Chích Thủ Già Thiên
-
Chương 271: Truyền thừa ngàn năm
Những bông tuyết bay bay vương vất vào mặt người đi đường, tuy làm người lạnh lẽo nhưng lại cũng làm tỉnh táo lại. Dịch lão đầu và Liễu Khinh Dương sóng vai đi trên đường. Cả trời là tuyết trắng, trên đường lưu lại hai vệt dài những dấu chân.
"Nếu như phát hiện gã đại tông sư bắt sống Tần Phi thì ngươi đừng nên động thủ." Dịch lão đầu hạ giọng bảo nhỏ.
Liễu Khinh Dương chần chờ một chốc rồi đáp lại: "Dù tại hạ không phải là đối thủ của hắn nhưng cơ hội được giao thủ với đại tông sư thật khó mà có được, tại hạ sợ đến lúc đó kìm lòng không đậu mà xông tới."
"Lão gia bảo, lần tới Tuyết Nguyên này không được để sơ xuất, nước Sở đang thời rối loạn, Tổng đốc đại nhân cần phải cẩn thận hơn nữa nhé." Liễu Khinh Dương khẽ bảo.
"Lão gia còn bảo, rất có thể Bàng đại sư cũng đã tới Tuyết Nguyên!" Liễu Khinh Dương không trả lời câu hỏi mà chuyển sang chuyện khác.
"Ta nhất định phải đoạt người trước khi hắn tới để có thể cùng vị Đại tông sư kia giao thủ một phen".
"Lại nói, Tần Phi không giống như bị bắt cóc lắm. Nếu quả thật hắn bị chế ngự thì làm sao có thể xuất thủ với bạo binh Tây Bắc?" Liễu Khinh Dương hỏi.
"Ngày trước chẳng hiểu thế nào mà tú cầu gieo ở Phố chợ lại đập trúng đầu nó, ngươi có thấy chuyện này kỳ quái không?" Dịch lão đầu giảo hoạt cười cười:"Bàng đại sư chỉ nhớ là có đánh một trảo vào không trung, trong nghìn vạn người chọn đúng Tần Phi. Có lẽ, trong tối tăm vẫn có ý trời sao?"
"Cái gã Tôn Hạc nữa, người này thích dạo chơi nhân gian, già mà không đứng đắn, nhưng tu vi của bọn thuộc hạ thì không thể khinh thường. Rất nhiều người cho rằng tu vi của lão không bằng ta, cũng không bằng Bàng đại sư. Thật ra thì không phải như vậy, nếu ngươi nhìn thấy ai liên tiếp giao thủ với ta và Bàng đại sư mà không rụng một cọng lông, đang đánh mà thấy động thì bỏ chạy ngay, bản lĩnh chạy trốn thì ta cũng không đuổi kịp. Lão chả coi cái danh đại tông sư ra cái gì. Nếu thật sự đặt lên bàn cân thì tiếng tăm của lão không dám nói là vượt qua Bàng Chân nhưng chắc chắn là ở trên ta.
"Thiên phú của Tần Phi vô cùng tốt. Nếu ta là Tôn Hạc mà vô tình gặp được Tần Phi thì cũng sẽ lập tức thu nhận nó làm đồ đệ. Theo tin tức ta biết thì năm nay Tần Phi chưa tròn hai mươi tuổi đã đột phá cảnh giới Tông sư. Vào tuổi của nó đến cả Bàng Chân lẫn ta vẫn còn đang khổ luyện mồ hôi đầm đìa đấy! Chỉ tiếc là ta đã tìm cả đời vẫn chưa thấy đồ đệ đủ để truyền y bát."
Liễu Khinh Dương cười bảo: "Tiểu Uyển tiểu thư thì sao?"
Nhắc tới Dịch Tiểu Uyển, Dịch lão đầu trầm ngâm bảo rằng:" Kinh Dương à, có mấy lời ta để trong lòng bao nhiêu năm rồi. Bây giờ mà không nói thì không biết sau này có cơ hội để nói không đây."
"Ta chỉ có một đưa con là Dịch Thiện Lam. Thiên phú của nó tất nhiên không bằng Tần Phi nhưng cũng là một lựa chọn rất được, so với ta lúc còn niên thiếu tốt hơn rất nhiều. Ta rất kỳ vọng vào nó, đáng tiếc là trong đại chiến phạt Nguỵ nó đã chết! Ta nhớ là khi Thiện Lam tuổi cũng xấp xỉ ngươi lại chơi với nhau khá thân. Ngươi thử nói xem tư chất Thiện Lam thế nào?"
Liễu Khinh Dương lập tức nghiêm sắc mặt, cẩn thận nhớ lại một hồi lâu rồi lặng lẽ bảo :" Tại hạ không bằng hắn."
"Ngươi cũng quá khiên tốn rồi, dù ngươi không bằng nó nhưng cũng không cách nhau bao nhiêu. Khi Thiện Lam tử trận, ta và con dâu đau lòng lắm. Chưa đầy tháng sau nó sinh ra Tiểu Uyển. Ta cho rằng khi có con cái nó sẽ kiên cường để sống. Thế mà không ngờ nó lại tự vẫn đi theo chồng, để lại Tiểu Uyển cho ta, một lão già đầu bạc chăm nom cháu."
"Ta làm sao mà chăm nổi cháu nhỏ? sst nhiều chuyện như thế nên ta cũng không có đủ lực mà chăm nom Tiểu Uyển chu đáo. Nó được nuông chiều từ bé, với cái uy danh và cái thế của ta nên trước giờ có ai dám khi dễ nó mà chỉ có nó đi bắt nạt người khác. Mặc dù tư chất của nó đúng là không tệ nhưng lại không thể dụng tâm mà rèn luyện. Bây giờ thì cao không thới thấp không thông. Ta giờ cao tuổi lắm rồi cũng không biết lúc nào sẽ đi. Nó là đứa cháu gái duy nhất, cha mẹ chết sớm nếu ta mà mất với tính tình hiếu động của nó như thế không biết sẽ gây ra bao nhiêu tai hoạ đây, ai có thể chiếu cố cho nó?"
Liễu Khinh Dương chợt có cảm giác là lạ. Lời của Dịch lão đầu dường như có ý uỷ thác cho hắn. Hắn kinh ngạc quay sang nhìn Dịch lão.
"Khinh Dương, lần đầu tiên ta nhìn thấy ngươi ta cũng rất vừa ý. Ngươi khiêm tốn lễ độ, dụng công chăm chỉ, đối đãi người thân thiện, tâm địa thuần lương. Nếu như ngươi chưa học tuyệt học gia truyền của Đường gia ta có lẽ sẽ dốc túi truyền thụ cho ngươi sở trường cả đời. Chỉ tiếc là lộ số và tâm pháp của ta lại rất xung đột với sở học của ngươi, nếu cưỡng cầu chưa chắc đã là chuyện tốt. Cho nên khi đó chỉ có Bàng Chân tỷ thí và chỉ điểm cho ngươi còn ta chưa từng cho ngươi chút ý kiến nào."
Liễu Khinh Dương khẽ cười nói giỡn: "Đúng rồi, có lúc trong lòng tại hạ thấy thật không thoải mái, cảm thấy ngài giấu nghề không muốn chỉ điểm. Sau này tỷ thí với Thiện Lam thì mới biết rằng thì ra lộ số và tâm pháp hai nhà có xung đột."
"Trong lòng ngươi hoá ra cũng có lúc không thoải mái cơ à? Ha ha ha!" Dịch lão đầu cười lớn, trong tiếng cười cuồng dã có một câu làm Liễu Khinh Dương khiếp sợ :
"Khinh Dương, ngươi nguyện ý làm con trai ta không?"
"Ta biết yêu cầu này hơi đường đột, ta chẳng thể cho ngươi cái gì nhưng lại muốn ngươi gánh vách trọng trách chiếu cố cho Tiểu Uyển!"
Liễu Khinh Dương không nghĩ ngợi gì, hắn tung mình quỳ gối trong đống tuyết rồi dập đầu bảo: "Khinh Dương là cô nhi từ nhỏ, chưa bao giờ biết đến tình thương của cha mệ. Từ lúc sinh ra đến giờ, người có thể lấy ân cha như núi đãi đã là cái may cho Khinh Dương rồi."
"Cảm ơn!"
"Năm xưa Thần Vũ Đế mở mang bờ cõi thành lập đại đế quốc. Tổ tiên Dịch gia chính là một trong mười hai long kỵ đi theo Thần Vũ Đế! Truyền thừa một ngàn năm tới nay, đã có mấy nhà đứt đường hương hoả, vài nhà mai danh ẩn tích không biết đi ẩn nơi nào. Nhưng theo tin tức tình báo và phán đoán của ta thì Giải gia ở Giang Nam rất có thể cũng là hậu nhân của mười hai long kỵ khi xưa. Sở gia, Ngô gia, Đường gia cũng là gia tộc thịnh vượng sau cùng tách rời nước Nguỵ."
"Thần Vũ Đế kiêu hùng một thời nếu biết hậu nhân của mươi hai long kỵ khi xưa chia cắt đại đế quốc do một tay mình tạo ra khi xưa thì không biết sẽ có cảm giác gì?"
Liễu Khinh Dương đương nhiên biết cái năm mà bao cao thủ lớp lớp xuất hiện. Ngàn năm trước có một vị cao thủ Thiên Đạo có một không hai trong thiên hạ và mười hai vị Đại tông sư cùng chung chí hướng đánh đuổi Man tộc chiếm đóng Trung Nguyên. Về sau đánh cho Man tộc nguyên khí tổn thất nặng nề phải lui vào sâu trong thảo nguyên, Đại mạc không dám xông vào Trung Nguyên. Ngàn năm rồi cũng chỉ có một cao thủ thiên đạo duy nhất Thần Vũ Đế, huyết mạch của cao thủ này coi như cũng đã bị đứt. Huyết mạch của mười hai long kỵ thì vẫn còn rải rác khắp chốn!
"Dịch gia có thể không có hậu nhân nhưng Dịch gia cũng có tuyệt học truyền thừa ngàn năm. Người có thể đứt đoạn nhưng tuyệt học là truyền thống là tinh tuý ngàn năm của lớp lớp Dịch gia thì không được đứt đoạn! Khinh Dương ngươi mặc dù không thể học được nữa rồi nhưng ngươi còn có con, tuổi ngươi còn trẻ vẫn có thể có thêm con nữa. Sau này để hậu nhân của ngươi truyền thừa võ học Dịch gia! Trông cậy vào ngươi đó!"
Nhớ tới đứa con to đầu của mình, Liễu Khinh Dương cười khổ. Nếu Liễu Thiên Kỳ có thể học được võ thì đã học từ lâu. Nhưng mà Dịch lão đầu nói cũng không sai, dù cho hương hoả của Dịch gia đứt đoạn nhưng chẳng lẽ truyền thừa ngàn năm cũng như kinh nghiệm tinh tuý của vô số đời Dịch gia chũng chôn vùi theo sao?
"Khinh Dương sẽ gắng hết sức!"
"Trong thư phòng tại nhà của ta có một hốc ngầm ..." Dịch lão đầu nói chỗ cất tàng thư của mình rồi lại thản nhiên bảo:" Lời Đường Hiên nói hôm nọ, ta cũng đã nghe!"
Nô tài! Là hai chữ nô tài không chút lưu tình.
Trên khuôn mặt của Liễu Khinh Dương có xẹt qua một vệt tối đen.
"Ngươi không phải là nô bộc của Đường gia. Trước kia không phải bởi vì ngươi là huynh đệ với Đường Ẩn, sau này lại càng không phải bởi vì ngươi là con trai của ta. Người Dịch gia không có một ai phải là nô cả! Ngươi cầm truyền thừa ngàn năm của một gia tộc vinh quang, ai dám nhìn ngươi hèn kém?"
Liễu Khinh Dương dường như trong phút chốc đã hiểu dụng ý tại sao Dịch lão đầu thu nhận hắn làm nghĩa tử. Trong lòng dâng lên nỗi niềm cảm kích khó nói thành lời, hắn không phải là người mà hỷ nộ hiện lên sắc mặt nhưng lần này cũng khó lòng đè nén nổi.
"Bất kể ngày trước có liên hệ gì, ngươi cũng phải giúp ta chiếu cố cho Tần Phi. Sát Sự Thính là tâm huyết của ta, truyền thừa của ta có thể tặng ngươi nhưng tâm huyết một đời của ta nhất định phải có người đảm đương. Người đủ ngoan độc, đủ giảo hoạt, lại phải có một điểm là kiên trì với nguyên tắc của mình mới có thể kế thừa được ta. Người này chỉ có thể là Tần Phi!"
"Quân Sơn Thuỷ không đủ độ ngoan lạt làm việc thì quá quang minh chính đại. Nguyên Hâm ngoan độc, giảo hoạt đủ cả nhưng vì đạt được mục đích có thể không từ một thủ đoạn này. Cho Quân Sơn Thuỷ lãnh đạo Sát sự thính thì chỗ này sẽ trở thành đài Ngự sử mà cho Nguyên Hâm lãnh đạo thì thành một tổ rắn độc. Cắn người khắp nơi rồi cuối cùng cũng chôn vùi mình theo luôn."
Liễu Khinh Dương trầm giọng hỏi:"Tần Phi có thể phục chúng nhân hay không?"
"Còn phải hỏi!" Dịch lão đầu cười bảo:"Tiểu tử này với khoảng cách đại tông sư càng ngày càng gần rồi. Trên đời này có Đại tông sư nào không thể phục chúng nhân không hả?"
--------------------
* Từ ngàn xưa, các đại sư phong thủy cũng như các vị Thánh hiền đã từng nói: “ Nhất mệnh, nhị vận, tam phong thủy, tứ tích âm đức, ngũ độc thư “. Có nghĩa là: Thứ nhất là sinh mệnh, thứ hai là vận khí, thứ ba là phong thủy, thứ tư là tích công đức và thứ năm là đọc sách Thánh hiền.
Năm yếu tố này là nguyên nhân chủ yếu ảnh hưởng đến sự thành đạt trong cuộc đời của mỗi con người.Tuy rằng mọi người khi mới sinh ra thì vận mệnh đã được định rồi và rất khó thay đổi, nhưng trên một phương diện tích cực tiến hành nghiên cứu, chúng ta có thể thay đổi được phần nào nhờ vào phong thủy.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook