Cháu Tới Để Thừa Kế Gia Sản Của Chú Đó FULL
-
50: Đó Là Mẹ Cô!
Từ giây phút ngồi lên xe Kỷ Thụy đã bắt đầu cảm thấy bất an, thỉnh thoảng cô muốn gửi tin nhắn cho Diệp Phi.
Nhưng vừa nghĩ tới lời chú nhỏ từng nói, chị Phi hiện tại chỉ có thể dựa vào một mình cô, cô nhất định phải kiên cường lên, không thể để chị Phi sắp phẫu thuật lại còn phải đi an ủi cô.
Đúng, bây giờ cô là chỗ dựa của chị Phi, cô phải kiên cường, phải làm tốt tất cả mọi thứ ngoài phẫu thuật, không thể để chị Phi trong lúc sức khỏe không tốt mà tinh thần còn căng thẳng theo.
Kỷ Thụy lặp đi lặp lại ghi nhớ mấy lần ở trong lòng, tâm trạng dần dần bình tĩnh hơn chút, rồi lại không biết vì sao, cô đột nhiên rất nhớ ba.
Không được liên lạc với chị Phi, vậy nói chuyện với ba một chút cũng được chứ?
Kỷ Thụy cắn môi dưới, yên lặng gửi cho Trử Thần một tin nhắn: [Ba ơi, ba đã dậy chưa?]
Trử Thần rất nhanh đã trả lời: [Có chuyện gì sao?]
Kỷ Thụy: [Không có chuyện gì, chỉ là muốn tâm sự với ba một chút.]
Trử Thần không trả lời lại, nhưng cũng rất nhanh gọi video đến, Kỷ Thụy click vào nghe, thấy được khuôn mặt lúc trẻ của ba mình.
“Tâm trạng con không tốt sao?” Trử Thần dịu dàng hỏi.
Khóe mắt Kỷ Thụy có chút chua xót, nhưng vẫn lắc đầu: “Con nhớ mẹ, mẹ về Chu Thành chưa?”
Trử Thần cười khẽ một tiếng: “Về rồi, ba cũng về rồi, trạng thái hiện tại của cô ấy cũng không tệ lắm.
Mấy ngày nữa ba sẽ nói chuyện của con cho cô ấy, sau đó một nhà ba người chúng ta sẽ gặp nhau.”
“Nói cho mẹ biết bây giờ luôn sao? Có phải quá sớm không, lỡ dọa mẹ sợ thì làm sao bây giờ?” Kỷ Thụy bắt đầu lo lắng.
Trử Thần khẽ cười: “Sẽ không đâu, cô ấy… là một người rất kiên cường, ba cũng sẽ dùng cách thích hợp nói cho cô ấy biết, con không cần quá lo lắng.”
Kỷ Thụy dừng một chút, cẩn thận quan sát ba mình trong điện thoại.
Chắc hẳn là ba vừa mới bắt chuyến xe sớm, đáy mắt còn lộ ra mệt mỏi nhàn nhạt, nhưng lúc nói chuyện với cô lại vẫn nhẹ giọng như cũ, không ngừng giảm bớt lo âu của cô, không có nửa điểm mất kiên nhẫn, giống như với mẹ vậy.
Kỷ Thụy không khỏi nghĩ tới chị Phi đang đi bệnh viện… Trên thế giới này có người đàn ông tốt đối xử với vợ con cực kì kiên nhẫn cực, kì chăm sóc, thì cũng có người đàn ông xấu xa không chịu trách nhiệm để cho con gái chưa kết hôn đã có thai còn không chăm sóc tốt.
Tương lai gặp được loại người nào, thật sự là hoàn toàn dựa vào vận may.
“Sao vậy?” Trử Thần thấy cô không nói lời nào, thấp giọng hỏi.
Kỷ Thụy hoàn hồn: “Con không sao, ba.”
Trử Thần nhìn đồng hồ đeo tay: “Hiện tại ba đang đi tham gia hội nghị, phải kéo dài đến hơn bốn giờ chiều, chờ sau khi kết thúc sẽ đi tìm con, chúng ta có thể ra ngoài tản bộ, cũng có thể ăn cơm với nhau.”
Nếu như là bình thường, Kỷ Thụy chắc chắn sẽ vui vẻ đồng ý, nhưng vừa nghĩ tới hôm nay có chuyện phải làm, vẫn mím môi từ chối: “Mấy ngày nay con hơi bận, hay là để nói sau đi.”
“Con đang bận gì sao?” Trử Thần tò mò.
Việc riêng của chị Phi, chắc chắn không thể nói được rồi, Kỷ Thụy luyên thuyên vài câu.
Trử Thần thấy cô không muốn nói, cũng không có hỏi nhiều, chỉ là lúc đi qua một cửa hàng đồ chơi bảo cho tài xế dừng xe một chút, tự mình đi vào mua một con búp bê heo con, bảo nhân viên cửa hàng đưa đến nhà cũ của nhà họ Tạ.
Cúp điện thoại của ba xong, Kỷ Thụy thấy bình tĩnh hơn chút, hạ miếng cách âm xuống hỏi tài xế phía trước: “Chúng ta còn bao lâu nữa thì đến?”
“Đường vành đai số bốn bên kia đang sửa đường, chúng ta phải đi đường vòng, chắc là sẽ chậm hơn nửa giờ so với dự tính, khoảng… tám giờ rưỡi.”
Kỷ Thụy đáp lại một tiếng, cúi đầu gửi tin nhắn cho Diệp Phi: [Tám giờ rưỡi em mới đến.]
Mười phút sau, Diệp Phi trả lời tin nhắn của cô: [Chị đã đến rồi.]
Kỷ Thụy dừng lại, liếc nhìn đám học sinh tiểu học đang chạy lung tung đến trường trước mặt, khẽ thở dài: [Bọn em đúng lúc đụng phải học sinh đến trường, chắc sẽ muộn hơn một chút.]
Diệp Phi: [Vậy chị đi làm kiểm tra cơ bản trước, thư ký Tưởng đã đến, anh ấy đi cùng chị là được rồi, em đừng gấp, đừng để tài xế lái xe nhanh.]
Kỷ Thụy mím môi, đành phải đồng ý một tiếng.
Tốn hơn hai mươi phút mới miễn cưỡng đi qua được đoạn trường học này, Kỷ Thụy vừa muốn thở phào nhẹ nhõm, thì có bảng hướng dẫn xuất hiện “Phía trước hai trăm mét bởi vì có tai nạn xe cộ sẽ tắc nghẽn nhỏ” vang lên âm thanh nhắc nhở.
… Vì sao hôm nay lại không thuận lợi như vậy? Kỷ Thụy nắm chặt di động, lo lắng nhìn ra ngoài cửa sổ xe.
Chín giờ sáng, Tạ Uyên mang theo chị Lý – trợ lý xuất hiện tại hội nghị thượng đỉnh thương mại.
Hội nghị thượng đỉnh thương mại này cũng không biết là bắt đầu từ năm nào, hàng năm vào lúc này đều sẽ tổ chức một lần, được mời đến đây phần lớn đều là những người mới trẻ tuổi trong giới kinh doanh.
Tạ Uyên từ mười sáu tuổi đã bắt đầu một mình chống đỡ sản nghiệp trong nhà, mười chín tuổi đã vang danh Chu Thành, cho tới bây giờ qua mười một năm, đã sớm không được xem là người mới, theo lý thuyết thì không cần tham gia.
Đáng tiếc anh mới thì không mới, nhưng vẫn còn trẻ, hàng năm đều sẽ bị vài bô lão nào đó gọi tới giữ thể diện.
Với địa vị hiện tại của anh, đương nhiên cũng có thể từ chối, nhưng nếu bỏ thời gian một ngày là có thể khiến người khác nhận ơn của anh, nhượng bộ nhiều hơn ở những phương diện khác, còn có thể quen biết một ít bạn mới, tránh cho tư tưởng cứng nhắc, Tạ Uyên hoàn toàn không có lý do gì từ chối.
Sau một cuộc xã giao đơn giản, Tạ Uyên muốn tìm một nơi không có ai gửi tin nhắn cho Kỷ Thụy, kết quả còn chưa đi được hai bước, đã gặp Lý Diệc Sính ở trước mặt.
Trước mặt nhiều người như vậy, hắt rượu lên mặt đối phương sẽ không thích hợp.
Lý Diệc Sính mặt không chút thay đổi vươn tay ra: “Sếp Tạ.”
“Sếp Lý.” Tạ Uyên bắt tay anh ta, một giây sau lập tức buông ra, đang muốn tiếp tục đi về phía trước, thì đột nhiên xuất hiện một bóng dáng quen thuộc.
“Anh ta tên là Trử Thần, là người sáng lập ra Khoa học kỹ thuật Phong Thắng rất mạnh.” Lý Diệc Sính thấy anh nhìn chằm chằm người ta, trào phúng mở miệng: “Sếp Tạ trăm công nghìn việc, chắc là chưa từng nghe nói đến nhân vật nhỏ này đâu nhỉ?”
“Khoa học kỹ thuật Phong Thắng, tất cả đều là của anh ta.” Đôi mắt Tạ Uyên khẽ động.
Mỗi ngày anh đều bề bộn nhiều việc, quả thật không chú ý đến người khác, nhưng anh cũng đã nghe nói đến tên của công ty tiên tiến này và loại robot sinh học phổ biến mà họ hiện đang chế tạo.
Dựa vào quy mô và sự phát triển của công ty cũng xem như là người nổi bật trong hội nghị thượng đỉnh lần này, chỉ là không ngờ người sáng lập lại là Trử Thần.
Lý Diệc Sính nhìn thấy vẻ mặt bừng tỉnh của anh, đột nhiên hạ giọng: “Sao, sếp Tạ cảm thấy hứng thú với anh ta?”
Tạ Uyên liếc anh ta một cái, không trả lời.
Lý Diệc Sính lại hiểu lầm, lập tức vui sướng khi có người gặp họa: “Đáng tiếc anh tới chậm rồi, mười phút trước tôi vừa nói chuyện với anh ấy, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, dự án người máy trong tay anh ấy chắc chắn là của tôi.”
Cũng may là anh ta may mắn, lúc vừa tới còn không biết rõ ai là ai, cũng bởi vì cảm thấy dường như đã nghe cái tên Trử Thần ở đâu đó, để trợ lý tra cứu đơn giản một chút, kết quả tra cứu xong mới phát hiện đối phương chính là người sáng lập của Khoa học kỹ thuật Phong Thắng.
Lý Diệc Sính hiếm khi nhanh hơn Tạ Uyên một bước, lúc này tâm trạng vui vẻ đến mức hận không thể vểnh đuôi.
“Vậy nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì sao?” Tạ Uyên hỏi ngược lại.
Lý Diệc Sính xì một tiếng: “Tôi và anh ấy trao đổi lợi ích, có thể xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn?”
Tạ Uyên nhíu mày, đang muốn hỏi đổi lợi ích gì, Trử Thần chủ động tìm tới.
“Sếp Tạ, thật trùng hợp lại gặp mặt nhau rồi.” Trử Thần chủ động chào hỏi.
Tạ Uyên quét mắt nhìn anh ta một cái, khẽ gật đầu: “Đúng là trùng hợp.”
Lý Diệc Sính: “…” Bọn họ quen nhau sao?
Chín giờ hai mươi, Kỷ Thụy cuối cùng cũng tới được bệnh viện.
Tưởng Cách ra ngoài sớm ba phút chờ cô, sau khi nhìn thấy cô lập tức dẫn cô đến phòng nội trú: “Kiểm tra cơ bản đã làm xong, thủ tục nhập viện cũng đã làm xong.
Bây giờ cô Diệp còn ở trong phòng quan sát, quan sát thêm khoảng nửa giờ là có thể phẫu thuật.”
“Ừm ừm, vậy bây giờ em đi tìm chị ấy được chưa?” Kỷ Thụy vội hỏi.
“Người nhà bệnh nhân không thể vào phòng quan sát, chỉ có thể chờ ở bên ngoài, hay là cô đến phòng bệnh chờ đi, dù sao sau khi cô ấy ra ngoài sẽ đến phòng phẫu thuật, cho dù cô ra ngoài chờ, cũng không nói được mấy câu.” Tưởng Cách đề nghị.
Kỷ Thụy lắc đầu: “Vẫn là đi chờ đi, bây giờ chị ấy chắc chắn rất sợ hãi, nhìn thấy em nói không chừng sẽ dễ chịu hơn một chút.”
Tưởng Cách đồng ý rồi dẫn cô ra ngoài phòng quan sát.
Nhiệt độ trong hành lang bệnh viện mở rất thấp, hàng ghế ngồi liền kề bằng sắt ở khu chờ càng lạnh lẽo, người ngồi ở đó lâu, có thể rõ ràng cảm giác được nhiệt độ cơ thể của mình đang giảm dần.
Kỷ Thụy sợ nhất là lạnh, nhưng giờ phút này tim cô đều đặt ở phòng phẫu thuật sáng đèn màu đỏ kia, trong lúc nhất thời cũng không cảm nhận được cái lạnh.
Tưởng Cách đứng cùng Kỷ Thụy một lát, đột nhiên nhớ tới chuyện khác: “Đúng rồi, tôi còn mời hộ lý, chắc là sắp tới rồi, tôi phải đến phòng bệnh một chuyến, sắp xếp hộ lý xong mới ổn thỏa hết mọi thứ.”
Kỷ Thụy hoàn hồn: “À… Vậy anh mau đi đi.”
Tưởng Cách gật đầu, trước khi đi lại nhìn cô một cái, cởi áo khoác đồ tây đắp lên đầu gối cô.
Kỷ Thụy hơi dừng lại, lập tức muốn từ chối.
“Nghe lời.” Giọng Tưởng Cách chậm lại một chút: “Nếu cô bị cảm lạnh, còn chăm sóc cô Diệp thế nào?”
Kỷ Thụy mím môi, rốt cuộc không từ chối nữa: “Cảm ơn anh Tưởng.”
Tưởng Cách đưa tay sờ sờ đầu cô: “Phải kiên cường, biết không?”
“Ừm!” Kỷ Thụy gật đầu trả lời.
Tưởng Cách thấy tâm trạng cô coi như ổn định, cười cười rồi rời đi.
Anh ấy vừa rời đi, phòng quan sát trước cũng chỉ còn lại một mình Kỷ Thụy, thời gian giống như trở nên càng chậm hơn, mỗi một phút đồng hồ đều trôi qua vừa chậm vừa khó chịu.
Cô nhiều lần lấy điện thoại di động ra xem thời gian, lại phát hiện làm như vậy ngoại trừ làm cho mình càng lo âu thì chẳng còn tác dụng gì.
Không được, cô phải bình tĩnh, cô là người chị Phi dựa vào… Kỷ Thụy hít sâu một hơi, dứt khoát hạ quyết tâm bỏ điện thoại di động vào túi áo khoác của Tưởng Cách, kết quả tay vừa thò vào, sờ vào điện thoại của anh ấy.
Chắc là vừa rồi lúc đưa áo cho cô quên lấy đi.
Kỷ Thụy mím môi, cất di động vào một cái túi khác, kết quả lúc này lại đụng phải một tấm thẻ nhỏ, trong lúc rút tay ra sau khi cất kỹ di động, tấm thẻ cũng rơi ra.
Hình như là chứng minh thư.
Kỷ Thụy đưa tay nhặt lên, đang muốn cất lại cho anh ấy, đột nhiên nhìn thấy ảnh chụp trên chứng minh thư.
Không có lớp trang điểm sắc sảo, cũng không có đồ trang sức rực rỡ leng keng, ánh mắt tròn trịa của Diệp Phi cứ như vậy lộ ra rõ ràng trong ống kính chụp ảnh chứng minh.
Đôi mắt này trẻ hơn và kém quyến rũ hơn Kỷ Thụy nhớ, nhưng chúng vẫn quen thuộc, đến nỗi khoảnh khắc Kỷ Thụy nhìn thấy chúng, tâm trí cô đột nhiên trở nên trống rỗng.
Đèn phòng phẫu thuật đột nhiên tắt, cánh cửa đơn điệu trắng bệch tự động mở ra, mặt mộc của Diệp Phi cứ như vậy mà từ từ xuất hiện ở trước mắt cô.
Kỷ Thụy kinh ngạc nhìn cô ấy, môi động vài lần, cũng không hô lên chữ kia.
Diệp Phi nhận thấy đáy mắt cô sợ hãi và khó hiểu, trên mặt đột nhiên hiện lên một chút đỏ ửng.
“Nhìn cái gì mà nhìn, nếu không phải bác sĩ bắt chị phải tẩy trang, chị cũng sẽ không để mặt mộc đâu.” Cô ấy hơi khó chịu nói.
Kỷ Thụy vẫn sững sờ nhìn cô ấy, sau đó đột nhiên vành mắt đỏ lên.
—-
Mặt trời càng lên càng cao, thời tiết càng ngày càng nóng, hội nghị thượng đỉnh mỗi năm một lần cũng đến một làn sóng xã giao nhỏ.
Tuy rằng Trử Thần và Tạ Uyên trông có vẻ không hứng thú nhiều với nhau, nhưng từ khi bắt đầu chào hỏi vẫn trò chuyện câu có câu không.
Người này nói là ăn kem với con gái, mỗi ngày đều sẽ gửi tin nhắn ân cần thăm hỏi lẫn nhau, thuận tiện hỏi sếp Tạ có thích ăn kem không.
Người kia nói cháu gái mua cho mình một phòng quần áo, mình mặc không hết vứt cũng đáng tiếc, sếp Trử nếu thích có thể đến nhà chọn hai bộ.
Rõ ràng đề tài rất gia đình, rất hằng ngày, rất phù hợp với tính hài hòa của gia đình, nhưng anh tới tôi lui giống như đang đánh nhau.
Nếu cẩn thận quan sát lại cảm thấy vẻ mặt Tạ Uyên luôn nhàn nhạt, không giống như là cố ý nhằm vào.
Trử Thần lại nở nụ cười ôn hòa từ đầu tới cuối, nghe Tạ Uyên nói chuyện cũng rất tập trung.
Rất kỳ lạ, rất khó hiểu lại giống như tự tạo thành một thế giới, loại bỏ những người khác ra ngoài.
Lý Diệc Sính là người bị loại bỏ, sau khi quan sát một hồi lâu cuối cùng nhịn không được chen vào đề tài: “Sếp Trử còn trẻ như vậy đã có con gái, người vừa rồi anh nói với tôi muốn tôi ký hợp đồng, không phải là con gái của anh chứ?”
Dứt lời, còn khiêu khích nhìn Tạ Uyên một cái, Tạ Uyên lập tức hiểu được “đổi lợi ích” anh ta nói là gì.
Sản nghiệp quan trọng của nhà họ Lý là trong giới giải trí, công ty giải trí dưới tay mấy năm nay có không ít người nổi tiếng.
Trử Thần có lẽ muốn anh ta nâng đỡ người nào đó, mới đồng ý để anh ta tham gia vào dự án của công ty mình… Người anh ấy muốn nâng đỡ hẳn không phải Kỷ Thụy, cô cũng chưa từng nói với mình có ý nghĩ này, cho dù thật sự có ý nghĩ này, nói thẳng với Lý Diệc Sính là được, cần gì phải vòng vo như vậy?
Tạ Uyên đè nén nghi ngờ trong lòng, ngước mắt chờ Trử Thần giải thích.
Trử Thần nghe được câu hỏi của Lý Diệc Sính cười cười: “Con gái tôi tạm thời không có ý này, người mà tôi muốn sếp Lý ký, là mẹ con bé.”
Tạ Uyên nheo mắt.
“Thì ra là phu nhân.” Lý Diệc Sính giật mình: “Trử phu nhân có ý định gia nhập làng giải trí?”
“Cô ấy muốn làm diễn viên, mấy năm nay cũng cố gắng không ít, nhưng xã hội này sếp Lý cũng biết, chỉ dựa vào cố gắng là không được.” Trử Thần bình tĩnh giải thích.
Lý Diệc Sính gật đầu tỏ vẻ đồng ý, ra sức đảm bảo nhất định sẽ cho Trử phu nhân tài nguyên tốt nhất, để cho phu nhân vui vẻ làm chuyện mình muốn làm.
Trong lúc nói chuyện, thành công tập trung sự chú ý lên trên người mình, lúc này anh ấy mới hỏi một câu: “Sếp Trử nói cô ấy cũng cố gắng không ít? Vậy hẳn là có không ít tác phẩm, cũng không biết cô ấy tên là gì, nói không chừng chúng tôi có quen biết.”
“Lúc trước vẫn luôn đóng vai quần chúng, nào có tác phẩm gì, cũng chỉ là gần đây vừa mới quay một nhân vật nhỏ có mấy câu thoại, nhưng vẫn chưa phát sóng.” Trử Thần mỉm cười nói: “Cô ấy tên Diệp Phi, không biết sếp Lý có từng nghe tới tên cô ấy không?”
Tạ Uyên đột nhiên ngẩng đầu.
Lý Diệc Sính kinh ngạc: “Diệp Phi? Không phải là Diệp Phi mà tôi sắp ký chứ? Bạn tốt của Thụy Thụy, Diệp Phi ở quán bar kia?”
Vừa nghe đến hai chữ quán bar, đáy mắt Trử Thần lập tức hiện lên một tia kinh ngạc: “Anh biết… Anh nói cô ấy với Thụy Thụy quen biết nhau sao?”
“Đâu chỉ là quen biết, quả thực như keo như sơn.
Tôi muốn ký hợp đồng với cô ấy là vì Thụy Thụy, không ngờ đã kết hôn rồi, còn là vợ của sếp Trử nữa, thế giới này thật quá nhỏ.” Lý Diệc Sính dở khóc dở cười: “Khoảng thời gian trước tôi còn tìm một đại sư đặt nghệ danh cho cô ấy, tên là Diệp Thiêm Vũ, dệt hoa trên gấm hô phong hoán vũ, có phải nghe rất hay không…”
Anh ta còn chưa nói xong, Tạ Uyên đã quay đầu định đi, vừa đi vừa gọi điện thoại cho Tưởng Cách.
“Này, tôi còn chưa nói xong anh đi đâu vậy?” Lý Diệc Sính không vui.
Trử Thần nhận thấy có gì đó không ổn, lập tức đi theo: “Sếp Tạ, anh đi đâu vậy?”
Tạ Uyên vốn không muốn trả lời, nhưng nhìn ánh mắt anh ấy hơi nghiêm túc, dừng một chút vẫn đờ đẫn mở miệng: “Diệp Phi đang ở bệnh viện.”
Trử Thần nghĩ đến gì đó, sắc mặt lập tức thay đổi!.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook