Chiến Quốc Tung Hoành - Thế Cục Quỷ Cốc Tử
-
Chương 28:
Công tử Ngang vô cùng kinh ngạc, vội nói xen vào: “Quân phụ, nếu hôm nay không thích hợp, chúng ta đổi sang ngày mai được chăng?”
Ngụy Huệ Hầu giận dữ nhìn công tử Ngang, quát lớn: “Mai sao được? Việc quân quốc đại sự, đâu phải trò đùa?”
Công tử Ngang toàn thân run rẩy, quỳ phục xuống đất: “Nhi thần biết tội!”
Ngụy Huệ Hầu từ từ hít vào một hơi: “Con quay về báo với ba quân tướng sĩ, việc tế cờ tạm thời lùi lại, đợi chỉ!”
Công tử Ngang dập đầu: “Nhi thần lĩnh chỉ! Nhi thần cáo lui!”
Công tử Ngang ném về phía Trần Chẩn một ánh nhìn tức tối, rồi đứng lên lui ra. Vừa đi được vài bước, đã khựng lại bởi giọng nói sang sảng của Ngụy Huệ Hầu: “Ngang Nhi, nhân tiện áp giải tên Ưởng gì đó vào ngục, dặn bọn chúng trông coi cẩn thận, chớ bỏ đói kẻo hắn gầy đi!”
Công tử Ngang không buồn ngoảnh lại, chỉ đáp một tiếng: “Nhi thần tuân lệnh!” Rồi nghênh ngang bỏ đi.
Ngụy Huệ Hầu nhìn công tử Ngang bước ra khỏi cửa, khẽ thở dài một tiếng, quay đầu lại nói với Trần Chẩn: “Ái khanh cầu kiến quả nhân, hẳn có việc quan trọng?”
Trần Chẩn đứng lên, tới trước mặt Ngụy Huệ Hầu quỳ xuống, dập đầu liền ba cái: “Bẩm chúa thượng, vi thần đã phạm trọng tội rồi!”
Ngụy Huệ Hầu ngạc nhiên hỏi: “Ái khanh phạm tội?”
Trần Chẩn quay ra ngoài, vỗ tay. Lát sau, đã thấy hai tên lính khiêng vào một chiếc hòm, rồi lui ra. Ngụy Huệ Hầu ngạc nhiên nhìn chiếc hòm: “Trần ái khanh, đây là thứ gì?”
Trần Chẩn chỉ tay vào chiếc hòm: “Chúa thượng, có người dâng chiếc hòm này tới phủ vi thần, nói là bên trong đựng hai trăm lượng vàng. Vi thần kiên quyết từ chối mà không được, đành nhận lấy! Chiếu theo luật của Đại Ngụy, quan khanh, đại phu tư túi dẫu chỉ một lượng vàng cũng phạm tội không thể ân xá, huống hồ là hai trăm lượng vàng. Vi thần hoang mang cực độ, tức tốc chuyển lên chúa thượng chiếc hòm vẫn còn nguyên niêm phong, xin chúa thượng minh xét!”
“Ồ! Là kẻ nào dâng tặng?”
“Tuỳ tùng của Công Tôn Ưởng, phó sứ Sư Lý Tật, ngũ đại phu của nước Tần!”
Ngụy Huệ Hầu suy nghĩ một lát, rồi từ tốn nói: “Hắn dâng tặng lễ vật hậu hĩnh như vậy, hẳn muốn khanh giải cứu Công Tôn Ưởng.”
Trần Chẩn dập đầu: “Chúa thượng anh minh!”
“Ái khanh nói xem, việc này quả nhân đúng hay sai?”
“Chúa thượng xử sự anh minh, vi thần đâu dám nói xằng.”
Ngụy Huệ Hầu cười ha hả, nói: “Ái khanh đừng lảng tránh. Mau nói đi, quả nhân muốn nghe ý kiến của khanh!”
“Vi thần cho rằng, chúa thượng anh minh sáng suốt, chắc hẳn sẽ không giết Công Tôn Ưởng tế cờ!”
“Ồ!” Ngụy Huệ Hầu bật lên một tiếng kinh ngạc.
“Người Tần thế lực đã lớn mạnh, không thể không diệt. Song vi thần cho rằng, diệt trừ thế lực của Tần có hai cách, thứ nhất là khởi binh chinh phạt, diệt trừ tận gốc; thứ hai là khéo mượn thế của chúng, để dùng cho ta. Nếu khởi binh chinh phạt, khả năng lưỡng bại câu thương cực lớn, đây là việc bất đắc dĩ. Nếu có thể mượn thế của chúng để dùng cho ta, mới là thượng thượng sách. Người Tần vừa nghe tin ta chinh phạt đã co rúm lại, không chiến mà hàng. Đúng là ta mong còn chẳng được, sao lại cự tuyệt?”
Ngụy Huệ Hầu trầm tư suy nghĩ: “Ái khanh nói rất phải. Nếu mượn dùng thế của chúng sẽ chế ngự được thế của chúng. Đợi thế của chúng yếu đi, quả nhân sẽ không còn mối lo phía tây nữa!”
“Quân chủ quả là nhất đại thánh chủ, dù là Thương Thang, Chu Vũ, mưu sự cũng chỉ đến thế mà thôi!”
Ngụy Huệ Hầu khép hờ đôi mắt, suy nghĩ một lát rồi nói: “Trần ái khanh, hãy mang kim bài của quả nhân vào ngục thả Công Tôn Ưởng ra, cho hắn tạm thời nghỉ ngơi trong dịch quán! Dù thế nào đi nữa, kẻ này cũng chỉ là tới cầu hàng mà thôi!”
Tỳ nhân đưa kim bài cho Trần Chẩn. Trần Chẩn nhận lấy, dập đầu nói: “Vi thần cáo từ!”
“Trần ái khanh, hòm lễ vật này là người ta dâng tặng khanh, khanh cũng mang về đi!”
Trần Chẩn dập đầu nói: “Vi thần không dám!”
Ngụy Huệ Hầu cười nói: “Cứ coi như quả nhân thưởng cho khanh!”
Trần Chẩn lại dập đầu: “Vi thần tạ ơn chúa thượng hậu thưởng!”
Tỳ nhân vỗ tay, ra hiệu cho hai người bước lại khiêng chiếc hòm ra.
“Vi thần cáo từ!” Trần Chẩn dập đầu xong thì lui ra, song mới bước vài bước, Ngụy Huệ Hầu đột nhiên gọi với theo: “Ái khanh dừng bước!”
Trần Chẩn liền đứng lại.
Ngụy Huệ Hầu tươi cười, chỉ tay xuống chiếu nói: “Ái khanh hãy ngồi thêm một lát, quả nhân vừa nghĩ tới một chuyện, muốn hỏi ý ái khanh!”
Trần Chẩn thấp thỏm ngồi xuống, nhìn Ngụy Huệ Hầu không chớp mắt.
“Quả nhân vừa nãy ngủ gật,” Ngụy Huệ Hầu chậm rãi nói, “trong lúc lơ mơ, lại thấy mình quay trở về triều hội Mạnh Tân. Khanh đoán thử xem, Chu thiên tử đang làm gì? Ông ta đứng trước mặt quả nhân khoe khoang bộ trang phục trên mình. Quả nhân xưa nay chẳng bao giờ chú ý thiên tử mặc trang phục gì, nhưng ông ta cố tình khoe khoang khiến quả nhân động lòng, liếc mắt nhìn thử, quả nhiên lộng lẫy cao quý. Quả nhân muốn hỏi ái khanh, phục sức của thiên tử phải chăng rất đẹp?”
Trần Chẩn rất đỗi ngạc nhiên, ngẫm nghĩ một lát mới đáp: “Theo ghi chép trong ‘Chu lễ’, trang phục của thiên tử rất mực cầu kỳ. Đại khái có thể phân thành hai loại, cát phục và hung phục.”
“Hung phục tạm thời không nói tới, trước hết hãy nói về cát phục!”
“Cát phục có tổng cộng mười loại, một là cừu phục, hai là cổn phục, ba là vũ phục, bốn là thuế phục, năm là hy phục, sáu là huyền phục, bảy là vi biền phục, tám là bì biền phục, chín là…”
“Vi biền phục và bì biền phục là thế nào?” Chưa đợi Trần Chẩn nói xong, Ngụy Huệ Hầu đã cắt ngang. “Chu thất đúng là quá rườm rà. Theo quả nhân biết, thánh hiền thời thượng cổ chỉ có ba loại trang phục, một là biền phục (lễ phục), hai là ti phục (trang phục tơ lụa), ba là ma phục (trang phục vải gai). Biền phục tế trời đất, ti phục thiết triều, ma phục cử hành tang lễ.”
Trần Chẩn dập đầu nói: “Chúa thượng thánh minh. Theo ghi chép trong sách cổ, thượng cổ có ba loại trang phục, thời Hạ có năm loại trang phục, thời Thương có bảy loại trang phục. Cho tới thời Chu, cát phục và tang phục gộp lại, tổng cộng có hơn mười loại.”
“Lễ nghi của nhà Chu quả là phức tạp. Theo ý quả nhân, thiên tử chỉ nên có ba loại trang phục là đủ rồi!”
Trần Chẩn trong lòng đã thấu hiểu: “Chúa thượng noi theo hiền vương thượng cổ, bỏ rườm rà, tìm đơn giản, thấu hiểu lòng dân, xứng danh là đương kim hiền vương!”
Ngụy Huệ Hầu cười ha hả, rồi ngáp dài: “Quả nhân nói vui vậy thôi! Ái khanh hãy lui về, quả nhân mệt rồi, muốn nghỉ ngơi!”
Trần Chẩn bái lạy nói: “Vi thần cáo lui!”
Ngụy Huệ Hầu giận dữ nhìn công tử Ngang, quát lớn: “Mai sao được? Việc quân quốc đại sự, đâu phải trò đùa?”
Công tử Ngang toàn thân run rẩy, quỳ phục xuống đất: “Nhi thần biết tội!”
Ngụy Huệ Hầu từ từ hít vào một hơi: “Con quay về báo với ba quân tướng sĩ, việc tế cờ tạm thời lùi lại, đợi chỉ!”
Công tử Ngang dập đầu: “Nhi thần lĩnh chỉ! Nhi thần cáo lui!”
Công tử Ngang ném về phía Trần Chẩn một ánh nhìn tức tối, rồi đứng lên lui ra. Vừa đi được vài bước, đã khựng lại bởi giọng nói sang sảng của Ngụy Huệ Hầu: “Ngang Nhi, nhân tiện áp giải tên Ưởng gì đó vào ngục, dặn bọn chúng trông coi cẩn thận, chớ bỏ đói kẻo hắn gầy đi!”
Công tử Ngang không buồn ngoảnh lại, chỉ đáp một tiếng: “Nhi thần tuân lệnh!” Rồi nghênh ngang bỏ đi.
Ngụy Huệ Hầu nhìn công tử Ngang bước ra khỏi cửa, khẽ thở dài một tiếng, quay đầu lại nói với Trần Chẩn: “Ái khanh cầu kiến quả nhân, hẳn có việc quan trọng?”
Trần Chẩn đứng lên, tới trước mặt Ngụy Huệ Hầu quỳ xuống, dập đầu liền ba cái: “Bẩm chúa thượng, vi thần đã phạm trọng tội rồi!”
Ngụy Huệ Hầu ngạc nhiên hỏi: “Ái khanh phạm tội?”
Trần Chẩn quay ra ngoài, vỗ tay. Lát sau, đã thấy hai tên lính khiêng vào một chiếc hòm, rồi lui ra. Ngụy Huệ Hầu ngạc nhiên nhìn chiếc hòm: “Trần ái khanh, đây là thứ gì?”
Trần Chẩn chỉ tay vào chiếc hòm: “Chúa thượng, có người dâng chiếc hòm này tới phủ vi thần, nói là bên trong đựng hai trăm lượng vàng. Vi thần kiên quyết từ chối mà không được, đành nhận lấy! Chiếu theo luật của Đại Ngụy, quan khanh, đại phu tư túi dẫu chỉ một lượng vàng cũng phạm tội không thể ân xá, huống hồ là hai trăm lượng vàng. Vi thần hoang mang cực độ, tức tốc chuyển lên chúa thượng chiếc hòm vẫn còn nguyên niêm phong, xin chúa thượng minh xét!”
“Ồ! Là kẻ nào dâng tặng?”
“Tuỳ tùng của Công Tôn Ưởng, phó sứ Sư Lý Tật, ngũ đại phu của nước Tần!”
Ngụy Huệ Hầu suy nghĩ một lát, rồi từ tốn nói: “Hắn dâng tặng lễ vật hậu hĩnh như vậy, hẳn muốn khanh giải cứu Công Tôn Ưởng.”
Trần Chẩn dập đầu: “Chúa thượng anh minh!”
“Ái khanh nói xem, việc này quả nhân đúng hay sai?”
“Chúa thượng xử sự anh minh, vi thần đâu dám nói xằng.”
Ngụy Huệ Hầu cười ha hả, nói: “Ái khanh đừng lảng tránh. Mau nói đi, quả nhân muốn nghe ý kiến của khanh!”
“Vi thần cho rằng, chúa thượng anh minh sáng suốt, chắc hẳn sẽ không giết Công Tôn Ưởng tế cờ!”
“Ồ!” Ngụy Huệ Hầu bật lên một tiếng kinh ngạc.
“Người Tần thế lực đã lớn mạnh, không thể không diệt. Song vi thần cho rằng, diệt trừ thế lực của Tần có hai cách, thứ nhất là khởi binh chinh phạt, diệt trừ tận gốc; thứ hai là khéo mượn thế của chúng, để dùng cho ta. Nếu khởi binh chinh phạt, khả năng lưỡng bại câu thương cực lớn, đây là việc bất đắc dĩ. Nếu có thể mượn thế của chúng để dùng cho ta, mới là thượng thượng sách. Người Tần vừa nghe tin ta chinh phạt đã co rúm lại, không chiến mà hàng. Đúng là ta mong còn chẳng được, sao lại cự tuyệt?”
Ngụy Huệ Hầu trầm tư suy nghĩ: “Ái khanh nói rất phải. Nếu mượn dùng thế của chúng sẽ chế ngự được thế của chúng. Đợi thế của chúng yếu đi, quả nhân sẽ không còn mối lo phía tây nữa!”
“Quân chủ quả là nhất đại thánh chủ, dù là Thương Thang, Chu Vũ, mưu sự cũng chỉ đến thế mà thôi!”
Ngụy Huệ Hầu khép hờ đôi mắt, suy nghĩ một lát rồi nói: “Trần ái khanh, hãy mang kim bài của quả nhân vào ngục thả Công Tôn Ưởng ra, cho hắn tạm thời nghỉ ngơi trong dịch quán! Dù thế nào đi nữa, kẻ này cũng chỉ là tới cầu hàng mà thôi!”
Tỳ nhân đưa kim bài cho Trần Chẩn. Trần Chẩn nhận lấy, dập đầu nói: “Vi thần cáo từ!”
“Trần ái khanh, hòm lễ vật này là người ta dâng tặng khanh, khanh cũng mang về đi!”
Trần Chẩn dập đầu nói: “Vi thần không dám!”
Ngụy Huệ Hầu cười nói: “Cứ coi như quả nhân thưởng cho khanh!”
Trần Chẩn lại dập đầu: “Vi thần tạ ơn chúa thượng hậu thưởng!”
Tỳ nhân vỗ tay, ra hiệu cho hai người bước lại khiêng chiếc hòm ra.
“Vi thần cáo từ!” Trần Chẩn dập đầu xong thì lui ra, song mới bước vài bước, Ngụy Huệ Hầu đột nhiên gọi với theo: “Ái khanh dừng bước!”
Trần Chẩn liền đứng lại.
Ngụy Huệ Hầu tươi cười, chỉ tay xuống chiếu nói: “Ái khanh hãy ngồi thêm một lát, quả nhân vừa nghĩ tới một chuyện, muốn hỏi ý ái khanh!”
Trần Chẩn thấp thỏm ngồi xuống, nhìn Ngụy Huệ Hầu không chớp mắt.
“Quả nhân vừa nãy ngủ gật,” Ngụy Huệ Hầu chậm rãi nói, “trong lúc lơ mơ, lại thấy mình quay trở về triều hội Mạnh Tân. Khanh đoán thử xem, Chu thiên tử đang làm gì? Ông ta đứng trước mặt quả nhân khoe khoang bộ trang phục trên mình. Quả nhân xưa nay chẳng bao giờ chú ý thiên tử mặc trang phục gì, nhưng ông ta cố tình khoe khoang khiến quả nhân động lòng, liếc mắt nhìn thử, quả nhiên lộng lẫy cao quý. Quả nhân muốn hỏi ái khanh, phục sức của thiên tử phải chăng rất đẹp?”
Trần Chẩn rất đỗi ngạc nhiên, ngẫm nghĩ một lát mới đáp: “Theo ghi chép trong ‘Chu lễ’, trang phục của thiên tử rất mực cầu kỳ. Đại khái có thể phân thành hai loại, cát phục và hung phục.”
“Hung phục tạm thời không nói tới, trước hết hãy nói về cát phục!”
“Cát phục có tổng cộng mười loại, một là cừu phục, hai là cổn phục, ba là vũ phục, bốn là thuế phục, năm là hy phục, sáu là huyền phục, bảy là vi biền phục, tám là bì biền phục, chín là…”
“Vi biền phục và bì biền phục là thế nào?” Chưa đợi Trần Chẩn nói xong, Ngụy Huệ Hầu đã cắt ngang. “Chu thất đúng là quá rườm rà. Theo quả nhân biết, thánh hiền thời thượng cổ chỉ có ba loại trang phục, một là biền phục (lễ phục), hai là ti phục (trang phục tơ lụa), ba là ma phục (trang phục vải gai). Biền phục tế trời đất, ti phục thiết triều, ma phục cử hành tang lễ.”
Trần Chẩn dập đầu nói: “Chúa thượng thánh minh. Theo ghi chép trong sách cổ, thượng cổ có ba loại trang phục, thời Hạ có năm loại trang phục, thời Thương có bảy loại trang phục. Cho tới thời Chu, cát phục và tang phục gộp lại, tổng cộng có hơn mười loại.”
“Lễ nghi của nhà Chu quả là phức tạp. Theo ý quả nhân, thiên tử chỉ nên có ba loại trang phục là đủ rồi!”
Trần Chẩn trong lòng đã thấu hiểu: “Chúa thượng noi theo hiền vương thượng cổ, bỏ rườm rà, tìm đơn giản, thấu hiểu lòng dân, xứng danh là đương kim hiền vương!”
Ngụy Huệ Hầu cười ha hả, rồi ngáp dài: “Quả nhân nói vui vậy thôi! Ái khanh hãy lui về, quả nhân mệt rồi, muốn nghỉ ngơi!”
Trần Chẩn bái lạy nói: “Vi thần cáo lui!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook