Chích Thủ Già Thiên
Chương 326: Hỏi gì đáp nấy

Con người sợ nhất là không biết đối thủ của mình ở đâu, nếu như đã tìm được mục tiêu sẽ phải ngoan cường xuất kích, chẳng sợ đối thủ mạnh hơn, cũng chẳng sợ có chắc thắng hay không.

Tần Phi đã tìm thấy mục tiêu nên không chậm trễ. Hắn vụt nhảy khỏi tường thành, toàn thân như con nhạn khổng lồ lượn một vòng thật đẹp xuống đất. Thân ảnh của hắn lượn vòng một đường làm người khác sợ hãi thầm than. Hai chân vững chãi đứng trên lớp băng của sông đào bảo vệ thành. Trong lúc mọi người ồ lên, mũi chân hắn điểm nhẹ, cả người như một cơn gió bay tới chỗ quân địch đang xếp thành hàng.

Quân địch đột nhiên thấy một người từ tường thành nhảy xuống thế nhưng quân kỷ nghiêm minh làm cho đại đội nhân mã không ồn ào xao động mạnh. Trận hình đội cung tiễn thủ tiến lên phía trước. Tần Phi ngựa không ngừng vó chạy thẳng tới đám cung tiễn thủ.

Vạn tiễn tề xuất, những mũi tên đan dày đặc cơ hồ làm trời tối hẳn, chúng bắn thẳng tới Tần Phi. Mũi tên đầy trời cho dù là kiến cũng không thoát mà vẫn sẽ bị vạn tiễn xuyên tâm găm chặt xuống đất. Nhưng Tần Phi không phải là con kiến, hắn là một người mạnh mẽ. Tu vi của hắn dù ở nước Sở hay nước Ngô, dù ở trong mắt của Thủy Tình Không hay trong mắt Giải Linh cũng là nhân tài hạng nhất nước Sở.

Đám tên bay điên cuồng không đoạt nổi mạng của hắn mà khoảng cách ba dặm với hắn chỉ là trong phút chốc mà thơi. Cung tiễn thủ của đối phương thậm chí còn chưa thở được vài hơi đã thấy thân ảnh khủng bố đó hiện thân trước cỗ xe ngựa. Bàn tay xuất ra tóm vào xe ngựa lôi đi không ai phản kháng.

Đúng là lôi đi! Nếu như tưởng tượng Tần Phi thành một gã khổng lồ đầu chạm trời thì một chưởng của hắn sẽ đánh cỗ xe nát vụn.

Võ sĩ bảo vệ xe đã chết, xa phu đã bị đóng đinh lên xe ngựa. Xe ngựa không được còn lực nên chỉ phản kháng theo bản năng.

Trong đầu Tần Phi bỗng thấy mê muội, hắn không thể nào tìm ra căn nguyên tại chỗ nào nên chỉ theo bản năng ngưng kết ý hải đuổi hết những niệm lực tự vệ ở trong đầu ra ngoài. Nhưng ngay sau đóm một chưởng phá vỡ thành xe ngoài cùng bên phải, bàn tay thò vào bên trong tìm kiếm.

Một lưỡi dao sắc bén chém thẳng vào cánh tay Tần Phi. Người trong xe sử dụng vũ khí vào lúc bất ngờ nhất! Một niệm tu bị buộc phải đánh giáp lá cà với người khác thì cái chết không còn cách bao xa.

Chính vì thế mà Tần Phi bức bách người trong xe. Bàn tay của hắn chạm phải cái gì thật kỳ quái, nó mềm nhũn nhũn lại có vẻ co dãn đàn hồi. Làm cho hắn ngơ ngẩn là khi thành xe bị phá vỡ, cái xộc tới không phải là thế công của đối phương mà là mùi thơm làm người ta mê mẩn.

Mùi thơm này không phải bạ chỗ nào cũng ngửi thấy đâu đấy nhé mà là mùi thơm trên người phụ nữ. Có lẽ vì thế Tần Phi chẳng nói chẳng rằng lôi thị ra trước rồi hẵng nói.

Đại quân chấn động. Tất cả đều thấy cái tay Tần Phi này thò tay vào trong xe túm một cô gái yếu đuối thon gầy ra khỏi xe ngựa, động tác dứt khoát không hề có ý thương hương tiếc ngọc. Hắn kẹp nàng ta dưới nách phi thẳng về nơi chẳng có ai cả. Cung tiến thủ thế lớn nhưng cũng chẳng làm nên việc gì. Dưới tình huống này, nếu có bắn tên thì dễ đả thương người mà họ không muốn làm thương tổn chút nào vì Tần Phi đã cắp theo nàng ta rồi...

Ngay sau đó, vạn người một lòng, một nhóm lớn kỵ binh từ hai bên cánh thi nhau phi tới. Tất cả đều muốn chặn đường Tần Phi khiến hắn không thể thoát thân. Nếu như họ có thể ngăn Tần Phi lại thì cũng chính là hoàn thành nhiệm vụ. Đáng tiếc, cho tới bây giờ Tần Phi không phải là người có thể cho người khác dễ dàng nắm bắt. Cước bộ của hắn tăng thêm, trong khoảnh khắc thành trì đã ở trước mặt. Cánh tay tóm lấy xích sắt giữ cầu treo, bay bổng lên cao cắp theo cô gái cổ quái ly kỳ bay vọt lên tường thành. Thế là hắn đã ở trong thành.

Trọng Trùng tiến lên phía trước cất cao giọng hỏi: "Tần tổng đốc?"

Tần Phi căn bản cũng không có ý buông cô gái trong tay ra, hắn thản nhiên bảo: "Ta muốn thẩm vấn!"

Hoạt động thẩm vấn dường như là lẽ tự nhiên như bữa cơm, là giấc ngủ đối với người trong Sát Sự Thính. Mỗi người rơi vào tay Sát Sự Thính chỉ trong một chốc lát bảo hắn nhận mình là con chó cũng có nhiều người không cần suy nghĩ gật đầu thừa nhận.

Tần Phi đưa cô gái tiến vào một tòa nhà hình tháp trong thành. Hàng trăm vệ binh ở bên ngoài bảo vệ.

" Ngươi ..." Tần Phi suy nghĩ một chút bèn hỏi: "Có thể nói chuyện không?"

"Ngôn ngữ các ngươi rất khó viết nhưng không khó học chút nào." Nàng kia bình thản đáp: "Tuy rằng viết chữ khá khó nhưng chỉ nói một vài câu với ta không phải là việc khó."

"Ta đã cảnh cáo ngươi trước. Chỉ là một thành trì này thì không thể ngăn cản đại quân của chúng ta. Chỉ vài ngày thôi, mà nhanh thì có thể chỉ một hai ngày, tòa thành này sẽ thay đổi tên. Ta không hi vọng ngươi tha ta cho nên ta cứ nói rõ ràng trước, nếu ngươi muốn giết ta thì tốt nhất giết luôn đi. Chỉ một hai ngày nữa, ngươi muốn giết ta chưa chắc đã có năng lực."

Trong lời nói lạnh như băng của nàng ta còn có ý nặng nền. Mạc dù không trực tiếp uy hiếp Tần Phi nhưng cũng cho biết một số tin tức kinh khủng.

Giết nàng không phải gấp, cùng lắm thì cá chết lưới rách!

Tần Phi mỉm cười bảo: "Giết ngươi, không phải là việc khó. Thế nhưng ta có vài việc muốn hỏi ngươi."

" Các ngươi từ đâu tới đây? Ngươi đóng vai trò gì trong đó?" Tần Phi thản nhiên hỏi.

Nàng kia chẳng bất ngờ gì cả, thị không thèm nghĩ nhiều mà đáp: "Ta chỉ là người phụ nữ tầm thường. So với những chiến sĩ tác chiến ta chỉ có cái mà bọn ngươi gọi là niệm lực."

Tần Phi có chút hờ hững. Người phụ nữ này nhất định không đơn giản như thị nói. Người có thể thể hiện bản lĩnh trong phút chốc biến sông đào bảo vệ thành băng hà, dọn sạch chướng ngại lớn nhất cho quân mã. Nếu không phải là mình đột nhiên tập kích bắt nàng ta trong đại quân thì hậu quả thực sự không thể tưởng tượng nổi.

Ý nghĩ của hắn không giấu diếm nổi nàng ta. Thị lẳng lặng bảo: "Lần này thật bất ngờ với sự xuất hiện của ngươi. Thứ nhất chúng ta không ngờ được tại một tòa thành nhỏ bé lạc lõng này lại có cao thủ tọa trấn. Thứ hai, khi chúng ta đóng băng hoàn toàn xong thì đại đội nhân mã sẽ nhanh chóng tiến công mãnh liệt, dù ngươi có bản lãnh thế nào cũng không thể nào ngăn cản chúng ta được. Thứ ba người mạnh nhất trong chúng ta không ở đây, ngươi may mắn chiếm được tiện nghi mà thôi!"

Tần Phi cười gằn: "Cứ cho ta đã chiếm tiện nghi đi. Hiện giờ bị bắt là ngươi chứ không phải là ta!"

"Vậy ngươi có thể thử đi!" Nàng kia đáp lại không hề kém cạnh: "Nếu bây giờ ngươi lại xông vào trận một lần nữa mà có thể sống sót trở về, ngươi hỏi gì ta đáp nấy."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương