Chiến Và Hòa
-
Chương 132: Đoàn Kỵ sĩ Walpurgis
Cùng ngày diễn ra hội nghị, Nhật Báo Tiên Tri đăng Bản Dự thảo Hiệp định Hòa giải giữa Hội Phượng Hoàng và Tử Thần Thực Tử, không thể không nói hiệu suất làm việc của Chester rất cao. Đại đa số người đều thở phào nhẹ nhõm, không có gì khiến người ta lo lắng sợ hãi hơn bóng ma chiến tranh bao phủ trên đầu. Hiện tại cả hai bên đều đồng ý hoà giải, đây là chuyện không thể tốt hơn. Hơn nữa, bản dự thảo còn được công bố sớm hơn bọn họ tưởng tượng rất nhiều. Chung quy mà nói, những điều trong bản dự thảo hiệp định rất ngắn gọn, hợp lý, duy chỉ có điều cuối cùng khiến người ta không khỏi sửng sốt. Nhưng với những người dân bình thường, nguyên nhân không quan trọng, thứ họ quan tâm chỉ là kết quả, bởi vì bọn họ vẫn luôn chờ mong một ngày chiến tranh hoàn toàn chấm dứt. Chỉ có một câu có thể biểu đạt được tâm trạng của bọn họ lúc này, đó là Merlin ban phúc!
Trong văn phòng của giáo sư Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám, Harry cúi đầu đọc những lời bình luận trên báo. Trong một năm hai người bọn nó mất tích, cụ Dumbledore đã tìm một giáo sư khác dạy thay. Nhưng bọn họ dùng đủ mọi biện pháp vẫn không cách nào mở cửa văn phòng ra được, đành phải tìm một phòng trống khác làm văn phòng tạm thời cho vị giáo sư mới.
Voldemort ở phía sau nó, lơ đãng nhìn lướt qua. “Merlin… Hừ!” Hắn không kiên nhẫn nói, “Merlin hay thượng đế cũng vô dụng thôi, còn bạn…” Hắn có bạn sao?
“Anh còn có em!” Harry không ngẩng đầu lên, tiếp lời. “Đừng nói những lời thế này nữa.” Chắc chắn câu sau của hắn sẽ là hắn chỉ tin tưởng bản thân, nó một chút cũng không muốn nghe hắn nói như thế.
Voldemort hơi khựng lại. Hắn thật sự không muốn thừa nhận, từ sau khi dung hợp linh hồn, Harry càng thêm hiểu hắn. Tỷ như hiện tại, hắn phải dùng đến Bế Quan Bí Thuật [mà thực ra thì không có lúc nào hắn không dùng], nhưng Harry lại không cần mất công suy đoán cũng hiểu được hắn muốn nói gì tiếp.
“Em có chuyện muốn nói với anh.” Harry có vẻ như không nhận ra hắn vừa hơi khựng lại, gấp tờ báo đặt sang một bên, ngẩng đầu nhìn hắn. “Nếu đã trưởng thành rồi, em có thể tốt nghiệp Hogwarts được không?”
“Bất cứ lúc nào cũng được.” Voldemort trả lời. Hắn hứng thú nhìn chằm chằm Harry, “Sao? Giờ em muốn nhảy lớp à?”
“Không thì rất phiền toái.” Harry nói ngắn gọn. Nó đã có thể đảm đương được trách nhiệm, nhưng thân phận học sinh thực sự không thể nào khiến người ta tin phục được. Sau đó nó chợt nhớ ra nó quên chưa chứng thực một chuyện, “Linh hồn dung hợp ổn định không? Không có vấn đề gì chứ?”
Voldemort nhìn nó, “Đáp án không phải trên trán em sao?”
Trên trán? Vết thẹo hình tia chớp? Harry giật mình, lập tức đưa tay lên sờ. Vết thẹo trên trán nó đã biến mất từ lúc nào [lúc trước do tóc nó che mất nên không ai phát hiện ra], trong lúc nhất thời nó có chút chưa quen. “Nó đâu rồi?” Nó vừa có chút khó hiểu, lại như hiểu rõ. Bởi vì linh hồn đã dung hợp, cho nên vết thẹo cũng biến mất sao? Trước kia nó luôn tâm niệm là phải thành công, nhưng đến khi ý nguyện đã đạt được rồi nó lại có cảm giác không thật, chỉ sợ có chuyện ngoài ý muốn nào đó phát sinh.
“Biến mất, vĩnh viễn!” Voldemort thấy vẻ mặt lo lắng của nó, cố ý ra vẻ nghiêm túc: “Nếu em nhớ nó, ta có thể phân liệt một lần nữa.”
Harry tức giận trừng mắt nhìn hắn. “Đừng lấy chuyện này ra nói đùa!”
“Được rồi.” Voldemort vì không nhịn được cho nên mới trêu chọc Harry, bởi vì hắn nhận ra cậu bé của hắn hình như có tâm sự, có điều phải nói, phản ứng của cậu quả đúng như hắn dự đoán. “Em đúng là thành công gài bẫy ta. Sao em lại nghĩ tới việc dùng Bùa Chú Đảo Ngược?”
“Em nhờ Hermione tìm giúp.” Harry vẫn chưa hết tức giận, hầm hè trả lời. “Anh nhất định không chịu nói, làm em lãng phí ba, bốn tháng trời! Sau khi tỉnh lại còn luôn bày ra cái vẻ ‘ta muốn chết’ nữa chứ!”
Voldemort không hề ngạc nhiên: “Nếu là Hermione thì đúng là có thể tìm ra.” Hắn nhận ra Harry đã xoay mặt sang một bên, giọng điệu không khỏi mềm xuống: “Em xem, không phải bây giờ hai chúng ta đều ổn hay sao?”
Hermione luôn là một cô gái thông minh, từ trước đến giờ Harry vẫn tin tưởng điều ấy và chưa bao giờ ghen tỵ với cô bé. Nhưng muốn chịu chết… Harry hừ lớn một tiếng, không thèm để ý đến hắn.
“Đến bây giờ em vẫn chưa hiểu được tác dụng của chiếc nhẫn?” Voldemort thật muốn thở dài, hắn phát hiện hình như hắn đã quá nuông chiều Kẻ Được Chọn rồi.
Harry bị đề tài này hấp dẫn. “Không phải là đưa ra lựa chọn mới hay sao?”
“Em để sót mất một vế quan trọng.” Voldemort nhìn nó, vẻ mặt chuyên chú: “Nói cho ta biết, ngay lúc em thực hiện Bùa Chú Đảo Ngược, em đã nghĩ gì?”
“Một vế?” Harry nhíu nhíu mày, “Khi đó em có thể nghĩ gì được nữa? ‘Đúng là ngươi đã lừa ta’? không thì là ‘Trước đó không giết ngươi đúng là lựa chọn đúng đắn’?” Nó nói đến đây liền tự mình hiểu ra, vẻ mặt sửng sốt, “Không chỉ là chính mình đưa ra lựa chọn mới, mà còn khiến đối phương cũng làm điều tương tự!” Ngay khi hai người khiến đối phương đưa ra lựa chọn mới, linh hồn liền trở về với thân xác hiện tại. Trong thế giới ký ức của nó, lúc nó đưa Voldemort đang hôn mê đến Rừng Cấm chính là đã đưa ra lựa chọn mới, mà Bùa Chú Đảo Ngược chính là sự xác nhận cho lựa chọn đó. Nói như vậy, trong thế giới ký ức của Voldemort, cuối cùng đúng là Tom đã tự sát, nhưng nó chỉ vừa nhìn thấy cậu ấy đâm con dao xuống thì đã trở về hiện thực rồi.
“Hoàn toàn chính xác!” Voldemort nhẹ giọng nói. Trong lúc từng bước hiện kế hoạch hắn đã nhận ra điều này. Dù hắn có làm nhiều việc hơn nữa cũng không có tác dụng, bởi vì quyền quyết định không nằm trong tay hắn. Lừa bịp không thể mang đến hiệu quả, hắn chỉ có thể dùng phương thức vô cùng tàn nhẫn kia để Harry thấy, khiến cậu bé tự đưa ra quyết định cuối cùng của chính mình. Hắn không có đường lui, chỉ có thể làm liều một lần, may mà Harry không làm hắn thất vọng. Về Harry trong thế giới ký ức của hắn, tuy rằng cậu bé không biết, nhưng không hề nghi ngờ, cậu bé làm vô cùng tốt. Hơn nữa còn có Slytherin hỗ trợ, kết quả thời gian của cậu bé còn ngắn hơn hắn.
Harry nhìn hắn, vẻ mặt dần trở lại bình thường. “Quả nhiên anh vẫn là một Slytherin, bây giờ em lại cảm thấy vô cùng may mắn vì chuyện này.” Những lời cuối cùng của nó mang giọng căm giận. So sự khôn khéo, nó còn kém Voldemort xa!
“Nghe thật giống một lời khen.” Voldemort nghiêm túc bình luận.
Harry vừa tức giận vừa buồn cười. Nó gõ gõ bàn, “Đừng tưởng rằng như vậy là xong chuyện. Nói thật cho em biết, điều cuối cùng trong hiệp định là thế nào? Em cảm thấy đó không phải là chuyện anh có thể làm.” Đã công khai nói những lời đó, Tử Thần Thực Tử nhất định sẽ không còn. Nhưng với tính cách của Voldemort, chắc chắn hắn đã chuẩn bị một phương án khác.
“Ta cảm thấy ta không cần nhiều thuộc hạ như vậy.” Voldemort thoải mái nói, “Đây đúng là một cơ hội tốt để tinh giản.”
Harry hoài nghi nhìn hắn: “Không phải anh đã làm chuyện này từ lâu rồi sao?” Từ Đuôi Trùn đến Karkaroff, bọn họ bị bắt hết rồi mà?
“Hội Phượng Hoàng cho ta một lý do vô cùng tuyệt vời, vừa quang minh chính đại lại đúng lý hợp tình, ta không lợi dụng không phải là quá ngốc hay sao?” Voldemort cười khẽ, con ngươi màu đen lóe sáng, “Không khoác lác mà nói, sợ rằng bọn chúng còn tưởng mình được lợi rồi. Có điều ta đoán Dumbledore đã nhận ra, nhưng lão ta chẳng thể làm gì được.” Lúc nói những lời cuối, giọng điệu của hắn hơi cao lên, chứng tỏ hắn đang rất đắc ý.
Harry nghĩ đến giọng điệu lạnh lẽo bình tĩnh của Voldemort lúc nói muốn giải tán Tử Thần Thực Tử trước mặt mọi người, lại nghĩ đến vẻ mặt không sao tin được của Hội Phượng Hoàng, còn cả Tử Thần Thực Tử lo lắng quỳ rạp xuống đất, không khỏi có cảm giác lạnh sống lưng. Voldemort hoàn toàn đã đùa bỡn được tất cả mọi người. “Kỹ năng diễn xuất thật tuyệt vời, không hổ là Chúa Tể Hắc Ám.” Harry giả cười nịnh bợ hắn. Nhưng cảm xúc trong lòng nó vô cùng phức tạp: nó không thể không cảm thán trước mưu tính này của hắn, đồng thời lại cảm thấy rất an tâm – trước kia chưa bao giờ Voldemort nghiêm túc nói với nó về vấn đề này. “Nói thế tức là Tử Thần Thực Tử chuyển sang hoạt động bí mật?”
“Không phải.” Voldemort phủ định, “Ta nói giải tán thì chính là giải tán.” Hắn nhấn mạnh.
Harry nhướn một bên mày. “Không thể nào! Không có Tử Thần Thực Tử, anh định thành lập một đội mới sao?”
“Cũng không phải.” Voldemort lại lắc đầu, buồn cười nhìn hai bên lông mày của cậu bé đều đã nhướn cả lên. “Ta chỉ khôi phục Tử Thần Thực Tử đời trước.”
Harry không hiểu, nó chưa từng nghe nói Tử Thần Thực Tử còn có đời trước.
“Đoàn Kỵ sĩ Walpurgis(*).” Voldemort nhẹ giọng nói, “Về sau chỉ có đoàn này.”
Harry thầm nhắc lại tên gọi kia, không hỏi thêm gì nữa. Voldemort nhìn nó, cũng không hỏi Harry về chuyện cấm túc ở Hogwarts. Hai người bọn hắn đều biết giới hạn của đối phương. Harry nói như vậy cũng là vì muốn trấn an tinh thần của Hội Phượng Hoàng, dù sao thì tiếng tăm của Dumbledore vẫn lớn hơn hắn. Nhưng trên thực tế, lão ta hoàn toàn không thể giữ chân được hắn. Harry biết rõ điểm này, nhưng cậu bé vẫn nói như vậy. Ở trong phạm vi có thể nhân nhượng, hai người bọn hắn không hẹn mà cùng lựa chọn giữ lại cho đối phương một không gian lớn: hắn cho Hội Phượng Hoàng mặt mũi bề ngoài, mà Harry dùng sinh mệnh của cậu bé để đổi lấy tự do của hắn.
Bọn hắn cùng nhau đối mặt với sự thật tàn khốc, bây giờ cũng vì đối phương mà trả giá bằng tất cả nỗ lực và niềm tin. Voldemort thầm nghĩ, hẳn là cậu bé còn cần giải quyết một số việc, dù cho cậu bé không hề nói với hắn. Hắn không biết Harry muốn làm gì, nhưng hình như cậu bé đã có quyết định của mình, xem ra cậu đã thật sự trưởng thành rồi.
*
Sau bữa trưa, Harry về tháp Gryffindor. Lúc rạng sáng, sau khi ký kết hiệp định ngừng chiến, cả hai bên đều thì thầm ghé tai nói chuyện đến khi mặt trời lên cao mới bằng lòng rời đi. Sau đó nó lại cùng Voldemort trở về văn phòng, nơi chỉ có hai người bọn nó vào được, nói chuyện một lúc lâu nữa, tới bây giờ mới có thời gian nghỉ ngơi. Có điều, hiển nhiên là nó đã quên mất một chuyện, chính là ngoài chú Sirius vẻ mặt rối rắm nói cần yên tĩnh để suy nghĩ [quả nhiên chú vẫn bị sốc], còn có một người đang chờ nó.
“Harry!” Harry mới vừa bước qua bức tranh Bà Béo, Hermione liền phát hiện ra nó. “Mình cần giải thích!” Trong tay cô bé đang cầm một tờ báo, nhưng dáng vẻ thì vô cùng lo lắng [bởi vì cô bé đã không tự giác mà vò tóc mình rối bù].
Harry không thể không nói rõ những chuyện xảy ra từ đêm qua cho Hermione. Nó giản lược tình tiết nó và Voldemort cãi nhau, chỉ nói bọn nó tranh cãi, cũng đã giải quyết xong, sau đó chính là quá trình ký kết hiệp nghị. Lúc Hermione nghe đến việc thầy Moody muốn tấn công và điều kiện cuối cùng của Voldemort thì vô cùng căng thẳng.
“Mình biết sẽ như vậy mà! Chắc chắn sẽ có người không hài lòng!” Hermione đánh giá hành động của thầy Moody. “Nhưng Voldemort muốn giải tán Tử Thần Thực Tử thật sao?” Cô bé hoài nghi hỏi.
“Ngay cả bồ cũng không tin.” Harry cười gượng. “Không sai, hắn nói Tử Thần Thực Tử sẽ không còn, nhưng về sau sẽ có đời trước của chúng.”
Hai mắt Hermione mở lớn. “Là cái gì?”
Harry nói cái tên khó đọc kia cho cô bé.
Hermione cắn hạ môi, dáng vẻ như đang nghĩ ngợi. “Đúng là một hành động rất thông minh.” Cô bé nói, sau đó vung tay lên, “Nhưng tên gọi là gì có quan trọng đâu? Chỉ cần đầu óc Voldemort thanh tỉnh là được.” Cô bé lại nhìn Harry, giọng nói đầy quan tâm: “Hai người thật sự có thể ở lại Hogwarts cả đời không ra ngoài sao?”
“Bồ phải biết là Voldemort ra vào Hogwarts giống như nhà mình vậy. Nhưng mình nghĩ đây đã là giới hạn của Voldemort. Không một ai có thể giữ chân được anh ấy.” Harry trả lời, trong giọng nói lộ ra sự thất vọng không dễ phát hiện, là thất vọng đối với chính bản thân nó. Cụ Dumbledore nói hãy nghĩ đến những người đang sống, vấn đề này tạm thời đã giải quyết được. Nhưng nó lại bắt đầu nghĩ, như vậy đối với những người vô tội đã chết có công bằng không? Nó có thể làm thêm được gì nữa hay không? Hay suy nghĩ này của nó là được một đòi mười? Cho nên vừa rồi ở trước mặt Voldemort, nó không nói gì, nhưng khi đối mặt với Hermione, nó lại không khống chế được mà lộ ra cảm xúc này.
Hermione chăm chú nhìn nó, một lúc lâu sau mới lên tiếng. “Bồ không cần tự trách mình, Harry. Không ai có thể làm tốt hơn bồ. Có lẽ bồ cảm thấy đó là một lời nói dối, nhưng đó cũng không hẳn là sự thỏa hiệp.” Cô bé đặt tay lên vai Harry, “Ngay từ đầu bồ vẫn luôn giữ vững lập trường của mình, chưa từng bước lùi về phía sau, cũng chưa từng buông tay, không phải sao?”
Sau đó Hermione khuyên Harry nên đi ngủ một giấc. Nhưng sau khi xác nhận Harry sẽ không đi xuống nữa, cô bé lập tức đứng lên.
Tác giả có lời muốn nói:
Tác giả chú thích:
1. Giải thích chi tiết về hai thế giới ký ức song song: [bây giờ mới công bố là sợ bị lộ bài = =]
Linh hồn Harry tiến vào thế giới ký ức của Voldemort.
Linh hồn Voldemort tiến vào thế giới ký ức của Harry.
Điều kiện để trở về là, sau khi tiến vào thế giới ký ức, phải khiến cho đối phương đưa ra lựa chọn mới.
Linh hồn bị thương gián tiếp ảnh hưởng đến thân xác thực [chính là nguyên nhân việc Harry vừa tỉnh lại phát hiện Voldemort suy yếu]
Nếu thất bại [tỷ như linh hồn chết trong thế giới ký ức], hậu quả là linh hồn biến mất, không thể trở về thân xác được nữa [cho nên Harry mới lấy nụ hôn Giám ngục hôn làm ví dụ so sánh]
Ảnh hưởng này là hai phía, chỉ khi hai người đều tỉnh lại mới được coi là thành công.
Hiệu quả của việc dung hợp thành công, sẽ công bố sau [câu này của ngươi thật gạt người!]
2. Đoàn Kỵ sĩ Walpurgis: ý tưởng này đến từ một lần phỏng vấn của JKR, trong nguyên tác không hề đề cập đến.
Editor chú thích:
Walpurgis: theo truyền thống là ngày thánh Walpurga, nữ trưởng tu viện thứ 8 của Đức, còn được gọi là ‘Đêm của phù thủy’ – một lễ hội cổ xưa được tổ chức vào 30/4-1/5 ở nhiều nước châu Âu suốt từ thời kỳ Trung Cổ. Người Đức tin rằng, trong đêm Walpurgis, những phù thủy sẽ tụ họp nhau lại trên đỉnh Blocksberg, được mệnh danh là ‘nơi cư ngụ của những phù thủy’ để thực hiện pháp thuật hắc ám nhất, cùng với đó là sự xuất hiện của ma quỷ, bóng đêm và sự lạnh lẽo của mùa đông. Cũng thoe như truyền thuyết thì những thế lực hắc ám này sẽ ngăn cản sự quay lại của ‘Nữ hoàng mùa xuân’. Phù thủy và những bóng ma sẽ trở thành những kẻ thống trị đất nước. (Cre: Sưu tầm)
Trong văn phòng của giáo sư Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám, Harry cúi đầu đọc những lời bình luận trên báo. Trong một năm hai người bọn nó mất tích, cụ Dumbledore đã tìm một giáo sư khác dạy thay. Nhưng bọn họ dùng đủ mọi biện pháp vẫn không cách nào mở cửa văn phòng ra được, đành phải tìm một phòng trống khác làm văn phòng tạm thời cho vị giáo sư mới.
Voldemort ở phía sau nó, lơ đãng nhìn lướt qua. “Merlin… Hừ!” Hắn không kiên nhẫn nói, “Merlin hay thượng đế cũng vô dụng thôi, còn bạn…” Hắn có bạn sao?
“Anh còn có em!” Harry không ngẩng đầu lên, tiếp lời. “Đừng nói những lời thế này nữa.” Chắc chắn câu sau của hắn sẽ là hắn chỉ tin tưởng bản thân, nó một chút cũng không muốn nghe hắn nói như thế.
Voldemort hơi khựng lại. Hắn thật sự không muốn thừa nhận, từ sau khi dung hợp linh hồn, Harry càng thêm hiểu hắn. Tỷ như hiện tại, hắn phải dùng đến Bế Quan Bí Thuật [mà thực ra thì không có lúc nào hắn không dùng], nhưng Harry lại không cần mất công suy đoán cũng hiểu được hắn muốn nói gì tiếp.
“Em có chuyện muốn nói với anh.” Harry có vẻ như không nhận ra hắn vừa hơi khựng lại, gấp tờ báo đặt sang một bên, ngẩng đầu nhìn hắn. “Nếu đã trưởng thành rồi, em có thể tốt nghiệp Hogwarts được không?”
“Bất cứ lúc nào cũng được.” Voldemort trả lời. Hắn hứng thú nhìn chằm chằm Harry, “Sao? Giờ em muốn nhảy lớp à?”
“Không thì rất phiền toái.” Harry nói ngắn gọn. Nó đã có thể đảm đương được trách nhiệm, nhưng thân phận học sinh thực sự không thể nào khiến người ta tin phục được. Sau đó nó chợt nhớ ra nó quên chưa chứng thực một chuyện, “Linh hồn dung hợp ổn định không? Không có vấn đề gì chứ?”
Voldemort nhìn nó, “Đáp án không phải trên trán em sao?”
Trên trán? Vết thẹo hình tia chớp? Harry giật mình, lập tức đưa tay lên sờ. Vết thẹo trên trán nó đã biến mất từ lúc nào [lúc trước do tóc nó che mất nên không ai phát hiện ra], trong lúc nhất thời nó có chút chưa quen. “Nó đâu rồi?” Nó vừa có chút khó hiểu, lại như hiểu rõ. Bởi vì linh hồn đã dung hợp, cho nên vết thẹo cũng biến mất sao? Trước kia nó luôn tâm niệm là phải thành công, nhưng đến khi ý nguyện đã đạt được rồi nó lại có cảm giác không thật, chỉ sợ có chuyện ngoài ý muốn nào đó phát sinh.
“Biến mất, vĩnh viễn!” Voldemort thấy vẻ mặt lo lắng của nó, cố ý ra vẻ nghiêm túc: “Nếu em nhớ nó, ta có thể phân liệt một lần nữa.”
Harry tức giận trừng mắt nhìn hắn. “Đừng lấy chuyện này ra nói đùa!”
“Được rồi.” Voldemort vì không nhịn được cho nên mới trêu chọc Harry, bởi vì hắn nhận ra cậu bé của hắn hình như có tâm sự, có điều phải nói, phản ứng của cậu quả đúng như hắn dự đoán. “Em đúng là thành công gài bẫy ta. Sao em lại nghĩ tới việc dùng Bùa Chú Đảo Ngược?”
“Em nhờ Hermione tìm giúp.” Harry vẫn chưa hết tức giận, hầm hè trả lời. “Anh nhất định không chịu nói, làm em lãng phí ba, bốn tháng trời! Sau khi tỉnh lại còn luôn bày ra cái vẻ ‘ta muốn chết’ nữa chứ!”
Voldemort không hề ngạc nhiên: “Nếu là Hermione thì đúng là có thể tìm ra.” Hắn nhận ra Harry đã xoay mặt sang một bên, giọng điệu không khỏi mềm xuống: “Em xem, không phải bây giờ hai chúng ta đều ổn hay sao?”
Hermione luôn là một cô gái thông minh, từ trước đến giờ Harry vẫn tin tưởng điều ấy và chưa bao giờ ghen tỵ với cô bé. Nhưng muốn chịu chết… Harry hừ lớn một tiếng, không thèm để ý đến hắn.
“Đến bây giờ em vẫn chưa hiểu được tác dụng của chiếc nhẫn?” Voldemort thật muốn thở dài, hắn phát hiện hình như hắn đã quá nuông chiều Kẻ Được Chọn rồi.
Harry bị đề tài này hấp dẫn. “Không phải là đưa ra lựa chọn mới hay sao?”
“Em để sót mất một vế quan trọng.” Voldemort nhìn nó, vẻ mặt chuyên chú: “Nói cho ta biết, ngay lúc em thực hiện Bùa Chú Đảo Ngược, em đã nghĩ gì?”
“Một vế?” Harry nhíu nhíu mày, “Khi đó em có thể nghĩ gì được nữa? ‘Đúng là ngươi đã lừa ta’? không thì là ‘Trước đó không giết ngươi đúng là lựa chọn đúng đắn’?” Nó nói đến đây liền tự mình hiểu ra, vẻ mặt sửng sốt, “Không chỉ là chính mình đưa ra lựa chọn mới, mà còn khiến đối phương cũng làm điều tương tự!” Ngay khi hai người khiến đối phương đưa ra lựa chọn mới, linh hồn liền trở về với thân xác hiện tại. Trong thế giới ký ức của nó, lúc nó đưa Voldemort đang hôn mê đến Rừng Cấm chính là đã đưa ra lựa chọn mới, mà Bùa Chú Đảo Ngược chính là sự xác nhận cho lựa chọn đó. Nói như vậy, trong thế giới ký ức của Voldemort, cuối cùng đúng là Tom đã tự sát, nhưng nó chỉ vừa nhìn thấy cậu ấy đâm con dao xuống thì đã trở về hiện thực rồi.
“Hoàn toàn chính xác!” Voldemort nhẹ giọng nói. Trong lúc từng bước hiện kế hoạch hắn đã nhận ra điều này. Dù hắn có làm nhiều việc hơn nữa cũng không có tác dụng, bởi vì quyền quyết định không nằm trong tay hắn. Lừa bịp không thể mang đến hiệu quả, hắn chỉ có thể dùng phương thức vô cùng tàn nhẫn kia để Harry thấy, khiến cậu bé tự đưa ra quyết định cuối cùng của chính mình. Hắn không có đường lui, chỉ có thể làm liều một lần, may mà Harry không làm hắn thất vọng. Về Harry trong thế giới ký ức của hắn, tuy rằng cậu bé không biết, nhưng không hề nghi ngờ, cậu bé làm vô cùng tốt. Hơn nữa còn có Slytherin hỗ trợ, kết quả thời gian của cậu bé còn ngắn hơn hắn.
Harry nhìn hắn, vẻ mặt dần trở lại bình thường. “Quả nhiên anh vẫn là một Slytherin, bây giờ em lại cảm thấy vô cùng may mắn vì chuyện này.” Những lời cuối cùng của nó mang giọng căm giận. So sự khôn khéo, nó còn kém Voldemort xa!
“Nghe thật giống một lời khen.” Voldemort nghiêm túc bình luận.
Harry vừa tức giận vừa buồn cười. Nó gõ gõ bàn, “Đừng tưởng rằng như vậy là xong chuyện. Nói thật cho em biết, điều cuối cùng trong hiệp định là thế nào? Em cảm thấy đó không phải là chuyện anh có thể làm.” Đã công khai nói những lời đó, Tử Thần Thực Tử nhất định sẽ không còn. Nhưng với tính cách của Voldemort, chắc chắn hắn đã chuẩn bị một phương án khác.
“Ta cảm thấy ta không cần nhiều thuộc hạ như vậy.” Voldemort thoải mái nói, “Đây đúng là một cơ hội tốt để tinh giản.”
Harry hoài nghi nhìn hắn: “Không phải anh đã làm chuyện này từ lâu rồi sao?” Từ Đuôi Trùn đến Karkaroff, bọn họ bị bắt hết rồi mà?
“Hội Phượng Hoàng cho ta một lý do vô cùng tuyệt vời, vừa quang minh chính đại lại đúng lý hợp tình, ta không lợi dụng không phải là quá ngốc hay sao?” Voldemort cười khẽ, con ngươi màu đen lóe sáng, “Không khoác lác mà nói, sợ rằng bọn chúng còn tưởng mình được lợi rồi. Có điều ta đoán Dumbledore đã nhận ra, nhưng lão ta chẳng thể làm gì được.” Lúc nói những lời cuối, giọng điệu của hắn hơi cao lên, chứng tỏ hắn đang rất đắc ý.
Harry nghĩ đến giọng điệu lạnh lẽo bình tĩnh của Voldemort lúc nói muốn giải tán Tử Thần Thực Tử trước mặt mọi người, lại nghĩ đến vẻ mặt không sao tin được của Hội Phượng Hoàng, còn cả Tử Thần Thực Tử lo lắng quỳ rạp xuống đất, không khỏi có cảm giác lạnh sống lưng. Voldemort hoàn toàn đã đùa bỡn được tất cả mọi người. “Kỹ năng diễn xuất thật tuyệt vời, không hổ là Chúa Tể Hắc Ám.” Harry giả cười nịnh bợ hắn. Nhưng cảm xúc trong lòng nó vô cùng phức tạp: nó không thể không cảm thán trước mưu tính này của hắn, đồng thời lại cảm thấy rất an tâm – trước kia chưa bao giờ Voldemort nghiêm túc nói với nó về vấn đề này. “Nói thế tức là Tử Thần Thực Tử chuyển sang hoạt động bí mật?”
“Không phải.” Voldemort phủ định, “Ta nói giải tán thì chính là giải tán.” Hắn nhấn mạnh.
Harry nhướn một bên mày. “Không thể nào! Không có Tử Thần Thực Tử, anh định thành lập một đội mới sao?”
“Cũng không phải.” Voldemort lại lắc đầu, buồn cười nhìn hai bên lông mày của cậu bé đều đã nhướn cả lên. “Ta chỉ khôi phục Tử Thần Thực Tử đời trước.”
Harry không hiểu, nó chưa từng nghe nói Tử Thần Thực Tử còn có đời trước.
“Đoàn Kỵ sĩ Walpurgis(*).” Voldemort nhẹ giọng nói, “Về sau chỉ có đoàn này.”
Harry thầm nhắc lại tên gọi kia, không hỏi thêm gì nữa. Voldemort nhìn nó, cũng không hỏi Harry về chuyện cấm túc ở Hogwarts. Hai người bọn hắn đều biết giới hạn của đối phương. Harry nói như vậy cũng là vì muốn trấn an tinh thần của Hội Phượng Hoàng, dù sao thì tiếng tăm của Dumbledore vẫn lớn hơn hắn. Nhưng trên thực tế, lão ta hoàn toàn không thể giữ chân được hắn. Harry biết rõ điểm này, nhưng cậu bé vẫn nói như vậy. Ở trong phạm vi có thể nhân nhượng, hai người bọn hắn không hẹn mà cùng lựa chọn giữ lại cho đối phương một không gian lớn: hắn cho Hội Phượng Hoàng mặt mũi bề ngoài, mà Harry dùng sinh mệnh của cậu bé để đổi lấy tự do của hắn.
Bọn hắn cùng nhau đối mặt với sự thật tàn khốc, bây giờ cũng vì đối phương mà trả giá bằng tất cả nỗ lực và niềm tin. Voldemort thầm nghĩ, hẳn là cậu bé còn cần giải quyết một số việc, dù cho cậu bé không hề nói với hắn. Hắn không biết Harry muốn làm gì, nhưng hình như cậu bé đã có quyết định của mình, xem ra cậu đã thật sự trưởng thành rồi.
*
Sau bữa trưa, Harry về tháp Gryffindor. Lúc rạng sáng, sau khi ký kết hiệp định ngừng chiến, cả hai bên đều thì thầm ghé tai nói chuyện đến khi mặt trời lên cao mới bằng lòng rời đi. Sau đó nó lại cùng Voldemort trở về văn phòng, nơi chỉ có hai người bọn nó vào được, nói chuyện một lúc lâu nữa, tới bây giờ mới có thời gian nghỉ ngơi. Có điều, hiển nhiên là nó đã quên mất một chuyện, chính là ngoài chú Sirius vẻ mặt rối rắm nói cần yên tĩnh để suy nghĩ [quả nhiên chú vẫn bị sốc], còn có một người đang chờ nó.
“Harry!” Harry mới vừa bước qua bức tranh Bà Béo, Hermione liền phát hiện ra nó. “Mình cần giải thích!” Trong tay cô bé đang cầm một tờ báo, nhưng dáng vẻ thì vô cùng lo lắng [bởi vì cô bé đã không tự giác mà vò tóc mình rối bù].
Harry không thể không nói rõ những chuyện xảy ra từ đêm qua cho Hermione. Nó giản lược tình tiết nó và Voldemort cãi nhau, chỉ nói bọn nó tranh cãi, cũng đã giải quyết xong, sau đó chính là quá trình ký kết hiệp nghị. Lúc Hermione nghe đến việc thầy Moody muốn tấn công và điều kiện cuối cùng của Voldemort thì vô cùng căng thẳng.
“Mình biết sẽ như vậy mà! Chắc chắn sẽ có người không hài lòng!” Hermione đánh giá hành động của thầy Moody. “Nhưng Voldemort muốn giải tán Tử Thần Thực Tử thật sao?” Cô bé hoài nghi hỏi.
“Ngay cả bồ cũng không tin.” Harry cười gượng. “Không sai, hắn nói Tử Thần Thực Tử sẽ không còn, nhưng về sau sẽ có đời trước của chúng.”
Hai mắt Hermione mở lớn. “Là cái gì?”
Harry nói cái tên khó đọc kia cho cô bé.
Hermione cắn hạ môi, dáng vẻ như đang nghĩ ngợi. “Đúng là một hành động rất thông minh.” Cô bé nói, sau đó vung tay lên, “Nhưng tên gọi là gì có quan trọng đâu? Chỉ cần đầu óc Voldemort thanh tỉnh là được.” Cô bé lại nhìn Harry, giọng nói đầy quan tâm: “Hai người thật sự có thể ở lại Hogwarts cả đời không ra ngoài sao?”
“Bồ phải biết là Voldemort ra vào Hogwarts giống như nhà mình vậy. Nhưng mình nghĩ đây đã là giới hạn của Voldemort. Không một ai có thể giữ chân được anh ấy.” Harry trả lời, trong giọng nói lộ ra sự thất vọng không dễ phát hiện, là thất vọng đối với chính bản thân nó. Cụ Dumbledore nói hãy nghĩ đến những người đang sống, vấn đề này tạm thời đã giải quyết được. Nhưng nó lại bắt đầu nghĩ, như vậy đối với những người vô tội đã chết có công bằng không? Nó có thể làm thêm được gì nữa hay không? Hay suy nghĩ này của nó là được một đòi mười? Cho nên vừa rồi ở trước mặt Voldemort, nó không nói gì, nhưng khi đối mặt với Hermione, nó lại không khống chế được mà lộ ra cảm xúc này.
Hermione chăm chú nhìn nó, một lúc lâu sau mới lên tiếng. “Bồ không cần tự trách mình, Harry. Không ai có thể làm tốt hơn bồ. Có lẽ bồ cảm thấy đó là một lời nói dối, nhưng đó cũng không hẳn là sự thỏa hiệp.” Cô bé đặt tay lên vai Harry, “Ngay từ đầu bồ vẫn luôn giữ vững lập trường của mình, chưa từng bước lùi về phía sau, cũng chưa từng buông tay, không phải sao?”
Sau đó Hermione khuyên Harry nên đi ngủ một giấc. Nhưng sau khi xác nhận Harry sẽ không đi xuống nữa, cô bé lập tức đứng lên.
Tác giả có lời muốn nói:
Tác giả chú thích:
1. Giải thích chi tiết về hai thế giới ký ức song song: [bây giờ mới công bố là sợ bị lộ bài = =]
Linh hồn Harry tiến vào thế giới ký ức của Voldemort.
Linh hồn Voldemort tiến vào thế giới ký ức của Harry.
Điều kiện để trở về là, sau khi tiến vào thế giới ký ức, phải khiến cho đối phương đưa ra lựa chọn mới.
Linh hồn bị thương gián tiếp ảnh hưởng đến thân xác thực [chính là nguyên nhân việc Harry vừa tỉnh lại phát hiện Voldemort suy yếu]
Nếu thất bại [tỷ như linh hồn chết trong thế giới ký ức], hậu quả là linh hồn biến mất, không thể trở về thân xác được nữa [cho nên Harry mới lấy nụ hôn Giám ngục hôn làm ví dụ so sánh]
Ảnh hưởng này là hai phía, chỉ khi hai người đều tỉnh lại mới được coi là thành công.
Hiệu quả của việc dung hợp thành công, sẽ công bố sau [câu này của ngươi thật gạt người!]
2. Đoàn Kỵ sĩ Walpurgis: ý tưởng này đến từ một lần phỏng vấn của JKR, trong nguyên tác không hề đề cập đến.
Editor chú thích:
Walpurgis: theo truyền thống là ngày thánh Walpurga, nữ trưởng tu viện thứ 8 của Đức, còn được gọi là ‘Đêm của phù thủy’ – một lễ hội cổ xưa được tổ chức vào 30/4-1/5 ở nhiều nước châu Âu suốt từ thời kỳ Trung Cổ. Người Đức tin rằng, trong đêm Walpurgis, những phù thủy sẽ tụ họp nhau lại trên đỉnh Blocksberg, được mệnh danh là ‘nơi cư ngụ của những phù thủy’ để thực hiện pháp thuật hắc ám nhất, cùng với đó là sự xuất hiện của ma quỷ, bóng đêm và sự lạnh lẽo của mùa đông. Cũng thoe như truyền thuyết thì những thế lực hắc ám này sẽ ngăn cản sự quay lại của ‘Nữ hoàng mùa xuân’. Phù thủy và những bóng ma sẽ trở thành những kẻ thống trị đất nước. (Cre: Sưu tầm)
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook