Chí Quái Thư (Bản Dịch)
-
Chapter 3: Trên thế gian này có quỷ thần không? (3)
"Xin Thư thái gia gia chỉ bảo thêm cho ta."
"Than ôi..."
Lào già thở dài: "Ta lại không phải là đạo sĩ pháp quan, vu bà phương sĩ(1), đâu hiểu biết gì về cách trừ yêu diệt tà, cho dù có thì cũng vô dụng, mà nếu có tác dụng thì còn đến lượt ngươi sao?"
(1)phương sĩ: xưa gọi những người cầu tiên học đạo/
Nói rồi lại lão già dừng lại suy nghĩ một lát:
"Chỉ thường nghe người ta nói, người chết mới thành quỷ, quỷ vốn yếu hơn người, cho dù là hồ ly chuột đồng trên núi thành tinh, ban đầu cũng chỉ mạnh hơn trước một chút, thật ra ít có đạo hạnh cao thâm.”
"Lại có câu ngạn ngữ: Yêu sinh do người.”
"Ngươi không làm chuyện xấu, trong lòng không hổ thẹn, trẻ tuổi không bệnh tật, khí huyết cũng vượng, yêu ma quỷ quái bình thường sẽ không tìm ngươi gây phiền phức.”
“Nếu thực sự gặp phải, đối mặt với chúng thì tuyệt đối không được sợ hãi.”
“Sợ hãi sẽ khiến lòng rối loạn, lòng rối loạn sẽ khiến tinh thần phân tán, tinh thần phân tán thì quỷ sẽ nhân lúc đó mà xâm nhập.”
“Không sợ hãi thì lòng sẽ vững vàng, lòng vững vàng thì tinh thần sẽ toàn vẹn, tinh thần toàn vẹn thì yêu ma quỷ quái sẽ không xâm phạm được.”
"Vì vậy, nhà nào xảy ra chuyện kỳ lạ, đều phải mời người gan dạ khí phách đến trấn giữ, gan dạ là thứ nhất, khí phách là thứ hai.”
"Không nói đến yêu ma quỷ quái, đối đầu với người cũng vậy."
“Lòng gan dạ tuyệt đối không được mất..."
Lâm Giác chăm chú lắng nghe, biểu cảm tương đối bình tĩnh.
Một năm qua, những câu chuyện kỳ quái nghe được từ miệng thôn lão, đại khái đều như vậy.
Yêu ma quỷ quái chưa chắc đã mạnh hơn người.
Người cũng chưa chắc đã yếu hơn yêu ma quỷ quái.
Có yêu ma quỷ quái lừa gạt người, cũng có người lừa gạt yêu ma quỷ quái.
Lại thường có những người đôi bên giao hảo.
Thường có những cuộc gặp gỡ tình cờ và duyên phận ngắn ngủi.
Kỳ lạ cổ quái, lãng mạn quỷ dị.
Thu hút người ta.
Trên đời nếu thực sự có yêu ma quỷ quái thì hẳn phải có đôi chút phù hợp với truyền thuyết dân gian.
Vẫn còn sáng sớm, thôn trang dưới chân núi rất yên tĩnh, nhà dân chìm trong làn sương trắng nhạt, nhất thời chỉ nghe thấy tiếng chim chóc trên cây ríu rít và tiếng nước chảy, thiếu niên đã cảm ơn lào già, xách theo túi gạo, về nhà.
Vừa đi vừa nghĩ.
Nhưng không biết chuyện kỳ lạ ở từ đường nhà họ Uông ở Hoành thôn, là thực sự có quỷ quái, hay là có người cố ý gây rối.
Cũng không biết thế giới này rốt cuộc như thế nào.
Cho người ngàn đồng tiền...
Hôm nay đi xem thử vậy.
Hoành thôn rất lớn, cũng nằm bên bờ nước, nhìn từ xa là một mảng tường trắng ngói xanh, cùng với đá phiến đen và dãy núi xanh nhạt phản chiếu trong làn nước hồ.
Nhưng đừng coi thường những thôn xóm ở đây——
Ở nơi này, thương gia giàu có cũng vậy, quan lại quyền quý cũng vậy, phần lớn phủ đệ gia tộc đều ở nông thôn, chứ không ở trong thành, vì vậy hầu như mỗi thôn xóm đều là cùng họ tụ tộc mà sống, không lẫn họ khác, một thôn xóm chính là một đại gia tộc, một tiểu thành trì. Còn như Lâm Giác. rõ ràng là họ khác nhưng lại sống ở Thư thôn thì không nhiều.
Hoành thôn là họ Uông, cũng coi như hiển hách, đến nay vẫn có tộc nhân làm quan trong triều, thời buổi này người ta tôn trọng tổ tiên, hiếu thuận, chỉ riêng từ đường đã xây hơn hai mươi gian.
Một gian từ đường bản thùy (gốc), hai gian từ đường chủ, bên dưới còn có từ đường nhánh, thậm chí có nhà còn có từ đường gia đình.
Xảy ra chuyện kỳ lạ lần này, là một gian từ đường chủ.
Sau một phen điều tra dò hỏi, Lâm Giác đã đến một gian đại viện, gặp được Uông lão thái gia.
Đây là một gian nhà chính rộng rãi, trên đỉnh có giếng trời lấy sáng, bên dưới có bể nước, nuôi rùa, trên tường cột treo vài bức câu đối, chủ tọa đông bình tây kính, lão thái gia mặc quần áo sang trọng, ngồi nghiêm chỉnh trên ghế thái sư, đôi mắt to như hạt đậu nhìn chằm chằm vào Lâm Giác ở bên dưới:
"Ngươi là con cháu nhà nào? Dọa sợ thì không đền nổi đâu."
"Vãn bối đến từ Thư thôn, họ Lâm."
"Ồ, họ Lâm kia."
"Đúng vậy."
"Ngươi gan cũng lớn nhỉ..."
"Vốn dĩ gan đã lớn."
Lâm Giác cố gắng giữ bình tĩnh.
Bất kể trước đây gan lớn như thế nào nhưng giờ đến đây, một nơi xa lạ không đủ hiểu biết, lại nghe thôn lão kể chuyện kỳ quái trong đình cả một năm, trong lòng cũng không khỏi có chút lo lắng.
Lo lắng xuất phát từ sự mờ mịt chưa biết.
"Tuổi này của ngươi, đọc sách lập công danh mới là quan trọng, đừng vì chút tiền bạc, hoặc tỏ ra dũng cảm nhất thời, mà dọa sợ chính mình." Vương lão thái gia dặn dò một câu.
"Vãn bối muốn đi xem thử."
"Ngươi thật sự muốn đi sao?"
"Ta thật sự muốn."
"Gan cũng lớn đấy, vừa hay, hôm nay ngươi có người đồng hành." Vị hương hiền này nói với giọng điệu không nhanh không chậm, dường như không quá lo lắng vì từ đường nhà mình xảy ra vấn đề, dường như trong mắt hắn, đây chỉ là một chuyện có chút kỳ lạ nhưng cũng không phải quá hiếm gặp hay đáng sợ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook