Trên người Trần Nguyên đột nhiên tỏa ra một luồng khí.

Uy lực cú đấm vừa rồi của Lăng Khôi, ông ta đương nhiên nhìn thấy rõ.

Nhưng dù sao Trần Nguyên cũng là người đã từng chiến đấu rất lâu rồi nên biết rất rõ sự sát phạt trên chiến trường là dựa vào kinh nghiệm, ý chí, tâm thế và cả sự may mắn nữa chứ không phải cứ sức mạnh lớn là nhất định giành được chiến thắng. Bao năm nay Trần Nguyên đã trải qua hàng trăm cuộc chiến sinh tử, biết bao trận đấu đều có thể lấy yếu thắng mạnh. Do vậy ông ta rất tự tin đối với thực lực của mình.

Ngay cả khi Lăng Khôi thể hiện sức mạnh phi thường, ông ta cũng tự tin nghênh chiến.

Những đệ tử phía sau ông ta cũng đột nhiên hoàn hồn trở lại và bắt đầu bàn tán.

"Vẫn là sư phụ cao kiến, sát phạt nhau trên chiến trường không phải dựa vào sức mạnh lớn hay nhỏ mà là sự thử thách của sức mạnh tổng hợp. Thằng nhóc này trẻ tuổi như thế, chắc chắn không có kinh nghiệm gì, tất không phải đối thủ của sư phụ”

"Từ lâu sư phụ đã trải qua nhiều trận đấu, trận nào cũng là trận chiến sinh tử. Các chiêu thức sát phạt được tôi luyện ra không biết mạnh hơn Lưu Sâm biết bao nhiêu lần. Tên nhóc này không biết trời cao đất dày là gì, cứ chờ chết đi”

Mọi người lần lượt nhếch miệng, chờ đợi sư phụ của mình đập cho Lăng Khôi một trận.

"Cậu nhóc, hãy gục ngã đi!”

Trần Nguyên gầm gừ và hơi nghiêng người về phía trước. Ông ta tiến lên vài bước lao đến người Lăng Khôi, đánh vào ngực Lăng Khôi một đòn nặng nề bằng đầu gối chân phải.

Sức mạnh của đôi chân lớn hơn rất nhiều so với sức mạnh của nắm tay.

Sức mạnh của chiếc chân này nhanh đến chóng mặt, cho dù là đá cẩm thạch dày mấy tấc cũng sẽ bị chiếc chân này nghiền nát.

"Hở?”

Lăng Khôi lắc đầu thương hại, rồi đột nhiên nhấc mạnh chân phải từ dưới lên trên.

Cú nhảy này dường như khuấy động gió, giống như một con thuyền mạnh mẽ lao qua mặt nước, khuấy động một cơn gió mạnh, cắt xuyên màn đêm.



Vừa rồi Trần Nguyên còn rất tự tin với cú đánh đầu gối của mình, nhưng khi cách Lăng Khôi chỉ còn khoảng một mét, ông ta lại cảm thấy dường như đã đến gần với cái chết.

Đây có phải là cảm giác của cái chết?

Làm sao có thể như vậy được?

Trong lòng ông ta đã cảm thấy không ổn, nhưng muốn thu chân lại cũng không còn kịp nữa, đành phải tiếp tục tấn công về phía trước.

"Rầm!”

Các ngón chân của Lăng Khôi di chuyển qua đầu gối của Trần Nguyên, vừa chạm vào đã vỡ vụn.

"Á á!”

Trần Nguyên hét lên và không còn dũng khí để tiếp tục tấn công nữa, ông ta đã sợ đến thất kinh hồn vía, ra sức lùi lại phía sau.

Người thanh niên này thật đáng sợ!

Đầu gối của ông ta có thể làm vỡ gạch đá, có thể uốn cong thanh sắt. Vậy mà bị những ngón chân của Lăng Khôi đập vỡ xương bánh chè?

Thế là cớ làm sao?

Chưa đợi ông ta lùi lại thì chân phải của Lăng Khôi đã táng vào cằm ông ta.

Giống như một cây gậy bóng chày đánh vào quả bóng.

Trần Nguyên bị bắn lên cao mười mét, sau đó đập xuống đất, bất động như cá chết.

Yên lặng, sự yên lặng chết người!

Đây có phải là kết thúc không?



Một cú đạp đã xác định được thắng thua?

"Sao có thể như vậy được? Sư phụ Trần Nguyên là võ sư cấp độ bạch kim mà lại bị Lăng Khôi đánh bại chỉ với một chân ư?”

"Đâu phải chỉ đánh bại thôi đâu, rõ ràng là nghiền nát mà, hoàn toàn không cùng một đẳng cấp”

"Cú đá đó đã khuấy động luồng gió mạnh. Đây là một đường quyền cực kỳ đáng sợ, chắc chắn không phải điều mà người thường có thể làm được. Gã thanh niên này có còn là người không?”

“…”

Mọi người đều sững sờ.

Ngay cả Đoàn Hổ Uy Uy và Đường Thục Thanh cũng không khỏi hít một hơi.

Mặc dù bọn họ vừa bị chấn động bởi thủ pháp của Lăng Khôi đánh Lưu Sâm bị tàn phế, nhưng họ không tin rằng trẻ tuổi như Lăng Khôi lại có thể đánh bại Trần Nguyên, một người đã bao lần trải qua thực chiến, không ngờ rằng anh lại có thể đánh bại Trần Nguyên.

“Tôi, tôi thua rồi!” một lúc sau Trần Nguyên mới hoàn hồn, quỳ dưới chân Lăng Khôi và gần như van xin: "Tôi sẵn sàng quỳ xuống đất và lạy quanh hồ cho đến khi trời sáng. Xin hãy tha cho tôi một con đường sống”

Trần Nguyên thực sự sợ hãi.

Những gì người ngoài nhìn thấy chỉ là phần nổi tảng băng sức mạnh của Lăng Khôi.

Chỉ có Trần Nguyên mới biết Lăng Khôi đáng sợ như thế nào. Sức mạnh mà người thanh niên này sở hữu vượt xa những gì mà anh đã thể hiện ra.

Nếu không phải Lăng Khôi không có ý định gϊếŧ ông ta, không biết lúc này ông ta đã chết bao nhiêu lần rồi.

“Nếu sớm biết như thế này thì sao lúc đầu còn ngoan cố?” Lăng Khôi trầm ngâm hồi lâu, cuối cùng quyết định cho qua.

Nếu là Lăng Khôi của ba năm trước, có người dám động vào người phụ nữ của anh, Lăng Khôi tuyệt đối sẽ không tha thứ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương