Chỉ Là Đã Nghiêm Túc Với Em FULL
-
114: Ngoại Truyện 2
Edit: Hạnh
—
Hơn 10 giờ tối Lâm Cảnh Dư và Ôn Tư Bình mới về.
Trong nhà chỉ có phòng ngủ, Ôn Tư Bình định dọn dẹp qua, bà định để Giang Thừa và Lâm Cảnh Dư ngủ một phòng, còn mình và Ôn Giản ngủ phòng kia.
Ôn Giản cản bà lại, bao nhiêu năm qua ba mẹ cô ở bên nhau thì ít mà xa cách thì nhiều, cô cũng không muốn cướp đi thời gian ba mẹ được ở bên nhau.
“Con đặt phòng khách sạn cho Giang Thừa rồi ạ, mẹ không phải dọn nữa đâu.
Giường nhà mình cũng nhỏ nữa, Giang Thừa và ba con đều cao, ngủ thế đau mỏi khó chịu lắm.
”
“Giường nhỏ thật…” Ôn Tư Bình ngượng ngùng, “Nếu không thì để ba con ngủ tạm trên sô pha vậy, đừng để lần nào tới đây Giang Thừa cũng phải ngủ ở khách sạn…”
“Cô ơi không sao đâu ạ.
” Giang Thừa mỉm cười ngắt lời Ôn Tư Bình, “Khách sạn cũng ngay gần đây thôi, đi vài bước là tới, đường xá cũng tiện ạ.
”
Lâm Cảnh Dư cũng nói: “Chúng nó muốn ở đâu thì kệ chúng nó, người một nhà cả mà, không cần khách sáo câu nệ thế đâu.
”
Ôn Tư Bình đành gật đầu, “Cũng được, nếu cháu ngủ ở khách sạn không quen thì cứ về đây nhé, tuy nhà nhỏ nhưng vẫn có chỗ ngủ.
”
Giang Thừa cười đáp: “Vâng.
”
Giang Thừa vẫn ở khách sạn lần trước.
Ôn Giản đưa anh qua đó.
Làm thủ tục xong, cô chỉ về phía nhà mình, “Vậy em về đây nhé?”
Giang Thừa nhướng mày, im lặng nhìn cô.
Ôn Giản cũng không định về sớm thế, cô tự giác ôm cánh tay Giang Thừa.
“Em đi cùng anh lên lầu nhé.
”
Phòng của Giang Thừa ngay trên tầng 2.
Vừa vào phòng, Giang Thừa thuận tay đóng cửa lại, anh ôm Ôn Giản, cúi đầu hôn cô.
Vừa nãy ở nhà muốn thân mật với anh nhưng hoàn cảnh không cho phép, Ôn Giản cũng không kiềm chế nữa, ôm đầu anh cúi xuống, đáp lại nụ hôn của anh.
Giang Thừa đè cô lên vách tường ngoài huyền quan, một tay để sau lưng, tay kia để ở ót cô, nụ hôn càng lúc càng sâu.
Dù vội vàng nhưng vẫn giữ chút lý trí còn lại.
“Làm sao bây giờ, anh không muốn em về.
”
Anh mút môi cô, khẽ nỉ non bên tai Ôn Giản, giọng nói khàn khàn làm trái tim cô run lên.
“Nếu không thì em gọi cho ba bảo anh bị thương, em ở lại chăm sóc anh nhé?” Ôn Giản nhẹ nhàng đáp, “Nhưng bảo vì sao anh lại bị thương đây nhỉ? Anh còn bị thương gì nữa chứ? Hai mươi mấy năm trước ba em đã dùng cái chiêu này rồi.
”
Giang Thừa khẽ cười, lại cúi đầu hôn cô.
“Em nói xem tại sao Cục dân chính lại không mở cửa 24/24 nhỉ?”
Giọng anh khàn khàn xen lẫn chút tiếc nuối.
“Chắc là vì đề phòng mấy cô gái rơi vào tay người bất chính như anh đấy.
” Hơi thở của Ôn Giản loạn xạ, nói mãi mới xong, “Ban đêm càng dễ khiến người ta mê muội.
”
Khi tiếng cười trầm thấp vang lên bên tai, Ôn Giản bị Giang Thừa bế lên, cô ngỡ ngàng, vội vàng ôm lấy anh theo bản năng.
Giang Thừa đặt cô lên giường, dáng người cao lớn đè lên người cô.
Ôn Giản lo lắng đẩy anh: “Anh định không cho em về thật à?”
“Ừ.
” Giang Thừa mơ hồ đáp, anh khom lưng hôn cô, giọng nói nỉ non, “Nếu ba em mà biết con gái ở ngoài cả đêm không về, không biết mai sau ba em có giấu sổ hộ khẩu không nữa.
”
Ôn Giản bị anh trêu chọc, cô cũng không muốn nhịn nữa.
“Anh có thể thử xem…” Cô thở hổn hển hôn anh, “Cùng lắm thì tới lúc đó em tìm cho…”
Giang Thừa khẽ cười, ngón tay len lỏi vào tóc Ôn Giản, nhẹ nhàng nâng mặt cô lên, nụ hôn càng ngày càng cháy bỏng, lúc đầu anh muốn kiềm chế bản thân, không thể giữ cô lại đây, nhưng cứ hôn là lại mất khống chế, căn phòng chìm trong tiếng thở dốc, đúng lúc ấy, chuông điện thoại Ôn Giản vang lên.
Giang Thừa đành phải dừng lại, từ từ để cô lấy lại nhịp thở.
Chờ tới khi bình tĩnh lại Ôn Giản mới nhấc máy.
Lâm Cảnh Dư gọi cho cô.
“Đêm nay con có về không?”
Ông hỏi rất khéo léo, không trực tiếp gọi cô về, cũng không hỏi “Con không về à?” mà giao quyền quyết định cho cô.
Ôn Giản và Giang Thừa nhìn nhau, cố gắng để hơi thở như bình thường, “Con về ạ, con chuẩn bị về ngay đây.
”
“Ừ, đi đường chú ý an toàn nhé.
” Dứt lời, Lâm Cảnh Dư cúp máy.
Giang Thừa cúi đầu nhìn cô, “Sao anh thấy giọng ba em hơi tiếc nuối nhỉ?”
“Đâu có.
” Ôn Giản nhớ lại, lúc nào giọng ba cô cũng bình tĩnh vững vàng, không thở phào nhẹ nhõm, cũng không tiếc nuối.
Giang Thừa mỉm cười, xoay người ngồi dậy, “Đi thôi, anh đưa em về.
”
Anh đưa Ôn Giản đến cửa nhà, ôm cô thêm một lúc rồi mới đi.
Ôn Tư Bình đã về phòng, Lâm Cảnh Dư thấy cô, ông dặn: “Con về rồi à? Đi nghỉ sớm đi nhé.
”
Ôn Giản chột dạ, ngoan ngoãn gật đầu, muốn xem có phải ba cô tiếc thật hay không, nhưng ngoài vẻ mặt bình tĩnh ra cô chẳng nhận ra gì hết, cô cũng bảo ông đi ngủ sớm rồi về phòng.
Ôn Giản tắm rửa xong, cô chui vào trong chăn gọi điện cho Giang Thừa: “Sao em cũng thấy ba em hơi tiếc nhỉ? Chẳng lẽ ba chê em làm bóng đèn à?”
Giang Thừa: “Nếu không anh quay lại đón em nhé?”
Ôn Giản: “Thôi, nếu đoán sai chẳng lẽ anh định để em tìm sổ hộ khẩu cho anh thật đấy à?”
Giang Thừa khẽ cười: “Anh trêu em thôi.
Em mới xuất viện, không được thức đêm, mau ngủ đi.
”
Ôn Giản: “Vâng.
”
—
Giang Thừa ở Nam Thành với Ôn Giản một tuần rồi mới về Tùng Thành.
Anh phải về sở cảnh sát tỉnh báo cáo công tác, cũng phải bàn giao hồ sơ nhân sự và các chứng cứ liên quan tới vụ buôn lậu của Chung Ngọc Minh cho bên viện kiểm sát.
Tập đoàn Hà Kiến là công ty rửa tiền lớn nhất của Chung Ngọc Minh ở Trung Quốc, vậy nên cũng phải lôi ra xét xử.
Hà Kiến Ly, cổ đông trong công ty và các đối tượng khác tham gia vào đường dây này cũng bị bắt.
Sau khi Hà Kiến Ly bị bắt, không ai liên lạc được với Hà Thiệu, điện thoại tắt nguồn, không rep tin nhắn Wechat, cũng không có ở nhà.
Nhưng hai ngày sau, cảnh sát nhận được tài liệu nặc danh về chứng cứ phạm tội của tập đoàn Hà Kiến và một số giao dịch bị ém đi.
Tất cả đều do Hà Thiệu gửi tới, trên thư nặc danh có nét chữ của anh ta.
Giang Thừa nhận ra chữ Hà Thiệu.
Nhưng anh hoàn toàn không có chút tin tức nào của Hà Thiệu cả.
Giang Thừa không phụ trách điều tra xét xử tập đoàn Hà Kiến, cũng không nhúng tay vào việc Hà Kiến Ly bị bắt, nhưng đêm thu lưới đó, thân phận của Giang Thừa và Ôn Giản được sáng tỏ, Hà Kiến lại là công ty rửa tiền buôn lậu ma túy của Chung Ngọc Minh, chắc chắn Hà Thiệu đoán được anh có vai trò gì trong vụ án này.
Ngay từ đầu Giang Thừa cũng không muốn lợi dụng Hà Thiệu, giống như lúc đầu anh cũng không nghĩ sẽ điều tra vòng đi vòng lại sẽ lại về Tùng Thành.
Lúc đầy anh chỉ điều tra những vụ buôn lậu ở Đông Nam Á, không ngờ điều tra sâu thêm lại quay về Tùng Thành, lại còn điều tra được tập đoàn Hà Kiến.
Cũng giống như Lâm Cảnh Dư năm đó, bao đầu ông điều tra vụ án ở nước ngoài, trong thời gian ẩn náu mới về Tùng Thành.
Nếu khi ấy từ bỏ hoặc đổi sang người khác thì mọi thứ đều hóa công cốc, mà nếu không bỏ thì lại càng nguy hiểm hơn.
Giang Thừa cân nhắc rất lâu, cuối cùng anh chọn tiếp tục.
Vất vả lắm mới có chút manh mối về Chung Ngọc Minh, anh không muốn công sức mười năm nay đổ sông đổ bể.
May mà mười năm trước anh và gia đình xích mích ai ai cũng biết, đây là lý do yểm hộ cho anh, nhưng mà vụ án này liên quan tới nhà Hà Thiệu, anh ta không thể tránh khỏi.
May mắn là Hà Thiệu vẫn giống như mười năm trước, vô tâm vô phế dửng dưng không quan tâm tình hình công ty, cũng không dính dáng gì tới hành vi bất hợp pháp.
Nhưng Giang Thừa vẫn rất hổ thẹn.
Hổ thẹn áy náy ghim sâu trong lòng Giang Thừa, mãi không thể dứt ra được.
Anh không đi tìm Hà Thiệu, nếu anh ta không muốn gặp anh thì có tìm cũng vô dụng.
Nhưng Giang Thừa không ngờ Hà Thiệu sẽ chủ động tới tìm mình.
Thứ 2 sau khi tan làm, anh về nhà thì thấy Hà Thiệu ngồi ở ghế đá dài dưới tán cây.
Hà Thiệu thất thần nhìn xa xăm, gương mặt tiều tụy.
So với dáng vẻ sôi nổi nhiệt tình ngày trước, Hà Thiệu trầm mặc hơn nhiều.
Hà Thiệu cũng nhìn thấy Giang Thừa, anh ta đứng dậy.
“Nói chuyện chút đi.
” Hà Thiệu nói, hai người đứng cách nhau một đoạn.
Giang Thừa gật đầu.
Hai người không vào nhà hàng hay tới quán bar mà đi đến công viên gần đó, đi dạo ven hồ.
Hoàng hôn buông xuống, công viên náo nhiệt một hồi rồi lại chìm vào yên tĩnh, khắp nơi là người già dắt thú cưng đi chơi hoặc là mấy đôi yêu nhau đi tản bộ, năm tháng tĩnh lặng tốt đẹp.
“Ngay từ lúc đầu anh lợi dụng em ư?” Hà Thiệu không nhìn Giang Thừa, chỉ bình tĩnh hỏi anh.
Giang Thừa cũng không nhìn anh ta, đáp: “Không phải.
”
Mười năm nay, Hà Thiệu là người bạn duy nhất anh còn giữ liên lạc.
Không phải là tình cảm quá sâu sắc bền chặt mà là Hà Thiệu có thói quen đi tìm anh.
Không ngại cách nhau cả Thái Bình Dương, Hà Thiệu kiên trì tìm mọi cách thức để liên lạc với anh.
Chỉ là Giang Thừa biết mình muốn gì, cũng biết mình phải làm gì.
Con đường anh chọn rất nguy hiểm, không thể có quá nhiều người bên cạnh mình, vì anh không muốn liên lụy tới bọn họ.
Thế nên mấy năm nay, đối với Hà Thiệu, lúc nào anh cũng lạnh nhạt.
Chỉ là Hà Thiệu cũng chẳng quan tâm, mặc kệ anh lạnh nhạt thế nào, hễ lúc nào rảnh lại bay sang tìm anh, có chuyện vui hay buồn cũng kể cho anh nghe.
Giang Thừa cảm kích mười năm nay Hà Thiệu luôn bên mình, cho nên khi phát hiện tập đoàn Hà Kiến là cổ đông tham gia vào con đường phạm tội của Chung Ngọc Minh, anh từng do dự, một bên là tội rửa tiền phi pháp, một bên anh không muốn mất một người bạn như Hà Thiệu, nhưng anh có trọng trách phải gánh vác, anh phải tìm được Ôn Giản, và anh cũng không muốn Hà Thiệu đi vào con đường sai lầm này, thế nên anh quyết định ra tay từ tập đoàn Hà Kiến, từng bước từng bước ép Chung Ngọc Minh phải ra ánh sáng.
Anh không nói với Hà Thiệu nghề nghiệp chân chính của mình.
Đối với người ngoài, anh là giám đốc từng học ngành quản lý tài chính bên Mỹ, lý lịch hoàn hảo làm Hà Thiệu không nghi ngờ gì, mà mấy năm nay Hà Thiệu cũng hay kể tình hình công ty nhà mình, công ty chia năm xẻ bảy, nếu Hà Kiến nghỉ hưu thì sẽ không có ai quản lý được công ty, Hà Thiệu lại không thích tiếp quản sản nghiệp của ba mình, cho nên thỉnh thoảng Hà Thiệu sẽ nhờ Giang Thừa giúp một tay, Giang Thừa thuận nước đẩy thuyền tới làm ở Hà Kiến.
“Lý trí bảo em phải hiểu cho anh, nhưng tình cảm thì…” Hà Thiệu dừng lại, quay sang nhìn Giang Thừa, “Xin lỗi, em không thể làm như chưa từng xảy ra chuyện gì được.
”
Giang Thừa cũng nhìn cậu ta: “Xin lỗi cậu.
”
Hà Thiệu lắc đầu cười khổ, nhìn sang hướng khác rồi lại nhìn Giang Thừa: “Bảo trọng.
”
Giang Thừa không nói gì.
Hà Thiệu xoay người rời đi.
Ánh nắng chiều tà chiếu lên người Hà Thiệu, bóng người dưới đất càng lúc càng kéo dài, Hà Thiệu cũng dần dần đi xa.
Giang Thừa nghiêng đầu, anh chợt nhớ rất nhiều năm trước, rất nhiều buổi hoàng hôn như thế này, thiếu niên cao gầy mặc quần áo bóng rổ, phóng xe đạp phi tới chỗ anh, một tay cầm tay lái, tay kia khoác lên vai Giang Thừa, gọi anh là “Thừa ca.
”
Rốt cuộc cũng không thể quay lại năm tháng ấy được nữa.
Buổi tối, Ôn Giản gọi video cho Giang Thừa, nhận ra tâm trạng của anh không tốt lắm.
“Có chuyện gì à?” Ôn Giản không nhịn được hỏi anh, cô vẫn đang trong thời gian nghỉ phép dưỡng thương, khó có lúc cả nhà ở bên nhau, cô muốn ở bên ba mẹ thêm mấy ngày nữa nên không về Tùng Thành với Giang Thừa.
Giang Thừa trầm mặc một lát, đáp: “Hôm nay anh gặp Hà Thiệu.
”
Ôn Giản im lặng, mơ hồ đoán được nguyên nhân.
“Cậu ấy có ổn không?” Ôn Giản khẽ hỏi.
Giang Thừa gật đầu, “Ừ, vẫn ổn, chỉ là…”
Giang Thừa mím môi, không nói nữa.
Ôn Giản biết anh định nói gì.
“Cậu ấy có vướng mắc cũng là chuyện bình thường thôi, nếu đổi lại là em với anh có khi bọn mình được như cậu ấy đâu.
” Ôn Giản khẽ nói: “Nhưng vấn đề của nhà cậu ấy không phải do anh, mà là ba cậu ấy.
Hà Thiệu không phải là người không hiểu lý lẽ, cậu ấy cần thời gian, anh đừng lo.
”
Giang Thừa gật đầu, mỉm cười với cô: “Anh hiểu mà, em yên tâm đi, anh không sao đâu.
”
Ôn Giản: “Vâng.
”
Nhưng Ôn Giản biết chắc chắn anh có sao.
Tình cảm của anh với Hà Thiệu, nhìn qua thì trông có vẻ lạnh lùng nhạt nhòa nhưng Hà Thiệu là người bạn duy nhất vẫn giữ liên lạc với anh trong mười năm qua, trong lòng Giang Thừa, Hà Thiệu không giống những người khác.
Điều tra ra công ty của ba Hà Thiệu kinh doanh phi pháp là kết quả mà Giang Thừa không muốn thấy nhất, nhưng mà anh không thể không làm tới cùng.
Giữa tình cảm và pháp luật, pháp luật là điểm mấu chốt.
Giang Thừa không thể vì Hà Thiệu mà từ bỏ quá trình điều tra tìm ra chân tướng và kẻ phạm tội.
Mà Giang Thừa điều Hà Kiến cũng là vì không muốn Hà Thiệu sa vào vũng bùn.
Một khi Hà Thiệu tham gia vào đường dây này thì không thể quay đầu lại được nữa.
Ngay từ đầu Hà Kiến Ly dồn hết hy vọng lên người Hà Thiệu, muốn anh ta tiếp quản cơ ngơi của mình, nếu không điều tra tới cùng, sớm muộn gì Hà Thiệu cũng đi vào con đường này.
Giang Thừa kịp thời xuất hiện tránh bi kịch xảy ra.
Sau khi cúp máy, Ôn Giản nhắn tin cho Hà Thiệu, cô gửi một mẩu truyện tranh: Trên mặt đất bằng phẳng có mảnh đất khô cằn trồng cà rốt nho nhỏ, thỏ con chỉ có cà rốt nhỏ là đã thỏa mãn lắm rồi.
Có cánh đồng màu mỡ trồng toàn củ cà rốt to ngay bên cạnh vách đá, thỏ lớn cố gắng hết sức nhổ cà rốt to lên, còn ngoảnh lại vẫy tay với thỏ con, hậm hực bảo thỏ con mau tới giúp mình.
Khoảng cách giữa hai con thỏ quá xa, phía sau tỏ con là vách đá, thỏ con không nhìn thấy vách đá, chỉ thấy thỏ to đang vẫy tay gọi mình mau tới đây, tới khi thỏ con chạy tới sát gần vách đá, có con đại bàng sà xuống tóm lấy thỏ con, đặt thỏ con xuống khu đất bằng phẳng, mà thỏ lớn đang cố gắng nhổ cà rốt thì bị rơi xuống vách đá.
Trong tấm hình chỉ có chữ: Nên và không nên.
Ôn Giản nhắn thêm một đoạn: “Mấy năm nay tôi thường mơ về ngày còn học cấp 3, trước khi sang học kì mới, cô chủ nhiệm dựa vào thành thích thi kì trước để chọn chỗ ngồi, lớp mình mấy chục người, tôi chọn Hứa Nhiễm, mà Giang Thừa lại chọn cậu, cùng ăn ý ngồi chỗ ngồi ban đầu của bọn mình lúc mới quen nhau.
Rõ ràng chẳng ai bàn bạc với ai nhưng đều nhớ ngày tháng lúc đầu đẹp đẽ nhường nào.
Sau đó Hứa Nhiễm gặp chuyện không may, tôi và Giang Thừa cố gắng thuyết phục cậu ấy về trường, chúng tôi chẳng mong 4 người chúng ta sẽ vắng bóng người nào, tôi tin Giang Thừa cũng mong cậu như thế.
Hy vọng chúng ta đều sống tốt.
”
Nhắn xong, Ôn Giản đứng dậy thu dọn hành lý, cô mua vé máy bay bay về Tùng Thành ngay trong đêm.
Gần 12 giờ đêm mới tới nơi.
——————
Giang Thừa rửa mặt xong, anh nằm trên giường nhưng không thấy buồn ngủ, trong đầu đều là khung cảnh lúc mới quen biết Hà Thiệu và cả lúc trông theo bóng lưng anh ta càng lúc càng đi xa.
Từ trước tới nay anh không phải là người hành động theo cảm tính, nhưng có lẽ tình bạn với Hà Thiệu từ thuở thiếu thời tới nay quá thuần túy trong sáng, ít nhiều làm anh có chút hoài niệm.
Ngoài cửa có tiếng Khâu Mộng Kỳ: “Giang Thừa, con vẫn chưa ngủ à?”
Giang Thừa tắt đèn: “Con chuẩn bị ngủ đây ạ.
”
Ôn Giản không ở Tùng Thành, anh cũng không phải làm ở Hà Kiến nữa, từ lúc bay về từ Nam Thành, anh chuyển về nhà sống.
Gia đình anh vẫn sống ở ngôi nhà trước đây, vẫn giữ cách trang trí từ mười năm trước.
Mười năm nay Giang Thừa chưa từng về phòng mình, ngoài lý do công việc sợ liên lụy tới người nhà ra thì lý do khác là vì căn nhà này có quá nhiều kỉ niệm liên quan tới Ôn Giản.
Căn nhà năm đó mẹ con cô thuê vẫn còn đó.
Mỗi lần nhìn thấy nó, Giang Thừa lại nhớ hôm thi đại học, dây cảnh báo màu vàng bị gió mưa vùi dập, cũng sẽ nhớ rất nhiều đêm anh đi qua nhà cô, qua khung cửa sổ, anh thấy cô lẳng lặng làm bài tập.
Sau đó anh không về đây nữa, không thấy sẽ không đau lòng.
Bỗng nhiên điện thoại để ở mép giường đổ chuông.
Anh cầm điện thoại nhìn thấy hai chữ ‘Giản Giản’ trên màn hình, bỗng nhiên tâm trạng cũng vui hơn hẳn.
Anh nhấc máy, giọng nói dịu dàng của Ôn Giản truyền tới: “Anh ngủ chưa?”
Giang Thừa mỉm cười: “Anh chuẩn bị ngủ.
Sao giờ em vẫn chưa ngủ?”
“Vì em nhớ anh mà.
” Cô không hay nói mấy câu thân mật với anh, giọng điệu xấu hổ ngại ngùng lại xen lẫn chút nũng nịu.
Giang Thừa vô thức đè giọng xuống: “Hay mai em về nhé?”
Ôn Giản: “Chuyện này…”
Giang Thừa: “Không nỡ à?”
“Cũng không phải…” Ôn Giản đổi đề tài, “Ờm… mọi người ngủ hết rồi à?”
Giang Thừa: “Ừ, cả nhà đi ngủ rồi.
”
“Thế à…” Giọng cô rầu rĩ.
Giang Thừa: “Em sao thế?”
“Ờm…” Người ở đầu dây bên kia vẫn ủ rũ không vui.
Đúng lúc ấy, ngoài cửa sổ có tiếng gõ khe khẽ.
Giang Thừa hoang mang nhíu mày, anh ngồi dậy, đi tới cửa sổ, mở cửa ra, thoáng thấy Ôn Giản đứng bên ngoài, một tay cầm điện thoại, cô ngẩng đầu, ánh mắt ngại ngùng nhìn anh.
“Em định ấn chuông cửa nhưng lại sợ đánh thức mọi người.
”
Giang Thừa hoảng hốt, anh chợt nhớ nhiều năm trước hôm sinh nhật Ôn Giản, anh mở cửa sổ ra, cô cũng đứng ở dây, đôi mắt tròn xoe nhút nhát nhìn anh, hỏi cô có thể vào phòng anh một lát hay không.
Ôn Giản thấy anh sững sờ, tưởng mình dọa anh một trận, lo lắng gọi: “Giang Thừa?”
Giang Thừa nhìn Ôn Giản, giơ tay về phía cô.
Ôn Giản do dự: “Em lại vào à?”
Cô cũng không quên năm đó cô và Giang Thừa làm mẹ Giang hiểu lầm lớn thế nào.
Cô và Giang Thừa như bị bắt gian, mẹ Giang gọi hai người ra phòng khách, nhìn cô và anh từ đầu xuống chân, từ chân lên đầu, ánh mắt nghiền ngẫm nghĩ xem hai người có làm ra chuyện quá giới hạn hay không.
Thấy Giang Thừa chìa tay ra trước mặt mình, cô lại do dự, cuối cùng vẫn đặt tay mình vào lòng bàn tay anh.
Giang Thừa nắm chặt tay cô, kéo cô lên bệ cửa sổ.
Ôn Giản nhảy từ cửa sổ xuống, Giang Thừa giang tay ôm cô, tay kia kéo rèm cửa lại rồi cúi đầu hôn cô.
Nụ hôn vừa vội vàng vừa mạnh mẽ.
Ôn Giản cảm nhận rõ ràng cảm xúc mãnh liệt trong động tác của Giang Thừa, cô ôm anh thật chặt, đáp lại nụ hôn của anh.
“Sao tự dưng em lại tới đây?” Giang Thừa hỏi, giọng nói khàn khàn quyến rũ.
Ôn Giản thấp giọng đáp: “Em muốn ở bên anh.
”
Dứt lời, cô kéo Giang Thừa khom lưng xuống, chủ động hôn anh.
Cô chủ động làm Giang Thừa hoàn toàn mất khống chế, đoạt lại quyền chủ động từ Ôn Giản, vừa hôn vừa cởi quần áo trên người cô ra.
Ôn Giản cũng nhiệt tình đáp lại anh.
Giang Thừa kéo cô nằm xuống giường, quần áo hỗn độn vứt trên ghế và cuối đuôi giường.
Trên tủ đầu giường có đèn ngủ, không biết ai vô tình đụng phải, chiếc đèn ngủ rơi xuống đất, tiếng động lớn làm người ở phòng bên cạnh thức giấc.
Khâu Mộng Kỳ vội vàng chạy qua: “Giang Thừa, có chuyện gì thế?”
Bà vừa nói vừa mở cửa ra.
Không khí bỗng chốc đóng băng.
Giang Thừa phản xạ nhanh, anh kéo chăn che người Ôn Giản lại.
Khâu Mộng Kỳ sững sờ nhìn sàn nhà hỗn độn, quần áo vương vãi gần đó, rồi lại ngẩng đầu nhìn nửa thân trên trần trụi của Giang Thừa, vô tình va phải ánh mắt hoảng hốt của Ôn Giản, cô thở hổn hển thò đầu ra ngoài chăn.
Khâu Mộng Kỳ: “…”
Ôn Giản: “…”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook