Edit: Hạnh

Ôn Giản sống 26 năm chưa bao giờ trải qua cảm giác nhân sinh không còn gì luyến tiếc như bây giờ.

Hồi còn nhỏ Giang Thừa ép cô ăn bát cơm to đùng, bỗng nhiên Khâu Mộng Kỳ xuất hiện ngay trước cửa phòng làm cô sợ hãi bất an, nhưng lúc ấy cô coi bà như vị cứu tinh, cũng thầm thở phào một hơi.

Còn hồi cấp 3 cô chỉ sững sờ một lát thôi.

Còn bây giờ thì…
Ôn Giản túm chặt chiếc chăn, xấu hổ nói: “Cháu… chào chào cô ạ.


“Ơ? Ồ… À… Ừ…” Khâu Mộng Kỳ hoảng hốt, nói chuyện lắp bắp nhưng cảm xúc lại không giống mười năm trước.

Năm ấy bà còn ra dáng gia trưởng, bảo Ôn Giản và Giang Thừa chỉnh lại tóc tai quần áo rồi hẵng đi ra ngoài.

Còn bây giờ sau khi đáp lời, cả người bà cứng đờ, xoay người đi ra ngoài, thuận tay đóng cửa lại.

Ông nội và ba Giang nghe thấy tiếng động cũng chạy tới, Khâu Mộng Kỳ chặn hai người họ lại, giả vờ bình tĩnh như không nghe, không nhìn thấy gì.

Căn phòng lại chìm vào yên tĩnh như vừa nãy, Ôn Giản co người lại chỉ để lộ đôi mắt ra ngoài, đôi mắt tròn xoe ướt át, nước mắt trực trào, dáng vẻ sống không còn gì luyến tiếc.

Trông cô vừa đáng thương vừa buồn cười.

Giang Thừa không nhịn được, anh bật cười thành tiếng.

Ôn Giản tủi thân lườm anh, ánh mắt tựa như nai con chẳng có chút hung dữ nào, ngược lại còn có chút yếu ớt dịu dàng.

Giang Thừa cố nhịn cười, cúi đầu dựa sát vào người cô.

Ôn Giản còn tưởng anh định tiếp tục, cô cuống quýt đẩy anh ra: “Nữa hả… Anh còn dám làm nữa hả?”
“Anh không dám.

” Giọng anh còn xen lẫn ý cười, ho một tiếng để bình tĩnh lại: “Hay là bọn mình về nhà bên kia nhé?”
“Em từ bỏ.

” Nửa khuôn mặt Ôn Giản vùi trong chăn, “Nếu bây giờ em lén rời đi thì có phải sẽ như chưa từng xảy ra chuyện gì không?”
Giang Thừa suy tư, gật đầu đáp: “Ừ, nếu sáng mai mẹ hỏi thì anh sẽ bảo mẹ bị mộng du.


Ôn Giản suy sụp.

“Vốn dĩ em nghĩ anh không vui nên mới bay về muốn ở cạnh anh, muốn cho anh niềm vui bất ngờ.

Không ngờ lại thành ra vụng trộm thế này, dọa mẹ anh một trận rồi.


“Không sao đâu, mẹ anh cũng quen rồi.

” Giang Thừa sát lại gần cô, nhìn thẳng vào đôi mắt Ôn Giản, đè thấp giọng xuống: “Anh nhận được niềm vui bất ngờ của em rồi, anh thích lắm.

Giản Giản, cảm ơn em.


Ánh mắt anh vừa dịu dàng vừa chuyên chú, giọng nói quyến rũ hút hồn, Ôn Giản lại thấy hơi ngại ngùng.

Giang Thừa khẽ cười, cúi đầu hôn cô.

Trong nháy mắt, người Ôn Giản cứng đờ.

“Anh sẽ nhẹ nhàng thôi.

” Giang Thừa khẽ dỗ dành nhưng cũng không tiến thêm bước nữa, sợ lại gây ra tiếng động.

Sáng hôm sau, Giang Thừa và Ôn Giản dậy sớm, ra ngoài đi dạo tập thể dục rồi mới về.

Lúc về nhà, ông nội và ba Giang đã ngủ dậy, cả nhà ngồi trên bàn ăn, nhìn thấy Ôn Giản ai cũng ngạc nhiên, nhất là ông nội Giang Thừa.

Từ hôm biết mình hiểu lầm Ôn Giản, ông nội áy náy tự trách một thời gian dài, sau đó cũng dần dần buông xuống.

Thấy Ôn Giản tới, ông vui vẻ đứng dậy chào đón cô.

“Giản Giản đấy à, nào lại đây ăn sáng đi.

Cháu tới sớm chắc là vẫn chưa ăn gì đúng không?”
Ôn Giản xấu hổ nhìn Khâu Mộng Kỳ, bà vẫn đang nghiêm túc múc cháo, cô gượng cười, không gật đầu cũng không lắc đầu.

Giang Thừa thấy thế, anh trả lời thay cô: “Vâng, chưa ăn ạ.


Dứt lời, anh kéo Ôn Giản ngồi xuống.

Khâu Mộng Kỳ đặt bát cháo trước mặt hai người, “Nào, hai đứa ăn nhiều vào, bồi bổ sức khỏe.


Bát cháo bà múc cho Ôn Giản và Giang Thừa to chừng gấp đôi so với người khác.

Ôn Giản xấu hổ cầm bát cháo: “Cháu cảm ơn cô ạ.


“Ôi dào sao còn khách sáo với cô thế.

” Khâu Mộng Kỳ mỉm cười, nói rồi bà ngượng ngùng đưa chùm chìa khóa cho Ôn Giản, “Giản Giản, đây là chìa khóa nhà, mai sau cháu đến lúc nào thì cứ đi cửa chính nhé.



Ôn Giản vừa đút thìa cháo vào miệng thì nghe thấy thế, cô bị sặc.

Ông nội lo lắng nhìn cô: “Sao thế? Cháo nóng quá à?”
Ôn Giản vội vàng lắc đầu: “Dạ không, không phải đâu ạ, tại cháu ăn nhanh quá.


Khâu Mộng Kỳ nghĩ Ôn Giản vẫn xấu hổ vì chuyện tối qua, mỉm cười trấn an cô: “Không sao đâu, cô là người từng trải, cô hiểu mà, dù sao hai đứa vẫn còn trẻ.


Điều làm bà khiếp sợ nhất là thằng con trai từ khi lên 3 tuổi đã không cho bà tắm cho, từ nhỏ đã quy củ bảo thủ, lễ phép nghiêm túc lại… lại có lúc nhiệt tình như thế.

Bà nhớ lại cảnh tượng hôm qua, Giang Thừa trần trụi đè lên người Ôn Giản, hôn cô ngấu nghiến.

Bỗng nhiên bà nhớ ra một chuyện, Giang Thừa không hay ở nhà, chắc là… không có áo mưa đúng không?
Bà bối rối nhìn Giang Thừa đang nghiêm túc chỉnh tề ăn cháo.

Giang Thừa khẽ ho một tiếng.

Khâu Mộng Kỳ lại giả vờ bình tĩnh nghiêng đầu nhìn sang chỗ khác.

Sau khi ăn xong, nhân lúc Ôn Giản về phòng Giang Thừa còn anh súc miệng trong nhà tắm, mẹ Giang chặn anh lại, không tự nhiên hỏi: “Giang Thừa, phòng con không có… không có đồ tránh thai đúng không?”
Giang Thừa bị sặc.

“Ý mẹ là sao?”
Khâu Mộng Kỳ: “Con với Giản Giản cũng không còn nhỏ nữa, đang lúc tuổi trẻ sung sức, mẹ sợ hai đứa có em bé cũng không biết ấy, hai đứa cũng nên tính chuyện kết hôn đi là vừa, đừng để tới lúc Giản Giản vác bụng bầu mới gả cho con đâu đấy.


Giang Thừa: “Mẹ, bọn con có kế hoạch cả rồi, mẹ đừng lo.

Mấy ngày nữa con và Giản Giản phải đi huấn luyện một thời gian, con sẽ sắp xếp ổn thỏa cả thôi, mẹ đừng nhúng tay vào.


Khâu Mộng Kỳ yên tâm hơn, đáp: “Hai đứa sống bên ngoài thì con càng phải chăm sóc Giản Giản hơn đấy, nhớ chưa?”
Giang Thừa: “Con biết rồi.


Khóa huấn luyện 1 tháng được tổ chức ở Đại học thành phố B, nửa tháng trước đã có lịch trình cụ thể, Giang Thừa và Ôn Giản là cảnh sát phòng chống ma túy nên đều có trong danh sách tham gia.

Giang Thừa thuê một căn hộ gần trường, cũng thuê người tới dọn dẹp qua, chỉ cần vào ở thôi.

10 giờ tối, Ôn Giản và Giang Thừa tới nơi.

Hai người ăn tối ở ngoài, tới chung cư, Ôn Giản vội vàng đi tắm xua đi mệt mỏi cả ngày dài, tắm xong rồi mới thỏa mãn nằm ườn trên chiếc giường 1m8.

Căn chung cư này không to lắm, khoảng 50m2, nội thất trong nhà được trang trí bằng gỗ theo phong cách Nhật Bản, kết hợp với đèn màu tông ấm lại càng làm căn phòng trông ấm áp hơn.

Giang Thừa tắm xong thì thấy Ôn Giản nằm trên giường đọc sách, một tay chống cằm, tay kia lật sách, chăm chú nghiêm túc.

Ôn Giản có khung xương nhỏ, dáng người mảnh khảnh, chiếc cổ thiên nga, váy ngủ màu cam rộng thùng thính dài tới đầu gối lại càng làm người cô trông nhỏ nhắn hơn, mái tóc nâu xoăn nhẹ kẹp tùy ý đằng sau, tóc mái xóa xuống, ánh đèn ấm áp chiếu lên vẻ mặt chăm chú của cô, khung cảnh đẹp đẽ dịu dàng khó tả.

Năm tháng tĩnh lặng tốt đẹp.

Giang Thừa vô thức dừng bước, đứng cách Ôn Giản một đoạn, lẳng lặng nhìn cô.

Một lúc lâu sau Ôn Giản mới cảm thấy trong phòng quá yên lặng.

Cô hoang mang ngoảnh đầu lại, thấy Giang Thừa dựa vào tường chăm chú nhìn về hướng mình, cười hỏi: “Anh nhìn gì mà chăm chú thế?”
Cô vừa nói vừa khép quyển sách lại, xoay người ngồi dậy.

“Ngắm em.

” Giang Thừa đi tới, đứng im trước mặt cô, khom lưng gỡ kẹp tóc ra.

Mái tóc dài của Ôn Giản xõa xuống.

Giang Thừa thấp giọng nói: “Lần này sẽ không có ai xen vào được đâu.


Dứt lời, bàn tay anh luồn qua tóc Ôn Giản, chạm vào ót cô, cúi đầu hôn môi cô.

Ôn Giản rướn người kéo anh cúi thấp xuống, ngẩng đầu đáp lại nụ hôn của anh.

Môi lưỡi giao hòa, dịu dàng ngấu nghiến.

Cả hai đều không vội vàng, thậm chí còn dừng lại nói chuyện.

“Anh tới sớm hai ngày là vì ý đồ này đấy hả?” Ôn Giản thở hổn hển, nửa người vẫn quỳ trên giường, nửa còn lại dính sát vào người Giang Thừa.

“Ừ.

” Giang Thừa mơ hồ đáp, trực tiếp kéo váy ngủ trên vai cô xuống, hơi thở cũng gấp gáp hơn, nụ hôn không còn đủ thỏa mãn nữa, anh cẩn thận đỡ đầu Ôn Giản, đè cô nằm xuống giường, nụ hôn càng lúc càng sâu.

Bây giờ không có ai quấy rầy, cũng chẳng lo có người xen ngang, tâm trạng thả lỏng, dục vọng nhấn chìm suy nghĩ, cũng phóng túng hơn ngày thường.

Với chuyện giường chiếu, Ôn Giản và Giang Thừa đều là tay mơ, nhưng khả năng học hỏi tiếp thu lại hơn hẳn người khác, cũng chẳng ngại khám phá lẫn nhau.

Hai hôm ấy, phần lớn thời gian Ôn Giản và Giang Thừa đều ở trên giường, điên cuồng bất chấp.

Tới ngày thứ 3 ở thành phố B cũng là ngày đầu tiên trong chương trình huấn luyện, phần lớn các buổi học đều được tổ chức tại hội trường lớn, học xong thì xuống căn tin ăn cơm.

Ôn Giản và Giang Thừa đều là người thích tới thư viện, khó có cơ hội học đại học như mấy năm trước, thư viện lại gần nhà, có tối hai người đi xem phim, những hôm còn lại thì sẽ tới thư viện đọc sách hoặc học bài tới khi hết giờ tự học, sau đó cả hai đi dạo trong khuôn viên trường, cuộc sống trôi qua không khác gì sinh viên đại học, Ôn Giản hoảng hốt tựa như quay lại quá khứ, nhưng quãng thời gian ấy cả hai không được học cùng nhau.

Đây là trải nghiệm mới lạ đối với Ôn Giản.


Dáng cô nhỏ nhắn, đi học nên cũng ăn mặc đơn giản hơn, chẳng khác gì sinh viên chính quy, mới đi học được mấy ngày mà đã được rất nhiều người để ý.

Có hôm tới thư viện, Giang Thừa đi lấy sách, chỗ ngồi cạnh Ôn Giản còn trống, ngay lúc ấy sẽ có bạn nam tới bắt chuyện muốn kết bạn Wechat với cô.

Thỉnh thoảng xuống căn tin ăn cơm, Giang Thừa đi lấy canh cho Ôn Giản, chỗ ngồi của anh sẽ bị người ta chiếm mất.

Nhưng có lẽ vì khí chất của Giang Thừa quá lạnh lùng trầm ổn, quần áo anh mặc đều là sơ mi trắng và quần tây đen, thế nên hay bị người khác nhận nhầm là thầy giáo.

Mấy bạn nữ chỉ dám ngạc nhiên nhìn anh, tò mò hỏi nhau xem anh dạy khoa nào chứ không dám chạy tới xin số.

Nhưng thỉnh thoảng cũng có ngoại lệ.

Hôm nay Ôn Giản và Giang Thừa vẫn ăn ở căn tin như mọi ngày.

Căn tin rất đông, Giang Thừa có thói quen đi sau Ôn Giản bảo vệ cô.

Ôn Giản đặt khay cơm xuống bàn, bạn ngồi đối diện ăn xong cũng vội vàng đi ra, có bạn nam thấy chỗ đó không có ai, lập tức chạy tới đặt đồ ăn xuống chỗ đối diện Ôn Giản, ngại ngùng hỏi cô: “Ngại quá, chỗ này chưa có người ngồi đúng không?”
Ôn Giản đang định đáp là có người nhưng Giang Thừa lại để khay cơm ngay cạnh cô, anh ngồi xuống, không nói gì, chỉ lẳng lặng liếc bạn nam kia.

Cậu chàng dồn hết chú ý lên người Ôn Giản, muốn tìm đề tài nói chuyện với cô, có câu mở đầu rồi sẽ có câu thứ hai.

“Này bạn ơi, cậu học khoa nào thế? Hình như lúc trước tôi chưa gặp cậu bao giờ.


Ôn Giản lịch sự cười: “Tôi không phải là sinh viên trường này.


Bạn nam kia hỏi tiếp: “Thế cậu là sinh viên trường bên cạnh à? Tôi có người bạn cũng là sinh viên năm ba trường đó.


Ôn Giản vẫn lịch sự cười với cậu ta, lắc đầu đáp: “Không phải.


Dứt lời, cô lén nhìn Giang Thừa.

Giang Thừa ngồi im nhìn bạn nam kia, vẻ mặt bình tĩnh thản nhiên, không nói gì.

Ôn Giản nhẹ nhàng túm áo anh.

Giang Thừa nghiêng đầu thoáng nhìn cô rồi lại nhìn bạn nam kia, muốn xem tới khi nào cậu ta mới nhìn thấy anh.

Không ngờ còn chưa đợi được lúc đấy thì có cô gái xinh xắn đặt khay cơm đối diện anh.

“Thầy ơi, em ngồi đây được không ạ?”
Suýt nữa Ôn Giản bị sặc, cô ngẩng đầu nhìn cô gái kia.

Cô nàng rụt rè nhìn Giang Thừa, hai má phiếm hồng, ánh mắt hoạt bát.

Giang Thừa không đáp, chỉ cúi đầu ăn cơm.

Cô nàng can đảm hỏi: “Thầy ơi, thầy dạy khoa nào thế ạ?”
“Tôi không phải là giảng viên trường này.

” Giang Thừa lạnh nhạt đáp, anh uống một ngụm canh rồi đặt bát canh trước mặt Ôn Giản, dịu dàng nói: “Canh này khá ngon, em nếm thử đi.


Dứt lời, anh múc một thìa canh đút cho Ôn Giản.

Cậu bạn đối diện: “…”
Cô gái đối diện: “…”
Trong ánh mắt vừa khiếp sợ vừa xấu hổ của hai người họ, Ôn Giản há miệng uống hết thìa canh, cô cũng rất ngại.

Chỉ có Giang Thừa vẫn bình tĩnh như không, nhẹ nhàng lau nước canh dính trên khóe miệng cô, “Em thấy sao?”
Ôn Giản chỉ đành gật đầu: “Ờm, cũng được ạ.


Giang Thừa lại tiếp tục coi hai người kia như không khí: “Tối nay về nhà chúng ta nấu món này nhé?”
Ôn Giản lại gậy đầu: “Được ạ.


Cô liếc trộm cậu bạn đối diện, cậu ta ngượng ngùng vùi đầu vào ăn cơm.

Cô gái kia cũng xấu hổ bưng khay cơm ra chỗ khác.

Ôn Giản chợt thấy cô gái kia thảm quá, lấy hết dũng khí mới đi tới đây, còn chưa xuất chiêu mà đã chết thảm rồi.

Nhưng mà chắc chắn có rất nhiều người để ý Giang Thừa, anh vừa cao ráo đẹp trai vừa có khí chất, lại còn trẻ nữa chứ…
Ôn Giản lén nhìn Giang Thừa rồi lại cúi đầu nhìn bàn tay cầm thìa của anh, ngón tay thon dài, khớp xương mảnh khảnh, bàn tay cực kì đẹp nhưng vẫn thiếu gì đó.

Ôn Giản trầm ngâm, cũng không để ý Giang Thừa cũng nhìn tay cô chằm chằm và cả ánh mắt đăm chiêu của anh.


Thứ 7 không phải tới trường.

Hiếm lắm mới có ngày Ôn Giản không dậy cùng Giang Thừa, nhân lúc anh ra ngoài cô cũng lén đi đâu đó, lúc về thì gặp anh mới từ trường về.

Giang Thừa: “Em bảo em không ngủ đủ cơ mà?”
“Em không hay ngủ nướng nên muốn ra ngoài một chút.


” Ôn Giản thản nhiên lại gần anh: “Bây giờ đang làm mùa tốt nghiệp đó, nghe nói tối nay trường tổ chức lễ tốt nghiệp, anh có muốn đi xem không?”
Giang Thừa: “Được.


Lễ tốt nghiệp được tổ chức ở hội trường nhỏ.

Giang Thừa và Ôn Giản chưa từng tham gia lễ tốt nghiệp lần nào.

Năm lớp 12, Ôn Giản không có cơ hội tham dự.

Cô không ở đó, Giang Thừa cũng không đi.

Mà lên đại học, cả hai dồn hết tâm trí vào học hành, đại học chỉ là phương thức để nâng cao trình độ và bằng cấp, không có dấu ấn thanh xuân, tốt nghiệp xong thì lao vào công việc, không tham gia những hoạt động kiểu này.

Cho nên đối với buổi lễ ngày hôm nay, cả hai thấy rất mới mẻ, dù là không phải lễ tốt nghiệp của hai người.

Buổi lễ bắt đầu lúc 7 giờ.

Lúc Ôn Giản và Giang Thừa tới nơi, khoảng sân giữa tấp nập người qua lại, tiếng nhạc, tiếng reo hò và ánh sáng đèn huỳnh quang làm khung cảnh náo nhiệt hơn, tựa như xuyên không về quá khứ, qua lại thời thanh xuân.

Ôn Giản và Giang Thừa không chen chúc vào dòng người, chỉ đứng bên ngoài nhìn khung cảnh sôi động.

Không khí vui vẻ bao trùm cảnh vật, có người mình yêu đứng bên cạnh, khó có lúc Ôn Giản bộc lộ tính cách trẻ con, cô chạy đi mua đèn huỳnh quang và tai thỏ, ôm tay Giang Thừa đi theo mọi người.

Mười giờ tối, khi bài hát “Ngôi sao lấp láp bầu trời đêm” được bật lên, không khí trong hội trường bùng nổ.

Nghe thấy câu hát “Ngôi sao sáng nhất bầu trời đêm, liệu có biết hình bóng từng ở cạnh bên tôi giờ đang nơi đâu?”, Giang Thừa chợt nhớ có vô số buổi đêm anh đi ngang qua mấy ban nhạc hát ven đường cũng nghe thấy bài hát này.

Khi ấy anh không biết Lâm Giản Giản đang ở đâu, không biết trên thế gian này có còn cô gái tên Lâm Giản Giản nữa hay không, chỉ mấy câu ca đơn giản lại làm anh nhớ về cái đêm trước hôm thi đại học, anh nắm tay Ôn Giản chạy qua khung cảnh hỗn loạn, cô gái đứng dưới ánh đèn đường mờ nhạt, thở hổn hển, vẫn chưa hết bàng hoàng nhưng lại hoàn toàn tin tưởng anh, ỷ lại vào anh.

Lòng dạ anh trống rỗng bị ca từ và màn đêm bóp nghẹt, không biết cuộc đời sẽ đi về đâu, đi như thế nào.

Anh nghiêng đầu nhìn Ôn Giản.

Đôi mắt cô long lanh, nước mắt trực trào, không biết là vì bị bầu không khí buổi lễ tốt nghiệp hay vì lý do nào khác.

Bài hát tới đoạn điệp khúc: “Anh thà rằng chôn vùi tất cả đau thương vào tận sâu đáy lòng cũng không muốn quên đi đôi mắt em.

Xin cho anh dũng khí để tiếp tục tin tưởng, bỏ qua tất cả những lời dối gian để ôm chặt lấy em.

Mỗi khi anh không tìm được lý do để tồn tại, mỗi khi anh lạc bước trong đêm tối…” Cả hội trường đều đồng thanh hát vang, tiếng hát xen lẫn tiếng khóc nức nở, là không nỡ phải chia xa.

Đôi mắt Ôn Giản đỏ bừng, cô ngẩng đầu, nước mắt lăn dài trên má.

Giang Thừa dang tay ôm cô vào lòng.

Ôn Giảng nhìn anh, “Em không sao đâu.


Giang Thừa nhìn đồng hồ: “Bọn mình ra ngoài nhé?”
Ôn Giản cũng nhìn theo, “Vâng.


Hai người đi dạo ở con đường giữa hồ nước ngoài hội trường.

Bên bờ là hàng cây dương liễu, lối đi uốn lượn được lát bằng gỗ, đường đi kéo dài tới tận đình nghỉ giữa hồ.

Ánh đèn tông ấm và cảnh vật hài hòa đẹp đẽ, dịu dàng lãng mạn như sông nước Giang Nam.

Ngay gần đó có cửa hàng kem tự làm khá nổi tiếng.

“Em muốn ăn kem.

” Lúc đi ngang qua, bỗng nhiên Ôn Giản nói với Giang Thừa.

Giang Thừa gật đầu, “Đi thôi.

” Dứt lời, anh bước vào quán với cô.

Ôn Giản mua hai que kem ốc quế đặc biệt, đưa một que cho Giang Thừa, cả hai vừa ăn vừa đi tới đình nghỉ giữa hồ.

Tiếng người ồn ã đằng xa nhưng vẫn nghe thấy tiếng hát.

Ôn Giản đi cạnh Giang Thừa, cô cầm cây kem, như chú chuột hamster ăn từng miếng một, trong lòng thầm đếm từng giây từng phút, lòng dạ bồn chồn căng thẳng.

Giang Thừa không để ý lắm, vẫn thản nhiên ăn kem như bình thường, đang ăn thì bỗng nhiên lại cắn phải vòng kim loại lành lạnh, anh khựng người lại, nghiêng đầu nhìn Ôn Giản.

Ôn Giản vừa dè dặt vừa ngượng ngùng chờ mong nhìn anh: “Sao thế?”
Cô còn lén nhìn que kem trong tay Giang Thừa, anh cắn vào nhẫn rồi hả?
Cô bảo người ta giấu chiếc nhẫn trong kem.

Ôn Giản căng thẳng không thôi, nghĩ xem tí nữa Giang Thừa lôi chiếc nhẫn ra thì cô nên nói thế nào.

Bảo “Giang Thừa, chúng ta kết hôn nhé?” hay là “Giang Thừa, anh có đồng ý lấy em không?”
Cô nghĩ chuyện cầu hôn này không nhất thiết cứ phải là đàn ông nói trước, giữa cô và Giang Thừa hầu như đều là anh chủ động trước, cô chỉ cần hưởng thụ mà thôi, thỉnh thoảng cũng sẽ có lúc cô muốn mình chủ động hơn với anh.

Nhưng Giang Thừa không lôi chiếc nhẫn kim cương ra như những gì cô tưởng tượng mà anh quay sang đứng trước mặt Ôn Giản, chăm chú nhìn cô.

“Lâm Giản Giản.

” Anh gọi tên cô, vừa nghiêm túc vừa dịu dàng.

“Vâng?” Kịch bản không theo những gì cô đã vạch ra, Ôn Giản mờ mịt.

Giang Thừa nhìn đằng xa, con đường gỗ bỗng nhiên sáng đèn, đình nghỉ giữa hồ bừng sáng, đài phun nước ở hồ phun theo giai điệu nhạc, Ôn Giản kinh ngạc nhìn qua, đèn giữa hồ bừng lên hàng chữ “I ️ U” to đùng.

“Lâm Giản Giản.

” Cô nghe thấy giọng nói khàn khàn của Giang Thừa.

Cô vô thức quay đầu lại, trên tay Giang Thừa là chiếc nhẫn kim cương, nhưng đây không phải là chiếc cô mua.

Ôn Giản giật mình.

“Chúng ta kết hôn đi.

” Giang Thừa nhìn cô, anh khẽ nói.

Ôn Giản từng tưởng tượng rất nhiều khung cảnh được cầu hôn, cô nghĩ mình sẽ không khóc, nhưng lúc nghe anh nói “Chúng ta kết hôn đi.


” mắt cô lại hoen lệ.

“Vâng.

” Cô nhẹ nhàng gật đầu, giơ tay trái về phía anh.

Giang Thừa cầm tay cô, nghiêm túc chân thành đeo nhẫn lên ngón áp út của Ôn Giản.

Ánh đèn chiếu lên gương mặt tuấn tú, cô chưa thấy anh chăm chú như thế này bao giờ.

Chiếc nhẫn không rộng cũng chẳng chật, vừa như in.

Đeo nhẫn xong, anh nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, nâng niu trân trọng.

“Lâm Giản Giản, mười năm qua anh chưa bao giờ dám nghĩ sẽ có ngày gặp lại em.


“Em cũng thế.


Ôn Giản dang tay ôm Giang Thừa, một lát sau mới nhỏ giọng hỏi anh: “Nhẫn của em đâu?”
Giang Thừa: “Tịch thu.

” Suýt nữa cô làm đảo lộn kế hoạch của anh.

Tuy là nói thế, nhưng khi buông cô ra, Giang Thừa vẫn đưa chiếc nhẫn giấu trong kem cho cô, anh cũng giơ tay trái ra.

Ôn Giản nghiêm túc đeo nhẫn vào tay Giang Thừa, ngẩng đầu nhìn anh: “Giang Thừa?”
Anh đáp: “Ơi?”
Ôn Giản không trả lời, cô kiễng chân ôm Giang Thừa, thì thầm vào tai anh.

Cô nói: “Giang Thừa, em yêu anh.


Ngay sau đó, cô thấy người Giang Thừa cứng đờ, anh không nói gì, dựa đầu Ôn Giản vào ngực mình, ôm cô thật chặt.


Hai tháng sau, hôn lễ của Ôn Giản và Giang Thừa được tổ chức ở Tùng Thành, Giang Thừa đích thân chuẩn bị mọi thứ, không làm quá phô trương, chỉ là hôn lễ nhỏ mời họ hàng gần và bạn bè thân thiết.

Trước đó, Lâm Cảnh Dư về đội cảnh sát, được tổ chức lễ tuyên dương, chính thức khôi phục thân phận cảnh sát.

May mà ông bà nội Ôn Giản vẫn còn sống, trong buổi lễ tuyên dương hôm ấy, ông bà, cô bác chú thím đều tới cả, cũng chẳng ai nói Lâm Cảnh Dư còn sống, cho tới khi ông mặc trang phục cảnh sát xuất hiện trên khán đài, cả nhà ai cũng rơi lệ.

Vốn dĩ cũng không phải ân oán gì lớn lao, chỉ là sống ở nơi đâu đâu cũng là đàm tiếu lời ra tiếng vào, ông bà nội trọng sĩ diện, vì hiểu lầm nên năm ấy mới không nhận con, không cần đứa con trai này, cũng tưởng ông đã chết từ mười năm trước, không ngờ Lâm Cảnh Dư còn sống, mà lại còn bị hiểu lầm suốt ngần ấy năm, thế nên lúc nhìn thấy ông mới không kìm lòng được.

Cả nhà xóa hết hiềm khích lúc trước, vậy nên cũng tới tham dự hôn lễ của Ôn Giản.

Cuối cùng Lâm Cảnh Dư cũng được quang minh chính đại nhìn Ôn Giản kết hôn.

Lâm Cảnh Dư cầm tay Ôn Giản đặt vào lòng bàn tay Giang Thừa, nghiêm túc nói với anh: “Ba giao Giản Giản cho con, hy vọng con sẽ đối xử với con bé thật tốt.


Lúc ấy, mắt Ôn Giản đẫm lệ.

Cô không biết tại sao mình lại muốn khóc, khung cảnh này càng không thể kiềm chế được, bỗng nhiên cô cảm thấy mình trưởng thành thật rồi.

Mắt Lâm Cảnh Dư cũng đỏ bừng, nhưng dù gì cũng đã trải qua biết bao sóng gió, ông cố gắng không khóc.

Giang Thừa ôm Ôn Giản.

Cô khẽ nói: “Em không sao.


Giang Thừa: “Ừ.


Tới khi Ôn Giản bình tĩnh lại anh mới nắm tay cô quay lại sân khấu.

Đứng ở phía trên, Giang Thừa và Ôn Giản thấy Hà Thiệu, bên cạnh anh ta còn có Hứa Nhiễm.

Hứa Nhiễm và Hà Thiệu mặc đồ phù dâu phù rể, mặc kệ đám cưới đông người, Hà Thiệu đứng cách Giang Thừa một đoạn, hắng giọng hỏi anh: “Thừa ca, em là bà mai của anh đó, anh bảo cho em lì xì cơ mà, lì xì đâu?”
Ôn Giản cố gắng lắm mới nuốt nước mắt lại, thế mà suýt khóc vì Hà Thiệu.

Giang Thừa ngẩng đầu, nhìn dáng vẻ y như trước kia của Hà Thiệu.

Anh không nói gì cả, tới khi Hà Thiệu lại gần ôm anh một cái.

“Chúc mừng anh nhé!” Hà Thiệu chân thành nói.

Giang Thừa: “Cảm ơn cậu.


Ôn Giản nhìn hai người họ, bỗng nhiên sống mũi cay cay.

Cô không ngờ Hà Thiệu sẽ tới đây.

Trước hôn lễ, cô và Giang Thừa không định có thêm phù rể, vì cả hai đều muốn giữ lại vị trí này cho anh ta.

Sự xuất hiện của Hà Thiệu là món quà tân hôn quý giá nhất của Giang Thừa và Ôn Giản.

Giang Thừa nghiêng đầu nhìn cô.

Ôn Giản mỉm cười nhìn anh.

Giang Thừa cũng cười theo, vươn tay nắm lấy tay cô.

Ánh mắt trời vừa vặn, thời gian cũng vừa đúng lúc.


“Lúc em xem Forrest Gump, trong phim có một câu như thế này: ‘Cuộc sống như một hộp socola, cậu sẽ mãi mãi không biết mình sẽ nhận được viên kẹo vị gì’.

Em thấy trên đời này có những chuyện đã được ấn định cả rồi, chỉ là tạm thời anh sẽ mất đi một số thứ, mai sau sẽ nhận được nhiều điều tốt đẹp hơn.

Thế nên anh đừng buồn, nhất định sau này càng ngày sẽ càng tốt hơn.


“Mười năm qua anh hay nghĩ, nếu mất em là do trời cao sắp xếp thì nó còn bồi thường cho anh cái gì quý giá nữa đây?”
• TOÀN VĂN HOÀN •.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương