Không gọi được… vẫn không gọi được…
Điện thoại của Kỷ Thụy không gọi được, Diệp Phi cũng không gọi được, Tưởng Cách cũng không gọi được.
Sắc mặt Tạ Uyên và Trử Thần đều cực kỳ khó coi, gọi điện thoại hết lần này đến lần khác, nhưng vẫn không có người nghe.

Thời gian trôi qua từng chút từng chút một khiến không khí trong xe vô cùng căng thẳng, Trử Thần trước nay dù trời có sập xuống đều bình thản, rốt cuộc nhịn không được ném chiếc điện thoại gọi không ai bắt máy kia.
Tính ra, Tạ Uyên dường như bình tĩnh hơn một chút, không ai phát hiện tay bấm số của anh đang run nhè nhẹ.
Nếu như… nếu như hôm nay Diệp Phi làm phẫu thuật, vậy sang năm còn có một đứa bé tên là Kỷ Thụy ra đời không? Nếu như trên thế giới này không có đứa bé tên là Kỷ Thụy, vậy Kỷ Thụy trưởng thành có còn tồn tại không? Anh không hiểu những lý thuyết của tương lai, nhưng cũng biết cái gì gọi là hiệu ứng cánh bướm, nếu như Diệp Phi làm phẫu thuật này… Vậy có phải anh sẽ trở thành người tự tay giết chết Kỷ Thụy hay không?
Xe lao vun vút trên đường, trong thời gian ngắn nhất cuối cùng cũng đã đến bệnh viện, hai người chạy thẳng vào trong.
Tưởng Cách vừa xác định thời gian với hộ lý xong, vừa ngẩng đầu lên thấy Tạ Uyên và Trử Thần chạy vào.

Anh ấy đang muốn chào hỏi, lại ngẩn người vì nhìn thấy vẻ mặt Tạ Uyên…
Từ sau vụ tai nạn xe cộ đó, đây là lần đầu tiên anh ấy nhìn thấy Tạ Uyên lộ ra vẻ mặt hốt hoảng như vậy.
Môi Tưởng Cách giật giật, đang định hỏi có chuyện gì, Tạ Uyên đã đến trước mặt anh ấy hỏi: “Sao không nghe điện thoại?”
“Điện thoại ở trong áo khoác, tôi không mang theo…”
“Diệp Phi đâu?” Trử Thần bên cạnh hỏi.
Đây là lần đầu tiên Tưởng Cách gặp anh ấy, nhưng dễ dàng nhận ra thân phận của anh ấy ngay.

Mặc dù không biết vì sao anh ấy lại sốt ruột hỏi Diệp Phi như vậy, nhưng vẫn cung kính trả lời: “Đã vào phòng phẫu thuật rồi.”
Đáy mắt Trử Thần lập tức hiện lên một tia hoảng hốt.
Không đợi anh ấy có phản ứng, Tạ Uyên đã đi về phía phòng phẫu thuật, cây gậy của anh cứ gõ trên mặt đất làm bằng gạch men sứ của bệnh viện, phát ra tiếng vang dồn dập mà khủng hoảng.

Trử Thần lấy lại tinh thần, cũng nhanh chóng đi theo.
Trước cửa phòng phẫu thuật, Kỷ Thụy một mình ngồi ở trên ghế, vẻ mặt của cô đầy vẻ mờ mịt và sợ hãi.

Cô lặng người trong khoảng thời gian dài, đầu óc đều mông lung, giống như linh hồn đã thoát khỏi thân thể, bay trong không gian nào đó khác.

Hồi lâu sau, tiếng gõ hỗn loạn từ xa đến gần, cô còn chưa kịp phản ứng, đã đứng lên từ trên ghế.
Tạ Uyên là người đầu tiên xuất hiện trước mắt cô.
“Chú nhỏ…” Cô ngơ ngác gọi anh một tiếng.
Khi thấy cô vẫn còn tồn tại, Tạ Uyên bước nhanh về phía cô: “Cô có sao không? Không thoải mái chỗ nào? Còn thở được không?”
Môi Kỷ Thụy khẽ động, đang muốn thử nói gì đó thì thấy Trử Thần chạy như bay tới phía sau.
“Thụy Thụy…” Trử Thần lao tới trước mặt cô, kiềm chế nỗi lo mà hỏi: “Diệp Phi đâu? Diệp Phi đâu?”
“Chị… Chị ấy ở bên trong.” Kỷ Thụy khô khan trả lời.
Khi Tạ Uyên nói Diệp Phi đang ở bệnh viện, Trử Thần còn ôm một tia may mắn.

Khi Tưởng Cách nói đã vào phòng phẫu thuật, anh ấy vẫn không chịu tin.

Cho đến giờ phút này, cô gái trước mặt anh ấy lặp lại đáp án của họ một lần nữa, anh ấy mới cảm giác sức lực cả người giống như bị rút đi.
Trử Thần cứng ngắc nhìn về phía cửa phòng phẫu thuật đóng chặt, một hồi lâu mới khó khăn di chuyển bước chân sang bên kia.
Lúc Tạ Uyên nhìn thấy Kỷ Thụy còn tồn tại, tảng đá lớn trong lòng cũng đã buông xuống, thấy Kỷ Thụy đang nhìn chằm chằm Trử Thần, thấp giọng gọi cô: “Thụy Thụy.”
Kỷ Thụy kinh ngạc ngẩng đầu, khoảnh khắc đối diện với anh, trong đôi mắt xinh đẹp đột nhiên ngấn lệ.
Tạ Uyên vốn muốn nói cho cô biết quan hệ giữa Trử Thần và Diệp Phi, và quan hệ giữa Diệp Phi và cô, nhưng vừa nhìn thấy nước mắt trong đáy mắt Kỷ Thụy, lập tức nuốt lại những lời giải thích kia.
Anh đi về phía trước nửa bước, chắn giữa cô và Trử Thần: “Cô cũng mệt rồi, để Tưởng Cách đưa cô về nghỉ ngơi trước đi, chuyện ở đây cứ giao cho tôi là được rồi.”
Kỷ Thụy lắc đầu: “Chú à, chú không biết đâu, thật ra cháu…”
“Nghe lời.” Tạ Uyên ôm cô vào lòng, mạnh mẽ ngắt lời cô: “Có chuyện gì chúng ta trở về rồi nói.”
Vừa dứt lời, cửa phòng phẫu thuật mở ra, Diệp Phi xuất hiện trong tầm mắt mọi người.
Khi ánh mắt giao nhau, Diệp Phi nhìn thấy Trử Thần cũng ở phía sau, đầu tiên là sửng sốt giây sau nhìn thẳng vào cô bé trong lòng Tạ Uyên.
“Tôi…” Cô ấy có chút khó khăn mở miệng: “Tôi nghĩ tới nghĩ lui, vẫn không nỡ.”
Cho nên ngồi ở bên trong thật lâu, rốt cuộc không làm gì đã ra ngoài.
Mọi người nghe ra ý trong lời nói của cô, đồng thời thở phào nhẹ nhõm.

Diệp Phi cảm thấy thật xấu hổ khi đến bàn mổ rồi mới hối hận, đang muốn giải thích vài câu, Trử Thần đột nhiên bước vài bước đến trước mặt cô ấy, ôm cô ấy vào trong ngực.

“Sao em có thể… Diệp Phi sao em lại có thể…”
Giọng anh ấy khàn khàn chất vấn, hiện ra vài phần đau khổ, vài phần suy yếu sống sót sau tai nạn.

Diệp Phi nghe giọng nói của anh ấy, điều đầu tiên nghĩ đến dĩ nhiên không phải là sự giám hộ chặt chẽ của anh ấy trong khoảng thời gian này, mà là chiếc ô mỗi lần trời mưa anh ấy đều nghiêng về phía cô.
Kể cả lần đầu tiên gặp mặt, trận mưa đá cực lớn kia, đá vụn lộp bộp rơi vào đầu vai anh, ô của anh vẫn trước sau như một che chắn trên đầu cô.
“Tôi… tôi giữ lại đứa bé, không có nghĩa là chấp nhận anh.” Diệp Phi không có sức mạnh kêu gào, hai tay cũng đã vòng qua lưng anh ấy: “Anh đừng nghĩ lấy danh nghĩa đứa bé tiếp tục quản tôi.”
Trử Thần không nói, chỉ ôm chặt hơn.
“Này, anh nói chuyện đi chứ.” Diệp Phi bất mãn.
Trử Thần cắn răng: “Câm miệng.”
Diệp Phi đột nhiên nổi giận: “Anh buông tôi ra!”
“Không buông!”
“Buông ra!”
“Không buông!”
Hai người ở cửa phòng phẫu thuật không coi ai ra gì lôi kéo nhau, chị cool ngầu không còn dáng vẻ chị cool ngầu, anh bình tĩnh cũng không còn bình tĩnh nữa.

Tạ Uyên lười nhìn họ chim chuột với nhau, vừa cúi đầu phát hiện Kỷ Thụy còn đang sững sờ, đột nhiên thấp giọng hỏi: “Muốn đi ăn kem không?”
Kỷ Thụy sửng sốt, mờ mịt ngẩng đầu.
Hai mươi phút sau, Kỷ Thụy ngồi trên cầu thang thoát hiểm của khu nội trú, nhìn Tạ Uyên múc một muỗng kem, đưa tới bên miệng cô.
“Vị xoài dừa, nghe có chút kỳ lạ, cô nếm thử có ngon không.” Anh dịu dàng nói.
Kỷ Thụy chậm chạp cắn một miếng, hương vị ngọt ngào lành lạnh lập tức tràn ngập toàn bộ khoang miệng, linh hồn vẫn trôi nổi giữa không trung bị vị ngọt này kéo về thân xác, tất cả cảm xúc dường như cũng trở về ngay lập tức.
“Chú nhỏ…”
Cô gọi anh một tiếng, đột nhiên bắt đầu gào khóc, nước mắt giống như dòng suối chảy xuống, rất nhanh chảy ướt khắp khuôn mặt.

Tạ Uyên đặt kem sang một bên, quỳ gối ôm lấy cô.
“Cháu… cháu thiếu chút nữa đã giết chính mình…” Cô khóc đến gần như không nói nên lời, cả người đều run rẩy: “Cháu thiếu chút nữa đã giết chính mình, cháu, cháu không biết nên đối mặt với ba như thế nào.”

“Mẹ và cả ba nữa vừa rồi sốt ruột như vậy, ba cho rằng cháu không phải cố ý, ba không biết trước khi mẹ vào phòng phẫu thuật cháu đã biết mẹ là ai, nhưng cháu vẫn để mẹ vào.

Cháu đã phản bội ba, cháu cũng phản bội mẹ…”
Nửa giờ trước, tại cửa phòng phẫu thuật.
Diệp Phi thấy vành mắt Kỷ Thụy đỏ lên, cười nói: “Sao vậy?”
Kỷ Thụy lắc đầu, một lúc lâu sau mới nghẹn ngào nói: “Sao chị có thể giấu em lâu như vậy?”
“Chị giấu em… Em còn giận chị sao.” Diệp Phi bất đắc dĩ: “Chỉ là chị không muốn em để tâm quá, mới không nói cho em biết chuyện mang thai, sau này chú em dạy bảo chị, chị cũng biết sai rồi.

Chẳng phải chuyện lớn như phẫu thuật này chị nói cho em biết ngay sao.”
“Nhất định phải phẫu thuật sao? Không thể giữ lại đứa bé này sao?” Kỷ Thụy sốt ruột.
Diệp Phi biểu cảm vi diệu: “… Không phải chúng ta đã nói chuyện rồi sao, đứa nhỏ này tới không đúng lúc, chị không muốn.”
“Nhưng, nhưng tư tưởng con người sẽ thay đổi, sau này chị sẽ biết, quyết định chính xác nhất trong cuộc đời chị chính là sinh đứa bé này, quyết định chính xác thứ hai chính là kết hôn với anh… kết hôn với ba của đứa bé này.” Kỷ Thụy nắm lấy tay cô ấy, rưng rưng nước mắt khuyên nhủ cô ấy: “Chị rõ ràng đã nói rồi, chị đã nói cuộc đời của chị phải hạnh phúc, nếu bây giờ chị bỏ đứa bé, sau này hối hận thì làm sao bây giờ?”
“Chuyện sau này, ai có thể nói chính xác đây?” Diệp Phi không coi ra gì cười cười.
Kỷ Thụy nóng nảy: “Em nói phải! Em nói phải chính là phải, bởi vì em chính là…”
“Được rồi, đừng làm ầm ĩ nữa.” Diệp Phi đẩy tay cô ra, nâng mặt cô nghiêm túc nói: “Chị biết em đau lòng cho chị, nhưng chuyện này chị muốn tự mình làm chủ.

Có lẽ em nói đúng, tương lai chị có thể sẽ cảm thấy sinh ra đứa bé này là một quyết định chính xác, nhưng hiện tại chị lại không nghĩ như vậy.

Tương lai rất quan trọng, nhưng hiện tại cũng rất quan trọng mà không phải sao?”
Kỷ Thụy bị cô ấy hỏi đến sửng sốt.
“Có lẽ em thật sự có năng lực tiên tri.” Diệp Phi nói đùa: “Nhưng chị cũng không muốn vì cái gọi là tương lai, mà để bản thân hiện tại phải chịu thiệt thòi, ít nhất hiện tại, thì quyết định của chị là không cần đứa bé này.

Em là người bạn tốt nhất của chị, trong lòng chị đã sớm coi em là người thân, chị hy vọng em có thể ủng hộ quyết định của chị, cho dù quyết định này không tốt lắm.”
Kỷ Thụy đầu óc trống rỗng, muốn phản bác, muốn nói cho cô ấy biết chân tướng, nhưng đối diện với ánh mắt kiên định của cô ấy, thì không nói nên lời, chỉ có thể trơ mắt nhìn cô ấy đi vào phòng phẫu thuật.
“Cháu không dám ngăn cản chị ấy, cháu thật sự không dám… Lỡ như chị ấy không có cháu và ba sẽ hạnh phúc hơn, lỡ như chị ấy sẽ có cuộc sống tốt đẹp hơn.

Nếu như bởi vì cháu ngăn cản, cuộc sống của chị ấy từ nay về sau có khuyết điểm thì làm sao bây giờ.

Nhưng cháu lại sợ cháu không ngăn cản, một ngày nào đó chị ấy sẽ hối hận thì làm sao bây giờ?”
Trong cầu thang, Kỷ Thụy còn đang thút thít: “Cháu không sợ biến mất, nhưng nếu cháu biến mất, mẹ bây giờ hối hận thì làm sao bây giờ, còn ba mẹ tương lai thì làm sao bây giờ, chú nhỏ làm sao bây giờ, tiền của chú nhỏ nên để lại cho ai?”

Kỷ Thụy càng nói càng khóc dữ dội, cả người đều run rẩy, như là muốn khóc cho hết tất cả sợ hãi và kinh hoàng tích góp từng tí một trong một giờ ngắn ngủi này.

Tạ Uyên không ngăn cản, chỉ nhẹ nhàng vỗ lưng cô, cho đến khi cô nằm trong lòng mình co rúm ngủ thiếp đi.
Mùa hè Chu Thành lúc nào nhiệt độ cũng cao và oi bức, mặc dù có máy thông gió tốt, nhiệt độ cũng khiến người ta chán ghét.

Kem đã hoàn toàn hóa thành nước, màu sắc rực rỡ dính đặc trộn lẫn với nhau, tản ra mùi thơm ngọt ngào ngấy người.

Tạ Uyên lẳng lặng ngồi đó, không quan tâm mồ hôi hai người dính vào nhau, mãi đến khi Kỷ Thụy hoàn toàn ngủ say, mới ôm cô đi ra ngoài.
Bên ngoài lối thoát hiểm, Trử Thần lẳng lặng đứng ở nơi đó.
“Nếu như tới trách móc Kỷ Thụy, tôi khuyên anh tốt nhất nên câm miệng.” Tạ Uyên mặt không chút thay đổi, tâm trạng hiển nhiên không bình tĩnh như bên ngoài.
“Con bé chắc hẳn đã sợ hãi lắm.” Trử Thần nhìn ánh mắt sưng đỏ của Kỷ Thụy, dừng một chút giơ tay lên, muốn vén mái tóc ướt đẫm mồ hôi trên mặt cô ra.
Tạ Uyên lại lui về phía sau một bước, tránh tay anh ấy: “Chuyện hôm nay cô ấy đã rất sợ, chờ cô ấy bình tĩnh lại, anh nói chuyện với cô ấy, phải để cô ấy biết rõ, không ai có thể trách cô ấy, cho dù là anh.”
“Tôi sẽ làm.”
Tạ Uyên: “Còn nữa, chuyện tình cảm giữa anh và Diệp Phi, hai người tự giải quyết.

Tôi hy vọng suy nghĩ bỏ đứa bé này sẽ không xuất hiện trong đầu cô ấy nữa, chuyện ngoài ý muốn hôm nay, cũng đừng xảy ra nữa.

Trước kia Diệp Phi thế nào tôi mặc kệ, hiện tại nếu đã xác định đứa bé trong bụng cô ấy là Thụy Thụy, tôi sẽ không thể nào ở bên cạnh chống mắt nhìn được nữa.”
“Tôi sẽ không để cô ấy có suy nghĩ như vậy nữa.” Trử Thần mím môi.
“Còn nữa.” Tạ Uyên nhìn anh ấy một cái: “Chuyện của Thụy Thụy, anh đi giải thích với Diệp Phi.

Tôi mặc kệ thái độ của cô ấy đối với chuyện này như thế nào, ít nhất khi xuất hiện trước mặt Thụy Thụy, cô ấy phải vui vẻ, nếu không anh và cô ấy cũng không cần xuất hiện trước mặt Thụy Thụy nữa.”
“Sếp Tạ.” Trử Thần biết chuyện hôm nay là trách nhiệm của mình, cho nên mấy lần trước Tạ Uyên hùng hổ dọa người anh ấy đều nhịn, cho tới giờ phút này Tạ Uyên nói không cho mình được gặp lại Kỷ Thụy, giọng nói của anh ấy mới lạnh xuống, “Chắc là sếp Tạ đã quên, Thụy Thụy là con gái của tôi và Diệp Phi, hai chúng tôi mới là người thân nhất của con bé.”
“Người thân nhất, các người đã từng nuôi cô ấy một ngày nào chưa?” Cổ họng Tạ Uyên khẽ hừ một tiếng, ánh mắt càng lạnh thấu xương: “Hai mươi năm sau các người mới là người thân với cô ấy nhất.

Về phần các người bây giờ… chẳng qua là người xa lạ có chung huyết thống mà thôi.”
Dứt lời, không cho Trử Thần có cơ hội phản bác, Tạ Uyên dứt khoát ôm Kỷ Thụy sải bước rời đi.
Trử Thần nhìn bóng lưng hơi khập khiểng của anh, lông mày dần dần nhíu lại!.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương