Chích Thủ Già Thiên
-
Chương 287: Vượt qua ranh giới
Ban đại nội mật thám chính thức treo biển hiệu, không hề giống như việc khai trương của một cửa hiệu, không có những lẵng hoa của những người đến chúc mừng được bày đặt khắp mọi nơi, cũng không có những mảnh vụn pháo hồng bay đầy mặt đất. Thế nhưng, chiếc kiệu vô cùng sang trọng cùng con ngựa buộc trước cửa ngày hôm nay đã biểu lộ ra thân phận của khách đến.
Đám đông dân chúng vây quanh vô cùng phấn khích, trong số họ cũng có mấy người có kiến thức rộng rãi.
"Này, có trông thấy không, con ngựa mà tên người hầu mặc áo đen đang giữ kia rất nổi tiếng, nó được gọi là Chiếu dạ ngọc sư tử, là loại ngựa thượng hạng. Sở quốc chúng ta chỉ duy nhất một vị tướng quân có con ngựa như vậy, ngươi biết là ai không? Tin rằng cả đám các ngươi cũng không ai biết được." Người trung niên đang cố tình gợi lòng hiếu kì của mọi người lên đến cao độ. Khi trên mặt mọi người thể hiện ra đủ sự ngưỡng mộ và tôn kính thì lúc này hắn mới chậm rãi nói ra: "Đó là chiến mã của Chỉ huy sứ thủ bị Đông đô của chúng ta."
"Còn nữa, có thấy cái kiệu lớn tám người khiêng kia không, nhìn bình thường đúng không? Trợn to đôi mắt chó của các ngươi mà nhìn cho rõ ràng, góc dưới của màn kiệu có thêu ký hiệu Ngọc Lan Hoa. Đây là ký hiệu của Uy vũ Hầu gia Tần phủ. Là Nhất đẳng hầu, Thế tập Nhất đẳng hầu!"
Xưa nay khi nhìn thấy tuần kiểm, quan binh và côn đồ, dân chúng chất phác đều tỏ ra vài phần sợ hãi, vì vậy tất cả đồng loạt trở nên nghiêm túc và kính cẩn. Nhất đẳng hầu tại Sở quốc có không ít, nhưng mang theo hai chữ Thế tập thì đã co sự khác biệt rất lớn. Vì sao lại gọi là Thế tập? Chính là nếu gia tộc đó có con trai nối dõi thì mỗi đời đều được nhận tước vị nhất đẳng hầu. Cho dù phụ thân chết sớm, một đứa con trai mới chập chững biết đi cũng đã là Nhất đẳng hầu rồi, mỗi tháng nhận được bổng lộc do Hộ Bộ đưa tới tận cửa, ở Đông Đô có thể xếp vào một trong số 100 đại gia tộc, tối thiểu có đến hơn trăm nô bộc hầu hạ.
"Ông trời ơi. . . Đó là. . ." Người đàn ông trung niên đang khoe khoang bỗng nhiên hai mắt trợn trừng trừng, thanh âm phát ra dường như rít ra từ trong kẽ răng: "Đại nhân vật, đây mới thực là đại nhân vật a. . ."
"Ai? Là ai?" Mọi người cùng kêu lên hỏi.
"Có nhìn đến hàng người mang theo hộp lễ vật kia chưa, bọn họ nhìn qua so với những gia đinh bình thường không có gì khác nhau, thật ra là khác một trời một vực. Các người chú ý đến tư thế đi đứng của bọn họ xem, những người này dù có nhìn lướt qua người khác, ánh mắt đều mang theo sát khí. Những người này trước khi làm gia đinh đều là chiến sỹ tinh nhuệ kinh thân bách chiến. Biết không? Truyền thống của nhà Lôi Thái uý là tuyển chọn gia đinh từ trong quân đội. Có thể trở thành thân binh Lôi Thái uý đều là những chiến sỹ nổi trội nhất trong quân đội. Hàng năm, trong số bọn họ tuyển chọn ra tám người tiến vào Lôi gia."
Có người kinh ngạc hỏi ngược lại: "Nếu như là chiến sĩ tinh nhuệ, ở lại trong quân đội thăng quan không phải tốt hơn sao? Làm gia đinh làm sao có tiền đồ hơn được?"
"Đúng là đánh rắm, thối không ngửi được." Người đàn ông trung niên liên tục khoát tay, dùng ánh mắt cực kỳ coi thường thậm chí là khinh miệt nhìn người vừa nói: "Một tên giữ cửa con con của Tể tướng đã là quan thất phẩm, nói gì đến gia đinh kề cận của Lôi Thái uý. Gia đinh Lôi phủ so với quan thất phẩm còn rạng danh hơn nhiều. Nghe nói Tây bắc đại soái Phòng Vô Lượng nửa đùa nửa thật nói rằng: nếu quân Tây bắc đến tấn công thì Lôi phủ không cần dùng quá ba đại đội kỵ binh đủ để đánh cho bọn họ tan tác."
"Ba đại đội kỵ binh. . . Chằng phải là 3000 người sao?" Có người đã bắt đầu hít vào một hơi khí lạnh.
Người đàn ông trung niên cười lạnh, nói: "Những gia đinh Lôi phủ này, có người nào không tinh nhuệ lấy một địch mười sao?"
Trên đường vô số thớt ngựa hí vang, tất cả đám nô bộc gia đinh yên lặng đứng chờ lão gia nhà mình bên cạnh cỗ kiệu, bình tĩnh mà trầm mặc.
Nha môn của ban Đại nội mật thám toạ lạc tại con đường lớn yên tĩnh của trung tâm phồn hoa nhất Đông Đô. Phần lớn nhóm người đầu tiên tiến vào ban Đại nội mật thám đều được tuyển chọn từ Đại nội thị vệ, là do Bàng Chân tự mình tuyển chọn thay Nguỵ Bính Dần. Nhân số không nhiều lắm, tổng cộng cũng chỉ khoảng ba trăm người mà thôi, nhưng mỗi người đều là hảo thủ. Biên chế mà Sở đế phê chuẩn cho Ngụy Bính Dần là một nghìn năm trăm người. Nói cách khác, Ngụy Bính Dần còn có thể tự mình tuyển chọn một ngàn hai trăm người nữa, bất kể là điều động từ trong quân đội, hay là tuyển chọn trong dân gian, chỉ cần hắn cảm thấy cần dùng, thậm chí có thể từ trong lao lấy ra một đám tử tù để làm mật thám.
Tất cả đám Đại nội mật thám này đều mặc quan bào đỏ sẫm, bên hông đeo một thanh kiếm thon dài được chế tạo theo cùng một thể thức, vỏ kiếm màu đen làm từ da, đơn giản mà nghiêm túc và trang trọng. Bọn họ một tay chống nạnh, một tay đặt trên chuôi kiếm, mắt nhìn không chớp, chỉnh tề xếp thành hai hàng bên ngoài nha môn nghênh đón các tân khách.
Ngụy Bính Dần mặt mày hớn hở, bên người có một vị thái giám lâu năm nhắc nhở trợ giúp. Cả hai cùng tiến đến nhiệt tình tiếp đón đám quan chức.
Đám quan chức Đông đô có chút lạ lẫm đối với vị Tứ hoàng tử đột nhiên xuất hiện này, nhưng họ đều nhạy cảm trông theo cử động của Sở đế. Chưa từng có một hoàng tử nào có lực lượng vũ trang tại Đông đô, hộ vệ vương phủ thì bị khống chế hạn ngạch. Nhưng vị Tứ hoàng tử này vừa xuất đầu lộ diện, bệ hạ đã không chút do dự cấp cho hắn một lực lượng tinh nhuệ một nghìn năm trăm người. Lực lượng này đủ để Ngụy Bính Dần ở Đông đô xem ai không vừa mắt là có thể đạp xuống dưới chân.
Bệ hạ không dùng ngôn ngữ mà dùng hành động để biểu hiện sự sủng ái với vị hoàng tử này, đám quan chức đương nhiên sẽ không dại gì mà đi làm việc lỗ mãng. Thậm chí có một số quan viên ủng hộ Đoan Vương, Tề vương đã dao động, họ âm thầm cân nhắc có nên đổi lại chỗ dựa hay không. Về phần những quan viên thuộc hệ Thái tử đã thất thế lại càng muốn chạy tới ôm chân. . .
Phải nói, Sở đế vì Ngụy Bính Dần đã suy xét vô cùng chu đáo, có rất nhiều quan viên hắn không nhận ra, vì vậy bệ hạ đã phái một thái giám quen biết rộng rãi tới bên cạnh giúp hắn giới thiệu chức vị, bối cảnh của từng quan viên.
Ngụy Bính Dần cười ha hả đưa cháu trai Lôi thái úy, Lôi Ca ngồi vào vị trí tân khách. Hắn đang muốn thở ra một hơi, bỗng nhiên ngoài cửa một tiếng hô to: "Có khách tới!"
Ngụy Bính Dần cố làm dịu cái yết hầu đã có chút khô, cố nặn một nụ cười đạt tiêu chuẩn, giương mắt nhìn ra cửa.
Đột nhiên, nụ cười của hắn bắt đầu cứng lại, dù chỉ là thoáng qua rồi ngay lập tức khôi phục tiếu ý. Nhưng đã có rất nhiều ánh mắt nhạy cảm nắm bắt được chi tiết này.
"Trong rất nhiều huynh đệ lại đột nhiên có người có bổn sự lớn như vậy. Nếu không phải phụ hoàng chính miệng nói cho Bổn vương, Bổn vương thật đúng là khó có thể tưởng tượng."
Đoan Vương cười ha hả đi đến, y chỉ dẫn theo hai gã tùy tùng, một người bưng hộp lễ vật. Lôi Ca và Đoan Vương đã quen biết nhau từ trước đứng dậy thi lễ, rất nhiều quan viên nhao nhao rời ghế chào.
Sở Trác sau khi chào hỏi theo lễ, phân phó tùy tùng đằng sau đưa hộp lễ vật và nói ra: "Đây là một phần lễ mọn, bổn vương đúng ra nên chuẩn bị một phần hậu lễ. Tuy nhiên Ban Đại Nội Mật Thám thành lập quá gấp gáp, ngay tức thời khó có thể chuẩn bị chu đáo."
"Đoan Vương nói quá lời, lễ nhẹ tình ý trọng, điện hạ tự mình tới đây đã cho ta mặt mũi lắm rồi." Ngụy Bính Dần khách khí nói.
Người hầu phía sau hắn tiếp nhận hộp lễ vật, liếc qua vào bên trong hộp, trên mặt trong khoảnh khắc tái nhợt một mảnh. Cái này đã không thể gọi là lễ mọn, mà phải gọi là lễ khống. Xuyên thấu qua nắp hộp lễ vật được chạm rỗng có thể thấy rõ ràng, bên trong hộp chỉ có một tờ giấy đỏ, bên trên viết một chữ 'Hỷ'. Ngoài ra, không còn một cái gì khác!
Người hầu ngẩng đầu liếc nhìn tùy tùng của Sở Trác, người nọ nhìn lại bằng con mắt lạnh lùng, ánh mắt thực sự làm hắn sởn hết cả gai ốc. Tên người hầu hấp tấp cúi đầu xuống, mang theo hộp lễ vật nhanh như chớp hướng hậu viện chạy đi.
Lôi Ca thở dài một hơi thật sâu, hai gã tùy tùng kia nhìn có vẻ bình thường nhưng tu vi của bọn chúng có lẽ không dưới La Ngũ Mâu Thất, toàn bộ Ban Đại Nội Mật Thám chắc cũng không có cao thủ lợi hại hơn. Sở Trác mang theo hai người kia, lại mang theo một trang giấy, đây không phải tới chúc mừng mà là tới đập phá.
Sở Trác mỉm cười sánh vai đứng cùng Ngụy Bính Dần, ngữ khí thập phần nhẹ nhõm, phảng phất như đang nói chuyện vui đùa nào đó: "Huynh đệ hai mươi năm không gặp nên có hơi lạ lẫm. Ngươi a, ngươi a, đã ở bên ngoài lâu rồi. Kỳ thật phụ hoàng chú ý nhất là quy củ, cho nên đám huynh đệ tỷ muội chúng ta đều đặc biệt coi trọng lễ nghi, ngươi cần phải nhớ kỹ. Mặc dù ngươi là Chỉ huy sứ của Ban Đại Nội Mật Thám, phẩm cấp đã rất cao rồi nhưng còn chưa được phong vương, vừa rồi ngươi gặp mặt Bổn vương, đáng lẽ phải hành lễ thần tử. . . Ha ha ha ha, lần này coi như bỏ qua. Nói đi nói lại, bổn vương cũng không phải người nhỏ mọn như vậy. Tuy nhiên nếu ngươi nhìn thấy các huynh đệ khác đã được phong vương, cần phải câu nệ một chút. Tính khí bọn họ có hơi nóng nảy, nói không chừng sẽ làm loạn lên."
"Phụ hoàng ghét nhất những huynh đệ tỷ muội chúng ta không có quy củ, phạm vào sai lầm sẽ bị phạt vô cùng nghiêm khắc, ngươi về sau chuẩn bị tinh thần cho nhiều nha, học thêm một ít lễ nghi hoàng cung. Nếu ngươi làm sai cái gì, ta dù thân làm ca ca, cũng không thể nói trước có thể bao che cho ngươi ah. . . Ha ha, đây chỉ là nói đùa, nói đùa!"
Đồ ngu ngốc mới cho rằng đây là vui đùa, Ngụy Bính Dần khuôn mặt tươi cười như trước, trong nội tâm đã hiện lên ngàn vạn suy nghĩ.
Ánh mắt Sở Trác chậm rãi xẹt qua từng mặt mỗi vị quan viên ở đây. Mỗi người bị y nhìn qua, trong tâm đều là phát lạnh, nhất là mấy vị quan viên vốn luôn ủng hộ Sở Trác vừa mới hạ quyết tâm đổi lại chủ tử. Cái ánh mắt hờ hững không mang theo cảm tình của Sở Trác khiến cho người ta cảm giác được hàn ý sởn hết cả gai ốc.
"Ta còn có việc phải đi trước." Sở Trác phất phất tay, tiêu sái đi ra ngoài cửa.
"Để ta tiễn ngươi." Ngụy Bính Dần nối bước theo sau.
Tại cửa chính, tách khỏi đám người xung quanh một chút, Sở Trác dừng bước, nhìn thẳng Ngụy Bính Dần: "Phụ hoàng muốn thành lập Ban đại nội mật thám, cấp cho ngươi quyền, muốn phân chia bớt một phần quyền lực của Sát Sự Thính, về mặt lâu dài mà nói thì là một chuyện tốt đối với Sở quốc. Nhưng ta lo lắng chính là, sau khi đã khiến cho quái vật khổng lồ Sát Sự Thính trở nên suy yếu, lại dưỡng ra một Ban đại nội mật thám quái thú khủng bố. Chuyện này, ta sẽ lén xin chỉ thị của phụ hoàng ."
"Ban Đại Nội Mật Thám, là vì phụ hoàng tận sức." Ngụy Bính Dần không kiêu ngạo, không siểm nịnh đáp.
"Ha ha, ngươi đại khái có thể thử chia quyền trong tay Tần Phi xem. Ta hiểu rõ, Tần Phi kia như một con sư tử mạnh mẽ, không cho phép bất luận kẻ nào xâm phạm lãnh địa của hắn. Hơn nữa, ta khẳng định rằng, ngươi không phải đối thủ của Tần Phi." Sở Trác cười cười như khiêu khích: "Bất kể là ở phương diện nào, ngươi đều thấp hơn hắn ta mấy bậc. Ngươi đấu với hắn chẳng khác chi dùng trứng chọi vào đá."
"Ta cũng là Hoàng tử, ta cũng có sự ủng hộ của Hoàng tử." Ngụy Bính dần lạnh lùng đáp.
"Tề vương cũng là Hoàng tử, nhưng không ít lần người Phụ hoàng bảo hộ chính là Tần Phi. Nói thực ra, át chủ bài của Tần Phi rất có thể ngay chính bản thân hắn cũng không biết. Mấy người bọn họ, Phụ hoàng cũng tốt, Đường Ẩn cũng được, hoặc là Dịch Tổng đốc. Chắc chắn bọn họ đều biết một chuyện mà những hậu bối như chúng ta không biết, hoặc có thể không có tư cách biết là bọn họ và tổ tiên của Tần Phi có những liên hệ gì."
"Cho nên, ở Đông Đô, ngươi tốt nhất cụp đuôi làm người, có một số việc ngàn vạn lần đừng vượt qua ranh giới. Một khi ngươi vượt qua, sẽ là ngươi chết ta sống." Sở Trác cuốn ống tay áo, bước nhanh rời đi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook