Charlie Bone 1: Lúc Nửa Đêm
-
Chương 86
Thay vì bắt đầu làm bài tập, mắt nó lại phóng về phía bức tường đằng sau thằng bé tóc vàng. Và kìa, ở đó, chính là Vua Đỏ. Ông đang nhìn chăm chăm ra từ một bức tranh đóng khung vàng, chắc chắn là rất xưa rồi. Bức tranh đã nứt nẻ, và mờ đến nỗi những đường nét trên gương mặt dài, sậm màu của ông lờ mờ, ẩn hiện, ngoại trừ đôi mắt đen và cuốn hút. Áo chùng ông mặc bằng nhung đỏ quý, và vương miện mỏng trên mái tóc đen của ông nháng lên một tia sáng vàng, bí ẩn.
"Charlie Bone!" Giọng nói của Manfred làm Charlie giật nảy mình. "Sao không làm bài?"
"Em đang nhìn Vua Đỏ," Charlie nói, tránh ánh mắt của Manfred. "Phải đó là Vua Đỏ không?"
"Phải! Trở lại bài ngay!"
Manfred lại dán tịt mắt vô Charlie, cho đến khi Charlie mở sách Ngữ văn ra.
Suốt hai tiếng đồng hồ sau đó, không một ai nói gì. Có những tiếng thở dài, tiếng húng hắng họng, khụt khịt mũi, tiếng hắt xì quanh Charlie, nhưng tuyệt không có tiếng nói nào. Trong một góc tối, chiếc đồng hồ treo tường tíc tắc, cứ mỗi một khắc lại ngân lên tiếng. Tiếng lật giấy, tiếng bút rột rẹt, và Charlie đang có nguy cơ ngủ gật.
Cuối cùng đồng hồ điểm tám tiếng và Manfred đứng lên.
"Tụi bay đi được rồi!" Hắn nói và bước ra khỏi phòng, với Asa lúp cúp theo sau.
Charlie thu dọn tập vở và ra khỏi lớp với Billy Raven.
"Cái anh tóc vàng là ai vậy?" Nó thầm thì.
Cậu tóc vàng mà nó hỏi tới cũng vừa rời phòng, tấm áo chùng xanh lá cây bay phấp phới quanh người, như thể đang bị một cơn gió bí hiểm thổi vô.
"Ồ, đó là Tancred," Billy đáp. "Anh ấy có thể làm ra bão. Đi thôi. Em sẽ chỉ cho anh phòng ngủ chung."
Cuộc hành trình này dẫn chúng qua rất nhiều cầu thang, và qua rất nhiều hành lang, Charlie bắt đầu thắc mắc liệu có bao giờ nó tự tìm được đường mà đi ăn sáng hay không. Cuối cùng chúng tới một căn phòng dài lạnh lẽo, tối tăm; sàn nhà trống trơn, chỉ có đúng một ngọn đèn lù mù.
Có sáu cái giường, đặt cạnh nhau sát rịt thật bất tiện, dọc theo hai bên tường của căn phòng dài. Những chiếc giường hẹp, và một tủ ngăn kéo nhỏ dựa vô tường. Charlie thở phào khi thấy Fidelio ngồi trên một cái giường ở cuối phòng.
"Charlie Bone!" Giọng nói của Manfred làm Charlie giật nảy mình. "Sao không làm bài?"
"Em đang nhìn Vua Đỏ," Charlie nói, tránh ánh mắt của Manfred. "Phải đó là Vua Đỏ không?"
"Phải! Trở lại bài ngay!"
Manfred lại dán tịt mắt vô Charlie, cho đến khi Charlie mở sách Ngữ văn ra.
Suốt hai tiếng đồng hồ sau đó, không một ai nói gì. Có những tiếng thở dài, tiếng húng hắng họng, khụt khịt mũi, tiếng hắt xì quanh Charlie, nhưng tuyệt không có tiếng nói nào. Trong một góc tối, chiếc đồng hồ treo tường tíc tắc, cứ mỗi một khắc lại ngân lên tiếng. Tiếng lật giấy, tiếng bút rột rẹt, và Charlie đang có nguy cơ ngủ gật.
Cuối cùng đồng hồ điểm tám tiếng và Manfred đứng lên.
"Tụi bay đi được rồi!" Hắn nói và bước ra khỏi phòng, với Asa lúp cúp theo sau.
Charlie thu dọn tập vở và ra khỏi lớp với Billy Raven.
"Cái anh tóc vàng là ai vậy?" Nó thầm thì.
Cậu tóc vàng mà nó hỏi tới cũng vừa rời phòng, tấm áo chùng xanh lá cây bay phấp phới quanh người, như thể đang bị một cơn gió bí hiểm thổi vô.
"Ồ, đó là Tancred," Billy đáp. "Anh ấy có thể làm ra bão. Đi thôi. Em sẽ chỉ cho anh phòng ngủ chung."
Cuộc hành trình này dẫn chúng qua rất nhiều cầu thang, và qua rất nhiều hành lang, Charlie bắt đầu thắc mắc liệu có bao giờ nó tự tìm được đường mà đi ăn sáng hay không. Cuối cùng chúng tới một căn phòng dài lạnh lẽo, tối tăm; sàn nhà trống trơn, chỉ có đúng một ngọn đèn lù mù.
Có sáu cái giường, đặt cạnh nhau sát rịt thật bất tiện, dọc theo hai bên tường của căn phòng dài. Những chiếc giường hẹp, và một tủ ngăn kéo nhỏ dựa vô tường. Charlie thở phào khi thấy Fidelio ngồi trên một cái giường ở cuối phòng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook