Chạy Trốn (Đào Chi Yêu Yêu)
Quyển 1 - Chương 17

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đứng sau lưng Nam Cung Cẩu Thặng có ba người cầm súng, người cầm đầu bên mắt trái có một vết bớt màu đỏ, nếu không nhìn kỹ, có lẽ người khác sẽ tưởng rằng người này vừa bị đấm sưng mắt.

Nhất thời Kiều Du sợ choáng váng, đờ người đứng bên miệng động không dám lên cũng chẳng dám xuống.

“Gù gù! Gù ——!”

Tứ Ngưu biến mất đã lâu đột nhiên xuất hiện ở dưới đường chân trời, nhanh chóng bay tới.

Sắc mặt Nam Cung Cẩu Thặng trở nên nghiêm túc, cũng không để ý tới họng súng đang kề trên ót, huýt sáo một tiếng dài và hai tiếng ngắn.

Lúc này có một người dùng súng nhanh tay bắn một phát về phía Tứ Ngưu mập mạp.

“Gù ——!” Tứ Ngưu kêu thảm một tiếng đau đớn, lông chim rơi đầy đất.

Cũng may mà súng tự chế tầm bắn và độ chuẩn xác không cao, đạn bay xoẹt qua cánh Tứ Ngưu, Tứ Ngưu nhanh chóng xoay mình, bay về phía ngược lại.

Người đàn ông có bớt trên mặt dùng báng súng đập mạnh vào ót Cẩu Thặng: “Chim của mày à?”

Hai tay Nam Cung Cẩu Thặng đang giữ tay Kiều Du, nâng cánh tay lên xoa xoa ót, đau đến mặt mày nhăn nhó, cười khan nói: “Không biết, thật sự không biết!”

Người đàn ông có bớt cũng không quá để ý tới con chim bồ câu, cười lạnh nói: “Nếu là của mày thật thì ngay cả tiếng chim mày cũng biết nói. Kéo nó lên đi.”

Đám Lý Yêu Yêu ở dưới mặt đất nghe thấy tiếng huýt sáo, mặt biến sắc: “Sư phụ nói, phía trên có nguy hiểm.”

Dư Ngư nhíu mày, cúi đầu mắng một tiếng: “Lẽ nào là điều tử?” (Điều tử: Là tiếng lóng, chỉ cảnh sát)

Lý Yêu Yêu nhìn bốn phía xung quanh, kéo Tô Di đi tới bên cạnh lỗ hổng thông vào nhĩ thất: “Mau, mau chui vào đi!”

Tô Di còn đang sững sờ, Lý Yêu Yêu đã ấn đầu anh chui vào bên trong.

Ngay sau đó, Lý Dư Xà đều chui vào trong, Lý Yêu Yêu lấy mấy viên gạch vừa đục che lỗ hổng lại.

Nam Cung Cẩu Thặng kéo Kiều Du lên mặt đất, hiển nhiên Kiều Du rất sợ hãi, bàn tay không ngừng run.

Người đàn ông có bớt ngó vào đạo động nhìn một chút, nghi ngờ liếc mắt nhìn Nam Cung Cẩu Thặng: “Chỉ có hai đứa mày?”

Nam Cung Cẩu Thặng giả vờ ngu, dùng giọng Ninh Hạ nói: “Ừ, chỉ có hai bọn tôi thôi, đây là con nuôi của tôi.”

Người đàn ông có bớt hiển nhiên không tin, đánh ngã hai người xuống: “Trói vào.”

Hai người đàn ông còn lại lấy hai sợi dây thừng dài ra, trói Nam Cung Cẩu Thặng và Kiều Du lại với nhau.

Nam Cung Cẩu Thặng ngoan ngoãn không phản kháng, Kiều Du thì sợ đến không dám phản kháng.

Người đàn ông có bớt vẫn luôn chĩa súng vào đầu Nam Cung Cẩu Thặng, nói: “Lão Thất lão Bát, hai người đi xuống xem một chút.”

Hai người được gọi là lão Thất lão Bát nhặt súng lên, lúc đi qua người Nam Cung Cẩu Thặng khinh thường đạp gã mấy cái, sau đó mới chui vào trong động.

Nam Cung Cẩu Thặng cười nịnh hót lấy lòng: “Đại Trùng huynh, sao chỉ có ba người thôi vậy, Bạch Lão Hổ đâu rồi?”

Nhan Đại Trùng cười nhạt, lại đạp một cước vào ngực gã, Nam Cung Cẩu Thặng kêu ré lên ngã xuống đất, nét mặt ẩn nhẫn chịu đựng cơn đau.

“Đừng sốt ruột, lát nữa cho mày đi tìm nó thôi!”

Nhan Đại Trùng quay đầu quan sát Kiều Du đang run lẩy bẩy một hồi, hỏi: “Này, mày là con nuôi Vương Lão Cẩu hả? Mày tên gì?”

Kiều Du hé miệng run rẩy trả lời: “Vương…vương… Vương Tiểu Miêu!”

Bộ dạng anh yếu đuối mềm nhũn, lại thêm đôi mắt to viết đầy sợ hãi, thật sự rất giống một con mèo nhỏ đang làm bộ đáng thương. Thiếu chút nữa Nam Cung Cẩu Thặng phá lên cười.

Nhan Đại Trùng cũng không quan tâm anh là A Miêu hay A Cẩu, hỏi như vậy chỉ để có cái tên xưng hô, thật hay giả thế nào hắn không thèm để ý.

Lão Thất lão Bát chui xuống động, bởi lỗ hổng vào nhĩ thất ở trong góc, lại bị Lý Yêu Yêu che đi, cho nên bọn chúng không phát hiện ra.

Chốc lát sau, Nhan Đại Trùng nghe thấy tiếng lão Thất truyền từ phía dưới lên: “Đại ca, dưới này không có ai, nhưng nhiều bảo vật lắm.”

Nhan Đại Trùng có hơi nghi ngờ liếc mắt nhìn Nam Cung Cẩu Thặng, dường như không tin thật sự chỉ có hai người họ, nhưng lão Thất đã nói vậy, hắn liền hô: “Mang bảo vật lên.”

Lão Thất và lão Bát bắt đầu thu thập vàng bạc, ngọc lưu ly mang ra.

“Pằng! Pằng! Pằng!” Đột nhiên lăng mộ dưới lòng đất truyền lên tiếng súng, Kiều Du run lẩy bẩy, hoảng sợ há to miệng, nước mắt chớm ra ngoài hốc mắt.

Nhan Đại Trùng không sao hiểu nổi đá Kiều Du, quay đầu hỏi Nam Cung Cẩu Thặng: “Sao gan con nuôi mày nhỏ thế?”

Nam Cung Cẩu Thặng không biết an nguy các đồ đệ ra sao, trong lòng cũng rất lo lắng, cười gượng hai tiếng: “Thằng bé thích nghiên cứu văn vật lắm, nó xót cho văn vật.”

Nhan Đại Trùng cười nhạo một tiếng, không nghi ngờ gì.

Lý Yêu Yêu nằm trong mộ đạo thông vào nhĩ thất, nghe thấy tiếng súng bên ngoài, nhíu mày lại, thấp giọng mắng: Cái đám thổ phỉ kia!

Sắc mặt mọi người đều cứng lại.

Chốc lát sau, lão Thất và lão Bát bò từ trong động ra ngoài: “Dọn sạch rồi.”

Bọn chúng không nhắc tới chuyện phát hiện người khác, Nam Cung Cẩu Thặng thả lỏng lòng xuống, Kiều Du vẫn còn nhỏ giọng nức nở, nhưng trong lòng cũng thấy an tâm hơn đôi chút.

Lý Yêu Yêu nghe thấy tiếng hai người kia ra khỏi động, toan ra ngoài: “Không được, sư phụ gặp nguy hiểm mất!”

Dư Ngư kéo hắn lại, thấp giọng cả giận mắng: “Chú muốn làm gì?!”

Lý Yêu Yêu dùng sức đẩy anh ra: “Mấy người ở trong này đi, tôi ra ngoài!”

Dư Ngư giận tím mặt vật lộn giữ hắn lại: “Chú ra ngoài thì có ích gì! Trong tay bọn chúng có súng!”

Lý Yêu Yêu tựa như con thú nhỏ nổi giận mà đẩy anh ra: “Sư phụ gặp nguy hiểm! Họ Kiều lại không có tích sự gì, em ra ngoài giúp sư phụ!”

Xa Xà phun ra hai chữ: “Ngu ngốc!”

Lý Yêu Yêu không được đồng ý, hai mắt đỏ bừng, đấm đá về phía Dư Ngư chặn mình. Tô Di nhào tới ôm lấy hông hắn: “Tôi với cậu cùng đi ra ngoài! Muốn đi thì cùng đi, tôi tuyệt đối không cho phép cậu lại bỏ tôi lại.”

Lồng ngực Lý Yêu Yêu phập phồng lên xuống theo nhịp thở hỗn loạn, một lát sau cuối cùng cũng trấn tĩnh lại, một tay kéo lấy Tô Di, kéo anh vào trong lòng: “Được rồi, tôi không đi nữa, ta ở đây chờ.”

Lấy được bảo vật rồi, cuối cùng Nhan Đại Trùng cũng xử lý Nam Cung Cẩu Thặng.

Hắn cầm báng súng đập mạnh vào đầu Nam Cung Cẩu Thặng hai cái, đầu Nam Cung Cẩu Thặng liền chảy máu.

Hắn lại đấm đá vào người Nam Cung Cẩu Thặng, Nam Cung Cẩu Thặng bị bẻ ngược tay ra sau, không kháng cự được chút nào, đau đến co quắp người. Nhan Đại Trùng đạp chân vào ngực gã, dùng sức giẫm nghiền, hung ác nói: “Cái lão hồ ly này, mày giám tố giác bọn tao với công an?!”

Nam Cung Cẩu Thặng chịu đòn, từ đầu đến cuối không kêu tiếng nào, lúc thật sự không nhịn được cũng chỉ khẽ rên hai tiếng. Gã yếu ớt ho khan vài cái, như trước cười cười nói: “Công an? Tôi cũng là dân trộm, sao dám giao thiệp với bọn chúng?”

Nhan Đại Trùng cười nhạt: “Không phải mày thì là ai?” Tuy nói vậy nhưng chân cũng rời khỏi ngực Nam Cung Cẩu Thặng.

Kiều Du ngồi bên cạnh sợ đến nhắm tịt mắt lại không dám nhìn, anh nghe thấy bốn phía xung quanh yên tĩnh lại, run rẩy mở mắt ra, chỉ thấy Nam Cung Cẩu Thặng mặt đầy máu ngã cách đó không xa, mũi đau xót, thiếu chút nữa bật khóc.

Nhan Đại Trùng hung ác nói: “Tấm địa đồ da dê bị cái tên hồ ly mày cầm đi có đúng không? Mày tưởng tao không biết hả? Lão Thất thấy bản đồ từ trước rồi, hở ra cái đã bị mày cầm đi! Giỏi nhỉ, bảo sao lúc vào hang đá không lấy gì, hóa ra là muốn nuốt miếng thịt lớn như này!”

Nam Cung Cẩu Thặng thầm kêu khổ. Bản đồ lăng mộ này gã tìm được trong hang đá, cứ tưởng đám Nhan Đại Trùng không phát hiện, cho nên len lén giấu đi. Ai ngờ lão Thất đã phát hiện từ trước rồi, chỉ là không coi ra gì nên mới vứt sang một bên. Sau khi Nam Cung Cẩu Thặng chạy, lão Thất nhớ ra chuyện này, mới hiểu đây cũng là một tấm địa đồ giấu bảo vật. Hắn còn nhớ bên cạnh vị trí mục tiêu có Hoa Mã Trì, cho nên đám bọn chúng chạy tới gần đây, có chết hay không chứ lại nhìn thấy xe jeep của đám Nam Cung Cẩu Thặng, đúng là mèo mù vớ cá rán.

Nam Cung Cẩu Thặng cười khổ: “Anh Đại Trùng, em sai rồi, anh tha cho người anh em này đi..”

Nhan Đại Trùng giẫm lên mặt gã, nghiền như nghiền con kiến: “Được! Tha cho mày, cho mày đi gặp huynh đệ Bạch Lão Hổ của mày!” Hắn giơ súng sang ngang, chỉ vào Kiều Du nói: “Cho thằng con trai mày đi trước để nó mò đường cho mày nhé”!

Kiều Du nhìn họng súng đen ngòm, ngây như phỗng.

Nam Cung Cẩu Thặng bị Nhan Đại Trùng giẫm lên mặt, khó khăn mở miệng cất tiếng: “Đại ca, giữ nó lại đi nó có ích lắm.. nếu không việc gì em phải nhận nó làm con nuôi…”

Nhan Đại Trùng buông chân ra, bóp cổ Nam Cung Cẩu Thặng nhấc lên: “Sao?”

Mặt Nam Cung Cẩu Thặng sưng như đầu heo, nhưng vẫn nhếch môi nở nụ cười: “Em, trong tay em còn có địa đồ nữa, ở Cam Túc Đôn Hoàng, còn có một nơi nữa, để em dẫn anh đi!”

Nhan Đại Trùng trừng mắt nhìn gã một hồi, nói: “Soát người.”

Nam Cung Cẩu Thặng bảo, địa đồ gã đốt đi rồi, giờ nhớ trong đầu thôi.

Đám Nhan Đại Trùng đâu để ý đến lời gã, lột sạch quần áo trên người gã ra, chỉ để lại chiếc quần cộc. Quần cộc còn bị sờ soạng một hồi, Nam Cung Cẩu Thặng dở khóc dở cười: “Đừng có sờ, bên trong có may bay thôi! Ôi ôi, đừng sờ, đấy là máy bay đấy!”

Lột sạch Nam Cung Cẩu Thặng rồi, thấy trên người gã chỉ có một Ca Lăng Tần Già khắc bằng ngọc loại nhỏ. Nhan Đại Trùng lại liếc mắt nhìn Kiều Du.

Kiều Du co rúm người lại, lão Thất lão Bát như lang như hổ mà nhào tới, một người lột áo anh ra khỏi đầu, một người kéo quần anh xuống.

Kiều Du vừa thẹn vừa giận, giãy giụa vùng vẫy, nhưng sao anh có thể địch nổi hai tên thổ phỉ, chẳng mấy chốc cũng bị lột sạch chỉ còn độc chiếc quần cộc.

Nhan Đại Trùng bóp cổ Cẩu Thặng: “Mày có địa đồ thật?”

Cẩu Thặng gật đầu liên hồi, nịnh hót cười nói: “Thật! Thật! Thằng con nuôi em đây là địa đồ sống đó, rất giỏi tìm tòi phong thủy, anh xem cả hoang mạc lớn như vậy mà em có thể tìm tới nơi này, đều là công của thằng bé cả!”

Nhan Đại Trùng lạnh lùng nhìn gã một hồi, cười như không cười tát gã hai cái: “Đi, giữ lão hồ ly này với tên ranh kia lại. Mày nhớ đàng hoàng trung thực vào, không tao cho mày làm bia ngắm như anh em của mày!”

Bản lĩnh Nam Cung Cẩu Thặng thế nào Nhan Đại Trùng cũng đã biết một chút, nếu có thể thu phục gã làm việc cho mình, tuyệt đối là một cái cây rụng tiền. Nhưng hắn cũng biết lão hồ ly này rất gian xảo, nếu không chú ý cho kỹ, sẽ không thuần phục được.

Nam Cung Cẩu Thặng cũng biết Nhan Đại Trùng là một nhân vật lợi hại, trong lòng cũng hiểu lần này gã bị dồn tới mép rồi. Vốn là nhóm người này có bảy tám người, phần lớn xuất thân nông dân, không có đầu óc gì, chỉ có tấm gan lớn. Nhà Bạch Lão Hổ làm trộm mộ mấy đời, là người duy nhất có bản lĩnh thực sự trong cái nhóm đấy. Mà Nhan Đại Trùng xuất thân quân nhân, ra tay tàn ác dã tâm lớn. Hai người vốn là người mưu tính nhất nhóm, nhưng tiếc rằng một núi không thể chứa hai cọp, một hai năm này Nhan Đại Trùng giải quyết từng anh em của Bạch Lão Hổ một, cuối cùng Bạch Lão Hổ cũng chết trong hang đá.

Đám Nhan Đại Trùng lái hai chiếc mô tô 750 tới, giờ đã có xe jeep của Cẩu Thặng, cho nên bọn chúng vứt mô tô lại hoang mạc, ba tên thổ phỉ mang bảo vật ra cốp sau xe, bởi không chứa được hết nên bọn chúng vứt hết đồ của đám Cẩu Thặng đi, dẫn hai người trần truồng lên xe nghênh ngang đi.

Đám Lý Yêu Yêu chui ra khỏi nhĩ thất, chỉ thấy đồ chôn theo quan tài không mang đi được đều bị bắn nát, đến cái bình gốm đựng thi cốt cũng bị đập tàn, thi cốt ngàn năm rơi đầy đất.

Bọn họ cả người đầy bụi đất bò ra ngoài, chỉ thấy trong biển cát còn lại quần áo của Kiều Du và Cẩu Thặng, một đống dụng cụ vứt rải rác dưới đất và hai chiếc xe gắn máy.

Mây mù bị gió thổi đi, ánh dương lấp lánh như ngọc bạc, Hoa Mã Trì ở phía xa xa ánh lên tia sáng trong, tựa như một giọt lệ giữa biển cát.

“Gù —— gù ——” Một con chim bồ câu mập mạp từ phía dưới chân trời bay tới.

.o.

Xe 750

Sinh Sinh có chú thích xe này trong phim Thích Lăng của Châu Kiệt Luân:))

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương