Charlie Bone 1: Lúc Nửa Đêm
-
Chương 87
"Lại đây, Charlie!" Fidelio gọi toáng lên. "Em nằm kế anh." Nó chỉ một cái giường.
Charlie đi tới, đặt phịch cái túi xuống ghế.
"Áo chùng treo trên mắc bên cạnh, đồ đạc còn lại cất trong ngăn kéo." Fidelio hạ thấp giọng. "Nhìn xem ai ở phía bên kia giường của em kìa. Em có thể kiểm tra áo chùng của nó."
Charlie thấy Gabriel Silk đang tống đồ đạc vô cái tủ ngăn kéo bên cạnh giường. Tuy nhiên, Gabriel không cởi áo chùng ra, ngay cả khi vô phòng tắm.
"Rất đáng ngờ," Fidelio nói. "Em có đèn pin không?"
Charlie đã không hề nghĩ đèn pin khi đóng gói đồ đạc.
"Đèn pin là vật dụng thiết yếu," Fidelio bảo nó. "Em có thể đọc sách khi tắt điện và soi đường đi loanh quanh. Ban đêm ở đây tối đến mức em khỏi nhìn thấy gì luôn."
Nó lôi một cây đèn pin màu xanh da trời ra khỏi ngăn kéo và đưa cho Charlie:
"Em sẽ cần nó để xem cái áo chùng. Cất dưới gối đi."
Charlie là đứa cuối cùng trong phòng lên giường đi ngủ. Nó phải mất thời gian dỡ đồ đạc ra, lục tìm tất cả những thứ cần thiết cho ban đêm. Nó lại mắc cỡ vì mấy con gấu Teddy in trên bộ đồ ngủ, nhưng khi thấy có đứa mặc đồ có hình đàn sóc, thì nó nghĩ gấu cũng không đến nỗi nào.
Nó vừa nhảy lên giường thì đèn phụt tắt.
"Im lặng!" Một giọng nữ ồm ồm vang lên. Rồi một bàn tay thò ra đóng cửa lại, phòng ngủ chung chìm trong bóng tối.
Có cái gì đó quen quen trong giọng nói kia, nhưng Charlie không tài nào nhớ ra.
"Đó là ai vậy?" Nó thì thào hỏi Fidelio.
"Giám thị," Fidelio nói, "phụ nữ gì mà như con rồng."
Trong phòng đầy những tiếng khụt khịt mũi, tiếng trở mình sột soạt, khi bọn con trai cố tìm cho mình một thế nằm thoải mái trên cái giường nhỏ hẹp, cứng queo. Charlie chờ cho đến khi những tiếng ồn dứt hẳn. Ở giường bên, Gabriel Silk đang thở sâu. Có vẻ nó đã ngủ rồi.
Charlie móc cây đèn pin ra và thò chân xuống sàn nhà. Khi đã chắc bóng đèn pin chĩa vô tường rồi, nó bật lên. Tấm áo chùng xanh da trời ở ngay trước mặt nó. Nó nhấc áo ra khỏi móc áo của Gabriel và nhìn những chữ viết tắt bên trong cổ áo.
Charlie đi tới, đặt phịch cái túi xuống ghế.
"Áo chùng treo trên mắc bên cạnh, đồ đạc còn lại cất trong ngăn kéo." Fidelio hạ thấp giọng. "Nhìn xem ai ở phía bên kia giường của em kìa. Em có thể kiểm tra áo chùng của nó."
Charlie thấy Gabriel Silk đang tống đồ đạc vô cái tủ ngăn kéo bên cạnh giường. Tuy nhiên, Gabriel không cởi áo chùng ra, ngay cả khi vô phòng tắm.
"Rất đáng ngờ," Fidelio nói. "Em có đèn pin không?"
Charlie đã không hề nghĩ đèn pin khi đóng gói đồ đạc.
"Đèn pin là vật dụng thiết yếu," Fidelio bảo nó. "Em có thể đọc sách khi tắt điện và soi đường đi loanh quanh. Ban đêm ở đây tối đến mức em khỏi nhìn thấy gì luôn."
Nó lôi một cây đèn pin màu xanh da trời ra khỏi ngăn kéo và đưa cho Charlie:
"Em sẽ cần nó để xem cái áo chùng. Cất dưới gối đi."
Charlie là đứa cuối cùng trong phòng lên giường đi ngủ. Nó phải mất thời gian dỡ đồ đạc ra, lục tìm tất cả những thứ cần thiết cho ban đêm. Nó lại mắc cỡ vì mấy con gấu Teddy in trên bộ đồ ngủ, nhưng khi thấy có đứa mặc đồ có hình đàn sóc, thì nó nghĩ gấu cũng không đến nỗi nào.
Nó vừa nhảy lên giường thì đèn phụt tắt.
"Im lặng!" Một giọng nữ ồm ồm vang lên. Rồi một bàn tay thò ra đóng cửa lại, phòng ngủ chung chìm trong bóng tối.
Có cái gì đó quen quen trong giọng nói kia, nhưng Charlie không tài nào nhớ ra.
"Đó là ai vậy?" Nó thì thào hỏi Fidelio.
"Giám thị," Fidelio nói, "phụ nữ gì mà như con rồng."
Trong phòng đầy những tiếng khụt khịt mũi, tiếng trở mình sột soạt, khi bọn con trai cố tìm cho mình một thế nằm thoải mái trên cái giường nhỏ hẹp, cứng queo. Charlie chờ cho đến khi những tiếng ồn dứt hẳn. Ở giường bên, Gabriel Silk đang thở sâu. Có vẻ nó đã ngủ rồi.
Charlie móc cây đèn pin ra và thò chân xuống sàn nhà. Khi đã chắc bóng đèn pin chĩa vô tường rồi, nó bật lên. Tấm áo chùng xanh da trời ở ngay trước mặt nó. Nó nhấc áo ra khỏi móc áo của Gabriel và nhìn những chữ viết tắt bên trong cổ áo.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook