Chạy Trốn (Đào Chi Yêu Yêu)
-
Quyển 1 - Chương 18
Nam Cung Cẩu Thặng và Kiều Du trần truồng bị trói tay với chân ngồi ở hàng ghế sau, Nhan Đại Trùng cầm súng ngồi bên cạnh, lão Thất lái xe, lão Bát thì ngồi ghế trước.
Trong quá trình xe xóc nảy, thi thoảng tứ chi Cẩu Thặng và Kiều Du đụng vào nhau, Cẩu Thặng ảo não nghĩ: Da trơn nhẵn, giữ gìn tốt ghê, tiếc là giờ không phải lúc!
Bởi Kiều Du hoảng sợ quá lâu, dần dần tê dại tới chết lặng, anh liếc mắt nhìn sang Cẩu Thặng ở bên cạnh, Cẩu Thặng hơi nghiêng người ngăn cản đường nhìn của Đại Trùng, dùng khẩu hình nói: Kế, hoãn, binh…
“Aii u!!”
Gáy gã bị báng súng đập một cái rất mạnh, Nhan Đại Trùng hung tợn quát: “Tử tế vào!”
Đám Lý Yêu Yêu đứng đực ở hoang mạc, chẳng biết nên làm gì mới phải. Tô Di nói: “Hay là chúng ta báo cảnh sát đi?”
Lý Yêu Yêu là người đầu tiên lắc đầu: “Không được! Chính chúng ta cũng đã trộm mộ, sao báo cảnh sát được! Không nói tới nếu báo cảnh sát biết, tiền đồ của anh và Tiểu Kiều bị hủy, mà sư phụ ghét nhất là lũ cảnh sát, có chết cũng không chịu để cảnh sát cứu. Hồi còn bé sư phụ từng nói, bất kể sư phụ xảy ra chuyện gì thì cũng tuyệt đối không được tìm cảnh sát!”
Dư Ngư và Xa Xà cũng tỏ ý không thể báo cảnh sát.
Tô Di thở dài, nói: “Hay là ta quay về huyện Diêm Trì đã, ở đây mãi cũng không phải cách hay. Nhỡ có người đi qua thấy đạo động này, giải thích sao cho nổi.”
Lý Yêu Yêu ôm lấy Tứ Ngưu, nghiêm túc nhìn nó hỏi: “Mày đi tìm tung tích sư phụ có được không?”
Tứ Ngưu kêu ‘gù gù’ hai tiếng. cũng không biết là nó có nghe hiểu hay không.
Cho Tứ Ngưu cất cánh xong, mọi người thu dọn đồ bị đám Nhan Đại Trùng bỏ lại, cưỡi mô tô quay về huyện Diêm Trì.
Buổi tối, bởi đám Nhan Đại Trùng đang bị phát lệnh truy nã, để phòng ngừa, bọn chúng dẫn theo Nam Cung Cẩu Thặng và Kiều Du qua đêm ngoài sa mạc.
Bởi đầu Nam Cung Cẩu Thặng bê bết máu rất kinh khủng, Nhan Đại Trùng tạm thời nới lỏng tay gã cho gã rửa một cái, lại ném hai bộ quần áo cho gã và Kiều Du.
Nhân lúc bọn thổ phỉ ngồi một bên kiểm kê thu hoạch, cuối cùng Nam Cung Cẩu Thặng cũng có cơ hội giao lưu ngắn ngủi với Kiều Du.
Nam Cung Cẩu Thặng nhỏ giọng áy náy.
Kiều Du hiểu gã áy náy vì đã kéo mình vào chuyện này, cười khổ lắc đầu. Một lát sau, anh nhỏ giọng lẩm bẩm, dường như đang nói thầm nói: “Dù sao thì.. cũng không có ai lo lắng cho tôi..”
Nam Cung Cẩu Thặng nhanh nhẹn tỉnh táo, dịch tới bên cạnh anh, thấy đám Nhan Đại Trùng đang sáng mắt xem bảo vật, tạm thời sẽ không để ý đến bọn họ, vì vậy gan dạ hỏi: “Cha mẹ cậu đâu?”
Kiều Du cô đơn nói: “Họ ly hôn năm tôi lên tám, mỗi người một ngả, không ai quan tâm đến tôi. Tôi được bà nội nuôi, lên mười lăm tuổi thì bà nội qua đời, mấy năm này.. tôi đều sống một mình. Học phí lấy từ học bổng với tiền làm thêm.”
Nam Cung Cẩu Thặng cười khan hai tiếng, nói nếu không để tôi nhận cậu làm con nuôi luôn đi.
Kiều Du ngạc nhiên nhìn gã: “Sao? Cái.. cái…”
Mặt Nam Cung Cẩu Thặng vẫn còn sưng, mí mắt sưng đến không mở ra được, nhưng vẫn cười đến rạng rỡ, hoàn toàn không có cảm giác đang rơi vào hoàn cảnh khó khăn: “Ây dà, tôi nói vậy thôi, cậu đừng đồng ý, không tâm tư tôi theo gió bay mất!”
Kiều Du ngẩn ngơ: “Tâm, tâm tư gì?”
Nam Cung Cẩu Thặng cười không đáp, chốc lát sau bi bô hát tuồng Côn Sơn, hát khúc “Đình mẫu đơn” đoạn vào đình mẫu đơn trong vườn nghỉ chân, chợp mắt thiếp đi gặp mộng.
Gã càng hát càng to, chốc lát giọng lạc đi. Giọng nam trung niên lại khiến khúc này có vẻ phong tình.
Đám Nhan Đại Trùng nhìn gã, cười rộ lên, cũng không ai ngăn cản.
Cùng lúc này, nhóm Lý Yêu Yêu quay về khách sạn họ ở một ngày trước.
Mọi người không nghĩ ra cách gì có thể cứu giúp, Dư Ngư và Xa Xà đành phải xuống lầu mua đồ ăn, trong phòng chỉ còn lại hai người Lý Yêu Yêu và Tô Di.
Lý Yêu Yêu phiền não đi tới đi lui trong phòng, Tô Di từ phía sau tiến lên ôm lưng hắn: “Được rồi, bình tĩnh một chút đi, sư phụ cậu lợi hại như vậy, chắc chắn có cách chạy trốn.”
Lý Yêu Yêu cau mày không nói lời nào.
Tô Di xoay người hắn đối mặt với mình, kéo tay hắn xuống, hôn lên môi và sống mũi hắn: “Nếu bọn chúng muốn giết sư phụ và Tiểu Kiều thì đã giết từ lâu rồi. Bọn chúng mang sư phụ và Tiểu Kiều đi, chứng tỏ không muốn giết người. Cậu đừng tự dọa chính mình nữa.”
Lý Yêu Yêu ôm anh, buồn bực nói: “Thì rõ là như vậy! Cái đám ranh kia căn bản không phải đối thủ của sư phụ tôi!”
Tô Di cười cười nói: “Đúng vậy, chắc chắn sư phụ đang đùa giỡn với bọn chúng. Đừng lo lắng, lát nữa sư huynh mua đồ ăn về, cậu ăn nhiều một chút.”
Lý Yêu Yêu giơ tay lên nhìn đồng hồ đeo tay, phát hiện đã tám giờ, đã qua giờ cơm tối lâu rồi. Hắn không khỏi cả kinh: “Anh không đau dạ dày sao?”
Tô Di lắc đầu: “Lần trước uống thuốc sư phụ cho xong, tôi không bị xuất huyết dạ dày nữa, hình như dạ dày cũng không còn đau.”
Lý Yêu Yêu bĩu môi: “Thì đó! Thuốc cổ truyền đó, sư nương thứ chín mươi sáu cũng bị bệnh xuất huyết dạ dày, uống thuốc này liền khỏe.”
Tô Di không khỏi líu lưỡi: “Chín, chín mươi sáu? Sao nhiều vậy?”
Lý Yêu Yêu nói: “Kiều Du là một trăm lẻ bảy rồi!”
Tô Di cười gượng mấy tiếng, thầm chia buồn với anh Tiểu Kiều.
Anh sợ Lý Yêu Yêu vẫn còn muộn phiền vì Cẩu Thặng và Kiều Du, thế nên đổi đề tài hỏi: “Cái thuốc kia.. uống vào không được nhìn thật sao?”
Lý Yêu Yêu liếc xéo anh: “Đương nhiên là thật rồi, tôi lừa anh làm gì.” Nói đến đây hắn dừng lại, hiểu ra suy nghĩ trong lòng Tô Di, chột dạ nói: “Mà.. cái kia.. sau này tôi không bỏ anh lại nữa đâu, đừng suy nghĩ lung tung!”
Tô Di mím môi cười nhạt, thành kính mà ôm chặt lấy người yêu của mình: “Yêu Yêu.. nếu một ngày cậu thật sự không chịu được tôi nữa, đừng không nói tiếng nào mà rời đi, tốt xấu gì cũng hãy nói cho tôi biết một tiếng…”
Lý Yêu Yêu không biết, lúc đó Tô Di ở trong viện đột nhiên không thấy Lý Yêu Yêu, anh đã nghĩ tới gần hết những tình huống xấu nhất: Lý Yêu Yêu bị tai nạn xe, Lý Yêu Yêu bị người ta bắt cóc, Lý Yêu Yêu bị cuốn vào chuyện nguy hiểm gì đó.. Thậm chí ngay cả những tình tiết cẩu huyết chỉ có trong phim truyền hình anh cũng đã nghĩ tới, cho tới khi anh xác định được Lý Yêu Yêu tự vứt bỏ anh rời đi, anh lại thở phào nhẹ nhõm.
Nỗi sợ hãi lớn nhất thật ra đều xuất phát từ những việc mình không biết, có đôi khi con người ta có thể chịu đựng được tai nạn lớn, nhưng lại bị suy đoán của chính mình nghiền nát.
Lý Yêu Yêu: “Được rồi được rồi, tôi sẽ không bỏ anh lại đâu mà. Lo xong việc của sư phụ rồi, chúng ta thảo luận cho tốt, tôi không chạy đi là được!”
Nửa đêm, Nhan Đại Trùng trói chéo tay Nam Cung Cẩu Thặng và Kiều Du, lấy một sợi dây khác buộc vào tay mình, ngủ ngay dưới một gốc cây trong sa mạc.
Đợi tiếng ngáy của Nhan Đại Trùng vang lên, trong lòng Kiều Du vừa căng thẳng lại vừa kích động, thi thoảng anh lại liếc mắt sang nhìn Nam Cung Cẩu Thặng, đợi gã hành động.
Ai ngờ Nam Cung Cẩu Thặng chỉ điều chỉnh tư thế cho thoải mái, nhẹ giọng nói, Tiểu Kiều à, sa mạc lạnh lắm, cậu dựa vào gần vào.
Kiều Du nhìn gã chẳng có chút lo âu buồn phiền nào, trong lòng như được thứ gì đó cổ vũ, lòng đang bị sương mù che phủ quang hơn một chút, dịch cơ thể bị trói như bánh chưng tới gần Nam Cung Cẩu Thặng.
Nam Cung Cẩu Thặng ghé gần tới anh, bờ môi ấm áp chạm vào vành tai lạnh tới cứng ngắc của Kiều Du, Kiều Du không khỏi run lên.
Gã nói, đừng sợ, tôi có cách rồi.
Có cách gì gã không nói, Kiều Du cần làm gì, gã cũng không nói. Nhưng chỉ một câu nói đơn giản vậy thôi, Kiều Du như được uống thuốc an thần, trái tim treo cao hạ xuống được một chút.
Sáng hôm sau, Cẩu Thặng và Kiều Du lạnh cóng đến tê dại bị đám Nhan Đại Trùng quăng vào trong xe, xe xuất phát về phía Đôn Hoàng.
Dọc đường đi lão Bát lái xe, từ đầu tới cuối Nhan Đại Trùng đều dí súng vào lưng bọn họ, qua vài trạm thu phí, Kiều Du mong nhân viên thu phí có thể nhìn ra được, nhưng mãi tới khi xe lái tới Đôn Hoàng cũng không phát sinh chuyện gì. Lúc kiểm tra lái xe có say rượu không, lão Bát căng thẳng suýt chút nữa để lộ sơ hở, cũng may là có Nam Cung Cẩu Thặng nhanh chí giúp họ thoát an toàn.
Cũng nhờ vậy mà thái độ của Nhan Đại Trùng với Cẩu Thặng và Kiều Du hòa hoãn hơn nhiều.
Nhan Đại Trùng ném cho Nam Cung Cẩu Thặng một cuộn lụa mỏng màu vàng: “Trên đó viết gì?”
Đó là một cuộn chữ Tây Hạ, Nam Cung Cẩu Thặng nhận lấy, thành thật nói: “Trên đó viết: Sau khi hậu Ngụy bị diệt, tộc Tiên Bi lui đến cao nguyên Thanh Tạng mà định cư. Tới triều Đường, những người này bị dân tộc Thổ Phiên đuổi đi, hoàng đế triều Đường cho phép họ dời tộc, điểm dừng chân cuối cùng là ở cao nguyên Hoàng Thổ ở phía Bắc Thiểm Tây..” Gã dừng lại một chút, không đọc đoạn sau nữa, một lát sau mỉm cười, “Nói chung là tộc Đảng Hạng Tây Hạ là đời sau của Bắc Ngụy. Cái này lấy ở hang đá sao?”
Kiều Du ngạc nhiên nhìn gã, nghi hoặc trong lòng lớn dần. Gã biết chữ Tây Hạ sao? Vậy sao lúc trước còn nhờ mình chỉ dạy, lẽ nào đều là giả sao? Sao lại thế?
Nhan Đại Trùng gật đầu, lấy một điếu thuốc ra châm lửa: “Đáng giá không?”
Nam Cung Cẩu Thặng lắc đầu: “Có thể điền vào những chỗ trống trong lịch sử, nhưng bán lấy tiền e không được.” Gã cúi đầu, lại hỏi: “Những văn liệu lịch sử trong hang đá đâu hết rồi?”
Nhan Đại Trùng cười đầy thô tục: “Lần trước mày nói là kinh Phật, tao cho đốt cháy toàn bộ rồi, có cuộn này ở trên cùng, tao nghĩ có lẽ nó khác với mấy cái kia.”
“Đốt?!” Cả Nam Cung Cẩu Thặng và Kiều Du đồng thời sững lại, suýt chút nữa ngất đi.
Xe lái tới phía Bắc Đôn Hoàng rồi dừng chân ở một hoang mạc. Từ nơi này đi về phía nam thêm mấy cây số là bãi Cổ Đổng, là một di chỉ gần Ngọc Môn Quan. Ở đây hẳn sẽ có mộ táng cổ, lần này Nhan Đại Trùng không nghi ngờ chút nào.
Nam Cung Cẩu Thặng và Kiều Du được cởi trói, Nhan Đại Trùng cầm súng trong tay, không còn một mực chĩa súng về phía bọn họ nữa. Hỏi: “Mộ táng ở đâu?”
Nam Cung Cẩu Thặng đẩy đẩy Kiều Du: “Con trai, mau tìm mộ đi.”
Kiều Du sửng sốt một chút, hiểu ra Nam Cung Cẩu Thặng làm vậy vì lời nói dối trước đó, nhưng anh không có kinh nghiệm phong thủy, vì vậy nhắm mắt lẩm bẩm một hồi, sau đó luống cuống mở mắt ra chỉ tay: “Ở đó…” Cánh tay còn chưa duỗi thẳng, bị Nam Cung Cẩu Thặng làm như vô tình đẩy một chút, cánh tay bị lệch, chỉ về một hướng khác.
Nam Cung Cẩu Thặng nói lại: “Con trai tôi bảo mộ huyệt ở đằng kia!” Trong lòng thầm mắng: Diễn gì mà tệ thế, đây mà là phong thủy hả, đây là trò của vu thuật mà! Đồng chí này làm nghiên cứu khoa học mà sao không đáng tin đến mức này cơ chứ!
Đám Nhan Đại Trùng cầm xẻng Lạc Dương đi về phía anh chỉ, lúc lấy xẻng ra, quả nhiên có lớp đất xốp lấp lại.
Đồng chí Cẩu Thặng chân chó nịnh hót hiến kế: “Trên xe tôi còn chút thuốc nổ, chỗ này không dễ đào đất, dùng thuốc nổ luôn đi?”
Nhan Đại Trùng nhìn gã nửa ngày, giữ lấy Tiểu Kiều ý bảo Nam Cung Cẩu Thặng đi lấy thuốc.
Chốc lát sau, Nam Cung Cẩu Thặng cầm bọc thuốc nổ quay về, ngồi xổm xuống đất nghiên cứu xem nên nổ thế nào thì tốt, lão Thất lại quay trở lại xe tìm dụng cụ khác.
Nam Cung Cẩu Thặng vần qua vần lại bọc thuốc nổ, đột nhiên nghe thấy lão Thất nhớn nhác quát: “Đại ca, hai thằng ranh kia bày trò!” Hắn chỉ vào cửa xe, “Bọn ranh kia bày mưu dẫn điều tử!”
Mặt Kiều Du nháy mắt trở nên trắng bệch! Trước đó nhân lúc mấy tên thổ phỉ kia không chú ý, anh cắn ngón tay vươn ra ngoài cửa sổ, dùng máu viết lên cửa xe chữ SOS, tiếc là vết máu của anh quá nhạt, xe chạy cả ngày cũng không ai phát hiện ra lời kêu cứu này.
Mặt Nhan Đại Trùng tối sầm, nổi giận mắng: “Mẹ nó!” Gã giơ súng lên bắn về phía Kiều Du mà không đợi giải thích gì.
“Pằng!”
Sự việc quá bất ngờ, bất ngờ đến mức Kiều Du còn chẳng kịp sợ, chỉ nghe thấy một tiếng nổ thật lớn, nháy mắt tim như ngừng đập, màng nhĩ như bị phá rách.
Trong cảnh nghìn cân treo sợi tóc, anh thấy một bóng đen nhào về phía mình, vì anh mà đỡ một phát súng này.
Nam Cung Cẩu Thặng kêu lên một tiếng đau đớn, bị trúng đạn lui về phía sau mấy bước, ném bọc thuốc nổ không biết đã châm ngòi từ khi nào về phía Nhan Đại Trùng.
Nhan Đại Trùng quá sợ hãi, bắn vài phát súng trong cảnh hỗn loạn, đạn bay sượt qua da đầu Kiều Du, khiến chân anh mềm nhũn như muốn ngã xuống.
Ba gã thổ phỉ theo bản năng ôm đầu chạy ra xa.
“Ầm!” Thuốc nổ tung tạo ra tiếng động lớn, Kiều Du đang trố mắt đứng nhìn chỉ cảm thấy có đôi bàn tay ấm áp kéo lấy anh, hai người chạy bạt mạng về phía xa.
Uy lực của thuốc nổ cũng không lớn, chỉ có thể khiến bụi bay mù trên sa mạc tạm thời ngăn cản tầm nhìn của Nhan Đại Trùng.
Đợi bụi mù tản đi, Nam Cung Cẩu Thặng và Kiều Du đã chạy mất dấu.
Trong quá trình xe xóc nảy, thi thoảng tứ chi Cẩu Thặng và Kiều Du đụng vào nhau, Cẩu Thặng ảo não nghĩ: Da trơn nhẵn, giữ gìn tốt ghê, tiếc là giờ không phải lúc!
Bởi Kiều Du hoảng sợ quá lâu, dần dần tê dại tới chết lặng, anh liếc mắt nhìn sang Cẩu Thặng ở bên cạnh, Cẩu Thặng hơi nghiêng người ngăn cản đường nhìn của Đại Trùng, dùng khẩu hình nói: Kế, hoãn, binh…
“Aii u!!”
Gáy gã bị báng súng đập một cái rất mạnh, Nhan Đại Trùng hung tợn quát: “Tử tế vào!”
Đám Lý Yêu Yêu đứng đực ở hoang mạc, chẳng biết nên làm gì mới phải. Tô Di nói: “Hay là chúng ta báo cảnh sát đi?”
Lý Yêu Yêu là người đầu tiên lắc đầu: “Không được! Chính chúng ta cũng đã trộm mộ, sao báo cảnh sát được! Không nói tới nếu báo cảnh sát biết, tiền đồ của anh và Tiểu Kiều bị hủy, mà sư phụ ghét nhất là lũ cảnh sát, có chết cũng không chịu để cảnh sát cứu. Hồi còn bé sư phụ từng nói, bất kể sư phụ xảy ra chuyện gì thì cũng tuyệt đối không được tìm cảnh sát!”
Dư Ngư và Xa Xà cũng tỏ ý không thể báo cảnh sát.
Tô Di thở dài, nói: “Hay là ta quay về huyện Diêm Trì đã, ở đây mãi cũng không phải cách hay. Nhỡ có người đi qua thấy đạo động này, giải thích sao cho nổi.”
Lý Yêu Yêu ôm lấy Tứ Ngưu, nghiêm túc nhìn nó hỏi: “Mày đi tìm tung tích sư phụ có được không?”
Tứ Ngưu kêu ‘gù gù’ hai tiếng. cũng không biết là nó có nghe hiểu hay không.
Cho Tứ Ngưu cất cánh xong, mọi người thu dọn đồ bị đám Nhan Đại Trùng bỏ lại, cưỡi mô tô quay về huyện Diêm Trì.
Buổi tối, bởi đám Nhan Đại Trùng đang bị phát lệnh truy nã, để phòng ngừa, bọn chúng dẫn theo Nam Cung Cẩu Thặng và Kiều Du qua đêm ngoài sa mạc.
Bởi đầu Nam Cung Cẩu Thặng bê bết máu rất kinh khủng, Nhan Đại Trùng tạm thời nới lỏng tay gã cho gã rửa một cái, lại ném hai bộ quần áo cho gã và Kiều Du.
Nhân lúc bọn thổ phỉ ngồi một bên kiểm kê thu hoạch, cuối cùng Nam Cung Cẩu Thặng cũng có cơ hội giao lưu ngắn ngủi với Kiều Du.
Nam Cung Cẩu Thặng nhỏ giọng áy náy.
Kiều Du hiểu gã áy náy vì đã kéo mình vào chuyện này, cười khổ lắc đầu. Một lát sau, anh nhỏ giọng lẩm bẩm, dường như đang nói thầm nói: “Dù sao thì.. cũng không có ai lo lắng cho tôi..”
Nam Cung Cẩu Thặng nhanh nhẹn tỉnh táo, dịch tới bên cạnh anh, thấy đám Nhan Đại Trùng đang sáng mắt xem bảo vật, tạm thời sẽ không để ý đến bọn họ, vì vậy gan dạ hỏi: “Cha mẹ cậu đâu?”
Kiều Du cô đơn nói: “Họ ly hôn năm tôi lên tám, mỗi người một ngả, không ai quan tâm đến tôi. Tôi được bà nội nuôi, lên mười lăm tuổi thì bà nội qua đời, mấy năm này.. tôi đều sống một mình. Học phí lấy từ học bổng với tiền làm thêm.”
Nam Cung Cẩu Thặng cười khan hai tiếng, nói nếu không để tôi nhận cậu làm con nuôi luôn đi.
Kiều Du ngạc nhiên nhìn gã: “Sao? Cái.. cái…”
Mặt Nam Cung Cẩu Thặng vẫn còn sưng, mí mắt sưng đến không mở ra được, nhưng vẫn cười đến rạng rỡ, hoàn toàn không có cảm giác đang rơi vào hoàn cảnh khó khăn: “Ây dà, tôi nói vậy thôi, cậu đừng đồng ý, không tâm tư tôi theo gió bay mất!”
Kiều Du ngẩn ngơ: “Tâm, tâm tư gì?”
Nam Cung Cẩu Thặng cười không đáp, chốc lát sau bi bô hát tuồng Côn Sơn, hát khúc “Đình mẫu đơn” đoạn vào đình mẫu đơn trong vườn nghỉ chân, chợp mắt thiếp đi gặp mộng.
Gã càng hát càng to, chốc lát giọng lạc đi. Giọng nam trung niên lại khiến khúc này có vẻ phong tình.
Đám Nhan Đại Trùng nhìn gã, cười rộ lên, cũng không ai ngăn cản.
Cùng lúc này, nhóm Lý Yêu Yêu quay về khách sạn họ ở một ngày trước.
Mọi người không nghĩ ra cách gì có thể cứu giúp, Dư Ngư và Xa Xà đành phải xuống lầu mua đồ ăn, trong phòng chỉ còn lại hai người Lý Yêu Yêu và Tô Di.
Lý Yêu Yêu phiền não đi tới đi lui trong phòng, Tô Di từ phía sau tiến lên ôm lưng hắn: “Được rồi, bình tĩnh một chút đi, sư phụ cậu lợi hại như vậy, chắc chắn có cách chạy trốn.”
Lý Yêu Yêu cau mày không nói lời nào.
Tô Di xoay người hắn đối mặt với mình, kéo tay hắn xuống, hôn lên môi và sống mũi hắn: “Nếu bọn chúng muốn giết sư phụ và Tiểu Kiều thì đã giết từ lâu rồi. Bọn chúng mang sư phụ và Tiểu Kiều đi, chứng tỏ không muốn giết người. Cậu đừng tự dọa chính mình nữa.”
Lý Yêu Yêu ôm anh, buồn bực nói: “Thì rõ là như vậy! Cái đám ranh kia căn bản không phải đối thủ của sư phụ tôi!”
Tô Di cười cười nói: “Đúng vậy, chắc chắn sư phụ đang đùa giỡn với bọn chúng. Đừng lo lắng, lát nữa sư huynh mua đồ ăn về, cậu ăn nhiều một chút.”
Lý Yêu Yêu giơ tay lên nhìn đồng hồ đeo tay, phát hiện đã tám giờ, đã qua giờ cơm tối lâu rồi. Hắn không khỏi cả kinh: “Anh không đau dạ dày sao?”
Tô Di lắc đầu: “Lần trước uống thuốc sư phụ cho xong, tôi không bị xuất huyết dạ dày nữa, hình như dạ dày cũng không còn đau.”
Lý Yêu Yêu bĩu môi: “Thì đó! Thuốc cổ truyền đó, sư nương thứ chín mươi sáu cũng bị bệnh xuất huyết dạ dày, uống thuốc này liền khỏe.”
Tô Di không khỏi líu lưỡi: “Chín, chín mươi sáu? Sao nhiều vậy?”
Lý Yêu Yêu nói: “Kiều Du là một trăm lẻ bảy rồi!”
Tô Di cười gượng mấy tiếng, thầm chia buồn với anh Tiểu Kiều.
Anh sợ Lý Yêu Yêu vẫn còn muộn phiền vì Cẩu Thặng và Kiều Du, thế nên đổi đề tài hỏi: “Cái thuốc kia.. uống vào không được nhìn thật sao?”
Lý Yêu Yêu liếc xéo anh: “Đương nhiên là thật rồi, tôi lừa anh làm gì.” Nói đến đây hắn dừng lại, hiểu ra suy nghĩ trong lòng Tô Di, chột dạ nói: “Mà.. cái kia.. sau này tôi không bỏ anh lại nữa đâu, đừng suy nghĩ lung tung!”
Tô Di mím môi cười nhạt, thành kính mà ôm chặt lấy người yêu của mình: “Yêu Yêu.. nếu một ngày cậu thật sự không chịu được tôi nữa, đừng không nói tiếng nào mà rời đi, tốt xấu gì cũng hãy nói cho tôi biết một tiếng…”
Lý Yêu Yêu không biết, lúc đó Tô Di ở trong viện đột nhiên không thấy Lý Yêu Yêu, anh đã nghĩ tới gần hết những tình huống xấu nhất: Lý Yêu Yêu bị tai nạn xe, Lý Yêu Yêu bị người ta bắt cóc, Lý Yêu Yêu bị cuốn vào chuyện nguy hiểm gì đó.. Thậm chí ngay cả những tình tiết cẩu huyết chỉ có trong phim truyền hình anh cũng đã nghĩ tới, cho tới khi anh xác định được Lý Yêu Yêu tự vứt bỏ anh rời đi, anh lại thở phào nhẹ nhõm.
Nỗi sợ hãi lớn nhất thật ra đều xuất phát từ những việc mình không biết, có đôi khi con người ta có thể chịu đựng được tai nạn lớn, nhưng lại bị suy đoán của chính mình nghiền nát.
Lý Yêu Yêu: “Được rồi được rồi, tôi sẽ không bỏ anh lại đâu mà. Lo xong việc của sư phụ rồi, chúng ta thảo luận cho tốt, tôi không chạy đi là được!”
Nửa đêm, Nhan Đại Trùng trói chéo tay Nam Cung Cẩu Thặng và Kiều Du, lấy một sợi dây khác buộc vào tay mình, ngủ ngay dưới một gốc cây trong sa mạc.
Đợi tiếng ngáy của Nhan Đại Trùng vang lên, trong lòng Kiều Du vừa căng thẳng lại vừa kích động, thi thoảng anh lại liếc mắt sang nhìn Nam Cung Cẩu Thặng, đợi gã hành động.
Ai ngờ Nam Cung Cẩu Thặng chỉ điều chỉnh tư thế cho thoải mái, nhẹ giọng nói, Tiểu Kiều à, sa mạc lạnh lắm, cậu dựa vào gần vào.
Kiều Du nhìn gã chẳng có chút lo âu buồn phiền nào, trong lòng như được thứ gì đó cổ vũ, lòng đang bị sương mù che phủ quang hơn một chút, dịch cơ thể bị trói như bánh chưng tới gần Nam Cung Cẩu Thặng.
Nam Cung Cẩu Thặng ghé gần tới anh, bờ môi ấm áp chạm vào vành tai lạnh tới cứng ngắc của Kiều Du, Kiều Du không khỏi run lên.
Gã nói, đừng sợ, tôi có cách rồi.
Có cách gì gã không nói, Kiều Du cần làm gì, gã cũng không nói. Nhưng chỉ một câu nói đơn giản vậy thôi, Kiều Du như được uống thuốc an thần, trái tim treo cao hạ xuống được một chút.
Sáng hôm sau, Cẩu Thặng và Kiều Du lạnh cóng đến tê dại bị đám Nhan Đại Trùng quăng vào trong xe, xe xuất phát về phía Đôn Hoàng.
Dọc đường đi lão Bát lái xe, từ đầu tới cuối Nhan Đại Trùng đều dí súng vào lưng bọn họ, qua vài trạm thu phí, Kiều Du mong nhân viên thu phí có thể nhìn ra được, nhưng mãi tới khi xe lái tới Đôn Hoàng cũng không phát sinh chuyện gì. Lúc kiểm tra lái xe có say rượu không, lão Bát căng thẳng suýt chút nữa để lộ sơ hở, cũng may là có Nam Cung Cẩu Thặng nhanh chí giúp họ thoát an toàn.
Cũng nhờ vậy mà thái độ của Nhan Đại Trùng với Cẩu Thặng và Kiều Du hòa hoãn hơn nhiều.
Nhan Đại Trùng ném cho Nam Cung Cẩu Thặng một cuộn lụa mỏng màu vàng: “Trên đó viết gì?”
Đó là một cuộn chữ Tây Hạ, Nam Cung Cẩu Thặng nhận lấy, thành thật nói: “Trên đó viết: Sau khi hậu Ngụy bị diệt, tộc Tiên Bi lui đến cao nguyên Thanh Tạng mà định cư. Tới triều Đường, những người này bị dân tộc Thổ Phiên đuổi đi, hoàng đế triều Đường cho phép họ dời tộc, điểm dừng chân cuối cùng là ở cao nguyên Hoàng Thổ ở phía Bắc Thiểm Tây..” Gã dừng lại một chút, không đọc đoạn sau nữa, một lát sau mỉm cười, “Nói chung là tộc Đảng Hạng Tây Hạ là đời sau của Bắc Ngụy. Cái này lấy ở hang đá sao?”
Kiều Du ngạc nhiên nhìn gã, nghi hoặc trong lòng lớn dần. Gã biết chữ Tây Hạ sao? Vậy sao lúc trước còn nhờ mình chỉ dạy, lẽ nào đều là giả sao? Sao lại thế?
Nhan Đại Trùng gật đầu, lấy một điếu thuốc ra châm lửa: “Đáng giá không?”
Nam Cung Cẩu Thặng lắc đầu: “Có thể điền vào những chỗ trống trong lịch sử, nhưng bán lấy tiền e không được.” Gã cúi đầu, lại hỏi: “Những văn liệu lịch sử trong hang đá đâu hết rồi?”
Nhan Đại Trùng cười đầy thô tục: “Lần trước mày nói là kinh Phật, tao cho đốt cháy toàn bộ rồi, có cuộn này ở trên cùng, tao nghĩ có lẽ nó khác với mấy cái kia.”
“Đốt?!” Cả Nam Cung Cẩu Thặng và Kiều Du đồng thời sững lại, suýt chút nữa ngất đi.
Xe lái tới phía Bắc Đôn Hoàng rồi dừng chân ở một hoang mạc. Từ nơi này đi về phía nam thêm mấy cây số là bãi Cổ Đổng, là một di chỉ gần Ngọc Môn Quan. Ở đây hẳn sẽ có mộ táng cổ, lần này Nhan Đại Trùng không nghi ngờ chút nào.
Nam Cung Cẩu Thặng và Kiều Du được cởi trói, Nhan Đại Trùng cầm súng trong tay, không còn một mực chĩa súng về phía bọn họ nữa. Hỏi: “Mộ táng ở đâu?”
Nam Cung Cẩu Thặng đẩy đẩy Kiều Du: “Con trai, mau tìm mộ đi.”
Kiều Du sửng sốt một chút, hiểu ra Nam Cung Cẩu Thặng làm vậy vì lời nói dối trước đó, nhưng anh không có kinh nghiệm phong thủy, vì vậy nhắm mắt lẩm bẩm một hồi, sau đó luống cuống mở mắt ra chỉ tay: “Ở đó…” Cánh tay còn chưa duỗi thẳng, bị Nam Cung Cẩu Thặng làm như vô tình đẩy một chút, cánh tay bị lệch, chỉ về một hướng khác.
Nam Cung Cẩu Thặng nói lại: “Con trai tôi bảo mộ huyệt ở đằng kia!” Trong lòng thầm mắng: Diễn gì mà tệ thế, đây mà là phong thủy hả, đây là trò của vu thuật mà! Đồng chí này làm nghiên cứu khoa học mà sao không đáng tin đến mức này cơ chứ!
Đám Nhan Đại Trùng cầm xẻng Lạc Dương đi về phía anh chỉ, lúc lấy xẻng ra, quả nhiên có lớp đất xốp lấp lại.
Đồng chí Cẩu Thặng chân chó nịnh hót hiến kế: “Trên xe tôi còn chút thuốc nổ, chỗ này không dễ đào đất, dùng thuốc nổ luôn đi?”
Nhan Đại Trùng nhìn gã nửa ngày, giữ lấy Tiểu Kiều ý bảo Nam Cung Cẩu Thặng đi lấy thuốc.
Chốc lát sau, Nam Cung Cẩu Thặng cầm bọc thuốc nổ quay về, ngồi xổm xuống đất nghiên cứu xem nên nổ thế nào thì tốt, lão Thất lại quay trở lại xe tìm dụng cụ khác.
Nam Cung Cẩu Thặng vần qua vần lại bọc thuốc nổ, đột nhiên nghe thấy lão Thất nhớn nhác quát: “Đại ca, hai thằng ranh kia bày trò!” Hắn chỉ vào cửa xe, “Bọn ranh kia bày mưu dẫn điều tử!”
Mặt Kiều Du nháy mắt trở nên trắng bệch! Trước đó nhân lúc mấy tên thổ phỉ kia không chú ý, anh cắn ngón tay vươn ra ngoài cửa sổ, dùng máu viết lên cửa xe chữ SOS, tiếc là vết máu của anh quá nhạt, xe chạy cả ngày cũng không ai phát hiện ra lời kêu cứu này.
Mặt Nhan Đại Trùng tối sầm, nổi giận mắng: “Mẹ nó!” Gã giơ súng lên bắn về phía Kiều Du mà không đợi giải thích gì.
“Pằng!”
Sự việc quá bất ngờ, bất ngờ đến mức Kiều Du còn chẳng kịp sợ, chỉ nghe thấy một tiếng nổ thật lớn, nháy mắt tim như ngừng đập, màng nhĩ như bị phá rách.
Trong cảnh nghìn cân treo sợi tóc, anh thấy một bóng đen nhào về phía mình, vì anh mà đỡ một phát súng này.
Nam Cung Cẩu Thặng kêu lên một tiếng đau đớn, bị trúng đạn lui về phía sau mấy bước, ném bọc thuốc nổ không biết đã châm ngòi từ khi nào về phía Nhan Đại Trùng.
Nhan Đại Trùng quá sợ hãi, bắn vài phát súng trong cảnh hỗn loạn, đạn bay sượt qua da đầu Kiều Du, khiến chân anh mềm nhũn như muốn ngã xuống.
Ba gã thổ phỉ theo bản năng ôm đầu chạy ra xa.
“Ầm!” Thuốc nổ tung tạo ra tiếng động lớn, Kiều Du đang trố mắt đứng nhìn chỉ cảm thấy có đôi bàn tay ấm áp kéo lấy anh, hai người chạy bạt mạng về phía xa.
Uy lực của thuốc nổ cũng không lớn, chỉ có thể khiến bụi bay mù trên sa mạc tạm thời ngăn cản tầm nhìn của Nhan Đại Trùng.
Đợi bụi mù tản đi, Nam Cung Cẩu Thặng và Kiều Du đã chạy mất dấu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook