Chỉ Muốn He Với Ma Đầu Diệt Thế
50: Kiến Rung Cây Lớn 1


Tại khoảnh khắc cửa mở, kiếm linh kiếm Côn Luân đột nhiên có một linh cảm cực kỳ chẳng lành.

Nhưng nó là một kiếm linh, như Triêu Chiếu Nguyệt đã nói, nó thực sự không có cách nào từ chối người được tổ sư công nhận là người thừa kế tiến vào.

Khi Triêu Kim Tuế bước vào, nàng đã nhận ra điều bất thường, nàng vừa bước vào thì cảm giác với kiếm Côn Luân càng mạnh mẽ hơn.

Kiếm linh lại sử dụng chiêu cũ: "Cô không phù hợp với kiếm Côn Luân.

"
Nó vẫn muốn chế nhạo nàng, nhưng Triêu Kim Tuế đã nói trước một bước, giọng điệu rất dịu dàng:
"Kiếm linh, mi nói rất đúng, ta đã trở về và suy nghĩ kỹ càng, quả thực, đúng là ta còn khiếm khuyết.

"
Nàng trực tiếp nhấc chân, bay về phía hồ rèn kiếm!
Lần trước, khi nàng còn chưa nhận ra mình đã là người kế thừa của tổ sư, thì nàng có thể dễ dàng bị đẩy ra, bởi vì nàng vô thức nghĩ mình là khách;

Nhưng lần này tâm thái có thay đổi lớn, nàng nhận ra mình đã là người kế thừa, vì vậy lần này, quả nhiên nàng không bị đẩy ra!
Nàng nắm lấy chuôi kiếm Côn Luân, cười lạnh nói: "Điểm thiếu sót của ta, đó chính là thích nói lý lẽ.

"
Kiếm linh sững sờ!
Nhưng Triêu Kim Tuế không lấy kiếm đi ngay, mà xoay cổ tay một cái, đặt kiếm Côn Luân vào hồ rèn kiếm.

Nàng dịu dàng nói: "Kiếm linh, mi có biết không, ở dưới nhân giới có một loại dụng cụ, chuyên dùng để cọ bô.

"
Kiếm linh vốn đang kiêu ngạo bỗng nhiên hoảng sợ nói: "Này cô muốn làm gì!? Dừng tay!"
Giọng nói của nàng đặc biệt dịu dàng:
"Ta chỉ là đột nhiên cảm thấy, hình dáng của kiếm Côn Luân vẫn còn quá mộc mạc, nguyên liệu sắt đúc tốt như vậy, nếu như làm thành chổi cọ bô thì chắc chắn sẽ rất tốt.

"
Kiếm linh tức giận: "Kiếm Côn Luân là cây kiếm số một thiên hạ! Là kiếm bên người Kiếm Thánh năm xưa, chiến công lẫy lừng, cái đồ con cháu bất hiếu này!"
Nàng buồn bã nói: "Cây kiếm số một thiên hạ, nhưng dù sao ta cũng không có được, chi bẳng cứ như vậy mà phá hỏng đi là được rồi.

"
"Mi nghĩ xem, sau này mọi người sẽ gọi mi là cái gì? Kiếm linh cọ bô? Linh vật bảo hộ bô?"
Kiếm linh chấn động hai mắt trợn trừng!
Nàng lại nhẹ nhàng nói: "Cũng đúng, mi vẫn luôn không muốn bị người khác mang đi, vì vậy lừa người ta vô cùng vất vả, chi bằng ta giúp mi một tay, chỉ cần trở thành cây cọ bô, thì từ nay về sau sẽ không có ai muốn mang mi đi nữa, thật sự là vất vả một lần nhàn nhã cả đời, phải không tiểu kiếm linh?"
Bàn tay xinh đẹp đó như muốn thực sự đặt kiếm vào hồ rèn kiếm!
Ngay vào giây phút ngàn cân treo sợi tóc—
Kiếm linh phát ra một tiếng thét kinh hoàng: "Đừng——"
Nàng cười lạnh nói: "Ra đây!"
Sau một lúc lâu, kiếm linh cuối cùng cũng bay ra ngoài.


Không thể đoán được tuổi tác của kiếm linh thông qua giọng nói, mà cũng không giống với tiếng của con người, hóa ra bản thể của kiếm linh lại là hình dạng của một đứa trẻ, nó ngoan ngoãn hóa thành một điểm đỏ, hòa vào thức hải của nàng.

Nàng đột nhiên cảm nhận được sự gắn kết tâm hồn với kiếm Côn Luân.

Ấn ký của kiếm phục ma trong thức hải dần dần tan biến, được thay thế bằng một kiếm Côn Luân màu vàng.

Ngay sau đó, là một chuỗi ký ức như dời núi lấp sông tràn vào đầu nàng, nàng chỉ cảm thấy đầu đau dữ dội, cả người hơi lảo đảo, đành tựa người vào mép hồ rèn kiếm.

Nàng thấy trong thức hải của mình đột nhiên xuất hiện một cuốn kiếm phổ.

Vẫn là bìa sách quen thuộc của "Côn Luân Kiếm Quyết", tuy nhiên khi nàng mở ra, nàng không thấy chữ viết, mà là một bóng người.

Là hình dáng thu nhỏ của tổ sư.

Bóng hình đó thể hiện từng động tác, trên trang sách nhỏ bé, từng động tác thực sự có khí thế nuốt trọn núi sông, đây mới là "Côn Luân Kiếm Quyết" thực sự!
Nàng không vội vàng khám phá những thay đổi mới trong thức hải.

Nhưng sau khi ký ức tràn vào, nàng ngay lập tức biết được lý do tổ sư để lại kiếm Côn Luân.

Từ thời đại của tổ sư, kiếm tu bắt đầu đi vào ngõ cụt, họ đòi hỏi đủ thứ đối với kiếm quyết và kiếm pháp.


Tổ sư không thèm để ý, mất ngàn năm tự sáng tạo ra kiếm quyết, tự lập một phái, theo đuổi giá trị nguyên bản, đơn giản hóa những thứ phức tạp, đạt đến cảnh giới cao nhất của kiếm đạo, thậm chí thoáng thấy con đường phi thăng!
Ngàn năm tâm huyết, tất nhiên không hy vọng truyền thừa của mình bị đứt đoạn.

Nhưng ai bảo kiếm quyết này không phải người bình thường có thể luyện, ông để lại kiếm Côn Luân và thí luyện này, ý định ban đầu là để cho người kế nhiệm của Côn Luân Kiếm Tông tiến vào thí luyện, chỉ cần đáp ứng điều kiện của ông, là có thể mang đi kiếm Côn Luân, làm rạng rỡ môn phái của mình.

Nàng đột nhiên cảm thấy một chút đồng cảm nhàn nhạt với vị tổ sư này.

——Ngàn tính vạn tính, ai có thể tính được, tuy trường phái của ông được truyền bá rộng rãi, nhưng tiếc là lại trở thành sách đọc lúc đi nhà xí, một khối linh thạch mười cuốn bán đầy đường của giới Tu chân.

Tổ sư không hề quan tâm đến kiếm Côn Luân như trong tưởng tượng, ông thậm chí không quan tâm chủ nhân mới của kiếm Côn Luân rốt cuộc muốn làm gì, ông chỉ có một yêu cầu đối với người kế thừa ý chí của mình, đó là làm cho "Côn Luân Kiếm Quyết" phát triển rực rỡ.

Nàng mở mắt, trong mắt lóe lên kim quang, là hình ảnh thu nhỏ của thanh kiếm Côn Luân.



Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương