Chích Thủ Già Thiên
-
Chương 327: Hầm băng vạn trượng
Tần Phi cười ha hả vuốt ve đuôi tóc, trò khích tướng này chẳng có tí tác dụng nào với Tần Phi cả. Chưa nói đến việc hắn lăn lộn ở Sát Sự Thính đã lâu, ngay cả khi hắn còn ở phố chợ thì đám du côn vô lại kia đã dùng đến nát bem mấy chiêu này nồi. Bên ngoài thành đại quân đông như kiến, bản thân hắn cũng không phải mình đồng da sắt, không lẽ nghĩ hắn có tới chín cái mạng à?
"Tính ta không thích ép người quá đáng." Tần Phi thong thả nói: "Ba chữ "Sát Sự Thính" kia không biết ngươi đã nghe nói qua chửa? Đi vào Sát Sự Thính cho dù là câm cũng phải mở mồm nói chuyện, cho dù là mù cũng phải mở mắt ra nhìn. Ngươi là một cô nương trẻ trung xinh đẹp, ta thật không đành lòng kể cho ngươi nghe mấy loại cực hình. Cho nên. . . Ngươi hãy thành thành thật mà nói hết thảy ra cho ta biết, ta cũng sẽ hoàn thành tâm nguyện của ngươi."
Cô gái kia nhíu mày, nhưng xem sắc mặt của nàng ta có thể thấy được, ba chữ Sát Sự Thính này – nàng ta chắc chắn đã từng nghe qua rồi.
"Ngươi. . . là?" Nàng ta chần chờ một lát, hỏi ngược lại.
"Tần Phi!"
Thiếu nữ khe khẽ gật đầu, khuôn mặt hoàn mỹ thoáng có ý cười nhạt, chỉ là trong lời nói ôn nhu kia lại mang theo vài phần tàn khốc: "Vốn chỉ định chiếm lấy một tòa thành mà thôi, không ngờ còn thuận tay nhặt được nhân vật phong sinh thủy khởi nhất của Sát Sự Thính thời gian gần đây. Tần Phi, ta sẽ để tòa thành này chôn cùng với ngươi!"
Tần Phi đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn, cô gái này hình như vốn không dễ dàng để mình bắt được. Hơn nữa, nàng ta vào thành chẳng hề có chút hoảng sợ. Đó chỉ là một dòng suy nghĩ thoáng qua trong đầu Tần Phi, nhưng thật không ngờ, trong tòa thành này, cả ở trong căn phòng này, tất cả mọi chuyện đã bắt đầu phát triển theo chiều hướng kinh khủng nhất rồi.
Một bàn tay nhỏ bé trắng trẻo khẽ vươn ra, xòe ra những ngón tay nho nhỏ. Một mảnh, đúng, chỉ là một mảnh hàn ý như sóng biển ngập trời, như cuồng phong càn quét sinh ra từ trong những ngón tay nhỏ bé ấy. Đứng mũi chịu sào là nước, những giọt nước trong chén dường như đông lại thành băng chỉ trong nháy mắt, lại điên cuồng gay gắt làm chén sứ vỡ nát tan tành. . . Binh khí bóng loáng trong nháy mắt đã bị phủ một tầng băng sương.
Những binh lính có công lực hơi kém một chút chỉ trong một hơi thở đã biến thành tượng băng, lập tức vỡ ra từng mảnh.
Tần Phi có công lực thâm hậu, chỉ kinh ngạc trong tíc tắc, sau đó lập tức chân khí toàn thân đã dâng lên, chống lại thứ hàn ý chết chóc khát máu kia.
Cô gái kia cười lạnh, trong lòng âm thầm đắc ý. Bằng công lực của nàng ta lúc này căn bản không có cách nào đứng ngoài thành mà biến một tòa thành to như vậy thành một hầm băng. Cách duy nhất đó là nàng ta phải ở trong thành, quanh thân phát ra hàn ý, bằng tốc độ nhanh nhất làm đông lạnh tất cả mọi thứ xung quanh mình lại.
Muốn đi vào tòa thành được canh gác nghiêm mật này thì không có cách nào là dễ dàng cả. Nếu lao xe tới áp sát thành thì chắc chắn sẽ bị mưa tên dày đặc bắn thành gai nhím. Trong thành này không phải là không có cao thủ, tỉ như nhân vật cỡ như Trọng Xung kia, nếu cô gái kia có can đảm dốc sức liều mạng với hắn ta, thì nếu hắn mất nửa cái mạng thì cô gái kia chắc chắn đã chôn cùng rồi.
Cho nên nếu muốn vào thành thì biện pháp tốt nhất là bị người bắt vào, hơn nữa phải là dưới tình huống không bị ai đề phòng. Tần Phi chính là người thích hợp nhất. Không có kẻ nào dám nghi ngờ năng lực của Tần Phi, kẻ bị Tần Phi bắt vào là do bọn chúng không đủ thực lực. Mà Tần Phi. . ngoài mấy đại nhân vật lợi hại đến thông thiên ra thì còn có người hắn bắt không nổi hay sao?
Tần Phi cho tới bây giờ cũng chưa từng nghĩ đến rằng mình – rồi một ngày sẽ trở thành một nhân vật như vậy. Trong khoảnh khắc mà luồng hàn ý đó bao trùm xâm chiếm thân thể thì việc duy nhất hắn có thể làm là bảo vệ bản thân mình trước sau đó mới nhìn đến chung quanh.
Những hộ vệ phía xa xa đã phát hiện điều bất thường. Thủ vệ trong thành tuyệt đối không phải người tầm thường. Một khi bọn họ đã phát hiện ra vấn đề thì sẽ lập tức giải quyết tại chỗ. Hộ vệ phía xa xa đã giương cung lên, vài mũi tên đã bay về phía này.
Nhưng cho dù là mũi tên sắc bén chăng nữa cũng không tài nào xuyên thấu được hàn ý đòi mạng kia, mũi tên sáng lóe chỉ vừa bay vào khu vực lân cận đã ngay lập tực biến thành một khối băng, lại gãy tan thành từng mảnh rơi xuống mặt đất.
Mảnh hàn ý kia càng ngày càng lan rộng, giống như một dòng nước lạnh băng không cách nào ngăn cản được, ào ào cuốn phăng về bốn phía.
Cho tới bây giờ, Tần Phi cũng được coi như nhân tài số một, hắn từng thấy người dùng niệm lực làm mũi tên bắn chết người khác, cũng đã từng thấy người lấy niệm lực mà huyễn hóa ra vô số loại cảnh giới khác nhau.
Nhưng hắn cho tới giờ vẫn không thể ngờ sẽ gặp được ở trong tòa thành nhỏ này – một cô gái có thể dùng niệm lực biến ra hầm băng vô hạn.
Hàn ý cuồng bạo khắp toàn thân cô gái này đã không thể nào ngăn cản được nữa. Càng đến gần nàng ta thì cỗ hàn ý kia càng làm cho người ta cảm thấy như đang sụt xuống hầm băng.
Càng làm cho hắn khiếp sợ là trong nháy mắt, khi hắn vừa hơi nghiêng mắt đã thấy một hộ vệ, đao thép trong tay đã giơ lên, chỉ có điều là còn chưa kịp đâm xuống thì thanh đao thép ấy đã biến thành một thanh băng đao. Sau đó, cả người hộ vệ kia đã biến thành một khối băng, dường như chỉ có một làn gió thổi qua, dường như chỉ có một chút lực không tên đánh vào thân thể hắn. Thế là chỉ trong khoảng khắc, cả người hắn, cả đao của hắn đã biến thành những mảnh băng tan trên mặt đất.
Cô gái trẻ kia mặt không đổi sắc, hai mắt nàng ta hơi khép hờ, dường như là đang triệu tập hết nguyên khí khắp đất trời lại để phát động một chiêu này: "Vạn Trượng Hầm Băng"
Chỉ một mình nàng ta ở trong thành đã khiến cho toàn bộ những kẻ bên ngoài thành cảm nhận được áp lực.
Tòa tháp đã nao nao muốn sụp đổ, cung tiễn, đao thương, người ngựa. . . . Lần lượt từng người biến thành khối băng, từng con rồi từng con ngựa biến thành ngựa đá. Ngay cả đám người ở trên tường thành chỉ trong nháy mắt đã bị bịt kín một tầng sương giá.
Sương giá không thể khiến cho đám binh lính cảm thấy sợ hãi mà đáng sợ là cô gái kia. Ngay cả bằng bản lĩnh của Tần Phi cũng không thể đến gần nàng ta trong vòng ba trượng.
Nếu như chỉ dùng niệm lực mà nói thì trong số những người mà Tần Phi từng gặp thì nữ nhân này ít nhất cũng có thể là một trong hai. Nếu như Đường Ẩn cũng không thể chiến thắng cô gái này thì Tần Phi thực sự cho là không còn người thứ hai có thể khống chế ả.
Nhưng trong thời khắc này người duy nhất có khả năng đối phó với cô gái này chính là Tần Phi. Hắn xoay người thúc ngựa lui về sau mấy bước, một tay tóm một cái giữa không trung, như là để nắm lấy một cái trường cung. Tay kia dùng dùng niệm lực làm mũi tên, nhắm thẳng vào cô gái kia, một múi tên này đi ra ngoài chỉ sợ là sẽ khiến trời long đất lở, nhưng có thể đánh phá được luồng hàn ý bao quanh nàng ta hay không thì không ai biết được.
Luồng hơi thở chết chóc đáng sợ và quỷ dị ấy lan ra ngoài tính đến bây giờ mới chỉ được hơn mười giây mà thôi, nhưng trong thời gian ngắn như vậy đã có vô số người chết đi, đã có vô số người nghĩ tới chuyện chạy trốn. Đứng trước một lực lượng mà con người cũng không hiều rõ là gì thì tất cả đã trở nên yếu đuối và nhỏ bé như vậy đấy...
Mắt Tần Phi nhìn cô gái này, hình như là để nói cho ả biết, một mũi tên này chỉ cần ta buông tay chắc chắn sẽ giết chết ngươi. Nhưng cô gái kia từ đầu đến cuối chỉ khép hờ hai mắt, nàng ta nhìn không tới ánh mắt của Tần Phi, cũng không biết Tần Phi thật sự muốn biểu đạt cái gì, nhưng nàng ta có thể cảm nhận được một tia nguy hiểm. Phảng phất như chỉ trong khoảnh khắc đó, niệm tiễn của Tần Phi đã bắn ra. Nàng ta khẽ mở mắt, khóe mắt quét đến dáng Tần Phi giương cung cài tên, nàng ta đột nhiên cảm thấy lòng mình ớn lạnh. Đây là nam nhân cường đại nhất mà nàng ta nhìn thấy kể từ khi đi từ phương Bắc xuống.
Tần Phi chậm rãi thả ngón tay ra, một mũi niệm tiễn kia lập tức bắn ra khỏi trường cung. Nhưng vì đó là thứ vũ khí làm bằng niệm lực, người bình thường căn bản không thể nào nhìn được, nhưng dưới luồng hàn khí không kiêng nể gì của cô gái kia, niệm lực cũng dần dần biến thành hình mũi tên. Ai cũng có thể trông thấy niệm tiễn đang không ngừng bay tới phía cô gái kia. Và ai cũng có thể nhìn ra được, hàn khí của cô gái kia đang không ngừng làm bong tróc mũi tên dài. Đầu mũi tên bén nhọn tản ra thứ ánh sáng chết chóc, còn hàn ý khủng khiếp lại như muốn bào mòn hết mũi tên dài này ra trong nháy mắt. Thế nhưng, niệm tiễn không biến mất mà hàn khí của nữ nhân kia cũng không yếu bớt. Hai bên cứ như vậy mà tạo ra thế giằng co giữa không trung.
Một đường niệm tiễn mờ mịt hư vô dần dần bay về phía cô gái kia, chỉ còn cách nàng ta hơn hai thước, lại không có cách nào tiến thêm được nữa, dường như nếu muốn tiến lên một chút thôi nó cũng phải dùng hết sức bình sinh vậy. Mà trên mặt cô gái kia cũng hiện ra bộ dạng khẩn trương căng thẳng.
Nàng ta biết rõ, nếu như nàng ta chỉ hơi sơ sẩy thì niệm tiễn kia lập tức sẽ bay tới giết chết nàng ta tại chỗ. Trước khi nàng ta từ phương Bắc đến đã tìm hiểu rất kĩ những đại cao thủ Trung Nguyên, nhưng thật không ngờ, ở một tòa thành nhỏ chẳng đáng để vào mắt này, lại có một người trẻ tuổi không ngờ có tu vi thâm hậu như vậy. Đây là một hồi giằng co cắn xé, là dùng mạng của mình đoạt lấy mạng của người nam nhân trẻ tuổi này. Tương tự, nam nhân trẻ tuổi kia cũng đang dùng mạng của mình đổi lấy mệnh của người trong toàn thành.
Tòa thành này, không cần biết là dân chúng hay quan binh, kể cả kẻ địch đang rục rịch xông vào tàn sát bên ngoài thành kia, tất cả bọn hò đều đang đợi lúc hai người phân thành thắng bại. Đươn nhiên là nhờ có một mũi niệm tiễn này của Tần Phi mà hàn ý của cô gái kia không thể phát ra bốn phía, tình hình trong thành cũng đã khá hơn rất nhiều. Vô số những quan binh không chịu nổi giá lạnh đã gắng sức chạy thật xa, rất nhiều dân chũng trong thành đã bới trong tủ quần áo những chiếc áo khoác vải, chăn bông đã lâu không dùng đến khoác lên người, ngăn cản cái giá rét thấu xương đang chực nuốt lấy bọn họ kia.
Trong lúc ấy một bóng người tiến vào khu vực gần hai người bọn họ, hắn không dám đi tới gần quá, đại khái lúc cách hai người khoảng mười trượng, hắn chậm rãi lấy trong túi ra một quả đạn sắt. Bên trong loại đạn sắt này chính là hắc hỏa dược vô cùng hiếm. Bình thường chỉ cần kéo kíp nổ, văng ra ngoài sẽ xảy ra một vụ nổ nho nhỏ. Mà dùng loại sức nổ này đến đối kháng với thứ nước lửa tương khắc kia có lẽ sẽ có hiệu quả. Nhưng là, ngay khi hắn vừa móc quả đạn sắt ra khỏi túi đã kinh ngạc phát hiện, trên bề mặt viên đạn đã phủ kín một tầng băng mỏng. Nếu không nhanh chóng ném ra ngoài thì có lẽ nó sẽ nổ tung ngay trong tay. Người này trong thành cũng có chút tu vi, hắn còn có thể chống cự loại giá lạnh ấy. Chỉ là hắn hiểu rất rõ, nếu để cho cô gái kia làm cho hàn ý bạo phát thành công ở trong thành thì khi đó không một ai trong thành có thể sống sót được cả. Cả kẻ địch giết người không chớp mắt kia cũng đã chuẩn bị xong, đến lúc bọn chúng công phá cổng thành thì không cần biết là nam hay nữ chắc chắn đều sẽ phải chết dưới trường đao của bọn chúng.
Hắn không nghĩ ngợi, lập tức kéo kíp nổ ra, ném quả đạn sắt về phía cô gái kia. Trong lòng hắn ngập tràn hi vọng nhìn quả đạn sắt đó. Chỉ có điều quả đạn sắt đó càng bay thì càng dần biến thành một quả cầu băng, đến khi vẫn còn cách cô gái kia xa lắm thì đã rơi bộp một cái trên mặt đất, vỡ thành vô số mảnh nhỏ. Thuốc nổ đen kịt ở bên trong giống như bị nước thấm ướt, dính trên mặt đất như một nắm bùn nhão.
Cô gái kia đang tập trung tinh lực giằng co với Tần Phi, nhưng khi có người tới đánh lén thì sao lại không khiến nàng ta căm tức chứ. Hơn nữa, tên này còn có chút tu vi không như đám binh lính tầm thường chỉ cần tiếp cận vùng hàn khí của nàng ta lập tức sẽ biến thành một cỗ thi thể đóng băng. Cô gái đó vô cùng phần nộ, tay phải hơi giơ lên, duỗi ra một ngón tay, hướng phía người ném đạn sắt kia búng một cái, cơ hồ là trong nháy mắt, người nam nhân kia liền biến thành một tượng băng. Sau đó, ngón tay nàng ta trượt khẽ, "xoát" một tiếng nghe như trường đao chém quả dưa, hoặc như một mảnh giấy bị xé toạc. Người nam nhân kia phân thành hai nửa, đổ rầm xuống mặt đất, không hề chảy ra một giọt máu nào bởi vì máu của hắn đã sớm đông lại thành băng rồi.
Nhìn người của mình chết thảm mà bản thân mình không thể làm bất cứ điều gì khiến lửa giận thiêu đốt trong lòng Tần Phi. Cho tới nay hắn có rất ít cơ hội giao tranh chính thức cùng với cao thủ niệm tu. Trong lòng hắn cảm thấy niệm lực của mình cũng không tệ lắm, hắn cũng không biết cô gái kia đến tột cùng lợi hại cỡ nào. Nhưng mà, ở thời khắc này việc duy nhất hắn có thể làm chỉ là đứng nhìn người của mình chết thảm. Cỗ lửa giận dường như muốn thiêu đốt ruột gan Tần Phi thành tro bụi, niệm tiễn kia vẫn còn nằm dưới sự khống chế của niệm lực của hắn. Chỉ là Tần Phi không muốn chậm trễ thời gian như thế nữa, hắn nhảy lên, chọn lấy một thanh trường mâu chưa kịp biến thành băng. Hai tay nắm chặt lấy nó, trường mâu như đã theo hắn từ lâu, bày ra một hình dáng cực kì lãnh huyết trong tay hắn. Hắn cứ như thế nắm chặt trường mâu bước từng bước về phía cô gái kia. Mỗi một bước tiến thêm thì hàn ý bao lấy hắn lại dày hơn. Tóc của hắn đã kết sương, da thịt lộ ra bên ngoài đã cứng lại, chỉ cần một đức bé duỗi ra một ngón tay nhỏ chọc vào một cái thì sợ là khuôn mặt này cũng vỡ tan tành. Hai mắt cũng sắp không mở ra được nữa. Loại giá rét sắp chết này giống hệt như khi hắn mình trần như nhộng đi lại giữa cánh đồng tuyết mênh mông.
Cho dù tình huống ác liệt như vậy, hắn vẫn có thể từng bước tiến lại gần cô gái kia. Mũi tên sớm đã chỉ đến vị trí của niệm tiễn. Nhưng có điều khiến hắn thật không ngờ là cô gái này đã mở to mắt. Nhìn Tần Phi, mỉm cười, nói: "Ngươi biết không? Nếu như ta muốn, ta có thể kéo người cùng chết."
"Muốn giết ta cũng không phải chuyện khó lắm, ta sẽ không ngại chết, nhưng nếu ngươi muốn toàn bộ người trong thành chết cùng thì đó là chuyện tuyệt đối không làm được." Tần Phi cũng vứt lại một câu như vậy. Cùng với việc hắn tới gần thêm một bước, thì nguy hiềm mà mũi thương mang đến cho cô gái kia lại tăng thêm vài phần.
Sắc mặt của cô gái kia hơi đổi, nàng ta dường như đang dùng sức lực toàn thân gằn từng chữ một: "Nếu như ngươi còn ép ta, ta chỉ có thể xuất ra một chiêu cuối cùng, là biến mình thành một cái hầm băng thật sự, đến lúc ấy thì cái tòa thành này, rồi tất cả đám người trong thành. . ." Không đợi ả nói hết, Tần Phi đã cắt lời: "Ngươi chỉ muốn nói cho ta biết là chỉ cần ngươi muốn thì cái thành này cũng phải chôn cùng với ngươi phải không? Thế nhưng mà ta lại không tin ngươi có năng lực lớn như vậy. Nếu bản sự của ngươi lớn như thế, vừa rồi cần gì phải để ta bắt về, lại còn bị nhốt trong tòa thành này?" Lời này vừa nói ra miệng, Tần Phi mỉm cười, lộ ra hàm răng trắng như tuyết. Nhưng trong luồng hàn ý tới mức này thì hàm răng trắng tuyết không hề biểu thị nó sạch sẽ tới cỡ nào, mà lại để cho cô gái kia cảm nhận được sự sợ hãi từ cái chết. Nàng ta vẫn cố lấy dung khí nói tiếp: "Đến khi ta phát động hàn ý thì quân đội bên ngoài cũng đã làm tốt chuẩn bị tiến cổng. nếu như bọn hắn không cảm nhận được hàn ý thì sẽ biết rõ ta đã chết ở trong thành. Đến lúc ấy, bọn hắn sẽ không kiêng nể gì nữa mà sẽ tấn công tàn sát đẫm máu. Đến khi đó thì các ngươi cũng sẽ không muốn nhìn quân số thương vong nữa đâu.
Tần Phi lại bước thêm một bước, trường thương trong tay tiền gần mặt cô gái kia. Hắn lạnh lùng nói: "Vậy thì xem xem ngươi chết trước hay cả tòa thành này chết trước."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook