Tưởng Cách vẫn đứng chờ bên cạnh xe lập tức tiến lên: “Chắc chắn là cô Thụy Thụy bị dọa sợ, cho nên mới có thể quên mất việc liên lạc với sếp Tạ, dù nói thế nào đi nữa thì chuyện cũng đã qua rồi, vẫn nên nhanh chóng quay về thôi.”
“Đúng đấy, đúng đấy, cháu bị dọa sợ.” Kỷ Thụy vội vàng phụ họa.
Tạ Uyên lại chẳng mảy may lay động, chỉ bình tĩnh nhìn cô, giống như có thể nhìn thấu rõ ràng tất cả những suy nghĩ của cô thông qua ánh mắt cô: “Cô bị dọa sợ hay là hoàn toàn không hề nhớ đến tôi.”
Kỷ Thụy dừng lại, kéo lấy tay anh tỏ vẻ đáng thương: “Chú nhỏ…”
“Đứng cho đàng hoàng.” Tạ Uyên lui về sau một bước, tránh khỏi tay cô.
Kỷ Thụy lập tức không dám cử động nữa: “Chú nhỏ, chú đừng nóng giận, cháu thật sự không hề cố ý đâu, cháu, cháu, có lẽ lúc ấy đầu óc của cháu bị chập mạch rồi, cháu chỉ…”
“Nếu như người bắt cóc cô hôm nay là người khác, cô vẫn quên mất việc liên lạc với tôi sao?” Tạ Uyên nhìn thẳng vào cô, giọng nói không chút chập trùng, kiềm chế sự tức giận: “Sẽ không đâu, cho dù cô có sợ đến vỡ mật thì cũng sẽ nghĩ hết mọi cách để tìm tôi.

Ngày hôm nay, chỉ bởi vì đối phương chính là Kỷ Nhã, là cô ruột của cô, cô đã đoán được mình không hề gặp nguy hiểm, mới không có ý định tìm tôi cầu cứu.

Sự thật chứng minh cô đã đúng, quả thật cô chẳng hề bị thương chút nào cả, nhưng cô có nghĩ đến tôi không? Nghĩ đến việc sau khi cô biến mất rồi, tôi sốt ruột như thế nào không?”
Vành mắt của Kỷ Thụy dần dần đỏ lên: “Xin lỗi mà chú nhỏ, cháu, lúc ấy cháu thật sự không nhớ…”
“Đương nhiên cô nhớ không nổi rồi, so với người nhà thực sự của cô, một người không thân không quen như tôi đây có là gì đâu chứ!” Hơi thở của Tạ Uyên dồn dập, anh đã không thể kìm nổi sự tức giận: “Có phải là cô còn nghĩ, đúng lúc thông qua cơ hội lần này để nhận lại nhà họ Kỷ, cũng đỡ phải ăn nhờ ở đậu mãi ở nhà tôi, đúng không.”
Kỷ Thụy bị ánh mắt của anh dọa sợ, cô cắn môi không dám nói lời nào.
Cuối cùng, vẫn là Tưởng Cách đứng ra hoà giải: “Không đến mức đó đâu sếp Tạ, thật ra chuyện này không đến mức…”
“Xin lỗi.” Tạ Uyên lạnh lùng nhìn Kỷ Thụy.
Kỷ Thụy sững sờ.
“Xin lỗi.” Tạ Uyên lại lặp lại một lần nữa.
Tưởng Cách vội vã đẩy Kỷ Thụy một cái, ra hiệu cô hãy nhanh lên một chút, xin lỗi rồi thì việc này sẽ qua.
Kỷ Thụy mấp máy môi, cẩn thận từng li từng tí bước về phía Tạ Uyên một bước, nhưng vào lúc cô đang định mở miệng nói chuyện, đột nhiên lại đối diện với ánh mắt lạnh nhạt của anh, lại nhìn những người xung quanh, tuy rằng ai nấy cũng đều mang biểu cảm nghiêm túc, nhưng chắc chắn họ đều đang nghe trộm… Vừa nghĩ đến việc mình bị dạy dỗ một trận trước mặt nhiều người như vậy, nữ sinh viên hai mươi mốt tuổi chưa từng phản nghịch vào giờ khắc này đột nhiên lại sinh ra lòng phản nghịch.
“Cháu không đấy!” Cô lấy dũng khí.
Tưởng Cách thầm bảo một tiếng tiêu rồi, đang định kéo cô trở về, cô đã rơi nước mắt trước: “Cháu, cháu đã bảo mình không phải cố ý rồi mà, vì sao chú vẫn phải hùng hổ dọa người? Chú có biết lúc bị trói đi cháu đã sợ hãi như thế nào hay không? Chú, chú, chú chẳng những không an ủi cháu, còn níu lấy chút chuyện nhỏ này không buông, chú đúng là quá đáng!”
Kỷ Thụy càng nói thì càng buồn: “Cháu, cháu vẫn luôn ghi nhớ lời chú nói, trước khi chưa có chứng cứ, đừng nên nói chân tướng cho cô biết, để tránh ảnh hưởng đến danh tiếng của chú, ảnh hưởng đến sự hợp tác của tập đoàn nhà họ Tạ với nhà họ Kỷ sau này.

Cháu, cháu, cháu bị bắt cóc rồi nhưng trong lòng vẫn nghĩ đến dự án của chú, rõ ràng là cháu…”
“Vậy nên?” Trong đôi mắt hẹp dài của Tạ Uyên phản xạ ánh đèn đường, thoạt nhìn giống như hơi nước: “Tôi nên cảm ơn cô ư?”

“Đừng khách sáo.” Kỷ Thụy nhỏ giọng, lộ ra mấy phần hơn thua.
Trong giây phút cô nói ra ba chữ này, yết hầu của Tạ Uyên chuyển động, chút giận dữ dưới đáy cũng đột nhiên tan đi.

Đôi mắt của anh đen láy sâu thẳm như biển đêm, khiến người ta không thể nhìn ra một chút cảm xúc nào cả.
Tưởng Cách nhìn thấy biểu cảm của Tạ Uyên, xác định rằng mọi chuyện đã hoàn toàn hỏng bét rồi.

Anh ấy thầm thở dài một tiếng, chỉ có thể lặng lẽ ra hiệu cho những người khác lên xe trước, nhường lại không gian riêng cho hai người họ.
Các vệ sĩ được huấn luyện nghiêm chỉnh, họ nhanh chóng ai về xe nấy, Tưởng Cách cũng mở cửa xe, trước khi lên xe lại nhìn hai người một cái, khe khẽ lắc đầu ——
Thật ra chỉ là một chuyện rất nhỏ, hơn nữa hai người cũng chẳng sai, mỗi người nhường một bước thì chuyện này sẽ qua thôi, nhưng vừa sống sót khỏi tai nạn… Cũng xem như sống sót sau tai nạn nhỉ, cảm xúc của họ đều tương đối kích động, cứ mãi tranh luận với nhau, thù cũ nợ mới, chuyện đã xảy ra thì không thể ngăn cản.
Trong trường hợp này người ngoài có nhiều lời hơn nữa thì cũng vô ích, chỉ có thể để họ tự giải quyết với nhau.
Đêm khuya, ở cổng khu biệt thự chẳng có một bóng người, chỉ có những vệ sĩ vẫn còn đang làm hết chức trách canh gác ở xa xa.

Thời tiết đêm hè luôn nóng, cho dù Kỷ Thụy không hề làm gì, trên người cô cũng bắt đầu ẩm ướt dinh dính, vô cùng khó chịu.
Nếu là lúc trước, cô đã kéo Tạ Uyên vào xe để bật điều hòa rồi, nhưng cũng không hiểu sao hôm nay cô lại bướng bỉnh đến thế, chỉ cắn môi đứng ở đó, không hề có ý định nhượng bộ chút nào cả.
Cuối cùng, vẫn là Tạ Uyên mở miệng trước: “Có phải là cô cảm thấy tôi chứa chấp cô, cho cô ở lại nhà họ Tạ ăn sung mặc sướng, chính là vì muốn hợp tác với nhà họ Kỷ không?”
“Chẳng lẽ không phải sao?” Kỷ Thụy hỏi lại, vành mắt lại đỏ lên: “Lúc trước, nếu không phải cháu nói ra tên của ông nội mình, chú sẽ chứa chấp cháu sao? Thật ra, chú cũng hoàn toàn không thích cháu đến thế… Có điều, cháu cũng không trách chú, ai bảo cháu là cháu gái của chú, cho dù chú không thích cháu, cháu cũng sẽ hiếu thuận với chú.”
Đối mặt với sự ‘rộng lượng’ của cô, Tạ Uyên lặng im thật lâu, lại cười một tiếng.
“Được, được lắm.” Anh khẽ gật đầu, chậm rãi đi đến cạnh xe: “Tôi quả thực suy tính xuất phát từ mặt lợi ích cho nên mới giữ cô lại.

Cô cũng không cần mở miệng ngậm miệng là hiếu thuận với tôi, tôi không thèm, đợi tôi lấy được dự án của nhà họ Kỷ rồi, chúng ta sẽ chẳng còn quan hệ gì nữa.”
Anh lên xe, ấn cửa sổ xe xuống, nhìn về phía bóng lưng quật cường kia: “Còn không lên xe? Cô yên tâm, trước khi lấy được dự án, tôi sẽ tiếp tục nuôi cô.”
“Cháu không đi.” Kỷ Thụy xoay người lại, vàng mắt đỏ hoe nhìn anh: “Cháu không đi theo chú nữa, chú nên yên tâm mới đúng.

Đợi cô làm giám định ba con xong, sau khi thân phận của cháu được chứng minh, cháu sẽ giúp chú lấy được dự án, tuyệt đối sẽ không để chú nuôi không cháu lâu như vậy đâu.”
Cánh tay khoác lên trên cửa xe của Tạ Uyên dần dần siết chặt thành nắm đấm, hồi lâu sau, dưới đáy mắt đột nhiên hiện lên một tia trào phúng: “Không đi theo tôi, cô còn có thể đi đâu được chứ? Đến khách sạn ư? Cô có chứng minh nhân dân không? Hay là lại đi tìm chú Lý chú Trương gì đó để giúp đỡ?”
“Cháu có bạn của cháu!” Kỷ Thụy giận đến mức sắp rơi cả nước mắt, run tay bấm một dãy số: “Cháu có bạn của mình, không cần chú Trương chú Lý, cháu cũng có nơi để đi, không cần chú quan tâm.”
Tít… Tít… Số điện thoại quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được…

Kỷ Thụy cắn môi tiếp tục gọi đi, hết lần này đến lần khác, ngón tay càng lúc càng run nhiều hơn.

Cách lớp cửa sổ xe, Tưởng Cách cũng bắt đầu đau lòng, anh đang định tiếp tục khuyên nhủ Tạ Uyên, Tạ Uyên đã đưa tay đẩy cửa ra, bước một chân ra ngoài.
Đã kết nối!
“Chị Phi.” Kỷ Thụy đột nhiên nghẹn ngào, nhưng lại kiên cường không hề rơi nước mắt: “Chị Phi, chị mau đến đón em đi, em không muốn tiếp tục về nhà họ Tạ nữa, hu hu…”
Tạ Uyên mặt không biểu cảm, thu chân lại.
“Lái xe.” Anh nói.
Tưởng Cách bất đắc dĩ: “Hay là đưa cô ấy về đi.”
“Lái xe.” Giọng nói của Tạ Uyên càng lạnh hơn.
Tưởng Cách: “Muộn quá rồi, cho dù không đưa cô ấy đi, ít nhất cũng nên đợi bạn cô ấy đến đã…”
Nói được nửa câu, đột nhiên lại đối diện với ánh mắt của Tạ Uyên, Tưởng Cách dừng một chút, đành phải ra hiệu cho tài xế lái xe rời đi.
Đèn xe sáng lên, năm sáu chiếc xe rời đi trong phút chốc, Tưởng Cách nhìn bóng dáng càng lúc càng xa qua kính chiếu hậu, vẫn có chút không yên lòng.

Anh ấy đang suy nghĩ có nên tìm một lý do để xuống xe hay không, đợi xác định Kỷ Thụy được đón đi rồi rời đi, nhưng phải tìm lý do gì thì mới không đột ngột đây…
“Dừng xe.” Tạ Uyên đột nhiên mở miệng.
Lúc này, không đợi Tưởng Cách lên tiếng, tài xế đã giẫm lên chân ga.
Tưởng Cách lảo đảo vì xe dừng lại đột ngột, còn chưa ngồi vững thì đã nghe Tạ Uyên nhàn nhạt mở miệng: “Cậu xuống đi.”
“… Tôi?” Anh ấy không chắc chắn.
“Nếu không thì sao?” Tạ Uyên nhìn về phía anh ấy.
Trong xe này chỉ có tổng cộng ba người, tài xế, ông chủ và thư ký, chắc chắn ông chủ sẽ không xuống xe, tài xế phải lái xe cho nên cũng không xuống xe được, vậy người xuống xe chỉ có thể là… Được thôi, không cần phải nghĩ lý do rồi, thư ký nhận lệnh xuống xe, một mình quay lại theo đường cũ.
“Đừng để cô ấy trông thấy cậu.” Tạ Uyên vẫn không quên dặn dò.
Thư ký Tưởng mỉm cười: “Vâng.”
Năm phút sau, Tưởng Cách trở lại khu nhà một lần nữa: “Con người của sếp Tạ ngoài lạnh trong nóng, cô thấy anh ấy nói đi là đi rất vô tình, nhưng thật ra không phải vẫn bảo tôi quay lại đón cô hay sao.

Chúng ta về nhà thôi Thụy Thụy, chú nhỏ của cô không hiểu chuyện, chúng ta đừng chấp nhặt với anh ấy.”

“Em không quay về đâu, em cũng không về nữa đâu.” Kỷ Thụy nói với vẻ mặt nghiêm túc.
Tưởng Cách: “Đừng mà, cô không quay về, làm sao mà kế thừa tàn sản được hả?”
“Em không cần tiền của chú ấy, để tiền của chú ấy biến thành giấy vụn hết đi.” Kỷ Thụy vẫn còn đang tức giận.
Tưởng Cách dở khóc dở cười: “Đúng rồi, để tiền của anh ấy biến thành giấy vụn hết đi, ném vào thùng rác, xem anh ấy còn dám chọc giận cô Thụy Thụy nữa hay không.”
Kỷ Thụy chép miệng: “Anh Tưởng, anh không cần chọc em vui đâu, thật ra em cũng không có buồn đến thế, chỉ là có chút tức giận mà thôi.”
“Vậy cô định bao giờ mới hết giận?” Anh Tưởng khẽ cười: “Chú nhỏ của cô kích động như thế, chủ yếu cũng vì lo lắng cho cô thôi.

Cô không biết đâu, lúc trên đường đến, anh ấy cứ hối hận không thôi, bảo rằng không nên đưa cô ra ngoài, không nên không canh giữ trước cửa nhà vệ sinh công cộng.

Đây cũng là lần đầu tiên tôi thấy anh ấy thể hiện cảm xúc ra ngoài như thế đấy.”
Kỷ Thụy nhỏ giọng khịt mũi một cái, cúi đầu không nói lời nào.
Tưởng Cách thở dài, nghĩ thầm cái quái gì thế này, người làm công số khổ ban ngày phải bán mình cho ông chủ, ban đêm còn phải phụ trách giải quyết mâu thuẫn gia đình của ông chủ nữa.
“Trở về với tôi đi, chắc sếp Tạ cũng đã hết giận rồi, lúc này đang hối hận nữa là.

Nếu nhìn thấy cô trở về nhà họ Tạ, chắc chắn sẽ không nói gì cô đâu.” Anh ấy lại khuyên nhủ.
Kỷ Thụy lắc đầu: “Em không quay về, anh Tưởng, anh không cần để ý đến em đâu, anh đi trước đi.”
“Sao tôi có thể mặc kệ cô được chứ?” Tưởng Cách bất đắc dĩ, đang muốn nói thêm gì đó, có tiếng moto hạng nặng từ xa đến gần.
Hai người đồng thời nhìn về hướng âm thanh, trông thấy một chiếc xe máy vọt thẳng về phía hay người, khi còn cách hai người khoảng ba mét, nó lại lắc đuôi một cái, phóng khoáng dừng lại tại chỗ.
“Thụy Thụy.” Diệp Phi tháo mũ bảo hiểm xuống, xõa mái tóc dài ra: “Qua đây.”
Kỷ Thụy vừa rồi còn nói mình không buồn đã hu hu một tiếng, hai hàng nước mắt chảy dài như mì sợi nhào vào trong ngực của Diệp Phi.

Xém chút nữa, Diệp Phi đã bị cô đụng đến người lẫn xe đều ngã xuống đất.

Sau khi lảo đảo một cái, cô ấy đứng vững lại, nhìn về phía Tưởng Cách bằng ánh mắt mất kiên nhẫn: “Xảy ra chuyện gì thế, anh ta bắt nạt em ấy à?”
“Tôi không có.” Tưởng Cách nhìn chị gái cool ngầu với mái tóc màu khói này, giơ hai tay lên tỏ ý vô tội.
“Chẳng liên quan gì đến anh Tưởng cả.” Kỷ Thụy thút tha thút thít: “Là, là chú nhỏ…”
Chú nhỏ làm sao thì cô không thể nói được, thân là người bạn tốt nhất của Kỷ Thụy ở thời điểm này, Diệp Phi cũng xem như hiểu rõ về bối cảnh gia đình của cô, nhìn ra là đang có mâu thuẫn với người nhà, cô ấy thở phào nhẹ nhõm.
“Được rồi, lên xe trước đi, sau khi về rồi nói.” Diệp Phi nói, cô ấy quơ lấy chiếc mũ bảo hiểm ở vị trí đằng sau đội lên đầu Kỷ Thụy.
Kỷ Thụy đội vào, lại đưa ánh mắt ngấn lệ nhìn về phía Tưởng Cách.
“Cho tôi địa chỉ nơi ở với, dù sao tôi cũng có thể đưa một ít đồ dùng hằng ngày đến cho cô.” Tưởng Cách biết hôm nay mình không thể nào đưa Kỷ Thụy đi được, lập tức lùi lại, cầu việc khác.
Kỷ Thụy đang định mở miệng, Diệp Phi tức giận nói một câu: “Chỗ của tôi cái gì cũng có, không cần anh quan tâm.”

Kỷ Thụy nghe vậy cũng dừng một chút rồi gật đầu theo: “Chị Phi gì cũng có hết, anh Tưởng quay về nghỉ ngơi đi.”
Tưởng Cách bất đắc dĩ, đành phải nhìn Kỷ Thụy ngồi lên xe Diệp Phi nghênh ngang rời đi.
Tiếng động cơ xe máy ầm vang một lần nữa, cuối cùng chỉ để lại cho anh ấy một làn khói xe, Tưởng Cách vươn tay phe phẩy, sau khi suy tư, anh ấy vẫn quyết định gửi tin nhắn cho Tạ Uyên: [Cô Thụy Thụy đã được một cô gái vô cùng khó chọc đưa đi rồi, có cần điều tra về đối phương không?]
Tạ Uyên chưa trả lời.
Tưởng Cách hít sâu một hơi, mỉm cười: “Kiếm đủ 300 triệu, ông đây sẽ từ chức.”
Diệp Phi vô cùng không dễ chọc phóng nhanh, đưa Kỷ Thụy băng qua đường phố lớn nhỏ ở Chu Thành.

Kỷ Thụy đón cơn gió đêm của mùa hè, cuối cùng tâm trạng cũng đã tốt hơn một chút.
Sau một tiếng đồng hồ lái xe, xe gắn máy dừng lại dưới lầu một khu dân cư ở khu ổ chuột.
Kỷ Thụy xuống xe, tháo mũ bảo hiểm xuống, cẩn thận quan sát căn nhà lầu nhỏ sáu tầng ở trước mắt, Diệp Phi trông thấy cô trợn tròn hai mắt, buồn cười: “Có phải là chưa từng trông thấy căn nhà lầu nào tồi tàn đến mức này hay không?”
“Đương nhiên là từng thấy rồi, năm em mười tuổi, cô của em còn tặng cho em ba căn nhà như thế này nữa nè, chính là cái kiểu ba hộ gia đình ở cùng một tầng ấy, ba ngôi nhà nối liền với nhau.” Kỷ Thụy giải thích.
Diệp Phi kinh ngạc: “Có tiền tặng cả ba căn, vậy vì sao không tặng một căn hộ mới?”
“Ông nội muốn cho em học một trường cấp hai công lập, đã mua một căn hộ.

Cô của em cho rằng em sẽ ở lại trong ký túc xá của trường, cảm thấy căn hộ phía bên đấy đều cũ và tồi tàn, dứt khoát chọn mua một căn hộ lớn hơn một chút, chọn một căn hộ liền nhau trên một tầng.

Có điều cuối cùng vì lý do an toàn, em vẫn đến học trường trung học quốc tế.” Kỷ Thụy nhớ lại chuyện cũ, trên khóe môi nở một nụ cười nhàn nhạt.
Diệp Phi tò mò: “Vậy làm gì với căn hộ kia thế, bán đi à?”
“Quên rồi.”
Diệp Phi: “….

Cái gì gọi là quên rồi?”
“Nhiều nhà quá, em quên mất ba căn hộ đó rồi.” Kỷ Thụy chỉnh lại quai túi trên cầu vai một chút, vẻ mặt vô tội: “Lúc em lên đại học đã bị phá dỡ đột ngột, dường như đã được đền bù rất nhiều tiền và được ba căn hộ mới, có điều em cũng không hề đứng ra xử lý, là cô xử lý giúp em đấy.”
Cách kiếm tiền của người giàu đúng là… ông trời đút cơm cho ăn mà.

Diệp Phi trừng mắt nhìn, lúc đang định tỏ ý ghen tị cho đúng lúc, đột nhiên lại ôm bụng ngồi xuống.
Kỷ Thụy giật mình, vội vã bước đến dìu cô ấy: “Sao thế sao thế? Chị sao vậy?”
Diệp Phi: “… Đừng nhắc nữa, ngày dâu của chị đã trễ hơn một tuần rồi, mấy ngày gần đây luôn cảm thấy bụng không được dễ chịu cho lắm.”
Nói rồi, cô ấy lại nhíu mày!.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương