Chích Thủ Già Thiên
Chương 288: Nam nhân chỉ biết động thủ

Ở Ban Đại Nội Mật Thám, không khí cát tường vui vẻ của buổi sáng đến giờ đã hơi ảm đạm rồi. Nhất là những quan viên, họ nhớ lại lúc Đoan Vương cường thế xông vào, khí độ thể hiện ra làm cho Ngụy Bính Dần bị đè nén tới mức không dám nói nhiều, chỉ giương mắt nhìn người ta tiêu tiêu sái sái rời đi. Lại nghĩ tới sự tàn khốc của cuộc chiến tranh giành Hoàng quyền, một khi đứng nhầm chỗ thì kết quả cuối cùng rất có thể là sống không bằng chết, mỗi khuôn mặt lần lượt trở nên thật khó coi.

Ngoài cửa lại lần nữa có tiếng thủ vệ hô to: "Có khách tới. . . A. . . Không phải khách. . . Là là . ."

Ngụy Bính Dần bước nhanh ra cửa, khuôn mặt vốn lạnh như băng lại như được phủ thêm một tầng sương giá ngày đông.

Ngoài cửa là năm mươi tên quan quân Sát Sự Thính mặc đồng phục màu đen, nghiêm túc và trang trọng, sắc mặt lạnh lùng đứng sau lưng Tần Phi.

"Thật ngại quá, hôm nay không phải đến chúc mừng ngươi." Tần Phi ngẩng đầu nhìn năm chữ to trên biển hiệu 'Ban Đại Nội Mật Thám', hắn lạnh lùng cười cười: "Tổng đốc tạm quyền Sát Sự Thính Tần Phi, hôm nay tới mượn ngày tốt khai trương nha môn của Tứ Hoàng Tử, để bàn một chuyện nhỏ."

"Ngươi đưa nhiều người như vậy đến chỗ của ta gây hấn sao? Không phải là do ngươi ở Phố chợ lâu ngày nên cũng nhiễm thói lưu manh của mấy tên du côn chuyên đập phá đấy chứ?" Hai tay Ngụy Bính Dần bắt chéo sau lưng, ra hiệu ngấm ngầm. Mấy tên mật thám đại nội phía sau chia nhau hành động, ai cũng tự chiếm cho mình một vị trí có lợi trong đại sảnh.

Nếu ngày hôm nay, Sát Sự Thính thật sự muốn động thủ tại đây thì Ngụy Bính Dần tin tưởng bộ hạ của mình có đầy đủ năng lực để cho bọn chúng biết chữ sỉ nhục được viết như thế nào.

Tần Phi cười rộ lên: "Tứ Hoàng Tử không cần khẩn trương như thế, nếu như ta muốn đến đập phá thì sẽ mang theo người của Chấp Hành Ty. Người của ngươi có những ba trăm người, Chấp Hành Ty lại rất ít. Nhưng ta tin rằng dùng để đối phó với ba trăm tên thủ hạ của ngươi vẫn còn dư dả nhiều lắm."

"Đồ hỗn đản, một tên Tổng đốc tạm quyền mà dám hô to gọi nhỏ với Tứ Hoàng Tử của chúng ta sao?" Sau lưng Ngụy Bính Dần có một gã bộ hạ trông rất trung thành, nhiệt huyết sôi trào phẫn nộ hét lên. Vừa rồi lúc Đoan Vương có mặt ở đây, gã chắc chắn là không dám thò mặt ra nhưng bây giờ chỉ là Tần Phi mà thôi, một Tần Phi không có chỗ dựa, không có phụ thân quyền thế, trong mắt đám con cháu thế gia hắn đã là cái gì? Nếu phải nói về phụ thân thì Nguỵ Bính Dần có phụ thân là Sở đế, ngoại trừ huynh đệ tỷ muội trong nhà ra thì những người khác đúng là không cần để trong mắt.

Tần Phi lạnh lùng liếc mắt nhìn gã kia một cái, dường như có một thân ảnh từ sau lưng của Tần Phi nhanh như chớp xông ra, trong ánh chớp lòa, hàn quang như tên bắn.

"Dừng tay!" Tần Phi hét to.

Hành động nhanh như chớp kia lập tức ngừng lại ngay, trường kiếm trong tay Chu Lễ Uyên vững vàng như núi cao, mũi kiếm sắc bén nhẹ nhàng điểm tại cổ họng của người nọ. Hàn ý kinh người đâm vào da thịt làm toàn thân y nổi da gà, từng giọt mồ hôi to như hạt đậu túa ra, tuôn rơi từ trên trán xuống.

"Bộ hạ của ta, động thủ theo thói quen thôi." Tần Phi giải thích nói: "Cho nên, bảo người của ngươi đừng có để cái miệng làm khổ cái thân. Cãi nhau, ta không giỏi. Đánh nhau, ngươi thua chắc!"

Kiếm quang biến mất, Chu Lễ Uyên như quỷ mị lui về bên cạnh Tần Phi.

Ngụy Bính Dần tiến lên trước một bước, thanh âm hạ xuống, trong lời nói tràn ngập sát khí:

"Dẫn người đến chỗ của ta làm loạn, ngươi không muốn sống sót đi khỏi đây phải không?"

Tần Phi liếc mắt nhìn y không thèm đáp lại. Hắn quay lại với quan quân Sát Sự Thính ở sau lưng ra lệnh: "Ghi hết danh tính, chức quan của tất cả các tân khách ngày hôm nay, kiểm kê danh mục quà tặng. Ta muốn biết lấy bổng lộc của bọn họ, làm thế nào mua nổi những món đồ đó."

Hắn hướng về phía quan viên trong sảnh đường cười thật tươi: "Gần đây Sát Sự Thính có mua được một lô trà mới, hoan nghênh các vị đến thưởng thức."

Lôi Ca giơ hai tay đi ra, vẻ mặt đau khổ nói: "Ta thay gia gia đến tặng lễ."

"Phải chép lại y như vậy." Tần Phi mặt không đổi sắc.

Lôi Ca thở dài, một gã quan quân Sát Sự Thính cầm sổ đến trước mặt của y. Lôi Ca ký tên của mình và ghi rõ chức quan, viết vào đó là đưa lễ vật gì sau rồi ngẩng đầu nhìn Tần Phi: "Ta có thể đi chưa?"

"Đương nhiên!" Tần Phi đưa tay mời ra khỏi cửa: "Nếu như phát hiện ngươi viết không đúng thì ta sẽ mời ngươi đến Sát Sự Thính uống trà."

"Miễn đi, ta không có hứng thú đối với cái chỗ uống trà đó của các ngươi." Lôi Ca vội vàng vứt lại một câu rồi nhanh chân bỏ chạy.

Vài tên quan quân Sát Sự Thính đi vào phòng đặt lễ vật. Hai mươi tên đại nội mật thám bước ra ngăn cản, hai mươi thanh trường kiếm được tuốt ra khỏi vỏ một nửa, thân kiếm sáng như gương, phản xạ lại thứ ánh sáng chói mắt làm cho kẻ khác không dám nhìn gần.

"Đây là chỗ của ta." Ngụy Bính Dần sẵng giọng, y khẽ cúi đầu giống như con sói đói chuẩn bị phát động tấn công: "Ngươi dám làm xằng làm bậy, ta sẽ cho ngươi chết."

"Sát Sự Thính có quyền tra xét bất kỳ nha môn nào, bệ hạ không hạ chỉ rằng Ban Đại Nội Mật Thám là một ngoại lệ." Tần Phi lạnh lùng đáp lại.

Ngụy Bính Dần giơ tay phải lên cao, mấy trăm tên đại nội mật thám trong nhà ngoài cửa thủ thế chờ tín hiệu. Một khi cánh tay kia hạ xuống thì chúng mặc kệ là Tần Phi hay là quan quân Sát Sự Thính, cứ chém loạn xuống.

Bàn tay dày và to, lòng bàn tay và đầu ngón tay hơi thô ráp. Đây là dấu vết ở tiểu viện trong hoàng cung năm xưa lưu lại, vĩnh viễn không cách nào xóa được. Ngụy Bính Dần không thể xem là người kém cỏi, ngược lại y cũng là một niệm tu nên hẳn là đủ lực đánh một trận. Nhưng hiện tại bàn tay của y hơi run run, trong lòng, y không ngừng tự nói với mình: "Đánh thật sao?"

Trong lòng y vẫn cảm thấy lần này Tần Phi cố ý khiêu khích để tự mình phải nổ súng phản pháo, thậm chí y cũng hoài nghi rằng những người Tần Phi mang theo có thật sự là người của Giam Tra Ty hay không, hay tất cả đều là những sát thủ huyết tinh đầy người của Chấp Hành Ty?

Trong lòng của y đấu tranh dữ dội mà vẫn chưa có được quyết định cuối cùng. Đang dùng giằng thì có một thân ảnh lướt như gió vào đại sảnh, ung dung đứng ở chính giữa hai người, rất nhiều quan viên kinh hô: "Liễu Khinh Dương?"

"Tần Phi, gặp ngươi ở chỗ này thật tốt quá. Ta tìm ngươi khắp nơi không thấy." Liễu Khinh Dương nhìn lướt qua Ngụy Bính Dần rồi quay sang cười nói với Tần Phi: "Dịch tổng đốc có chuyện muốn ta nói cho ngươi biết."

"Mời Liễu thúc thúc nói."

Liễu Khinh Dương như có như không liếc qua đám quan viên rồi cất cao giọng nói: "Dịch tổng đốc nói, người đã về hưu, đã lui là lui hẳn. Để ngươi làm Tổng đốc tạm quyền thì ngươi cứ làm thả tay, nếu gặp phải phiền phức thì cứ coi như là người đi học phải nộp học phí là được. Sát Sự Thính chúng ta trung thành là với Bệ hạ với Đại Sở, chỉ cần là vì Bệ hạ vì nước Sở, dù bị người khác hiểu lầm thì có một số việc cũng phải quyết định thật nhanh, làm rồi nói sau!"

"Ta hiểu rồi!" Tần Phi gật đầu.

Liễu Khinh Dương nói tiếp: "Dịch tổng đốc chuẩn bị đi thăm thú khắp nơi. Mấy ngày này, Tiểu Uyển cô nương phải đi cùng chăm lo cho ngài. Sát Sự Thính đang trống chức Giam Sự, Dịch tổng đốc bảo ta tạm thay. Thế nhưng ngài nói ngài đã nghỉ, cho nên việc ta có thể bước vào Sát Sự Thính hay không phải do ngươi phê chuẩn."

Tần Phi nói rất rõ ràng bốn chữ: "Hoan nghênh đã tới!"

Sắc mặt của Ngụy Bính Dần lập tức trở nên khó coi hơn so người chết, nếu như nói, vừa rồi y còn có sức đánh một trận ra trò thì khi Liễu Khinh Dương xông vào Ban Đại Nội Mật Thám, tiện thể nói là muốn đảm nhiệm chức Giam Sự của Sát Sự Thính. . . thì có là kẻ mù cũng thấy cán cân lực lượng nghiêng hẳn về một bên rồi.

Một bên, dũng mãnh như hổ giương vuốt! Một bên, lo sợ như chó cụp đuôi!

Hay cho một con chó!

--------------

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương