh lại vô cớ ngã sấp xuống vài phen.
“Đều cút ra cho ta!” Nhạc Phán Nhi hoàn toàn phẫn nộ rồi. Từ nhỏ đến lớn còn chưa có chật vật quá như vậy.
“Phát sinh chuyện gì ?” Thanh âm như ngọc vang lên.
Long Chiến Nhã theo tiếng nhìn lại, là vài tên công tử nghe được tiếng ồn ào cho nên tìm đến đây. Tiếng nói ôn nhuận vừa rồi là của công tử được gọi là Phong Như An, còn có con của Hữu tướng – Lăng Hạo Phong, con của Lại bộ Thương Thư – Cố Hiểu hàn, con của Hộ bộ Thị Lang – Lãnh Thu, còn có, Long Chiến Nam.
Nhạc Phán Nhi cả kinh. Giọng nói quen thuộc này… là con trai của Công bộ Thương Thư – Phong Như An, trong Long Ngự thành nổi tiếng là công tử ôn nhã. Vội vàng đẩy những nữ nhân vướng bận bên người ra, đứng lên.
“Nhạc cô nương đây làm sao vậy?” Đi vào bên giữ nhân mã hai bên, vài người nhìn bên trái là Long Chiến Nhã vẻ mặt không liên quan, lại nhìn bên phải là Nhạc Phán Nhi đang chật vật, không rõ tình trạng gì. Nhưng có thể làm cho Nhạc Phán Nhi chật vật như vậy, thật đúng là thú vị.
“Phong công tử, ta...... Ta không sao.” Một bộ dáng nói lại thôi, không dám nói, hơn nữa ánh mắt lại hồng hồng như con thỏ, khiến cho người ta trìu mến.
“Chiến Nhã, sao lại thế này?” Nhìn Long Chiến Nhã, Long Chiến Nam thật sự thấy nàng rất lạ. Lần trước chạm mặt một lần ở cung yến, hắn liền cảm thấy nàng đã thay đổi, cũng đã âm thầm theo dõi nàng, nàng liền biến mắt trong tầm mắt của mọi người, mỗi ngày đều im lặng ở Chiến vương phủ, đóng cửa miễn tiếp khách, hắn từng hoài nghi thời gian đó Long Chiến Nhã không có ở trong phủ, muốn điều tra nhưng chỉ có thể từ bỏ. Hôm nay gặp được nàng, vẫn như cũ, bị phiền toái vây quanh. Nàng là người hấp dẫn phiền toái sao?
“Không phải Nhạc cô nương nói không có việc gì đó thôi.” Long Chiến Nhã bĩu môi. Tuy rằng không hiểu thái độ của Long Chiến Nam vì sao có chút tốt hơn, nhưng với nàng không quan hệ, nhìn kỹ Long Chiến Nam, “Ngươi bị thương?”
“Ừm.” Long Chiến Nam sửng sốt. Nàng làm sao biết? Bị thương một năm về trước, mặc dù đã chữa trị tốt, nhưng không thể trị tận gốc, tuy không có trở ngại gì, nhưng cũng phiền lòng.
“Chiến Nhã? Ngươi là muội muội của Nam?” Cố Hiểu Hàn cẩn thận đánh giá Chiến vương phi này. Dường như không giống như lời đồn đại.
“Ừm.”
Lên tiếng, cũng không biết thừa nhận mình là Long Chiến Nhã, hay thừa nhận mình là muội muội của Long Chiến Nam. Tóm lại một chữ đơn giản này, làm cho đáy lòng Long Chiến Nam dấy lên một cảm giác kỳ quái, ánh mắt nhìn về phía Long Chiến Nhã cũng nhu hòa đi rất nhiều.
“Nam bị thương?” Lăng Ngạo Phong nhíu mày nhìn Long Chiến Nam, cũng là đang hỏi Long Chiến Nhã. Chuyện khi nào? Sao chưa từng nghe qua?
Long Chiến Nam nhún vai. Không quan trọng.
“Ừm, hẳn là vết thương cũ, do một số dược vật cản trở mà vết thương khép lại không tốt lắm.”
“Long cô nương chỉ nhìn thôi đã biết?” Phong Như An có chút kinh ngạc.
“Ừm.” Trí nhớ của nàng vốn vô cùng tốt, cái gì học cũng đều nhanh, nhất là phương diện y thuật, do nhờ có Nam Phong Nguyệt làm sư phó, không cao siêu cũng khó a, giống như nội lực của nàng vậy.
“Có thể có biện pháp trị tận gốc?” Long Chiến Nam tuy rằng không thực để ý, nhưng làm bằng hữu của Long Chiến Nam, đều là võ nghệ xuất chúng, Long Ngạo Phong càng lo lắng hơn. Hắn rõ nhất, đôi khi chỉ một vết thương nhỏ nhưng cũng ảnh hưởng không ít đến tu vi của người luyện võ.
“Có. Ngày mai ta sẽ đến Tướng quân phủ.” Trước một câu là trả lời Lăng Ngạo Phong, một câu sau là để nói với Long Chiến Nam .
“Ừm.” Long Chiến Nam gật đầu.
“Long cô nương nếu hiểu được y thuật, hay là trị vết thương trên mặt của Nhạc cô nương một chút.” Phong Như An nheo ánh mắt lại, nụ cười ôn nhuận như ngọc. Hôm nay là cung yến, ít gây chuyện một chút sẽ tốt hơn.
“Mặt của nàng bị làm sao?” Có cái gọi là bị bệnh thì hốt thuốc thôi, nàng thực không biết mặt của Nhạc Phán Nhi có cái gì đáng để trị, bất quá nửa bên có hơi hồng, phồng một chút thôi.
“Thực không đối xứng a.”
“Đối xứng?” Long Chiến Nhã thực thích từ này.
Phong Như An đột nhiên cảm thấy mình dường như đã nói sai cái gì rồi.
Quả nhiên, Long Chiến Nhã mở miệng cười, tiến lên hung hăng tát thêm cho Nhạc Phán Nhi một bạt tay. Cái này tốt lắm, đối xứng .
“Long Chiến Nhã!” Một tiếng thét truyền đến, Long Chiến Nhã xoay người, liền thấy vẻ mặt phẫn nộ của Mặc Sĩ Lưu Thương, nhíu mày, mỉm cười, đứng yên tại chỗ.
“Vương gia.” Vừa thấy Mặc Sĩ Lưu Thương xuất hiện, lại thấy vẻ mặt tức giận của Mặc Sĩ Lưu Thương, lập tức nghĩ đến Vương gia nhất định là vì nữ nhân đánh nàng mà tức giận. Cho nên nổi lên cảm xúc hứng thú, nhanh chân né vội qua một bên.
Mặc Sĩ Lưu Thương đi nhanh đến Long Chiến Nhã, nửa đường nhìn thấy đối diện nàng là một đoàn người màu sắc sặc sỡ, theo bản năng hướng về phía trước mà vọt lên, cước bộ không ngừng, động tác không nghỉ, ngay cả một cái tạm dừng đều không có.
Đi theo phía sau Mặc Sĩ Lưu Thương là Mặc Sĩ Lưu Vũ, cũng vọt nhanh đến.
Nhạc Phán Nhi chỉ cảm thấy bóng người trước mắt nhoáng lên một cái, mục tiêu của nàng liền biến mất, cũng vì bị tát quá mạnh nên theo quán tính không đứng vững được, trược tiếp lao vào một vòm ngực, ngẩng đầu, là Mặc Sĩ Lưu Dạ đáng khinh đang tươi cười, vội vàng nhảy ra.
Lại nói bên kia, Long Chiến Nhã nhìn thấy động tác của Mặc Sĩ Lưu Thương, cười càng vui .
“Nữ nhân chiết tiệt, còn cười!” Nổi giận gầm lên một tiếng, Mặc Sĩ Lưu Thương cầm lên tay của Long Chiến Nhã cẩn thận xoa xoa, chính là tay vừa rồi mà Long Chiến Nhã dùng để đánh, “Đau không?”
Lăng Ngạo Phong đứng trong gió ngơ ngác. Bọn họ còn tưởng rằng Chiến vương tức giận là vì Long Chiến Nhã đánh Nhạc Phán Nhi, không nghĩ tới là vì sợ nàng bị tổn thương chính mình. Ôi trời ạ, đây là chuyện gì? Mặt trời mộc ở hướng Tây? Trời sắp đổ mưa máu? Hay là tận thế? Vì sao Chiến vương vốn lãnh khốc với nữ nhân lại trở nên ôn nhu như vậy? Thế giới này kỳ ảo.
“Đau.” Nháy mắt mấy cái, thanh âm Long Chiến Nhã nhu nhu vang lên, mang theo một chút làm nũng, “Mặt nàng da dày như vậy, đánh thực đau tay chết đi.”
Đám người Lăng Ngạo Phong bị làm cho đần độn rồi. Da mặt dày...... Đánh đau tay......
“Tiêu Triết!” Vừa nghe Long Chiến Nhã kêu đau, cho dù biết là nàng cố ý, vẫn cảm thấy tâm cũng đau theo.
“Vương gia.” Tiêu Triết phù một tiếng quỳ xuống, “Thuộc hạ không có mắt, không nghĩ đến da mặt đối phương lại dày như vậy, còn không thể thay Vương phi ra tay, làm hại Vương phi phải đau tay, là lỗi của thuộc hạ, mong vương gia trách phạt.”
Đám người Lăng Ngạo Phong hoàn toàn hóa đá. Dạng chủ tớ gì đây a!
Mà Mặc Sĩ Lưu Vũ thực không nể mặt cười ha ha. Tiểu tẩu tử rất thú vị. Da mặt quá dày, đánh vào làm đau tay. Tối tuyệt vẫn là Tiêu Triết, không tính ra độ dày da mặt của đối phương? Khi nói trên mặt cũng không chút buồn cười, chịu đựng rất tốt a.
“Người tới, mang nữ nhân này xuống đánh năm mươi đại bản.” Dám làm cho tiểu nữ nhân của hắn đau tay? Hừ!
“Vương gia, Vương gia! Rõ ràng là nàng đánh ta! Vương gia, ngài không thể bị hồ ly tinh này mê hoặc!” Vừa nghe năm mươi đại bản, Nhạc Phán Nhi giống như hóa điến, rống to nói.
“Tam đệ, ngươi xem, Nhạc cô nương này chỉ là một tiểu thư, làm sao chịu nổi năm mươi đại bản a, hơn nữa Nhạc cô nương cũng không phải cố ý, xem như nhị ca ta cầu ngươi một cái ân tình, thế nào?” Mặc Sĩ Lưu Dạ đỡ lấy Nhạc Phán Nhi đang có chút đứng không vững, từ trong quần áo rộng thùng thình của nữ tử, một đôi tay không an phận tiến vào.
Mặc Sĩ Lưu Thương không rảnh để ý tới, còn đang nghiên cứu cái tay nhỏ bé của Long Chiến Nhã.
“Thương, Bình vương nói đúng, Nhạc cô nương cũng không phải cố ý làm cho da mặt dày như vậy, tạm tha nàng đi.” (không cố ý, không cố ý =))))
Không phải cố ý làm cho da mặt dày như vậy? Liền ngay cả Mặc Sĩ Lưu Thương còn đang tức giận đều không nhịn được, bất đắc dĩ cười cười, nhu nhu cái đầu nhỏ của nàng.
“Bổn vương liền bán Bình vương một cái ân tình.” Đầu cũng không ngẩng, nói xong lời muốn nói, Mặc Sĩ Lưu Thương kéo theo Long Chiến Nhã đi đến yến hội.
Đám người Long Chiến Nam liếc nhìn lẫn nhau, sau đó cũng đi theo.
Một đám nữ nhân còn sững sờ đứng tại chỗ, đắm chìm trong sự ôn nhu mà vừa rồi Mặc Sĩ Lưu Thương đối với Long Chiến Nhã, nếu, nữ nhân kia là các nàng, trời ạ, chỉ nghĩ thôi cũng hạnh phúc chết! Vốn nghĩ đến Chiến vương là một nam nhân lãnh khốc như băng, không nghĩ tới còn có một gương mặt ôn nhu như vậy.
“Ai là Vương phi?” Nhạc Phán Nhi có chút mơ hồ.
“Hừ! Mắt ngươi mù sao? Đứng trước mặt ngươi chính là Vương phi của Chiến vương phủ ta!”
“Ngươi nói nàng?” Nhạc Phán Nhi thét chói tai, vươn tay chỉ vào Long Chiến Nhã, đôi mắt mở to, vì khó tin mà trừng mắt như một cái chuông đồng.
“Chát” một tiếng, Tiêu Triết không chút thương tiếc tán vào bàn tay đang chỉ vào Long Chiến Nhã của Nhạc Phán Nhi. Nữ nhân này ba lần bốn lượt bất kính với Vương Phi, thực sự là muốn chết! Nếu bị Vương gia biết, nhất định sẽ lột da của nàng!
“Người tới! Giáo huấn cái thị vệ không biết quy củ này cho ta!” Nhạc Phán Nhi được nuông chiều từ bé, lúc nhỏ đang cho rằng mình so với người khác cao hơn hai phân, cho dù Tiêu Triết là người Vương gia trọng dụng thì cũng chỉ là một cái thị vệ, dám động thủ với nàng sao? Không giáo huấn hắn một chút, hắn sẽ không biết cái gì là quy củ của hạ nhân!
“Ta xem ai dám.” Lời này, rõ ràng phải nói rất khí thế, nhưng từ Long Chiến Nhã nói ra lại trở nên nhẹ nhàng, hiển nhiên lúc nói chuyện Long Chiến Nhã vẫn chưa dùng đến vài phần lực, nhưng ánh mắt lơ đãng nhìn về phía đám thị vệ, lại nháy mắt đóng băng bước đi của bọn họ.
“Trước không nói ta là ai, Tiêu Triết là người của Chiến vương phủ, là thân tín của Vương gia, Nhạc cô nương xác định cô nương động được hắn?” Theo như Long Chiến Nhã biết, Mặc Sĩ Lưu Thương và nàng có cùng cái tật xấu, chính là bao che khuyết điểm, cực kỳ bao che khuyết điểm.
“Thân tín? Đó cũng chỉ là một nô tài! Ta không tin Vương gia sẽ vì một nô tài mà trở mặt với ta!”
“Nô tài?” Long Chiến Nhã mất hứng, vô dùng mất hứng. Bên cạnh người nàng, hoặc là bên cạnh người hắn, sao có thể xuất hiện loại người vô dụng như nô tài? Nói Tiêu Triết là nô tài, đó là vũ nhục thuộc hạ của hắn, cũng là vũ nhục hắn! “Nếu Nhạc cô nương cho rằng Tiêu Triết chỉ là một nô tài, Nhạc cô nương muốn động thủ, như vậy, xin mời Nhạc cô nương cứ tự nhiên.” Long Chiến Nhã đứng sang một bên, để Tiêu Triết bước lên phía trước.
“Xem như ngươi thức thời! Bắt lại cho ta!” Nghĩ là Long Chiến Nhã sợ, Nhạc Phán Nhi đắc ý dào dạt ra lệnh.
Nhưng nàng không biết, không có nghĩa là thị vệ của Tả tướng phủ cũng không biết. Tiêu Triết, đó là người trực thuộc bên cạnh Chiến vương, đi theo Chiến vương chinh chiến bắc nam, tuy nói là thuộc hạ của Chiến vương, không bằng nói đó cùng với Chiến vương là huynh đệ, chống lại hắn, đầu của bọn họ cũng có ngày bị chém bay. Lại nề hạ bọn họ là thị vệ của Tả tướng phủ, mệnh lệnh của chủ không thể làm trái.
Lấy một địch nhiều, Tiêu Triết vốn đã thành thạo, nhất là sau khi trải qua lần tầm bảo đó, bất luận là tốc độ hay là lực lượng đều đã tăng lên, nhanh nhẹn như một tiểu hài tử xông vào đám người, đông đánh một quyền, tây đá một cước, hơn nữa còn có Long Chiến Nhã ở một bên chỉ điểm, đánh thật thoải mái a.
Nhìn thị vệ của mình từng người từng người kêu rên, mà đối phương còn có một bộ dạng thực thoải mái, Nhạc Phán Nhi lửa giận công tâm.
“Tiện nhân ngươi!”
“Chát” một tiếng thanh thúy vang lên, cũng là Nhạc Phán Nhi đánh Long Chiến Nhã, nhưng mà là Long Chiến Nhã chặn tay Nhạc Phán Nhi vung xuống, dùng tay kia tán một bạt tay vào mặt Nhạc Phán Nhi, lực đạo lớn, làm cho Nhạc Phán Nhi té ngã trên đất, nửa bên mặt nhanh chóng sưng phồng lên.
“A, thực xin lỗi, phản xạ có điều kiện, không khống chế tốt.” Long Chiến Nhã còn cố ý nhìn nhìn cái tay của mình, nhíu mày, dường như rất bất mãn.
“Phán Nhi, ngươi không sao chứ?” Đám nhóc con không giữ được bình tĩnh, như ong vỡ tổ, toàn bộ vây quanh bên người Nhạc Phán Nhi, ba chân bốn cẳng, làm cho Nhạc Phán Nhi vốn có thể đứng nhanh lại vô cớ ngã sấp xuống vài phen.
“Đều cút ra cho ta!” Nhạc Phán Nhi hoàn toàn phẫn nộ rồi. Từ nhỏ đến lớn còn chưa có chật vật quá như vậy.
“Phát sinh chuyện gì ?” Thanh âm như ngọc vang lên.
Long Chiến Nhã theo tiếng nhìn lại, là vài tên công tử nghe được tiếng ồn ào cho nên tìm đến đây. Tiếng nói ôn nhuận vừa rồi là của công tử được gọi là Phong Như An, còn có con của Hữu tướng – Lăng Hạo Phong, con của Lại bộ Thương Thư – Cố Hiểu hàn, con của Hộ bộ Thị Lang – Lãnh Thu, còn có, Long Chiến Nam.
Nhạc Phán Nhi cả kinh. Giọng nói quen thuộc này… là con trai của Công bộ Thương Thư – Phong Như An, trong Long Ngự thành nổi tiếng là công tử ôn nhã. Vội vàng đẩy những nữ nhân vướng bận bên người ra, đứng lên.
“Nhạc cô nương đây làm sao vậy?” Đi vào bên giữ nhân mã hai bên, vài người nhìn bên trái là Long Chiến Nhã vẻ mặt không liên quan, lại nhìn bên phải là Nhạc Phán Nhi đang chật vật, không rõ tình trạng gì. Nhưng có thể làm cho Nhạc Phán Nhi chật vật như vậy, thật đúng là thú vị.
“Phong công tử, ta...... Ta không sao.” Một bộ dáng nói lại thôi, không dám nói, hơn nữa ánh mắt lại hồng hồng như con thỏ, khiến cho người ta trìu mến.
“Chiến Nhã, sao lại thế này?” Nhìn Long Chiến Nhã, Long Chiến Nam thật sự thấy nàng rất lạ. Lần trước chạm mặt một lần ở cung yến, hắn liền cảm thấy nàng đã thay đổi, cũng đã âm thầm theo dõi nàng, nàng liền biến mắt trong tầm mắt của mọi người, mỗi ngày đều im lặng ở Chiến vương phủ, đóng cửa miễn tiếp khách, hắn từng hoài nghi thời gian đó Long Chiến Nhã không có ở trong phủ, muốn điều tra nhưng chỉ có thể từ bỏ. Hôm nay gặp được nàng, vẫn như cũ, bị phiền toái vây quanh. Nàng là người hấp dẫn phiền toái sao?
“Không phải Nhạc cô nương nói không có việc gì đó thôi.” Long Chiến Nhã bĩu môi. Tuy rằng không hiểu thái độ của Long Chiến Nam vì sao có chút tốt hơn, nhưng với nàng không quan hệ, nhìn kỹ Long Chiến Nam, “Ngươi bị thương?”
“Ừm.” Long Chiến Nam sửng sốt. Nàng làm sao biết? Bị thương một năm về trước, mặc dù đã chữa trị tốt, nhưng không thể trị tận gốc, tuy không có trở ngại gì, nhưng cũng phiền lòng.
“Chiến Nhã? Ngươi là muội muội của Nam?” Cố Hiểu Hàn cẩn thận đánh giá Chiến vương phi này. Dường như không giống như lời đồn đại.
“Ừm.”
Lên tiếng, cũng không biết thừa nhận mình là Long Chiến Nhã, hay thừa nhận mình là muội muội của Long Chiến Nam. Tóm lại một chữ đơn giản này, làm cho đáy lòng Long Chiến Nam dấy lên một cảm giác kỳ quái, ánh mắt nhìn về phía Long Chiến Nhã cũng nhu hòa đi rất nhiều.
“Nam bị thương?” Lăng Ngạo Phong nhíu mày nhìn Long Chiến Nam, cũng là đang hỏi Long Chiến Nhã. Chuyện khi nào? Sao chưa từng nghe qua?
Long Chiến Nam nhún vai. Không quan trọng.
“Ừm, hẳn là vết thương cũ, do một số dược vật cản trở mà vết thương khép lại không tốt lắm.”
“Long cô nương chỉ nhìn thôi đã biết?” Phong Như An có chút kinh ngạc.
“Ừm.” Trí nhớ của nàng vốn vô cùng tốt, cái gì học cũng đều nhanh, nhất là phương diện y thuật, do nhờ có Nam Phong Nguyệt làm sư phó, không cao siêu cũng khó a, giống như nội lực của nàng vậy.
“Có thể có biện pháp trị tận gốc?” Long Chiến Nam tuy rằng không thực để ý, nhưng làm bằng hữu của Long Chiến Nam, đều là võ nghệ xuất chúng, Long Ngạo Phong càng lo lắng hơn. Hắn rõ nhất, đôi khi chỉ một vết thương nhỏ nhưng cũng ảnh hưởng không ít đến tu vi của người luyện võ.
“Có. Ngày mai ta sẽ đến Tướng quân phủ.” Trước một câu là trả lời Lăng Ngạo Phong, một câu sau là để nói với Long Chiến Nam .
“Ừm.” Long Chiến Nam gật đầu.
“Long cô nương nếu hiểu được y thuật, hay là trị vết thương trên mặt của Nhạc cô nương một chút.” Phong Như An nheo ánh mắt lại, nụ cười ôn nhuận như ngọc. Hôm nay là cung yến, ít gây chuyện một chút sẽ tốt hơn.
“Mặt của nàng bị làm sao?” Có cái gọi là bị bệnh thì hốt thuốc thôi, nàng thực không biết mặt của Nhạc Phán Nhi có cái gì đáng để trị, bất quá nửa bên có hơi hồng, phồng một chút thôi.
“Thực không đối xứng a.”
“Đối xứng?” Long Chiến Nhã thực thích từ này.
Phong Như An đột nhiên cảm thấy mình dường như đã nói sai cái gì rồi.
Quả nhiên, Long Chiến Nhã mở miệng cười, tiến lên hung hăng tát thêm cho Nhạc Phán Nhi một bạt tay. Cái này tốt lắm, đối xứng .
“Long Chiến Nhã!” Một tiếng thét truyền đến, Long Chiến Nhã xoay người, liền thấy vẻ mặt phẫn nộ của Mặc Sĩ Lưu Thương, nhíu mày, mỉm cười, đứng yên tại chỗ.
“Vương gia.” Vừa thấy Mặc Sĩ Lưu Thương xuất hiện, lại thấy vẻ mặt tức giận của Mặc Sĩ Lưu Thương, lập tức nghĩ đến Vương gia nhất định là vì nữ nhân đánh nàng mà tức giận. Cho nên nổi lên cảm xúc hứng thú, nhanh chân né vội qua một bên.
Mặc Sĩ Lưu Thương đi nhanh đến Long Chiến Nhã, nửa đường nhìn thấy đối diện nàng là một đoàn người màu sắc sặc sỡ, theo bản năng hướng về phía trước mà vọt lên, cước bộ không ngừng, động tác không nghỉ, ngay cả một cái tạm dừng đều không có.
Đi theo phía sau Mặc Sĩ Lưu Thương là Mặc Sĩ Lưu Vũ, cũng vọt nhanh đến.
Nhạc Phán Nhi chỉ cảm thấy bóng người trước mắt nhoáng lên một cái, mục tiêu của nàng liền biến mất, cũng vì bị tát quá mạnh nên theo quán tính không đứng vững được, trược tiếp lao vào một vòm ngực, ngẩng đầu, là Mặc Sĩ Lưu Dạ đáng khinh đang tươi cười, vội vàng nhảy ra.
Lại nói bên kia, Long Chiến Nhã nhìn thấy động tác của Mặc Sĩ Lưu Thương, cười càng vui .
“Nữ nhân chiết tiệt, còn cười!” Nổi giận gầm lên một tiếng, Mặc Sĩ Lưu Thương cầm lên tay của Long Chiến Nhã cẩn thận xoa xoa, chính là tay vừa rồi mà Long Chiến Nhã dùng để đánh, “Đau không?”
Lăng Ngạo Phong đứng trong gió ngơ ngác. Bọn họ còn tưởng rằng Chiến vương tức giận là vì Long Chiến Nhã đánh Nhạc Phán Nhi, không nghĩ tới là vì sợ nàng bị tổn thương chính mình. Ôi trời ạ, đây là chuyện gì? Mặt trời mộc ở hướng Tây? Trời sắp đổ mưa máu? Hay là tận thế? Vì sao Chiến vương vốn lãnh khốc với nữ nhân lại trở nên ôn nhu như vậy? Thế giới này kỳ ảo.
“Đau.” Nháy mắt mấy cái, thanh âm Long Chiến Nhã nhu nhu vang lên, mang theo một chút làm nũng, “Mặt nàng da dày như vậy, đánh thực đau tay chết đi.”
Đám người Lăng Ngạo Phong bị làm cho đần độn rồi. Da mặt dày...... Đánh đau tay......
“Tiêu Triết!” Vừa nghe Long Chiến Nhã kêu đau, cho dù biết là nàng cố ý, vẫn cảm thấy tâm cũng đau theo.
“Vương gia.” Tiêu Triết phù một tiếng quỳ xuống, “Thuộc hạ không có mắt, không nghĩ đến da mặt đối phương lại dày như vậy, còn không thể thay Vương phi ra tay, làm hại Vương phi phải đau tay, là lỗi của thuộc hạ, mong vương gia trách phạt.”
Đám người Lăng Ngạo Phong hoàn toàn hóa đá. Dạng chủ tớ gì đây a!
Mà Mặc Sĩ Lưu Vũ thực không nể mặt cười ha ha. Tiểu tẩu tử rất thú vị. Da mặt quá dày, đánh vào làm đau tay. Tối tuyệt vẫn là Tiêu Triết, không tính ra độ dày da mặt của đối phương? Khi nói trên mặt cũng không chút buồn cười, chịu đựng rất tốt a.
“Người tới, mang nữ nhân này xuống đánh năm mươi đại bản.” Dám làm cho tiểu nữ nhân của hắn đau tay? Hừ!
“Vương gia, Vương gia! Rõ ràng là nàng đánh ta! Vương gia, ngài không thể bị hồ ly tinh này mê hoặc!” Vừa nghe năm mươi đại bản, Nhạc Phán Nhi giống như hóa điến, rống to nói.
“Tam đệ, ngươi xem, Nhạc cô nương này chỉ là một tiểu thư, làm sao chịu nổi năm mươi đại bản a, hơn nữa Nhạc cô nương cũng không phải cố ý, xem như nhị ca ta cầu ngươi một cái ân tình, thế nào?” Mặc Sĩ Lưu Dạ đỡ lấy Nhạc Phán Nhi đang có chút đứng không vững, từ trong quần áo rộng thùng thình của nữ tử, một đôi tay không an phận tiến vào.
Mặc Sĩ Lưu Thương không rảnh để ý tới, còn đang nghiên cứu cái tay nhỏ bé của Long Chiến Nhã.
“Thương, Bình vương nói đúng, Nhạc cô nương cũng không phải cố ý làm cho da mặt dày như vậy, tạm tha nàng đi.” (không cố ý, không cố ý =))))
Không phải cố ý làm cho da mặt dày như vậy? Liền ngay cả Mặc Sĩ Lưu Thương còn đang tức giận đều không nhịn được, bất đắc dĩ cười cười, nhu nhu cái đầu nhỏ của nàng.
“Bổn vương liền bán Bình vương một cái ân tình.” Đầu cũng không ngẩng, nói xong lời muốn nói, Mặc Sĩ Lưu Thương kéo theo Long Chiến Nhã đi đến yến hội.
Đám người Long Chiến Nam liếc nhìn lẫn nhau, sau đó cũng đi theo.
Một đám nữ nhân còn sững sờ đứng tại chỗ, đắm chìm trong sự ôn nhu mà vừa rồi Mặc Sĩ Lưu Thương đối với Long Chiến Nhã, nếu, nữ nhân kia là các nàng, trời ạ, chỉ nghĩ thôi cũng hạnh phúc chết! Vốn nghĩ đến Chiến vương là một nam nhân lãnh khốc như băng, không nghĩ tới còn có một gương mặt ôn nhu như vậy.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook