Chích Thủ Già Thiên
Chương 272: Lời cảm ơn hoàn hảo

Địa hình Tuyết Nguyên không thích hợp cho mai phục chiến đấu, trừ ngọn Tuyết Sơntrùng điệp ra thì gần như không tìm được nơi có thể giấu người. Nếu để binh sĩ mặc áogiáp mai phục trên đỉnh Tuyết sơn thì căn bản không cần động thủ với địch. Giá lạnh có thể làm họ đông thành đá trước đó rồi.

Đã trải qua trận chiến trước, Ba Đồ Nhĩ cũng biết trận quyết chiến này không thể nétránh. Ngột La Lợi, Dã Dã Hồ Hướng Nam, Ba Đồ Nhĩ cầm đầu đội quân các tộc ở TuyếtNguyên bày trận địa sẵn sàng đón địch. Mấy vạn chiến sĩ sắp hàng dưới trời đầy tuyết,cờ quạt tung bay, quân đội uy nghiêm. Cả gia đình ở nhà đã không còn đường lui nênmọi người vì gia đình mình mà ra sức chiến đấu. Phía sau là ngọn Tuyết Sơn cao khôngvượt qua nổi, chim bay trên trời cũng vô lực bay qua .

Từ xa nhìn lại, đầy trời tuyết trắng mịt mùng để cho màu đen của áo giáp giữa màu trắng của tuyết hết sức chướng mắt. Màu đen của sắt nhiều như nước lũ, nhìn mãi không thấy bờ như từ đường chân trời chảy ra từng bước như tằm ăn lá trên vùng đất trắng phau. Nó chạy đến chỗ phiến rừng như thép kia thì không di chuyển nữa.

Thương chĩa lên như rừng, ngựa hí như rồng ngâm, vô số đao kiếm lấp lánh, cung thủchỉnh tề bố trí ở hai cánh. Tất cả bước từng bước kiên định vang vọng cả đất trời. Ởtrung quân cờ quạt bay phấp phới, gần vạn cung thủ cùng hét lớn : Chiến! Những cung thủ khuỵu chân xuống, xoay người cầm trường cung đã lắp tên vào rồi cho quân địch vào tầm bắn ngắm

Tên lính liên lạc chạy ngược chạy xuôi truyền lệnh cho các cánh quân. Từng đội quânkỵ binh nước Sở xếp thành đội ngũ tấn công, thương dài cầm nghiêng, cánh tay trái cầm khiên phòng thủ để che chắn mưa tên khi xung phong.

Nhìn thấy quân Sở hùng mạnh uy phong như thế, nhiều tên tộc trưởng săc mặt biếnsắc, thậm chí có kẻ nhát gan hai chân còn run bần bật. Bình thường hai bên giao chiếncũng chỉ là dã chiến, lúc đông nhất cũng chỉ là mấy ngàn quân. Đột nhiên thấy mấy vạn đại quân tiến đến với đội hình cường tráng, sĩ khí ngút trời thì sao lại không sợ ?

Ba Đồ Nhĩ bình tĩnh bảo:" Sợ hãi cũng không thể tránh được cái chết! Trên chiến trường chỉ có kẻ dũng cảm mới có thể sinh tồn!"

Ba Đồ Nhĩ nhảy lên lưng ngựa nhìn những chiến sĩ trẻ, hắn thấy bọn họ đều thấp thỏmlo âu xen lẫn hồi hộp sợ hãi. Ba Đồ Nhĩ đột nhiên rút trường đao bên hông giơ lên trờidũng mãnh quát :" Nơi Tuyết Nguyên này là nhà của chúng ta, là nơi chúng ta sinh ra,sống ở đây và chết cũng phải ở chỗ này. Chúng ta đã hết đường lui và không có quântiếp viện. Nếu các đội quân tinh nhuệ của các tộc mà thua trận tại nơi này thì TuyếtNguyên từ nay đừng mong gượng dậy, người nhà các ngươi sẽ thành đầy tớ của ngườiSở , vợ các ngươi phải vào kỹ doanh cho lính Sở, đầu các ngươi sẽ là chiến công đểlính Sở đổi lấy ngựa tốt!"

"Quân Sở đã chia thành hai đường vây chúng ta ở đây. Quân đội hoàn mỹ nghiêmchỉnh huấn luyện, quả thật là bọn chúng binh hùng tướng mạnh. Ta và các ngươi đềukhông thể không thừa nhận bọn chúng mạnh hơn chúng ta rất nhiều. Có lẽ chạy trốn có thể giữ được tính mạng thậm chí còn sống được đến già nhưng cả đời phải sống trong sự cắn rứt của lương tâm. Thân là một chiến sĩ không bảo vệ được gia đình! Thân là một nam nhi mà không cách nào bảo vệ người phụ nữ của mình, lúc này các nàng cần chúng ta nhất lẽ nào chúng ta lại xấu hổ đào binh.

"Có ai tự nhận là kẻ nhát chết!" Ba Đồ Nhĩ hét lên

"Không!" âm thanh của chiến sĩ vang vọng quanh Tuyết sơn

"Hôm nay là cơ hội cuối cùng để chúng ta chiến đấu ! Nếu chiến thắng chúng ta có thểđem những lực lượng tản mát như những cụm cát của Tuyết Nguyên vun lại thành mộtthế lực. Từ đó có thể sòng phẳng đối đầu với quân Tây bắc. Các dũng sĩ hãy dùng đaokiếm trong tay các ngươi nói cho bọn địch nhân biết . Bọn chúng có thể cướp đi tínhmạng chúng ta nhưng không bao giờ có thể thuần phục được con dân Tuyết Nguyênđược!"

Nhiệt huyết sôi trào trong mỗi chiến sĩ Tuyết Nguyên, họ đồng loạt rút đao ra khỏi vỏ.Một thứ âm thanh rợn người vang lên khi đao của các chiến sĩ rút ra khỏi vỏ

Thế trận của quân Sở chậm rãi đẩy mạnh , những binh sĩ mặc giáp nặng bốn mươi cântrong tay nắm chắc rìu giơ cao tấm chắn từng bước xâm nhập.

Hai cánh kỵ binh rục rịch xuất động chỉ cần quân Tuyết Nguyên tấn công với đại quân làbọn chúng lập tức có thể chặt đứt đường lui của đối phương giết sạch địch nhân.

Dã Hồ Hướng Nam sắc mạt tái nhợt lẩm bẩm nói :" Quân Tây Bắc quá giảo hoạt rồitrang bị như vậy căn bản bộ quân không cần để ý đến cung thủ quân ta , bên ta vừa

thiếu hụt cường nỗ. Bọn chúng tiến quân vô cùng chậm hai cánh cung hỗ trợ kỵ binhtiến quân, lại giữ đúng đội hình. Nếu khi để bọn chúng tiến quân đến trước thế trậncủa chúng ta ba trăm bước, kỵ binh chúng ta hoàn toàn mất đi lợi thế công kích từ xa.Nếu phải hỗn chiến chúng ta căn bản không thể chiến thắng được đại quân của chúng!Nhưng nếu bây giờ phái kỵ binh xung phong thì không thể cứu vãn cục diện chiếntrường!"

"Làm sao bay giờ?" Dã Hồ Hướng Nam theo bản năng nhìn sang nhìn Ba Đồ Nhĩ . Lúcnày y vô kế khả thi chỉ có thể đặt hi vọng lên người của Ba Đồ Nhĩ.

Ba Đồ Nhĩ híp mắt nhìn đại quân đối diện mặc giáp sắt cứng như quái vật vạn trượnghíp mắt nói "Nếu không thể cứu vãn , vậy thì trực tiếp quyết chiến thôi!"

Dã Hồ Hướng Nam cũng trút ra một chút lương khí không đợi hắn nói Ba Đồ Nhĩ đã ralệnh:"Song Tây Bộ tấn công vào cánh trái bằng bất cứ giá nào phải đẻ cung thủ tiến vào trậndoanh . Chỉ cần vào đó bọn chúng đích xác chỉ là dê đợi làm thịt"

"Hà Hợp bộ, kỵ binh quân định xông lên vây kin các ngươi nhất định phải chặn bọnchúng lại để chúng ta ở lại có khoảng trống để điều binh"

Dã Hồ Hướng Nam giễu cợt nói:"Việc gian khổ nhất đều do chúng ta làm, Bộ tộc QuyểnTu làm cái gì giờ?"

Ba Đồ Nhĩ hít thât sâu một hơi đao để ngang ngực :" Bộ tộc Quyển Tu theo ta tiến đánhtrung quân"

"Trúc na bộ......"

Đám tộc trưởng bị Ba Đồ Nhĩ gọi từ đám binh lính ra mặc dù đang chê cười Dã HồHướng Nam cũng phải ngậm miệng lại . Người nào cũng biết dùng bảy nghìn binh mãtấn công vào đại quân Tây Bắc thì tổn thất lớn thế nào cơ hội sống sót vô cùng nhỏ bé .Nhưng ánh mắt nào nhìn về Ba Đồ Nhĩ cũng đầy sự tôn trọng!

Ba Đồ Nhĩ mặc khôi giáp, đầu chỉ để lộ một ánh mắt ngập tràn sát khí .Hắn giật mạnhdây cương , chiến mã đạp vó chạy . Theo sau hắn là kỵ binh bộ tộc Quyển Tu. Tất cảtiến lên tạo ra một thế công nhưng nước lũ mạnh mẽ như cuồng phong hướng thẳng đạiquân Tây Bắc xông tới.

Binh lính hàng đầu lập tức ngồi xuống đât giơ tấm Khiên cao hơn một người ra nặng nềghim vào trong tuyết, thương dài hai trượng chĩa ra khỏi tấm chăn. Nhóm quan binh thứhai đem ngọn thương vác lên bả vai nhằm phía trước phóng đến . Nhóm thứ ba theodạng hồ lô chuẩn bị thương nhọn nằm lẳng lặng trong tuyêt đợi kỵ binh đánh vào bấtngờ đoạt mạng. Nhóm vứt khiên xuống hai tay cầm rìu đăng đằng sát khí chuẩn bị giếtchóc!

Phòng Vô Lượng đứng giữa đại quân nghiêm nghị nhìn từ xuống thản nhiên nói:"Bọnchúng vô kế khả thi muốn liều mạng với ta rồi!"

"Bọn chúng cũng chỉ còn có mạng để mà liều!"

Đội kỵ binh cầm thương nhọn nặng nề vào trận thế như thuỷ triều . Vô số kỵ sĩ và chiếnmã bị thương đâm trúng máu chảy dầm dề. Bọn họ dùng tánh mạng của mình để binhlính phía sau có cơ hội phá trận của địch có thể yên bình mà tiến đánh kỵ binh nhưngvừa vào trận đã thấy một ánh sáng trắng như tuyết phát ra từ đại phủ ( rìu lớn ) đánhxuống đầu ngựa đem tên kỵ binh đánh bay xuống đất 1 rìu đoạt mạng! phía kị binh điêncuồng quơ trường đao trong tay thế như lang sói cùng binh lính mặc trọng giáp quân sởchiến đấu

"Đại soái! Có xuất động không?" Một tên tướng lãnh sốt ruột hỏi cấp trên vẻ mặt có vẻkhông nhịn được.

Phòng Vô Lượng lắc đầu chỉ về phía đoàn kỵ binh đông nghịt chưa nhúc nhích:" Đốiphương cũng không phải là kẻ không có đầu óc một khi đã lựa chọn quyết chiến cũngkhông phải chúng chỉ liều chết. Tướng tài là tướng biết biểu hiện ở thời khắc quan trọngnhất, hắn phái một đội dự bị lên trên nhằm cánh trái quân ta tiến sâu vào đội cung thủ,chỉ cần chúng chiếm được cánh này mà an toàn thì thế trận quân ta bị vỡ mất, cũngđem thê trận vững chắc của ta đánh tan sau đó áp sát bộ binh của chúng ta quyếtchiến!"

"Chúng ta và hắn!"

"Chưa chắc ai khắc chế ai!"

Phòng Vô Lượng bình thản nói mấy câu, tướng lãnh bên cạnh âm thầm gật đầu. Dùsao đây cũng là một kẻ từ chiến công để lên chức nguyên soái tài thao lược không phảihạng kém cỏi!

Bộ hạ của Ngột Na Lợi không biết hi sinh bao nhieu người nhưng cuối cùng cũng áp sátđược trận địa của cung thủ gần trăm bước .Cự li này đối với họ hạ sát bọn cung thủ chỉlà một việc nhẹ nhàng.

Ngột Na Lợi hưng phấn giơ cao trường thương:"Giết! Thoải mái giết cho ta!" binh línhSong Tây Bộ cùng hét vang từ giết âm thanh vang vọng khắp nơi . Kỵ binh thúc dụcchiến mã áp sát cung thủ cần phải phá trận thành côngPhía sau quân Sợ vang lên một tiếng pháo hiệu, thế trận cung thủ vội tách ra như thuỷtriều rút.

Phòng Vô Lượng mỉm cười nói:"Nhưng vào lúc này!"

Đại trận của cung thủ như làn sóng triều tách ra hai bên ở giữa ló lên một cánh cờ hiệumàu đen cao bay phấp phới vô số kỵ binh chen chúc đi ra . Bọn chúng mặc giáp sắtnặng nề bịt kín mít từ đầu đến chân chỉ để lộ đôi mắt. Dưới hàng ngựa cũng được trangbị mã giáp đầu ngữa mặc mũ hổ sắt trông thật dữ tợn . Trong tay bọn chúng cầm cầmmột khiên sắt chừng hai mươi cân và một Lang Nha bổng. bọn chúng giàn hàng tựanhư một đạo sóng đen lớn phăng phăng lao vè phía binh linh Tuyết Nguyên chưa kịpđịnh hồn!

"Đại xoái dụng binh như thần , mạt tướng bội phục!" một tên tướng lãnh quay sang khenPhòng Vô Lượng.

Phòng Vô Lượng vốn là cho thế trận của cung thủ để dụ địch, hắn đặt sẵn ba nghìnbinh lính mặc giáp sắt xen lẫn trong đám cung thủ, bọn chúng để cho chiến mã nằmxuống đất đợi khi binh linh Tuyết Nguyên dớc toàn lực tấn công thì đón đầu cho đốiphương một đòn chí mạng.

Binh lính mặc giáp tấn công ngư một Khai Sơn Phủ chém vào binh lính Song Tây Bộ.Trong lúc Lang Nha bổng vung lên vô tình lấy đi sinh mạng của quân địch.

Binh Linh Tuyết Nguyên nhất thời đại loạn, lúc trước nghĩ rằng muốn phá thế trận củaquân Sở ai ngờ bị mai phục thành ra cục diện bị thảm sát , bị đối thủ đánh cho không rútkịp.

Ngột Na Lợi cắn chặt môi dưới làm khoé mi bật máu nhìn bộ hạ đang lui về phía saumặt ai cũng tỏ vẻ bế tắc và e sợ . Cái này không thể trách nhóm của hắn bốn nghìnbinh lính của hắn làm sao đối chọi với bảy nghìn binh lính mặc giáp sắt.

"Song Tây Bộ vì Tuyết Nguyên quyết không lùi bước chiến đâu đến người cuối cùng!"

Ngột Na Lợi quay thương trong tay cắm xuống mặt đất lạnh lùng nới :" Coi đây là giớihạn ai lùi qua một bước đích thân ta sẽ chém chết!"

Tây Bộ chiến sĩ chưa kịp định hồn nhưng khi nhìn thấy tộc trưởng của mình dũng mãnhgan dạ thì cố lấy dũng khí liều chết xông tới

Phòng Vô Lượng chỉ phía bên trái mỉm cười :"Không biết bên đó là tên tộc trưởng nàochỉ huy, hắn rất có dũng khí và rất thông minh. Hắn biết rằng một khi rút lui thế trận củabên hắn hỏng mất cố gắng ở lại liều chết để quân lính phía sau có cơ hội!"

"Đáng tiếc đối thủ của hắn là ta, vì ta sẽ không cho địch nhân bất cứ cơ hội nào ."PhòngVô Lượng lạnh nhạt hạ lệnh :" Ta lệnh cho các tướng lĩnh, binh lính mặc giáp tiêu diệttoàn quân của quân địch bên cánh trái để chặn đường tiếp viện của chúng đến trungquân không cho chúng có đường lui."Hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời :" Bây giờ chúng vì chiến hỏa trăm năm của Tuyết Nguyênlàm một lễ cảm ơn thật hoàn mỹ, thật triệt để.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương