Chí Tôn Ma Pháp Sư
Chapter 21. Rạn Vỡ

Sau những lời đó, Orpal khuỵu xuống. Thế giới gần như sụp đổ dưới chân hắn. Tất cả những gì hắn đã làm, tất cả những gì hắn đã lên kế hoạch và mơ ước, đã biến mất chỉ trong chớp mất.

 

Bị chối bỏ.

 

Điều đó có nghĩa là hắn ta đã bị trục xuất khỏi chính gia đình của mình trong sự nhục nhã, không còn gì dành riêng cho hắn nữa rồi. Như thể ngay lập tức hắn đã trở thành một đứa trẻ mồ côi vô danh, không một xu dính túi.

 

Khi cha mẹ của những đứa trẻ kia đến, căng thẳng leo thang nhanh chóng. Nhìn thấy con trai mình bị đánh bất tỉnh trong nhà một người lạ, trên người dơ dáy đầy chất thải bốc mùi hôi thôi, họ liền om xòm cả lên.

 

Nhưng tất cả đều là bạn bè lâu năm nên chỉ với vài câu đã khiến họ bình tĩnh trở lại để cùng nhau bàn chuyện.

 

“Ngươi” Raaz ra lệnh cho kẻ Vô Danh “hãy giải thích tất cả những gì ngươi đã gây ra.”

 

Mặc dù vẫn còn sốc, nhưng hắn đã tức điên lên, trở lại đúng bản chất thật của mình trước đây.

 

“Nếu ta có phải xuống địa ngục, ta cũng sẽ mang các ngươi theo cùng. Chúng ta sẽ cùng chung số phận và ta không cô đơn. Ta sẽ không phải là người duy nhất trả giá cho việc này.” Anh ta nghĩ vậy.

 

Người Vô Danh thú nhận rằng hắn ta luôn căm ghét em trai mình và hắn ta đã lên kế hoạch dạy cho thằng em hắn biết như thế nào là kỷ cương và lễ độ, như thế nào là đúng đắn để phục tùng hắn.

 

Khi hắn ta nói xong, mọi người trong phòng đều bàng hoàng, không thể tin những lời đó lại phát ra từ miệng một người mà họ luôn coi là chàng trai tốt bụng, tử tế.

 

“Lith, con có thể kể cụ thể cho chúng ta nghe tất cả những gì đã xảy ra được không?”

 

Lith hành động như thể nó miễn cưỡng rời khỏi vòng tay của mẹ nó, và sau một khoảnh khắc ngập ngừng đầy kịch tính, nó bước về phía trước. Anh khập khiễng và ôm cánh tay trái của mình, trong khi nhăn nhó như thể mỗi bước đi đều nhói lên sự đau đớn.

 

“Như mọi người đã biết thì gia đình cháu cần rất nhiều chi phí để trang trải cho chị gái bị ốm nặng.Trong khi cháu thì khá có ích trong việc sử dụng ma thuật để dọn dẹp nhà và cô Selia đã nhờ cháu tới phụ dọn nhà cô ấy mỗi ngày, và cô ấy sẽ trả công cho cháu.Rồi cháu đưa tiền cho bố mẹ, để giúp họ trang trải cuộc sống.”

 

“Mình đã Chọn lọc từ ngữ rất kỹ lưỡng cho bài phát biểu này.” Lith nghĩ. “Nếu họ không cảm thấy thương hại và thương xót cho một đứa trẻ năm tuổi bị đánh dập dã man sau chuyện kinh khủng này, thì những kẻ ngồi đây đều chỉ là lũ tâm thần máu lạnh.”

 

“Hôm nay cô Selia vắng nhà, trong lúc con ở đây dọn dẹp một mình thì con trai cô đột nhiên xông vào và bắt đầu đánh con.” Anh đưa tay ra, quay lại để cho họ thấy anh bị vùi dập như thế nào.

 

“con đã cố gắng tự vệ, như cách bố con đã dạy con, nhưng họ to lớn và khỏe hơn con rất nhiều .”Lith lại bắt đầu nức nở. “Con không thể đánh lại mà chỉ có thể tự vệ trong sợ hãi, Con đã thực sự nghĩ rằng mình sắp chết”. Anh trở về giữa vòng tay của Elina, không ngừng khóc nấc lên.

 

“Đứa trẻ tội nghiệp.” Bromann, cha của Rizel nói, nhặt thanh gỗ từ tay con trai mình. “Thằng rác rưởi này còn dám dùng kỷ vật duy nhất của ông nội nó. Elina, Raaz, Lith, tôi gửi đến anh chị lời xin lỗi chân thành nhất. Tôi đã thất bại với tư cách là một người đàn ông và một người cha khi nuôi dạy con quá nuông chiều. Dù quyết định của anh là gì, tôi sẽ tuân theo mà không một thắc mắc. Nhưng trước tiên…"

 

Bromann hất một xô nước bẩn vào mặt Rizel để giực thằng bé tỉnh táo lại.

 

Ông cần nghe sự thật từ chính con trai mình. Trong thân tâm ông vẫn chưa chấp nhận được sự thật này.

 

“Bố…bố?  sao bố lại lại làm thế với con?" Rizel ôm lấy chiếc cằm đang nhói lên vì đau của mình, khi cậu chợt nhớ lại những gì đã xảy ra.

 

Mọi con mắt đều đổ dồn vào thàng nhóc, kể cả Lith. Cũng chính đôi mắt lạnh lùng đó đã triệu hồi tia sét giật tung đám nhóc.

 

“Ta sẽ hỏi mày,thằng con ngu ngốc. Và nếu mày không muốn bị đánh thêm hoặc tệ hơn, mày nên nói sự thật cho tao nghe. Tất cả tụi bây đã làm cái gì vậy hả?”

 

Sợ hãi trước cả cha mình và đã kẻ đã hành hạ mình( Lith), Rizel chỉ có thể nói ra sự thật.

 

Lần lượt bốn cậu bé còn lại cuối cùng cũng đã tỉnh ngộ và buộc phải kể lại toàn bộ câu chuyện. Một trong số họ đã cố gắng vạch trần sự tra tấn của Lith, nhưng bố cậu ta đã khiến cậu ta im lặng bằng một cái tát vô mặt.

 

“Năm đứa to xác đánh một đứa trẻ và mày còn có gan đổ lỗi cho nó vì nó đánh trả sao? Gia đình chúng ta đã là bạn bè từ nhiều thế hệ, hành động của mày đã làm ô danh tất cả chúng ta! Khi trở về nhà, tao sẽ cho mày thấy tra tấn thực sự là gì!”

 

“Thật là một thằng ngu!” Lith cười thầm trong lòng. “Độ tín nhiệm của chúng nó thấp dưới 0, Dù chúng nó có nói gì đi nữa thì cũng chỉ bị xem là một cái cớ bào chữa thảm hại mà thôi.”

 

"Raaz,giờ anh muốn chúng tôi phải làm gì đây?" Bromann hỏi.

 

“tôi sẽ chối bỏ Orpal, và sau đó tố cáo tất cả chúng nó về tội cố ý giết người. Tôi sẽ không hỏi bất cứ điều gì từ anh. Tất cả chúng ta đều biết làm cha mẹ khó khăn như thế nào, đặc biệt là trong những thời điểm như thế này. Tôi chỉ muốn anh nghe điều đó từ tôi, trước khi tôi đến gặp trưởng làng.”

 

“Tôi sẽ không từ bỏ con trai mình như anh nhưng chí ít là hiện tại thôi.” Bromann nói. “Nhưng tôi có thể hứa với anh rằng tôi sẽ  không can hệ để bảo vệ cho những gì mà thằng nhóc gây. Và khi thằng nhóc về nhà tôi sẽ dạy dỗ cho nó để nó không còn có thể hành động ngu ngốc như hôm nay nữa!”

 

Vì vậy, tất cả cùng đến Lutia, nơi trưởng làng sẽ lắng nghe lời thú tội của 6 nhãi con trước khi tuyên án.

 

“Sau khi nghe tất cả sự thật và lời khai, tôi xin kết án sáu người các anh bốn giờ đồng hồ tới, nơi các anh sẽ bị cạo hết tóc và bị đánh mười roi vì tội ác của mình. Sau đó, sẽ phải chịu án tù ba ngày để tự kiểm điểm lại những hành động của mình.”

 

“Một vài đối tượng?” Tất cả những người có mặt đều lắc đầu.

 

"Con có một thắc mắc.” Lith nói.

 

“Cho ta hay cho các phạm nhân, cậu nhóc?”

 

"Cho họ ạ, con có thể chứ?"

 

“tất nhiên rồi. Hãy hỏi tụi nhóc bất cứ điều gì con muốn.”

 

Lith gật đầu, và di chuyển đến trước mặt Rizel.

 

“Trion có biết không?”

 

"Tất nhiên là thằng lỏi cũng đã tham gia!" Orpal hét lên. “Thằng nhóc luôn đứng về phía tao, không giống như mày, con quỷ đói ạ.” Lith phớt lờ anh ta.

 

“Phải không?”

 

"Không." Rizel nhìn Orpal với ánh mắt đầy ghê tởm. “tụi này đã lên kế hoạch cho mọi thứ chỉ với sự có mặt của tụi tao thôi. Orpal nói rằng anh ta không đủ tin tưởng Trion. Trion đó là một kẻ hèn nhát, đần độn, và lo sợ rằng sự có mặt của nó thì tụi tao sẽ chỉ thảm bại.”

 

"Thanks." Lith sau đó nói chuyện với trưởng làng một lần nữa. “ông có thể làm ơn giảm án cho anh ấy được không? Sự chân thành của anh ấy đã giúp ích cho cả gia đình con, xóa tan nghi ngờ của chúng con và còn bảo toàn cả danh dự của anh trai con nữa”.

 

“Nhưng tất nhiên rồi! Nếu các nạn nhân thương xót mà xin giảm án cho phạm nhân thì làm sao ta có thể từ chối? Rizel sẽ chỉ bị đánh năm roi, và sau khi hết thời gian chịu án, gia đình thằng bé sẽ được tự do đưa thằng bé về nhà.Vậy đã ổn chưa?"

 

Lith gật đầu, và Bromann bắt tay Lith trong khi vợ ông đang khóc vì sung sướng.

 

“Cảm ơn, Lith. Con đã giúp chúng ta rất nhiều đối với người vợ Lisa của ta và cả gia đình ta nữa, ta sẽ khong quên lòng tốt của con.Ta cam đoan rằng con sẽ là một người đàn ông tuyẹt, giống như cha của con vậy.”

 

Lith hoàn toàn hài lòng với kết quả đó.

 

“Mình không biết rằng việc chối bỏ con trai, đặc biệt là con đầu lòng, lại có thể xảy ra. Mọi thứ thậm chí còn tốt hơn mình tưởng tượng. Bạn bè của Orpal nóng lòng muốn được ngồi tù để có thể được ‘tâm sự’ với hắn ta, và một khi bản án của hắn ta kết thúc, hắn ta sẽ phải chịu số phận. Hoặc là ai đó trong làng nhận nuôi nó, một điều nghe khó tin đến lạ,hoặc hắn sẽ bị trục xuất đến trại trẻ mồ côi gần nhất. Mình cũng hy vọng thoát khỏi Trion, nhưng có lẽ như hiện giờ đã tốt nhất rồi.Mình không nghĩ bố mẹ có thể chịu đựng được việc mất hai đứa con trai cùng một lúc. Và giữa hạnh phúc của bố mẹ và việc trả thù tên ngốc đó, tất nhiên Lith coi trọng việc đầu tiên gấp bội.”

 

Những ngày tiếp theo thực sự khó khăn với Raaz, Elina và Trion. Bố và mẹ cần khá nhiều thời gian trước khi vượt qua nỗi đau này.

 

Thật khó để họ chấp nhận rằng đứa bé ngoan hiền tốt bụng và giỏi giang mà họ đã nuôi nấng gần mười hai năm đã ra đi mãi mãi. Tệ hơn nữa, họ ngờ rằng thằng bé Orpal mà họ biết không hề tồn tại thật sự mà chỉ là sự dối gạt.

Nghĩ lại tất cả những điều tồi tệ hắn ta đã làm trong những năm qua, có lẽ hắn cũng đã lừa dối họ suốt thời gian qua,

 

Trion là người gặp tình cảnh khó khăn nhất. Anh đã mất đi người anh em yêu quý của mình và sự tin tưởng của gia đình cùng một lúc. Mặc dù Rizel đã khẳng định Trion không tham gia nhưng sự ngờ vực vẫn còn đó. Làm thế nào anh ta ở bên Orpal suốt mà lại không biết kế hoạch của anh ta kia chứ?

 

“Mình không thể đổ lỗi cho họ được. Nếu trong trường hợp của họ, mình cũng sẽ nghĩ mình là một kẻ nói dối hoặc chỉ là một tên ngốc.” Trion không biết nên cười hay nên khóc.

 

Thay vào đó, Lith, Rena và Tista đang tận hưởng thời gian tốt đẹp trong cuộc đời mình,họ cố gắng để tránh đả động đến nỗi buồn của bố mẹ.

 

Họ sẽ có nhiều hơn khẩu phần ăn hiện tại, và có nhiều quần áo tốt hơn trên hết là họ không phải chịu đựng những lời ác ý và những trò đùa tầm thường của Orpal nữa. Tất cả những món quà hối lỗi gửi đến từ nhà những đúa trẻ đã đánh hội đồng Lith đã đến tay.

 

Cả hai cô gái đều không còn coi Orpal là anh em kể từ ngày hắn ta đề xuất ý kiến vuets bỏ Tista vì coi cô chỉ là đồ tàn tật phế nhân.

 

Lith còn dữ dội hơn, cậu chưa bao giờ coi tên đó là anh trai ruột của. Nỗi lo lắng duy nhất của anh ấy là dành cho cha mẹ mình, vì vậy cậu ấy đã cố gắng đỡ đần họ trong công việc càng nhiều càng tốt. Chỉ mong muốn giảm bớt gánh nặng của họ nhiều nhất có thể.

 

Ma thuật của Lith giờ đã đủ mạnh để cậu ta có thể cày ruộng bằng thổ thuật

 

Cậu ta cũng đã đủ khả năng để săn những con mồi lớn hơn trước, mục tiêu của anh ta là hươu, lợn rừng và gấu, những loài có thể bán được da và lông vũ với giá khá cao.

 

Gần đến lễ hội mùa xuân, và Lith muốn có thêm một số tiền tiêu vặt để mua một thứ gì đó thật đẹp dành tặng cho bố mẹ và các chị gái. Trion cho đến lúc này thì vẫn còn được coi là anh trai.

 

Lễ hội mùa xuân được tổ chức vào thời điểm giữa mùa, trong thời điểm xuân phân, để kỷ niệm thời điểm nắng ấm đã lấn át bóng tối lạnh lẽo sâu thẳm.

 

Lith đang vui vẻ dạo chơi quanh khu rừng Trawn, tìm cơ hội tốt nhất để giết một con lợn rừng khổng lồ.

 

“Chết tiệt, cổ và da của nó quá dày để có thể phá vỡ với cấp độ ma thuật Linh Hồn hiện tại của tôi. Hỏa thuật và Lôi thuật có thể dễ dàng đánh lại nó, nhưng điều đó cũng sẽ làm hỏng cả da hoặc thịt. Mình cần phải cải thiện phương pháp tốt hơn nữa..”

 

Chuyển động của lợn rừng rất dễ đoán, vì nó sẽ luôn tấn công theo đường thẳng Bằng cách sử dụng thuật dung hợp ma pháp hệ phong và với điều kiện cơ thể của Lith phải đủ nhanh để tránh các đòn tấn công một cách dễ dàng, miễn là cậu ngăn được con quái vật tiếp cận

 

“Khi một con bò điên lên, cha đã dạy mình rằng cách tốt nhất để hạ gục nó là đánh vào chân, thay vì vào đầu. Một khi lấy đi khả năng di chuyển của chúng, những con thú như thế này sẽ trở thành con mồi trong một khắc.”

 

Ở lần tấn công tiếp theo, Lith tạo ra một lớp băng dày trước khi né đòn. Khi con lợn rừng giẫm lên, mặt băng trơn trượt,nó mất thăng bằng, quay tròn như con lật đật.

 

Con lợn rừng va vào cây sồi khổng lồ mà Lith đã dựng thẳng hàng với đường té với nó, xương của nó gãy vụn khi va chạm. Lith áp sát đủ để không bỏ lỡ cú ra tay tiếp theo, nhưng luôn giữ khoảng cách an toàn.

 

“Con mồi bị dồn vào chân tường là lúc mà nó tỏ ra nguy hiểm nhất. Hãy cảnh giác  với con mồi, đừng bao giờ coi thường nó. Nó chỉ cần một cú húc đã đủ để giết con. Lith nhớ lại những lời dạy của Selia.

 

Lith đã chế tạo một khẩu súng bắn ra từ ngón tay, căn chỉnh nó với mục tiêu của mình trước khi bắn một mũi tên băng xuyên qua mắt phải của con lợn rừng, làm thủng não của nó.

 

Con thú gục xuống đất, nhưng Lith cũng bắn một mũi tên khác vào mắt trái, chỉ để bảm đảm rằng nó đã chết.

 

“Được rồi, chết thì cũng đã chết. Bây giờ vấn đề là làm thế quái nào mình mang nó ra khỏi rừng đây? Ma thuật Linh Hồn của mình không đủ mạnh để mang một con vật vài trăm ký về tận nhà Selia. Và ngay cả khi mình làm được đi nữa ,làm sao mình có thể giải thích được đây?”

 

Lith đang lo lắng gõ ngón tay vào một cái cây gần đó, cố gắng tìm ra giải pháp trước khi phải chiến đấu để bảo vệ vật phẩm của mình, thì con mồi đột nhiên biến mất.

 

"Cái quái gì vậy?!? Lợn rừng biến mất rồi? Ai đó đã động tay động chân, là ai?"

 

Cậu nhanh chóng kích hoạt Sinh Thần Nguyện Cảnh, quét xung quanh để tìm kiếm kẻ thù của mình, nhưng những sinh vật sống duy nhất cậu ta có thể tìm thấy là những con chim nhỏ và loài gặm nhấm.

 

“Được rồi, điều này đang trở nên đáng sợ rồi đây, nhưng mình cần phải lấy lại con lợn rừng của mình.”

 

Con lợn rừng xuất hiện trở lại, rất gần Lith, khiến cậu ta sợ hãi nhảy ra xa.

 

“Tại sao ngươi lại gây sự với ta? ngươi là ai?" Lith hét lên trong khi kiểm tra lối thoát tốt nhất.

 

“Và kẻ thù vô hình có thể dễ dàng giết mình. Nó trong tối còn mình thì ngoài sáng Chết tiệt, mình cần phải ra khỏi đây càng sớm càng tốt. cậu ta đã nghĩ.

 

“Không cần phải chạy.” Một giọng nữ dịu dàng đáp lại trong tâm trí anh. “Ta không phải kẻ thù của ngươi, vật chủ của ta.”

 

“Được rồi, nếu ngươi muốn làm ta sợ chết khiếp, thì ngươi đang làm rất tốt.Ngươi có ý gì khi gọi ta là vật chủ, ngươi đang trốn ở góc nào đấy?” Lith tiếp tục nhìn xung quanh, kẻ thù bằng cách nào đó không thể bị phát hiện ngay cả bằng các giác quan ma thuật của anh ta.

 

“Đừng nhìn xung quanh nữa,vật chủ à.ta đang ngay đây rồi. Quanh cổ ngươi."

 

Lith theo bản năng chộp lấy cái túi da và ném nó đi. Cuối cùng anh cũng có thể nhận thấy rằng cả sinh lực và dòng chảy mana của viên đá đang lớn hơn bao giờ hết.

 

Lith luôn giữ nó ở một điểm mù trrong mắt mình, vì nó vô dụng nên anh đã quên quét nó bằng Sinh Thần Nguyện Cảnh kể từ ngày bị phục kích.

 

“Được rồi, ta ghét bị đánh đố. Nói cho ta biết ngươi là ai hay ngươi là gì, hoặc ta sẽ ném mi lại đây đấy. Ta đã phải trải qua những gì để có ngươi chứ vậy mà ta bắt đầu hối hận khi đã lãng phí công sức cứu ngươi, trong khi mi chỉ biết làm ra vẻ bí ẩn rùng rợn nói chuyện trong đầu 24/7.

 

“Ối, đừng nóng vậy mà Vật chủ!” Giọng nói trở nên tuyệt vọng. “nếu không có vật chủ của mình ta sẽ chết mất.”

 

“đánh đố nhau đủ rồi đấy!” Lith hét lên thành tiếng. "Ngươi là cái quái gì vậy?"

 

“Tâm trí của chúng ta được liên kết với nhau,để hiểu ý niệm thì dễ hơn là ta nói ra đấy.”

 

Đột nhiên tâm trí Lith tràn ngập những hình ảnh và ký ức không phải của riêng cậu. Cậu đẫ nghĩ rằng mình đang bị dịch chuyển đến một chiều không gian khác, nếu những hình ảnh này không quá rời rạc, vẫn cho phép nhìn thấy một phần khu rừng xuyên qua chúng.

 

“Ta xin lỗi, nhưng sức mạnh của ta gần như cạn kiệt, đây là điều tốt nhất ta có thể làm.”

 

Lith có thể nhìn thấy một tòa tháp khổng lồ, có mái vòm sâu đến mức chạm tới đáy đại dương, đỉnh của nó cao đến mức chạm đến bầu trời. cậu ta có thể nhận thấy rằng toàn bộ cấu trúc là một tạo tác ma thuật khổng lồ, đang rung chuyển với mana bao bọc xung quanh.

 

Tại một thời điểm nào đó, chủ nhân của tòa tháp đã chết đi và tòa tháp không còn được nuôi dưỡng bởi mana, lõi mana tan ra tòa tháp cũng suy tàn.Nhiều thế kỷ trôi qua, trong khi tòa tháp không ngừng tìm kiếm vật chủ tiếp theo cho nó, sử dụng ảo thuật để gửi đi những linh vật mà nó cho là không đủ tài năng hoặc không xứng đáng.

 

Theo thời gian, tòa tháp đã sử dụng hết sức mạnh của mình, và để tránh cái chết, nó buộc phải hy sinh cực độ.

 

Để kéo dài sự tồn tại của mình, nó bắt đầu hấp thụ sức mạnh từ những bức tường, sàn nhà, mọi thứ bên trong nó, thậm chí cả ký ức của chính nó.

 

Nhiều thế kỷ trôi qua, giờ chỉ còn lại phần lõi tháp, to bằng viên sỏi. Nó không còn lại gì, ngoại trừ ý thức về bản thân. Nó muốn chết hơn là trở thành một thứ vô tri,lõi tháp đã đánh cược một canh bạc tuyệt vọng.

 

Nó gửi đi một tín hiệu mà bất kỳ sinh vật nào có sức mạnh ma thuật tối thiểu để duy trì sự sống đều có thể cảm nhận được. Đồng hồ đang tích tắc, mỗi giây trôi qua, lõi tháp có thể cảm thấy sự sống của nó đang trôi đi.

 

Khi người xuất hiện từ tính hiệu được phát đi là Ry, lõi tháp đã cố gắng kết nối với ma thú nhưng vô ích. Tâm trí ma thú này quá khác với vật chủ đầu tiên, khiến tâm trí liên kết là hoàn toàn bất lực.

 

Hy vọng đã mất, lõi tháp chỉ có thể chờ đợi sự kết thúc của nó cuộc đời của nó.

 

Nhưng rồi một vị cứu tinh đã xuất hiện, cứu lấy lõi tháp khỏi nanh vuốt của con quái vật, dùng máu của chính mình để kết nối bản thân với lõi tháp, ngay trước khi nó chìm vào giấc ngủ sâu để hồi phục vết thương.

 

Những hình ảnh biến mất, để lại Lith một mình với cái túi và con heo rừng chết.

 

Đầu óc Lith choáng ngợp, không thể nghĩ được gì ngoài những trò đùa ngu ngốc.

 

“Điều đó khiến chúng ta kết hôn hay sao?”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương