Chí Tôn Ma Pháp Sư
Chapter 3. Khởi Tranh (3)

Đó là một buổi tối thứ Sáu, và Derek đang chuẩn bị đi làm.

Anh vẫn đang tranh chấp giữa suy nghic về việc dù lương lậu cũng thuộc dạng tương đối vậy mà Carl chỉ muốn tổ chức một lễ cưới nho nhỏ dù anh đã khuyên can không biết bao nhiêu lần. Derek vẫn quyết định mọi thứ phải thật hoành tráng và ling linh, ít nhất là gấp đôi vậy

Derek đang chỉnh lại áo sơ mi khi điện thoại thông minh reo lên nhạc chuông, một bản nhạc chỉ dành cho số lạ.

“Derek Esposito đây, ai vậy?”

“Thưa ngài Derek, đây là bệnh viện Saint Joseph.” Giọng nữ nom rất lo lắng. Nó còn đi chung với từ “ bệnh viện” làm anh rùng mình.

 “Có phải Carl Esposito là em trai của ông không?” Derek gần như có thể nghe thấy tiếng cô ấy cắn móng tay.

"Chuyện gì đã xảy ra với em ấy?"

“Anh ấy bị tai nạn xe hơi và đang trong tình trạng nguy cấp. Anh nên đến đây càng sớm càng tốt. Các bác sĩ cần anh vì anh là người giám hộ của anh ấy và bệnh nhân đang trong tình trạng bất tỉnh.”

“Một tai nạn xe hơi sao?!?” Derek hét lên trong khi lao ra khỏi cửa và cố bắt một chiếc taxi.

“Chúng tôi không sở hữu bất kỳ một chiếc xe chó má nào! Cái quái gì đã xảy ra vậy?”

“Tôi xin lỗi,thật sự tôi không rành lắm. Các bác sĩ sẽ giải thích cho anh rõ hơn về điều đó…” Derek dập máy. Anh không có thời gian để lảm nhảm vô ích.

Mỗi giây kẹt trong dòng xe cộ mà lòng anh như lửa đốt, và khi Derek đến nơi thì đã quá muộn.

Bác sĩ phẫu thuật và một sĩ quan cảnh sát giải thích với Derek rằng Carl đã bị một người lái xe say rượu cán phải. Thủ phạm đã chạy trốn và cảnh sát vẫn đang truy bắt hắn ta.

Một người qua đường đã ngay lập tức gọi 911, nhưng vì vụ tai nạn gây kẹt xe nên phải mất hàng giờ xe cấp cứu mới đến.

Và khi Carl đến bệnh viện, anh ấy đã ở trong tình trạng nguy kịch. Carl bị gãy xương nhiều chỗ, vỡ lá lách và xuất huyết trong, cần phải được phẫu thuật ngay lập tức.

Họ đã gọi cho Derek ngay khi Carl được đưa vào phòng mổ

Họ đã cố gắng hết sức để cứu sống anh ta, nhưng Carl đã mất quá nhiều máu nên họ không thể làm gì được. Họ gửi lời chia buồn sâu sắc đến Derek, nhưng anh không thể nghe thêm điều gì nữa.

“Hãy để tôi gặp em trai tôi.” Derek nài nỉ.

Thi thể được che phủ bởi một tấm vải trắng, chỉ có thể nhìn thấy đầu. Derek vẫn có thể nhìn thấy vết máu trên gương mặt đã lạnh toát của em trai mình.

Derek để lại số của mình cho viên cảnh sát để được cập nhật về các cuộc điều tra, rồi trở về nhà.

Thủ phạm nhanh chóng bị bắt nhờ camera giao thông. Hóa ra đó là một đứa trẻ, chỉ mới 17 tuổi, đã lấy cắp chiếc xe hơi từ ông già hắn rồi say khướt cùng đám bạn và gây ra thảm kịch.

Derek sống những tháng trước khi phiên tòa diễn ra trong đau khổ. Công tố viên chết tiệt đã quyết định ngừng truy tố hắn ta vì còn là trẻ vị thành niên, và vị thẩm phán thậm chí còn đáng nguyền rủa hơn đã cho phép hắn bị quản thúc tại gia. Trong khi em trai của anh ấy, Carl của anh ấy, đã phải mất mạng oan vì hắn ta.

“Làm sao họ có thể đưa ra quyệt định quá quắt như vậy kia chứ?” Derek sẽ la hét và tranh luận với bất kỳ ai sẵn sàng lắng nghe anh ta. “Tai sao lúc nào cũng nhắc về quyền con người và tương lai của thằng chó đó vậy? Còn quyền lợi của em trai tôi thì sao? Còn tương lai của em ấy thì sao? Carl đã không còn nữa rồi!! Công lý còn có ích quái gì chứ!”

Derek đã nhiều lần đến thăm văn phòng luật sư, bày tỏ sự phẫn nộ và yêu cầu họ đưa ra mức án cao nhất. Còn Họ bày ra bộ mặt tử tế và dễ dãi, luôn ngọt miệng hứa với anh rằng họ sẽ không quên Carl đâu

Khi ngày xét xử cuối cùng cũng đến, thế giới của Derek thêm một lần nữa lụi tàn.

Tòa án và luật sư bào chữa đã đi đến một thỏa thuận.

Vì Chris Wainright, dù là một kẻ giết người, nhưng vẫn còn là trẻ vị thành niên và đó cũng là lần phạm tội đầu tiên của hắn, nên hắn đã đồng ý với bản án vào trại cai nghiện và thực hiện 600 giờ lao động công ích. Nếu Chris hoàn thành chương trình cai nghiện của mình và không phạm tội trong ba năm tới, thì anh ta sẽ được thả tự do và không còn bất kỳ tiền án nào.

Derek tức giận đến mức không nói được gì thêm nữa. Khi phiên họp kết thúc, anh ấy chỉ đi đến văn phòng luật và hỏi một câu hỏi duy nhất với giọng nói bị bóp nghẹt.

"Tại sao?"

Và sau đó với giọng điệu tử tế và dễ dãi nhất của họ, các trợ lý văn phòng luật giải thích cho Derek rằng Chris chỉ là một đứa trẻ xuất thân từ một gia đình gia giáo chỉ là sơ suất phạm một sai lầm ngớ ngẩn mà thôi.

Thằng bé đã có một tương lai rực rỡ phía trước, Chris đã được nhận vào Viện Công Nghệ California và đây là lần đầu tiên cậu ấy phạm tội. Ngoài ra, bố mẹ cậu ấy đã thuê một luật sư giỏi và thẩm phán có thể sẽ không muốn hủy hoại cuộc đời của Chris.”

Bất chấp sự mong đợi của họ, Derek đã không thể hiện bất cứ chống đối nào thêm nữa. Nhiệt huyết của anh đã hoàn toàn dập tắt, nước mắt cũng đã cạn khô

Trong những ngày tiếp theo, Derek sống như một cái máy. Chỉ là vì anh không thể chấp nhận sự thật, đến nay cũng đã nửa năm rồi kể từ sự kiện đó.

 Điều duy nhất khiến anh cảm thấy mình còn sống là cơn đau đầu dai dẳng bắt đầu từ sau cái chết của Carl. Theo lời bác sĩ của anh ấy, đó là một triệu chứng do căng thẳng gây nên. Để làm thuyên giảm triệu chứng, Derek đã nuốt aspirin và paracetamol như nuốt kẹo.

Nhưng cơn đau không hề thuyên giảm mà ngày càng nặng hơn. Derek cuối cùng cũng lấy lại được sức lực để đi làm một cuộc kiểm tra sức khỏe toàn diện, và một lần nữa tin xấu lại đón chờ anh.

Theo kết chụp X-Quang, anh ta bị ung thư phổi giai đoạn hai.

“Nhưng cả đời tôi chưa bao giờ hút thuốc!” Derek kêu lên tò mò hơn là sợ hãi.

“Thật vậy, nó rất đồi kỳ quặc.” Bác sĩ Monroe, bác sĩ chuyên khoa ung thư của anh ấy, khá bối rối.

Cô ấy là một phụ nữ gốc Tây Ban Nha ưa nhìn, có lẽ hơn Derek năm tuổi. Nếu gặp trong hoàn cảnh khác, anh có thể đã mời cô đi chơi rồi.

 “Anh nói với tôi là anh làm việc cho một công ty hóa chất phải không?” 

Derek gật đầu.

“Một căn bệnh ung thư lây lan tốc độ cao như vậy là rất hiếm để có thể coi là một sự trùng hợp ngẫu nhiên. Ý kiến ​​cá nhân của tôi là có thể hệ thống lọc khí của họ đã mắc lỗi. Chỉ có anh và Chúa mới biết đã có không biết bao nhiêu người như anh hít phải thứ chất độc từ khá lâu rồi.

“Nhưng chúng tôi đeo khẩu trang trong suốt thời gian làm việc với hóa chất và tôi tuân thủ các quy tắc an toàn đến từngchi tiết. Cô không biết chứ đồng nghiệp đều cười tôi vì quá kỹ tính!” Derek vẫn còn hoài nghi.

“Vậy thì có lẽ những chiếc mặt nạ là hàng rẻ tiền kém chất lượng. Hoặc có thể là phòng thí nghiệm hoặc kho chứa. Nếu không phải cả hai đều bị rò rỉ chất độc, thì là do những kẻ lừa đảo của công ty đã cố tình lợi nhuận từ việc này.”

“Tôi sẽ không ngạc nhiên chút nào nếu họ cắt giảm ngân sách an toàn để bỏ thêm chút đỉnh tiền vô túi mình đâu.”

Bác sĩ Monroe đã quá tức giận, ngay cả trong trạng thái căng thẳng, Derek vẫn có thể nhận thấy bản thân mình còn bị nhiều hơn cả nhiễm độc.

“Bác sĩ, cô đang giấu tôi điều gì vậy?” Derek hỏi, lần đầu tiên nhìn thẳng vào mắt cô.

Cô cắn môi dưới một lúc trước khi trả lời.

“Giữa tôi và anh không phải là trường hợp đầu tiên xảy ra chuyện này. Tôi đã báo cáo nó với Bộ Y tế và liên bang. Nếu tôi ở trong hoàn cảnh của anh, tôi sẽ tìm một luật sư giỏi và kiện họ. Anh sẽ cần phải chi nhiều tiền cho các phương pháp điều trị đấy.”

“Tôi đồng ý với ý kiến thuê luật sư,nhưng tôi phải từ chối điều trị. Chỉ cần chút thuốc giảm đau là đủ rồi.”

Bác sĩ Monroe nhảy bật khỏi ghế.

“Anh có nhận ra rằng nếu không có các phương pháp điều trị thích hợp, anh chỉ còn ít nhất là sáu tháng cho tới một năm để sống tiếp hay không? Chưa kể đến, như tôi đã nói, bệnh ung thư của anh thực sự đã trở nặng. Chúng ta cần phải bắt đầu càng sớm càng tốt nếu muốn có cơ hội loại bỏ nó hoàn toàn ra khỏi cơ thể anh.”

Tình huống này kịch tính và căng thẳng làm sao ,nhưng khi Derek nghe đến hai chữ “chúng ta” phát ra từ miệng Bác sĩ Monroe thật quá đỗi buồn cười khiến anh ta không thể ngừng khúc khích

“Chúng ta hầu như không quen biết nhau, bác sĩ. Vì vậy cớ gì phải quá đỗi bao đồng đến thế chứ, chưa chắc đến mai ra đường còn có cơ hội chạm mặt nữa là.” Derek nói với cô ấy với giọng lạnh lùng.

“Tôi bây giờ sống còn có ý nghĩa gì nữa chứ? không có gia đình, không người thân. Hũ tro cốt của em trai là thứ duy nhất sẵn sàng bầu bạn với tôi, dù mai có là tận mạng, tôi vẫn nguyện ý.:

Derek ra về trong không khí không mấy hòa nhã giữa cả hai, nhưng cô ấy vẫn cho Derek số của mình, phòng trường hợp anh ấy đổi ý hoặc đơn giản là cần có người tâm sự. Derek đã gọi cho luật sư cũ của mình và giải thích mọi chuyện.

Derek nghỉ việc và bắt đầu tiêu tiền một cách vô tư nhất có thể. Derek sẽ đến tất cả những nhà hàng sang trọng mà anh ấy đã luôn muốn thử một lần trong đời, mua những bộ vest mà anh ấy luôn mơ ước và chỉ ăn những món ăn yêu thích của mình từ sáng đến tối.

Derek sẽ dành phần lớn thời gian trong ngày để cày game trên chiếc PC mới toanh của mình và thăm lại tất cả những địa điểm lưu giữ ký ức giữa anh và Carl.

Và rồi hai mươi bốn ngày sau khi chẩn đoán, Derek đã chết.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương