Chiến Và Hòa
-
Chương 131: Hiệp định ngừng chiến
Đại Sảnh Đường Hogwarts từng chứng kiến vô số thời khắc mang tính lịch sử, lúc này cũng không ngoại lệ. Trên chiếc bàn dài được kê chính giữa Đại Sảnh Đường, Hội Phượng Hoàng và Tử Thần Thực Tử ngồi hai bên, Harry, Voldemort, cụ Dumbledore ngồi ở bàn giáo sư phía trên. Harry ngồi giữa, nó cảm thấy rất không quen với vị trí mới này. Nhưng Voldemort cố ý, cụ Dumbledore ngầm đồng ý, đám người bên dưới thì cực kỳ nghiêm túc, bầu không khí vô cùng nặng nề, khiến rất nhanh sau đó nó không còn để tâm đến vấn đề này nữa. Tất cả mọi người đều nhìn lên, chờ cụ Dumbledore hoặc Voldemort mở miệng.
“Ta cần một người giải thích chi tiết mọi chuyện. Trong khi ta không ở đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Thấy vẻ mặt căng thẳng của Harry, bàn tay nắm dưới bàn của Voldemort khẽ siết chặt. “Không nêu ý kiến chủ quan, chỉ nói chuyện chính!”
Người ngồi trên cùng hàng ghế của Tử Thần Thực Tử đứng lên, tháo mặt nạ ra, giọng nói trầm ổn, “Để thuộc hạ, thưa Chủ nhân.”
Bên phía Hội Phượng Hoàng chợt xôn xao, có người không nhịn được mà hô lên thành tiếng, bởi vì tất cả đều biết kẻ vừa nói kia, nhưng vẫn luôn nghĩ hắn thuộc phe trung lập. Vậy kết quả hiện tại là Bộ Pháp Thuật đã sớm rơi vào tay Tử Thần Thực Tử rồi sao? Rất nhiều người đưa mắt nhìn nhau, không sao hiểu được. Nếu nói ai đó không có khả năng là Tử Thần Thực Tử nhất, Borges Chester tuyệt đối đứng ở vị trí đầu tiên; Nhưng trên thực tế, hắn lại là thuộc hạ trung thành dưới trướng Voldemort sao? Với số Pháp sư Hắc ám hắn đưa vào Azkaban, chuyện này sao có thể là sự thật được?
“Vào tháng tư, Yaxley bị Hội Phượng Hoàng tập kích tại hẻm Knockturn, lý do là bị nghi ngờ bắt cóc Kẻ Được Chọn.” Chester không chút phản ứng trước sự kinh ngạc của bọn họ, cung kính trả lời câu hỏi của Voldemort, “Mà trên thực tế, hắn đang điều tra việc Sở Quản Lý Sinh Vật Huyền Bí bị mất một bao bột phấn sừng lạc đà. Kế tiếp, Hội Phượng Hoàng tấn công một kho hàng của Bộ Pháp Thuật vào nửa đêm, từ việc đó đã dẫn đến sự xung đột trên quy mô lớn giữa hai bên. Sau ba tháng từ khi đó đến nay, tổng cộng diễn ra mấy chục cuộc công kích lớn nhỏ, số người được đưa vào Viện thánh Mungo lên tới hơn một trăm người.”
Harry không biết nên nói cái gì. Như vậy tức là, Hội Phượng Hoàng khơi mào trước? Có điều chuyện này cũng có thể hiểu được. Tử Thần Thực Tử đều nhận được lệnh của Voldemort nói bọn chúng không được hành động thiếu suy nghĩ, dĩ nhiên bọn chúng sẽ tuân theo. Nhưng rốt cuộc ở kho hàng đã xảy ra chuyện gì?
Cụ Dumbledore vuốt vuốt râu, có chút xấu hổ, nhưng cụ che giấu rất tốt. Cụ vừa nghe liền biết là Mundungus làm hỏng chuyện. Bột sừng lạc đà ở chợ đen có giá rất cao, phỏng chừng Mundungus đã thấy lợi mà làm liều. Chuyện đáng xấu hổ nhất chính là, chính cụ đã đấu với Yaxley một trận, sau đó còn quả quyết nói với những thành viên khác của Hội Phượng Hoàng rằng kho hàng kia chính là nơi Tử Thần Thực Tử giấu Harry. Kết quả thực sự có người đi đến đó, tuy rằng là hành động lúc nửa đêm, nhưng vẫn bị Tử Thần Thực Tử gác đêm phát hiện. Chính vì vậy, Yaxley đã gọi thêm người đến tiếp ứng, những chuyện sau đó ai cũng có thể đoán ra được. Cuối cùng cụ mới phát hiện ra, nơi Hội Phượng Hoàng đến tập kích thật ra là kho hàng mà Bộ Pháp Thuật cất giữ những hàng hóa buôn lậu. Chỗ đó phủ đầy bụi, ngay cả một hồn ma cũng không có.
Voldemort và Harry vẫn không thấy tung tích, chiến tranh sớm muộn gì cũng sẽ bùng nổ; Chỉ là thiếu một lý do, cũng thiếu một sự kiện khơi mào. Cho nên, ngọn lửa khơi mào chiến tranh đã bị hai bên đè ép một thời gian rất dài trước đó một khi bùng nổ sẽ không thể lập tức chấm dứt được. Cụ Dumbledore không dám nói cụ không đoán trước được mọi chuyện sẽ xảy ra sau đó, nhưng cụ cảm thấy cần phải làm gì đó để ép Voldemort phải ra mặt.
“Ta nghe nói, Kẻ Được Chọn xuất hiện trong chính Hogwarts?” Bellatrix không nhịn được mà lên tiếng, giọng nói đầy hả hê. Ả cũng đã tháo mặt nạ ra trước đó, nhưng dù ả có đeo mặt nạ thì giọng điệu ngạo mạn kia cũng không lẫn đi đâu được. “Phải chăng ta có thể nghĩ rằng, có kẻ nào đó đã bày kế?” Ả cố ý nhấn mạnh từ ‘có kẻ nào đó’, hiển nhiên là đang ám chỉ Hội Phượng Hoàng.
“Ta phải nói, lý do bắt cóc Kẻ Được Chọn trước đó thật sự không thuyết phục.” Lucius Malfoy cũng cố ra vẻ nói [Harry ngạc nhiên là lão cũng đã tháo mặt nạ ra], “Cho nên, chúng ta có thể mong đợi một lời giải thích hợp lý từ các ngươi không?” Trên mặt lão mang nụ cười giả lả, mà gần như là khiêu khích.
Vài Tử Thần Thực Tử cười khẩy, vài kẻ khác còn vỗ tay. Bellatrix trừng lão, nhưng không mở lời châm chọc như trong Rừng Cấm lúc nãy.
Hội Phượng Hoàng phía đối diện, ngoại trừ chú Sirius cau mày nhìn chằm chằm Harry ra [chú còn đang canh cánh trong lòng vì chuyện Harry từ trong tháp Gryffindor đi ra ngay dưới mắt chú mà chú không hề hay biết gì], những người khác đều cảm thấy mặt mình nóng rát. Phán đoán sai lầm kia không thể nghi ngờ đã khiến phe bọn họ yếu thế hơn Tử Thần Thực Tử.
Voldemort giơ tay, đám Tử Thần Thực Tử lập tức im lặng. “Ông có lời nào giải thích cho những chuyện này không, Dumbledore?”
“Không có.” Cụ Dumbledore nhìn thẳng mắt hắn. Cụ nói như vậy chính là đã thừa nhận sai lầm của Hội Phượng Hoàng. Vẻ mặt của những thành viên khác trong Hội Phượng Hoàng đều biến đổi, nhưng lại không thể phản bác.
“Rất tốt.” Voldemort cười vang, nhưng một chút thật lòng cũng không có. “Nói vậy, cuộc đàm phán ngày hôm nay sẽ do bên ta hoàn toàn làm chủ.”
Hắn vừa dứt lời, đám Tử Thần Thực Tử liền lớn tiếng vỗ tay hoan hô. Sắc mặt của vài thành viên Hội Phượng Hoàng chuyển sang xanh mét, Moody định đứng lên, nhưng đũa phép ông mới rút ra được một nửa chợt dừng lại.
“Bình tĩnh. Hiện giờ đang là đàm phán hòa bình, có muốn đứng lên cũng phải chờ ta nói xong điều kiện đã chứ.” Voldemort mềm giọng nói, tay hắn đang cầm cây đũa phép bằng gỗ thủy tùng. Hiển nhiên vừa rồi hắn đã đoán được hành động của Moody, cũng kịp thời ngăn ông ta lại. Ánh mắt của đám Tử Thần Thực Tử nhìn hắn càng thêm cuồng nhiệt. “Ngồi xuống cả đi. Không khoác lác nói một câu, dù tất cả các ngươi có đồng loạt xông lên cũng không phải đối thủ của ta.” Hắn nói câu cuối cùng rất nhẹ nhàng, nhưng lời vừa dứt, những bộ áo giáp và cả những bức tranh trong khắp tòa lập tức rung động.
Tất cả mọi người khiếp sợ quay đầu nhìn chung quanh. Có vẻ như Voldemort có khả năng khống chế toàn bộ tòa lâu đài, những tiếng động kia khiến người ta cảm thấy không sao thở nổi. Đám người Hội Phượng Hoàng đều trầm xuống, bọn họ đang bị ép ký kết hiệp định ngừng chiến sao?
“Không cần bày ra vẻ mặt cảnh giác như thế.” Voldemort lắc lắc đũa phép trong tay. “Ta tin chắc sau khi các ngươi nghe xong vế sau sẽ vô cùng vui mừng.”
Lúc mới đầu Harry rất căng thẳng, nhưng lúc này nó đã hoàn toàn quên béng mất cảm giác đó. Nó tập trung theo dõi tình hình, lỗ tai dựng lên, chờ nghe Voldemort nói tiếp. Không ít người có cùng trạng thái như nó, nhưng tất cả Hội Phượng Hoàng lại đều mang theo vẻ hoài nghi, còn đám Tử Thần Thực Tử thì tràn ngập mong đợi.
“Thứ nhất, hai bên ngừng chiến vô điều kiện.”
Vẻ mặt của đám người Hội Phượng Hoàng hơi thả lỏng một chút, nhưng vẫn rất căng thẳng. Ngừng chiến đương nhiên là quá tốt, nhưng không biết Voldemort sẽ đưa ra yêu cầu gì tiếp theo. Cụ Dumbledore chầm chậm gõ đầu ngón tay xuống mặt bàn, vẻ mặt vẫn không hề biến đổi.
Điều kiện này đối với đám Tử Thần Thực Tử chẳng có ý nghĩa gì, ngay từ đầu bọn chúng đã chẳng muốn đánh nhau với Hội Phượng Hoàng.
Voldemort nhìn lướt đám người im lặng bên dưới, nói tiếp: “Thứ hai, không được nhắc lại chuyện cũ.”
Tác động của lời nói này giống như một giọt nước nhỏ vào nồi dầu sôi. Suốt tám mươi năm chìm trong sự khủng bố, Voldemort và đám Tử Thần Thực Tử thuộc hạ của hắn đã gây ra không biết bao nhiêu nỗi kinh hoàng! Mặc dù phần lớn trong số chúng đã bị bắt vào Azkaban [không thể không nói hơn nửa trong đó là công lao của Chester], nhưng vẫn có một phần không nhỏ đang lẩn trốn, hoặc là không đủ chứng cứ để khởi tố. Không đủ chứng cứ tỷ như vợ chồng Lestrange; Đang lẩn trốn điển hình không ai khác chính là Voldemort – thậm chí lúc này hắn đang ở ngay trước mặt mọi người, nhưng không một ai có thể bắt được hắn, mà chỉ có thể ngồi đó nghe hắn ra điều kiện! Chẳng lẽ cứ như vậy mà bỏ qua tội ác của bọn chúng hay sao?
“Đừng làm chuyện ngu ngốc, ta biết các ngươi đang suy nghĩ gì.” Voldemort giễu cợt. “Muốn bắt ta? Vào Azkaban?” Hắn cười lạnh, “Tốt bụng nhắc nhở các ngươi một câu, Giám ngục không giữ nổi ta đâu.”
Bị hắn nói trúng suy nghĩ, dáng vẻ một số người trở nên cứng ngắc. Bọn họ cực kỳ, cực kỳ không cam lòng thừa nhận, những lời Voldemort nói là thật, cũng đồng thời hiểu rõ, thế cục không nằm trong vòng kiểm soát của bọn họ. Số lượng Tử Thần Thực Tử so với trước kia giảm đi rất nhiều, nhưng trong cuộc đàm phán này, Hội Phượng Hoàng bọn họ lại là bên yếu thế hơn!
Harry mím chặt môi không nói lời nào. Nói thật, nó thực sự không biết tháo gỡ sự mâu thuẫn giữa lý trí và tình cảm này như thế nào. Nó có thể thuyết phục chính mình, rằng đây đều là vì giảm bớt thương vong. Nhưng để có thể chấp nhận cần một thời gian rất dài. Mà bản thân nó có thể tiếp nhận nhanh như vậy, nguyên nhân là bởi vì chính nó đã trải qua sự tàn khốc của chiến tranh, cũng mong muốn lịch sử không tái diễn.
“Thứ ba, cũng là điều kiện cuối cùng,” Voldemort đứng lên, giọng nói trở nên lạnh lùng, nhưng lại vô cùng rõ ràng: “Từ giờ trở đi, Tử Thần Thực Tử giải tán.”
“Cái gì?” Đến lúc này, dù là Tử Thần Thực Tử hay Hội Phượng Hoàng đều có phản ứng giống hệt nhau.
“Tử Thần Thực Tử giải tán?” Đám người Hội Phượng Hoàng đều lộ ra vẻ mặt không sao tin được. Nói cách khác, sau này sẽ không tái diễn cảnh tượng của tám mươi năm chiến tranh kia nữa? Tạm thời chưa đề cập đến việc Voldemort nói thật hay giả, nhưng bọn hắn đang chiếm ưu thế lại đột nhiên nói giải tán Tử Thần Thực Tử, chuyện này thực sự không thể giải thích được. Không phải lúc này hắn nên tiện đà xông lên hay sao?
“Chủ nhân!” Phản ứng của đại đa số Tử Thần Thực Tử là kinh hoảng. “Chủ nhân, chúng thuộc hạ thề chết đi theo Ngài!” Một loạt tiếng đẩy ghế, áo choàng màu đen phủ đầy đất.
Voldemort không để ý đến bọn chúng, chỉ quay đầu nhìn người bên cạnh. Harry cũng đang ngẩng đầu nhìn hắn, sự kinh ngạc hiện rõ trong đôi mắt. Nó vô cùng bất ngờ, cho nên hoàn toàn không thể nghĩ ra mình nên nói cái gì.
“Voldemort kia đâu?” Cuối cùng cụ Dumbledore cũng lên tiếng. Tầm mắt của cụ đảo qua lại giữa Voldemort và Harry. Nếu những lời Voldemort nói là thật, thì bên được lợi chính là Hội Phượng Hoàng. Vừa rồi Voldemort cũng đã nhắc tới, Giám ngục hoàn toàn không làm gì được hắn. Hơn nữa, khả năng pháp thuật của hắn đã vượt quá mức bất cứ ai có thể tưởng tượng [thật không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì], còn chưa kể đến Âm Binh, Người Sói… Nói ngắn gọn, hiện tại Voldemort có thể khơi mào một cuộc chiến tranh mà hắn chiếm ưu thế tuyệt đối, nhưng hắn lại chọn giải tán Tử Thần Thực Tử. Cụ Dumbledore nheo mắt lại, cụ sẽ xác định được thật giả từ câu trả lời của Voldemort.
Voldemort cười khẽ một tiếng, “Hắn đã chết từ mười mấy năm trước rồi, không phải sao?”
Chết? Trong suy nghĩ của người dân, đúng là hắn đã chết. Nếu Voldemort đã nói như vậy, tức là hắn sẽ không lấy cái tên đó để nổi dậy nữa sao? Trong đầu cụ Dumbledore lướt qua đủ loại suy đoán, nhưng giọng điệu lại hết sức chậm rãi: “Đồng ý!” Cụ biết, điểm mấu chốt nhất là đối phương có thể nhượng bộ; Không thể không nói, kết quả này tốt hơn so với tưởng tượng của cụ rất nhiều.
Moody vẫn ở nguyên tư thế nửa đứng lên, ông cảm thấy Dumbledore đồng ý quá dễ dãi, tiếc là ông không thể nói được. Nhưng chợt có người giúp ông nói ra suy nghĩ trong đầu: “Thế này có khác gì lừa mình dối người! Voldemort vẫn đang sống sờ sờ đấy thôi!” Trong khi đó, phần đông đám người vẫn chưa hồi phục tinh thần, tầm mắt đảo quanh cụ Dumbledore và Voldemort.
“Nếu như mọi người không yên tâm, tôi sẽ nhận trách nhiệm canh chừng anh ấy.” Harry chợt lên tiếng. Lời nó nói so với việc Voldemort muốn giải tán Tử Thần Thực Tử càng làm cho đám người bên dưới giật mình hơn, tất cả đều mở lớn mắt nhìn nó. “Ngay tại Hogwarts! Như vậy thì giáo sư Dumbledore cũng có thể làm chứng.” Nó đã hạ quyết tâm, nó biết bây giờ chính là lúc nó cần lên tiếng.
Voldemort mím môi nhìn nó, vẻ mặt không chút thay đổi.
Đám Tử Thần Thực Tử nghẹn họng. Những lời bọn chúng vừa nghe không phải sự thật đúng không? Kẻ Được Chọn nói sẽ canh chừng Chúa Tể Hắc Ám, hơn nữa Chúa Tể Hắc Ám lại không hề tỏ vẻ gì là phản đối?
Đám người Hội Phượng Hoàng cũng sửng sốt không kém Tử Thần Thực Tử là bao. Có người muốn lấy học sinh Hogwarts ra để phản bác quyết định của Harry, nhưng chưa kịp nói đã Harry bị lên tiếng cắt đứt: “Thôi đi, Voldemort đã ở Hogwarts suốt bốn năm, nếu có chuyện gì thì đã xảy ra từ lâu rồi.”
Người nọ còn muốn phản bác, Harry nói càng nhanh: “Các người hãy thử ngẫm về Grindelwald xem. Các người cho rằng nhà tù Nurmengard thật sự giam cầm được ông ta sao? Các người cho rằng những người ủng hộ ông ta đã chết sạch rồi sao? Không biết? Tôi có thể nói cho các người, đáp án của những câu hỏi kia đều là không phải! Chỉ có Grindelwald không muốn ra khỏi chỗ đó mà thôi.” Nó nhìn sang Voldemort, “Tôi sẵn lòng dùng chính tính mạng của mình để đổi lấy kết quả này. Tôi cam đoan những lời tôi nói đều là sự thật.”
“Em thật ngốc, Harry!” Voldemort nói, giọng điệu lại lần nữa mềm nhẹ, ánh mắt có thể nói là vô cùng dịu dàng. “Em không cần thiết phải…” Ánh mắt Harry nhìn hắn vô cùng kiên định, cho nên hắn quyết định bỏ nửa câu nói sau, thay vào đó là một nụ hôn lên trán nó.
Tử Thần Thực Tử không một kẻ nào không sửng sốt. Nhưng bọn chúng đều nhận được mệnh lệnh không được hành động của Voldemort thông qua Dấu Hiệu Hắc Ám.
Thế nhưng Hội Phượng Hoàng lại không được bình tĩnh như vậy. Nếu hiệp định kia được ký kết thì nhìn từ bên ngoài, Hội Phượng Hoàng toàn thắng – bởi vì đối thủ một mất một còn là Tử Thần Thực Tử đã không còn nữa, không phải sao? Không ai trong bọn họ mong muốn chiến tranh xảy ra cả. Còn một vấn đề nữa, Harry chỉ mới mười lăm tuổi – được rồi, bây giờ trông ít nhất cũng mười bảy tuổi – nhưng sao thằng bé có thể biết được chuyện xảy ra vào năm mươi năm trước? Hơn nữa còn biết rất rõ?
Những điều kiện Voldemort đưa ra có vẻ như bỏ qua hết ưu thế của Tử Thần Thực Tử. Nếu hắn muốn lừa bọn họ cũng không cần phải nói công khai như vậy, cứ trực tiếp khai chiến có lợi hơn giả vờ nhượng bộ rất nhiều. Giọng điệu của Harry vô cùng kiên quyết, mà chính bọn họ cũng mới chứng kiến trình độ pháp thuật của Kẻ Được Chọn. Dựa vào điểm này mà suy đoán trình độ pháp thuật của Chúa Tể Hắc Ám, nếu hiệp định ngưng chiến không được ký kết, bên bất lợi khẳng định vẫn là bọn họ… Còn về quan hệ của Chúa Tể Hắc Ám và Kẻ Được Chọn, so với nguy cơ bùng nổ chiến tranh có là gì? Có người bắt đầu dao động.
Trong lúc hỗn loạn, không một ai chú ý tới ngón tay của cụ Dumbledore đang run rẩy.
Tác giả có lời muốn nói:
Trục thời gian:
4/1996: Giới Pháp thuật thời kỳ cận đại bùng nổ cuộc Chiến tranh lần thứ ba.
5/1996: Cục trưởng Cục Thi hành Luật Pháp thuật, Borges Chester [Barty Crouch con] thế chỗ Fudge, trở thành tân Bộ trưởng Bộ Pháp Thuật – Chương 1 Phần 7.
1/7/1996: Harry tỉnh lại trước Voldemort.
3/7/1996: Harry rời Phòng Chứa Bí Mật, chạm mặt tổ điều tra đặc biệt vừa tìm kiếm khắp Hogwarts nhưng không có kết quả.
6/7/1996: Harry đồng ý lời mời của Chester, đến Rừng Cấm; Voldemort tỉnh lại.
Rạng sáng 7/7/1996: Hội Phượng Hoàng và Tử Thần Thực Tử ký kết Hiệp định ngừng chiến.
Editor lảm nhảm: sắp hết truyện rồi, thật không nỡ chút nào *hứt hứt*
“Ta cần một người giải thích chi tiết mọi chuyện. Trong khi ta không ở đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Thấy vẻ mặt căng thẳng của Harry, bàn tay nắm dưới bàn của Voldemort khẽ siết chặt. “Không nêu ý kiến chủ quan, chỉ nói chuyện chính!”
Người ngồi trên cùng hàng ghế của Tử Thần Thực Tử đứng lên, tháo mặt nạ ra, giọng nói trầm ổn, “Để thuộc hạ, thưa Chủ nhân.”
Bên phía Hội Phượng Hoàng chợt xôn xao, có người không nhịn được mà hô lên thành tiếng, bởi vì tất cả đều biết kẻ vừa nói kia, nhưng vẫn luôn nghĩ hắn thuộc phe trung lập. Vậy kết quả hiện tại là Bộ Pháp Thuật đã sớm rơi vào tay Tử Thần Thực Tử rồi sao? Rất nhiều người đưa mắt nhìn nhau, không sao hiểu được. Nếu nói ai đó không có khả năng là Tử Thần Thực Tử nhất, Borges Chester tuyệt đối đứng ở vị trí đầu tiên; Nhưng trên thực tế, hắn lại là thuộc hạ trung thành dưới trướng Voldemort sao? Với số Pháp sư Hắc ám hắn đưa vào Azkaban, chuyện này sao có thể là sự thật được?
“Vào tháng tư, Yaxley bị Hội Phượng Hoàng tập kích tại hẻm Knockturn, lý do là bị nghi ngờ bắt cóc Kẻ Được Chọn.” Chester không chút phản ứng trước sự kinh ngạc của bọn họ, cung kính trả lời câu hỏi của Voldemort, “Mà trên thực tế, hắn đang điều tra việc Sở Quản Lý Sinh Vật Huyền Bí bị mất một bao bột phấn sừng lạc đà. Kế tiếp, Hội Phượng Hoàng tấn công một kho hàng của Bộ Pháp Thuật vào nửa đêm, từ việc đó đã dẫn đến sự xung đột trên quy mô lớn giữa hai bên. Sau ba tháng từ khi đó đến nay, tổng cộng diễn ra mấy chục cuộc công kích lớn nhỏ, số người được đưa vào Viện thánh Mungo lên tới hơn một trăm người.”
Harry không biết nên nói cái gì. Như vậy tức là, Hội Phượng Hoàng khơi mào trước? Có điều chuyện này cũng có thể hiểu được. Tử Thần Thực Tử đều nhận được lệnh của Voldemort nói bọn chúng không được hành động thiếu suy nghĩ, dĩ nhiên bọn chúng sẽ tuân theo. Nhưng rốt cuộc ở kho hàng đã xảy ra chuyện gì?
Cụ Dumbledore vuốt vuốt râu, có chút xấu hổ, nhưng cụ che giấu rất tốt. Cụ vừa nghe liền biết là Mundungus làm hỏng chuyện. Bột sừng lạc đà ở chợ đen có giá rất cao, phỏng chừng Mundungus đã thấy lợi mà làm liều. Chuyện đáng xấu hổ nhất chính là, chính cụ đã đấu với Yaxley một trận, sau đó còn quả quyết nói với những thành viên khác của Hội Phượng Hoàng rằng kho hàng kia chính là nơi Tử Thần Thực Tử giấu Harry. Kết quả thực sự có người đi đến đó, tuy rằng là hành động lúc nửa đêm, nhưng vẫn bị Tử Thần Thực Tử gác đêm phát hiện. Chính vì vậy, Yaxley đã gọi thêm người đến tiếp ứng, những chuyện sau đó ai cũng có thể đoán ra được. Cuối cùng cụ mới phát hiện ra, nơi Hội Phượng Hoàng đến tập kích thật ra là kho hàng mà Bộ Pháp Thuật cất giữ những hàng hóa buôn lậu. Chỗ đó phủ đầy bụi, ngay cả một hồn ma cũng không có.
Voldemort và Harry vẫn không thấy tung tích, chiến tranh sớm muộn gì cũng sẽ bùng nổ; Chỉ là thiếu một lý do, cũng thiếu một sự kiện khơi mào. Cho nên, ngọn lửa khơi mào chiến tranh đã bị hai bên đè ép một thời gian rất dài trước đó một khi bùng nổ sẽ không thể lập tức chấm dứt được. Cụ Dumbledore không dám nói cụ không đoán trước được mọi chuyện sẽ xảy ra sau đó, nhưng cụ cảm thấy cần phải làm gì đó để ép Voldemort phải ra mặt.
“Ta nghe nói, Kẻ Được Chọn xuất hiện trong chính Hogwarts?” Bellatrix không nhịn được mà lên tiếng, giọng nói đầy hả hê. Ả cũng đã tháo mặt nạ ra trước đó, nhưng dù ả có đeo mặt nạ thì giọng điệu ngạo mạn kia cũng không lẫn đi đâu được. “Phải chăng ta có thể nghĩ rằng, có kẻ nào đó đã bày kế?” Ả cố ý nhấn mạnh từ ‘có kẻ nào đó’, hiển nhiên là đang ám chỉ Hội Phượng Hoàng.
“Ta phải nói, lý do bắt cóc Kẻ Được Chọn trước đó thật sự không thuyết phục.” Lucius Malfoy cũng cố ra vẻ nói [Harry ngạc nhiên là lão cũng đã tháo mặt nạ ra], “Cho nên, chúng ta có thể mong đợi một lời giải thích hợp lý từ các ngươi không?” Trên mặt lão mang nụ cười giả lả, mà gần như là khiêu khích.
Vài Tử Thần Thực Tử cười khẩy, vài kẻ khác còn vỗ tay. Bellatrix trừng lão, nhưng không mở lời châm chọc như trong Rừng Cấm lúc nãy.
Hội Phượng Hoàng phía đối diện, ngoại trừ chú Sirius cau mày nhìn chằm chằm Harry ra [chú còn đang canh cánh trong lòng vì chuyện Harry từ trong tháp Gryffindor đi ra ngay dưới mắt chú mà chú không hề hay biết gì], những người khác đều cảm thấy mặt mình nóng rát. Phán đoán sai lầm kia không thể nghi ngờ đã khiến phe bọn họ yếu thế hơn Tử Thần Thực Tử.
Voldemort giơ tay, đám Tử Thần Thực Tử lập tức im lặng. “Ông có lời nào giải thích cho những chuyện này không, Dumbledore?”
“Không có.” Cụ Dumbledore nhìn thẳng mắt hắn. Cụ nói như vậy chính là đã thừa nhận sai lầm của Hội Phượng Hoàng. Vẻ mặt của những thành viên khác trong Hội Phượng Hoàng đều biến đổi, nhưng lại không thể phản bác.
“Rất tốt.” Voldemort cười vang, nhưng một chút thật lòng cũng không có. “Nói vậy, cuộc đàm phán ngày hôm nay sẽ do bên ta hoàn toàn làm chủ.”
Hắn vừa dứt lời, đám Tử Thần Thực Tử liền lớn tiếng vỗ tay hoan hô. Sắc mặt của vài thành viên Hội Phượng Hoàng chuyển sang xanh mét, Moody định đứng lên, nhưng đũa phép ông mới rút ra được một nửa chợt dừng lại.
“Bình tĩnh. Hiện giờ đang là đàm phán hòa bình, có muốn đứng lên cũng phải chờ ta nói xong điều kiện đã chứ.” Voldemort mềm giọng nói, tay hắn đang cầm cây đũa phép bằng gỗ thủy tùng. Hiển nhiên vừa rồi hắn đã đoán được hành động của Moody, cũng kịp thời ngăn ông ta lại. Ánh mắt của đám Tử Thần Thực Tử nhìn hắn càng thêm cuồng nhiệt. “Ngồi xuống cả đi. Không khoác lác nói một câu, dù tất cả các ngươi có đồng loạt xông lên cũng không phải đối thủ của ta.” Hắn nói câu cuối cùng rất nhẹ nhàng, nhưng lời vừa dứt, những bộ áo giáp và cả những bức tranh trong khắp tòa lập tức rung động.
Tất cả mọi người khiếp sợ quay đầu nhìn chung quanh. Có vẻ như Voldemort có khả năng khống chế toàn bộ tòa lâu đài, những tiếng động kia khiến người ta cảm thấy không sao thở nổi. Đám người Hội Phượng Hoàng đều trầm xuống, bọn họ đang bị ép ký kết hiệp định ngừng chiến sao?
“Không cần bày ra vẻ mặt cảnh giác như thế.” Voldemort lắc lắc đũa phép trong tay. “Ta tin chắc sau khi các ngươi nghe xong vế sau sẽ vô cùng vui mừng.”
Lúc mới đầu Harry rất căng thẳng, nhưng lúc này nó đã hoàn toàn quên béng mất cảm giác đó. Nó tập trung theo dõi tình hình, lỗ tai dựng lên, chờ nghe Voldemort nói tiếp. Không ít người có cùng trạng thái như nó, nhưng tất cả Hội Phượng Hoàng lại đều mang theo vẻ hoài nghi, còn đám Tử Thần Thực Tử thì tràn ngập mong đợi.
“Thứ nhất, hai bên ngừng chiến vô điều kiện.”
Vẻ mặt của đám người Hội Phượng Hoàng hơi thả lỏng một chút, nhưng vẫn rất căng thẳng. Ngừng chiến đương nhiên là quá tốt, nhưng không biết Voldemort sẽ đưa ra yêu cầu gì tiếp theo. Cụ Dumbledore chầm chậm gõ đầu ngón tay xuống mặt bàn, vẻ mặt vẫn không hề biến đổi.
Điều kiện này đối với đám Tử Thần Thực Tử chẳng có ý nghĩa gì, ngay từ đầu bọn chúng đã chẳng muốn đánh nhau với Hội Phượng Hoàng.
Voldemort nhìn lướt đám người im lặng bên dưới, nói tiếp: “Thứ hai, không được nhắc lại chuyện cũ.”
Tác động của lời nói này giống như một giọt nước nhỏ vào nồi dầu sôi. Suốt tám mươi năm chìm trong sự khủng bố, Voldemort và đám Tử Thần Thực Tử thuộc hạ của hắn đã gây ra không biết bao nhiêu nỗi kinh hoàng! Mặc dù phần lớn trong số chúng đã bị bắt vào Azkaban [không thể không nói hơn nửa trong đó là công lao của Chester], nhưng vẫn có một phần không nhỏ đang lẩn trốn, hoặc là không đủ chứng cứ để khởi tố. Không đủ chứng cứ tỷ như vợ chồng Lestrange; Đang lẩn trốn điển hình không ai khác chính là Voldemort – thậm chí lúc này hắn đang ở ngay trước mặt mọi người, nhưng không một ai có thể bắt được hắn, mà chỉ có thể ngồi đó nghe hắn ra điều kiện! Chẳng lẽ cứ như vậy mà bỏ qua tội ác của bọn chúng hay sao?
“Đừng làm chuyện ngu ngốc, ta biết các ngươi đang suy nghĩ gì.” Voldemort giễu cợt. “Muốn bắt ta? Vào Azkaban?” Hắn cười lạnh, “Tốt bụng nhắc nhở các ngươi một câu, Giám ngục không giữ nổi ta đâu.”
Bị hắn nói trúng suy nghĩ, dáng vẻ một số người trở nên cứng ngắc. Bọn họ cực kỳ, cực kỳ không cam lòng thừa nhận, những lời Voldemort nói là thật, cũng đồng thời hiểu rõ, thế cục không nằm trong vòng kiểm soát của bọn họ. Số lượng Tử Thần Thực Tử so với trước kia giảm đi rất nhiều, nhưng trong cuộc đàm phán này, Hội Phượng Hoàng bọn họ lại là bên yếu thế hơn!
Harry mím chặt môi không nói lời nào. Nói thật, nó thực sự không biết tháo gỡ sự mâu thuẫn giữa lý trí và tình cảm này như thế nào. Nó có thể thuyết phục chính mình, rằng đây đều là vì giảm bớt thương vong. Nhưng để có thể chấp nhận cần một thời gian rất dài. Mà bản thân nó có thể tiếp nhận nhanh như vậy, nguyên nhân là bởi vì chính nó đã trải qua sự tàn khốc của chiến tranh, cũng mong muốn lịch sử không tái diễn.
“Thứ ba, cũng là điều kiện cuối cùng,” Voldemort đứng lên, giọng nói trở nên lạnh lùng, nhưng lại vô cùng rõ ràng: “Từ giờ trở đi, Tử Thần Thực Tử giải tán.”
“Cái gì?” Đến lúc này, dù là Tử Thần Thực Tử hay Hội Phượng Hoàng đều có phản ứng giống hệt nhau.
“Tử Thần Thực Tử giải tán?” Đám người Hội Phượng Hoàng đều lộ ra vẻ mặt không sao tin được. Nói cách khác, sau này sẽ không tái diễn cảnh tượng của tám mươi năm chiến tranh kia nữa? Tạm thời chưa đề cập đến việc Voldemort nói thật hay giả, nhưng bọn hắn đang chiếm ưu thế lại đột nhiên nói giải tán Tử Thần Thực Tử, chuyện này thực sự không thể giải thích được. Không phải lúc này hắn nên tiện đà xông lên hay sao?
“Chủ nhân!” Phản ứng của đại đa số Tử Thần Thực Tử là kinh hoảng. “Chủ nhân, chúng thuộc hạ thề chết đi theo Ngài!” Một loạt tiếng đẩy ghế, áo choàng màu đen phủ đầy đất.
Voldemort không để ý đến bọn chúng, chỉ quay đầu nhìn người bên cạnh. Harry cũng đang ngẩng đầu nhìn hắn, sự kinh ngạc hiện rõ trong đôi mắt. Nó vô cùng bất ngờ, cho nên hoàn toàn không thể nghĩ ra mình nên nói cái gì.
“Voldemort kia đâu?” Cuối cùng cụ Dumbledore cũng lên tiếng. Tầm mắt của cụ đảo qua lại giữa Voldemort và Harry. Nếu những lời Voldemort nói là thật, thì bên được lợi chính là Hội Phượng Hoàng. Vừa rồi Voldemort cũng đã nhắc tới, Giám ngục hoàn toàn không làm gì được hắn. Hơn nữa, khả năng pháp thuật của hắn đã vượt quá mức bất cứ ai có thể tưởng tượng [thật không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì], còn chưa kể đến Âm Binh, Người Sói… Nói ngắn gọn, hiện tại Voldemort có thể khơi mào một cuộc chiến tranh mà hắn chiếm ưu thế tuyệt đối, nhưng hắn lại chọn giải tán Tử Thần Thực Tử. Cụ Dumbledore nheo mắt lại, cụ sẽ xác định được thật giả từ câu trả lời của Voldemort.
Voldemort cười khẽ một tiếng, “Hắn đã chết từ mười mấy năm trước rồi, không phải sao?”
Chết? Trong suy nghĩ của người dân, đúng là hắn đã chết. Nếu Voldemort đã nói như vậy, tức là hắn sẽ không lấy cái tên đó để nổi dậy nữa sao? Trong đầu cụ Dumbledore lướt qua đủ loại suy đoán, nhưng giọng điệu lại hết sức chậm rãi: “Đồng ý!” Cụ biết, điểm mấu chốt nhất là đối phương có thể nhượng bộ; Không thể không nói, kết quả này tốt hơn so với tưởng tượng của cụ rất nhiều.
Moody vẫn ở nguyên tư thế nửa đứng lên, ông cảm thấy Dumbledore đồng ý quá dễ dãi, tiếc là ông không thể nói được. Nhưng chợt có người giúp ông nói ra suy nghĩ trong đầu: “Thế này có khác gì lừa mình dối người! Voldemort vẫn đang sống sờ sờ đấy thôi!” Trong khi đó, phần đông đám người vẫn chưa hồi phục tinh thần, tầm mắt đảo quanh cụ Dumbledore và Voldemort.
“Nếu như mọi người không yên tâm, tôi sẽ nhận trách nhiệm canh chừng anh ấy.” Harry chợt lên tiếng. Lời nó nói so với việc Voldemort muốn giải tán Tử Thần Thực Tử càng làm cho đám người bên dưới giật mình hơn, tất cả đều mở lớn mắt nhìn nó. “Ngay tại Hogwarts! Như vậy thì giáo sư Dumbledore cũng có thể làm chứng.” Nó đã hạ quyết tâm, nó biết bây giờ chính là lúc nó cần lên tiếng.
Voldemort mím môi nhìn nó, vẻ mặt không chút thay đổi.
Đám Tử Thần Thực Tử nghẹn họng. Những lời bọn chúng vừa nghe không phải sự thật đúng không? Kẻ Được Chọn nói sẽ canh chừng Chúa Tể Hắc Ám, hơn nữa Chúa Tể Hắc Ám lại không hề tỏ vẻ gì là phản đối?
Đám người Hội Phượng Hoàng cũng sửng sốt không kém Tử Thần Thực Tử là bao. Có người muốn lấy học sinh Hogwarts ra để phản bác quyết định của Harry, nhưng chưa kịp nói đã Harry bị lên tiếng cắt đứt: “Thôi đi, Voldemort đã ở Hogwarts suốt bốn năm, nếu có chuyện gì thì đã xảy ra từ lâu rồi.”
Người nọ còn muốn phản bác, Harry nói càng nhanh: “Các người hãy thử ngẫm về Grindelwald xem. Các người cho rằng nhà tù Nurmengard thật sự giam cầm được ông ta sao? Các người cho rằng những người ủng hộ ông ta đã chết sạch rồi sao? Không biết? Tôi có thể nói cho các người, đáp án của những câu hỏi kia đều là không phải! Chỉ có Grindelwald không muốn ra khỏi chỗ đó mà thôi.” Nó nhìn sang Voldemort, “Tôi sẵn lòng dùng chính tính mạng của mình để đổi lấy kết quả này. Tôi cam đoan những lời tôi nói đều là sự thật.”
“Em thật ngốc, Harry!” Voldemort nói, giọng điệu lại lần nữa mềm nhẹ, ánh mắt có thể nói là vô cùng dịu dàng. “Em không cần thiết phải…” Ánh mắt Harry nhìn hắn vô cùng kiên định, cho nên hắn quyết định bỏ nửa câu nói sau, thay vào đó là một nụ hôn lên trán nó.
Tử Thần Thực Tử không một kẻ nào không sửng sốt. Nhưng bọn chúng đều nhận được mệnh lệnh không được hành động của Voldemort thông qua Dấu Hiệu Hắc Ám.
Thế nhưng Hội Phượng Hoàng lại không được bình tĩnh như vậy. Nếu hiệp định kia được ký kết thì nhìn từ bên ngoài, Hội Phượng Hoàng toàn thắng – bởi vì đối thủ một mất một còn là Tử Thần Thực Tử đã không còn nữa, không phải sao? Không ai trong bọn họ mong muốn chiến tranh xảy ra cả. Còn một vấn đề nữa, Harry chỉ mới mười lăm tuổi – được rồi, bây giờ trông ít nhất cũng mười bảy tuổi – nhưng sao thằng bé có thể biết được chuyện xảy ra vào năm mươi năm trước? Hơn nữa còn biết rất rõ?
Những điều kiện Voldemort đưa ra có vẻ như bỏ qua hết ưu thế của Tử Thần Thực Tử. Nếu hắn muốn lừa bọn họ cũng không cần phải nói công khai như vậy, cứ trực tiếp khai chiến có lợi hơn giả vờ nhượng bộ rất nhiều. Giọng điệu của Harry vô cùng kiên quyết, mà chính bọn họ cũng mới chứng kiến trình độ pháp thuật của Kẻ Được Chọn. Dựa vào điểm này mà suy đoán trình độ pháp thuật của Chúa Tể Hắc Ám, nếu hiệp định ngưng chiến không được ký kết, bên bất lợi khẳng định vẫn là bọn họ… Còn về quan hệ của Chúa Tể Hắc Ám và Kẻ Được Chọn, so với nguy cơ bùng nổ chiến tranh có là gì? Có người bắt đầu dao động.
Trong lúc hỗn loạn, không một ai chú ý tới ngón tay của cụ Dumbledore đang run rẩy.
Tác giả có lời muốn nói:
Trục thời gian:
4/1996: Giới Pháp thuật thời kỳ cận đại bùng nổ cuộc Chiến tranh lần thứ ba.
5/1996: Cục trưởng Cục Thi hành Luật Pháp thuật, Borges Chester [Barty Crouch con] thế chỗ Fudge, trở thành tân Bộ trưởng Bộ Pháp Thuật – Chương 1 Phần 7.
1/7/1996: Harry tỉnh lại trước Voldemort.
3/7/1996: Harry rời Phòng Chứa Bí Mật, chạm mặt tổ điều tra đặc biệt vừa tìm kiếm khắp Hogwarts nhưng không có kết quả.
6/7/1996: Harry đồng ý lời mời của Chester, đến Rừng Cấm; Voldemort tỉnh lại.
Rạng sáng 7/7/1996: Hội Phượng Hoàng và Tử Thần Thực Tử ký kết Hiệp định ngừng chiến.
Editor lảm nhảm: sắp hết truyện rồi, thật không nỡ chút nào *hứt hứt*
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook