Chiến Quốc Tung Hoành - Thế Cục Quỷ Cốc Tử
-
Chương 27:
Doanh trại trung quân trong tam quân nước Ngụy đặt tạm ở phía tây thành, cách phủ thượng tướng quân không xa. Trong cổng doanh trại là một đàn tế vừa mới đắp, trên đàn tế tung bay hai lá cờ xanh thẫm, một là quốc kỳ, một là soái kỳ. Hai bên đàn tế, ba quân tướng sĩ vũ trang oai vệ, đội ngũ chỉnh tề. Từ trên đàn tế nhìn xuống, chỉ thấy cờ bay lớp lớp, giáo mác tua tủa, giáp trụ sáng loà. Phía trước đàn tế, dưới lá cờ soái, đại lương tạo Công Tôn Ưởng nước Tần bị trói quặt hai tay trên cột cờ lớn.
Giờ Ngọ sắp tới. Một tràng trống trận rền vang, hai tay đao phủ đưa mắt ra hiệu cho nhau, rồi cùng bước tới trước mặt Công Tôn Ưởng, đứng hai bên trái phải đợi lệnh. Một người khác bê chiếc khay lại, trên khay đặt ba bát rượu.
Chủ tướng công tử Ngang vẻ bồn chồn, đi đi lại lại phía trước đàn tế. Tướng lĩnh ba quân oai phong lẫm liệt đứng trước toàn quân. Phó tướng Long Giả ngẩng cao đầu đứng phía trước chủ tướng, chòm râu trắng bay phất phơ.
Bỗng thấy thám mã phóng ngựa lao tới, quỳ xuống bẩm báo: “Báo, trên con đường lớn phía trước không thấy có xe của chúa thượng!”
Ngay sau đó, lại một thám mã khác phi nhanh tới: “Báo, trước cung thành không nhìn thấy đại đội xa giá!”
Đúng lúc đó, quan tư lậu cất giọng sang sảng báo giờ: “Giờ Ngọ ngày Đinh Sửu đã tới!”
Ánh mắt của tất cả tướng lĩnh đều đổ dồn vào công tử Ngang. Long Giả bước lại, nói khẽ: “Thượng tướng quân, theo tình hình này, xem ra chúa thượng sẽ không tới!”
Công tử Ngang giậm chân một cái, rồi sải bước tới trước cửa doanh trại, tung mình nhảy phắt lên một cỗ chiến xa, ra roi thúc ngựa, lao băng băng về phía cung thành.
Công tử Ngang hộc tốc lao vào cung, song thấy mọi thứ trong cung vẫn bình thường, không hề có không khí căng thẳng hay náo nhiệt như vẫn thấy trước những cuộc chinh phạt. Công tử Ngang lòng bỗng chùng xuống, hỏi một thái giám, được biết quân chủ vẫn đang ở ngự thư phòng, bèn vội vã chạy tới.
Trong ngự thư phòng, Ngụy Huệ Hầu ngồi ngay ngắn trước bàn, mắt khép hờ, như thể đang lim dim ngủ. Tỳ nhân quỳ ở phía sau, hai bàn tay nắm nhẹ, đang nhịp nhàng đấm lưng cho quân chủ. Một cung nữ tay cầm quạt đứng bên cạnh khẽ khàng phe phẩy. Bên cạnh là một chiếc đồng hồ nước, mức nước đã qua vạch giờ Ngọ.
Công tử Ngang cấp tốc bước tới, quỳ dưới bậc thềm. Tỳ nhân liếc thấy, bèn dừng tay lại, nói: “Chúa thượng, thượng tướng quân cầu kiến!”
Ngụy Huệ Hầu ngạc nhiên: “Ồ, Ngang Nhi tới ư? Truyền vào!”
Công tử Ngang bước vào trong cửa, dập đầu hành lễ: “Nhi thần khấu kiến quân phụ!”
Ngụy Huệ Hầu hiền từ nhìn công tử Ngang: “Ngang Nhi, giữa trưa sao không ở nhà nghỉ ngơi, tới đây làm gì?”
Công tử Ngang sững người, rồi ngập ngừng nói: “Quân phụ, giờ Ngọ đã tới, đại quân chinh phạt đã tề tựu đông đủ, Công Tôn Ưởng đã được áp giải tới nơi, ba quân tướng sĩ trong doanh trại đang ngóng chờ quân phụ giá lâm, giết Công Tôn Ưởng tế cờ!”
“Tế cờ?” Ngụy Huệ Hầu ra vẻ ngạc nhiên, rồi đập mạnh tay lên trán, “Ồ, phải rồi, giờ Ngọ hôm nay ba quân xuất chinh, quả nhân đã nói rằng sẽ tới tế cờ!” Rồi quay sang phía tỳ nhân hỏi. “Mau xem đồng hồ, là giờ nào rồi?”
Tỳ nhân bước lại trước đồng hồ nước, cao giọng bẩm báo: “Bẩm chúa thượng, đã qua giờ Ngọ!”
Ngụy Huệ Hầu thở dài đánh sượt, ra vẻ rầu rĩ: “Trời ơi, quả nhân không để ý, ngủ gật lúc nào không hay, ngờ đâu làm lỡ đại sự. Chuyện này… giờ giải quyết thế nào đây?”
“Quân phụ, mới lỡ mất nửa khắc, vẫn có thể tiến hành.”
Ngụy Huệ Vương trừng mắt nhìn công tử Ngang: “Ba quân xuất chinh là chuyện trọng đại, đừng nói là nửa khắc, dù là khoảnh khắc cũng không thể được!”
Công tử Ngang hoang mang không hiểu: “Quân phụ?”
Tỳ nhân nhìn thấy Trần Chẩn từ xa bước lại, khẽ chen vào một câu: “Chúa thượng, thượng đại phu cầu kiến!”
Ngụy Huệ Hầu mừng rỡ: “Ồ, Trần ái khanh cũng tới rồi, mau mời vào yết kiến!”
Trần Chẩn bước lên phía trước, dập đầu lạy mà hô: “Vi thần khấu kiến chúa thượng!”
“Ái khanh bình thân! Ngang Nhi, con cũng đứng lên đi!”
Trần Chẩn và công tử Ngang cùng đồng thanh:
“Tạ ơn chúa thượng!”
“Tạ ơn quân phụ!”
Hai người đứng dậy, rồi ai về chỗ nấy.
Ngụy Huệ Hầu nhìn Trần Chẩn, than thở: “Ái khanh, quả nhân đúng là đã già rồi! Giờ Ngọ hôm nay ba quân xuất chinh, quả nhân nói sẽ tới dự lễ tế cờ, nào ngờ lại ngủ quên để lỡ mất việc lớn! Chà, khanh nói thử xem, chuyện này…”
Trần Chẩn trong lòng đã rõ, lập tức lên tiếng: “Đây là ý trời, chúa thượng hà tất phải tự trách mình!”
Ngụy Huệ Hầu mở to mắt: “Ồ! Ái khanh nói xem, thế nào là ý trời?”
Trần Chẩn chớp mắt liền vài cái, khẽ hỏi: “Vi thần dám hỏi chúa thượng, chúa thượng đã bao giờ ngủ gật vào buổi sáng chưa?”
Ngụy Huệ Hầu lắc đầu.
“Chúa thượng chưa bao giờ ngủ gật vào buổi sáng, hôm nay lại ngủ thiếp đi, hơn nữa giấc ngủ lại không sớm không muộn, vừa đúng thời gian này, lẽ nào không phải ý trời?”
Ngụy Huệ Hầu trầm tư ngẫm ngợi, rồi gật đầu nói: “Ái khanh nói rất phải! Xem ra, lễ tế cờ hôm nay là tuân theo ý trời!”
Giờ Ngọ sắp tới. Một tràng trống trận rền vang, hai tay đao phủ đưa mắt ra hiệu cho nhau, rồi cùng bước tới trước mặt Công Tôn Ưởng, đứng hai bên trái phải đợi lệnh. Một người khác bê chiếc khay lại, trên khay đặt ba bát rượu.
Chủ tướng công tử Ngang vẻ bồn chồn, đi đi lại lại phía trước đàn tế. Tướng lĩnh ba quân oai phong lẫm liệt đứng trước toàn quân. Phó tướng Long Giả ngẩng cao đầu đứng phía trước chủ tướng, chòm râu trắng bay phất phơ.
Bỗng thấy thám mã phóng ngựa lao tới, quỳ xuống bẩm báo: “Báo, trên con đường lớn phía trước không thấy có xe của chúa thượng!”
Ngay sau đó, lại một thám mã khác phi nhanh tới: “Báo, trước cung thành không nhìn thấy đại đội xa giá!”
Đúng lúc đó, quan tư lậu cất giọng sang sảng báo giờ: “Giờ Ngọ ngày Đinh Sửu đã tới!”
Ánh mắt của tất cả tướng lĩnh đều đổ dồn vào công tử Ngang. Long Giả bước lại, nói khẽ: “Thượng tướng quân, theo tình hình này, xem ra chúa thượng sẽ không tới!”
Công tử Ngang giậm chân một cái, rồi sải bước tới trước cửa doanh trại, tung mình nhảy phắt lên một cỗ chiến xa, ra roi thúc ngựa, lao băng băng về phía cung thành.
Công tử Ngang hộc tốc lao vào cung, song thấy mọi thứ trong cung vẫn bình thường, không hề có không khí căng thẳng hay náo nhiệt như vẫn thấy trước những cuộc chinh phạt. Công tử Ngang lòng bỗng chùng xuống, hỏi một thái giám, được biết quân chủ vẫn đang ở ngự thư phòng, bèn vội vã chạy tới.
Trong ngự thư phòng, Ngụy Huệ Hầu ngồi ngay ngắn trước bàn, mắt khép hờ, như thể đang lim dim ngủ. Tỳ nhân quỳ ở phía sau, hai bàn tay nắm nhẹ, đang nhịp nhàng đấm lưng cho quân chủ. Một cung nữ tay cầm quạt đứng bên cạnh khẽ khàng phe phẩy. Bên cạnh là một chiếc đồng hồ nước, mức nước đã qua vạch giờ Ngọ.
Công tử Ngang cấp tốc bước tới, quỳ dưới bậc thềm. Tỳ nhân liếc thấy, bèn dừng tay lại, nói: “Chúa thượng, thượng tướng quân cầu kiến!”
Ngụy Huệ Hầu ngạc nhiên: “Ồ, Ngang Nhi tới ư? Truyền vào!”
Công tử Ngang bước vào trong cửa, dập đầu hành lễ: “Nhi thần khấu kiến quân phụ!”
Ngụy Huệ Hầu hiền từ nhìn công tử Ngang: “Ngang Nhi, giữa trưa sao không ở nhà nghỉ ngơi, tới đây làm gì?”
Công tử Ngang sững người, rồi ngập ngừng nói: “Quân phụ, giờ Ngọ đã tới, đại quân chinh phạt đã tề tựu đông đủ, Công Tôn Ưởng đã được áp giải tới nơi, ba quân tướng sĩ trong doanh trại đang ngóng chờ quân phụ giá lâm, giết Công Tôn Ưởng tế cờ!”
“Tế cờ?” Ngụy Huệ Hầu ra vẻ ngạc nhiên, rồi đập mạnh tay lên trán, “Ồ, phải rồi, giờ Ngọ hôm nay ba quân xuất chinh, quả nhân đã nói rằng sẽ tới tế cờ!” Rồi quay sang phía tỳ nhân hỏi. “Mau xem đồng hồ, là giờ nào rồi?”
Tỳ nhân bước lại trước đồng hồ nước, cao giọng bẩm báo: “Bẩm chúa thượng, đã qua giờ Ngọ!”
Ngụy Huệ Hầu thở dài đánh sượt, ra vẻ rầu rĩ: “Trời ơi, quả nhân không để ý, ngủ gật lúc nào không hay, ngờ đâu làm lỡ đại sự. Chuyện này… giờ giải quyết thế nào đây?”
“Quân phụ, mới lỡ mất nửa khắc, vẫn có thể tiến hành.”
Ngụy Huệ Vương trừng mắt nhìn công tử Ngang: “Ba quân xuất chinh là chuyện trọng đại, đừng nói là nửa khắc, dù là khoảnh khắc cũng không thể được!”
Công tử Ngang hoang mang không hiểu: “Quân phụ?”
Tỳ nhân nhìn thấy Trần Chẩn từ xa bước lại, khẽ chen vào một câu: “Chúa thượng, thượng đại phu cầu kiến!”
Ngụy Huệ Hầu mừng rỡ: “Ồ, Trần ái khanh cũng tới rồi, mau mời vào yết kiến!”
Trần Chẩn bước lên phía trước, dập đầu lạy mà hô: “Vi thần khấu kiến chúa thượng!”
“Ái khanh bình thân! Ngang Nhi, con cũng đứng lên đi!”
Trần Chẩn và công tử Ngang cùng đồng thanh:
“Tạ ơn chúa thượng!”
“Tạ ơn quân phụ!”
Hai người đứng dậy, rồi ai về chỗ nấy.
Ngụy Huệ Hầu nhìn Trần Chẩn, than thở: “Ái khanh, quả nhân đúng là đã già rồi! Giờ Ngọ hôm nay ba quân xuất chinh, quả nhân nói sẽ tới dự lễ tế cờ, nào ngờ lại ngủ quên để lỡ mất việc lớn! Chà, khanh nói thử xem, chuyện này…”
Trần Chẩn trong lòng đã rõ, lập tức lên tiếng: “Đây là ý trời, chúa thượng hà tất phải tự trách mình!”
Ngụy Huệ Hầu mở to mắt: “Ồ! Ái khanh nói xem, thế nào là ý trời?”
Trần Chẩn chớp mắt liền vài cái, khẽ hỏi: “Vi thần dám hỏi chúa thượng, chúa thượng đã bao giờ ngủ gật vào buổi sáng chưa?”
Ngụy Huệ Hầu lắc đầu.
“Chúa thượng chưa bao giờ ngủ gật vào buổi sáng, hôm nay lại ngủ thiếp đi, hơn nữa giấc ngủ lại không sớm không muộn, vừa đúng thời gian này, lẽ nào không phải ý trời?”
Ngụy Huệ Hầu trầm tư ngẫm ngợi, rồi gật đầu nói: “Ái khanh nói rất phải! Xem ra, lễ tế cờ hôm nay là tuân theo ý trời!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook